Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 68: Con đường




Chương 68: Con đường

Sở Thiên dùng cơm trưa cùng cha hắn, sau đó lại tranh thủ nghỉ ngơi một lát, mãi cho tới đầu giờ chiều mới rời đi.

Không khí trong bữa cơm thực sự không quá thoải mái, khiến cho hắn cũng chẳng còn hứng thú với chuyện ăn uống, cho nên chỉ đành qua loa lấy lệ một chút mà thôi.

Dường như bởi vì những lời nói của Sở Thiên trước đó mà tâm trạng của Sở Luân bị ảnh hưởng không nhỏ.

Suốt hơn một tiếng đồng hồ sau bữa cơm, ông ta đều ngồi yên trên ghế đẩu, trầm mặc suy tư như người mất hồn.

Chỉ tới khi hắn đứng dậy ra về, thì ông già mới miễn cưỡng mở miệng dặn dò vài lời như chú ý giữ gìn sức khỏe, không nên quá lo lắng, tĩnh dưỡng thân thể là quan trọng nhất.

Sở Thiên hiểu được việc có thể bị những người từng chung lưng đấu cật phản bội, đối với Sở Luân mà nói là một sự đả kích lớn tới mức nào.

Tuy nhiên lời cần nói thì vẫn phải nói ra, Sở Thiên hoàn toàn không vì đó mà cảm thấy áy náy chút nào.

Có thể mối lo ngại của Sở Thiên chỉ thuần túy dựa vào suy đoán, chẳng hề có một căn cứ cụ thể nào cả.

Nhưng không có tâm hại người, cũng cần phải có tâm phòng bị.

Thà rằng cứ xác định theo chiều hướng xấu, từ đó chuẩn bị kỹ càng để ứng phó, còn hơn tới lúc lâm trận gặp phải cảnh thập diện mai phục, b·ị đ·ánh cho thua không còn manh giáp.

Về cuộc họp sắp diễn ra, Sở Thiên không có khả năng nhúng tay vào, cho nên ông già hắn phải tự tìm cách giải quyết.

Còn việc tìm ra kẻ hai mặt bên trong JK, Sở Thiên sẽ tự ra tay hành động, chứ không trông chờ vào Sở Luân.

Dù cho cha hắn có là kẻ thiện chiến trên thương trường, nhưng đối mặt với những thủ đoạn âm mưu dưới gầm bàn này, vẫn là để Sở Thiên tự mình giải quyết mới ổn thỏa được.

Vừa thấy ST từ trong biệt thự bước ra, Trương Phi Phàm lập tức tiến lại gần, vội vã mở cửa cho hắn.

"Phiền anh Trương quá."

"Có gì đâu, việc của tôi mà. Bây giờ tôi đưa cậu về nhà, hay là...?"

"Ừm, trước tiên cứ trở về nhà tôi đã."

Sở Thiên ậm ừ một câu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát dòng xe đang đi lại nườm nượp xung quanh.

Một hồi lâu sau, hắn lại thở dài một hơi, hướng về phía Trương Phi Phàm lúc này đang chăm chú lái xe, hỏi vu vơ một câu không đầu không cuối:

"Anh Trương, trước đây khi còn tại ngũ, anh có từng dùng qua súng ống gì không?"

Trương Phi Phàm đảo mắt quan sát đối phương qua gương chiếu hậu, cũng không nhận ra được vẻ khác thường gì trên gương mặt trẻ tuổi ưa nhìn kia.

Bởi không thể đoán được ý đồ của đối phương khi hỏi như vậy, cho nên hắn chỉ có thể đáp lời một cách thận trọng.



"Có chứ, tôi còn là quán quân bắn bia di động toàn đơn vị đấy. Nhưng mà sao bỗng nhiên cậu lại hỏi chuyện này?"

