Chương 69: Huynh đệ (1)
"Anh Bưu, đây là phiếu chi hóa đơn xăng dầu tháng này, anh xem rồi ký giúp em để phòng kế toán thanh toán tiền."
"Đã dặn bao nhiêu lần rồi, ở công ty phải gọi là giám đốc."
"À vâng, em cứ bị quen miệng. Giám đốc duyệt giúp em với nhé."
Lâm Đại Bưu hừ một tiếng bất mãn, cầm bút ký vào tờ phiếu chi đang đặt trước mặt, sau đó phẩy tay ra hiệu cho tên đàn em kiêm nhân viên rời đi.
Nhờ có Sở Thiên, Lâm Đại Bưu bây giờ đã chính thức bước chân vào tầng lớp thượng lưu, có được thể xưng huynh gọi đệ với những người mà trước đây hắn chỉ dám đứng xa mà nhìn.
Ước mơ bấy lâu cuối cùng cũng đạt được, đáng lý ra Lâm Đại Bưu phải vui vẻ tới mức cười không ngậm được mồm mới phải.
Thế nhưng thời gian gần đây công ty lại gặp phải một vấn đề khiến cho hắn rất đau đầu, tới nỗi chẳng còn tâm trạng nào mà ăn mừng nữa.
Từ giữa năm trước tới nay, việc kinh doanh của công ty vận tải Đại Phát do hắn làm chủ vẫn luôn giữ tình trạng trung bình, không có sự tăng trưởng nào đáng kể, có thể coi như duy trì ổn định.
Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì, mà các khoản chi phí cứ liên tục tăng dần đều, khiến cho lợi nhuận sau khi trừ đầu trừ đuôi đi lại bị giảm sút nghiêm trọng.
Lâm Đại Bưu không phải là một doanh nhân tài năng, thậm chí nếu tính toán chi li ra, thì trình độ quản lý của hắn còn chẳng bằng những chủ doanh nghiệp nhỏ đang lăn lộn ngoài thương trường kia nữa.
Điều duy nhất khiến cho công ty Đại Phát có được cơ ngơi như ngày hôm nay, là dựa vào mạng lưới quan hệ ngầm phức tạp mà hắn xây dựng từ khi còn lăn lộn trong giang hồ.
Bởi vậy nên khi phải quản lý một doanh nghiệp chính quy, gánh trên vai những hoạt động kinh doanh thuần túy, thì Lâm Đại Bưu ngay lập tức lộ ra nhược điểm chí mạng của mình.
Không đủ trình độ.
Điều này cũng chẳng có gì là lạ, khi mà xuất phát điểm của hắn là một tên giang hồ máu mặt, chứ không phải một thương nhân đã trải qua đào tạo chính quy.
Lâm Đại Bưu không hiểu được tình trạng công ty đang gặp phải bắt nguồn từ đâu, hắn chỉ biết được một điều, đó là số tiền chảy vào túi mình cứ đều đặn giảm đi theo thời gian, tháng sau không bằng tháng trước.
Vấn đề có thể thấy ngay trước mắt, nhưng giải quyết thế nào thì lại là câu chuyện hoàn toàn khác.
Đây cũng là việc khiến cho Lâm Đại Bưu tiến thoái lưỡng nan, không biết nên ứng đối như thế nào cho phải.
Ban đầu, hắn nghi ngờ những người bên dưới đang âm thầm ăn chặn sau lưng mình, nhưng lại không có bằng chứng gì cả.
Dẫu sao cũng đều là huynh đệ từng cùng nhau lăn lộn nhiều năm, nếu như không thể chứng minh được mấy tên nhãi đó chấm mút tiền của công ty, thì Lâm Đại Bưu cũng chẳng có cách nào xử lý được bọn họ cả.
Tuyển nhân viên mới thay thế, người ta sẽ nói hắn không có nghĩa khí, sự nghiệp ổn định liền muốn hất cẳng anh em.
Càng huống hồ trong quá trình hoạt động, nhiều khi vẫn cần phải có đám tay chân thân tín thay hắn làm những việc không tiện nói ra.
Nếu như không có lý do cụ thể, mà lại tùy tiện xử lý đám đàn em cũ, thì sau này còn có ai vì hắn mà bán mạng nữa?
Cực chẳng đã, Lâm Đại Bưu liền âm thầm thuê một đám kiểm toán bên ngoài tới làm việc, đương nhiên là dưới danh nghĩa kiểm tra sổ sách để phục vụ công tác kinh doanh.
Tuy nhiên việc này cũng không mang lại kết quả gì, thậm chí còn gây phản tác dụng, khiến cho bên trong đám người dưới trướng của hắn xuất hiện nhiều lời ra tiếng vào.
