Chương 84: Dàn xếp (3)
Chuyện xảy ra sau đó cũng không có gì đặc biệt đáng kể cả.
Tiểu Vũ cãi cọ một lúc với bạn trai của cô, đôi bên đều nói ra vài lời khó nghe, sau đó Tiểu Vũ đơn phương quyết định đường ai nấy đi.
Tên bạn trai kia thấy Tiểu Vũ cương quyết đoạn tuyệt tình cảm, lại sẵn lửa giận trong lòng vì bắt gặp cô nàng đi cùng với Nhạc Dương vào khách sạn, cho nên trong lúc không kìm được tức giận đã ra tay đánh cô mấy cái bạt tai.
Nhạc Dương ở bên cạnh đương nhiên không vừa mắt với hành động vô học của đối phương, liền lập tức xen vào giữa hai người, muốn ngăn cản gã thanh niên kia lại.
Thế nhưng ngay cả trong tình huống còn tỉnh táo, thì với thân hình mỏng cơm cùng sức lực có phần hạn chế của hắn cũng chưa chắc là đã đánh lại người ta, càng huống hồ lúc này Nhạc Dương đã say tới mức đứng còn không vững nổi.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, Nhạc Dương bị gã bạn trai của Tiểu Vũ đập cho một trận ra trò, nằm bò lê kéo càng trên mặt đất.
Cũng còn may là tên kia chưa tới mức mất hết lí trí, cho nên vẫn biết điểm dừng, không có ra tay quá nặng.
Mãi tới khi hai người kia đã đi khỏi đó, Tiểu Vũ mới đỡ Nhạc Dương trở về phòng, giúp hắn xử lý sơ qua v·ết t·hương một chút.
Hai người trò chuyện với nhau rất lâu, gần như là thức trắng cả đêm hôm ấy.
Đương nhiên xen lẫn vào đó còn không thể thiếu được một hồi nóng bỏng, .
Tâm trạng của Tiểu Vũ lúc ấy tương đối phức tạp, một mặt là cảm giác mất mát khó mà diễn tả bằng lời, mặt khác lại có vài phần thoải mái như một chú chim nhỏ vừa được giải thoát khỏi lồng giam.
Dù sao con người cũng không phải cây cỏ, đã chung sống cùng với nhau lâu như vậy, bất kể mối quan hệ đó có tiêu cực và vô vọng đến thế nào đi chăng nữa, thì tình cảm vẫn sẽ được duy trì dưới dạng thói quen.
Một thứ vốn rất quen thuộc, luôn hiện hữu xung quanh mình, bỗng nhiên một ngày nào đó biến mất không thấy tăm hơi, đối với bất kỳ ai cũng sẽ không tránh khỏi sự hụt hẫng.
Tuy vậy, tâm hồn vốn khô cằn như một cái cây thiếu nước của Tiểu Vũ lại đang mọc lên một nhánh chồi non xanh biếc, khỏa lấp đi khoảng trống của mối tình vừa qua đi.
Bắt đầu từ giây phút này trở đi, cô đã không còn phải chạy theo bất kỳ thứ gì, không cần cố gò bó để làm vừa lòng bất kỳ ai, mà chỉ sống cho chính bản thân mà thôi.
Tâm trạng được nới lỏng, cho nên có sinh ra buông thả cũng là điều tương đối dễ hiểu.
Một hồi tâm sự, khiến cho cô có thể thoải mái nói ra toàn bộ những điều trước giờ luôn đè nén trong lòng.
Mà Nhạc Dương dường như cũng hiểu và tương đối đồng cảm với cô gái trẻ trước mặt này.
Hắn không trách Tiểu Vũ cố chấp theo đuổi một thứ vô vọng, cũng không khinh thường sự nỗ lực ngốc nghếch của cô.
