Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 64: Quan Hiểu Dương (2)




Chương 64: Quan Hiểu Dương (2)

"Đúng rồi. Nhưng mà..."

Quan Hiểu Dương dường như không quá để tâm tới thái độ hơi bối rối của Sở Thiên, lại cũng chẳng hề nhận ra sự kỳ lạ trong câu hỏi vừa rồi của hắn.

Cô nhóc chớp chớp đôi mắt long lanh, cố gắng bày ra ngoài một bộ mặt mà bản thân tự cho là dễ thương nhất, làm bộ ngạc nhiên mà hỏi lại:

"Anh có quen mẹ em hả?"

Sở Thiên vội vàng xua xua tay, dùng giọng lấp liếm đáp lời:

"Không hẳn là như vậy... Ừm, mẹ em rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, lại từng xuất hiện nhiều lần trên báo chí, đương nhiên là anh phải biết rồi."

Lý do này nghe qua có vẻ tương đối hợp tình hợp lý, tuy nhiên Quan Hiểu Dương lại không cảm thấy thỏa mãn với câu trả lời của hắn.

Cô chun cái mũi nhỏ nhắn lại, bĩu môi tiếp tục truy hỏi:

"Thật không vậy? Mẹ em rất nổi tiếng à? Sao em cứ cảm thấy hình như anh có quen biết với bà ấy nhỉ? Tuy nói em có nhiều nét giống mẹ, nhưng mà anh vừa nhìn liền nhận ra thân phận của em, điều này hình như hơi lạ nha..."

Sở Thiên gãi gãi đầu, trong lòng không khỏi cảm thán một câu, phụ nữ bất kể là già hay trẻ, thì vẫn luôn là sinh vật phức tạp và bí hiểm bậc nhất trên trái đất.

Có những khi sự tình phô bày ngay trước mắt, rõ như ban ngày, mà họ vẫn có thể không hiểu, không để ý tới, hoặc là cố tình không nhận ra.

Nhưng cũng có nhiều lúc phụ nữ tinh tường tới mức đáng sợ, giống như không có bất kỳ điều gì qua mắt được họ vậy.

Dĩ nhiên Sở Thiên không thể nào nói cho cô nhóc biết sự thật về quan hệ giữa hai người được.

Vả lại thân thế bây giờ của hắn cũng không còn là gã luật sư họ Sở nữa, cho dù có nói thật cũng chẳng có ai thèm tin, thậm chí còn có thể nghĩ rằng đầu óc của hắn có vấn đề nữa.

Mà tùy tiện dùng vài lời qua loa để lấp liếm, thì lại có khả năng sẽ khiến cho Quan Hiểu Dương càng tò mò hơn, chẳng khác nào chữa lợn lành thành lợn què.

Đã như vậy, Sở Thiên liền dứt khoát không thèm giải thích gì cả, mà trực tiếp đánh trống lảng sang chuyện khác luôn.

"Này nhóc, cha mẹ em đâu, sao lại ra đường một mình vào giờ này?"

Sở Thiên hắng giọng, làm ra vẻ nghiêm túc.

"Nơi này loại người nào cũng có, nếu như xui xẻo gặp phải kẻ có ý đồ xấu như mấy tên côn đồ này, thì chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao?"

Quan Hiểu Dương ngay lập tức nhíu mày, sẵng giọng phản bác:

"Em không phải nhóc con nhé! Mà bây giờ còn chưa tới mười giờ tối, người ta ra đường đi chơi không phải là rất bình thường sao. Với lại em đi cùng với bạn mà, đâu phải đi một mình?"

Nói đoạn, Quan Hiểu Dương kéo tay cô bạn tóc ngắn đang thập thò sau lưng mình ra, sau đó nhìn về phía Sở Thiên, khuôn mặt nhỏ hếch lên ra vẻ thách thức.

Sở Thiên thở hắt ra một hơi, đưa tay lên day nhẹ trán.

Có lẽ không nên dây dưa thêm với cô nhóc này nữa, chứ nếu để cho cha mẹ con bé bắt gặp thì sẽ phiền phức lắm, tốt nhất là đường ai nấy đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Nhưng mà Tưởng Thư Đình... Không biết hiện tại cô ấy đang ở đâu?



