Chương 70: Huynh đệ (2)
Không gian im ắng bao trùm căn phòng, khiến cho Thẩm Hoàng có cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới đều bị gò bó, vô cùng khó chịu.
Kế hoạch hôm nay đã khiến hắn phải vắt óc suy nghĩ rất nhiều ngày, đồng thời cũng tốn không ít thời gian và công sức để thực hiện.
Mục đích của nó chỉ có một, đó chính là ghi điểm trong mắt Lâm Đại Bưu, tiến gần hơn tới việc trở thành tâm phúc của đối phương.
Sự tin tưởng và tín nhiệm càng lớn, thì Thẩm Hoàng sẽ càng có thể nhúng tay sâu vào công việc làm ăn của Lâm Đại Bưu, từ đó tiếp xúc với những thông tin có giá trị hơn.
Đó cũng chính là việc mà ngay từ đầu Sở Thiên giao cho hắn - trở thành "nội gián" bên trong công ty Đại Phát.
Thực sự mà nói thì Thẩm Hoàng vẫn còn chưa thể quen với vở kịch vô gian đạo này, nếu như nói hắn không có chút e dè sợ sệt nào thì chính là dối trá.
Thế nhưng bản thân Thẩm Hoàng lại hiểu được một điểm quan trọng, đó là nguy hiểm càng lớn, hồi báo càng nhiều.
Chim c·hết vì mồi, n·gười c·hết vì tiền.
Cho dù Thẩm Hoàng không phải là kẻ to gan lớn mật, thì sức mạnh của đồng tiền cũng sẽ khiến hắn có đủ can đảm chủ động dấn thân vào núi đao biển lửa.
Thời gian trước, dựa vào quan hệ với A Cẩu, Thẩm Hoàng đã xin được một chân c·hạy v·iệc trong công ty Đại Phát.
Thực tế thì cơ cấu tổ chức của công ty này khá loạn, lý do phần nhiều là bởi khả năng quản lý của Lâm Đại Bưu không tốt.
Bởi vậy nên công việc kinh doanh nhìn qua có vẻ vẫn rất trôi chảy, tuy nhiên bên trong nội bộ lại nảy sinh nhiều vấn đề rắc rối phức tạp.
Như A Cẩu là một ví dụ, chức vụ chính thức của hắn là quản lý đội xe số một, nhưng với trình độ học chưa hết phổ thông, lại chẳng có kinh nghiệm điều hành đội nhóm, thì sự xuất hiện của hắn dường như chỉ để cho có mà thôi, hoàn toàn không giúp ích gì cho công việc cả.
Thậm chí bởi vì những người thuộc biên chế do A Cẩu quản lý lại đều là đàn em cũ của Lâm Đại Bưu, được phép hoạt động tự do hơn, cho nên tiếng nói của hắn lại càng không có trọng lượng.
Nếu như không phải vì cái danh em ruột của Bưu ca, thì có lẽ cả đám người kia sẽ chẳng thèm để ý gì tới thằng nhãi "quản lý" hữu danh vô thực này.
Còn như Thẩm Hoàng, trên danh nghĩa là tài xế xe tải, nhưng lại không được công ty giao xe, cho nên hàng ngày chỉ có thể đi làm chân lon ton, phục vụ trà nước điếu đóm cho người khác mà thôi.
Bản thân bị đặt vào vị trí vô thưởng vô phạt, Thẩm Hoàng chẳng có nhiều không gian để hoạt động, chỉ có thể nằm im chờ thời.
Một mặt hắn nghe ngóng những thông tin từ miệng cánh lái xe trong những lần chuyện phiếm, mặt khác lại âm thầm dựa vào đó mà toan tính kế hoạch cho riêng mình.
Cũng may cho Thẩm Hoàng, quãng thời gian chờ đợi của hắn không phải kéo dài quá lâu.
