Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 73: Bại tướng (2)




Chương 73: Bại tướng (2)

Bầu không khí vốn có phần yên tĩnh và hòa hoãn trong căn phòng này, hiện tại bắt đầu trở nên hơi kỳ quái.

Quách An đứng ngoài quan sát hai người trước mặt đang chào hỏi, tay bắt mặt mừng chẳng khác nào cố nhân lâu ngày gặp lại.

Trong lòng hắn không khỏi hiện lên hàng loạt dấu hỏi lớn.

Từ những gì mà Quách An nhận thấy sau nhiều lần tiếp xúc, thì gã Jonas này vốn dĩ không phải kẻ sẽ tỏ ra niềm nở và thân thiện như vậy.

Dẫu rằng hắn luôn giữ cho mình sự lịch lãm của một quý ông, thế nhưng người đối diện vẫn không khó để nhận thấy được bên trong cử chỉ và lời nói của hắn luôn ẩn chứa vẻ lãnh đạm nhàn nhạt.

Chí ít là khi nói chuyện với mình, hắn ta sẽ chẳng đời này bày ra bộ mặt vui vẻ, thân cận như vậy, dẫu rằng trong sự việc lần này chính hắn là người chủ động liên hệ và đưa ra đề nghị với mình trước.

Chẳng lẽ giữa hắn và Sở Luân đã có quen biết từ trước, cho nên mới khiến thái độ của Jonas kỳ lạ như vậy sao?

Vừa nghĩ tới đây, Quách An liền lập tức lắc đầu.

Khả năng này thực sự rất thấp, tới mức gần như không thể xảy ra được.

Nếu như Sở Luân và Jonas có quan hệ tốt như vậy, thì chẳng có lý do gì mà hắn lại dùng đủ mọi âm mưu quỷ kế chỉ nhằm mục đích để hạ bệ ông ta, thậm chí còn không tiếc bỏ ra một khoản tiền lớn để mua chuộc mình.

Càng huống hồ thân là một kẻ "tâm phúc" bên cạnh Sở Luân mười mấy năm trời, chẳng lẽ Quách An còn không biết được tường tận những mối quan hệ của vị chủ tịch này hay sao?

Có lẽ trong chuyện này còn có điều uẩn khúc gì mà mình chưa nắm được chăng?

Quách An vẫn còn đang mải mê với những suy nghĩ của mình, thì Jonas đã rời khỏi chỗ ngồi của mình, chuẩn bị ra về.

"Phó tổng giám đốc Quách, có vẻ như sự hiện diện của tôi ở đây sẽ cản trở hai người trò chuyện, cho nên tôi xin phép cáo từ trước. Chủ tịch Sở, hi vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội trò chuyện nhiều hơn. Tạm biệt."

Sở Luân gật đầu, trịnh trọng đáp:

"Tôi cũng mong như vậy."

Quách An trơ mắt nhìn theo bóng lưng của Jonas, dường như vẫn chưa thể hiểu nổi nguyên nhân nào khiến cho đối phương tỏ ra thân thiện với Sở Luân như vậy.

Mãi cho tới khi chiếc xe chở Jonas lăn bánh rời đi, lúc này khuôn mặt của Quách An mới khôi phục vẻ bình tĩnh, thong dong như thường.

Bất kể mối quan hệ giữa Sở Luân và Jonas có là bạn hay thù, thì cũng chẳng thể thay đổi được một sự thật, đó là chỉ vài ngày nữa thôi Sở Luân sẽ phải bước xuống khỏi ngai vàng chủ tịch JK, nhường chỗ cho Quách An hắn.



Bởi lẽ Quách An hiểu được sự việc lần này chắc chắn không phải là ý chí cá nhân của Jonas tạo thành, mà phải là quyết định của tầng lớp lãnh đạo cao hơn nữa trong tập đoàn, thậm chí không thể bỏ qua khả năng chính người đứng đầu đích thân ra lệnh.

Phải hiểu rằng để gây chiến với JK, Global Property đã vận dụng không ít tài nguyên, thậm chí còn không màng tới việc phải chịu tổn thất lớn, tới mức có thể vượt xa những lợi ích mà phi vụ này mang lại cho họ.

Bởi vậy nên một giám đốc chi nhánh như Jonas không thể và cũng không bao giờ dám tự đưa ra chủ trương mang tính duy ý chí như vậy.

Trừ phi có người nào đó cao hơn nữa đang đứng sau lưng hắn, điều khiển mọi thứ.

Vậy nên bất kể trong lòng Jonas có thực sự muốn hay không, thì việc lật đổ Sở Luân cũng là chuyện sẽ xảy ra, hắn không đủ khả năng để can thiệp vào quá trình này.

