Chương 65: Lời đề nghị
Buổi sáng ngày hôm sau, tại nhà của Tôn Nghị.
Đây chỉ mới là lần thứ hai Sở Thiên đặt chân vào bên trong căn biệt thự sang trọng này, tuy nhiên vị thế của hắn hiện tại so với lúc trước đã hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Chỉ vừa mới mấy ngày trước thôi, trong mắt Tôn Nghị hắn còn là một tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày, bị ông ta cho người "áp giải" tới đây chỉ để cảnh cáo.
Mà hiện tại, Sở Thiên đường hoàng trở lại với tư cách là một vị khách được đích thân chủ nhân tòa biệt thự này mời đến nói chuyện.
Đương nhiên chẳng có gì đảm bảo được thái độ của Tôn Nghị sẽ tuyệt đối không thay đổi, nhất là nếu như Sở Thiên không thể mang tới thứ mà ông ta cần.
Phải biết rằng vị tổng giám đốc họ Tôn này không phải là người biết nói đùa, lại càng không dễ dàng bị thuyết phục.
Nếu như không phải vì những lời nói trước đó của hắn phần nào đả động được tới đối phương, thì có lẽ đã chẳng có thêm bất kỳ cuộc gặp mặt nào nữa.
Mấy ngày vừa rồi Sở Thiên chạy đôn chạy đáo khắp nơi, mọi chuyện cần chuẩn bị đều đã hoàn thành xong, cho nên hắn có thể chắc chắn rằng chuyến đi hôm nay của mình sẽ đạt được mục đích.
Khỏi cần nói cũng hiểu rằng Sở Thiên rất tự tin với điều kiện hắn đưa ra, bởi nó thực sự đáng giá cho Tôn Nghị phải cân nhắc thật kỹ càng.
Hôm nay tên tay sai họ Dương của tổng giám đốc Tôn không thấy xuất hiện, mà thay vào đó là thư ký của ông ta đích thân lái xe đón Sở Thiên từ nhà riêng tới đây.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để thấy được sự trọng thị nhất định của Tôn Nghị dành cho hắn.
Bởi lẽ giữa Sở Thiên và Dương Kiên đã có chút xích mích từ lần gặp mặt trước, mà thân là chủ nhà Tôn Nghị sẽ không để cho vị khách của mình phải mất hứng ngay từ khâu đón tiếp.
Sở Thiên thong thả bước vào bên trong phòng khách rộng rãi, phát hiện ra Tôn Nghị đã ngồi chờ sẵn từ bao giờ.
Vẫn như lần trước, thứ đặt trước mặt ông ta lúc này là một ấm trà nhỏ, cùng với một vài món đồ pha trà lỉnh kỉnh mà Sở Thiên cũng chẳng rõ nên gọi tên là gì cho phải.
Tôn Nghị liếc mắt nhìn tên thanh niên vừa tới, gật nhẹ đầu một cái, từ tốn nói:
"Tới rồi à? Ngồi đi."
Sở Thiên chẳng khách sáo gì, tiến tới đặt mông xuống ghế, ngồi vào vị trí đối diện với Tôn Nghị, sau đó theo thói quen lấy thuốc lá ra hút, hành động tự nhiên không khác gì đang ở nhà mình.
Mà Tôn Nghị cũng không cảm thấy phiền vì thái độ của đối phương, mà ngược lại vẫn tiếp tục tỉ mẩn với việc mình đang làm, vừa chăm chú lại vừa thong thả chẳng khác nào một nghệ nhân thực thụ vậy.
Trước mặt Sở Thiên đã đặt sẵn một ly nước chanh, bên trong còn có vài viên đá chưa tan, chứng tỏ nó mới được chuẩn bị trước đó không lâu.
Hai người vẫn rất ăn ý mà giữ im lặng, một bên chậm rãi làm cho xong việc của mình, một bên nhàn nhã h·út t·huốc uống nước.
Mãi tới khi chiếc chén nhỏ trên bàn đã được rót đầy thứ nước trà xanh biếc, tán ra mùi thơm ngào ngạt vào trong không khí, thì Tôn Nghị mới từ từ buông chiếc ấm trên tay xuống, mỉm cười nói:
"Hôm nay tôi mời cậu tới đây, chắc hẳn không nằm ngoài dự đoán của cậu đúng không?"
Sở Thiên cũng không vòng vo tam quốc, ngược lại liền thẳng thừng thừa nhận:
"Đúng vậy, hơn nữa so với tính toán của tôi còn sớm hơn vài ngày."
Nói ra lời này, chẳng khác nào Sở Thiên trực tiếp thừa nhận toàn bộ những việc hắn làm trước đó hoàn toàn là vì muốn tính kế với đối phương.
Nếu như lời này thốt ra từ miệng một người nào khác, thì có lẽ giờ này kẻ đó đã phải bò ra ngoài bằng cả bốn chân rồi.
