Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 71: Phản bội




Chương 71: Phản bội

Quách An nhìn vào số dư tài khoản hiện trên màn hình máy tính, cả người không khỏi run lên vì phấn khích.

Mười triệu đô la, cứ như vậy đã về tay hắn.

Mà đó còn chưa phải là con số cuối cùng, chỉ cần kết thúc buổi họp đại hội cổ đông sắp tới của tập đoàn JK, hai mươi triệu đô la nữa tự động sẽ được gửi thêm vào.

Người Tây phương có một câu tục ngữ, đó là: Đồng tiền có thể làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc khiến cho ma quỷ phải nhảy múa.

Ba mươi triệu Mỹ kim, dù bảo người ta phải nhảy vào biển lửa, phải uống dầu sôi, thì chắc chắn cũng có không ít kẻ chẳng cần phải đắn đo tới nửa giây, càng đừng nói tới việc chỉ cần phản bội một người thân quen bên cạnh.

Đương nhiên Quách An hiện tại cũng không thiếu thốn tiền bạc, trái lại số tài sản của hắn bây giờ đã đủ để bản thân có thể hưởng thụ một cuộc sống xa hoa tới hết đời.

Tiền, chỉ là một trong những nguyên nhân chính yếu khiến cho hắn làm ra hành động lần này.

Mười mấy năm đi theo Sở Luân, nếm trải vô số gian khổ, cũng tận hưởng không ít tiền tài danh vọng, thế nhưng chưa lúc nào Quách An có thể bước ra khỏi cái bóng của vị chủ tịch nổi danh Đông Hải này.

Nhiều khi người ta còn quên đi việc hắn cũng là một lãnh đạo cấp cao của tập đoàn JK, mà chỉ nhớ tới Quách An như một tâm phúc dưới trướng Sở Luân.

Đồng ý rằng Sở Luân đối xử với hắn rất tốt, coi hắn như người thân cận nhất bên trong tập đoàn.

Tuy nhiên khoảng cách giữa kẻ đứng đầu và những người bên dưới sẽ luôn luôn tồn tại, không thể nào khỏa lấp bằng bất cứ điều gì.

Thân là một kẻ có tham vọng rất lớn, ngay từ ngày mới đầu quân cho Sở Luân, Quách An đã cảm thấy không thoải mái khi phải cúi đầu trước đối phương.

Dẫu vậy điều kiện khi ấy không cho phép hắn có được lựa chọn khác, bởi lẽ vào thời điểm đó Sở Luân đang bắt đầu ráo riết thanh trừng nội bộ tập đoàn, tất cả những kẻ chống đối, đi ngược lại với ông ta đều bị hất cẳng không thương tiếc.

Hiểu được điều này, Quách An đã nhanh chóng đứng vào hàng ngũ những người đồng đội trung kiên dưới lá cờ của chủ tịch Sở.

Cũng nhờ vậy mà hắn có thể thuận thế leo lên, dần dần củng cố vị trí của mình bên trong JK.

Hắn cố gắng ẩn giấu sự bất mãn thật sâu trong lòng, luôn luôn trưng ra ngoài một bộ mặt trung thành tận tâm, khiến cho không một ai, bao gồm cả Sở Luân, có thể nhận ra được những suy nghĩ thật của mình.

Hơn mười năm trôi qua, Quách An nung nấu dã tâm một ngày nào đó sẽ vượt lên trên hết thảy những người khác, khiến cho tất cả phải cúi thấp đầu trước mặt hắn.

Mà cuối cùng thì sau chừng đó thời gian chờ đợi, hắn đã tìm thấy cơ hội của mình.

Hay nói một cách chính xác hơn, có người đã mang nó tới đặt vào tay hắn, kèm theo một điều kiện không thể chối từ.

Jonas - một cái tên vô cùng xa lạ.

Thế nhưng thân phận của hắn lại gắn liền với một doanh nghiệp lớn tới mức hiếm có người nào trong giới kinh doanh không biết tới: Giám đốc khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của tập đoàn Global Property.

Một số tiền lớn, cùng với đó là chức vụ chủ tịch tập đoàn JK sẽ là của Quách An, đổi lại hắn chỉ cần bỏ phiếu thuận với quyết định bãi nhiệm toàn bộ chức vụ của Sở Luân trong cuộc họp đại hội đồng cổ đông sắp tới.

Đúng vậy, tất cả màn kịch này được bày ra, chỉ nhằm vào một đối tượng duy nhất.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, cả hai chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị và tổng giám đốc của Sở Luân sẽ đồng thời bị bãi bỏ.



Mà đó cũng chính là thời điểm Quách An chính thức bước lên sân khấu, tận hưởng hào quang chói lòa của nhân vật chính, chứ không phải tiếp tục đứng sau cánh gà, ẩn náu mình dưới cái bóng của kẻ khác nữa.

Tất cả đã tới rất gần rồi.

