Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 63: Quan Hiểu Dương (1)




Chương 63: Quan Hiểu Dương (1)

"Con ranh này, mày vừa chửi ai đấy? Chán sống rồi à?"

"Tôi chửi cả nhà tên vô lại, còn ai vô lại thì người đó tự nhột, thế thôi."

"Cẩn thận cái mồm mày đấy, đừng tưởng là đàn bà thì tao không dám đánh."

"Ê ê, mày đừng có thế chứ. Em nó còn nhỏ, chưa hiểu hết sự đời, dạy dỗ nhẹ nhàng một chút là được rồi."

"Haha, cô em chưa biết anh vô lại như thế nào đâu, nhất là lúc trên giường, anh mà rút ra là các em gái đều phải kêu lên "anh ơi vô lại đi anh" ngay."

"Vô liêm sỉ, biến thái!"

"Hehe, em chửi nữa đi, chửi càng hăng, lát nữa rên lại càng hay."

Một đám thanh niên khoảng chừng bảy tám tên đang vây quanh hai thiếu nữ, không ngừng buông lời dọa dẫm cùng trêu ghẹo thô bỉ.

Thoạt nhìn cũng biết đám người này không phải loại tốt lành gì, đầu tóc nhuộm xanh đỏ đủ màu, trên tay còn có vài hình xăm rồng phượng loang lổ như bức tranh vẽ dở của trẻ mẫu giáo.

Bởi vậy nên cho dù đám đông xung quanh không ít kẻ bất bình, thế nhưng tuyệt nhiên chẳng có một ai chịu đứng ra ngăn cản bọn chúng.

Dây dưa với đám người này sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức, thậm chí không cẩn thận còn mang họa vào thân.

Cô gái tóc ngắn hơi rụt lại, sắc mặt đã tái mét, vừa kéo kéo tay áo bạn mình vừa nhỏ giọng thì thào:

"Dương Dương, mặc kệ bọn họ, chúng ta đi thôi."

"Một đám côn đồ vô học mà thôi, chẳng lẽ còn không ai t·rừng t·rị được chúng sao? Cậu cứ chờ đấy, để mình gọi cảnh sát tới. Hừ, hôm nay không cho chúng một bài học, cái tên Quan Hiểu Dương này liền viết ngược lại đi."

Quan Hiểu Dương lấy điện thoại trong túi áo ra, đang muốn bấm số để báo cảnh sát, thì một tên côn đồ nhanh tay giật lấy chiếc điện thoại trong tay cô.

"Hehe, em gái nóng tính thế, đang vui vẻ mà."

Gã thanh niên tóc vàng vừa dọa đánh hai người liền nhếch mép cười khinh bỉ, lớn giọng nói:

"Hai đứa chúng mày hôm nay nếu không quỳ xuống xin lỗi tao, thì đừng hòng bước một bước ra khỏi đây."

Một tên khác trong đám có hình xăm rồng phượng trên cánh tay phải cũng hùa theo:

"Gọi cảnh sát cũng vô ích thôi, anh trai của Cẩu ca chính là cảnh sát trưởng đấy."

"Xxx con mẹ mày, đã bảo bao nhiêu lần không được gọi tao là Cẩu ca cơ mà, muốn c·hết à?"

"Haha, em xin lỗi, anh Húc tha mạng."



"Hừ, cứ liệu hồn đấy."

Tên thanh niên tên gọi Cẩu ca kia quay sang phía Quan Hiểu Dương, cười gằn nói:

"Sao nào em gái, muốn xin lỗi hay muốn ăn đòn, chọn một trong hai đi."

Quan Hiểu Dương vốn là một đại tiểu thư chưa từng thấy qua sự đời, hơn nữa còn được gia đình chiều chuộng hết mực, nào biết được xã hội bên ngoài tốt xấu ra sao?

Dù bản thân đang ở thế yếu, thì cô nhóc này vẫn không chịu cúi đầu khuất nhục, mà ngược lại còn hừ mũi một cái, lạnh giọng phun ra mấy chữ:

"Đi ăn phân đi!"

"Mày...!!"

Bị một con nhóc buông lời nhục mạ, Cẩu ca ngay lập tức phát khùng, vung tay lên định tát thẳng vào mặt đối phương một bạt tai thật mạnh.

Mọi người xung quanh đều giật mình, không ngờ hắn lại thực sự ra tay với phụ nữ.

Một số người còn quay mặt đi, không nỡ nhìn vào cảnh tượng này.

Thế nhưng cái bạt tai của Cẩu ca còn chưa kịp hạ xuống, thì đã bị một bàn tay to lớn cứng rắn ghìm chặt lại.

Lâm Đại Bưu từ bên ngoài bước tới, tùy tiện nắm lấy cổ tay của Cẩu ca, siết chặt như gọng kìm bằng thép nguội, không để cho hắn có thể mảy may nhúc nhích được một li.

