Chương 77: Xử lý (1)
Bên dưới hầm để xe của tòa nhà trụ sở tập đoàn JK.
Quách An thất thần lê từng bước nặng nhọc, thê lương như người mất hồn.
Hắn vươn tay ra, run run bật mở cánh cửa xe, đặt mông ngồi xuống vị trí ghế lái.
Quách An gục đầu lên vô lăng, toàn thân từ trên xuống dưới đều cảm thấy mệt mỏi rã rời, gần như không còn sót lại một chút sức lực nào.
Tinh thần của hắn vừa căng thẳng, vừa hoảng sợ, lại pha thêm một chút không cam lòng cùng thống hận, quả thực có thể gọi là ngũ vị tạp trần.
Cứ như vậy, Quách An thẫn thờ ngồi im lặng trong xe oto trọn vẹn mười phút đồng hồ.
Mãi cho tới khi chuông điện thoại của hắn vang lên lanh lảnh, Quách An mới giống như sực tỉnh giấc.
Bàn tay hắn hơi co quắp, chậm chạp bấm vào nút nghe máy.
"Alo..."
Vài giây im ắng trôi qua, rốt cuộc đầu dây bên kia cũng phát ra một giọng nước ngoài lạnh tanh:
"Phó chủ tịch Quách, tôi là Jonas."
Quách An nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nói:
"Anh Jonas, tôi... Việc hôm nay không phải như anh nghĩ đâu... Tôi..."
"Ngài không cần phải giải thích gì hết. Tôi không quan tâm tới lý do, cũng không quan tâm tới quá trình. Thứ duy nhất khiến tôi quan tâm là kết quả."
Jonas lạnh nhạt ngắt lời.
"Mà kết quả này, thực sự khiến tôi vô cùng thất vọng."
"Xin lỗi... Tiền của anh, tôi sẽ trả lại..."
"Không, phó chủ tịch Quách, ngài không hiểu được vấn đề rồi. Tiền, đương nhiên chúng tôi sẽ lấy lại, còn sau đó thì... Có lẽ chúng ta sẽ còn nhiều chuyện để nói với nhau đấy."
Quách An mấp máy môi, muốn nói thêm gì đó, tuy nhiên đầu dây bên kia đã cúp máy.
Hắn thở dài đánh sượt, trong lòng vô cùng bất lực.
Quách An hiểu rằng kết quả này không phải thứ Jonas mong muốn, nhưng chẳng lẽ bản thân hắn lại muốn như vậy hay sao?
Có điều... Hắn đâu còn lựa chọn nào khác?
Nếu như mình không chịu khuất phục người kia, thì không chỉ có bản thân mình gặp nguy hiểm, mà ngay cả cha mẹ, con trai của mình...
Vừa nghĩ đến kẻ đó, Quách An lại bất giác rùng mình sợ hãi.
Kỳ thực đối phương còn chưa thực sự làm tới cùng, mà mới chỉ đơn giản là cảnh cáo qua loa một lần mà thôi.
Thế nhưng... Hắn không dám trông chờ vào may rủi, lại càng không thể mang tính mạng cả nhà ra đánh cược...
...
Hai ngày trước.
Quách An lảo đảo bước ra khỏi cửa quán bar, cả người nồng nặc mùi cồn, như thể vừa ngã vào một thùng rượu lớn vậy.
Gần cả tuần nay, không ngày nào là hắn không uống rượu, tới mức thời gian say sưa trên bàn tiệc còn nhiều hơn cả thời gian tỉnh táo nữa.
Tuy nhiên, hắn lại không hề cảm thấy phiền hà hay mệt mỏi, mà lại vô cùng vui vẻ, thỏa thích tận hưởng cảm giác được người ta chúc tụng liên miên không ngừng.
Giấy không gói được lửa, việc hắn phản bội Sở Luân càng ngày càng lan rộng trong nội bộ tập đoàn JK.
Cho tới thời điểm hiện tại, thậm chí ngay cả những nhân viên cấp thấp cũng đang rủ rỉ bàn tán với nhau về chuyện này.
Bầu trời JK sắp đổi màu!
Quách An chẳng những không cố gắng che giấu việc này, ngược lại hắn còn cảm thấy rất tự đắc về chiến công của mình nữa.
Ông đây nếm mật nằm gai bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng có ngày đạp tới đỉnh vinh quang, so với Việt vương Câu Tiễn còn chưa biết ai hơn ai kém đâu!
Quách An chân nam đá chân chiêu, vừa đi vừa huýt sáo, bộ dạng có vẻ rất hào hứng.
Quán bar này nằm cách khu nhà nơi nhân tình của hắn đang sống không xa, cho nên Quách An cũng lười lái xe.
Hắn quyết định bỏ oto lại bãi đỗ xe của quán bar, tự mình đi bộ tới đó.
Vợ chồng hắn bề ngoài vẫn êm ấm mặn nồng, trên thực tế đã li thân ngót nghét chục năm trời rồi.
Hai người còn có một đứa con trai, năm nay đã mười bảy tuổi, chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp phổ thông.
