Chương 82: Dàn xếp (1)
Hai giờ đồng hồ trôi qua, bầu trời bên ngoài lúc này đã bắt đầu tang tảng sáng.
Thẩm Tiểu Ái gục đầu lên vai Sở Thiên, ngủ th·iếp đi từ lúc nào không hay.
Sự việc rắc rối ngày hôm nay, đối với một cô gái trẻ như Thẩm Tiểu Ái, có thể nói là đã nằm ngoài sức chịu đựng.
Kể từ khi nghe tin cha mình bị t·ai n·ạn phải nhập viện, mẹ mình vì quá đau lòng đã ngất lên ngất xuống mấy lượt, cho tới lúc đám người kia đến tận phòng c·ấp c·ứu để gây rối, rồi em trai cũng bị bọn chúng h·ành h·ung.
Không có một giây phút nào tâm trí của cô được thả lỏng, tất cả luôn luôn nằm trong trạng thái căng như dây đàn, sự sợ hãi đan xen với bất lực khiến cho Thẩm Tiểu Ái mệt mỏi tới mức tưởng chừng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Mãi cho tới khi Sở Thiên chạy tới đây, tinh thần của cô mới được thả lỏng hơn một chút.
Trong lúc bất tri bất giác, Thẩm Tiểu Ái lại càng trở nên dựa dẫm hơn nữa vào Sở Thiên.
Từ khi hắn xuất hiện, cuộc sống của cô có thêm một phần bình yên cùng thư thả, bớt đi những khổ não, lo toan mệt nhoài trước kia.
Ngay lúc này đây, khi mà cả gia đình của cô đều gặp chuyện không may, Thẩm Tiểu Ái thực sự không biết phải bấu víu vào đâu nữa.
Chỉ có Sở Thiên là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, chẳng khác nào chiếc phao cứu sinh giữa dòng nước xiết.
Người đàn ông này... Mang lại cho cô cảm giác an ổn tới lạ thường, dường như kể cả khi bầu trời trên cao kia có sập xuống, thì hắn cũng có thể thay mình chống đỡ vậy.
Thẩm Tiểu Ái ngồi nép vào bên cạnh Sở Thiên, tựa đầu lên vai hắn, đôi mắt dần dần trĩu nặng...
Sở Thiên hơi nghiêng người ra phía sau, cố gắng để cho cô có được tư thế thoải mái nhất.
Cứ như vậy, hắn ngồi yên lặng hơn một giờ đồng hồ, không phát ra bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất.
Sống lại một kiếp này, bên cạnh lại có thêm vài người thân thiết, khiến cho cuộc đời của hắn như được điểm xuyết mấy nét mực tươi tắn, không còn đơn độc một sắc trắng xám lạnh lẽo như trước đây.
Sở Luân có thể tính là một trong số đó, mà Thẩm Tiểu Ái cũng là như vậy.
Mặc dù trong thâm tâm Sở Thiên biết rằng người mà ông già hắn coi là ruột thịt không phải bản thân mình, mà là cái gã công tử đang nằm liệt giường cách đây nửa vòng trái đất.
Tuy nhiên con người lại không phải là sắt đá vô tri, trải qua thời gian dài như vậy, cố nhiên sẽ phát sinh một chút tình cảm thân thuộc.
Còn Thẩm Tiểu Ái thì khác, cô yêu thích con người thật hắn, muốn gắn bó với hắn, không phải vì thân phận thiếu gia họ Sở, lại càng chẳng liên quan gì tới cái nhân cách "Sở Thiên" trước kia.
Đơn thuần chỉ vì hắn là chính mình mà thôi.
Bởi vậy nên khi thấy Thẩm Tiểu Ái xảy ra chuyện, trong lòng Sở Thiên ngay lập tức bị châm lên một mồi lửa lớn, giận dữ đan xen với thương cảm khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
Bất kể đối phương là vô tình hay cố ý, nhưng đã cả gan động tới vảy ngược của hắn, Sở Thiên liền khiến cho bọn chúng phải trả cái giá thật đắt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng bên trong phòng c·ấp c·ứu cũng có động tĩnh.
Cánh cửa kính bật mở, một bác sĩ trung niên từ bên trong bước ra, vội vã lau đi vài giọt mồ hôi còn đọng trên trán.
Vẻ mặt của ông ta vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không dấu nổi một nét thả lỏng, giống như vừa mới hoàn thành một việc rất trọng đại vậy.
Thẩm Hoàng đang ngồi gật gù trên ghế thì bị tiếng cửa mở đánh thức, vội vã dụi mắt đứng dậy, bước nhanh về phía vị bác sĩ kia.
"Bác sĩ, cha tôi sao rồi?"
"Hiện bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, các dấu hiệu sống khôi phục lại mức bình thường. Tuy rằng còn đang hôn mê, nhưng tình hình đã khả quan hơn rất nhiều."
