Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 72: Bại tướng (1)




Chương 72: Bại tướng (1)

Sở Luân đi thẳng một mạch tới văn phòng phó tổng giám đốc, kết quả lại không gặp được Quách An, bởi lẽ trước đó không lâu hắn đã rời đi cùng với nhân viên thư ký của mình.

Trong lòng Sở Luân dâng lên một dự cảm không tốt, ngay lập tức rút điện thoại từ trong túi ra, nhấn nút gọi tới số của Quách An.

Tút... Tút...

Những tiếng ngân dài vốn dĩ rất đỗi bình thường, lúc này lại trở nên đặc biệt chói tai, giống như một chiếc búa lớn đang gõ từng nhịp từng nhịp vào thẳng trong màng nhĩ của Sở Luân, khiến cho ông ta vô cùng bức bối, khó chịu.

Năm giây, mười giây, mười lăm giây... trôi qua.

Không có ai nhấc máy.

Sở Luân không bỏ cuộc, tiếp tục nhấn nút gọi lại.

Kết quả hoàn toàn không có gì thay đổi, vẫn là từng tràng âm thanh máy móc, lặp đi lặp lại vô tình.

Có vẻ như Quách An đang bận chuyện gì khác, hoặc giả hắn đang cố tình không muốn nhận điện thoại của Sở Luân.

Điều này làm cho ngọn lửa đang thiêu đốt trong tâm can Sở Luân lại càng bùng c·háy d·ữ d·ội hơn gấp bội phần, cùng với cảm giác bất an cứ thế mà tăng lên không ngừng.

Không lẽ... Hắn đã sẵn sàng để chơi bài ngửa với mình?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Sở Luân, lập tức khiến cho sống lưng ông ta lạnh buốt, toàn thân cứng đờ chẳng khác nào một người sống sờ sờ bị quẳng vào trong hồ nước đang đóng băng.

Bàn tay ông ta vô thức bấm lên một dãy số điện thoại, sau đó nhấn nút gọi đi.

"Chủ tịch, ngài không sao chứ?"

Cánh cửa thang máy đối diện văn phòng của Quách An mở ra, Hoắc Cương từ trong đó xuất hiện, trên tay là chiếc điện thoại đang rung lên bần bật không ngừng.

Sở Luân sững sờ trong giây lát, rất nhanh liền thu lại vẻ thất hồn lạc phách trên mặt, trầm giọng hỏi:

"Cậu có cho người theo dõi Quách An chứ? Biết hắn đang ở đâu không?"

Hoắc Cương gật đầu:

"Ban nãy hắn cùng với thư ký rời khỏi công ty, hiện tại đang ngồi ở một quán cafe cách đây không xa. Ngoài ra còn có một người nữa..."

Ánh mắt Sở Luân lóe lên một tia lạnh lùng, trong đầu lập tức ý thức được vấn đề.

"Hắn đang ở cùng với người của Global Property?"

"Đúng vậy, chính là tên giám đốc khu vực của tập đoàn kia."

Sở Luân hừ lạnh một tiếng, phất tay ra lệnh.



"Được rồi, cậu đi lấy xe đi, bây giờ chúng ta sẽ tới đó."

...

Bên trong một quán cafe nằm cách trụ sở tập đoàn JK chưa đầy mười phút lái xe.

Quách An mỉm cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng nâng tách cappuccino ấm nóng trên tay, từ tốn nhấp vào một ngụm nho nhỏ.

Ở một chiếc bàn khác đặt cách đó không xa, tên thư ký của Quách An đang miệt mài xem xét từng tập hồ sơ dày cộp được xếp đầy trong túi nhựa.

Đối diện với Quách An là một người đàn ông khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, trẻ trung và lịch lãm, khác hẳn với những người bình thường.

Từ những đường nét, góc cạnh trên khuôn mặt, cho tới màu mắt xanh biếc và mái tóc vàng óng ả đều mang đậm chất Tây phương.

