Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 74: Đối đầu (1)




Chương 74: Đối đầu (1)

Một tuần trôi qua.

Sau nhiều lần trì hoãn, cuối cùng thì cuộc họp đại hội đồng cổ đông cũng đã tới ngày khai mạc.

Năm giờ ba mươi phút sáng, tại dinh thự của nhà họ Sở.

Sở Luân vẫn luôn thức dậy đúng vào khoảng thời gian này theo thói quen, dù rằng ông ta gần như đã thức trắng cả đêm hôm trước, chỉ vừa mới chợp mắt trước đó chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, mọi hoạt động cá nhân của vị chủ tịch họ Sở này chỉ gói gọn trong vòng vỏn vẹn ba mươi phút sau khi rời giường.

Thức dậy, vệ sinh cá nhân, sau đó tắm rửa qua trong chốc lát.

Tất cả đều được tiến hành một cách ngăn nắp và nhanh chóng, hoàn toàn không để một giây nào trôi qua lãng phí.

Vừa đúng sáu giờ mười lăm phút sáng, Sở Luân sẽ ngồi trước bàn ăn, và bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình.

Thông thường thì Sở Luân sẽ ăn nhẹ một chút điểm tâm, đọc mấy tờ nhật báo, thỉnh thoảng lại ngó qua chương trình tin tức trên tivi.

Thế nhưng hôm nay ông ta dường như chẳng còn tâm trạng để ăn uống, cũng không động tới tập báo giấy đã được người giúp việc xếp gọn sẵn trên một góc bàn.

Sở Luân cứ thế ngồi thừ ra như người mất hồn, mông lung theo đuổi những suy nghĩ riêng mà chỉ có bản thân ông ta mới biết là gì.

Hai hàng lông mày nhíu chặt, bàn tay chầm chậm gõ nhịp trên bàn, thỉnh thoảng lại thở hắt ra một hơi dài.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua.

Mãi cho tới khi chiếc đồng hồ quả lắc điểm lên từng tiếng chuông dài, vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong căn biệt thự rộng lớn, Sở Luân mới giống như người trong mộng chợt tỉnh.

Ông ta lắc đầu, đứng dậy bước nhanh ra phía phòng khách, để lại nguyên một bàn đồ ăn đã nguội ngắt tự bao giờ.

Ở bên ngoài, như thường lệ Hoắc Cương đã đứng đợi sẵn trước cửa.

Vốn dĩ hắn còn muốn hỏi han vài lời, tuy nhiên sau khi trông thấy sắc mặt của chủ tịch không được tốt lắm, hai bên mắt lộ rõ quầng thâm, giống như đã thức trắng cả đêm, thì Hoắc Cương chỉ lẳng lặng bước tới, vươn tay mở cửa xe cho ông ta.

Hắn biết ngày hôm nay đối với Sở Luân có ý nghĩa ra sao, càng hiểu được rất rõ sức ép đang tăng dần theo từng giây, đè nặng lên vai người đàn ông này lớn tới mức nào.

Dĩ nhiên đây không phải là lần đầu tiên Sở Luân phải đương đầu với cục diện khó khăn.

Ai cũng biết rằng trên thương trường luôn luôn tồn tại một cuộc tranh đấu không ngừng nghỉ, mà mỗi người trong đó chỉ có thể lựa chọn vượt qua hết thảy chướng ngại mà tiến lên, hoặc là chùn chân lùi bước để rồi bị cuốn trôi theo dòng nước xiết mà thôi.

Thế nhưng cơn bão tố lần này còn ác liệt hơn những gì đã diễn ra trong quá khứ rất nhiều, đến mức có thể sẽ nhấn chìm cả tập đoàn JK bất cứ lúc nào.

Mà vị chủ tịch vốn trước giờ luôn luôn kiên định như thành đồng vách sắt, thì hôm nay lại không tránh khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.



Có vẻ như bảy ngày là đoạn thời gian quá ngắn để Sở Luân có thể mở ra một con đường máu, tránh thoát tất cả những cạm bẫy đã được đối thủ dày công bố trí.

Nếu như thiếu gia có thể làm được gì đó...

Nghĩ tới đây ánh mắt Hoắc Cương liền lộ rõ vẻ phức tạp.

Mấy ngày vừa qua, trong lòng hắn vẫn luôn giằng co giữa việc có nên nói cho Sở Luân biết về những gì Sở Thiên rất có thể đang ngấm ngầm tiến hành sau lưng ông ta hay không.

Cho tới giờ phút này, thì mọi chuyện đều là sự đã rồi, có kể ra đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Chẳng bằng giữ kín tất cả trong lòng, để cho chủ tịch có thể giảm bớt đi một chút phiền não thì hơn.

Quan sát thấy Sở Luân đã an vị phía sau xe, Hoắc Cương liền không chần chừ nữa, vội vã ngồi vào ghế lái, bắt đầu nổ máy.

