Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 81: Xô xát (2)




Chương 81: Xô xát (2)

Khóe mắt Sở Thiên hơi giật giật, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Đám người này... Thực sự dám chơi đấy?

Nếu tính riêng việc động tay động chân, quyền cước giao lưu vài hiệp, tối đa cũng chỉ phải chịu một chút đau đớn ngoài da thịt mà thôi, có thể dễ dàng bỏ qua được.

Nhưng nếu đụng tới dao kiếm, vậy thì tính chất sự việc liền thay đổi hoàn toàn.

Vế trước được tính vào phạm trù dân sự, trừ trường hợp đấm đá vào chỗ hiểm gây c·hết người hoặc b·ị t·hương rất nặng mới gặp rắc rối.

Còn nếu không có gì quá nghiêm trọng, thì chỉ cần tới đồn cảnh sát viết tường trình, nộp phạt hành chính, sau đó cảnh cáo qua loa vài câu liền có thể được thả về.

Tuy nhiên một khi đã đụng tới hung khí, bất kể có phát sinh án mạng hay không, thì câu chuyện ngay lập tức trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Làm không tốt, có thể ngồi tù bóc lịch như chơi.

Trông thấy đối phương dường như đang muốn chơi sát ván, Sở Thiên liền tiến tới gần Lâm Đại Bưu, nhỏ giọng nói:

"Anh Bưu, đối phó được không? Nếu không... Chúng ta tạm lánh đi trước, chờ cảnh sát tới lại nói?"

Lâm Đại Bưu ngoảnh đầu nhìn hắn, nhe răng cười nham nhở:

"Hê hê, không sao đâu, cậu cứ yên tâm đi."

Dứt lời, hắn trừng mắt nhìn về phía đám côn đồ trước mặt, sau đó từ từ kéo áo sơ mi lên, để lộ chiếc thắt lưng da màu nâu sậm cùng một phần bụng dưới.

Mà trên thắt lưng của hắn, không ngờ lại đang giắt theo một khẩu súng!

"Sao, chúng mày muốn chơi nữa không?"

Đám côn đồ kia lập tức kinh hãi, không tự chủ được mà đồng loạt lui về phía sau mấy bước.

Bọn chúng cũng biết Lâm Đại Bưu không phải là loại người ăn chay, thế nhưng lại không nghĩ tới việc đối phương còn mang tới thứ đồ chơi này.

Vả lại, bọn chúng rút ra dao găm, cũng không phải thực sự muốn liều mạng với Lâm Đại Bưu, mà chỉ là dọa dẫm thị uy, khiến cho tên kia phải kiêng dè, không dám tiếp tục phách lối nữa mà thôi.

Đương nhiên nếu như đối phương vẫn tiếp tục hành xử lỗ mãng, vậy thì mấy người bọn họ cũng không ngại tặng cho hắn vài cái lỗ trên người.

Về phần hậu quả... Dù sao thì chuyện đó cũng không tới lượt bọn chúng phải quan tâm, bởi đã có người khác ở đằng sau xử lý.

Miễn là không để phát sinh án mạng, còn lại hết thảy đều có thể lo liệu trót lọt.

Cách làm này cả đám đã chơi đi chơi lại không biết bao nhiêu lần, tuy nhiên không ngờ hôm nay lại đá phải tấm thép cứng rắn như vậy.

Tình huống hiện tại, quả thực là muốn tiến không được, muốn lùi không xong.

Chơi cứng đối cứng, mấy cây dao găm của bọn họ còn có thể nhanh hơn đạn bắn được sao?

Dù không biết đối phương có thực sự dám nổ súng hay không, nhưng cuộc đời nào ai biết được chữ ngờ, nếu chẳng may gặp phải kẻ liều lĩnh, dám chơi tới bến thì phần thiệt thòi chắc chắn rơi lên đầu mình.

Mà nếu chịu nhún nhường, vậy thì sau này còn mặt mũi nào mà ra đường lăn lộn được nữa?