Tất cả hòa quyện vào với nhau, khiến cho vẻ ngoài của hắn càng trở nên vô cùng nổi bật giữa không gian có hơi hướng Á Đông này.

Kẻ này không phải ai khác, mà chính là Jonas - Giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của tập đoàn Global Property.

Trước đó, đích thân hắn đã trực tiếp đứng ra liên lạc với Quách An, thuyết phục đối phương tham gia phi vụ lần này.

Đương nhiên để sự việc lần này có thể thành công, sẽ cần nhiều hơn là một tay phó tổng giám đốc như Quách An.

Cho nên không chỉ với người đang ngồi đối diện lúc này, mà ngay cả những thành viên khác trong hội đồng quản trị của JK cũng đều không nằm ngoài phạm vi tiếp xúc của hắn.

Chỉ trừ một vài thành phần trung kiên mà Jonas cảm thấy không thể lay chuyển nổi, còn lại hết thảy những người khác đều đã bị hắn thử lung lạc bằng nhiều cách, ít nhất một lần.

Dùng tiền có, hứa hẹn chức quyền có, nữ sắc đương nhiên không thể thiếu, thậm chí ngay cả đe dọa cũng đã từng áp dụng qua.

Đứng trước hàng loạt hành động âm thầm mà quyết liệt đó, kết quả đương nhiên không có gì quá khó để dự đoán trước.

Phần lớn, nếu không muốn nói là gần như tất cả những thành viên đang có xu thế đối nghịch với Sở Luân đều đã bị Jonas thành công mua chuộc, trở thành những con cờ phục vụ cho kế hoạch t·ấn c·ông vào nội bộ tập đoàn JK của hắn.

Không, chính xác hơn thì đó phải là âm mưu của Jasmine, còn Jonas cũng chỉ là kẻ thừa hành mệnh lệnh mà thôi.

Nhưng nói như vậy không có nghĩa là Jonas không bỏ ra chút công sức nào, ngược lại so với vị phó chủ tịch ở trên cao kia, thì bản thân hắn còn hoạt động tích cực hơn gấp bội phần.

Đây là cơ hội ngàn năm có một để Jonas có thể yên vị dưới bóng cây cổ thụ, trở thành tâm phúc của người thừa kế tập đoàn Global Property đời tiếp theo, cố nhiên hắn sẽ không ngu ngốc mà bỏ lỡ, lại càng không dám mảy may lơ là dù chỉ một giây.

Vốn dĩ tới ngày hôm nay sự việc coi như ván đã đóng thuyền, điều mà Jonas cần làm lúc này chỉ còn là ung dung ngồi một chỗ, chờ cho JK dần chìm sâu vào trong vũng bùn, sau đó gặt hái thành quả mà hắn đáng được nhận.

Việc Quách An đột nhiên lại gọi điện hẹn gặp thực sự khiến cho hắn hơi bất ngờ.

Dù không biết đối phương đang toan tính điều gì, nhưng ở thời điểm hiện tại tên phó tổng giám đốc họ Quách này vẫn là một con át chủ bài mà hắn cần giữ trong tay, cho nên Jonas không thể không đích thân lặn lội tới gặp mặt.

"Chủ tịch Quách, ngài gọi tôi tới đây không phải chỉ để uống cafe đấy chứ?"

Jonas nhìn vào gương mặt nhàn nhã của người đối diện, mỉm cười nói:



"Nếu như có chuyện gì cần bàn bạc, vậy thì ngài có thể trực tiếp nói ra, tôi đang lắng nghe đây."

Không phải ngẫu nhiên mà hắn lại gọi Quách An là chủ tịch, chứ không phải là phó chủ tịch hay phó tổng giám đốc.

Jonas là người đã làm việc ở Châu Á nhiều năm, cho nên hắn hiểu rất rõ những nét văn hóa cũng như con người nơi đây, bao gồm cả việc nên gọi theo chức danh mà một người nào đó sắp đạt được.

