Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 79: Náo loạn




Chương 79: Náo loạn

Chiếc Camry cũ dừng lại cách tòa chung cư cao cấp - nơi Sở Thiên đang ở - khoảng vài dãy nhà.

Góc phố này tương đối vắng vẻ, hơn nữa còn không có chiếc camera nào quan sát tới, cho nên có thể chắc chắn một trăm phần trăm không để lại dấu vết gì.

Cẩn tắc vô ưu, việc làm của Sở Thiên ngày hôm nay quả thực rất mạo hiểm, nếu để cho bất kỳ ai nắm được điểm yếu này thì kết cục của hắn sẽ rất thảm.

Sở Thiên bước xuống xe, ngoái đầu lại dặn dò:

"Anh Trương, hôm nay tốt nhất không nên về nhà, tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi tạm, ngày mai đi thẳng tới Phúc Lâm."

Trương Phi Phàm nhanh chóng đáp lời:

"Cậu yên tâm, bây giờ tôi sẽ lên đường ngay, tranh thủ sớm lúc nào hay lúc đó. Dù sao thì việc này cũng rất hệ trọng, không nên kéo dài lâu thêm nữa."

"Được, vậy làm phiền anh rồi."

"Không có gì đâu, đều là trách nhiệm của tôi mà."

Dứt lời, Trương Phi Phàm vẫy tay tạm biệt Sở Thiên, sau đó đạp mạnh chân ga, chạy một mạch hướng thẳng về lối dẫn đến cao tốc.

Sở Thiên nhìn theo bóng chiếc xe nhỏ dần lại, mãi cho tới khi Trương Phi Phàm đã mất hút ở chỗ rẽ, hắn mới quay đầu bước đi, tiến về phía tòa chung cư thấp thoáng phía sau mấy dãy nhà phố.

Nhân viên lễ tân lúc này đều đã về nghỉ hết, chỉ còn một tên bảo vệ đang trực đêm bên trong sảnh tòa nhà.

Hiển nhiên người này cũng không biết mặt Sở Thiên, nhưng tòa nhà này khi ra vào đều cần có thẻ từ, cho nên hắn không cần hỏi han gì cả, chỉ gật đầu một cái, chào lấy lệ mà thôi.

Sở Thiên không lên nhà, mà đi thang máy xuống thẳng dưới tầng hầm để xe.

Chiếc Porsche 911 chầm chậm chạy lên dốc, sau đó rồ ga một tiếng, hệt như một bóng ma màu đỏ lao v·út đi trong đêm đen tĩnh lặng.

...

Bệnh viện Nhân dân Đông Hải.

Cả nhà Thẩm Tiểu Ái bây giờ đều đã r·ối l·oạn như một mớ bòng bong.

Mẹ của cô không ngừng khóc lóc, tới mức ngất lên ngất xuống mấy lần, phải tạm thời đưa vào một gian phòng bệnh để tiến hành truyền nước.

Thẩm Tiểu Ái đứng chực chờ trước cửa phòng c·ấp c·ứu, mái tóc óng ả lúc này đã trở nên rối bời, bên trên gò má trắng ngần còn đọng lại hai vệt nước mắt chưa khô hẳn.

Cách đó không xa, Thẩm Hoàng đang hùng hổ mồm năm miệng mười, cự cãi với một đám đàn ông lạ mặt.

Cả hai bên không ai chịu thua ai, mỗi người một câu qua lại, ồn ào náo loạn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra xô xát vậy.

Nhân viên bảo vệ mặc dù có trông thấy bọn họ đang gây chuyện như vậy, nhưng cũng không dám đi tới ngăn cản, mà chỉ lẳng lặng nấp vào một góc, bấm điện thoại gọi cho đồn cảnh sát gần đó.

Đùa sao, một đám du thủ du thực, thân hình tên nào tên nấy đều to như con gấu, vừa nhìn đã biết không phải loại ăn chay rồi.



