Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 62: Tụ họp (3)




Chương 62: Tụ họp (3)

Nhạc Bình vừa bước chân vào trong phòng, lập tức nhìn thấy Sở Thiên đang ngồi phía trong cùng, hơi khuất sau đám thanh niên đang cười nói râm ran.

Mà ở vị trí đối diện với hắn, còn có một người đàn ông lớn tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, lưng hùm vai gấu.

Người này hình như chưa từng xuất hiện cùng với đám con ông cháu cha này lần nào, chắc hẳn là khách riêng của Sở Thiên.

Xem chừng buổi họp mặt ngày hôm nay do Sở Thiên khởi xướng, ít nhiều có liên quan tới gã đàn ông lạ mặt kia.

Thường thì Nhạc Bình rất hiếm khi tụ hội với nhóm bạn của Sở Thiên, dù sao thì tuổi tác của hắn cũng lớn hơn một chút, cộng thêm với sở thích, lối sống không đồng nhất, khiến cho hắn khó mà hòa nhập cùng đám choai choai này được.

Nếu như không phải vì những mối quan hệ này về lâu về dài sẽ mang lại lợi ích cho bản thân trên con đường công danh, thì có lẽ Nhạc Bình cũng sẽ không lãng phí thời gian cùng họ tới những chốn ăn chơi đắt đỏ như bây giờ.

Dĩ nhiên nói như vậy không có nghĩa là hắn không thích hưởng thụ, bởi dù sao Nhạc Bình cũng chỉ là người trần mắt thịt, luôn có những ham muốn đời thường, nào có thể giống như những vị cao tăng đắc đạo không màng thất tình lục dục.

Có điều thân là người đang đứng trong thể chế, Nhạc Bình biết rõ cần phải giữ cho mình tránh xa khỏi những cám dỗ vật chất, bảo vệ hình tượng của bản thân không bị ảnh hưởng xấu.

Một khi đã quen với thói xa hoa trụy lạc, thì lòng tham cũng sẽ theo đó mà ngấm ngầm lớn dần lên, tới một ngày không thể kiểm soát được chính mình nữa, thì kết quả đợi hắn chắc chắn chỉ có thể là thân bại danh liệt, sống dở c·hết dở.

Bởi vậy ban đầu khi Sở Thiên gọi điện cho mình, Nhạc Bình cũng đã đắn đo rất lâu, không biết liệu có nên nhận lời hay không.

Đối phương đã rất nhiệt tình mời chào, nếu như cứ từ chối thì chẳng phải rất không nể mặt hay sao?

Càng huống hồ trong giới thiếu gia tiểu thư, con ông cháu cha ở đất Đông Hải này, tiếng nói của Sở Thiên thực sự rất có trọng lượng.

Cộng thêm với tính cách kiêu căng, ngạo mạn của hắn, nếu mình thẳng thừng từ chối thì cũng bằng với việc đã đắc tội với đối phương, mà như vậy chẳng khác nào tự tay chặt đi phân nửa số quan hệ với những người trẻ tuổi khác.

Suy xét lợi hại, Nhạc Bình vẫn quyết định đi cùng với cậu em trai Nhạc Dương, tới dự buổi tiệc gặp mặt này.

Sở Thiên vừa thấy Nhạc Bình xuất hiện, liền đứng dậy bước tới phía đối phương, nhiệt tình bắt tay hắn.

"Đồng chí chuyên viên bận trăm công ngàn việc, vậy mà vẫn dành thời gian tới chiếu cố đàn em, khiến cho tiểu nhân đây thực sự cảm kích vô cùng."

Nhạc Bình bật cười, nắm chặt tay Sở Thiên, lắc mạnh vài cái.

"Thằng nhóc này, đủ lông đủ cánh liền ngay cả anh cũng dám chọc à? Không nhớ ngày xưa tụi mày bị mấy đứa lớp trên bắt nạt, là ai đứng ra dạy dỗ chúng nó thay hai đứa sao?"

"Đại ca nhớ dai thật đó, chuyện mười mấy năm trước mà vẫn còn ghim trong lòng nữa."