Khoảng một tuần trước, A Cẩu trong lúc ngồi uống rượu cùng hắn đã than phiền về việc anh trai mình thường xuyên nổi nóng, giận cá chém thớt, mà nguyên nhân chủ yếu do công ty gặp vấn đề khó giải quyết khiến cho Lâm Đại Bưu mỗi ngày đều bực bội không thôi.
Nắm được điều này, cộng thêm với những tin tức mà bản thân thu thập được từ những cuộc trà dư tửu hậu, Thẩm Hoàng liền ngay lập tức ý thức được chuyện đang xảy ra.
Bởi vậy nên trong suốt sáu bảy ngày gần đây, Thẩm Hoàng tích cực tương kế tựu kế, tìm kiếm bằng chứng có tính thuyết phục, đủ để cho Lâm Đại Bưu có thể xử lý được đám đàn em đang bí mật đục khoét công ty của hắn kia.
Lúc này kế hoạch rốt cuộc cũng đã thành công, tuy nhiên kết quả cuối cùng ra sao thì Thẩm Hoàng cũng không dám chắc.
Dù hắn đã tiếp xúc với Lâm Đại Bưu nhiều lần, cũng khá thân thiết với em trai đối phương, thế nhưng vẫn chưa đủ gần gũi để hiểu được con người này.
Theo lẽ thường thì Thẩm Hoàng đã giúp Lâm Đại Bưu giải quyết được một việc đau đầu, về lý mà nói thì nên được trọng thưởng mới phải.
Mà thái độ lúc này của Lâm Đại Bưu lại khiến cho hắn không thể không e dè.
Có khi nào bởi vì bản thân quá xông xáo, cho nên đã khiến cho Bưu ca cảm thấy mình đang vượt quyền hay không?
Dù cho cách suy nghĩ này thực sự rất phi logic, nhưng con người lại không phải loài động vật có thể dùng lý lẽ mà giải thích được, nhiều khi tất cả quyết định lại đều dựa vào suy nghĩ chủ quan.
Rốt cuộc thì thực tế lại chứng minh sự lo lắng này của Thẩm Hoàng chỉ là thừa thãi, bởi vì những gì mà Lâm Đại Bưu sắp nói với hắn tiếp theo đây đã đủ để khẳng định vị đại ca kiêm giám đốc này không phải là người không biết nói lý.
"A Hoàng, chuyện hôm nay mày làm tốt lắm. Hừ, nếu không phải mày cùng thằng Cẩu biết được việc tày trời này, thì không biết tao còn bị chúng nó bưng tai bịt mắt tới lúc nào nữa."
Lâm Đại Bưu hừ lạnh một tiếng, rút từ trong túi áo ra một bao thuốc, ngậm một điếu lên miệng, sau đó lại đưa một điếu tới trước mặt Thẩm Hoàng.
"Hút một điếu trước đi. Mày không cần lo lắng, việc này anh sẽ xử lý triệt để, tuyệt đối không khiến mày bị liên lụy đâu."
Thẩm Hoàng rụt rè nhận lấy điếu thuốc trên tay Lâm Đại Bưu, nhỏ giọng nói:
"Giám đốc, em không phải sợ bị đám người Đào tử trả thù, mà là... Em nói điều này, nếu như không phải thì sếp bỏ qua cho..."
"Có gì thì cứ nói, ấp a ấp úng như đàn bà vậy?"
Lâm Đại Bưu nhíu mày, lớn giọng đáp:
"Mà mày là bạn thân của thằng Cẩu, nên cũng coi như anh em trong nhà. Sau này khi chỉ có hai người cứ gọi anh là anh Bưu, đừng có câu nệ quá."
Thẩm Hoàng gật đầu như giã tỏi, trong lòng thầm thở phào một hơi.
Từ những lời mà đối phương vừa nói ra, có thể khẳng định địa vị của hắn trong mắt Lâm Đại Bưu đã trở nên thân cận hơn rất nhiều.