Nhạc Dương hiểu được con người luôn là loài động vật cảm tính, có nhiều khi trong đầu nói ngàn lần vạn lần không thể, nhưng trái tim lại vẫn cố gắng bám đuổi tia hi vọng - thứ thậm chí còn chẳng hề tồn tại.
Một bên buông thả, một bên đồng cảm, lại thêm men rượu làm chất xúc tác, cho nên khó tránh khỏi v·a c·hạm vào nhau sẽ sinh ra tia lửa.
Nói chung lại, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra, nhắc nhiều cũng chẳng để làm gì.
Kể từ thời điểm đó, quan hệ giữa Nhạc Dương và Tiểu Vũ đã chính thức được nâng lên một tầng cao mới.
Để gọi đó là tình yêu thì hãy còn quá sớm.
Nhưng nếu nói chỉ là qua đường, vậy thì lại thừa ra một chút lãng mạn.
Rất phức tạp rối rắm, cũng rất ngọt ngào.
...
Nhạc Dương bước ra khỏi khách sạn, trên người khoác một âu phục ngay ngắn chỉnh tề, khác hẳn với hình tượng tùy tiện mười phút trước.
Hắn nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, lên đường rời đi.
"Tới quảng trường trung tâm."
Từ khách sạn tới trung tâm thành phố Đông Hải quãng đường không ngắn, tuy nhiên lúc này hãy còn rất sớm, trên đường xe cộ vô cùng thưa thớt, cho nên cũng không mất quá nhiều thời gian di chuyển.
Tới khi hắn bước chân vào quán cafe nằm ở góc quảng trường, thì có một người đàn ông trạc ba mươi tuổi đã đợi sẵn từ trước đó.
Vừa thấy Nhạc Dương mở cửa bước vào, người này liền đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt hắn, tay bắt mặt mừng cười nói:
"Nhạc thiếu gia, lâu lắm không gặp, còn tưởng cậu quên ông anh này rồi chứ?"
Nhạc Dương vội nắm lấy tay đối phương, dùng sức lắc lắc mấy cái:
"Anh Lương cứ đùa, em mà là thiếu gia nỗi gì chứ, sống lông bông qua ngày đoạn tháng thôi, so với anh Lương còn không biết kém mấy ngàn dặm đây."
"Haha, cậu lại giả nghèo giả khổ với anh rồi."
Lương Gia Vĩ cười lớn, vỗ vỗ vai Nhạc Dương, hồ hởi nói:
"Dạo này lãnh đạo vẫn khỏe chứ? Nghe nói thời gian tới bác ấy sẽ xuống địa phương công tác à? Thằng nhóc này sắp thành thái tử Đông Hải tới nơi rồi, ghen tị thật đấy."
Nhạc Dương đặt mông ngồi xuống ghế, xua xua tay cười gượng:
"Anh nói thế là c·hết em đấy, em đây một thân bạch đinh, không đảm đương nổi cái danh thái tử đâu."
Trong đầu lại thầm nghĩ cái mũi họ Lương này cũng thật là thính, chuyện công tác của ông già mình vẫn còn chưa công bố ra bên ngoài, vậy mà hắn đã đánh hơi được rồi.
Cha của Nhạc Dương - Nhạc Uy - chính là Giám đốc đương nhiệm Sở Công thương tỉnh Đông Hải.
Mà mấy ngày nay, bên trên cũng phát ra tiếng gió, nói rằng cha hắn sắp chuyển xuống thành phố Đông Hải, đảm nhận chức vụ Bí thư thành ủy.
Thành phố Đông Hải là cấp phó tỉnh, bí thư thành ủy cũng có một chỗ ngồi trong ban thường vụ tỉnh ủy, địa vị ngang bằng với phó chủ tịch tỉnh.
Đây đương nhiên chính là thăng chức.
Đừng nhìn khoảng cách chỉ có nửa cấp mà coi thường, phải biết rằng có nhiều người phấn đấu cả đời cũng vẫn dậm chân tại chỗ, không cách nào tiến thêm được một bước này.
