Chương 80: Xô xát (1)
Reng... Reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng bên trong căn phòng.
Lâm Đại Bưu bị âm thanh chói tai này cưỡng ép kéo ra khỏi giấc ngủ, vội vàng mắt nhắm mắt mở vồ lấy chiếc điện thoại đang đặt trên mặt bàn, miệng làu bàu chửi thầm một câu.
Con mẹ nó, giờ này còn gọi điện cái xxx gì chứ, không để cho ông mày ngủ sao.
Nếu đổi lại là một tên đàn em khác, dù có lý do chính đáng nào hay không, thì cũng khó tránh khỏi một trận chửi mắng thậm tệ của Lâm Đại Bưu.
Tuy nhiên người gọi tới lại là kẻ đã giúp đỡ hắn rất nhiều trong thời gian gần đây, cũng khiến cho Lâm Đại Bưu có thể kê cao gối ngủ ngon giấc, không cần đau đầu suy nghĩ về chuyện ở công ty nữa.
Không biết nửa đêm nửa hôm rồi mà thằng nhóc họ Thẩm này còn gọi cho mình có việc gì nữa.
Lâm Đại Bưu ngáp dài một cái, đưa tay nhấn nút bắt máy.
"Muộn như vậy rồi còn gọi, không để cho anh mày ngủ sao? Có gì thì mau nói đi."
"Anh Bưu, em... Ông già em bị người ta đâm trúng, bây giờ đang ở bệnh viện c·ấp c·ứu. Mà đám người kia lại quá ngang ngược, cố tình muốn gây sự, đòi mấy chục ngàn bồi thường..."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng của Thẩm Hoàng, xen lẫn với những tiếng chửi mắng ồn ào, chỉ cần nghe qua cũng biết phía bên kia có khá đông người.
"Em cũng không muốn phiền tới anh, nhưng mà... Quả thực em không biết phải cầu ai khác nữa..."
Lâm Đại Bưu lập tức nhận ra được vẻ gấp gáp trong lời nói của đối phương, liền không chần chừ chút nào, nhanh chóng đáp lời:
"Bọn chúng có mấy người? Có mang đồ chơi gì không?"
"Có bảy thằng, tất cả đều đi tay không, nhưng mà trông tướng tá cũng khá dữ dằn, không phải loại dễ chơi."
Sắc mặt Lâm Đại Bưu ngay lập tức trở nên nghiêm túc, cũng không hỏi han dài dòng gì, chỉ trả lời một câu ngắn gọn.
"Mày đang ở đâu? Để tao kêu mấy anh em tới đó."
"Khoa hồi sức c·ấp c·ứu, bệnh viện Nhân dân Đông Hải..."
"Được, cứ chờ ở đó."
Lâm Đại Bưu cúp máy, sau đó lại gọi cho mấy tên đàn em thân tín khác, kêu bọn họ tới thẳng chỗ Thẩm Hoàng.
Mười phút sau, chiếc Range Rover của Lâm Đại Bưu đã dừng lại phía trước cánh cổng lớn của bệnh viện.
Hắn bước xuống xe, vội vã đi vào bên trong.
Giống như hầu hết các cơ sở y tế khác, khoa c·ấp c·ứu của bệnh viện này nằm cách cổng chính khá gần.
Đây cũng là cách thiết kế tiêu chuẩn để thuận tiện cho việc di chuyển bệnh nhân vào c·ấp c·ứu, cũng như tiết kiệm càng nhiều thời gian càng tốt.
Suy cho cùng, những người đã được đưa tới nơi này, thì hầu hết đều đang trong tình trạng chỉ mành treo chuông, thời gian giành giật giữa sự sống và c·ái c·hết của bọn họ rất có thể chỉ đếm bằng giây.
Lâm Đại Bưu vừa tới nơi, ngay lập tức nhìn thấy một đám choai choai đang ồn ào cãi cọ.
Mà người đứng đối mặt với bọn chúng, không ai khác chính là Sở Thiên.
"... Lão già kia đâm vào xe của bọn anh, đương nhiên phải bồi thường tiền phí sửa chữa, điều này còn không hợp lý sao?"
"Thằng ranh con này chẳng những không trả tiền, mà còn sinh sự h·ành h·ung, tụi này chỉ là tự vệ thôi."
