Chương 75: Đối đầu (2)
Lời nói của Lâm Vân, giống như một mồi lửa châm vào thùng thuốc súng, khiến cho cả phòng họp - vốn vẫn im ắng từ khi Sở Luân vừa bước chân vào - bùng nổ trong phút chốc.
Những người còn đang đắn đo e dè, không dám trực tiếp ra mặt công khai chất vấn Sở Luân, lúc này lại thấy được có kẻ đã đi trước mở đường, trong lòng liền cảm thấy phấn chấn hơn mấy lần.
Tâm lý đám đông vốn dĩ chính là như vậy.
Bản thân mỗi cá thể trong đó tuy rằng không đủ tự tin để đương đầu với một thế lực lớn trước mắt, nhưng nếu như có ai đó sẵn sàng đứng mũi chịu sào, thì việc đi theo sau phất cờ hò reo lại không quá mức khó khăn.
"Đúng vậy, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"
"Từ khi bắt đầu khởi động dự án kia JK Black Pearl tới nay, hao tốn không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, kết quả ngay cả một đồng xu cũng chưa thu về được."
"Cứ cho là việc này trong ngắn hạn không thể hoàn thành, thế nhưng chí ít cũng phải có vài phần tiến triển mới được chứ! Đằng này tất cả đều dậm chân tại chỗ, một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không có."
"Đây thuần túy chính là ném tiền qua cửa sổ!"
"..."
Mỗi người một ý, xôn xao bàn tán không ngớt, khiến cho không khí bên trong phòng họp càng lúc càng ồn ào, náo loạn chẳng khác nào một cái chợ.
Đứng trước những lời chỉ trích đang bay tới như mưa, Sở Luân vẫn im lặng không đáp trả, chỉ lẳng lặng dõi mắt quan sát tất cả.
Sự việc so với dự liệu của ông ta cũng không sai lệch là bao, những người vốn dĩ trong lòng mang tâm tư khác, giờ phút này hết thảy đều đã lộ ra nanh vuốt, không còn chút kiêng dè nào nữa.
Tuy vậy vẫn còn một số người giữ nguyên vẻ trầm mặc, không có hùa theo đám đông kia, giống như còn đang suy tính điều gì đó.
Bọn họ trước đây về cơ bản đều là nhất trí với Sở Luân, mặc dù không phải là tâm phúc của ông ta, nhưng cũng có thể coi là thành phần trung kiên của tập đoàn.
Đối với họ, vị chủ tịch này từ trước tới nay luôn là người đi đầu, đảm đương trọng trách dẫn dắt tập đoàn, lại đạt được không ít thành công lớn lao, từng bước khiến cho JK phát triển được tới cao độ như ngày hôm nay.
Hơn nữa trong số tất cả những lãnh đạo hiện tại, không một ai có được năng lực, trình độ cũng như đảm lược để đủ sức sánh ngang với Sở Luân.
Về lý mà nói, bọn họ nên ủng hộ ông ta mới phải.
Tuy nhiên có một thực tế không thể phủ nhận được, đó là những vấn đề đang xảy đến với JK là vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có thể khiến cho cả tập đoàn lao đao, suy sụp trong nay mai.
Mà ở cương vị đứng đầu, đồng thời là người nắm giữ hầu hết các quyết sách của tập đoàn, Sở Luân không thể tránh khỏi một phần lớn trách nhiệm trong đó.
Bởi lẽ đó, dù cho mấy người kia không trực tiếp đứng ra công kích ông ta, nhưng cũng sẽ không lên tiếng ủng hộ, mà chỉ tạm thời giữ thái độ trung lập.
Đương nhiên nếu như Sở Luân có thể đưa ra được phương án khả thi, giải quyết hết các vấn đề mà tập đoàn đang gặp phải, thì không có lý gì bọn họ lại không thể thuận theo.
Mà mấy lãnh đạo thân tín của Sở Luân lúc này cũng đang ra sức tranh cãi với những người khác, có điều đứng trước làn sóng bất mãn đang dâng trào trước mặt, vài lời biện bạch yếu ớt của họ gần như đã chìm nghỉm, chẳng thể khơi dậy chút tác dụng nào.
Quan sát thấy tình hình lúc này đã dần dần mất kiểm soát, Sở Luân khẽ ho khan vài tiếng, vẻ mặt càng lạnh hơn bội phần.
Rầm!!
Trước sự ngỡ ngàng của đám người kia, Sở Luân vung tay vỗ mạnh xuống bàn - một hành động mà trước giờ ông ta chưa từng làm.