"Thằng nhóc này, đánh con gái, mà lại còn là con nít nữa? Mày không thấy nhục à?"

Cảm nhận được cơn đau ê ẩm từ cổ tay truyền tới, Cẩu ca không khỏi giật mình, gào lên chửi bới:

"Xxx mẹ mày, bỏ tay tao ra thằng xxx! Có tin tao xxx c·hết mẹ mày không?"

Thường ngày hắn đã quen thói vô lại ngang ngược, làm đủ thứ chuyện xấu xa đ·ồi b·ại, lại cậy có anh trai đứng sau bảo vệ, cho nên càng được thể mà tự tung tự tác, không coi ai ra gì.

Tuy nhiên đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, xui xẻo cho hắn hôm nay lại đụng trúng vào người không nên đụng.

Mắt thấy đối phương đã thả tay mình ra, Cẩu ca còn tưởng tên to con này biết sợ rồi, trong lòng liền cảm thấy có chút đắc chí, còn định tiếp tục chửi mắng vài câu cho bõ tức nữa.

Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp mở miệng, thì một nắm đấm như trời giáng đã bay tới như cơn gió, nện thẳng vào giữa bản mặt còn đang vênh vang tự đắc kia.

Bốp!!

Một quyền này của Lâm Đại Bưu vừa tung ra, Cẩu ca liền ngay lập tức ngã ngửa về đằng sau, gần như ngất đi trong chốc lát, cả người đập mạnh xuống đất đánh rầm một cái.

Phải biết rằng thân thể của Lâm Đại Bưu vốn dĩ vô cùng cường tráng, so với mấy tên côn đồ cắc ké mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, cộng thêm việc hắn cũng là người từng lăn lộn trong giang hồ, cho nên chuyện đánh đấm đối với hắn đã sớm trở thành bản năng rồi.



Đám thanh niên thấy đồng bọn b·ị đ·ánh thì nhao nhao lên như ong vỡ tổ, tuy nhiên chẳng có tên nào trong số này dám nhào vào đánh trả Lâm Đại Bưu cả, mà tất cả chỉ đứng ngoài chửi bới, h·ăm d·ọa mà thôi.

Lâm Đại Bưu nhếch mép cười ruồi, chẳng quản đối phương đông hơn mình gấp mấy lần, mà điềm nhiên vung chân đá mạnh vào người Cẩu ca - lúc này đã nằm vật ra đất như chó phải bả.

Mấy thằng nhãi ranh này còn chẳng tính là giang hồ thứ thiệt, mà tối đa chỉ có thể coi như một đám ô hợp tụ tập làm bậy cùng nhau mà thôi.

Trước đây Lâm Đại Bưu lăn lộn ngoài xã hội, tất cả anh em dưới trướng đều là loại dám liều mạng, bất kể kẻ địch mạnh hơn bọn họ bao nhiêu lần cũng chẳng hề run sợ, cho dù mình có b·ị c·hém mười nhát cũng phải cắn trả được đối phương hai đao.

Nếu như cả đám thanh niên cùng lên, thì e rằng Lâm Đại Bưu cũng không có khả năng đánh trả được, có câu song quyền nan địch tứ thủ, huống hồ đây lại là đơn thương độc mã đối đầu với gần chục người.

Nhưng Lâm Đại Bưu biết bọn chúng lại không có cái gan đó, cho nên bản thân có thể tùy tiện mà ứng phó, không cần lo ngại gì cả.

Quan Hiểu Dương vừa rồi còn bị hành động b·ạo l·ực của mấy người trước mặt dọa sợ xanh mặt, lúc này mới hoàn hồn.

Cô bé này tuy rằng còn chưa trưởng thành, thế nhưng lại rất hiểu chuyện.

Cô biết Lâm Đại Bưu đây là đang giúp đỡ mình, lại sợ hắn ra tay quá trớn khiến đối phương b·ị t·hương nặng, như vậy thì sẽ gặp rắc rối với pháp luật, cho nên ngay lập tức đi tới sau lưng Lâm Đại Bưu, vươn tay kéo nhẹ lên áo hắn.

"Chú à, đừng đánh nữa, đánh nữa có thể c·hết người đấy."

Lâm Đại Bưu ngoảnh lại nhìn cô nhóc, nhe răng cười nham nhở, nói:

"Không sao, chú rất có chừng mực, không c·hết người được đâu."

Quan Hiểu Dương mím môi, gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ nếu như ông chú này vì giúp mình mà bị liên lụy, thì bất kể có bị trách phạt thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải nài nỉ cha mẹ giúp đỡ chú ấy giải quyết chuyện này.

"Cảm ơn chú, nếu không phải có chú giúp đỡ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa..."

"Không cần đâu."

Thấy Cẩu ca đã b·ị đ·ánh tới ngất đi, Lâm Đại Bưu cũng không tiếp tục ra tay nữa.