Có thể nào cô ấy vẫn đang túc trực tại Toronto, bên cạnh cái thân thể cũ kia của hắn?

Hoặc là Tưởng Thư Đình đã về nước, kề cận với người chồng đầu gối tay ấp của mình?

Những ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, làm cho tâm trạng Sở Thiên trở nên phiền muộn gấp bội phần, dẫu rằng ở thời điểm hiện tại giữa hắn và người phụ nữ ấy đã chẳng còn một xu quan hệ nào.

Toàn bộ những thứ đã từng tồn tại giữa hai người họ, có lẽ đã hoàn toàn bị c·hôn v·ùi sau vụ t·ai n·ạn mấy tháng trước rồi.

Hắn bây giờ, không còn là hắn của trước đây nữa.

"Thôi được rồi, tốt nhất em nên đi về trước đi. Lần sau ra ngoài nhớ phải đi cùng người lớn, tránh gặp phải mấy chuyện như ngày hôm nay nhé."

Sở Thiên uể oải lắc lắc đầu, tỏ vẻ không muốn tiếp tục tranh cãi với cô nhóc này nữa:

"Anh còn có việc, không có thời gian nói chuyện phiếm với em đâu. Tạm biệt."

Dứt lời, hắn ngay lập tức quay người rời đi, không để cho đối phương kịp phân bua gì.

Quan Hiểu Dương giật mình, theo phản xạ bước tới giữ lấy tay áo Sở Thiên.

Đùa à, bạch mã hoàng tử của mình vừa mới xuất hiện chưa đầy mười phút, lại đã muốn biến mất rồi sao? Chân trời góc bể, biết đi đâu tìm hắn bây giờ?

Trong suy nghĩ của cô nhóc mới lớn này, Sở Thiên nghiễm nhiên đã trở thành chàng hoàng tử mà thượng đế phái tới để bảo vệ mình.

Mà chàng hoàng tử này bây giờ lại định quất ngựa truy phong, bảo sao mà Quan Hiểu Dương có thể cam tâm được chứ?

Nếu như Sở Thiên có khả năng đọc được suy nghĩ, thì dám chắc lúc này đã không nhịn được mà tét mông con nhóc này mấy cái rồi.

Làm gì có chuyện một người chẳng quen biết, chỉ ngẫu nhiên giúp đỡ một lần trên đường, liền có thể trở thành đối tượng kết tóc se duyên được cơ chứ?

Trẻ em ngày nay bị mấy bộ phim tình cảm thanh xuân nhảm nhí tẩy não tới mức này rồi sao?

E hèm, dù cho thiếu gia ta đây đích thực chính là kẻ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, tứ phương bất bại vô địch thủ, thì cũng không nên si mê ngay từ cái nhìn đầu tiên như vậy.

Tiên tử, xin tự trọng!

Sở Thiên quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Quan Hiểu Dương.

Vốn hắn còn định qua loa vài câu để xua đuổi cô nhóc này, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã nhanh nhảu c·ướp lời trước:

"Anh định cứ để em đi về một mình thế à? Tiễn phật phải tiễn tới tây thiên, nhỡ trên đường gặp mấy tên lúc nãy quay lại trả thù thì em phải làm thế nào?"

Quan Hiểu Dương rưng rưng nhìn hắn, giống như một chú mèo con bị chủ nhân ghẻ lạnh, mười phần đáng thương.

Tuy nhiên cái trò tiểu mỹ nhân kế của cô nhóc mới vừa mười sáu tuổi này lại không mảy may làm cho Sở Thiên lay động được chút nào.

Hắn xua xua tay, thản nhiên đáp:

"Thế thì để cho chú Bưu đưa em về là được. Anh Bưu, anh đưa cô bé này về nhà nhé?"

Lâm Đại Bưu đương nhiên nhìn ra được con bé này có vẻ khá mê Sở Thiên, trong đầu chỉ có thể thầm khen Sở thiếu gia đúng là có mệnh đào hoa, tuổi trẻ đẹp trai giàu có, đi tới đâu cũng được các cô gái vô cùng yêu thích.