Nếu như để mặc bọn chúng quậy phá, không ra mặt can thiệp, thì tối đa cũng chỉ bị khiển trách một trận, hoặc phạt một hai tháng tiền lương mà thôi.

Còn nếu đi ra đó can ngăn, kích thích lửa giận của đám người kia, chính bản thân mình chắc chắc liền trở thành kẻ xui xẻo.

Vài đồng lương còm thực sự không đáng để mình phải bán mạng như vậy.

m thanh ồn ào náo động truyền tới các phòng bệnh khác, khiến cho không ít người cảm thấy khó chịu, ngó đầu ra muốn mắng chửi mấy câu.

Thế nhưng vừa nhìn thấy đám người hung dữ kia, thì hết thảy đều tự giác thu mình trở lại trong phòng, thậm chí có người cẩn thận còn cố tình lấy bàn ghế ra chắn trước cửa, đề phòng tai bay vạ gió.

"Này, mấy người kia, đừng có làm ồn nữa, có biết đây là bệnh viện không?"

Một giọng nói mềm mại mà lại không thiếu phần cương quyết cất lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Viện trưởng Lâm tới rồi!

Ngày hôm nay tương đối bận rộn, cho nên Lâm Dĩnh phải ở lại cơ quan làm việc tới tận khuya mới xong.

Theo thói quen thường ngày, cô không định trở về nhà, mà sẽ ngủ luôn tại phòng làm việc.

Vừa khéo, sáng sớm ngày mai còn có một cuộc họp quan trọng, ở lại bệnh viện có thể tránh được kẹt xe buổi sáng, không lo tới muộn giờ.

Lâm Dĩnh vừa đặt lưng xuống giường chưa được bao lâu, thì từ bên ngoài lại xuất hiện âm thanh ồn ào vọng tới, giống như có ai đó đang to tiếng la hét vậy.

Thoạt đầu Lâm Dĩnh cũng không để tâm lắm, chỉ cho là người nhà của bệnh nhân nào đó đang lớn tiếng với nhân viên y tế, chẳng mấy chốc sẽ có bảo vệ tới xử lý việc này.

Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra, mà ngược lại ở những nơi công cộng như thế này luôn không thể thiếu được một vài thành phần vô ý thức.

Thế nhưng năm phút rồi mười phút, tiếng cự cãi chẳng những không biến mất, mà càng ngày càng lớn hơn, khiến cho cô không thể không đích thân ra ngoài kiểm tra.

Vừa tới gần đó, Lâm Dĩnh liền đứng lại quan sát vài giây.

Thì ra là một đám côn đồ đang làm loạn.

Nhưng mà... Người thanh niên đang cãi cọ với bọn chúng trông có vẻ khá quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Lâm Dĩnh suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra đây là em trai của Thẩm Tiểu Ái - kẻ trước đây cũng từng có một vài lần tới bệnh viện làm loạn, gây sự để đòi tiền từ chị gái hắn.

Hừ, thằng nhóc này yên tĩnh một thời gian, còn tưởng là đã cải tà quy chính rồi, nhưng bây giờ xem ra vẫn là chứng nào tật nấy.

Lâm Dĩnh vội vàng rảo bước tiến tới, nghiêm giọng cảnh cáo đám người kia:

"Các người nếu còn tiếp tục làm ồn, gây ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác, thì đừng trách tôi báo cảnh sát!"

Đám côn đồ bị giọng nói thanh thoát của cô thu hút, lập tức xoay người nhìn lại.

Một tên trong số đó không nhịn được, liền bật cười ha hả, tùy tiện buông lời trêu ghẹo:



"Ai chà, cô em này ở đâu ra vậy? Ngon quá nhỉ?"

Nói đoạn, hắn đưa tay lên xoa xoa cái đầu trọc lóc, lè lưỡi liếm qua cặp môi khô khốc.

Lập tức những người khác cũng cười ồ lên, hùa theo tên đầu trọc này.

"Haha, em gái nửa đêm mất ngủ, ra đây đi dạo à?"