Sở Thiên không trực tiếp trả lời đối phương, mà thay vào đó hắn lại tiếp tục đưa ra một câu hỏi khác:

"Anh có nghĩ là để trở thành người đứng trên kẻ khác, nhiều lúc sẽ phải đưa ra lựa chọn vô cùng khó khăn, thậm chí là đi ngược với luân thường đạo lý hay không?"

Nghe thấy những lời này, Trương Phi Phàm không khỏi bật cười thành tiếng.

Nhưng trong tiếng cười của hắn, lại chẳng thể giấu nổi ý vị chua chát, giống như đang tự giễu cợt bản thân mình vậy.

"Thiếu gia, trước kia tôi vốn cho rằng chỉ cần làm người thật tốt, nỗ lực thật nhiều, thì tự khắc thành công sẽ đến. Tuy nhiên... Sau khi bị vướng vào rắc rối kia, phải chịu uất ức như vậy, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra được vài điều..."

"Trên đời này, nhiều khi nỗ lực không thôi cũng là chưa đủ. Nhân nghĩa và thành thực đương nhiên là hợp với lẽ thường, nhưng muốn làm người tốt thì phải có sức mạnh đủ lớn trong tay. Nếu không cứ tới khi gặp chuyện liền sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ tới mức không thở nổi..."

"Cho tới tận bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ, nếu như không phải vì gia cảnh của tôi không bằng người khác, thì liệu rằng đối phương có dám tính kế trên đầu mình như vậy không?"

"Haha, than thân trách phận thật sự không phải là chuyện nên làm... Khiến cho thiếu gia mất hứng rồi, mong cậu đừng để bụng."

Trương Phi Phàm cứ như thế độc thoại, mà Sở Thiên cũng im lặng lắng nghe câu chuyện dài dòng của hắn, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn hay khó chịu chút nào.

Hơn ai hết, Sở Thiên hiểu được kẻ có nhiều hoài bão, mà gặp phải sự dày xéo, chà đạp của xã hội, sẽ khiến cho tham vọng trong hắn càng lớn hơn gấp bội phần.

Bởi vì chính bản thân hắn cũng từng gặp qua hoàn cảnh như vậy.

"Anh Trương, anh thấy Hoắc Cương là người như thế nào?"

Sở Thiên chậm rãi hỏi tiếp một câu, dường như đang toan tính điều gì đó.

Trương Phi Phàm ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi mới dè dặt trả lời:

"Anh Hoắc là thân tín của chủ tịch, lại là lãnh đạo trực tiếp của tôi, cho nên tôi thực không dám bàn luận nhiều. Tuy nhiên dưới góc độ cá nhân mà nói thì tôi rất ngưỡng mộ anh ấy. Chà, có thể kiếm tiền vực dậy cả gia đình, lại được chủ tịch tin tưởng, ai mà chẳng ước mơ như vậy."

Sở Thiên mỉm cười, trong đáy mắt thoáng qua một tia sắc bén, tuy nhiên rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi, mà thay vào đó là vẻ nhàn tản thông thường.

"Nếu như... Cho anh Trương một cơ hội, để anh có thể ngồi ngang hàng với Hoắc Cương thì sao?"

Trương Phi Phàm giật mình, gần như không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.

"Thiếu gia... ý cậu là...?"

"Haha, anh cũng biết Hoắc Cương để leo lên được vị trí bây giờ, đã phải trả giá bao nhiêu đúng không? Liệu anh Trương có đủ bản lĩnh, dám nắm bắt lấy cơ hội này chăng?"



"Thiếu gia... Tôi..."

Sở Thiên lắc lắc đầu, bàn tay theo thói quen lấy ra một điếu thuốc, bấm nút mở cửa kính xe, tùy ý châm lửa.

"Không sao, vậy cứ coi như tôi nói chơi vài câu đi."

Trương Phi Phàm lập tức có cảm giác vô cùng hối hận, thậm chí còn muốn tự vả vào mặt mình hai cái thật đau.