Tuy nhiên đối với "tin vui" này, Nhạc Dương lại không cảm thấy hào hứng cho lắm, thậm chí còn có phần buồn bực.
Bình thường ông già hắn công tác trên tỉnh, thời gian ở nhà rất ít, cho nên hắn có thể thoải mái tự do tự tại, không cần phải nhìn sắc mặt ai cả.
Nhưng hiện tại Nhạc Uy về thành phố Đông Hải, vậy thì hắn liền thảm rồi.
Mỗi ngày đi ra đi vào đều chạm mặt nhau, xa thơm gần thối không phải là nói suông.
Hơn nữa cứ hễ phát sinh chuyện gì không hay, thì chắc chắn ông già sẽ là người biết đầu tiên, không cách nào lấp liếm cho qua được.
Đối với một kẻ đã quen tự tại phong lưu như Nhạc Dương, việc này chẳng khác nào trói chân trói tay hắn hai mươi tư trên bảy.
Lương Gia Vĩ không hổ là kẻ già đời, chỉ nhìn qua sắc mặt mất tự nhiên của Nhạc Dương, cũng đoán được đại khái trong đầu đối phương nghĩ gì.
Hắn liền nhanh chóng chuyển chủ đề, thẳng thắn hỏi:
"Vô sự bất đăng tam bảo điện, hôm nay hẹn anh đi uống cafe sớm như vậy, chắc không phải ngẫu nhiên nổi hứng chứ?"
Nhạc Dương cũng không khách khí, lập tức nói vào chuyện chính:
"Em có một người bạn, đang ngồi ở phân khu Bắc. Anh xem có cách nào giúp không?"
Hắn và Lương Gia Vĩ biết nhau đã mười mấy năm, quan hệ cũng tính là tương đối thân mật, không cần phải quá câu nệ, rào trước đón sau làm gì.
Trước đây khi còn bé, ông già hắn cùng cha của Lương Gia Vĩ công tác cùng một cơ quan, được phân nhà sát vách với nhau.
Nhạc Dương kém Lương Gia Vĩ cả chục tuổi, vẫn thường theo đối phương lêu lổng khắp nơi, nghịch ngợm đủ các trò trên trời dưới đất.
Sau này cha của Lương Gia Vĩ vì vướng vào rắc rối liên quan tới vấn đề tác phong, cho nên bị điều về một vị trí nhàn tản, so với nghỉ hưu non cũng không khác biệt là bao.
Con đường sự nghiệp của Lương Gia Vĩ cũng vì vậy mà gặp không ít trắc trở.
May mắn Nhạc Uy là người niệm tình cũ, cho nên thỉnh thoảng tiện tay nâng đỡ hắn đôi chút.
Lương Gia Vĩ năm nay hơn ba mươi, đang đảm nhiệm chức phó phòng ở cục cảnh sát Đông Hải.
Hệ thống vũ trang vốn dĩ là ngành dọc, cho nên đối với các phân cục bên dưới, Lương Gia Vĩ vẫn rất có tiếng nói.
Nghe thấy yêu cầu của Nhạc Dương, Lương Gia Vĩ cũng không lập tức đáp ứng, mà cẩn trọng hỏi lại:
"Người bạn này của cậu gặp vấn đề gì?"
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là ẩ·u đ·ả qua loa."
Nhạc Dương lập tức trình bày, không quên nhấn mạnh vào trọng điểm:
"Cũng không có ai b·ị t·hương nặng, trầy xước ngoài da một chút, hẳn là phạt hành chính?"
Nắm được vấn đề nặng nhẹ ra sao, Lương Gia Vĩ liền thoải mái gật đầu, cười nói:
"Nếu vậy thì dễ làm, lát nữa tôi gọi một cuộc điện thoại, xem xem có thể để cho bạn cậu đóng tiền phạt rồi ra về không."
"Thế là tốt rồi, cảm ơn anh Lương nhé."