Tiếng cãi cọ ồn ào im bặt trong phút chốc.
"Tất cả im lặng!"
Sở Luân trừng mắt nhìn quanh, gằn giọng nói từng chữ:
"Ồn ào như vậy, còn ra thể thống gì nữa?"
Dứt lời, ông ta hơi xoay người về sau, gật đầu với thư ký Trần đang đứng cách đó không xa.
Thư ký Trần vội vàng tiến lên, lấy từ trong cặp công tác ra một xấp tài liệu, nhanh chóng phát tới trước mặt từng người đang ngồi trong phòng.
"Đây là phương án triển khai dự án giai đoạn tiếp theo, cùng với một bản sao quyết định phê duyệt khoản vay của ngân hàng. Mọi người xem kỹ càng một chút, sau đó cùng thảo luận."
Sở Luân trầm giọng nói ra vài lời ngắn gọn, sau đó khoanh tay ngồi yên, chờ đợi phản ứng của đám người kia.
Vài phút trôi qua.
Một vài người còn đang không tin vào mắt mình, vốn cho rằng Sở Luân hôm nay đã đi tới cùng đường mạt lộ, chỉ có thể bất lực mà tiếp nhận công kích, sau đó xám xịt rời mông khỏi chiếc ghế chủ tịch tập đoàn mà thôi.
Lại không nghĩ tới ông ta vẫn còn giữ lại hậu chiêu.
Nếu như khoản vay kia là thật, thì khả năng cao vấn đề mà JK đang gặp phải sẽ được giải quyết.
Tất nhiên bọn họ cũng không ngây thơ đến mức chỉ bằng vào một tập giấy mà tin tưởng ngay lập tức, thế nhưng nhìn thấy vẻ bình tĩnh như núi cao bất động của Sở Luân, không ít người trong số đó lại cảm thấy hơi chột dạ.
Mà những người ủng hộ chủ tịch Sở - vốn dĩ đang nằm ở thế yếu - lúc này lại như được uống thập toàn đại bổ, vững vàng hơn trước rất nhiều.
Đám khốn kiếp kia sở dĩ có thể ngang nhiên mà công kích chủ tịch, hầu hết đều cắn chặt vào những khúc mắc trong dự án JK Black Pearl.
Bây giờ sự việc đã có chiều hướng khả quan, để xem bọn họ còn có thể lấy lý do gì ra mà nói.
Lâm Vân liếc mắt nhìn xấp tài liệu đặt trước mặt, cũng không có ý định mở ra xem thử, chỉ im lặng nhếch mép cười nhạt.
Họ Sở kia có thể từ trong khốn cục mà tìm kiếm được một con đường thoát thân, cố nhiên rất đáng khen ngợi.
Chỉ tiếc là bây giờ đã quá muộn.
Nếu như hắn có thể tung ra thứ này cách đây một hai tuần, thì kết quả ra sao thực sự khó mà đoán được.
Còn hiện tại, phần lớn những người trước đó đang giữ ý nghĩ trung dung, bây giờ đều đã đứng thành hàng hết rồi, gần như không có khả năng thay đổi được nữa.
Đã đâm lao thì phải theo lao, xoay đầu bỏ chạy cũng tương đương với việc đâm đầu vào chỗ c·hết.
Trải qua mười lăm phút đồng hồ, mọi người cũng đã cẩn thận xem qua bản quyết định kia một lần, dường như cũng không phát hiện được vấn đề gì cả.
Sở Luân lúc này mới tằng hắng một tiếng, cất lời:
"Bây giờ các vị có ý kiến gì, hoặc là còn điểm nghi vấn nào chưa rõ ràng, thì có thể trực tiếp đưa ra câu hỏi."
"Chủ tịch, sự việc có tiến triển tốt, đương nhiên là việc đáng mừng. Chỉ là trước đây chúng ta cũng tiếp xúc vài lần với các ngân hàng, đều không đạt được kết quả gì... Bây giờ lại có thể thuận lợi như vậy, chắc hẳn không phải chuyện đơn giản?"
Một lãnh đạo thân tín dưới tay Sở Luân ngay lập tức chớp lấy cơ hội, đưa ra câu hỏi.
Cờ đã tới tay, không phất ngay thì còn chờ tới lúc nào nữa?
Thoạt nhìn, câu hỏi hắn đưa ra hết sức đơn thuần, nhưng thực tế là đang phô trương thanh thế cho Sở Luân, thông qua đó tạo điều kiện để ông ta tự khẳng định vị thế và tầm quan trọng của bản thân mình.