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu như không biết nắm lấy, vậy thì từ nay về sau cứ yên vị làm tài xế quèn đến hết đời đi.

"Những gì anh Hoắc làm được, Trương Phi Phàm tôi đều có thể nỗ lực gấp bội! Sở thiếu gia, mong cậu có thể chỉ cho tôi con đường sáng."

Khóe miệng Sở Thiên hơi cong lên, nhàn nhã rít một hơi thuốc dài.

"Được rồi, từ hôm nay anh sẽ là lái xe chuyên trách cho tôi. Trước mắt mức lương và phụ cấp đều tăng gấp đôi, về phần tiền thưởng thì tùy thuộc vào công việc tiếp theo nữa."

Dứt lời, Sở Thiên lại im lặng trong chốc lát, chậm rãi hút hết điếu thuốc trên tay.

Trương Phi Phàm cũng rất hiểu chuyện, biết được Sở Thiên vẫn còn có điều muốn nói thêm, cho nên hắn tự giác ngồi yên chờ đợi, không phát ra bất kỳ tiếng động nào để ảnh hưởng tới đối phương.

Lát sau, Sở Thiên vung tay búng điếu thuốc đã cháy tàn ra khỏi cửa kính xe, giọng nói vừa có phần tùy tiện, lại ẩn chứa một sự nghiêm khắc và quyết đoán tới lạnh sống lưng.

"Một ngày nào đó... Có thể là ngay ngày mai, hoặc cũng có thể là không bao giờ... Tôi sẽ cần anh Trương trợ giúp sắp xếp vài việc, cho nên anh hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt."

"Còn từ giờ tới lúc đó, ngoài thời gian lái xe cho tôi, anh Trương có thể tùy ý làm việc gì mình thích, không cần phải tới tập đoàn mỗi ngày nữa."

Với sự tinh tường của mình, không khó để Trương Phi Phàm nghe ra được ý tứ ẩn chứa trong lời nói của đối phương.

Những chuyện mà Sở Thiên muốn hắn làm kia... Rất có thể sẽ khiến cho bàn tay hắn nhúng chàm, thậm chí vĩnh viễn không thể quay đầu, không có đường lui.

Thế nhưng Trương Phi Phàm lại chẳng hề do dự chút nào, hắn ngay lập tức gật đầu, tỏ ý đã hiểu và chấp nhận đi theo con đường mà vị đại thiếu gia trẻ tuổi này bày ra cho mình.

Thái độ dứt khoát này của tài xế Trương khiến cho Sở Thiên rất hài lòng.

Hắn vươn tay lên vỗ nhẹ vào vai Trương Phi Phàm mấy cái, sau đó rút ra một tấm thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn từ trước, đặt vào bên trong túi áo của anh ta.

"Bên trong có năm trăm ngàn, mật khẩu là sáu số không."

"Thiếu gia, số tiền này... Tôi không..."

Năm trăm ngàn!

Con số vang lên khiến cho lỗ tai Trương Phi Phàm cảm thấy hơi lùng bùng, tưởng như hắn đang nằm mơ giữa ban ngày vậy.

Cả đời hắn chưa từng được nhìn thấy chừng đó tiền, càng không nói tới chuyện có thể sở hữu nó trong tay.



Chỉ một tấm thẻ này thôi, có thể giúp hắn thanh toán hết số tiền trả góp của căn hộ đang ở, mà vẫn còn dư ra được một khoản để dành kha khá nữa.

Trương Phi Phàm cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh, thế nhưng sự kinh ngạc khiến cho giọng nói của hắn không tránh khỏi tăng thêm mấy phần ấp úng.

"Haha, không đáng là bao, anh Trương cứ cầm đi. Về nhà mua lấy mấy bộ đồ tốt, lịch sự một chút là được. Sau này anh là tài xế của tôi, cũng chính là bộ mặt của tôi, vẻ bề ngoài rất là quan trọng, tuyệt đối không thể qua loa đại khái được."