"Đúng đúng, rõ ràng là nó ra tay trước, chúng ta chỉ là người bị hại, cho dù cảnh sát tới đây thì cũng không có gì phải sợ."
Sở Thiên lạnh lùng nhìn vào đám côn đồ đang mồm năm miệng mười kia, hoàn toàn không có ý định tranh cãi hơn thua với chúng.
Hắn cảm thấy trong chuyện này nhất định còn có uẩn khúc gì đó, chứ không chỉ đơn giản chỉ là một vụ t·ai n·ạn giao thông bình thường.
Nếu đổi lại là kẻ khác, một khi đã gây ra t·ai n·ạn thì sẽ đều cảm thấy hoảng hốt không thôi, chỉ hận không thể ba chân bốn cẳng mà chạy trốn khỏi hiện trường, nhất là khi người b·ị t·hương còn chưa rõ sống c·hết ra sao.
Nhưng mấy tên côn đồ này chẳng những không lánh đi trước, mà ngược lại còn cả gan kéo bè kéo lũ tới tận bệnh viện để làm loạn.
Điểm này rõ ràng rất bất hợp lý.
Phải biết thời đại ngày nay chính là xã hội pháp trị, không giống như thời điểm mấy chục năm về trước, khi mà đám giang hồ xã hội đen còn lộng hành vô pháp vô thiên nữa.
Càng là kẻ bước chân ra xã hội, lại càng phải cẩn trọng hơn người bình thường gấp bội phần.
Gặp phải rắc rối nếu có thể tránh được thì cố gắng tránh càng xa càng tốt, nếu như không thể tránh được cũng muốn biến việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Theo lẽ thường, khi xảy ra chuyện không mong muốn, việc đầu tiên bọn họ làm sẽ là tìm cách dàn xếp êm xuôi, thậm chí vung tiền để bịt miệng người nhà n·ạn n·hân.
Sự việc càng kéo dài, nhất là lại dính dáng tới pháp luật, thì đối với đám người kia sẽ càng phiền phức hơn nhiều lần.
Đã ra xã hội lăn lộn, hiếm có kẻ nào giữ tay mình sạch sẽ được.
Cái sảy nảy cái ung, chẳng ai dám chắc khi cơ quan công quyền vào cuộc, sẽ không điều tra ra những chuyện phi pháp khác của bản thân.
Thế nhưng phản ứng của mấy tên này hoàn toàn đi ngược lại logic thông thường.
Trong trường hợp này, chỉ có duy nhất hai cách để lý giải.
Một là bọn chúng quá ngu ngốc, quá ngang ngược, tới mức không nhận ra tình trạng hiện tại nguy hiểm như thế nào.
Hai là đám người kia đã có chuẩn bị từ trước, hoàn toàn không ngại việc bị cảnh sát điều tra.
Cách nghĩ thứ nhất cố nhiên không phải không thể xảy ra, tuy nhiên Sở Thiên lại càng thiên về khả năng thứ hai nhiều hơn.
Để có thể đạt được sự tự tin này, thì điều kiện tiên quyết là sau lưng phải có chỗ dựa lớn, hơn nữa bản thân còn phải chiếm phần lý lẽ mới được.
Cho nên theo Sở Thiên dự đoán, thì vụ t·ai n·ạn kia rất có thể là không phải chuyện ngẫu nhiên, mà đã được đối phương sắp xếp từ trước.
Lúc này cho dù cảnh sát có điều tra, chỉ e cũng không tra ra được điều gì bất lợi cho bọn chúng.
Là kẻ nào muốn nhắm vào gia đình Thẩm Tiểu Ái?
Cho dù dùng đầu gối để nghĩ, cũng có thể suy ra được sự việc mười phần chắc chín là từ Thẩm Hoàng mà ra.
Bản thân Thẩm Tiểu Ái mỗi ngày đều chỉ tới bệnh viện làm việc, sau đó trở về nhà, ngay chính Sở Thiên còn ít khi gặp được, huống hồ là những kẻ vốn chẳng có một chút quan hệ nào với cô.
Mà cha mẹ của Thẩm Tiểu Ái đều là người làm công ăn lương đơn thuần, tính tình hiền lành chất phác, lại còn rất biết an phận thủ thường, chắc hẳn sẽ không dây dưa gì với mấy thành phần phức tạp như vậy.