Cả đám người bọn hắn đều đang tuổi trẻ bồng bột, nông nổi, thực sự khó mà cam tâm bỏ xuống sĩ diện của bản thân.

Đúng vào lúc mấy tên thanh niên còn đang nhìn nhau chưa biết đối phó ra sao, thì bên ngoài cổng bệnh viện vọng lại tiếng còi cảnh sát.

Mười mấy giây sau, một đội ngũ gồm bốn viên sĩ quan mặc cảnh phục bước vào.

Vừa tới nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ chính là hung khí đang nằm trên tay đám côn đồ.

Lập tức hai người trong số họ rút súng lục đang đeo bên hông ra, chĩa thẳng về phía mấy tên kia, hô lớn:

"Bỏ v·ũ k·hí xuống!"

Mấy tên thanh niên cũng rất ngoan ngoãn mà ném dao găm trên tay xuống đất, quỳ xuống đưa hai tay ra sau gáy, hoàn toàn không có ý đồ chống đối gì, hiển nhiên là đã từng trải qua tình cảnh này không ít lần, cũng coi như là quen tay hay việc.

Một trong số đó còn nhanh nhảu hướng về phía viên cảnh sát, lớn giọng tố cáo:

"Đồng chí cảnh sát, tên kia có súng!"

Viên cảnh sát dẫn đầu chĩa súng sang phía Lâm Đại Bưu, ánh mắt lọ rõ vẻ dè chừng.

"Lời hắn nói có phải thật không?"

Lâm Đại Bưu chầm chậm đưa hai tay lên trời, sau đó mỉm cười phân bua:

"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, mà động tác này của hắn đã làm lộ ra khẩu súng đang giắt trong cạp quần trước mắt viên cảnh sát.

Nhận thấy đối phương cũng không có ý định chống đối gì, viên cảnh sát kia quay sang gật đầu với đồng đội, sau đó tiến đến, đưa tay thu hồi "v·ũ k·hí" của Lâm Đại Bưu.

Hắn nắm lấy cây súng trong tay, đưa lên quan sát một chút, sau đó quay đầu lại nói:

"Là một cái bật lửa."

Lâm Đại Bưu lập tức xen lời vào:

"Đương nhiên là đồ chơi rồi, tôi là người một dân lương thiện luôn luôn thượng tôn pháp luật, sao có thể làm ra những hành vi phạm pháp được."

Viên sĩ quan cảnh sát kia trừng mắt nhìn Lâm Đại Bưu, sau đó lại liếc về phía ba tên côn đồ đang nằm trên mặt đất, nghiêm giọng hỏi:

"Mấy người kia bị anh đánh?"

"Làm gì có chuyện đó. Người nhà của cậu em tôi đang nằm viện, tôi tới đây để thăm hỏi, lại vô tình thấy cảnh mấy tên nhóc kia đang h·ành h·ung người khác, cho nên chỉ tiện tay can ngăn bọn họ mà thôi."

Một tên trong đám côn đồ vội vàng kháng nghị:

"Đồng chí cảnh sát, chính hắn ra tay trước, đánh b·ị t·hương mấy người bạn của tôi. Chúng tôi mới là người bị hại, xin anh giúp chúng tôi đòi lại công bằng."

Viên cảnh sát chỉ nhìn qua cũng biết được mấy tên thanh niên kia không phải loại tốt lành gì, từ đầu tóc, quần áo cho tới cử chỉ giọng điệu đều sặc mùi giang hồ, cho nên đối với lời nói của bọn chúng cũng không mang theo thái độ tin tưởng cho lắm.



"Các cậu nhiều người như vậy, còn không đánh lại một mình anh ta, nghĩ chúng tôi đều bị ngu cả hay sao?"

Tên thanh niên kia méo mặt, ngay lập tức giải thích:

"Đúng là chúng tôi đông người hơn, nhưng hắn bất ngờ đánh lén, đương nhiên chúng tôi không kịp phòng bị..."

