Chương 78: Xử lý (2)
Tai Quách An ù đi, tim đập thình thịch như thể chỉ cần phải chịu đựng cơn đau này thêm chút nữa thôi là sẽ vỡ vụn ra làm ngàn mảnh.
Quá đau đớn!
Đau đến c·hết đi sống lại!
Mắt của hắn mờ dần, cả người co quắp lại, hoàn toàn không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì khác ngoại trừ cơn đau đang giằng xé nơi đầu ngón tay.
Mười giây... Hai mươi giây...
Tim của hắn đập chậm dần, não bộ cũng rơi vào trạng thái mê sảng, hoàn toàn có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Hôn mê thực chất chính là cơ chế bảo hộ của cơ thể khi gặp phải một tác động nằm ngoài ngưỡng mà con người có thể chịu đựng được.
Đau đớn, buồn thảm, sợ hãi, phấn khích... Tất cả đều là những tác nhân có thể dẫn tới trạng thái này.
Cố nhiên không phải ai cũng biết điều đó, và có rất nhiều người sợ hãi khi phải đối mặt với nó, bởi tất cả đều tồn tại tâm lý kháng cự với những thứ mà mình không hiểu rõ ràng.
Quách An cũng không phải là ngoại lệ, nếu trong tình huống thông thường hắn sẽ cố cắn răng chịu đựng cho qua.
Còn hiện tại thì...
Đúng vậy, mau ngất đi!
Ngất đi rồi, liền có thể thoải mái hơn một chút, không cần phải chịu đựng cảm giác thống khổ tới cùng cực như vậy nữa.
Hiển nhiên ngay lúc này đây, Quách An chỉ ước não của mình ngừng hoạt động ngay lập tức, thậm chí c·hết đi cũng được.
Thế nhưng đối phương lại chẳng để cho hắn có được một giây phút thảnh thơi nào.
"Làm cho hắn tỉnh táo lại đi."
Tiếng rít nhỏ khô khốc vang lên trong giây lát, liền sau đó một dòng điện từ chiếc máy khử rung tim cũ rích chạy thẳng tới lồng ngực Quách An.
Bộ não đã gần rơi vào trạng thái hôn mê của hắn, trong phút chốc lại như được bơm thêm một liều thuốc kích thích, ngay lập tức phục hồi trạng thái tỉnh táo.
Và cùng với đó là cảm giác đau đớn lại một lần nữa ập tới, thống khổ tới mức khiến cho người ta chỉ muốn chấm dứt cuộc sống ngay lập tức.
Quách An muốn mở miệng cầu xin, thế nhưng cổ họng của hắn lại giống như đang bị ai đó bóp nghẹn, hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Chỉ vỏn vẹn hai phút đồng hồ, mà cảm tưởng như hai thế kỷ đã trôi qua.
Những gì mà Quách An phải chịu đựng trong quãng thời gian vài phút ngắn ngủi đó, cũng đủ lớn hơn tất cả những đau đớn của bốn mươi lăm năm cuộc đời trước kia cộng lại.
"Được rồi, tạm thế đã."
Giọng nói vẫn đều đều vô cảm, lúc này rơi vào tai Quách An lại tựa như tiên âm, chẳng khác nào một tên tử tù sắp bước lên đoạn đầu đài thì nhận được quyết định ân xá.
Cây kim dài được rút ra khỏi đầu ngón tay hắn, sau đó là một lớp dung dịch mát lạnh phủ lên trên.
Rất nhanh toàn bộ ngón tay b·ị t·hương của Quách An đã trở nên tê rần, không còn bất cứ cảm giác gì nữa.
Quách An thở hổn hển, trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
Trải nghiệm lần này chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan, có lẽ suốt cả phần đời sau này của hắn cũng sẽ không bao giờ quên nổi.
Mà tâm lý của Quách An bây giờ cũng đã triệt để tuyệt vọng, không ôm một chút cầu may nào nữa.
"Tha... Tha cho tôi... Tôi khai..."
"Một màn vừa rồi chỉ là dạo đầu thôi. Nếu mày còn cứng đầu... À không, phải nói là ước gì mày cứng đầu thêm chút nữa, để tao có dịp thử thêm càng nhiều trò vui hơn... Bây giờ mày có thể nói, nhưng nếu những lời đó không phải thứ tao muốn nghe, thì tiếp theo như thế nào chắc mày cũng hiểu chứ?"
"Tôi hiểu... Tôi hiểu rồi..."
Quách An gật đầu như giã tỏi, vội vàng đáp lời, sợ rằng nếu như mình chỉ do dự vài giây, có thể sẽ lại khiến đối phương phật ý.
"Ngoài tôi ra, còn... Còn có Lâm Vân... Lý Siêu..."
Hắn nhanh chóng nêu ra bảy tám cái tên, không dám mảy may giấu diếm chút nào.
Người kia im lặng vài giây, sau đó cất giọng đều đều tiếp tục:
"Hôm nay đưa mày tới đây, chắc hẳn trong đầu mày cũng hiểu được đại khái vấn đề rồi. Tiếp theo nên làm như thế nào, có lẽ tao không cần phải trực tiếp nói ra chứ?"
