Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 67: Dự cảm




Chương 67: Dự cảm

Sở Thiên bước ra khỏi cánh cửa sơn son thếp vàng của căn biệt thự, trên miệng vẫn còn đang ngậm một điếu thuốc hút dở.

Tâm trạng của hắn lúc này tương đối tốt, bởi dẫu sao thì bản thân cũng đã hoàn thành được một phần cực kỳ quan trọng trong kế hoạch, cho nên đương nhiên sẽ được thả lỏng hơn đôi chút.

Dù rằng việc này mới chỉ là bước đầu tiên trong việc vực dậy tập đoàn JK, nhưng lại chính là bước khó khăn nhất, đã hao tốn của hắn không ít thời gian và sức lực.

Tiếp theo đây, sau khi đã nhận được khoản vay mà Tôn Nghị giao hẹn, tập đoàn JK sẽ có thể tái khởi động dự án Black Pearl, hoàn thành những hạng mục còn đang dang dở.

Mà việc Sở Thiên cần làm ngay lúc này, đó là cùng với Sở Luân đá đít mấy tên đối tác phản phúc cũ, khiến cho chúng phải ngậm ngùi rút lui, mất cả chì lẫn chài.

Việc này có thể tiến hành tương đối dễ dàng, dựa vào hợp đồng đã ký từ trước thì đám người kia bây giờ đều đang vi phạm nghĩa vụ ghi rõ trong đó, cho nên JK có toàn quyền đơn phương chấm dứt hợp đồng.

Điều duy nhất níu kéo Sở Luân, khiến cho ông ta còn chưa tống cổ lũ chuột nhắt kia đi, là bởi vì chưa tìm kiếm được kẻ có thể thay thế chúng.

Trong tình cảnh ngặt nghèo hiện tại, tạm thời giữ lại bọn chúng làm bình phong cũng là một cách để có thêm thời gian xoay sở, tìm kiếm giải pháp khác.

Phải biết rằng để khởi kiện bồi thường hợp đồng, đòi hỏi phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đi đến kết quả ngã ngũ được, mà trong suốt quãng thời gian đó sẽ chẳng có bất kỳ ai muốn tiếp xúc với một doanh nghiệp đang dính dáng tới k·iện t·ụng cả.

Đám người kia nắm được điểm yếu này, cho nên mới có thể ngang nhiên làm trò ma quỷ trước mặt Sở Luân như vậy.

Tuy nhiên ở thời điểm hiện tại, thế cục đã đảo chiều, bọn chúng không còn là kẻ nắm thế chủ động nữa.

Điều Sở Thiên muốn bây giờ là hất cẳng mấy tên đó, đồng thời xẻo một miếng thịt lớn, khiến cho tất cả bọn chúng phải chảy máu một lần.

Mặc kệ việc đó có thể kéo dài trong nhiều tháng, thậm chí là cả năm, thì Sở Thiên cũng không cần e ngại gì nữa.

Khoản vay của JK sẽ sớm được phê duyệt, một khi tiền đã nằm trong túi hắn rồi, mọi việc đều trở nên dễ giải quyết.

Sở Thiên thảnh thơi hút vài hơi thuốc, cảm nhận không khí mát mẻ pha lẫn với làn khói cay xè đang dần tràn vào trong phổi.

Cứ chờ đó, đợi chuyện lần này xong xuôi, sẽ còn tính sổ với các người lần nữa.

Hắn thong thả bước qua cánh cổng sắt cao lừng lững - thứ ngăn cách hoàn toàn căn biệt thự xa hoa kia với thế giới bên ngoài.

Vừa đưa mắt nhìn về phía trước, Sở Thiên ngay lập tức phát hiện ra Trương Phi Phàm đã đứng đợi sẵn, bên cạnh chiếc Bentley Mulsanne bóng loáng đang nằm im lìm.

"Anh Trương, có chuyện gì mà anh lại tới tận đây vậy?"

"Thiếu gia, chủ tịch nói có chuyện cần thương lượng, cho nên phái tôi tới thẳng đây để đón cậu."

"À, thì ra là vậy..."



Sở Thiên gật đầu, cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

Dù sao thì trước khi tới đây hắn cũng đã thông báo cho Sở Luân về cuộc gặp mặt lần này, cho nên việc ông ta phái tài xế tới tận nơi đón hắn cũng không phải là điều gì quá khó hiểu.

Chỉ là không biết ngoài việc hỏi han về tình hình hợp tác với Tôn Nghị ra, thì ông già còn có gì khác muốn bàn với hắn đây?

Việc hợp tác giữa hai bên có thể coi là một chuyện vô cùng trọng đại, quyết định con đường tiếp theo của tập đoàn JK là hoa hồng hay chông gai, cho nên Sở Luân đương nhiên phải cực kỳ coi trọng nó.

Thế nhưng Sở Thiên vẫn có một dự cảm, đó là hành động lần này của cha hắn không chỉ đơn thuần là vì nguyên nhân này, mà chắc hẳn còn có vấn đề gì đó khác nữa.