Chỉ có Thẩm Hoàng từ trước tới nay vẫn lông bông ngoài đường, lại thường xuyên đi cùng với em trai của Lâm Đại Bưu, khắp nơi uống rượu đánh lộn, rất dễ đắc tội với người khác.
Đương nhiên cũng không thể bỏ qua khả năng đối phương có xung đột lợi ích với Thẩm Hoàng trong công việc, cho nên mới cố tình mượn người thân để trả thù hắn.
Dù sao trong khoảng thời gian gần đây Thẩm Hoàng vì muốn lấy lòng Lâm Đại Bưu mà đã đắc tội rất nhiều người trong công ty.
Vừa hay đám người gây ra chuyện này vẫn còn đang ở tại bệnh viện làm loạn, cho nên Sở Thiên có thể viện cớ đó mà bảo Thẩm Hoàng gọi điện cho Lâm Đại Bưu, khiến cho sự việc hôm nay trở thành một cuộc chạm mặt ngẫu nhiên.
Kỳ thực nếu hắn không làm như vậy, thì Lâm Đại Bưu cũng chưa chắc đã biết được những gì đang xảy ra.
Dù sao thì dưới trướng Bưu ca cũng có rất nhiều đàn em, làm sao có thể quan tâm sát sao tới từng người trong số đó được?
Tuy nhiên Sở Thiên lại không thể bất cẩn, bởi nếu Lâm Đại Bưu nắm được sự tình, mà người ra mặt cho nhà họ Thẩm lại là Sở Thiên, cộng với việc Thẩm Hoàng không hề nhắc gì với mình, rất có thể trong lòng hắn sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Một ổ kiến nhỏ cũng có thể làm vỡ đê, Sở Thiên phải cố gắng hạn chế, không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào dù là nhỏ nhất.
Tiếng giày da nện xuống nền gạch lộp cộp vang lên sau lưng, Sở Thiên quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Lâm Đại Bưu đã tới.
"Ủa, Sở thiếu gia... Sao cậu cũng ở đây?"
Lâm Đại Bưu nhanh chóng bước tới bên cạnh Sở Thiên, liếc mắt nhìn đám người đang đứng phía đối diện, lại thấy Thẩm Hoàng đang nằm một cục trên mặt đất, lập tức vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn mấy phần.
Hiện tại Thẩm Hoàng chính là cánh tay phải của Lâm Đại Bưu, chuyên môn thay hắn kiểm soát đám nhân viên bên dưới.
Chỉ trong vòng vài tuần ngắn ngủi, thằng nhóc này đã đào ra được không ít người ăn chặn tiền công khoản, khiến cho Lâm Đại Bưu phải mở to mắt nhìn lại.
Chẳng trách tại sao trước đây mấy lần thuê nhân viên kiểm toán tới làm việc, đều không mang lại kết quả gì, té ra đám người dưới đã sớm thông đồng với nhau để đối phó hắn.
Nếu như không phải Thẩm Hoàng ngẫu nhiên phát hiện ra một mắt xích quan trọng là Đào tử, vậy thì chẳng biết bọn chúng còn định hút máu mình tới chừng nào nữa.
Thằng nhóc này làm việc đắc lực, lại có chơi thân với A Cẩu, cho nên rất xứng đáng để bồi dưỡng.
Mà mấy thằng côn đồ cắc ké kia, chẳng những đắc tội với người quen của Sở thiếu gia, còn dám ra tay với đàn em dưới trướng của Lâm Đại Bưu hắn, cho nên càng không thể tha được.
"Tiểu Ái nói là đang gặp rắc rối, nên tôi mới tới đây..."
Sở Thiên nhún vai, lắc đầu nói:
"Mà chuyện đó cứ để sau đi, trước mắt nên xử lý đám rác rưởi này đã."
"Mấy đứa tụi bây..."
Lâm Đại Bưu lạnh mặt nhìn về phía đám người kia, đưa tay chỉ từng tên một:
"Mày, mày, cả mày nữa... Quỳ xuống dập đầu ba cái, nộp ra năm mươi ngàn tiền bồi thường, tao thả cho chúng mày một con đường sống. Bằng không... Hừ, tao cho chúng mày ra khỏi đây bằng cáng."
