Chương 76: Đối đầu (3)
Hai hàng lông mày của Sở Luân thoáng giật giật, ánh mắt càng trở nên nghiêm nghị gấp bội phần.
Phiền phức chân chính, cuối cùng cũng không thể nào tránh được!
Ngay từ sau khi nhận ra Quách An là kẻ phản đồ, trong lòng Sở Luân đã dự đoán được phần lớn âm mưu của đối phương.
Không, nói một cách chính xác hơn, đây vừa là âm mưu, lại vừa là dương kế.
Việc đối phương tiến hành mua chuộc những người dưới trướng của ông ta, chắc hẳn đã được toan tính từ trước đó rất lâu, chỉ là không sớm lộ ra mà thôi.
Hiện tại mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, những kẻ ẩn trong bóng tối lâu nay cuối cùng cũng có thể ra mặt, đường đường chính chính thông qua một phiên bỏ phiếu hợp pháp để đả kích mình.
Cố nhiên Sở Luân hiểu được điều này là một chuyện, còn làm cách nào để đối phó với tình hình hiện tại thì lại là một chuyện khác.
Những gì có thể làm, Sở Luân đều đã thực hiện, bao gồm cả việc công bố sớm khoản vay của ngân hàng dành cho tập đoàn JK, thông qua đó giành lại được một phần ủng hộ của các lãnh đạo khác.
Còn việc có thể thành công xoay chuyển tình thế hay không, tới lúc này chỉ còn biết trông chờ vào vận may mà thôi.
m mưu giống như một cơn sóng dữ bất ngờ, ập tới ngay lúc không ai một ai đề phòng, phá tan tành tất cả mọi thứ trước mắt.
Dương kế thì khác, nó giống như một con sông cuồn cuộn chảy xuôi, cho dù có biết được bản chất thực sự, thì việc cố gắng đi ngược lại dòng chảy cũng vẫn là một hành động vô cùng khó khăn.
Sở Luân có thể ý thức được điều này, thì không có lý nào Lâm Vân lại không hiểu.
Bởi thế cho nên ngay cả khi Sở Luân đã tung ra lá bài sau cùng, thì Lâm Vân vẫn không hề tỏ ra nao núng chút nào.
Đại thế đã thành, không còn cách gì lay chuyển được nữa.
Một nhân viên phòng hành chính mau chóng mang vào phòng họp những tờ phiếu biểu quyết, phát tới trước mặt từng người.
Mọi sự diễn ra mau chóng như vậy, đủ để cho mọi người đều chắc chắn trong lòng rằng tất cả đã có chuẩn bị từ trước, chỉ chờ tới một bước này liền bày ra mà thôi.
Đương nhiên sẽ chẳng có ai nhắc tới chuyện này, ngầm hiểu là đủ rồi, nói ra miệng cũng không có ích lợi gì.
Rất nhanh, toàn bộ các lãnh đạo trong phòng đều đã điền xong vào lá phiếu của mình.
Tên nhân viên vừa rồi lại vội vã đi một vòng, thu lại toàn bộ số phiếu bầu kia, sau đó tiến hành kiểm kê công khai.
Không khí ở đây lúc này đã căng thẳng tới tột cùng.
Sở Luân siết chặt hai bàn tay, hít sâu vào một hơi, cố gắng làm dịu đi tâm tình đang dậy sóng cuồn cuộn.
Thành bại, chính là tại thời khắc này!
Trái với biểu hiện của chủ tịch Sở, ở cách đó không xa Lâm Vân vẫn giữ nguyên vẻ nhàn nhã và tự tin, bởi đối với hắn mà nói dường như mọi thứ trước mặt chỉ mang tính thủ tục, còn kết quả đã sớm được định sẵn từ đầu.
"Đã hoàn thành công tác bỏ phiếu, hiện tại bắt đầu kiểm tra kết quả."
"Về việc bãi miễn chức vụ Chủ tịch hội đồng quản trị của ông Sở Luân..."
"Cổ đông Trương Tuấn, phiếu chống."
"Cổ đông Liễu Thăng, phiếu thuận."