"Haha, quên làm sao được, hồi đó cậu trả anh năm trăm, kêu anh ngày nào cũng chặn đường mấy thằng nhóc đó, đánh chúng nó kêu cha gọi mẹ gần một tuần liền. Cuối cùng sự việc đến tai ông già, anh bị cấm túc đủ ba mươi ngày mới được thấy ánh mặt trời đấy."

Sở Thiên dẫn Nhạc Bình tới bàn ăn, sau đó kéo chiếc ghế mình vừa ngồi ra một chút, nói:

"Đại ca ngồi đây đi."

Nhạc Bình xua xua tay, nhăn mặt đáp:

"Thôi thôi, hôm nay cậu mời khách, anh sao có thể chiếm chủ tọa được, lát nữa thanh toán lấy đâu ra tiền mà trả."

Đoạn, hắn đặt mông ngồi xuống vị trí bên cạnh, lại tiện tay vớ lấy bao thuốc lá đang đặt trên bàn, tùy hứng châm một điếu.



Sở Thiên biết đối với người trong thể chế như Nhạc Bình, từng hành động nhỏ đều mang theo ý tứ riêng, ngay cả việc sắp xếp vị trí chủ khách thế nào cũng phải hết sức chuẩn chỉ, cho nên hắn cũng không nói thêm gì, trực tiếp ngồi xuống vị trí chính giữa.

Đoàn người vừa tụ tập đông đủ, thì nhân viên phục vụ cũng theo đó mà bắt đầu mang đồ ăn lên.

Bào ngư, tôm hùm, cua Alaska, trứng cá tầm... Đủ thứ nguyên liệu đắt đỏ được chế biến cầu kỳ, tạo thành vô số món ăn tinh tế và hấp dẫn, được bày đầy trên chiếc bàn gỗ dài.

Sở Thiên nâng ly rượu vang trắng lên, dõng dạc nói lớn:

"Mấy tháng nay nằm bệnh viện, không có thời gian tụ tập với anh em, cho nên tổ chức một bữa tiệc gọi là tự chúc mừng bản thân tái hòa nhập cộng đồng. Anh em hôm nay phải uống thật nhiệt tình nhé, không say là không được về đâu đấy."

"Chúc mừng anh Sở Thiên tai qua nạn khỏi."

"Thằng nhóc này nằm viện mấy tháng mà im ru như không có chuyện gì, ngay cả bạn bè cũng không được vào thăm."

"Haha, chắc nó sợ anh em mình vay tiền đấy!"

"Bậy, nó sợ chúng ta mang phong bì tới, tiền nhiều quá không có chỗ cất!"

Nhạc Dương uống ực một hơi hết ly rượu, xua xua tay nói:

"Các chú không biết rồi, để anh đây nói cho, thằng nhóc này nằm viện mười phần chắc chín là còn bận tán tỉnh mấy cô y tá. Nó sợ anh đây tới thăm, mấy cô nàng kia bị vẻ đẹp trai đến p·hát n·ổ của anh cuốn hút, làm nó bị mất miếng mồi ngon đấy."

Sở Thiên cười mắng:

"Thằng ranh này, tao bị t·ai n·ạn nằm bẹp một chỗ, đến đi còn không vững thì lấy đâu ra thời gian mà tán gái."

Dứt lời, Sở Thiên quay sang phía Lâm Đại Bưu, giới thiệu hắn với mọi người:

"Lần này nằm viện coi như là trong họa có phúc, làm quen được với một người bạn mới. Giới thiệu với mọi người, đây là anh Bưu, giám đốc công ty vận tải Đại Phát. Anh Bưu là người rất nhiệt tình, cũng rất trượng nghĩa, mọi người làm quen một chút đi."

Lâm Đại Bưu vội vàng cầm ly rượu đứng dậy.

"Tôi là Lâm Đại Bưu, rất vui được làm quen với mọi người, sau này mong được các vị chiếu cố."