Thế nhưng ngay lúc này đây Tôn Nghị lại chẳng hề tỏ vẻ tức giận, mà vẫn tiếp tục duy trì nét mặt tĩnh lặng như nước.
"Tốt, thẳng thắn một chút, khỏi lãng phí thời gian của cả đôi bên."
Nói đoạn, ông ta nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lại thong thả tiếp lời:
"Tôi không biết cậu hiểu được bao nhiêu về công việc làm ăn của Tôn thị, tuy nhiên nếu cậu đã tự tin như vậy, thì cứ trực tiếp lật bài đi. Sao nào, hôm nay cậu định mang tới cho tôi sự kinh ngạc gì đây?"
"Một lời mời!"
Khuôn mặt Sở Thiên tràn ngập nét tự tin, hoàn toàn không có chút ngần ngại hay rụt rè nào.
"Nếu tổng giám đốc Tôn có hứng thú, tôi có thể thay mặt cho lãnh đạo của tập đoàn Trust & Safety, đưa ra lời mời hợp tác với quý công ty."
Sâu trong đáy mắt Tôn Nghị lóe lên một tia sắc bén thoáng qua, tuy nhiên rất nhanh lại khôi phục vẻ tự nhiên như trước.
Ông ta nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đối diện, bàn tay vô thức gõ gõ nhẹ lên bàn, giống như muốn nhìn thấu được suy nghĩ của Sở Thiên.
Trong mắt người bình thường, Tôn thị chỉ đơn giản là một công ty có quy mô tương đối lớn, nắm trong tay phân nửa hoạt động xuất nhập khẩu của tỉnh Đông Hải mà thôi.
Còn với tầng lớp thượng lưu, nhất là những tay cáo già trong thương giới, luôn có nguồn tin riêng của mình, thì mọi việc Tôn Nghị đang làm, cả chính thức lẫn không chính thức, đều không phải là bí mật động trời gì.
Cho nên khi Sở Thiên nắm được thông tin về rắc rối mà Tôn thị, hay nói chính xác hơn là các đối tác của công ty đang gặp phải, thì bản thân Tôn Nghị cũng chẳng bất ngờ cho lắm, tối đa cũng chỉ có thể coi là hơi ngạc nhiên mà thôi.
Thế nhưng lúc này đây, bỗng dưng Sở Thiên lại nhắc tới một tập đoàn ở tít tận bên kia bán cầu, điều này mới thực sự đánh được vào tâm lý của Tôn Nghị.
"Trust & Safety mà cậu nhắc tới, có phải là tập đoàn hiện đang sở hữu sàn giao dịch tiền ảo lớn nhất nước Mỹ không?"
Sự hứng thú trong lòng Tôn Nghị đã bị Sở Thiên thành công khơi dậy, cho nên thái độ của ông ta cũng theo đó mà thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
"Có lẽ cậu đã biết, Tôn thị chúng tôi chỉ tập trung vào mảng đầu tư và xuất nhập khẩu, đối với thị trường tiền mã hóa không hiểu biết nhiều, cũng không thực sự quan tâm..."
Tôn Nghị nhìn thẳng vào mắt đối phương, tủm tỉm cười nói:
"Ngay cả những lĩnh vực khác mà bọn họ đang kinh doanh như sòng bạc hay thương mại điện tử, cũng đều không phải là ngành nghề định hướng trong tương lai gần của Tôn thị."
Dứt lời, ông ta ngừng lại vài giây, chầm chậm nhấp vào một ngụm trà, im lặng quan sát thái độ của tên thanh niên đang ngồi trước mặt mình.
Đối với những lời Tôn Nghị vừa nói ra, Sở Thiên cũng không coi có là biểu hiện của sự khước từ, lại càng chẳng vì thế mà trở nên gấp gáp.
Hắn vẫn thong dong rít một hơi thuốc dài, bình tĩnh đáp lời:
"Tổng giám đốc Tôn là người hiểu biết rộng, chắc hẳn không lạ gì những doanh nghiệp lớn ở thị trường Hoa Kỳ. Nhưng nếu như tôi nói Trust & Safety còn có một nghiệp vụ khác, tương tự với những gì mà tổng giám đốc Tôn đang làm, vậy thì ngài nghĩ sao?"
"Haha, theo những gì cậu nói, thì có vẻ cậu cũng không lạ gì việc tôi làm..."
Tôn Nghị cười lớn, nói:
"Nếu đã là như vậy, thì chắc hẳn cậu cũng hiểu được nếu như nhúng tay vào chuyện của Tôn thị sẽ có liên lụy lớn tới mức nào. Thế giới của tôi khác xa so với cậu, một khi đã bước chân vào, thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ không còn đường lui nữa..."
Trong mắt Tôn Nghị lóe lên một tia nghiêm khắc khó che giấu, giống như thể đang muốn đưa ra một lời cảnh cáo sau cùng đến Sở Thiên.