Từ đó tới nay đã được vài tháng, Lâm Đại Bưu vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để xử lý triệt để chuyện này, cho nên hắn chỉ đành trơ mắt nhìn đồng tiền hắn cực khổ kiếm ra cứ thế không cánh mà bay.
Phải làm thế nào bây giờ?
Lâm Đại Bưu dựa lưng vào ghế, hơi ngửa người ra phía sau, bàn tay thô kệch day day hai bên thái dương.
Cảm giác mệt mỏi đang lan ra khắp cơ thể, khiến cho hắn chẳng còn thiết tha làm việc gì nữa, chỉ muốn ngả lưng xuống ngủ một giấc mà thôi.
Cốc cốc...
Lâm Đại Bưu vừa chợp mắt được vài phút, thì tiếng gõ cửa khô khan từ bên ngoài vọng tới lại đánh thức hắn.
"Vào đi."
Chân mày Lâm Đại Bưu hơi nhíu lại, trong miệng lẩm bẩm chửi thề một câu.
Không phải vừa ký duyệt rồi sao, còn quay lại đây làm quái gì nữa vậy? Muốn thêm nữa à? Tiền của ông đây sớm muộn cũng bị chúng bay nuốt hết, không còn một đồng một cắc nào nữa.
Cánh cửa phòng làm việc bật mở, hai tên thanh niên hớt hải bước vào, bộ dạng vô cùng gấp gáp.
Một người trong số đó ăn mặc khá thời thượng, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng to lớn mà thô kệch, trông cực kỳ lòe loẹt bắt mắt.
Mà người còn lại, chỉ vận một bộ đồ công sở bình thường, áo sơ mi cùng quần âu khá tiêu chuẩn, đương nhiên không thể thiếu một đôi giày da bóng lộn.
Lâm Đại Bưu trừng mắt, lớn tiếng hỏi:
"Giờ này mày tới đây làm gì, không ra ngoài bãi xe mà trông coi đi? Hừ, giao cho mày quản lý mười mấy chiếc xe tải, kết quả cứ mỗi tháng đều không hỏng chỗ này thì hỏng chỗ khác, tốn cả mớ tiền của tao. Đúng là vô tích sự."
"Anh, em qua chỗ anh cũng chính là vì việc này đấy."
Tên thanh niên hoa hòe hoa sói kia vừa khoa tay múa chân, vừa mau miệng liến thoắng trình bày:
"Trước giờ em cứ nghĩ là vì xe cũ quá nên thường xuyên hỏng vặt, nhưng mà hôm nay mới phát hiện ra vấn đề không phải đơn giản như vậy."
Đoạn, hắn quay sang phía người trẻ tuổi đi cùng, nói nhỏ:
"Này, mày kể rõ đầu đuôi cho anh ấy đi."
"Sao mày không nói luôn?"
"Thì mày là người phát hiện ra chuyện này, cho nên để cho mày tường thuật lại sẽ rõ ràng hơn chứ sao, hỏi ngu vậy?"
"..."
Lâm Đại Bưu bực bội nhìn hai thằng nhóc đang thì thầm lời qua tiếng lại, cảm thấy cơn đau đầu của mình lại tăng lên không ít.
Hắn vỗ mạnh xuống bàn đánh rầm một cái, trầm giọng nạt nộ:
"A Cẩu, A Hoàng, hai thằng chúng mày có thôi đi không? Có gì thì sủa mau lên, không là tao cho mỗi thằng mấy cái bạt tai bây giờ!"
Gã trai trẻ ăn vận khoa trương kia chính là em ruột của hắn, còn người đi cùng với nó là bạn thân kiêm tay chân dưới trướng Lâm Nhị Cẩu - Thẩm Hoàng.
Thấy Lâm Đại Bưu tâm trạng không được tốt, dường như có xu hướng nổi giận bất cứ lúc nào, Thẩm Hoàng cũng không dám tiếp tục dây dưa cùng A Cẩu nữa, vội vàng xoay người hướng về phía bàn làm việc, mở miệng trình bày.
"Giám đốc, thời gian gần đây đội xe vận tải do thằng Cẩu quản lý liên tục gặp sự cố, em cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên đã xem lại lịch trình hoạt động và bảo trì bảo dưỡng..."
Nói đến đây, Thẩm Hoàng ngừng lại một chút, quan sát thái độ trên mặt của Bưu ca.
Mà Lâm Đại Bưu vừa nghe thấy vậy, liền biết được đối phương chắc chắn đã đánh hơi ra được điều bất thường trong đó, cho nên liền hất hàm ra hiệu cho hắn tiếp tục.
"Mặc dù mỗi lần bảo trì đều có hóa đơn chứng từ hợp lệ, hơn nữa thông qua kiểm tra cũng xác nhận những bộ phận hư hỏng đều được sửa chữa hoặc thay mới đúng như trong giấy tờ. Thậm chí đến ngay cả garage cũng không phải cố định, mà luân phiên thay đổi nhiều địa điểm khác nhau..."