Thấy Lâm Đại Bưu có vẻ khá câu nệ, Nhạc Dương liền lập tức vỗ nhẹ vào lưng hắn, cười nói:

"Anh Bưu là bạn của Sở Thiên, thì cũng là bạn của bọn em, mọi người đều là người một nhà cả, không cần phải khách sáo như thế."

"Đúng vậy, anh Bưu cứ tự nhiên như ở nhà."

"..."

Một màn chào hỏi nhanh chóng diễn ra, từng chai rượu cũng theo đó mà dần cạn tới đáy.

Bầu không khí lúc này, vô cùng náo nhiệt.

...



Bữa tiệc kéo dài tới mấy giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến hồi tàn cuộc.

Mấy người bạn của Sở Thiên còn muốn đi tới quán bar gần đó hát hò nhảy nhót, nhưng Sở Thiên lại viện cớ thân thể không khỏe để từ chối, cho nên cả đám liền hò nhau ra về.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Sở Thiên, Nhạc Bình cùng Lâm Đại Bưu.

Nhạc Dương biết ngày hôm nay Sở Thiên chắc hẳn có lý do riêng gì đó, chứ khi không thằng nhãi này sẽ chẳng gọi anh trai mình tới làm gì.

Mà mấy chuyện liên quan tới Nhạc Bình hắn đều không hứng thú, vậy nên đám bạn vừa đi được vài phút, Nhạc Dương cũng liền kiếm cớ chuồn trước.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn dẹp đống bát đũa ngổn ngang trên bàn, sau đó mang lên vài món đồ tráng miệng cùng một ấm trà đã pha sẵn.

Sở Thiên rót một vòng trà cho cả ba người, lại từ tốn đốt một điếu thuốc, rít liền mấy hơi dài.

"Anh Bình này, nghe phong thanh có tin anh sắp chuyển công tác đúng không?"

"Haha, cái mũi của cậu nhạy thật đấy, vừa mới đó mà đã đánh hơi ra vấn đề rồi."

Nhạc Bình nhấp một ngụm trà, cười nói:

"Ông nội anh nói sắp tới Thành ủy tiến hành luân chuyển cán bộ, khả năng cao sẽ có lãnh đạo mới từ tỉnh khác sang đây nhậm chức. Tới lúc đó cục diện sẽ trở nên phức tạp hơn, cho nên ông cụ mới đề xuất điều anh về Sở Giao thông tỉnh một thời gian."

Sở Thiên gật đầu đáp:

"Như vậy cũng tốt, tạm thời tránh nơi sóng gió. Công tác ổn định vài năm, sau đó đưa xuống địa phương rèn luyện, con đường này xem chừng khá bài bản đấy chứ."

Nói đoạn, Sở Thiên quay sang phía Lâm Đại Bưu - người từ nãy tới giờ vẫn giữ im lặng.

"Anh Bưu có quan hệ rất tốt với lãnh đạo nghiệp đoàn vận tải. Nếu như anh Bình về nhậm chức trên sở, vậy thì hai người có thể thường xuyên đi lại, hỗ trợ nhau nhiều hơn."

Thấy đối phương nhắc tới mình, Lâm Đại Bưu liền ngay lập tức gật đầu, hồ hởi đáp:

"Đương nhiên rồi, đều là người quen cả mà, có thể giúp đỡ lẫn nhau là tốt nhất."

"Vậy thì sau này còn nhờ anh Bưu chiếu cố nhiều hơn."

"Haha, cậu khách sáo quá, chuyện nên làm mà."

Trong lòng Nhạc Bình khẽ động, thực sự không nghĩ tới người đàn ông thô kệch trước mặt còn có một tầng quan hệ như vậy.

Vốn dĩ ngay từ đầu hắn cũng không rõ tại sao Sở Thiên lại qua lại với người như Lâm Đại Bưu, điều này không giống với phong cách thường thấy của tên đại thiếu gia mắt để trên trán này.

Lâm Đại Bưu mặc dù cũng coi như có chút tiền, thế nhưng lại không phải loại người có gia sản cự phách như Sở Thiên, càng chẳng có mối liên quan gì với gia tộc ba đời theo nghiệp chính trường như nhà họ Nhạc.