"Việc của Đào tử, em cũng không lo nghĩ nhiều, chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi. Nhưng mà bên trong công ty lại không chỉ có một Đào tử... Sợ rằng sau này sẽ có nhiều người coi em là cái gai trong mắt, tìm mọi cách để loại bỏ."
Khóe mắt Lâm Đại Bưu hơi giật giật, ngay lập nhận ra bên trong lời nói của Thẩm Hoàng còn có hàm ý khác.
"Ý mày là... Không chỉ có một mình Đào tử làm trò này ư?"
"Đúng vậy. Thời gian qua em nghe ngóng được không ít chuyện, mà vấn đề này... Em biết nói ra sẽ khiến anh Bưu đau lòng, nhưng mà... Hình như không chỉ có đội xe số một, mà ngay cả bốn đội xe còn lại cũng có nhiều điều bất tường. Thậm chí..."
"Thậm chí gì?"
"Em còn nghe đồn ngay cả trên bộ phận kế toán cũng..."
Rầm!!
Thẩm Hoàng còn chưa kịp nói hết lời, thì cơn giận xung thiên của Lâm Đại Bưu đã làm cho hắn không còn giữ được bình tĩnh được nữa.
Hắn đấm mạnh xuống bàn làm việc, gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt đỏ vằn tia máu giống như thể muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác, khiến cho Thẩm Hoàng không khỏi run lên, dù cho đối tượng mà Lâm Đại Bưu nhắm tới không phải là mình.
Giọng nói của Bưu ca cũng trở nên khàn khàn, cố gắng gằn ra từng chữ, đủ thấy được lúc này hắn đang phải cố gắng kiềm chế, không lao thẳng ra ngoài tính sổ với đám người kia.
"Những gì mày nói đều là thật?"
Thẩm Hoàng nuốt nước bọt, vội vã đáp lời:
"Đều là những thứ em mắt thấy tai nghe, tuyệt đối không có một chữ nào bịa đặt."
"Được, hay, hay lắm, uổng công tao đối xử với chúng nó như anh em trong nhà, đám xxx kia vậy mà lại dám đâm sau lưng tao một dao đau như thế."
Lâm Đại Bưu nhếch mép cười gằn, lại tự châm thêm một điếu thuốc, rít sâu vài hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Vài phút sau, tâm trạng của hắn dường như đã ổn định lại một chút, sự giận dữ trên mặt được thế chỗ bằng vẻ lạnh nhạt tới cực điểm.
"Từ hôm nay, mày và thằng Cẩu không cần tới đội xe nữa. Anh sẽ lập một đội giá·m s·át, mày kiếm thêm vài người đáng tin cậy, có chuyên môn cao thì càng tốt, sau đó đưa tới gặp anh."
"Dạ..."
"Nhiệm vụ của bọn mày là giá·m s·át hoạt động của công ty, bao gồm tất cả các phòng ban và đội xe. Để xem xem rốt cuộc sau lưng anh bọn chúng đã làm những gì. Hừ, mẹ kiếp, một lũ xxx phản phúc!"
Lâm Đại Bưu vừa nói, vừa liên tục rít thuốc, muốn dùng cảm giác cay đắng trong lồng ngực để xoa dịu bớt sự giận dữ và thất vọng mà bản thân đang phải gánh chịu.
Thẩm Hoàng cũng biết hiện tại việc mình có thể làm đã hết, cho nên cũng rất tự giác giữ im lặng, để mặc Lâm Đại Bưu đang chìm vào trong suy tư và khói thuốc được yên tĩnh.
Khoảng mười phút sau, một âm thanh từ bên ngoài vọng lại.
"Anh Bưu, em Đào tử đây."
Liền sau đó, còn chưa để cho Lâm Đại Bưu kịp phản ứng gì, cánh cửa phòng đã bị mở tung, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi nghênh ngang bước vào, trên miệng còn treo một nụ cười vui vẻ.