Mà ở phía đối diện, chủ tịch Sở đương nhiên cũng phối hợp rất nhịp nhàng.
Sở Luân mỉm cười, chậm rãi đáp:
"Thú thực, để có được khoản vay này, cũng phải tốn một chút công phu. Chỉ đi cửa trước khẳng định là không được, cho nên tôi đã dùng tới một vài quan hệ ở thủ đô, cuối cùng cũng xem như là tạm ổn, không khiến cho mọi người thất vọng."
Lời này vừa nói ra, khiến cho không ít người trong phòng họp phải giật mình.
Từ xưa tới nay, nhà họ Sở ở Đông Hải vẫn nổi tiếng là thế gia vọng tộc, trải qua mấy đời làm kinh doanh, cũng coi như có chỗ đứng khá vững chắc.
Chỉ là không thể ngờ được tầm ảnh hưởng của Sở Luân đã vượt xa khỏi ranh giới tỉnh nội, vươn tới tận thủ đô xa xôi.
Ai cũng biết rằng tập đoàn JK đúng là có thể coi như một con hổ lớn trong giới thương nghiệp, nhưng đó là trong phạm vi Đông Hải.
Còn xét ở tầm cỡ cao hơn, JK chưa đủ khả năng sánh vai với những doanh nghiệp lớn trong nước, càng không cần kể tới đám tài phiệt sở hữu trong tay các tập đoàn đa quốc gia.
Có thể tác động tới hệ thống ngân hàng, dứt khoát không phải có tiền là làm được, mà còn cần có quan hệ thông thiên nữa.
Vị chủ tịch này... Ẩn giấu quá sâu rồi.
Toàn bộ phòng họp bắt đầu xôn xao, nhiều người vốn còn muốn bỏ đá xuống giếng, lúc này lại bắt đầu do dự.
Quan sát thấy tình huống có chiều hướng nghiêng dần về phía Sở Luân, Lâm Vân cũng không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa, tránh cho đêm dài lắm mộng.
"Mặc dù khoản vay lần này quả thực đã giải quyết được một nan đề lớn cho tập đoàn, điều này không thể phủ nhận được. Thế nhưng..."
Lâm Vân hơi ngừng lại vài giây, liếc nhìn Sở Luân cùng thân tín của ông ta, sau đó lại đủng đỉnh tiếp lời:
"Thế nhưng trong thời gian này, uy tín của tập đoàn cũng đã bị đả kích không ít. Giá cổ phiếu sụt giảm, trực tiếp gây thiệt hại không nhỏ cho các cổ đông, trong đó có cả bản thân tôi. Chủ tịch, anh nói xem, chuyện này ai nên chịu trách nhiệm?"
Sở Luân chưa vội đáp lời, mà các lãnh đạo khác đã thay ông ta đứng ra phản bác.
"Anh Lâm nói như vậy là có ý gì? Tất cả chúng ta đều biết tình huống hiện tại không phải lỗi của cá nhân người nào cả, hơn nữa có câu thương trường như chiến trường, làm gì có ai chưa từng nếm qua thiệt thòi?"
"Càng huống hồ nếu như không phải chủ tịch Sở bôn ba ròng rã mấy tháng trời, mở ra một con đường máu, thì chỉ e tình trạng sẽ chỉ ngày một tệ hơn mà thôi. "
"Đúng vậy, chủ tịch vừa mới giải quyết một nan đề, coi như đã lập đại công. Vậy mà anh Lâm lại nói ra những lời kia, chẳng phải khiến cho mọi người nguội lạnh trong lòng hay sao. Liệu sau này còn ai vì tập đoàn mà ra sức nữa?"
Đứng trước những lời lẽ có phần cứng rắn kia, Lâm Vân lại chẳng hề có ý nhượng bộ, ngược lại vẫn khăng khăng bám chặt lý lẽ của mình.
"Công và tội phải rõ ràng phân minh, không thể vì có thành tích mà phủ nhận mọi lỗi lầm được. Cá nhân tôi vẫn cho rằng chủ tịch là người lãnh đạo cao nhất, cho nên phải chịu trách nhiệm cho những thiệt hại mà tập đoàn gặp phải."
"Nếu như tập thể đã không thể đưa ra được ý kiến thống nhất, như vậy thì làm theo cách cũ, tiến hành bỏ phiếu đi! Thiểu số phục tùng đa số, về lý về tình đều không có gì đáng bàn cãi, đúng chứ?"