Hắn liếc mắt về phía Sở Thiên - kẻ lúc này đang thản nhiên đứng xem kịch cách đó vài bước - nhỏ giọng nói với Quan Hiểu Dương.

"Cứu người là chủ trương của cậu ấy, còn chú chỉ là người thừa hành thôi."

Quan Hiểu Dương tò mò nhìn về phía người thanh niên lạ mặt kia, ngay lập tức bị vẻ ngoài chói mắt của hắn khiến cho kinh ngạc tới mức không ngậm được miệng lại.

Thật sự đẹp trai quá mức rồi !?

Đây là minh tinh sao?

Không đúng, nếu anh ta là diễn viên hay người mẫu, thì chắc chắn đã sớm nổi tiếng rồi, làm sao mà mình lại không biết được chứ.



Trời ạ, người cứu mình hôm nay, không ngờ lại là một chàng bạch mã hoàng tử!

Tội nghiệp Lâm Đại Bưu, vừa mới vài giây trước còn là người hùng thấy việc bất bình ra tay tương trợ, vài giây sau đã bị n·ạn n·hân gạt ra khỏi bộ nhớ đệm.

Bởi vậy mới nói, sinh ra trên đời với diện mạo ưu tú hơn người khác, đã chính là một lợi thế không thể phủ nhận được.

Đối diện với vẻ ngạc nhiên tới phát ngốc của Quan Hiểu Dương, trong lòng Sở Thiên lúc này lại nảy sinh một thứ cảm xúc vô cùng phức tạp.

Tiếc nuối, bi ai, mất mát, day dứt... Dường như tất cả mọi từ ngữ trên đời đều khó có thể miêu tả chính xác được tâm trạng của hắn lúc này.

Khuôn mặt ngây thơ khả ái của cô bé kia thực sự có quá nhiều nét tương đồng với một người mà Sở Thiên không muốn nhắc tới, có thể nói là giống như đúc ra từ cùng một chiếc khuôn ra vậy.

Cộng thêm với họ Quan của cô, và âm điệu thủ đô không lẫn vào đâu được, thì có thể khẳng định tới chín mươi chín phần trăm suy đoán của Sở Thiên là chính xác.

Đứa nhóc này... Chắc chắn là con gái của Tưởng Thư Đình.

Đúng vậy, sau khi hắn chạy trốn tới nước Mỹ xa xôi, Tưởng Thư Đình đã kết hôn với con trai của một gia đình quyền thế ở Thủ đô, hai người họ còn có một đứa con gái.

Sở Thiên có thể đã không nhìn thấy người phụ nữ ấy mười mấy năm trời, cũng chẳng có ý định sẽ gặp lại Tưởng Thư Đình thêm một lần nào nữa.

Dù vậy hắn vẫn luôn dõi theo những dòng tin tức liên quan tới cô, dù rằng chỉ là những mẩu tin vặt vãnh được đám nhà báo cóp nhặt từ đâu đó mà thôi.

Người con gái năm ấy nay đã trở thành vị chủ tịch danh giá, nắm trong tay cả một doanh nghiệp lớn bậc nhất đất nước, thậm chí còn có thể vươn tay sang cả những châu lục bên kia đại dương.

Tưởng chừng như cô đã quên kẻ phụ bạc kia từ lâu, thì đúng vào lúc t·ai n·ạn xảy ra với Sở Thiên, Tưởng Thư Đình lại xuất hiện, dùng mọi cách để cứu chữa cho cái thân thể đã nằm cận kề quỷ môn quan kia của hắn.

Điều đó khiến cho Sở Thiên không chỉ ngạc nhiên, mà còn cảm thấy cực kỳ cay đắng.

Thì ra... Không chỉ có một mình mình dõi theo cô ấy...

Mà ngay lúc này đây, đối diện với con gái của Tưởng Thư Đình, Sở Thiên thực sự không biết nên làm thế nào mới phải.

"Chuyện vừa rồi, rất cảm ơn anh..."

m thanh trong trẻo vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Sở Thiên, đưa hắn trở về với thực tại.

"Em là Quan Hiểu Dương, anh có thể gọi em là Dương Dương, bạn bè em vẫn thường gọi như thế. Còn anh là...?"

Quan Hiểu Dương cười tươi như hoa nở, ánh mắt long lanh sáng ngời chẳng khác nào đang tố cáo nội tâm đang xao động của cô nhóc này.

Thiếu nữ mà, ai chẳng mơ ước gặp được một chàng bạch mã hoàng tử.

Sở Thiên như người vừa tỉnh cơn mê, hơi thất thần mà buột miệng hỏi:

"Em là con gái của Thư Đình sao...? À không, ý anh là chủ tịch Tưởng..."

Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Thiên liền cảm hận không thể tự vả cho mình hai cái bạt tai thật đau.

Cứ rời đi chẳng phải là ổn thỏa rồi sao? Sở Thiên à Sở Thiên, mày còn lưu luyến cái gì nữa cơ chứ?