Chương 66: Mục đích thực sự
"Haha, hay cho một câu tham lam không có cơ sở."
Tôn Nghị miệng cười mà mặt không cười, từ cử chỉ cho tới giọng nói đều toát ra sự lạnh nhạt.
Dường như chỉ trong giây lát, từ chỗ một người đàn ông trung niên thẳng thắn và có phần hào sảng, lúc này đã hoàn toàn biến thành một con người khác - độc đoán và hà khắc.
"Vậy thì cậu nghĩ cơ sở của mình là gì? Chỉ bằng việc cậu có một mối liên hệ không rõ ràng với tập đoàn kia thôi sao? Hai tỷ, chứ không phải là hai triệu đâu. Cậu thực sự cho rằng có thể lấy được chừng ấy tiền từ trong túi kẻ khác với vài câu nói bâng quơ à?"
"Đương nhiên không chỉ có vậy."
Sở Thiên lắc đầu, không vì thái độ của đối phương mà trở nên lúng túng, lại càng không có ý định xuống nước mà hạ thấp điều kiện đàm phán của bản thân lại.
"Điều quan trọng ở đây không phải là thứ tôi đang giữ có bao nhiêu giá trị, mà là tổng giám đốc Tôn cần nó tới mức nào."
Vừa nói, Sở Thiên vừa quan sát người đàn ông đang ngồi đối diện với mình, từng biến chuyển nhỏ nhất trên khuôn mặt ông ta đều bị hắn thu vào tầm mắt, không mảy may bỏ sót một chi tiết nào.
"Thứ cho tôi nói thẳng, tình huống của Tôn thị lúc này khả quan tới mức nào, chắc hẳn cả ngài và tôi đều đã hiểu rõ, cho nên cũng chẳng cần phải nhắc lại nữa. Sau khi đối tác ở Hong Kong của ngài bị di lý về đại lục, chắc hẳn con đường này đã không còn đi được nữa rồi."
"Tổng giám đốc Tôn là người thận trọng, tôi tin rằng ngài sẽ tránh được liên lụy. Thế nhưng những người bạn của ngài ở Đài Loan thì sao? Liệu họ có giữ sạch được bàn tay của mình không?"
Từng lời thốt ra, đều mang trong đó sự tự tin vô hạn, giống như thể Sở Thiên đang sở hữu cho mình một cặp thiên lý nhãn, nhìn thấu toàn bộ vấn đề mà đối phương đang gặp phải vậy.
Không thể phủ nhận được những điều mà hắn vừa thốt ra đã đánh sâu vào phòng tuyến tâm lý của Tôn Nghị, đặt ông ta vào tình thế khó lòng chống trả.
Thế nhưng Tôn Nghị sẽ không dễ dàng đầu hàng.
Cứ cho là Sở Thiên đã biết được rắc rối mà Tôn thị đang gặp phải, đồng thời lại nắm trong tay chìa khóa để giải quyết vấn đề, thì điều đó cũng không có nghĩa là ông ta sẽ để mặc cho hắn thao túng, bảo sao nghe vậy.
"Được thôi, nếu cậu đã nói như vậy, thì tôi cũng chẳng ngại đào sâu thêm một chút."
Tôn Nghị giữ nguyên vẻ bình tĩnh, không để cho bản thân lộ ra một điểm thất thố nào.
"Tôn thị có thể gặp khó khăn trong thời điểm hiện tại, điều này tôi không phủ nhận. Tuy nhiên chỉ cần thêm chút thời gian, để cho các đối tác ổn định lại bố cục, thì sự việc sẽ tự khắc được hóa giải. Còn trường hợp của cậu..."
Nói tới đây, Tôn Nghị liền ngừng lại một chút, đứng dậy đi về phía chiếc kệ sách nằm cách đó không xa, lấy từ đó ra một xấp giấy mỏng, sau đó mới thong thả bước trở lại vị trí cũ.
Bàn tay Tôn Nghị chậm rãi vươn ra, đặt những tờ giấy kia nằm ngay ngắn trên mặt bàn.