"Bậy nào, chắc hẳn là thiếu hơi đàn ông, trong người bứt rứt khó yên, cho nên ra ngoài hít không khí một chút thôi."

"Em gái, lát nữa đi ăn khuya với anh không, anh đây trông thế này nhưng rất lực lưỡng đấy nhé, đảm bảo cho em đi hết bảy ngọn núi ba ngọn đồi."

"..."

Thực sự cả đám côn đồ kia đều là thanh niên, tối đa cũng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu mà thôi, so với Lâm Dĩnh đều kém hơn tới bảy tám tuổi.

Chỉ là Lâm Dĩnh lại được ông trời ưu ái, mặc dù đã ba mươi sáu tuổi, lại cũng không để tâm nhiều tới việc chăm sóc sắc đẹp, thế nhưng bất luận là vóc dáng, làn da hay là khuôn mặt đều trẻ trung, hấp dẫn tới lạ kỳ.

Những người không quen biết, chắc hẳn đều đoán cô chỉ khoảng trên dưới hai mươi lăm, hai mươi sáu mà thôi.

Nghe thấy những lời bỡn cợt sặc mùi hạ lưu của đối phương, Lâm Dĩnh lập tức nghiêm mặt lại, lạnh giọng thốt lên:

"Được, để xem lát nữa cảnh sát tới, các người còn cười được nữa hay không."

Tên đầu trọc ban nãy vẫn giữ nguyên vẻ nhơn nhơn, hoàn toàn không để tâm tới sự đe dọa của cô, mà ngược lại còn thản nhiên đáp lời:

"Ok, cô em gọi cảnh sát tới đi, dù sao bọn này cũng là người bị hại, có lên đồn cũng chẳng cần phải sợ."

Hiển nhiên gã trọc này không phải loại cắc ké mới ra đường lăn lộn, dù cho thái độ và lời nói đều có phần nghênh ngang, nhưng cũng vẫn hiểu rõ thiệt hơn.

Hắn biết Lâm Dĩnh là lãnh đạo của bệnh viện này, vòng quan hệ chắc chắn không nhỏ.

Vui miệng nói vài câu chẳng tính là tội lỗi gì, chứ nếu thực sự chọc tới điểm mấu chốt của đối phương thì khác, rất có thể sẽ nảy sinh rắc rối không cần thiết.

Cho nên ngoại trừ việc cho miệng đi chơi hơi xa một chút, đầu trọc cũng không trực tiếp gây ra hành động gì quá khó coi.

"Muốn bọn này im mồm cũng đơn giản thôi. Bảo người nhà thằng nhóc này đền tiền sửa xe là được. Chỉ cần có tiền thì ông đây không thèm tính toán việc này nữa."

Thẩm Hoàng trừng mắt nhìn thẳng vào đám người kia, gằn giọng phun từng chữ:

"Chúng mày đi ăn phân đi!"

Đoạn, hắn quay sang phía Lâm Dĩnh đang đứng cách đó không xa, vội vàng mở miệng phân bua:

"Mấy thằng khốn này đâm vào cha tôi, khiến cho ông ấy b·ất t·ỉnh, bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng c·ấp c·ứu. Vậy mà chúng nó dám đổi trắng thay đen, nói rằng cha tôi uống rượu say, va vào xe của bọn chúng, đòi chúng tôi phải bồi thường mấy chục ngàn!"

Đầu trọc ngay lập tức mồm năm miệng mười đáp trả:



"Mày nói chuyện có lương tâm một chút. Ra ngoài kia nhìn xem, xe của tao bị ông già mày phá thành hình dạng gì rồi? Mẹ kiếp, thứ khố rách áo ôm, có biết xe của ông đây bao nhiêu tiền không? Nói ra chỉ sợ hù c·hết cả nhà mày!"

Mắt thấy đối phương chửi rủa tới cả gia đình mình, cơn giận trong lòng Thẩm Hoàng ngay lập tức xông thẳng lên tận đỉnh đầu.