"Vâng, tôi... Tôi hiểu rồi... Cuộc họp hội đồng cổ đông sắp tới, chắc chắn tôi sẽ ủng hộ chủ tịch Sở..."
Quách An vội vã đáp ứng, trong đầu chửi thầm vài câu khốn kiếp.
Muốn dùng thủ đoạn để bắt ông đây vào khuôn khổ sao?
Một khi thoát thân khỏi đây, việc đầu tiên hắn làm sẽ là thuê thêm mười mấy tên vệ sĩ, canh phòng trong nhà cả ngày lẫn đêm.
Chẳng lẽ đối phương còn có thể phi thiên độn địa, trước mặt một đám người b·ắt c·óc hắn lần nữa sao?
Còn về phần Sở Luân... Hừ hừ, cứ chờ đi, ông mày sẽ trả lại mày cả gốc lẫn lời...
Quách An đã ẩn nhẫn mười mấy năm, mắt thấy thành công ở ngay phía trước, đương nhiên sẽ không cam tâm mà bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên...
"Tao biết mày muốn đáp ứng qua loa, tìm đường thoát thân trước. Nhưng mà... Nếu tao là mày, chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu."
Người đàn ông kia chậm rãi cất lời, từng câu từng chữ đều giống như cây đinh dài găm vào đầu Quách An, khiến cho hắn kh·iếp sợ không thôi.
"Con trai mày mười bảy tuổi rồi phải không? Trong lúc mày ngủ ở đây, có lẽ người của tao đã đưa nó lên máy bay, đến Hoa Kỳ rồi."
"Không cần lo lắng, tao đã sắp xếp cho nó vào học một trường tư thục, năm sau còn có thể vào đại học nữa. Mày giàu có như vậy, cũng nên cho con trai được hưởng một chút giáo dục tư bản, không phải sao?"
Quách An lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh, run rẩy hỏi lại:
"Mày... Mày làm gì con trai tao...?"
Người kia không đáp lại câu hỏi của hắn, mà lại tiếp tục nói sang chuyện khác:
"Cha mẹ mày ở thành phố Minh Châu, điều kiện sinh hoạt không được tốt lắm. Tao đã cho người đón họ tới một căn biệt thự ở ngoại thành, đảm bảo mỗi ngày đều có người chăm sóc, vô cùng thoải mái. Thế nào, tao đối tốt với mày như vậy, mày không biết ơn à?"
"Khốn... Khốn nạn... Mày..."
"Mày có thể lật đổ chủ tịch Sở, sau đó nắm quyền ở JK, điều này không sai. Nhưng mà... Con trai mày vài tháng nữa sẽ tròn mười tám, mà khi đó nếu như mày đột nhiên b·ị đ·au tim mà q·ua đ·ời, vậy thì cổ phần của mày sẽ được chuyển lại cho nó..."
Giọng nói lạnh nhạt vẫn đều đều phát ra, vô cùng thản nhiên, chẳng có vẻ gì là đang nhắc tới sinh mệnh của người trước mặt.
"Tới lúc ấy, tổ chức một hội nghị cổ đông khác cũng được. Haha, con trai mày chắc hẳn sẽ biết điều hơn bố nó, đúng không?"
"Hoặc là, có thể nó cũng cứng đầu như mày vậy. Nhưng không sao, chẳng phải mày vẫn còn vợ cũ, còn cha mẹ à? Tùy tiện chọn ra một trong số đó, chắc chắn sẽ có người biết nghe lời."
Ha...
Quách An hít sâu một hơi, hoàn toàn tuyệt vọng.
Kẻ này... Vốn dĩ không phải là con người, mà là loại ác quỷ hút máu ăn thịt không nhả xương.
Một tia lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Quách An, khiến cho hắn rùng mình.
Nếu như mình không nghe lời đối phương, vậy thì không chỉ có bản thân, mà còn cả con trai, cả cha mẹ... Tất cả đều phải chịu tai ương ngập đầu.
"Tôi... Tôi hiểu rồi..."
...
Sở Thiên bước ra khỏi căn phòng tồi tàn, nhanh chóng tháo bỏ đôi găng cao su mỏng trên tay mình, sau đó lại điềm nhiên châm một điếu thuốc.
Làn khỏi mỏng manh mà cay xè từ từ tràn vào phổi, khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Trương Phi Phàm lững thức bước theo sau lưng, trong lòng không biết đang có cảm giác gì.
Từ đầu tới cuối hắn đều quan sát toàn bộ quá trình làm việc của Sở Thiên, không bỏ qua một chi tiết dù là nhỏ nhất.
Có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy, tâm tính của hắn xem ra cũng tương đối kiên định.
Sở Thiên ngoảnh đầu lại, chìa bao thuốc ra trước mặt Trương Phi Phàm, mỉm cười nói:
"Anh Trương, làm một điếu không?"
Trương Phi Phàm vội vã đón lấy điếu thuốc trên tay đối phương, nhanh chóng châm lửa.