Từ khi li thân tới nay Quách An cũng không có ý định đi tiếp bước nữa, hắn cảm thấy có vợ quá phiền phức, cho nên dứt khoát chọn lấy cuộc sống độc thân, tiêu diêu tự tại.
Có tiền trong tay, muốn bao gái trẻ quả thực rất dễ dàng, dăm ba tháng lại đổi một cô chẳng phải thơm hơn sao?
Nhân tình của hắn hiện tại cũng chỉ mới quen biết cách đây không lâu, cỡ chừng ba bốn tháng gì đó.
Cô nàng này đang là sinh viên của trường đại học Nghệ thuật Đông Hải, năm nay vừa tròn hai mươi cái xuân xanh.
Không chỉ có khuôn mặt xinh xắn, vóc người cũng rất nóng bỏng, chỗ cần thon rất thon, chỗ cần cong lại căng tròn hấp dẫn.
Quan trọng nhất là, kỹ thuật chiều chuộng đàn ông của cô ta rất điêu luyện.
Quách An năm nay mới vừa tứ tuần, tuy không còn là độ tuổi trẻ trung sung sức nữa, nhưng vì thường xuyên tập luyện và bồi bổ, cho nên thân thể vẫn có thể coi là khỏe mạnh tráng kiện.
Vậy mà sau mỗi cuộc truy hoan với cô nàng này, hắn đều mệt tới bở hơi tai, hai chân nhũn ra đến độ ngay cả đi lại cũng khó khăn.
Tối hôm nay Quách An uống rượu cùng một đám bằng hữu trong giới kinh doanh, bởi vì trong số đó còn có cả mấy người phụ nữ, cho nên không thể chơi món kia được.
Rượu vào trong bụng, lửa liền bốc lên tới đỉnh đầu, không thể phát tiết ra ngoài quả thực rất khó chịu.
Quách An chầm chậm rảo bước, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh bộ phận không tiện nêu tên của nhân tình.
Khà, hôm nay ông đây phải chơi tư thế mới... Đúng rồi, không phải hôm trước vừa mua một bộ roi da cùng bịt mắt sao...
Đèn đường vàng nhạt, ảm đạm chiếu xuống thân thể hắn, khiến cho cái bóng đổ dài ra phía đằng sau.
Mà chẳng biết từ khi nào, phía sau hắn liền xuất hiện vài bóng người khác.
Trải qua một thoáng đi bộ, hơi men trong cơ thể Quách An đã bay đi vài phần, khiến cho đầu óc của hắn cũng tỉnh táo hơn.
Chợt lúc này, vài tiếng bước chân từ đằng sau vọng tới, càng ngày càng gần.
Quách An cảnh giác quay đầu lại.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp định hình xem kẻ đang theo sau mình là ai, thì một âm thanh khô khốc giòn giã vang lên.
Bốp!!
Một thứ gì đó vừa đập mạnh lên trên gáy, làm cho mắt Quách An tối sầm lại, choáng váng như thể sắp ngất tới nơi.
Liền sau đó, mấy bóng người vội vàng lao tới, tóm chặt lấy thân thể của hắn.
Một tên trong số đó lấy ra một chiếc khăn tắm, mau chóng bịt lên mặt của Quách An.
Mùi thuốc mê nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Quách An còn chưa kịp giãy giụa gì, thì đầu óc của hắn đã bị thứ chất hóa học đặc thù kia tác động, rất nhanh liền rơi vào trạng thái mê man.
Một chiếc xe van đen trũi từ đằng xa chạy lại, giống như đã chờ sẵn từ lâu.
Hai tên bịt mặt từ trên xe nhảy xuống, đỡ lấy hai chân Quách An, cùng với mấy người kia nâng hắn lên xe.
Cửa vừa đóng lại, chiếc xe liền lao v·út đi, biến mất trong màn đêm.
Cả con phố dài không một bóng người lại rơi vào trong tĩnh lặng, giống như chưa từng có bất cứ chuyện gì phát sinh cả.
...
Không biết trải qua bao lâu, Quách An cuối cùng cũng tỉnh lại.
Trước mắt hắn không còn là con đường quen thuộc, mà chỉ có một mảnh tối đen như mực.
Đầu Quách An đau nhức như muốn nứt ra, cả người bị trói chặt tới mức không thể cựa quậy, ngay cả miệng cũng bị thứ gì đó bịt kín, chỉ có thể phát ra từng tiếng ú ớ nho nhỏ.
Mình... Bị b·ắt c·óc sao?
Là ai đã làm chuyện này?
Sở Luân? Không đúng, đây không giống với phong cách hành sự của hắn.
Hay là Jonas? Mọi chuyện đang tiến triển rất suôn sẻ, hắn không có lý do gì để làm như vậy cả.
Mà gần đây ngoài Sở Luân ra, dường như mình cũng không đắc tội với ai.
Trí nhớ của Quách An nhanh chóng vận chuyển, điểm lại từng cái tên, từng khuôn mặt, cố gắng xem xem bản thân có để sót người nào không.
Tuy nhiên kết quả lại không khả quan lắm, dù hắn có nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, thì vẫn không thể đoán ra được ai là người ra tay với mình.