"Đây là báo cáo tài chính quý gần nhất của tập đoàn JK. Nội dung thì chắc cậu còn biết rõ hơn tôi, cho nên tôi cũng không giải thích gì thêm nữa."
Ánh mắt sắc bén của Tôn Nghị ngừng lại trên khuôn mặt đăm chiêu của Sở Thiên, trên khóe miệng ông ta thấp thoáng một nụ cười trào phúng.
"Tôn thị có thể đợi được, nhưng JK thì không, chỉ cần thêm vài tuần nữa thôi dự án JK Black Pearl sẽ rơi vào tình trạng không thể vãn hồi. Tới lúc đó đối mặt với tập đoàn của cha cậu là vực sâu không thấy đáy, vạn kiếp bất phục."
"Vậy thì lúc này tôi hay cậu mới là người nên cảm thấy lo lắng đây?"
Dứt lời, Tôn Nghị lại thong thả nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.
Cố nhiên những gì ông ta nói cũng không phải không có phần xác thực, chí ít thì tình trạng nguy hiểm của tập đoàn JK đang hiện hữu rất rõ ràng chứ chẳng phải câu chuyện giật gân hư cấu nào cả.
Trong cuộc đấu trí này, chẳng có ai hoàn toàn thành thực, nhưng lại không hề có bất kỳ một lời bịa đặt nào xuất hiện cả.
Một nửa sự thật không phải là sự thật, cũng không tính là dối trá.
Đối diện với thái độ đắc thắng của Tôn Nghị, Sở Thiên hoàn toàn không hề có vẻ nao núng hay yếu thế, mà ngược lại hắn chỉ lắc đầu, bình tĩnh đáp lời:
"Tôn thị có thể chờ, điều này có lẽ đúng. Thế nhưng bản thân Tôn tổng có thể chờ được không? Hay nói chính xác hơn, những người sau lưng ngài sẽ nghĩ thế nào?"
Im lặng.
Lời vừa dứt, không khí trong phòng cũng ngập tràn mùi thuốc súng, chẳng khác nào một bãi chiến trường - nơi mà đôi bên giằng co nhau từng phân đất, không có ai chịu nhượng bộ dù chỉ một bước nhỏ nào.
Ngoài mặt, Tôn Nghị dửng dưng như thể những gì mà Sở Thiên vừa nói ra chẳng có chút nào lay động tới mình, thế nhưng nếu như để ý kỹ, có thể nhận ra được khóe mắt ông ta hơi giật giật, những ngón tay cũng vô thức gõ đều trên mặt bàn.
Rõ ràng sự lo lắng bên trong thâm tâm Tôn Nghị vẫn luôn tồn tại, chứ không phải chỉ mới nảy sinh sau cuộc gặp mặt hôm nay.
Có chăng chỉ là lời nói của Sở Thiên đã trực tiếp đưa nó ra ngoài ánh sáng, khiến Tôn Nghị không thể tiếp tục che giấu được nữa mà thôi.
Đúng vậy, Tôn thị có thể chờ đợi cho việc này lắng lại, hoặc bắt tay vào tìm kiếm đối tác mới, không tới mức suy sụp hoàn toàn, dẫu rằng bất kỳ lựa chọn nào trong đó cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Thế nhưng bản thân Tôn Nghị lại không thể án binh bất động lâu như vậy được, bởi lẽ hiện tại những thế lực đằng lưng đã bắt đầu tỏ thái độ không hài lòng, thậm chí còn đang gây sức ép để buộc ông ta phải nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết nan đề này rồi.
Nếu như tới một lúc nào đó, bọn họ thực sự buông bỏ Tôn thị, thì đó cũng chính là thời khắc Tôn Nghị chính thức bước chân lên đoạn đầu đài.
Quyền lực trong tay càng lớn, tới khi thất thế sẽ càng bị cắn trả ác liệt hơn.
"Tốt, rất tốt."
Tôn Nghị rốt cuộc cũng chịu mở lời trước, phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại.
"Cậu là người thông minh, cũng hiểu rất rõ tình thế hiện tại của tôi. Đã là như vậy, thì tại sao không đưa ra một cái giá mà cả đôi bên cùng chấp nhận được? Cậu cũng hiểu rằng dù tôi chấp nhận, thì những người khác cũng sẽ không đời nào chịu nhả ra số tiền lớn như vậy, đúng chứ?"