Điều này không chỉ mà cách xưng hô, mà nó còn giống như một sự chúc mừng dành cho đối phương vậy.

Biểu hiện lịch sự có phần tôn kính của Jonas khiến cho Quách An vô cùng vừa ý.

Hắn nhẹ nhàng đặt tách cafe trong tay xuống, thong thả đáp lời:

"Có vẻ như Sở Luân đã phát hiện ra việc chúng ta đang làm rồi."

Không vòng vo dài dòng, một lời trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Jonas hơi ngạc nhiên, vẫn duy trì vẻ bình thản trên mặt, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

"Ông ta đã biết hết mọi chuyện rồi?"

"Đúng vậy. Cho nên tôi mới muốn hỏi ý anh, xem xem có thể trực tiếp lật bài, không cần thiết phải giấu giấu diếm diếm nữa hay không?"

Có vẻ như việc Sở Luân phát hiện ra đang b·ị đ·âm sau lưng, đối với Quách An mà nói không phải là vấn đề gì quá lớn, ngược lại hắn còn đang rất nôn nóng được thấy vẻ mặt kinh ngạc và tuyệt vọng của đối phương thì phải.

Jonas liếc nhìn Quách An, trong lòng thầm cảm thán người này quả thực là loại vô cùng hẹp hòi, cũng vô cùng bạc bẽo.

Hắn công tác ở tập đoàn JK một thời gian tương đối dài, thế nhưng lúc nào cũng mang trong mình tâm thế của kẻ bị hại, như thể việc bị người khác đứng trên khiến cho hắn luôn luôn cảm thấy uất ức không thôi vậy.

Kẻ như vậy, dù ở bất cứ môi trường nào đi chăng nữa, thì việc duy nhất hắn hướng tới chắc chắn là dùng mọi cách để dẫm đạp lên người khác nhằm đề cao vị trí của bản thân mình lên.

Có điều Jonas vẫn phải công nhận rằng khả năng ẩn nhẫn của Quách An thực sự rất xuất sắc, khiến cho ngay chính người luôn một mực nâng đỡ hắn là Sở Luân cũng không hay biết gì, thậm chí còn coi hắn như tâm phúc của mình.

Chỉ có điều... Một người sẵn sàng bán chủ cầu vinh, thậm chí âm mưu đâm sau lưng lãnh đạo để thỏa mãn ham muốn danh lợi của bản thân, thì chắc chắn không thể giữ lại được nữa.

"Lợi dụng" gã họ Quách này sẽ mang lại rất nhiều lợi thế, nhưng "dùng" hắn thì không, làm như vậy chẳng khác nào đang nuôi ong tay áo.

Dù cho Jasmine không nói ra, thì sau khi thuận lợi chiếm được quyền kiểm soát JK, việc đầu tiên mà Jonas làm sẽ là trừ bỏ đi kẻ hai mặt phản phúc này.

Quách An vẫn đang ngóng chờ quyết định của đối phương, chỉ cần Jonas gật đầu đồng ý, thì hắn sẽ có thể mặc sức mà diễu võ dương oai, không cần phải tiếp tục lén lén lút lút, nhịn tới mức khổ sở như vậy.

Trải qua vài phút, cuối cùng thì Quách An cũng nhận được thứ mà hắn mong muốn.

"Chuyện đã tới nước này, cũng không cần thiết phải che giấu nữa. Tuy nhiên tôi muốn ngài đảm bảo sẽ không để ảnh hưởng gì tới cuộc họp hội đồng cổ đông sắp tới, được chứ?"



Jonas chậm rãi gật đầu, đáp ứng đề nghị của đối phương.

Quách An mừng rỡ như điên, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên vỗ tay cười lớn.

Tuy vậy hắn vẫn cố gắng kiềm chế, không để bản thân quá thất thố trước mặt vị thần tài tóc vàng này.

"Đương nhiên rồi, tôi đảm bảo sự việc sẽ đi đúng hướng."