Đối diện với thái độ nghiêm khắc trên gương mặt phong sương của Sở Luân lúc này, Quách An thậm chí còn chẳng thèm mảy may cảm thấy có lỗi hay sợ sệt, ngược lại khóe miệng của hắn không nhịn được mà nhếch lên thành một đường cong đắc chí.

Quen biết với Jonas thì sao chứ? Không phải vẫn trở thành viên gạch để ta dẫm dưới chân hay sao?

"Chủ tịch, hôm nay anh đích thân tới đây, chắc không phải chỉ để uống cafe và nói chuyện phiếm thôi chứ?"

Quách An giữ nguyên vẻ trịch thượng của kẻ thắng cuộc, liếc nhìn sang phía đối diện, nhàn nhạt cất lời:

"Có việc gì anh cứ nói thẳng, tôi đang nghe đây."

Mặc dù Sở Luân đã lường trước được Quách An sẽ trở mặt, nhưng ông ta vẫn không thể nào tin được một người vừa mới ngày hôm trước còn khoác trên mình bộ dạng của kẻ trung thành tận tâm, lòng dạ sắt son như một, mà thoáng cái đã lật mặt nhanh như vậy.

Thực sự... Quá mức tráo trở.

"Quách An, từ trước tới nay tôi đối với cậu không hề tệ bạc, thậm chí so với người nhà còn muốn thân thiết hơn mấy phần. Vậy mà cậu lại dám đâm sau lưng tôi như vậy ư?"

Trong mắt Sở Luân ánh lên một tia đau đớn từ tận tâm can, cảm giác bị người mà mình tin tưởng từ trước tới nay phản bội thực sự vô cùng nhức nhối, vô cùng khó chịu.

"Cậu nói đi, tôi đã làm gì có lỗi với cậu? JK đã bạc đãi cậu ngày nào hay chưa? Tại sao lại làm ra những chuyện khốn kiếp này?"

Đứng trước những câu hỏi dồn dập của người đối diện, Quách An vẫn không hề tỏ ra nao núng, càng không cảm thấy chột dạ vì việc mình đã làm.

Hắn thoải mái ngả lưng ra phía sau, hai tay bắt chéo trên đầu gối, miệng hừ lạnh một tiếng khinh miệt.

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đã biết rằng không thể nào chiến thắng, vậy thì tại sao không thể chịu khuất phục, giảm thiểu tổn thất tới mức thấp nhất? Tôi cũng chỉ tìm đường lui cho mình và những người khác mà thôi, không thể cứ tiếp tục chống trả trong tuyệt vọng, để rồi cái gì cũng mất hết như anh được."



"Chỉ như vậy thôi à? Quách An, cậu đã theo tôi bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu sóng gió, chẳng lẽ còn sợ không thể đối đầu được với trở ngại cỏn con lần này sao?"

Câu trả lời của Quách An rõ ràng không phải là thật, Sở Luân dĩ nhiên nhận ra điều này, tuy vậy trong thâm tâm ông ta vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng mà hỏi lại lần nữa.

"Không, đó chỉ là một mặt của vấn đề thôi. Chủ tịch Sở à, anh nói xem, tôi đây trung thành tận tụy phục vụ anh chừng ấy thời gian, kết quả nhận lại được cái gì?"

Quách An lắc đầu, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt hơn bội phần.

"Từ đầu tới cuối, tôi đây chỉ giống như cái bóng của chủ tịch, không có quyền tự làm chủ. Mọi quyết định dù lớn dù nhỏ đều phải nhất nhất tuân theo chỉ đạo của anh. Thử hỏi so với những kẻ hầu người hạ của anh, tôi có gì khác?"

Rốt cuộc thì hắn cũng hoàn toàn trở mặt, chẳng còn một chút giữ kẽ hay nể nang gì nữa.

Sở Luân thở dài một hơi, cảm giác lồng ngực hơi thắt lại, khiến cho cả người đều cảm thấy mệt mỏi, mất hết khí lực.

"Thì ra là vậy. Trước giờ tôi đều nghĩ cậu là người ủng hộ tôi trung kiên nhất, lại không đoán được tâm tư này của cậu. Nhưng cậu có bao giờ tự vấn bản thân, nếu như không có sự nâng đỡ của tôi, vậy thì ngày hôm nay cậu đang ở đâu hay không?"

"Haha, Sở Luân à Sở Luân, lời này của anh thực sự quá vô nghĩa rồi."

Quách An cười phá lên trong giây lát, đập mạnh tay xuống bàn, gằn giọng nói từng chữ:

"Thắng làm vua, thua làm giặc. Bất kể trong quá khứ anh có thể nhìn tôi bằng nửa con mắt, coi những thứ tôi có là ân huệ nhỏ nhoi được anh ban phát, thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật rằng anh đã thất bại đâu."

Nói đoạn, hắn phủi đít đứng dậy, đặt xuống mặt bàn một tờ năm mươi đô la, sau đó xoay người bước đi, còn không quên ném lại một câu:

"Đừng có gọi điện cho tôi làm gì, muốn nói thì cứ chờ tới đại hội cổ đông mà nói đi."