Trong lòng Sở Thiên đương nhiên biết được giới hạn thực sự của Tôn Nghị, ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ rằng ông ta sẽ đồng ý với khoản vay trên trời kia, hoặc nói một cách chính xác hơn là không thể chấp nhận được.
Đưa giá trên trời, sau đó dần dần trả giá xuống mặt đất, chính là thủ đoạn thường dùng trong giới kinh doanh.
"Những gì Tôn tổng nói, tôi đương nhiên hiểu rõ, nhưng mà đó là con số tối thiểu để tập đoàn JK có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này, cho nên không thể bớt dù chỉ một đồng."
Sở Thiên ngồi thẳng người, nghiêm túc đáp lời:
"Con số là bất biến, tuy nhiên đối tượng có thể thay đổi. Nếu như Tôn tổng có thể bảo lãnh cho khoản vay này, tôi tin rằng phía ngân hàng sẽ rất vui vẻ xuất tiền."
Đây mới là mục đích thực sự của hắn.
Dựa vào sự đảm bảo của Tôn Nghị, cùng với những người sau lưng ông ta, chắc chắn có thể giúp cho JK được ngân hàng phê duyệt khoản vay bổ sung.
Trước đó Sở Luân đã nhiều lần liên hệ với các ngân hàng, nhưng trong tình thế như hiện tại, chẳng có một lãnh đạo nào dám đặt bút ký để JK vay thêm tiền nữa.
Đùa sao, nếu như dự án lần này thất bại, JK sẽ mất đi năng lực thanh toán, thì những người đứng ra giúp đỡ chẳng khác nào đang tự tưới xăng lên người để chờ lửa cháy.
Đó cũng là lý do vì sao ngay từ đầu Sở Thiên đã nhắm vào Tôn Nghị.
Hắn không quan tâm tới tiền của vị tổng giám đốc họ Tôn này, mà là coi trọng quyền lực trong tay ông ta - thứ có thể trực tiếp tác động tới ngân hàng.
"Haha, thì ra là như vậy..."
Tôn Nghị lắc đầu cười lớn, dường như đã hiểu thấu vấn đề.
Ánh mắt ông ta dừng lại trên gương mặt tràn ngập tự tin của Sở Thiên, trong lòng không khỏi cảm thán vài câu.
Một kẻ cứng đầu, luôn làm việc theo nguyên tắc như Sở Luân, làm thế nào mà có thể dạy dỗ ra được đứa con trai này vậy...
"Haha, nếu như ngay từ đầu cậu đưa ra yêu cầu này, thì đôi bên đâu cần tốn nhiều thời gian vô ích như vậy chứ."
Tôn Nghị cười lớn, cố tình tỏ thái độ thoải mái và hài lòng với đề xuất vừa rồi của đối phương.
Sở Thiên mỉm cười không đáp, trong đầu tự nhiên sẽ chẳng coi lời của Tôn Nghị là thật.
Nếu như trước đó không cho ông một đòn hạ mã uy, thì ông có thể dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy hay không?
Cố nhiên những lời này chỉ là suy nghĩ trong đầu của hắn, còn ngoài mặt Sở Thiên vẫn tỏ thái độ vô cùng bình tĩnh, tuyệt không bởi vì bản thân đang đứng ở thế thượng phong mà có chút sơ suất hay tự cao nào.
"Haha, không ngờ Tôn tổng lại sảng khoái như vậy, là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi..."
Sở Thiên thản nhiên cười nói:
"Trong thời gian tới, mong rằng ngài có thể sắp xếp thời gian, như vậy chúng ta có thể cùng tới Nevada để gặp gỡ CEO của Trust & Safety. Dù sao thì việc hợp tác này cũng cần phải trực tiếp thảo luận thêm, không thể qua loa tùy tiện được."
"Điều đó là đương nhiên rồi. Lịch trình cụ thể tôi sẽ cho người thu xếp, rất nhanh sẽ có câu trả lời chính xác cho cậu."