Ông bác sĩ kia thở dài một hơi, đưa tay nâng gọng kính trên mặt, chậm rãi nói:
"Có thể chuyển tới phòng bệnh để theo dõi thêm. Nếu như dự đoán của tôi chính xác, thì hẳn là trong ngày hôm nay hoặc ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại, cho nên các vị không cần quá lo lắng."
Thẩm Hoàng ngập ngừng vài giây, sau đó lại nhỏ giọng hỏi tiếp:
"Không biết... Có di chứng gì hay không? Tôi nghe y tá nói vùng đầu bị tổn thương rất dễ để lại di chứng về sau..."
Bác sĩ lắc đầu, mỉm cười:
"Không sao, chúng tôi đã kiểm tra rồi, chỉ là bị va đập mạnh gây ra choáng ngất thôi, không có tổn thương nghiêm trọng nào hết."
Lúc này Thẩm Tiểu Ái cũng đã tỉnh dậy, đứng ở một bên chờ đợi, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
Sở Thiên đã nghe hết cuộc đối thoại giữa Thẩm Hoàng và vị bác sĩ kia, trong lòng thoải mái hơn không ít, thầm nghĩ sự việc này coi như cũng còn tương đối may mắn.
Hắn rút từ trong ví ra một xấp tiền mặt, ước chừng vài ngàn đồng, kín đáo nhét vào túi áo blouse của đối phương.
"Bác sĩ, vất vả cho ông rồi!"
"Việc này..."
Ông bác sĩ trung niên kia còn hơi lưỡng lự, muốn mở miệng từ chối, thế nhưng Sở Thiên cũng không để cho đối phương thoái thác thêm, mỉm cười nói nhỏ:
"Đây là tấm lòng của gia đình tôi, mong bác sĩ không nên từ chối."
Đối mặt với vẻ nhiệt tình của hắn, vị bác sĩ kia cũng không tiếp tục dùng dằng nữa, chỉ gật gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Dù rằng quy định bệnh viện cấm họ nhận phong bì của bệnh nhân, nhưng bác sĩ suy cho cùng cũng là người, cũng phải ăn cơm uống nước, chẳng thể nào hít khí trời mà sống qua ngày.
Đồng lương bệnh viện vốn dĩ rất eo hẹp, cho nên có thể tranh thủ kiếm thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, miễn không làm ra những chuyện thất đức là được.
Đây không phải là việc ý chí của một cá nhân có thể quyết định, mà là cách mọi thứ vận hành.
Có thực mới vực được đạo, ngay cả mấy miệng ăn trong nhà còn lo không xong, thì nghĩ gì tới việc tận tâm tận lực chăm sóc người khác, vô tư cống hiến cho xã hội chứ chứ?
Mọi việc xong xuôi, Sở Thiên liền quay sang Thẩm Tiểu Ái, nói nhỏ:
"Tình hình đã ổn định hơn, không cần quá nhiều người túc trực ở đây. Em về nhà nghỉ trước đi, cả đêm qua không ngủ, đừng để cho bản thân quá mệt mỏi mà ngã bệnh."
"Không được..."
Thẩm Tiểu Ái hơi ngập ngừng đáp:
"Cha còn chưa tỉnh lại, em muốn ở đây trông chừng ông ấy, nếu như có chuyện gì..."
Sở Thiên lập tức gạt đi, dùng giọng điệu không thể thương lượng nói:
"Em ở lại đây cũng không có việc gì làm, nếu như sinh bệnh chẳng phải là thiệt thân sao. Lát nữa anh sẽ bố trí người tới chăm sóc hai bác, không cần lo lắng gì đâu."
Nói đoạn, hắn rút điện thoại từ trong túi ra, muốn gọi cho Trương Phi Phàm đến đón Thẩm Tiểu Ái, nhưng lại nhớ ra đối phương đã đi Phúc Lâm, giờ này chắc hẳn còn chưa tới nơi.
Bởi vậy Sở Thiên chỉ đành đưa Thẩm Tiểu Ái ra cổng bệnh viện, gọi taxi chở cô về nhà thôi.
Thẩm Tiểu Ái chậm chạp bước lên xe, sau đó lại ngoái đầu lại nhìn Sở Thiên, ấp úng nói:
"Cảm ơn anh... Hôm nay nếu không có anh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa..."
Sở Thiên mỉm cười xua tay, đáp:
"Quan hệ giữa chúng ta xa lạ tới mức phải nói những lời này sao?"
Ánh mắt Thẩm Tiểu Ái hơi sáng lên, khuôn mặt phảng phất có thêm thêm một tia ửng hồng.
"Vậy... Em về trước đây..."
Sở Thiên gật đầu, quay sang phía tài xế.
"Bác tài, lên đường thôi."