Chiếc Bentley lăn bánh trên đường, trực chỉ hướng trụ sở tập đoàn JK mà lao đi như cơn gió.

...

Bên trong phòng họp lớn của tập đoàn JK lúc này đã chật kín người, gần như không còn ghế trống nữa.

Điều này cũng không phải rất kỳ lạ, dù sao thì với một tập đoàn lớn, có cơ cấu tổ chức tương đối phức tạp như JK, thì chuyện có nhiều thành viên tham gia đại hội cổ đông là lẽ thường tình.

Mặc dù không tới mức ồn ào náo nhiệt, thế nhưng trong căn phòng rộng cả mấy trăm mét vuông này vẫn không ngừng xuất hiện những âm thanh trò chuyện, thì thầm to nhỏ.

Có những người còn rất mù mờ, không hiểu thực hư cuộc họp hôm nay rốt cuộc có mục đích gì, ngơ ngác hỏi đông hỏi tây.

Lại có kẻ tinh minh, đánh hơi được sự bất thường trong đó, âm thầm rỉ tai lẫn nhau.

Cũng có những người chỉ im lặng trầm mặc, như thể những thứ đang xảy ra xung quanh chẳng có quan hệ gì với mình.

Giữa tràng diện đó, cánh cửa phòng họp chậm rãi mở ra.

Những âm thanh nhộn nhạo ngay lập tức im bặt, khiến không khí bỗng trở nên yên tĩnh tới bất ngờ.

Sở Luân từ bên ngoài bước vào, đưa mắt quét ngang hết thảy từng người đang ngồi trong phòng, ánh nhìn vừa lạnh nhạt lại vừa nghiêm khắc, khiến cho không ít kẻ phải cúi đầu né tránh.

Đương nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ.

Mà Lâm Vân chính là một trong số đó.

Ánh mắt Sở Luân dừng lại trên khuôn mặt đang mỉm cười nhàn nhạt của Lâm Vân, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng nặng nề.



Người này... Vậy mà hôm nay cũng có mặt...

Người đàn ông họ Lâm này có thể tính là một trong số những lãnh đạo cây đa cây đề của tập đoàn JK, thậm chí thâm niên công tác của ông ta so với chính Sở Luân còn dài hơn mấy phần nữa.

Đây cũng là một trong số ít những thành viên trong ban bệ cũ tồn tại qua cuộc thanh trừng của vị chủ tịch họ Sở này.

Dẫu rằng Lâm Vân cùng Sở Luân cũng có một số sự bất đồng trong cách nhìn cũng như định hướng, thế nhưng về tổng thể thì hai người từ trước tới nay vẫn có thể coi là tương đối hòa hợp, chí ít là với những gì họ thể hiện ra ngoài.

Vả lại không thể phủ nhận được năng lực của Lâm Vân rất xuất sắc, đã có không ít công lao đóng góp cho tập đoàn.

Vào thời điểm ấy, Sở Luân mới ngồi vào vị trí chủ tịch chưa được bao lâu, mặc dù rất mạnh tay trừ đi những thành phần chống đối kịch liệt, tuy nhiên nói cho cùng thì cũng không thể phế bỏ hoàn toàn ban bệ lãnh đạo được.

Cứ như vậy, sau khi đồng ý ủng hộ Sở Luân trong các vấn đề mang tính chất quan trọng, Lâm Vân thuận lợi duy trì vị trí của mình trong tập đoàn, trong khi những người đồng cấp lần lượt phải xách đồ ra đường.

Nói như vậy không có nghĩa là ông ta hoàn toàn nghe theo Sở Luân vô điều kiện, mà ngược lại giữa bọn họ vẫn ngấm ngầm tồn tại một mối bất hòa, chỉ là từ trước tới nay cả hai người đều tự giác không nhắc tới nó mà thôi.

Vài năm gần đây, Lâm Vân gần như đã không còn tham gia vào việc điều hành tập đoàn JK nữa, mà dành nhiều tâm sức vào việc gây dựng một doanh nghiệp của riêng mình.

Vậy mà hôm nay ông ta lại đích thân tới tham dự cuộc họp lần này.

Trong đầu Sở Luân ngay lập tức ý thức được vấn đề.

Rất có thể Lâm Vân cũng đã bị đám người kia mua chuộc.

Điều này kỳ thực cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì mối quan hệ giữa Sở Luân và Lâm Vân chính là bằng mặt không bằng lòng, đối thủ một khi muốn nhắm vào nội bộ JK, thì chắc chắn sẽ bắt tay từ lỗ hổng này.

Ở vào tình thế hiện tại, Sở Luân đã chẳng còn hi vọng có thể níu giữ người như Lâm Vân đứng vào hàng ngũ ủng hộ mình nữa.

Ngay cả Quách An - kẻ mà ông ta luôn một mực tin tưởng - còn có thể trở cờ làm phản, thì những thành viên vốn dĩ có xu hướng đối đầu với Sở Luân tính là gì chứ?