Chiếc Bentley lầm lũi lăn bánh, hướng thẳng về phía đại lộ phía Tây thành phố.

Khoảng cách từ nhà Tôn Nghị đến biệt thự họ Sở cũng không tính là quá xa, tuy nhiên trên đường đi hai người lại gặp phải một chiếc xe tải c·hết máy giữa xa lộ, phải dừng lại chờ đợi khá lâu mới có thể tiếp tục di chuyển.

Hai giờ đồng hồ sau, chiếc xe chở Sở Thiên mới về tới trước cổng biệt thự.

Cùng lúc đó, một đám người từ trong nhà hắn bước ra ngoài, cùng nhau rời đi.

Trước kia Sở Thiên không quan tâm quá nhiều tới công việc của tập đoàn, vậy nên không khó hiểu khi hắn gần như còn chẳng nhớ hết nổi những quản lý cấp cao trong nội bộ JK.

Tuy nhiên những người vừa ra về lại là thân tín của Sở Luân, từ rất nhiều năm gần đây mỗi dịp lễ tết bọn họ đều ghé qua nhà hắn, cho nên Sở Thiên cũng không lạ gì mấy vị cổ đông này.

Hôm nay bọn họ tới đây, có lẽ nào là vì chuyện của hắn và Tôn Nghị?

Sở Thiên không muốn đoán già đoán non, mà trực tiếp bước xuống xe, đi thẳng vào bên trong biệt thự xa hoa lộng lẫy kia.

Ông già hắn lúc này đang yên vị trên chiếc ghế đẩu được đặt chính giữa phòng khách, gương mặt đăm chiêu giống như đang mải mê suy nghĩ điều gì đó, thậm chí còn không nhận ra có người vừa mới tiến vào.

Sở Thiên e hèm một tiếng, đánh thức Sở Luân từ trong trạng thái suy tư trở về với thực tại.

Sở Luân nhìn thấy con trai đã trở về, vẻ muộn phiền trên mặt ngay lập tức được thay thế bằng thái độ vui vẻ tươi cười.

"Cậu ấm đã về rồi đấy à? Sao, mọi việc thuận lợi chứ?"

"Về cơ bản thì đều đã xong xuôi cả, chỉ cần chờ thêm một thời gian ngắn nữa là hoàn thành."

Sở Thiên thong thả buông mình xuống sô pha, tự châm một điếu thuốc, sau đó mới gật đầu đáp lời:

"Có lẽ không quá một tuần trước chuyến đi Hoa Kỳ, khoản vay kia sẽ được ngân hàng phê duyệt. Tới lúc đó đám người đang dậu đổ bìm leo ngoài kia đều phải câm miệng và biến mất hết."

"Ừm, nếu có được khoản tiền đó, thì dự án sẽ hoàn thành được hầu hết các hạng mục chính. Tiếp đó là lúc chúng ta có thể thảnh thơi nếm quả ngọt rồi, không cần chạy đôn chạy đáo như bây giờ nữa."



"Mong là mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy. À, mấy người lúc nãy vừa rời đi... Không biết họ tới có chuyện gì vậy?"

"Là cha gọi họ tới đây."

Sở Luân day nhẹ hai bên thái dương, chậm rãi nói:

"Một số cổ đông đang yêu cầu triệu tập đại hội bất thường, dự kiến năm ngày sau sẽ tổ chức tại trụ sở tập đoàn. Mấy lãnh đạo thân tín tới đây gặp cha để thống nhất trước quan điểm và sắp xếp lại nội dung, tránh cho tới lúc đó mỗi người một phách."

Trong đầu Sở Thiên lập tức nổi lên một tia ngờ vực, hắn vội vã hỏi lại:

"Đại hộ cổ đông bất thường? Đám người này lại định tung chiêu trò gì nữa đây?"

"Có lẽ chỉ là muốn khuấy cho đục nước, để cho ta mất thời gian xử lý mà thôi. Một chút tiểu xảo nhỏ nhoi, không cần phải quan tâm làm gì."

Sở Luân lắc đầu, trong giọng nói mang theo một vẻ tự tin không thể che lấp:

"Hừ, cứ để cho bọn họ tiếp tục hồ đồ đi, đằng nào thì chúng ta cũng nắm đa số trong tay, đám người đó có muốn lật trời cũng chỉ đành lực bất tòng tâm."

Nghe được những lời này, trong lòng Sở Thiên bất giác nổi lên một dự cảm không tốt.

Có lẽ sự việc sẽ không chỉ dừng lại ở mức đơn giản như vậy, bên trong nhất định còn có âm mưu khác nữa.

Cho dù Sở Luân rất tự tin về việc bản thân có thể kiểm soát tốt tình hình, thì vẫn có khả năng xảy ra những biến số khác mà ông ta không thể nào lường trước được.