Chờ cho tới khi chiếc taxi đã khuất bóng sau mấy dãy nhà, Sở Thiên mới thở dài một hơi, chậm rãi rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, thản nhiên châm lửa hút.
Vất vả cả đêm, bây giờ mới được thoải mái một chút.
Mỗi một hơi khói đi vào phổi, lại khiến tinh thần của Sở Thiên tỉnh táo hơn vài phần.
Hắn xoay người nhìn ngó xung quanh một chút, rất nhanh phát hiện ra chiếc Range Rover của Lâm Đại Bưu đang nằm im lìm bên kia đường.
Bàn tay Sở Thiên nắm lấy chìa khóa xe trong túi, thong thả bước tới.
Hắn nghiêng người lách vào trong, nhanh chóng kiểm tra toàn bộ chiếc xe một lượt.
Lâm Đại Bưu không phải loại người thích quan tâm tới những chuyện lông gà vỏ tỏi, cho nên việc hắn nhờ Sở Thiên dời chiếc xe của mình đi trước khi trời sáng chắc hẳn không chỉ vì sợ bị phạt do đậu xe sai chỗ.
Chẳng cần tốn quá nhiều thời gian, Sở Thiên đã phát hiện ra bên dưới ghế lái có một chiếc hộp nhỏ làm bằng nhựa cứng, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt lắm.
Sở Thiên ngó nghiêng xung quanh, còn tốt là bây giờ mới sáng sớm, người đi lại trên đường rất thưa thớt, cũng không có ai để ý tới mình cả.
Hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, lập tức phát hiện món "đồ chơi" mà Lâm Đại Bưu cất trong đó.
Một khẩu Glock-18 đen nhám, kèm theo hai băng dự phòng và một hộp đạn.
Đương nhiên đây không phải là đồ giả như chiếc bật lửa ban nãy Lâm Đại Bưu mang theo, mà là v·ũ k·hí nóng hàng thật giá thật.
Sở Thiên đối với súng đạn cũng không quá quen thuộc, tuy nhiên trước đây hắn đã từng định cư ở Mỹ một thời gian rất dài, cho nên đối với những loại súng phổ thông cũng biết được một hai.
Xxx mẹ nó, chẳng lẽ tên họ Lâm mỗi lần ra ngoài đường đều mang theo cái của nợ này à?
Ở trong nước quản lý v·ũ k·hí nóng rất gắt gao, nếu bị phát hiện lén lút cất giấu loại đồ chơi này thì chắc chắn một trăm phần trăm sẽ phải ngồi tù ít nhất vài năm.
Sở Thiên trầm ngâm vài giây, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn bằng lụa mỏng, nhanh chóng lau sạch dấu vân tay của mình trên chiếc hộp kia.
Kiếp trước hắn là một luật sư, đã từng kinh qua không biết bao nhiêu vụ án h·ình s·ự, cho nên hiểu rất rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.
Lưu lại dấu vết, nếu không có chuyện thì không sao, một khi xảy ra vấn đề gì đó, bản thân mình chắc chắn không tránh khỏi bị liên đới.
Thậm chí còn có không ít trường hợp bị người khác gài bẫy, sử dụng khẩu súng có dấu vân tay để làm chuyện phạm pháp, sau đó vu oan giá họa cho n·ạn n·hân.
Mặc dù thái độ của Lâm Đại Bưu đối với hắn cũng tính là hữu hảo, thế nhưng trên đời này khó đoán nhất chính là lòng người, cho nên không thể không phòng xa được.
Sở Thiên xoay người lục lọi trong xe một lần nữa, xác định không còn thứ gì khác cần xử lý, lúc này mới dùng khăn tay làm đệm lót, xách chiếc hộp kia ra ngoài.
Hắn rảo bước đi thẳng tới bãi đậu xe, mở khóa chiếc Porsche, sau đó tiện tay vứt món đồ chơi kia vào cốp xe.
Xong xuôi đâu đó, Sở Thiên mới chậm rãi trở lại bệnh viện, vừa đi vừa bấm điện thoại.
Sự việc lần này còn chưa kết thúc, kẻ đứng sau màn vẫn chưa lộ diện, hơn nữa đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng mà cho qua như thế.
Tuy vậy chuyện cần nhất hiện tại lại không phải là bắt đầu tra xét, mà là đưa Lâm Đại Bưu ra ngoài.
Sở Thiên lờ mờ cảm thấy rằng nếu đám người kia có thể gây ra chuyện lớn như vậy, lại vẫn ung dung tự tại, thì hẳn là tiếp theo còn có hậu chiêu khác.
Hắn thuận tay tìm kiếm trong danh bạ, sau đó bấm nút gọi đi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người bắt máy, dùng giọng ngái ngủ pha chút bất mãn làu bàu:
"Thằng ranh này, mày có còn lương tâm hay không? Mới sáng sớm đã gọi ầm ỹ cái gì, không để cho tao ngủ à?"