Lâm Vân vẫn thản nhiên an vị trên chiếc ghế của mình, dường như không hề để ý tới ánh mắt có phần phức tạp của đối phương.

Đối với ông ta lúc này, Sở Luân giống như một lãnh chúa đã bị hạ bệ, đang bước những bước cuối cùng lên đoạn đầu đài, hoàn toàn không còn một chút phân lượng nào nữa.

Tất cả những gì sắp diễn ra chỉ đơn thuần là thủ tục mà thôi.

Triều đại của nhà họ Sở, sau ngày hôm nay sẽ chính thức khép lại.

Việc mà Lâm Vân cần làm không nhiều, chỉ đơn giản bỏ một phiếu chống lại Sở Luân trong cuộc họp sắp diễn ra là đủ.

Thực tế thì không chỉ có một mình ông ta, mà còn rất nhiều người khác đang ngồi trong phòng họp vào thời điểm này, cũng có chung một mục tiêu tương tự.

Hạ bệ Sở Luân, giành lấy lợi ích tối đa cho bản thân mình.

Sở Luân trầm lặng quan sát một lát, cuối cùng cũng chậm rãi tiếp tục cất bước, tiến về phía chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị.



"Đã để các vị phải chờ lâu."

Hắng giọng nhè nhẹ một cái, Sở Luân bắt đầu cất lời:

"Cuộc họp đại hội đồng cổ đông hôm nay là do Phó chủ tịch Quách cùng một vài lãnh đạo khác đề nghị tổ chức. Kế hoạch chi tiết đã được trình lên quý vị từ trước, cho nên tôi cũng không cần phải trình bày lại nữa..."

Nói đoạn, Sở Luân ngừng lại vài giây, dõi mắt hướng tới vị trí của Quách An - người từ đầu tới giờ vẫn im lặng.

Khác với lần gặp trước, lúc này trên mặt Quách An đã không còn sự vui sướng cùng tự đắc nữa, mà thay vào đó là một vẻ nhợt nhạt pha lẫn với lo lắng khó hiểu.

Nghe Sở Luân nhắc tới mình, Quách An liền giống như người trong mộng vừa tỉnh.

Hắn vội vàng đứng dậy, hơi có chút bối rối, ấp úng nói:

"Việc này... Là về công tác nhân sự của ban quản trị..."

Vừa cất lời, Quách An vừa không tự chủ được mà nhìn về phía Sở Luân, trong mắt ánh lên một tia hoảng loạn khó có thể che giấu được.

"Đúng vậy... Tình hình tập đoàn trong thời gian gần đây không được tốt... Có lẽ là... Nên có một chút thay đổi..."

Sự khác thường trong cử chỉ của đối phương ngay lập tức bị Sở Luân nhận ra.

Tên này không phải vài ngày trước còn rất vênh váo, nói chuyện mỗi câu mỗi chữ đều đắc chí tới quên luôn bản thân mình là ai sao?

Bây giờ lại tỏ thái độ như vậy, chẳng lẽ là vì lương tâm bỗng nhiên bộc phát, hối hận về hành động trước đó?

Sở Luân lắc đầu, lập tức phủ định ý nghĩ ấy.

Nếu như hắn thực sự còn có một chút liêm sỉ dù là nhỏ nhất, thì ngay từ đầu chắc hẳn đã không lựa chọn phản bội, tráo trở lật mặt với chính người từng giúp đỡ mình như vậy.

Cùng lúc này, ở cách đó không xa, Lâm Vân cũng bắt đầu nhận thấy được thái độ của Quách An có gì đó không ổn.

Hừ, chẳng phải trước đó đã thống nhất sẽ để cho hắn khơi mào, sau đó dùng đa số đè ép Sở Luân, khiến cho đối phương phải thúc thủ chịu trói hay sao?

Bây giờ đã tới lúc lâm trận, lại do dự như đàn bà, đúng là chẳng ra thể thống gì cả.

"E hèm... Anh Quách, tiếp theo để tôi nói vài lời đi."

Trông thấy Quách An vẫn tiếp tục ấp úng dông dài, Lâm Vân liền không nhịn được nữa, trực tiếp ngắt lời hắn.

"Tình hình tập đoàn hiện tại ra sao, chắc hẳn không cần tôi phải nói nhiều, mọi người ngồi ở đây đều đã hiểu rõ rồi phải không? Bây giờ tôi chỉ có một câu muốn hỏi chủ tịch..."

Lâm Vân từ tốn hướng về phía Sở Luân, nổ phát súng đầu tiên, khơi mào cuộc chiến một mất một còn ngay trong phòng họp.

"Xin hỏi Chủ tịch Sở, ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm về những quyết sách sai lầm, gây tổn thất lớn cho tập đoàn cũng như các cổ đông đây?"