"Vâng, tất cả đều nhờ ngài. Tôn tổng, đây là lần đầu tiên làm việc cùng nhau, mong rằng sau này sẽ còn nhiều cơ hội giao lưu hơn."
Sở Thiên đứng thẳng người, trịnh trọng bắt tay đối phương.
Tôn Nghị mỉm cười bắt tay Sở Thiên, trong lòng âm thầm cảm thán, không ngờ có ngày ông ta phải chật vật đối phó với một tên thanh niên chỉ bằng tuổi con gái mình như vậy.
Không thể nghi ngờ gì nữa, trong số những người trẻ tuổi mà Tôn Nghị từng gặp qua, Sở Thiên tuyệt đối là kẻ già dặn thâm trầm nhất, cũng là kẻ khó lường nhất.
Mọi việc hắn làm đều đã có sự chuẩn bị từ trước, mỗi một nước đi được tính toán rất cẩn thận, hoàn toàn không có bất kỳ sơ hở nào.
Mà quan trọng nhất là dường như hắn có thể hiểu thấu được tâm tư, nắm trọn yếu điểm của người đối diện, biết được đâu là giới hạn và khai thác triệt để điều đó.
Đây mới chính là điểm khiến cho Tôn Nghị phải ngạc nhiên nhất.
Một thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, có thể tiếp xúc bao nhiêu với xã hội phức tạp bên ngoài, để rồi hình thành nên khả năng cảm nhận và dự đoán tâm lý người khác như vậy?
Câu hỏi này vẫn lơ lửng trong tâm trí Tôn Nghị, từ lúc hai người đang nói chuyện, cho tới tận khi Sở Thiên chuẩn bị đứng dậy ra về.
Mãi đến thời điểm Sở Thiên đã đặt chân ra tới cửa, Tôn Nghị mới nhớ ra mình vẫn còn chuyện cần nói với Sở Thiên.
"Chờ một chút."
Tôn Nghị gọi với theo bóng lưng của Sở Thiên.
"Còn có việc này tôi muốn nhờ cậu."
Sở Thiên ngạc nhiên xoay người lại, thận trọng hỏi lại:
"Không biết tổng giám đốc Tôn còn gì muốn dặn dò...?"
Nhìn thấy thái độ cảnh giác của đối phương, Tôn Nghị ngay lập tức cười xòa, nói:
"Chỉ là chuyện cá nhân thôi, không liên quan gì tới công việc cả."
Sở Thiên trở lại ghế ngồi, ánh mắt hướng lên người Tôn Nghị, có vài phần ý tứ thăm dò.
"Việc tôi muốn nhờ cậy cậu có liên quan tới con gái tôi."
Bởi vì vấn đề sắp nói ra hoàn toàn chẳng liên quan gì tới lợi ích của đôi bên, mà chỉ thuần túy là nhờ vả sự giúp đỡ của Sở Thiên, cho nên thái độ của Tôn Nghị vô cùng hòa hoãn, thậm chí còn hơi nhún nhường nữa.
"Cậu đang học cùng lớp với con gái tôi, đúng chứ? Haiz, con bé đó... Từ trước tới giờ không có bạn bè, lỗi một phần là do tôi bao bọc quá kỹ lưỡng, không muốn cho những kẻ có ý đồ xấu tiếp xúc với Ngữ San, lợi dụng nó..."
Cái này... Hình như là đang nói mình sao?
Sở Thiên hơi chột dạ, bởi những lời vừa rồi của Tôn Nghị dường như rất là ăn khớp với việc mà hắn đã làm.
"Ý của Tôn tổng là...?"
"À, không có gì đâu, chỉ là tôi muốn nhờ cậu... Ừm, giúp cho Ngữ San có thể hòa nhập với mọi người xung quanh, để cho nó có thể kết bạn được với những sinh viên khác."
Nói tới đây, Tôn Nghị liền trầm ngâm trong giây lát, cũng không biết được trong lòng đang cảm thấy tư vị gì nữa.
Con gái lớn rồi, không thể cứ giữ trong nhà được... Haiz, người làm cha thật không dễ dàng...