Bảy tên côn đồ này, trong mắt người thường đều là loại hung thần ác sát không thể dây vào, thế nhưng đối với Lâm Đại Bưu mà nói lại không phải thứ gì đáng kể.
Phải biết ngày ấy khi Lâm Đại Bưu mới ra đường lăn lộn, chính là vào thời kỳ xã hội bất ổn, tranh đấu so với bây giờ đều ác liệt hơn rất nhiều, động một chút là có kẻ tàn phế, thậm chí án mạng phát sinh cũng không phải hiếm gặp.
Mà hắn có thể dùng hai bàn tay đánh ra một mảnh thiên địa cho riêng mình, đương nhiên cũng không phải kẻ hiền lành gì cho cam.
Gã đầu trọc lại không ý thức được người đứng trước mặt mình nguy hiểm tới mức nào, vẫn giữ nguyên bộ mặt nham nhở, cười hềnh hệch:
"Hê hê, anh trai này nóng tính quá, làm bọn em s·ợ c·hết kh·iếp!"
Đoạn, hắn quay sang phía một tên đồng bọn, nói lớn:
"Kìa, anh ấy bảo mày quỳ xuống đi, không nghe thấy gì à?"
Tên kia lập tức phụ họa:
"Anh Xuân, em bị thấp khớp, không quỳ được, hay là anh bảo Trình tử quỳ thay em đi được không?"
Đầu trọc mỉm cười khoái chí, lại quay sang một tên gọi là Trình tử.
"Ê, mày quỳ xuống đi chứ."
"Xuân ca cứ đùa, từ bé đến giờ em chưa quỳ lần nào, cho nên không biết cách quỳ đâu."
Xuân ca dùng vẻ mặt trào phúng quay sang nhìn Lâm Đại Bưu, mở miệng châm chọc:
"Anh trai thấy đó, mấy đứa nhỏ còn không biết quỳ sao cho phải. Hay là anh trai làm mẫu cho tụi em xem một chút đi?"
Thái độ ngông nghênh của đám người này đã trực tiếp chọc giận Lâm Đại Bưu.
Hắn cười gằn một tiếng, chậm rãi bước tới trước mặt gã trọc, không nói không rằng tung ra một cú đấm.
Đừng thấy Lâm Đại Bưu bây giờ luôn cố gắng tỏ vẻ thân sĩ, mà nghĩ rằng nắm đấm của hắn không dùng được nữa.
Một quyền này, giống như mãnh hổ xuất sơn, lao thẳng tới bộ mặt đang tỏ vẻ nhơn nhơn của đối thủ.
Xuân ca giật mình, muốn lách người né tránh, thế nhưng Lâm Đại Bưu lại không phải là Thẩm Hoàng, nào có dễ dàng đối phó như vậy.
Chỉ nghe thấy một tiếng bốp chát chúa vang lên, Xuân ca vài giây trước còn đang dương dương tự đắc, lúc này đã bị một quyền đánh bay về phía sau, ngã sõng soài trên mặt đất.
Hai tay của hắn bụm chặt lấy mặt, lỗ mũi trào máu tươi, miệng kêu gào như heo bị chọc tiết.
Hai tên đàn em đứng gần đó hơi sững sờ, sau đó rất nhanh liền nổi giận, vung quyền hướng về phía Lâm Đại Bưu lao đi.
Bốp... Bốp... Bốp...
Lâm Đại Bưu chẳng hề lúng túng, trong chớp mắt đã vung tay tung ra ba quyền, đánh cho cả hai tên kia thất điên bát đảo.
Thân hình cao lớn như hùm beo, cơ bắp cuồn cuộn như đúc bằng thép nguội, mỗi cú đấm của Lâm Đại Bưu đều nặng tự ngàn cân, không phải loại mới tập tành làm côn đồ có thể đỡ được.
Bảy người hết ba đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, nhất thời không thể đứng dậy nổi.
Bốn tên còn lại đều biết đã gặp phải thứ dữ, muốn dùng quyền cước đối chọi e rằng không cân sức.
Cả đám nhìn nhau, ánh mắt đều thoáng qua vẻ tàn nhẫn, sau đó thò tay vào trong túi quần, rút ra mấy cây dao bấm.