"Cậu vẫn muốn tiếp tục chứ?"
Sở Thiên nhún vai, thản nhiên đáp:
"Tổng giám đốc Tôn vẫn còn nghi ngờ thành ý của tôi hay sao? Nếu như không chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, thì tôi nào dám vác mặt tới đây."
"Được, vậy thì lời mời của cậu, tôi sẽ dành thời gian để xem xét thêm."
Trông thấy thái độ dứt khoát của đối phương, Tôn Nghị cũng gật đầu, không tiếp tục nói thêm những lời thừa thãi nữa, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính:
"Tất nhiên tiếp theo đây tôi còn phải bàn bạc với một số người khác, dẫu sao thì sự việc lần này không phải một mình tôi có thể tự chủ trương. Tuy nhiên khả năng cao là sẽ không phát sinh thay đổi gì lớn, cho nên bây giờ cậu có thể nói tới điều kiện của mình rồi."
"Tôn tổng quả là người hào sảng. Đã như vậy thì tôi cũng không cần giữ kẽ nữa. Những khó khăn gần đây tập đoàn JK gặp phải, chắc hẳn ngài cũng đã nghe qua rồi, đúng chứ?"
"Ừ, tôi có biết một chút, nhưng cũng không tìm hiểu kỹ. Cậu nói tiếp đi."
"Tôi muốn một khoản vay nhỏ từ Tôn thị, đủ để dự án JK Black Pearl tiếp tục tiến hành."
Sở Thiên chậm rãi nói ra từng chữ, thái độ cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, không còn sót lại chút tùy tiện cùng buông lỏng nào.
Hắn biết vừa rồi chỉ là màn dạo đầu nhẹ nhàng, còn trận chiến thực sự giữa hai người lúc này mới bắt đầu.
"Hai tỷ, giải ngân một lần duy nhất. Kỳ hạn trả nợ sẽ là mỗi sáu tháng, thấp nhất mười lăm phần trăm khoản vay cùng với lãi suất."
Có một điều mà Sở Thiên có thể chắc chắn, đó là Tôn Nghị đang rất cần cơ hội hợp tác mà hắn trao cho ông ta.
Thế nhưng bản thân Tôn Nghị, cũng như những người sau lưng ông ta chấp nhận trả một cái giá lớn tới đâu, thì đó chính là điều mà hiện tại hai người bọn họ cần phải bắt đầu đàm phán.
Đương nhiên Sở Thiên sẽ khai thác tối đa lợi thế đang nắm trong tay, cố gắng khiến cho Tôn Nghị phải đưa ra được con số mà hắn mong muốn, thậm chí còn nhiều hơn như thế nữa.
Tiền, không bao giờ là đủ, nhất là khi số tiền đó lại được lấy ra từ trong túi của kẻ khác.
Mà ở phía ngược lại, Tôn Nghị cũng sẽ không dễ dàng mà thỏa hiệp với đối phương, lại càng không thể để cho hắn tùy tiện chèn ép, dù rằng thứ mà Sở Thiên đang đặt lên bàn cân chính là thứ mà ông ta bắt buộc phải có được.
"Hai tỷ, cũng tức là khoảng hai trăm triệu tiền xanh..."
Tôn Nghị nheo mắt nhìn Sở Thiên, không trực tiếp tỏ thái độ đáp ứng hay từ chối, mà lại hỏi một câu vu vơ:
"Sở Thiên này, cậu có từng nghe qua câu chuyện về Thao Thiết không?"
"Xin chỉ giáo."
"Người xưa truyền lại rằng, Thao Thiết là một con hung thú cổ đại, nó tham ăn đến độ chén sạch mọi thứ xung quanh, cuối cùng lại ăn chính bản thân nó, hóa thành hư vô."
Tôn Nghị chậm rãi, từng câu từng chữ đều giống như một câu chuyện phiếm mà ông ta ngẫu hứng kể ra.
"Thời cổ đại, người ta chạm khắc hình con quái vật đó trên những món đồ dùng phục vụ ăn uống, để nhắc nhở kẻ khác đừng vì khát khao vô độ mà tự hại bản thân mình."
Nói đoạn, Tôn Nghị nâng chén trà lên, thong thả nhấp một ngụm nhỏ, sau đó mới tiếp tục cất lời:
"Cậu nói xem, tham lam lại bị tham lam hại, có đáng hay không?"
Sở Thiên đương nhiên không thể nào không nghe ra ý tứ của Tôn Nghị, thế nhưng hắn vẫn không hề nao núng, mỉm cười bình thản đáp:
"Có thể... Câu chuyện này rất thú vị. Tuy nhiên Tôn tổng có để ý không, sở dĩ Thao Thiết phải tan biến, không phải vì nó tham, mà vì nó... Tham lam không có cơ sở!"