Đúng lúc này, một tiếng lạch cạch rất nhỏ vang lên, giống như là âm thanh mở khóa cửa vậy.
Tiếp theo, chiếc khăn bịt miệng của Quách An được một người nào đó kéo xuống, để cho hắn có thể tự do nói chuyện.
"Các người... Các người bắt tôi làm gì? Muốn tiền sao? Tôi có rất nhiều tiền, chỉ cần..."
Quách An còn chưa dứt câu, thì một cơn đau quặn thắt từ dưới xương ức truyền đến, cắt ngang lời nói của hắn.
Đau...
Quách An há hốc mồm, gần như không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn trải qua cảm giác này, quả thực là vô cùng thống khổ.
Mười mấy giây sau, cuối cùng hắn cũng có thể thở được.
Quách An hít từng ngụm không khí, hổn hển như người ho lao nhiều năm.
"Mày ồn ào quá."
Một giọng nói phát ra từ phía trước mặt, khiến cho Quách An không thể không chú ý.
Dù hai mắt đã bị vải đen bịt kín, chẳng thể mảy may nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào, thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được âm thanh phát ra cách mình chỉ vài bước chân.
Đây... Là một người đàn ông trẻ tuổi?
"Tôi với cậu không thù không oán, tại sao... Hự..."
Lại một cú đấm nữa rơi xuống bụng Quách An, đau đớn tới quặn cả ruột gan.
"Bây giờ tao hỏi một câu, mày trả lời một câu, hiểu chứ?"
Quách An ứa nước mắt, gật đầu như giã tỏi.
Trong lòng hắn lúc này đã bắt đầu hoảng sợ, bởi lẽ trước đây những người tiếp xúc cùng hắn đều là các doanh nhân, thân sĩ trí thức, tất cả đều nhẹ nhàng lịch thiệp, mỗi câu mỗi chữ nói ra còn phải đắn đo cân nhắc.
Nào có ai hung ác giống như kẻ trước mặt này, chỉ hơi trái ý liền động tay động chân.
"Đám người tây dương kia cho mày bao nhiêu tiền?"
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, hoàn toàn không mang theo một tia cảm xúc nào.
"Tôi... Tôi không..."
"Nghĩ cho kỹ trước khi trả lời."
Quách An nuốt nước bọt, chần chừ vài giây, sau đó mới đáp:
"Ba... Ba mươi triệu... Đã nhận trước mười triệu, còn lại..."
"Ngoài mày ra, ở JK còn có ai đang qua lại với bọn chúng nữa?"
"Tôi... Tôi cũng không rõ..."
"Mày đang làm tốn thời gian của tao đấy."
Người đàn ông kia lập tức ngắt lời hắn, dường như hơi có chút mất kiên nhẫn.
"Tôi xin lỗi... Tôi... Chỉ làm theo lời của Jonas thôi... Tôi xin thề là không biết gì hết..."
Đến giờ phút này, dù Quách An có ngu ngốc tới đâu cũng có thể hiểu được, người đàn ông trước mặt này khả năng cao là do Sở Luân phái đến, hoặc chí ít cũng có quan hệ với nhà họ Sở.
Vốn dĩ hắn còn ôm một phần tâm lý cầu may, muốn lừa dối cho qua cửa ải lần này.
Quách An cược rằng Sở Luân vẫn chưa nắm được toàn bộ kế hoạch của bọn họ, mà chỉ đơn thuần là suy đoán chủ quan mà thôi, không hề có căn cứ chính xác nào.
Chỉ cần bản thân mình cắn chặt không khai, vậy thì ông ta cũng đành thúc thủ vô sách.
Thời gian đã rất gấp rút, có muốn điều tra cũng tra không kịp nữa rồi.
Về phần tình thế của mình lúc này...
Cố gắng chịu đựng một chút hẳn là không vấn đề gì, dù sao thì chuyện mình phản bội Sở Luân mọi người đều đã biết, nếu như mình có mệnh hệ gì thì chắc chắn người đầu tiên bị nghi ngờ chính là ông ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng Quách An liền cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Tuy nhiên... Ý tưởng này nhìn qua thì có vẻ rất hợp lý, mà thực tế bên trong đó lại ẩn chứa một sai lầm trí mạng.
Hắn đã đánh giá quá thấp sự tàn nhẫn của đối phương.
Không gian xung quanh im ắng trong vài phút.
Quách An hơi căng thẳng, cố gắng vểnh tai lên nghe ngóng, xem xem người kia đã rời đi hay chưa.
Bất chợt một mùi hương ngai ngái truyền vào mũi của hắn, khiến cho Quách An không tự chủ được mà rùng mình.
Đây là... Mùi cồn y tế sao?
Đầu ngón tay của Quách An bỗng cảm thấy hơi ẩm ướt, lành lạnh, giống như ai đó đang nhúng tay hắn vào trong nước đá vậy.
Liền sau đó, một cơn đau xé ruột xé gan truyền thẳng tới đại não, khiến cho Quách An cảm nhận được cái gì gọi là đau tới mức không muốn sống nữa.