Sở Thiên cười lớn, dúi tấm thẻ ngân hàng trong tay vào trong túi áo Trương Phi Phàm, sau đó ngả lưng ra ghế, chầm chậm nhắm mắt lại.

Chiếc Bentley cứ thế lầm lũi lao đi trên đường, để lại đằng sau một vệt khói mờ nhạt.

...

"Chỉ nghe được loáng thoáng vài câu thôi, mà nội dung cũng không rõ ràng lắm..."

Khương Hân thả mình xuống ghế sô pha, trên tay còn cầm một quả táo đang gặm dở, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói chuyện điện thoại.

"Em biết rồi, nhưng thằng nhóc này kín tiếng lắm, mỗi lần liên lạc với ai cũng đều trốn vào phòng nghe máy. Mà hắn còn thường xuyên nói chuyện theo kiểu thần thần bí bí, không nhắc trực tiếp vấn đề, mà chỉ nói toàn là chuyện đó, cuộc hẹn kia, đối phương, làm theo tính toán..."

Trên người Khương Hân lúc này chỉ có một chiếc áo croptop bó sát, cùng với quần short ngắn tới không thể ngắn hơn, vô cùng thoải mái tự nhiên, mà vẫn làm nổi bật lên dáng người đẹp tới mức không tì vết của cô nàng này.

Đôi chân dài miên man tùy tiện vắt chéo trên mặt bàn, bộ ngực tròn trịa như thể đang b·iểu t·ình phía sau lớp vải mỏng manh, bên trên thấp thoáng có thể thấy được hai hạt anh đào nhỏ ẩn hiện.

Vòng eo thon thả, mơ hồ có thể thấy được cơ bụng lờ mờ, khiến cho chiếc áo croptop kia càng trở nên khiêu gợi gấp bội phần.

Không thể không nói Khương Hân là hình mẫu hội tụ đủ tất cả các tiêu chuẩn mà một người đẹp thể thao cần có, bất chấp việc tuổi tác của cô đã ngấp nghé ở trước ngưỡng cửa ba mươi.

Một mỹ nữ tràn đầy sức sống, ở chung dưới một mái nhà với tên công tử đào hoa có tiếng Đông Hải, chuyện này nói ra chắc chắn sẽ khiến cho người ta không khỏi ái ngại thay cho Khương Hân.

Tuy nhiên bản thân cô lại cảm thấy hoàn cảnh lúc này thực sự không tệ chút nào, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, mỗi ngày chỉ cần bỏ ra ba mươi phút kiểm tra qua loa thân thể cho Sở Thiên là xong, ngoài ra không cần động tay vào bất cứ việc gì khác.

Mức lương mà cô được trả cũng cao gấp mấy lần khi còn công tác trong bệnh viện ở Anh quốc, càng hơn xa mặt bằng chung của công việc hộ lý trong nước.

Quan trọng hơn hết, việc Khương Hân đang làm có thể trợ giúp ít nhiều cho Jasmine - người chị họ mà Khương Hân vô cùng ngưỡng mộ.

Còn về phần Sở Thiên sao?

Hừ, tên nhãi ranh chạy ba vòng công viên đã thở không ra hơi, làm gì có can đảm dám động tới cọng lông tơ trên người mình?

Nếu hắn dám chạm tay vào nửa phân áo của Khương Hân, thì thứ hắn nhận được chắc chắn sẽ là một trận quyền cước nhừ tử ngay lập tức.

Bà đây đã lâu lắm rồi chưa động tay chân với ai, đang mong được giãn gân cốt đây!

Khương Hân vừa cúp máy, trong đầu còn đang mơ màng nghĩ tới cảnh thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Sở Thiên, thì phía ngoài cửa vọng vào một tiếng lạch cạch.

Tên nhãi này thiêng thật, vừa nghĩ tới hắn, hắn liền vác mặt về ngay...