"Cậu cứ khăng khăng nói người này ra tay trước, có bằng chứng gì không?"

Trên mặt đồng chí cảnh sát đã lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, xua xua tay ngắt lời:

"Nếu không có thì thành thật một chút, đứng dậy theo tôi về đồn."

Nói đoạn, anh ta rút từ bên hông ra một chiếc còng, tiến tới định còng tay tên thanh niên kia lại, áp giải về trụ sở.

"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi thực sự là người bị hại mà!"

Gã côn đồ ngó nghiêng xung quanh, rất nhanh phát hiện ra phía góc tường có gắn một chiếc camera.

Ở vị trí đó, với góc quay như vậy chắc chắn là đã ghi lại được hết tất cả mọi chuyện.

"Đằng kia còn có camera, anh có thể kiểm tra lại, tránh hàm oan người tốt, bỏ lọt t·ội p·hạm."

Nói đoạn, hắn liếc mắt về phía Lâm Đại Bưu đang đứng cách đó không xa, trong lòng không khỏi chửi thầm một tiếng.

Con mẹ mày chẳng phải rất giỏi đánh nhau sao? Lát nữa về đồn, tìm cơ hội báo cho đại ca một tiếng, để xem anh ấy chỉnh c·hết mày thế nào.

Đúng lúc này Lâm Dĩnh vốn dĩ còn đang đứng một bên im lặng quan sát, liền chủ động tiến tới gần, lạnh lùng cất lời:

"Camera hỏng rồi, còn đang chờ cấp kinh phí thay mới."

Sau đó cô quay sang phía viên sĩ quan dẫn đầu, nghiêm giọng tố cáo:

"Đồng chí cảnh sát, tôi là Lâm Dĩnh, giám đốc bệnh viện. Bây giờ tôi muốn tố cáo mấy người này, nửa đêm kéo bè kéo phái tới đây náo loạn, gây mất trật tự công cộng, ảnh hưởng rất xấu tới việc điều trị của các bệnh nhân."

Nhận ra thân phận của người đang đứng trước mặt mình, viên sĩ quan liền ngay lập tức thay đổi thái độ.

Hắn nghiêm túc gật gật đầu, sau đó còn không quên vỗ ngực đảm bảo:

"Viện trưởng Lâm yên tâm, chúng tôi sẽ tích cực đấu tranh, nhất định khiến cho những kẻ gây chuyện phải bị trừng phạt theo đúng pháp luật."

Mặc dù công việc của Lâm Dĩnh không có liên quan gì tới bọn họ, nhưng nói gì thì nói người ta đường đường là một cán bộ ngang cấp phó sở, giữ cho cô ấy một phần thể diện cũng là điều nên làm.

Hơn nữa có trời mới biết quan hệ của đối phương nông sâu ra sao, nhỡ chẳng may Lâm Dĩnh có quen biết gì đó với lãnh đạo của bọn họ, mà mình lại tỏ thái độ quá hời hợt, vậy thì không được tốt lắm.

Vả lại đám ranh con kia chỉ nhìn qua cũng biết là phường bất lương, trước tiên cứ cho bọn chúng về trụ sở để tiến hành điều tra, cũng coi như là phù hợp quy trình.

Viên sĩ quan nhìn về phía mấy người đồng đội, gật gật đầu.

Lập tức cả bốn người liền tiến về phía đám côn đồ kia, nhanh chóng còng tất cả lại, bao gồm cả ba tên đang nằm rúm ró như chó phải bả trên mặt đất.

"Anh cũng theo chúng tôi về trụ sở lấy lời khai đi."

Viên sĩ quan hướng về phía Lâm Đại Bưu, hất hàm nói.



Lâm Đại Bưu nhún nhún vai, dường như không quá tình nguyện, thế nhưng cũng không tỏ vẻ chống đối gì, chỉ im lặng đi theo phía sau.

Sở Thiên nhanh chân bước tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:

"Anh Bưu yên tâm, chuyện này tôi sẽ lo liệu."