Thẩm Hoàng hít một hơi, nhấn mạnh vào chi tiết quan trọng nhất:
"Tuy nhiên em để ý thấy một điểm rất lạ, đó là toàn bộ phụ tùng thay mới đều của cùng một nhãn hiệu, mà chất lượng của hãng này... Không tốt lắm."
"Có thể là giá rẻ nên chúng nó chọn mua thôi, việc này cũng không chứng minh được gì."
Lâm Đại Bưu nhíu mày, trong lòng đã cảm thấy có mùi vị không ổn, tuy nhiên ngoài miệng vẫn phải nói ra một lời bênh vực.
Dù sao thì đám lái xe cũng toàn là đàn em của hắn, cho nên trước kia Lâm Đại Bưu rất tin tưởng, giao lại cho họ tự quản lý việc vận hành, đồng thời kiêm luôn cả bảo trì bảo dưỡng, không cần tới bộ phận riêng phụ trách việc này.
Bây giờ phát hiện ra có biểu hiện nghi vấn, nhưng lại chưa rõ ràng cho lắm, thân là người đứng đầu Lâm Đại Bưu đương nhiên không thể chỉ dựa vào đó mà định tội cho người dưới, chí ít thì cũng cần phải có thêm bằng chứng xác đáng hơn nữa.
Vả lại Lâm Đại Bưu dù rất bực bội vì những khúc mắc trong chuyện kinh doanh, nhưng sâu trong thâm tâm hắn vẫn không hi vọng vấn đề lại xuất phát từ chỗ đám tiểu đệ đã theo mình ngang dọc bao nhiêu năm kia.
Con người, suy cho cùng không chỉ có tiền tài danh vọng, mà còn có cả phần thân tình bằng hữu.
Thẩm Hoàng không biết được những suy nghĩ phức tạp của người đàn ông trước mặt mình, chỉ đoán chừng biểu hiện của Lâm Đại Bưu chứng tỏ hắn không tin những gì mình nói mà thôi.
Trước đó Thẩm Hoàng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, xác minh tất cả mọi chuyện thực hư ra sao, tới khi có được bằng chứng xác đáng mới báo lại với A Cẩu.
Bây giờ những gì hắn cần làm chỉ là tung ra thông tin mang tính chất quan trọng, không thừa không thiếu một điểm nào.
"Loại phụ tùng này ở Đông Hải chỉ có duy nhất một công ty phân phối, mà người đứng đầu công ty đó lại có quan hệ họ hàng với anh Đào tử. Vì chuyện này rất hệ trọng, cho nên em cùng với thằng Cẩu đã âm thầm truy xét, phát hiện ra anh Đào tử khoảng một năm trở lại đây rất thường xuyên tụ tập với bốn năm anh em lái xe khác..."
A Cẩu sốt ruột ngắt lời Thẩm Hoàng, ngoác miệng nói lớn:
"Mày rườm rà quá, nói đại ra cho rồi. Anh à, mấy người Đào tử tuần nào cũng đi tới hộp đêm ba bốn lượt, cả đám đó đều vung tiền rất ác. Có người còn mua cả xe mới, bao nhân tình bên ngoài nữa. Anh xem, với mức lương của bọn hắn, làm gì đủ điều kiện mà ăn chơi hưởng lạc tới mức đó, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra vấn đề."
Thẩm Hoàng nhìn thẳng vào Lâm Đại Bưu, dè dặt gật đầu:
"Đúng vậy, nếu chỉ có một hai người cá biệt thì còn có thể giải thích, nhưng cả sáu bảy người đều tiêu tiền như nước, điều này quả thực rất không hợp lý."
Sắc mặt Lâm Đại Bưu trầm xuống, im lặng nghe hai người trình bày.
Dù hắn không nói một lời nào, thế nhưng cặp chân mày thỉnh thoảng lại giật giật, hai bàn tay trong lúc vô thức đã nắm chặt lại tới mức nổi gân xanh, đủ để thấy được cơn giận mà Lâm Đại Bưu kìm nén trong lòng lớn tới mức nào.
Mãi tới khi Thẩm Hoàng đã nói hết những bằng chứng hắn thu thập được, lúc này Lâm Đại Bưu mới mở miệng, giọng nói lạnh lẽo tới tận xương tủy:
"Cẩu, mày đi gọi Đào tử tới đây cho tao, bảo là tao có việc cần nhờ nó giúp."
Đoạn, hắn quay sang phía Thẩm Hoàng, vẫy tay ra hiệu cho đối phương ngồi vào chiếc ghế đặt ở trước bàn giám đốc.
A Cẩu ba chân bốn cẳng chạy đi ngay, để lại Thẩm Hoàng ở lại một mình với Lâm Đại Bưu.