Quách An đứng bần thần hồi lâu, vừa muốn cười thật to, lại vừa muốn khóc thật lớn.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn làm việc bất ngờ đổ chuông, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn.

"Alo, tôi nghe đây."

"Phó tổng giám đốc Quách, ngài đã nhận được món quà tôi vừa gửi chưa?"

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lơ lớ, được pha trộn thêm một chút âm điệu nặng nề, khiến cho người ta rất khó mà nghe hiểu được rõ ràng.

"À không, hiện tại nên gọi là Chủ tịch Quách mới phải chứ nhỉ."

Quách An liền ngay lập tức ra vẻ chối từ, thế nhưng không khó để nhận ra được thái độ vui sướng từ tận tâm can của hắn.

"Haha, ba mươi chưa phải là tết, mọi chuyện vẫn còn chưa đâu vào đâu mà."

"Đó là cách nói của người Á Đông các ngài mà thôi, còn đối với chúng tôi thì chuyện này chắc chắn đã nằm trong túi rồi."

"Có những lời này của anh, tôi cũng cảm thấy yên tâm phần nào."

"Đương nhiên rồi, ngài không cần phải lo lắng, cứ làm tốt việc của mình là được. Những chuyện còn lại chúng tôi sẽ sắp xếp, đảm bảo kế hoạch có thể tiến hành không một kẽ hở."

...

"Được, vậy thì tôi chờ tin tốt của các anh."

m thanh từ chiếc máy ghi âm đều đều phát ra, vang vọng khắp trong căn phòng đặt trên tầng cao nhất của tòa nhà trụ sở tập đoàn JK.

Sở Luân nhíu chặt lông mày, trên mặt hiện lên một nét bi phẫn không thể che giấu nổi.

Trái lại, ở phía đối diện với ông ta, Sở Thiên lại trưng ra ngoài dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt như thể những thứ mà hắn đang nghe kia chẳng hề liên quan gì tới mình vậy.

Đoạn băng ghi âm đã đến hồi kết thúc, thế nhưng Sở Luân vẫn không tin nổi vào những gì mắt thấy tai nghe.

Ông ta quay đầu nhìn về phía Hoắc Cương đang đứng cách đó không xa, chậm chạp thốt ra từng chữ:

"Cái này... Thực sự là Quách An?"

Hoắc Cương gật đầu, nghiêm giọng đáp:

"Chắc chắn không sai, chính tay tôi đã cài thiết bị nghe trộm vào điện thoại của hắn, đảm bảo một trăm phần trăm đều là thật."

"Sao có thể như vậy được..."



Sở Luân ôm trán, miệng liên tục lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu hỏi đó, dường như khó mà có thể chấp nhận được sự thật này.

Một kẻ đã theo ông ta mười mấy năm trời, được Sở Luân coi như tâm phúc, vậy mà lại phản bội vào đúng thời khắc quan trọng nhất.

So với một kẻ thù hùng mạnh đang đứng ngay trước mắt, thì chính việc b·ị đ·âm sau lưng bởi người mà mình hết mực tin tưởng mới khiến cho Sở Luân suy sụp hơn gấp trăm lần.

Sở Thiên ý thức được vấn đề, nhưng cũng như lần trước, hắn sẽ chẳng đưa ra một lời an ủi hay xoa dịu nào.

Sự việc đã tới nước này, ngay chính bản thân hắn cũng không chắc có cách nào xoay chuyển được cục diện hay không nữa.

Phải nói rằng một chiêu rút củi đáy nồi này thực sự đủ thâm hiểm, thay vì phải trực tiếp đánh bại cả tập đoàn JK để đạt được mục đích, thì lần này đối phương lại chọn cách ngấm ngầm t·ấn c·ông vào vị trí của Sở Luân.

Rốt cuộc thì sự cách biệt về tài lực vẫn là một cái gì đó không thể san bằng.

Đối phương có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế để phá rối Sở Luân, mà ở chiều ngược lại, hai cha con Sở Thiên chỉ có thể gian nan mà hóa giải từng chút một.

Chỉ cần thất bại, thì chờ họ đằng sau chính và vực sâu không lối thoát, vạn kiếp bất phục.

Sở Thiên chậm rãi rít vài hơi thuốc, giữ cho bản thân không bị phân tâm, cố gắng tìm ra một đối sách.

Không khí trong phòng lúc này vô cùng yên tĩnh, tưởng như có thể nghe thấy cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.

"Không được, ta phải tới gặp Quách An."

Sở Luân bất ngờ đứng dậy, giọng điệu mang theo vài phần quả quyết:

"Tình thế lúc này đã rất khẩn cấp, bằng mọi cách phản thuyết phục hắn thay đổi quyết định."

Sở Thiên nhìn ông già bằng ánh mắt trân trối, trong bụng thầm kêu vô nghĩa.