Cả quán cafe vắng vẻ lúc này chỉ còn trơ lại một mình Sở Luân đang ngồi dựa lưng vào thành ghế.

Hoắc Cương từ bên ngoài tiến lại, liền thấy vị chủ tịch vốn luôn luôn quyết đoán bây giờ đang nhắm hờ mắt, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên sự lẻ loi và cô độc tới cùng cực.

Khỏi cần nói cũng biết, việc phải trực tiếp nghe được những lời tráo trở và bạc bẽo của người thân cận với mình, đã đả kích tâm lý Sở Luân lớn tới mức nào.

Dù rằng trong lòng muốn nói ra vài lời khích lệ, thế nhưng Hoắc Cương vẫn chọn cách im lặng đứng sau lưng Sở Luân, để mặc cho ông ta được yên tĩnh một mình trong phút chốc.

Thời gian, cứ như vậy chầm chậm trôi đi.

Khoảng chừng mười phút sau, Sở Luân rốt cuộc cũng mở mắt, sự mệt mỏi và chán chường hết thảy đều bị ông ta dẹp qua một bên, để lộ ra khuôn mặt tràn đầy nét nghiêm túc.

Hiện tại không phải là lúc để sa sút, mọi việc còn chưa đến hồi ngã ngũ, cho nên không thể vì tình hình trở nên tồi tệ mà bỏ cuộc được.



Sở Luân nhanh chóng đứng dậy, xoay người về đằng sau, hướng tới phía Hoắc Cương trầm giọng nói:

"Cậu bảo thư ký Trần liên hệ với những cổ đông khác, thông báo với họ tới ngay văn phòng của tôi."

"Vâng."

"Còn nữa, vừa nãy tôi đi hơi vội, không biết con trai tôi có còn ở văn phòng không?"

Hoắc Cương hơi ngập ngừng trong giây lát, lời nói đã đi ra tới miệng lại nuốt ngược trở lại.

Vốn dĩ hắn buộc phải báo cáo lại với Sở Luân về việc mà Sở Thiên định làm, thế nhưng Hoắc Cương thừa hiểu với tính cách của chủ tịch, sẽ không đời nào ông ấy để cho con trai phải trực tiếp đứng mũi chịu sào, thậm chí là nhuốm bẩn đôi bàn tay vì mình.

Thà rằng mất đi cả cơ nghiệp, còn hơn là biến đứa con duy nhất của mình trở thành kẻ phạm pháp.

Tình hình hiện tại đã tới mức nước sôi lửa bỏng, nếu như còn do dự thêm nữa, thì tới khi cuộc họp đại hội đồng cổ đông được tổ chức, đó sẽ là dấu chấm hết cho bản thân Sở Luân cũng như cả tập đoàn JK.

Ngoài việc dùng tới những thủ đoạn bất thường, thì gần như chẳng còn cách nào để vãn hồi được cục diện nữa.

"Việc này... Vừa nãy khi tôi tới chỗ Quách An thiếu gia cũng đã rời đi rồi, có thể hiện tại đang ở trường học cũng nên. Chủ tịch, có cần tôi gọi cậu ấy tới không?"

Cuối cùng thì Hoắc Cương vẫn chọn cách giấu nhẹm chuyện này đi, không nói cho Sở Luân biết.

Dù rằng có thể sau này Sở Luân sẽ vì đó mà nổi trận lôi đình, khiển trách thậm chí sa thải hắn, thì Hoắc Cương cũng chỉ đành chấp nhận kết cục đó.

Hắn không thể trơ mắt nhìn người đã nâng đỡ mình bao nhiêu năm nay phải rơi xuống vực sâu không đáy, vạn kiếp bất phục.

Sở Luân vẫn chẳng hề hay biết về việc mà Sở Thiên cùng Hoắc Cương đã thảo luận sau lưng mình, ông ta xua xua tay, nói:

"Không cần thiết, cứ để cho nó làm việc của mình đi. Thời gian gần đây thằng nhóc đó vì tôi mà phải bôn ba quá nhiều, không thể lại tiếp tục đặt gánh nặng lên vai nó nữa."

Hoắc Cương gật đầu, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào, mà chỉ nhanh chân bước tới quầy thu ngân, rút ví ra thanh toán.

Sở Luân ngồi vào trong xe, hơi ngả người ra, dựa vào lưng ghế da mềm mại, nhắm hờ mắt.

"Tôi chợp mắt một lát, anh cứ lái xe đi, bao giờ tới nơi thì gọi tôi dậy."

"Vâng."

Chiếc Bentley bóng loáng chầm chậm lăn bánh trên con đường lớn, tiến thẳng về phía trụ sở tập đoàn JK.