"Haha, không sao đâu."

Lâm Đại Bưu lắc lắc đầu, trong giọng nói không hề mang theo chút bận tâm nào, giống như việc đi tới trụ sở cảnh sát đối với hắn chỉ là chuyện bình thường, ăn cơm uống nước hàng ngày mà thôi.

"Tôi không có vấn đề gì, cậu cứ ở lại đây với em dâu đi. Chà chà, lâu lắm rồi không phải ngồi tạm giam, trong lòng không khỏi hoài niệm quá khứ."

Loại quá khứ này... Có gì hay mà hoài niệm cơ chứ...

Sở Thiên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lâm Đại Bưu lại nhanh tay dúi chiếc chìa khóa xe vào tay hắn, nhỏ giọng thì thầm:

"Xe của tôi đang để ngay ngoài cổng, cậu kêu người đưa tới bãi đậu giúp tôi, nếu không ngày mai cảnh sát tới kiểm tra thì phiền phức lắm."

Nói đoạn, hắn xoay người bước theo sau mấy viên cảnh sát, hai tay đút trong túi quần, miệng huýt sáo líu lo như không có gì xảy ra.

Chờ khi cả đoàn người đã nối đuôi nhau rời khỏi bệnh viện, Thẩm Hoàng không biết vừa núp ở xó xỉnh nào mới thò đầu ra ngoài, thở phào một hơi.

Còn may khi cảnh sát vừa tới hắn đã nhanh chân chuồn trước, bằng không lúc này chắc cũng không tránh khỏi phải về đồn lấy lời khai, dày vò thêm hai ba ngày nữa mới được thả ra ngoài.

"Anh xem chuyện này..."

Sở Thiên lắc lắc đầu, nói:

"Không sao, việc này tôi sẽ xử lý, trước tiên đi xem cha cậu thế nào rồi."

Dứt lời, hắn lại thả bước đi tới bên cạnh Thẩm Tiểu Ái, nhẹ giọng thăm hỏi:

"Bác sĩ nói sao, có nghiêm trọng không?"

"Họ nói... Cha em bị va đập mạnh ở đầu, bây giờ... Còn đang hôn mê... Cũng không biết..."

Thẩm Tiểu Ái vừa nói, nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống, thổn thức không thôi.

"Em... Em sợ lắm... Nếu như cha có mệnh hệ gì..."

Sở Thiên vỗ nhẹ lên vai cô mấy cái an ủi:

"Không sao đâu, nếu ở đây không được, thì chuyển tới bệnh viện khác. Trong nước không được, vậy anh liền đưa cha em ra nước ngoài, đảm bảo sẽ chữa trị tốt cho ông ấy."

Nghe thấy những lời này của Sở Thiên, Lâm Dĩnh đang đứng gần đó không khỏi bất mãn, cảm thấy hắn đang hoài nghi trình độ các y bác sĩ dưới quyền mình, cho nên liền không nghĩ nhiều mà ngay lập tức mở miệng phản pháo:

"Tình trạng bệnh nhân nguy kịch như vậy, không có khả năng tự ý di chuyển đi nơi khác. Hơn nữa bệnh viện chúng tôi đã là tuyến đầu của tỉnh, so với các bệnh viện lớn tuyến trung ương cũng không thua kém gì. Ở đây mà còn không chữa được, thì có đưa tới đâu cũng vậy..."

Còn chưa nói dứt câu, Lâm Dĩnh liền ý thức được mấy lời vừa rồi vốn dĩ không nên nói ra ngoài miệng...

Thẩm Tiểu Ái nghe thấy như vậy lại không nhịn được mà òa khóc nức nở, thê lương không cách nào tả xiết.

Sở Thiên trừng mắt nhìn Lâm Dĩnh, bà cô này biết nói chuyện như vậy, thật không hiểu làm cách nào mà cô ta có thể leo lên tới tận cái ghế viện trưởng cho được.