"Giám đốc nhân sự Cao Minh Sơn, phiếu thuận."
"..."
Tích tắc tích tắc.
Thời gian gần như ngưng đọng lại bên trong căn phòng này.
Ngoại trừ giọng đọc có phần máy móc của nhân viên kiểm phiếu, tất cả những người khác đều giữ im lặng một cách tuyệt đối, bao gồm cả Sở Luân và Lâm Vân.
Từng lá phiếu qua đi, đối với Sở Luân mà nói thì tình thế hiện tại vẫn chưa ngã ngũ, thậm chí còn hơi có một chút xu hướng khả quan.
Điều này cũng khiến cho ông ta cảm thấy vững tâm hơn không ít.
Quả nhiên lá bài tẩy kia của mình đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Những thân tín dưới trướng của ông ta đều bỏ phiếu chống lại quyết định kia, coi như đang đi đúng theo kế hoạch đã đề ra từ trước.
Mà một số lãnh đạo vốn dĩ còn đang dùng dằng giữa đôi dòng nước, lúc này cũng đã ngả hẳn về phía của Sở Luân, quyết định ủng hộ vị chủ tịch này.
Tuy nhiên có một điều mà ai cũng biết, đó là kết cục chân chính còn nằm ở những phiếu bầu tiếp theo - các thành viên thường trực hội đồng quản trị.
"Cổ đông Lâm Vân, phiếu thuận."
"Chủ tịch Sở Luân, phiếu chống."
"Phó chủ tịch Cốc Thanh Hải, phiếu chống."
Ván cờ đã đi dần tới tàn cuộc, trong hòm phiếu lúc này chỉ còn sót lại duy nhất hai lá phiếu chưa được kiểm kê.
Một là phiếu của Quách An.
Đối với người này Sở Luân đã triệt để hết hi vọng, đương nhiên sẽ không trông chờ gì vào hắn.
Mà phiếu còn lại, là của người đại diện quỹ đầu tư Lưu Thị.
Đây là quỹ đầu tư khá có danh tiếng ở Đông Hải, trực thuộc một tập đoàn lớn ở Thủ đô.
Trong tình huống thông thường, người đại diện quỹ sẽ rất ít tham gia vào hoạt động của hội đồng quản trị, bởi dẫu sao thì JK cũng chỉ là một trong số rất nhiều doanh nghiệp mà họ nắm cổ phần, dù có ba đầu sáu tay cũng không thể quản lý được hết.
Đương nhiên với các quyết sách có tính chất quan trọng, bọn họ sẽ phải nắm bắt được phương hướng cơ bản, tuy nhiên từ trước tới nay phần lớn quyết định từ phía Lưu Thị đều là ủng hộ Sở Luân.
Chỉ cần có được một lá phiếu chống của Lưu Thị nữa thôi, thì việc bãi miễn chức vụ chủ tịch lần này chắc chắn sẽ bị phủ quyết.
Tuy nhiên...
"Đại diện quỹ đầu tư Lưu Thị Đông Hải... Phiếu thuận?"
Vừa nói dứt câu, nhân viên kiểm phiếu liền không khỏi ngỡ ngàng, thậm chí còn tưởng rằng mình vừa đọc nhầm.
Hắn dụi mắt mấy cái, sau đó nhìn lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi cả.
"Là... Là phiếu thuận!"
Khuôn mặt Sở Luân trong phút chốc trắng bệch, không dám tin vào tai mình.
Mà không chỉ có Sở Luân, tất cả những thân tín dưới trướng ông ta đều phải giật mình kinh hãi, hoang mang không ngớt.
Lưu Thị... Trở cờ vào phút cuối sao !?
Ánh mắt Sở Luân chậm rãi hướng về phía Lâm Vân, không thể che giấu nổi sự bàng hoàng ẩn trong đó.
Mà Lâm Vân lại vẫn điềm nhiên như không, thậm chí còn chẳng thèm để ý tới Sở Luân, giống như tất cả mọi thứ đều đã nằm trong tính toán của ông ta vậy.
Giờ phút này, Sở Luân mới hiểu ra, cái gì chân chính gọi là thập diện mai phục.