"Haha, em còn đang định tan làm sẽ dẫn mấy anh em lái xe đi nhậu một bữa. Giờ vừa hay đại ca cũng ở đây, thế thì hết giờ cùng đi với bọn em cho vui nhé, lâu lắm không được đấu tửu với anh rồi."
Lâm Đại Bưu lạnh lùng liếc nhìn Đào tử đang hồ hởi nói liên mồm, trên khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Hắn gõ gõ tay lên mặt bàn, hỏi một câu có vẻ vu vơ không đầu không cuối:
"A Đào này, chú theo anh được bao nhiêu năm rồi nhỉ?"
"À ờ... Tính đến giờ chắc cũng được khoảng trên dưới mười năm thì phải..."
Đào tử ngạc nhiên hỏi lại:
"Sao tự dưng đại ca lại nhắc chuyện này?"
"Mười năm... Haha, chú lăn lộn cùng anh lâu như vậy, chắc hẳn phải biết rõ tính tình của anh, đúng chứ? Có ân báo ân, có oán đền oán, tuyệt đối không để anh em dưới trướng thiệt thòi, cũng không bao giờ bỏ qua cho kẻ hai mặt."
Vừa nói, Lâm Đại Bưu vừa lấy từ trong hộc bàn ra một xấp tiền mặt, ước chừng khoảng hai ba chục ngàn, cẩn thận đặt xuống trước mặt.
"Có người nói chú mày ở sau lưng anh làm ra những chuyện sai trái, anh đương nhiên không tin đó là thật. Thế nhưng là chỗ thân tình, anh vẫn muốn hỏi lại cho chắc. Có phải mày lôi kéo mấy anh em khác trong đội xe, kết hợp với người ngoài để ăn chặn tiền của công ty hay không?"
Nghe được những lời này thốt ra từ miệng Lâm Đại Bưu, Đào tử tỏ ra vô cùng sửng sốt, ngay lập tức lớn giọng phủ nhận:
"Đại ca, thật oan cho em quá, em sao dám cả gan làm mấy chuyện đó chứ? Ai, là ai đang ở sau lưng nói xấu em, đại ca cứ gọi nó tới đây, để em và nó ba mặt một lời!"
Lâm Đại Bưu lắc đầu, thản nhiên nói:
"Không phải thì đương nhiên là tốt nhất. Nhưng anh coi mày chẳng khác nào anh em trong nhà, nếu như mày có lỡ phạm sai lầm, thì bây giờ cầm chỗ tiền này rồi nghỉ việc đi, anh cũng không làm khó dễ nửa lời."
"Không, đại ca phải tin em, em thực sự bị oan mà!"
"Được, đã vậy thì lần này anh tin mày, có điều nếu như để anh biết mày đâm sau lưng anh, thì kết cục như chắc chắn không dễ chịu đâu. Về làm việc đi."
Đào tử vâng dạ, thề thốt một hồi lâu, sau đó mới rời khỏi phòng làm việc của Lâm Đại Bưu.
Thẩm Hoàng cùng A Cẩu chứng kiến sự việc từ đầu tới cuối, tuy nhiên cả hai đều rất tự giác giữ im lặng, không mở miệng xen vào nửa lời, lại càng không trực tiếp đứng ra cự cãi với đối phương.
Đợi khi bóng lưng Đào tử vừa khuất, Lâm Đại Bưu liền lấy điện thoại trong túi áo ra, bấm nút gọi đi.
"A Báo à? Mày dẫn theo mấy anh em theo dõi Đào tử cho tao, xem xem nó đi đâu, làm gì, gặp gỡ những ai. Nếu thấy nó định bỏ trốn thì bắt lại cho anh... Ừ, cứ làm như vậy đi..."
Số phận của Đào tử đã được định đoạt chỉ sau một cuộc điện thoại ngắn ngủi, mà ngay chính bản thân hắn cũng còn chưa hay biết điều này.
Lâm Đại Bưu nổi giận, chắc chắn có kẻ sẽ phải trả giá, mà rất có thể không chỉ kết thúc ở một người duy nhất.