Haha, Sở Luân à Sở Luân, ông đây cuối cùng cũng chờ được tới ngày này.

Trong đầu Quách An lập tức đưa ra hàng loạt toan tính, xem xem mình nên làm thế nào mới có thể khiến cho đối phương phải nhục nhã ê chề, để cho bản thân được thỏa mãn nhất, bõ công bao nhiêu năm nằm gai nếm mật.

Cùng lúc này, từ bên ngoài có hai người đàn ông bước vào cửa quán.

Nghe thấy tiếng chuông leng keng vang lên đằng sau lưng, Quách An theo phản xạ ngoái đầu lại nhìn, lập tức khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên thành một đường cong đắc chí.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền có mặt rồi.

Xem ra ông trời cũng muốn cho ta được rửa hận càng nhanh càng tốt, không phải chờ thêm dù chỉ một giây một phút nào nữa.

"Ái chà, ngọn gió nào đưa chủ tịch tới đây vậy?"

Quách An đứng dậy, hướng về phía Sở Luân cùng Hoắc Cương cười giả lả:

"Haha, vừa đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, chi bằng cùng ngồi uống một tách cafe đi?"

Sở Luân chỉ liếc nhìn qua khuôn mặt tươi cười giả tạo tới mức khiến cho người ta phải cảm thấy buồn nôn của đối phương mà không nói một lời nào, dường như đã coi Quách An như một con ruồi bẩn thỉu đang vo ve trước mặt, không hơn không kém.

Tiếp đó, ông ta lại hướng về phía Jonas đang ngồi ngay gần đó cất tiếng chào hỏi, thái độ lịch sự tiêu chuẩn, hoàn toàn không vì hắn là kẻ đang trực tiếp đối đầu với mình mà tỏ ra cộc cằn, khó chịu.

"Nếu tôi không nhầm, thì cậu chính là Giám đốc khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của tập đoàn Global Property? Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, tôi thật sự rất lấy làm vinh dự."

Jonas mỉm cười niềm nở, nhanh chóng đứng dậy bắt tay Sở Luân, thân mật tới mức sẽ chẳng ai nhận ra được bọn họ không phải là bằng hữu mà lại là kẻ địch ở hai đầu chiến tuyến.

"Rất hân hạnh được gặp ngài, tôi là Jonas."

Cố nhiên ở vị trí của Jonas hiện tại, hắn hoàn toàn không cần phải để tâm tới sự xuất hiện của Sở Luân.

Dù sao thì mọi việc cũng giống như ván đóng thuyền, sự thất bại của Sở Luân đã trở thành xu thế tất yếu, không thể lay chuyển được nữa.

Thủ hạ bại tướng, không có quyền nhận được bất kỳ sự trọng vọng nào, hết thảy chỉ có thể là sự khinh miệt hoặc lòng thương xót rẻ mạt mà thôi.

Đây là lần đầu tiên hai người trực tiếp chạm mặt nhau, mà trong quá khứ Jonas cũng không để tâm nhiều tới lai lịch của Sở Luân, càng chẳng có chút gì gọi là ngưỡng mộ hay tôn trọng cả.

Bởi vậy nên thái độ nhiệt tình mà Jonas dành cho đối phương lúc này, chắc chắn không phải xuất phát từ bản tâm của hắn, mà là do yếu tố khác bên ngoài tác động vào.

Lý do thực sự chỉ có một, đó là bởi vì con trai của ông ta - Sở Thiên.

Người này... Có quan hệ rất phức tạp với vị phó chủ tịch của gia tộc Westwood kia, thậm chí hắn còn nghe phong thanh về việc hai người gặp riêng tại phòng của Jasmine suốt cả tiếng đồng hồ vào ban đêm.

Thế sự xoay vần, người lúc này còn là kẻ địch cần phải tiễu trừ, ngày mai rất có thể sẽ trở thành thân nhân của lãnh đạo.

Vị "quốc trượng" này, chắc chắn không thể tùy tiện đắc tội được!