Nếu tên Quách An kia là người có thể tin tưởng được, thì ngay từ đầu hắn đã không chọn cách phản bội, quay đầu chĩa súng về phía Sở Luân như vậy.

Càng huống hồ chính bản thân Quách An là người nắm giữ gần mười phần trăm cổ phần, JK suy sụp thì tiền của hắn cũng tiêu tùng theo.

Trong mắt Sở Thiên, Jasmine có lẽ sẽ bỏ ra được chừng ấy tiền để đền bù cho những tổn thất mà Quách An gặp phải, tuy nhiên chỉ chừng đó thôi thì không đủ khiến cho hắn quay giáo làm phản được.

Vấn đề chắc chắn không chỉ là tiền, mà còn có thứ gì khác hấp dẫn hắn hơn nữa.

Nhìn về phía bóng lưng của Sở Luân đã khuất dạng phía sau cánh cửa văn phòng, Sở Thiên thở dài một hơi, ánh mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn.

Tình thế cực đoan, phải sử dụng tới biện pháp cực đoan.

"Anh Hoắc, chờ một chút đã."

Trông thấy Hoắc Cương đang đi theo phía sau lưng Sở Luân, Sở Thiên lớn tiếng gọi với theo:

"Tôi còn có chuyện muốn hỏi."



Hoắc Cương hơi khựng lại, ngoái đầu về phía sau, ánh mắt mang theo một tia dò xét.

Mà Sở Luân thì dường như còn chẳng để tâm tới những gì đang diễn ra xung quanh, bởi trong đầu ông ta bây giờ đã rối như mớ bòng bong.

Chần chừ vài giây, rốt cuộc Hoắc Cương cũng quay trở lại trong phòng, đứng ở vị trí đối diện với Sở Thiên.

"Thiếu gia có gì cần dặn dò?"

Sở Thiên liếc mắt quan sát thái độ của đối phương, không nhanh không chậm thốt ra một câu:

"Phó tổng giám đốc Quách... Anh Hoắc, anh biết được bao nhiêu về người này?"

Vừa thoáng nghe qua câu hỏi của Sở Thiên, Hoắc Cương lập tức đánh hơi được ý đồ của đối phương.

Hắn lắc đầu, nghiêm giọng đáp:

"Sở thiếu gia, chuyện này rất hệ trọng, tốt nhất nên để cho chủ tịch quyết định."

Sở Thiên nhún vai, trong lời nói hoàn toàn không mang theo một chút cảm xúc nào.

"Anh có thể không trả lời câu hỏi vừa rồi, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, cùng lắm là khiến cho tôi mất thêm một chút thời gian điều tra thôi."

"Cậu có chắc về điều mình sắp làm không?"

"Với tính cách của cha tôi, không đời nào ông ấy chịu buông tay để mặc tôi tự xử lý. Tuy nhiên như anh đã thấy, sự việc không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ấy nữa rồi. Hiện tại đã không còn đường lui, anh nói xem tôi có nên chắc chắn hay không?"

Đứng trước câu hỏi này của Sở Thiên, Hoắc Cương không biết nên trả lời sao mới phải.

Hắn là người có nguyên tắc, thậm chí còn hơi máy móc nữa, cho nên từ trước tới giờ luôn thực hiện theo đúng những gì được giao, không thừa mà cũng không thiếu.

Sự việc này, theo lý thì hắn bắt buộc phải báo cáo lại với chủ tịch, không thể tự mình đưa ra quyết định thay cho ông ấy được.

Thế nhưng...

"Quách An đã theo chủ tịch từ khi mới tiếp quản tập đoàn. Từ đó tới nay người này vẫn rất điệu thấp, hơn nữa còn rất nghe lời, chưa từng một lần tỏ thái độ chống đối hay bất mãn..."

"Những lãnh đạo khác đôi khi cũng gặp phải vài tin đồn không tốt, duy chỉ có phó tổng giám đốc Quách là chưa từng..."

"..."

Hoắc Cương chậm rãi liệt kê ra từng chi tiết về Quách An, từ công tới tư, hoàn toàn không bỏ sót bất kỳ điểm quan trọng nào.

Hiển nhiên là hắn cũng đã tìm hiểu từ trước, cho nên mới có thể nắm tường tận từng chân tơ kẽ tóc của đối phương như vậy.

Sở Thiên mỉm cười gật đầu, sau đó ngay lập tức đứng dậy rời đi.

Cánh cửa ra vào đã đóng lại, chỉ còn một mình Hoắc Cương đứng trơ trọi bên trong căn phòng rộng thênh thang này.

Hắn im lặng nhìn vào khoảng không, dường như đang tự vấn lại chính mình, rằng liệu quyết định này là đúng hay sai.

Rất lâu sau đó, có lẽ Hoắc Cương đã tìm được câu trả lời cho bản thân mình.

Hắn lặng lẽ xoay người, nhanh chóng bước từng bước dài, rời khỏi nơi này.