Haiz, nghĩ tới mình năm đó...

Vốn hắn còn muốn đáp ứng yêu cầu của Sở Thiên, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt u ám cùng ánh mắt sắc như dao của Quan Hiểu Dương, thì chắc chắn nếu như dám mở miệng nhận lời, ngay lập tức hắn sẽ bị cô nhóc đưa vào danh sách kẻ thù không đội trời chung.

Haha, Sở thiếu gia cũng thật là... Phụ nữ dù sao cũng vẫn là phụ nữ, trẻ tuổi một chút có gì không tốt? Từ mười sáu tuổi trở lên, yêu đương tự nguyện sẽ không phạm pháp.

Phì phì, mình là người đứng đắn đàng hoàng, không nên có suy nghĩ như vậy... Nhưng mà cô bé này cũng xinh xắn dễ thương, chẳng lẽ không phải gu của Sở Thiên hay sao?

"Haha, nếu như tôi nhận lời thật, thì chỉ e sẽ bị đứa trẻ này hận tới cuối đời mất thôi. Anh Bưu đây không muốn làm kẻ phản diện, cho nên đành phải để cho cậu cắt thịt nuôi ưng vậy..."

Ánh mắt Quan Hiểu Dương lập tức sáng lên, còn chẳng màng tới chuyện đối phương so sánh mình với chim ưng xấu xí, chỉ thiếu điều muốn chạy tới ôm lấy Lâm Đại Bưu một cái, cảm ơn hắn đã thấu hiểu lòng người như vậy thôi.

Sở Thiên nhăn mặt nhíu mày, làu bàu trách cứ đối phương:

"Tôi còn có việc bận mà..."

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, thì Quan Hiểu Dương đã nhảy vào ngắt lời.

"Gì chứ, từ đây về tới khách sạn gần lắm, chỉ khoảng mất mười phút đi bộ thôi mà."

Lâm Đại Bưu lập tức ngẩn người, kinh ngạc lẩm bẩm một mình:

"Mới đó mà đã đi khách sạn rồi, giới trẻ bây giờ..."

"Ê ê, chú nghĩ gì vậy, cháu đi du lịch cùng bạn học, thuê phòng ở khách sạn mà !?"

Mấy lời kia của Lâm Đại Bưu lọt vào tai Quan Hiểu Dương, lập tức khiến cho cô nhóc đỏ bừng mặt, vội vàng mồm năm miệng mười phân bua.

Sở Thiên thở dài, cảm thấy nếu còn tiếp tục chối từ, sợ rằng không biết sẽ bị con bé này dây dưa tới khi nào nữa, cho nên đành phải miễn cưỡng nhận trách nhiệm đưa cô về khách sạn.

Suốt dọc quãng đường đi, Quan Hiểu Dương không ngừng líu lo, nói hết chuyện trên trời dưới biển cho tới chuyện trường lớp gia đình, còn Sở Thiên thì chỉ ậm ừ cho qua, thỉnh thoảng còn im lặng giả vờ không nghe thấy, khiến cho cô mất hứng, dậm dậm chân vô cùng bất mãn.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, cuối cùng mấy người Sở Thiên cũng đã đi tới trước cửa một khách sạn khá lớn.

Nơi này tuy rằng không quá mức sang trọng, vị trí cũng cách bãi biển hơi xa một chút, nhưng trông vẫn tương đối sạch sẽ gọn gàng, giá cả có lẽ cũng hợp lý hơn những khách sạn năm sao xa hoa kia nhiều lắm.

Thấy đã tới nơi, Sở Thiên liền như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, nhanh chóng quay sang Quan Hiểu Dương nói:

"Đến rồi, em vào trong đi, anh về đây!"

"Ơ, khoan đã..."

Quan Hiểu Dương vội vàng giữ hắn lại, lại giả bộ tìm kiếm trên người, lục hết túi quần tới túi áo, một lát sau mới nhăn nhó tiếp lời:

"Điện thoại của em không thấy đâu rồi... Hay là ban nãy đánh rơi trên đường nhỉ? Anh cho em gọi nhờ một cuộc nhé, xem có ai nhặt được không?"