Hai người đều mang theo suy nghĩ của riêng mình, chỉ đứng đó im lặng h·út t·huốc, không nói với nhau một tiếng nào.
Vài phút sau, Sở Thiên ném điếu thuốc đã tàn xuống đất, cất giọng hỏi nhỏ:
"Đám người kia không có vấn đề gì chứ?"
"Sở thiếu gia yên tâm."
Trương Phi Phàm cẩn thận đáp:
"Đây đều là những kẻ chuyên nghiệp, việc bắt người như vậy bọn họ làm cũng không ít, chắc chắn không có sơ suất gì. Hơn nữa từ đầu tới cuối tôi đều không trực tiếp ra mặt, cho dù chúng có b·ị b·ắt cũng sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta."
Sở Thiên gật đầu.
"Rất tốt, lát nữa kêu bọn chúng đưa tên họ Quách kia trở về chỗ cũ là được."
Đoạn, hắn khẽ buông một tiếng thở dài, chậm rãi nói:
"Những việc như thế này, suy cho cùng vẫn là không làm thì hơn. Chỉ là... Tình thế hiện tại không cho phép tôi có nhiều lựa chọn, đành phải lấy đao sắc chặt đay rối vậy."
Trương Phi Phàm im lặng không đáp, trong lòng một lần nữa đánh giá lại gã thanh niên trẻ tuổi trước mặt này.
Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy những hành động của Sở Thiên, có lẽ hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới việc một thanh niên mới vừa tròn hai mươi tuổi đầu, sinh ra trong gia đình trâm anh thế phiệt, lại có thể ra tay tán nhẫn tới mức độ này.
Xui xẻo cho Quách An, lần này đụng nhầm người hắn không thể dây vào.
Có thể tưởng tượng được, nếu như kẻ phản bội không phải là Quách An, mà là Trương Phi Phàm hắn, thì có lẽ Sở Thiên cũng sẽ không mảy may nương tay.
Tuy vậy, đối với những người bên cạnh, Sở Thiên vẫn là rất hòa nhã cùng chiếu cố, đãi ngộ so ra còn tốt hơn khi phục vụ chủ tịch.
Tiếp theo... Vẫn là cố gắng dụng tâm, hầu hạ cho tốt vị thiếu gia này thì hơn.
Hai người bước tới phía chiếc xe Camry cũ kỹ đang đỗ cách đó không xa.
Nơi này là một nhà máy bỏ hoang, nằm ở khu vực ngoại thành, cách trung tâm thành phố Đông Hải mấy chục ki lô mét.
Bởi vì bị đóng cửa đã lâu, thường ngày rất ít khi có người qua lại, hơn nữa hiện tại đã qua nửa đêm, cho nên trên đường vốn đã vắng lặng lại càng không có lấy một bóng người.
Chiếc Camry này là Trương Phi Phàm dùng tên giả, mua lại từ một tiệm kinh doanh xe cũ ở tỉnh Phúc Lâm cách đây vài ngày.
Sở Thiên đặt lưng trên ghế sau, hơi nhắm hờ mắt.
"Anh Trương, ngày mai đem chiếc xe này hủy đi. Ừm, tốt nhất là đi một chuyến tới Phúc Lâm, bảo người ta tháo rời nó ra. Phần nào có thể đốt thì đốt, còn lại chia nhỏ ra mang tới mấy nhà làm đồng nát sắt vụn, để bọn họ xử lý."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Việc lần này tuyệt đối không thể mảy may lộ ra một chút nào, nếu không để cho bất kỳ ai bắt được cũng sẽ trở thành điểm yếu trí mạng.
Sở Thiên ngáp một cái, sau đó ngửa đầu ra ghế, chập chờn đi vào giấc ngủ.
Chiếc Camry nổ máy, chầm chậm lăn bánh hướng về phía thành phố Đông Hải.
Chẳng biết trải qua bao lâu, tới khi Sở Thiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, thì xe của hắn đã tiến vào khu vực nội thành.
Sở Thiên dụi mắt, nhìn qua màn hình, liền thấy người gọi tới là Thẩm Tiểu Ái.
"Anh đây..."
Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng nấc nghẹn, sau đó là thanh âm ngắt quãng pha lẫn nức nở của Thẩm Tiểu Ái.
"Cha em... Cha em bị người ta đâm phải..."
Nói đoạn, dường như không thể tiếp tục nín nhịn thêm một giây nào, Thẩm Tiểu Ái khóc òa lên.
Khuôn mặt Sở Thiên ngay lập tức nghiêm lại, chờ đợi thêm vài phút, tới khi cô hơi ổn định lại mới hỏi:
"Tình trạng của ông ấy thế nào?"
"Đã đưa... Vào viện c·ấp c·ứu rồi... Nhưng mà..."
Thấy Thẩm Tiểu Ái ngập ngừng không nói tiếp, Sở Thiên liền ngay lập tức ý thức được chuyện này còn có uẩn khúc khác, chứ không chỉ đơn thuần là v·a c·hạm giao thông bình thường.