Vậy ra không chỉ có Quách An, mà ngay cả quỹ đầu tư Lưu Thị cũng đã đứng chung hàng với đối phương rồi?
Ta thực sự thua rồi sao?
Cơ nghiệp của nhà họ Sở... JK... Chẳng lẽ tất cả đều phải sụp đổ trong tay ta?
Hơi thở của Sở Luân đã trở nên vô cùng gấp gáp, cảm giác hệt như có một tảng đá lớn dần ép lên trái tim mình, càng ngày càng đè nặng hơn xuống.
Ông ta mấp máy khuôn miệng, muốn nói gì đó, thế nhưng làm thế nào cũng không thể phát ra thành tiếng được.
Chỉ có bàn tay đặt trên bàn đang siết chặt tới nổi gân xanh, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc vậy.
Trông thấy vẻ hoảng hốt cùng suy sụp của Sở Luân, Lâm Vân chỉ nhếch mép cười nhạt, điềm nhiên cất giọng nói:
"Chủ tịch có vẻ không được khỏe thì phải?"
Nói đoạn, hắn quay đầu về phía nhân viên kiểm phiếu.
"Này cậu, còn chờ đợi gì nữa, nhanh lên một chút đi, để cho chủ tịch còn về nhà nghỉ ngơi."
Tên nhân viên kia hoang mang gật gật đầu, sau đó nhặt lá phiếu cuối cùng lên, run run mở ra.
"Phó chủ tịch Quách An..."
Sở Luân thở dài bất lực, cúi thấp đầu xuống, phút chốc giống như già đi mười tuổi vậy.
Thư ký Trần đang đứng phía sau lưng ông ta cũng vô cùng lo lắng, hắn tiến lên trước vài bước, sẵn sàng đi tới đỡ lấy chủ tịch.
Những thân tín của Sở Luân ngồi gần đó dường như đều muốn nói vài câu an ủi hay khích lệ, nhưng lời ra tới miệng lại nuốt ngược trở vào.
Mấy câu sáo rỗng đó, nói ra chẳng bằng không nói.
Lâm Vân cười nhạt, xoay người hướng về phía Quách An gật gật đầu, tỏ vẻ như đang chúc mừng cho sự chiến thắng của hắn ta vậy.
Thế nhưng ngay vào giây phút ánh mắt của ông ta rơi lên người Quách An, trong đầu Lâm Vân lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn ta... Đang run sao?
"Phó chủ tịch Quách An..."
Tên nhân viên kiểm phiếu kia vừa xướng tên Quách An lên, liền lập tức im bặt.
Khuôn mặt hắn không giấu nổi vẻ ngơ ngẩn, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn Sở Luân, sau đó lại nhìn Quách An, dường như cảm thấy mọi việc diễn ra lúc này thực sự quá hoang đường.
"Phó chủ tịch Quách An, phiếu... chống!"
Lời này vừa thốt ra, cả hội trường bỗng chốc rơi vào im lặng.
Một... Hai... Ba...
Mười mấy giây trôi qua, rốt cuộc tất cả bùng nổ, giống như một nồi nước đang sôi trào.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Phó chủ tịch Quách... Lại đứng về phía chủ tịch Sở sao !?
Đây không phải là phim trường Vô Gian Đạo đấy chứ?
Lâm Vân giật mình kinh hãi, còn tưởng rằng mình vừa nghe nhầm.
"Này, cậu vừa nói gì cơ? Không phải là phiếu thuận sao?"
Nhân viên kiểm phiếu nuốt nước bọt, ấp úng đáp lời:
"Không sai, là phiếu chống..."
"Sao lại như thế !?"
Lâm Vân nói lớn một tiếng, ngay lập tức bật dậy khỏi ghế, lao tới giật lấy lá phiếu trên tay gã nhân viên kia.
Đập vào mắt ông ta là chữ "Chống" loằn ngoằn như giun bò, chẳng khác nào một đứa trẻ lên năm đang tập viết.
Trong giây lát, cặp mắt Lâm Vân trở nên đỏ ngầu, khuôn mặt vốn đang ung dung thản nhiên bỗng tái xanh như người phát trọng bệnh.