Nhạc Dương hớp một ngụm cafe nhỏ, sau đó cẩn thận lấy ra một chiếc túi giấy nho nhỏ, đưa về phía Lương Gia Vĩ.
"Có lọ thuốc bổ ông già em mới mua, anh cầm về uống đi. Công tác vất vả, sức khỏe càng phải đặt lên hàng đầu."
Lương Gia Vĩ mở túi, phát hiện bên trong quả thực có một lọ thuốc nhỏ, ngoài ra còn có một chiếc phong bì dày cộp được dán cẩn thận.
Chỉ cần nhìn ước lượng bằng mắt thường, cũng có thể đoán ra được bên trong đó chứa ít nhất là hai mươi ngàn tiền mặt.
"Cái này anh không nhận được."
Lương Gia Vĩ hơi nghiêm mặt, muốn đẩy chiếc túi lại cho Nhạc Dương.
"Chỗ thân tình với nhau, có thể giúp được anh sẽ giúp. Cậu làm thế này, chẳng hóa ra là anh đây ăn trên đầu huynh đệ à."
Nhạc Dương xua tay, cười cười đáp:
"Anh nói gì vậy, em đâu có ý đó. Đây là một chút bồi dưỡng cho các anh em bên dưới phân cục, dù sao thì họ cũng vất vả, đâu thể uống nước lã qua ngày được. Chứ giữa anh và em thì đâu cần rắc rối như thế."
Ngoài miệng nói như vậy là một chuyện, còn trên thực tế Nhạc Dương chỉ đang giữ thể diện cho Lương Gia Vĩ mà thôi.
Đưa phong bì cũng cần kỹ năng, càng là quan hệ thân thiết thì càng phải khéo léo hơn, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng khiến cho đối phương phản cảm.
Đừng nhìn bên ngoài Nhạc Dương luôn kiêu ngạo, đi đến đâu cũng vênh mặt hất hàm, mà nghĩ hắn là kẻ không biết nặng nhẹ phải trái.
Ngược lại, sinh ra trong gia đình có truyền thống làm thương chính, từ nhỏ hắn đã làm quen với tác phong hành xử của bậc cha chú, càng hiểu được quy tắc ứng đối giữa người với người.
Thấy Nhạc Dương nhiệt tình như vậy, Lương Gia Vĩ cũng không tiếp tục từ chối, mà chỉ thuận tay thu lấy túi giấy kia, cất vào bên trong chiếc cặp da dưới chân.
"Thôi được rồi, lần này coi như xong, sau này không nên làm như thế này nữa. Anh cũng rất khó xử, chắc cậu hiểu chứ?"
Nhạc Dương gật đầu, trong lòng lại thầm bĩu môi, anh Lương đi ra ngoài công tác mấy năm, đã bắt đầu học được kiểu cách nhà quan rồi.
"Vậy thì trăm sự đều nhờ anh giúp."
"Ừ, chuyện nhỏ mà. Thôi, anh phải đi bây giờ, sáng nay còn xuống địa phương làm việc nữa. Lúc nào rảnh anh em mình ngồi uống vài chén nhé, lâu lắm không đấu rượu với cậu, tửu lượng chắc vẫn nát như xưa hả?"
"Haha, anh nhầm đấy, em bây giờ không còn là em ngày xưa nữa rồi. Chờ lúc nào ngồi với nhau, cho anh chiêm ngưỡng cái gì gọi là tiên tửu."
Lương Gia Vĩ cười ha hả, vỗ mạnh mấy cái lên vai Nhạc Dương, khiến cho hắn đau tới nhe răng nhếch miệng.
"Nói cậu đừng buồn, tửu lượng như cậu mà làm trong thể chế, mỗi lần xuống công tác, tiếp rượu cán bộ địa phương chắc phải ngất mấy ngày. Thôi, anh đi đây, có gì anh sẽ thông báo lại sau nhé."