Hắn mặc kệ việc đối phương người đông thế mạnh, ngay lập tức lao tới, tung cú đấm hướng thẳng vào mặt tên đầu trọc kia.

Tuy nhiên, chưa cần kể tới việc chênh lệch nhân số giữa hai bên, mà chỉ xét riêng về hình thể thì Thẩm Hoàng cũng chắc chắn không phải đối thủ của đầu trọc.

Trông thấy đối phương đang xông tới, đầu trọc thản nhiên hừ một tiếng, sau đó lách nhẹ sang một bên, tránh thoát cú đấm trực diện kia.

Thẩm Hoàng còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị đầu trọc tặng cho một cú lên gối vào bụng.

Sức lực của tên trọc đầu lớn hơn Thẩm Hoàng rất nhiều, chỉ một đòn này thôi cũng đủ khiến cho hắn đau tới gập người, ngã ngồi trên mặt đất.

Gã đầu trọc không tiếp tục ra tay nữa, mà chỉ lớn tiếng chửi mắng:

"Thấy không, đâm hỏng xe còn muốn ra tay đánh người, nghĩ tao không dám làm gì mày à. Anh em, tẩm quất cho nó một trận!"

Cả đám côn đồ liền ào lên, mỗi người một đấm một đá, đánh cho Thẩm Hoàng ôm đầu lăn lộn kêu toáng lên, hoàn toàn không có chút sức chống cự nào.

Đương nhiên đám người này xem ra vẫn còn biết nặng nhẹ, dù là quyền cước tung ra liên hồi, nhưng đều tránh xa những chỗ hiểm, không tới nỗi đánh tàn phế đối phương.

Rõ ràng là mấy trò này đối với bọn chúng chỉ là chuyện xảy ra như cơm bữa, chứ không phải lần đầu tiên.

Đằng xa, Thẩm Tiểu Ái trông thấy em trai mình bị người ta h·ành h·ung, liền hoảng hốt chạy nhanh tới, muốn ngăn cản bọn họ.

Nhưng sức lực của một cô gái nhỏ, làm sao có thể lay động được đám sài lang đang hăng máu kia?

Một tên trong đám tiện tay vung một cái, lập tức hất bay cô nàng này về phía đằng sau, ngã sõng soài xuống nền gạch lạnh lẽo.

Thẩm Hoàng bị h·ành h·ung ngay trước mắt, mà bản thân lại không có cách nào dừng chuyện này lại, sự uất ức trong lòng Thẩm Tiểu Ái liền dâng lên, hóa thành nước mắt tuôn ra khỏi khóe mi.

Cô ngồi bệt trên nền đất, bất lực mà rơi lệ.

Đúng vào lúc này, một bàn tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ vươn ra đỡ lấy vai Thẩm Tiểu Ái, cẩn thận nâng cô đứng dậy.

Thẩm Tiểu Ái ngoảnh đầu nhìn lại.

Anh ấy... Cuối cùng cũng tới rồi...

Tất cả uất ức trong lòng giống như n·ước l·ũ tràn đê, không thể ngăn lại nổi nữa.

Cô ôm lấy thân hình cao gầy của hắn, òa khóc nức nở.

Từng tiếng nấc nghẹn vang lên, giống như mũi kim sắc chọc vào lòng Sở Thiên, khiến cho hắn vô cùng khó chịu, cũng vô cùng giận dữ.

Kiếp trước làm một kẻ cô đơn, độc lai độc vãng gần nửa đời người, cho nên hiện tại Sở Thiên càng trân trọng những người ở bên cạnh mình hơn bội phần.

Mặc dù hắn vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện đang diễn ra, thế nhưng kẻ dám động tới người phụ nữ của mình, Sở Thiên dứt khoát sẽ không bỏ qua một cách đơn giản như vậy.

Đám rác rưởi này, từng thằng từng thằng một, đều phải trả giá đắt!