Lâm Vân vò nát tờ phiếu trong tay, ném thẳng nó xuống đất, sau đó đi một mạch tới chỗ ngồi của Quách An, hai tay bám chặt vào vai đối phương, liên tục lắc lư.
"Cậu điên rồi à? Đang làm cái quái gì vậy? Hay là cậu sơ ý viết nhầm?"
Nói tới đây, Lâm Vân đã không còn kiềm chế được nữa.
Hắn quay lại phía nhân viên kiểm phiếu, lớn giọng gào thét:
"Chắc chắn là nhầm lẫn rồi, phó chủ tịch Quách bỏ phiếu thuận, hiểu chưa! Mau sửa lại đi!"
Quách An ngước lên nhìn Lâm Vân, trên mặt đã trắng bệch không chút huyết sắc, trong mắt phảng phất vẻ hoảng sợ cùng không cam tâm tới cực độ.
Hắn lắc đầu, run giọng nói nhỏ:
"Không sai, là phiếu chống... Tôi ủng hộ Sở Luân tiếp tục giữ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị..."
Những lời này như chiếc kim đâm vào tai Lâm Vân, khiến cho cơn thịnh nộ của hắn bị đẩy lên lên tới đỉnh điểm.
Hắn chẳng màng tới những người xung quanh, vung tay đấm mạnh xuống bàn, lớn tiếng hét thẳng vào mặt Quách An:
"Đồ ngu, cầm tiền của bọn họ rồi, còn có thể đổi ý sao? Mày c·hết chắc, c·hết chắc rồi!"
Dứt lời, Lâm Vân xoay người lao ra khỏi phòng họp, miệng vẫn liên tục lảm nhảm giống như một người điên.
"Mày c·hết chắc rồi, còn muốn kéo tao c·hết theo mày nữa... Thằng ngu..."
Sở Luân nhìn về phía Quách An, trong đầu không khỏi nghi hoặc vô cùng.
Hắn ta lại lâm trận trở cờ, quay sang ủng hộ mình sao? Tên khốn kiếp này... Hối hận rồi à?
Nghĩ tới đây, Sở Luân liền lập tức lắc đầu, tự phủ nhận suy đoán này.
Chắc chắn không thể đơn giản như vậy, nếu hắn là người có lương tâm, thì cũng sẽ không chọn cách phản bội.
Xem ra... Sự tình còn có uẩn khúc gì khác nữa.
Cả phòng họp lúc này đã nhốn nháo thành một đám hỗn loạn, mà Sở Luân thì vẫn im lặng, tựa hồ còn đang trôi nổi theo dòng suy nghĩ của bản thân.
Thư ký Trần phát hiện ra điều này, liền ngay lập tức tiến đến, lay nhẹ Sở Luân, trầm giọng nói:
"Chủ tịch, cuộc họp còn chưa kết thúc!"
Sở Luân lúc này mới như người say vừa tỉnh cơn mê.
Đúng vậy, lý do Quách An đổi ý là gì không quan trọng, mà điều quan trọng lúc này là nhanh chóng ấn định kết quả cuộc họp, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Hắng giọng một cái, Sở Luân đứng thẳng người dậy, lớn giọng:
"Mọi người trật tự!"
Vài giây sau, khi tất cả đã ổn định lại, ông ta mới tiếp tục:
"Kết quả của cuộc biểu quyết đã rõ ràng. Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ Sở Luân tôi tiếp tục đảm nhiệm cương vị chủ tịch hội đồng quản trị. Tôi xin cam đoan sẽ dốc hết sức lực và tinh thần, đảm bảo cho JK tiếp tục phát triển, không phụ sự tin tưởng và kỳ vọng của mọi người."
Nói tới đây, Sở Luân liền thở dài một hơi.
Ván bài lần này, cuối cùng vẫn là ông ta chiến thắng.
"Nếu như không còn vấn đề gì nữa, thì tôi xin tuyên bố buổi họp đại hội đồng cổ đông hôm nay kết thúc tại đây!"