Mà thứ có thể sẽ khiến Sở Luân không ngờ tới nhất lại không phải là một nhân tố bên trong tập đoàn, mà là vị phó chủ tịch quyền lực đang im hơi lặng tiếng ngoài kia - Jasmine Westwood.

Sở Luân chưa từng tiếp xúc với Jasmine, cho nên không thể biết được đối phương sâu cạn ra sao.

Nhưng Sở Thiên thì khác, dù hắn chưa tiếp xúc với cô nàng này quá nhiều, nhưng vẫn hiểu được phần nào đó tính cách cũng như con người của Jasmine.

Cô ta chắc chắn sẽ không tiến hành công kích một cách hời hợt, qua loa vô nghĩa như vậy.

Rất hiển nhiên, bên trong nội bộ JK có những cái gai được đối phương gài cắm vào, mà ở thời điểm hiện tại Sở Luân không có khả năng loại bỏ được chúng trong một sớm một chiều.

Nhưng rốt cuộc những cái gai này đã cắm sâu đến mức nào, thì ngay chính bản thân Sở Luân cũng không biết rõ, càng không cần nói tới kẻ đứng ngoài như Sở Thiên.

Sở Thiên đã lờ mờ nhận ra điều gì đó, hắn cố gắng xâu chuỗi lại những lời nói của Sở Luân, cùng với một vài thông tin đang có trong tay.

Hội nghị cổ đông bất thường... Thân tín... Đa số...

Trong một khoảnh khắc, sống lưng của Sở Thiên giống như có một luồng điện chạy qua, khiến cho hắn phải rùng mình, toàn thân sởn gai ốc như người vừa gặp cơn gió độc.



Nếu không thể phá sập một thành trì từ bên ngoài, thì phải bắt đầu bào mòn nó từ bên trong.

Những người dưới trướng Sở Luân, chắc chắn phải có vấn đề gì đó!

Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Sở Thiên, liền ngay lập tức làm cho hắn không thể không giật mình kinh hãi.

Nếu như tới lúc đại hội cổ đông mở màn, có người bên dưới trở cờ làm phản, vậy thì chắc chắn mọi chuyện sẽ trở thành t·hảm h·ọa.

Một chiêu này đủ sức kết liễu Sở Luân, khiến cho toàn bộ nỗ lực trong thời gian vừa rồi của Sở Thiên trở thành dã tràng xe cát.

Như vậy... Mới giống phong cách của Jasmine.

"Cha, đại hội cổ đông đã ấn định năm ngày sau sẽ tổ chức à?"

"Dự kiến là vậy, tuy nhiên tạm thời vẫn chưa công bố."

Nhận ra thái độ của Sở Thiên có vẻ nghiêm trọng khác thường, Sở Luân không khỏi ngạc nhiên hỏi:

"Có vấn đề gì sao?"

Sở Thiên lắc đầu đáp:

"Hiện tại thì chưa chắc chắn được, tuy nhiên rất có khả năng đối phương còn đang nắm trong tay những người khác nữa. Cho nên nếu cha có thể kéo dài thời gian thêm vài ngày nữa, chờ khi bên phía Tôn Nghị đạt được kết quả là tốt nhất."

Thân là người sống nửa đời trong thương trường, lại vô cùng nhạy bén tinh tường, Sở Luân sao có thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói của con trai cơ chứ?

Chỉ có điều ông ta thực sự không tin có người bên dưới lại phản bội mình trong thời điểm này.

Phải biết rằng tất cả những thân tín kia đều từng cùng Sở Luân trải qua giai đoạn khó khăn gian khổ nhất, chung tay góp sức xây dựng tập đoàn JK lớn mạnh như bây giờ.

Thật khó mà nghĩ tới chuyện sẽ có bất kỳ ai trong số họ trở cờ làm phản, đâm sau lưng mình một nhát được.

"Chuyện này... Sao có thể? Tất cả bọn họ đều đã theo cha nhiều năm, rất trung thành tận tâm. Hơn nữa nếu như JK có vấn đề gì thì chính bản thân họ cũng bị thiệt hại lớn..."

"Trước đây là như vậy, nhưng bây giờ thì khác."

Sở Thiên lắc đầu.

"Trong mắt bọn họ, JK hiện tại giống như con thuyền sắp chìm. Đứng trước lựa chọn đối đầu với con quái thú lớn gấp nhiều lần mình, phần thắng vô cùng mong manh, hoặc là cúi đầu phục tùng nó để tự bảo vệ bản thân, có lẽ không ít người sẽ phải lung lay đấy."

Từng lời của hắn giống như gáo nước lạnh dội lên đầu Sở Luân, tàn nhẫn và buốt giá tới tận xương tủy, khiến cho ông ta không thể không suy nghĩ lại.

Nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt.

Những tay chân thân tín kia, liệu rằng có ai trong số đó không thể chịu nổi áp lực, chọn cách thu mình lại để tự bảo vệ bản thân, bán đứng ông ta hay không?