Sở Thiên dở khóc dở cười, trừng mắt quan sát màn kịch vụng về của đối phương, cuối cùng không nhịn được liền đưa tay cốc nhẹ vào trán Quan Hiểu Dương, sẵng giọng:



"Này em gái, cái trò mượn máy để xin số này mười năm trước anh đã không áp dụng nữa rồi, xin em lần sau muốn diễn thì diễn cho sáng tạo được không?"

Quan Hiểu Dương không nghĩ Sở Thiên lại nhìn ra trò tiểu xảo của mình nhanh như vậy, liền chỉ có thể xoa xoa đầu cười ngượng nghịu.

"Nếu đã vậy rồi, thì sao anh không trực tiếp cho em số của anh đi, để em đỡ phải nghĩ cách, tốn mất bao nhiêu chất xám của người ta..."

Sở Thiên không nói gì, chỉ chầm chậm xòe bàn tay ra trước mặt cô.

Quan Hiểu Dương không hiểu ý của Sở Thiên, lại khẽ đặt năm ngón tay thon dài mềm mại của mình lên trên tay hắn, liền lập tức bị vỗ cho một cái đau điếng.

"Ai ui, anh làm gì thế..."

"Anh hỏi em mới đúng. Đưa điện thoại đây!"

Nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Quan Hiểu Dương, Sở Thiên nhanh chóng bấm một dãy số lên đó, sau đó đưa trả máy cho cô, nói:

"Số điện thoại đó. Anh Bưu, chúng ta về thôi."

Nói đoạn, hắn quay đầu bước đi, để lại hai cô nhóc đang đứng ngơ ngác như trời trồng trước cửa khách sạn.

Quan Hiểu Dương nhìn đăm đăm theo bóng lưng của Sở Thiên, trên mặt thoáng hiện một vệt màu đỏ nhàn nhạt thoáng qua, khiến cho làn da vốn trắng nõn như sữa dê của cô lại càng trở nên hồng hào, tươi đẹp hơn gấp bội phần.

Cô bạn tóc ngắn đứng bên cạnh đưa tay kéo kéo áo Quan Hiểu Dương, mím môi thầm thì:

"Này... Dương Dương... Tỉnh lại đi."

"Ơ... À... Tớ đây."

"Người ta đã đi xa tít rồi, còn cứ nhìn mãi không thôi. Sao, động lòng xuân rồi à? Muốn làm cô vợ trẻ tuổi mười sáu sao?"

Cô bạn kia cười tít mắt, buông lời chọc ghẹo.

Quan Hiểu Dương đỏ bừng mặt, đập mấy cái vào vai đối phương, sẵng giọng trách cứ:

"Nói luyên thuyên cái gì vậy hả, người ta... Ừm, chỉ là làm quen thôi, bạn bè bình thường không được sao?"

Đoạn, cô thoáng nhìn chiếc điện thoại trong tay, trên khóe môi đỏ hồng không nhịn được mà nở một nụ cười tươi như hoa đào tháng giêng.

Cùng lúc này, Sở Thiên và Lâm Đại Bưu đã về tới trước cửa nhà hàng Cest Bon, đang đứng đợi nhân viên phục vụ đánh xe từ trong bãi đỗ ra.

"Cậu cho cô bé đó số điện thoại à? Haha, tôi tưởng cậu không thích người quá trẻ tuổi chứ, té ra cũng có cảm tình với người ta. Nếu mà sau này có gì... Thì đừng quên công của anh Bưu này nhé!"

Lâm Đại Bưu quay sang phía Sở Thiên, cười cười nói.

Sở Thiên liếc mắt nhìn đối phương, sau đó mới lạnh nhạt đáp:

"Tôi đâu có cho con nhóc đó số điện thoại?"

"Ý cậu là sao?"

Lâm Đại Bưu ngạc nhiên hỏi.

"Số điện thoại đó... là của anh Bưu mà!"

Khóe miệng Sở Thiên hơi cong lên, vỗ vỗ vai Lâm Đại Bưu, nói:

"Anh nhớ đối phó cho tốt, coi chừng bị cô bé đó ghi hận, nửa đời sau khó mà sống yên đấy. Anh Bưu, cố lên!"