Vòng quan hệ của bọn họ, vốn dĩ không hề có chỗ cho những kẻ không cùng đằng cấp.

Cho dù thực sự có qua lại với nhau, thì tối đa cũng chỉ tính là một mối làm ăn, lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chắc chắn không có chuyện xưng huynh gọi đệ như thế này.

Xem ra thứ Sở Thiên coi trọng không phải là Lâm Đại Bưu, mà là lực lượng phía sau lưng hắn.

Nghiệp đoàn là một cơ cấu tương đối đặc thù, bản thân nó ngay từ đầu không có thực quyền gì đáng kể, thế nhưng những mối quan hệ đan xen chằng chịt bên trong đó lại tạo ra một khối thống nhất vững vàng, khiến cho nó trở thành một thế lực không thể coi nhẹ.



Nếu như có thể vận dụng tốt, thì có thể biến thế lực này trở thành một trợ lực lớn cho bản thân mình.

Nhạc Bình lúc này mới nhận ra, có lẽ mục đích thực sự của Sở Thiên không phải là chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm, mà rất có thể hắn muốn tặng cho mình một nhân tình.

Điều này khiến cho tâm trạng Nhạc Bình tốt hơn, thái độ cũng nhiều thêm vài phần nhiệt tình.

"Hôm trước anh ngồi ăn cơm cùng ông già, có nghe được ông ấy nhắc tới chuyện tập đoàn JK của nhà chú đang gặp vấn đề gì đó. Chuyện này là sao?"

"Không có gì, chỉ là có vài kẻ rảnh rỗi làm ra mấy trò đâm chọc sau lưng thôi."

Sở Thiên lắc đầu, nhàn nhã đáp:

"Việc này mặc dù gây ra động tĩnh khá lớn, nhưng kỳ thực cũng không tạo được ảnh hưởng gì nhiều. Ông già em đang xử lý rồi, chắc vài ngày nữa là xong xuôi."

"Được, nếu cậu đã tự tin như thế thì anh cũng không cần hỏi nhiều nữa. Nếu như có gì cần anh giúp thì cứ nói một tiếng, đừng ngại."

"Haha, vậy thì phải cảm ơn anh Bình trước."

"Ơn nghĩa gì chứ, đều là người nhà cả mà."

"..."

Cứ như vậy, hai người Sở Thiên cùng Nhạc Bình tiếp tục nói chuyện phiếm, còn Lâm Đại Bưu lại tự giác ngồi yên lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng mới góp lời một hai câu.

Hôm nay cả ba người coi như đều đạt được mục đích của bản thân, cho nên lúc này bầu không khí đã thoải mái và cởi mở hơn rất nhiều.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, thoáng chốc đồng hồ đã điểm chín giờ tối.

Vốn dĩ Sở Thiên còn định nán lại đây thêm một lát, tận hưởng cảnh biển ban đêm, tuy nhiên Nhạc Bình vừa nhận được điện thoại của ông già hắn, cho nên đành phải nói lời từ biệt, vội vã ra về trước.

Sau khi thanh toán xong xuôi, Sở Thiên cùng Lâm Đại Bưu bước ra khỏi nhà hàng, cùng lúc đó nhân viên phục vụ cũng đã mang xe tới trước cửa.

Sở Thiên không vội rời đi, mà lại tiện tay đốt thêm một điếu thuốc, quay sang Lâm Đại Bưu cười nói:

"Anh Bưu, nếu không bận gì thì cùng đi dạo một lát chứ?"

"Được, dù sao ngày mai cũng không có việc gì làm."

Hai người chậm rãi đi dọc theo con đường sát biển, ngắm nhìn dòng người tấp nập đang lướt qua họ.

Thời điểm này nhiệt độ ban ngày vẫn rất nóng nực, còn về đêm thì trái ngược hoàn toàn, nhất là khi phía trước mặt hai người lại là bờ biển.

Từng cơn gió mang theo chút se lạnh cùng hơi thở nồng đậm của đại dương phả thẳng vào mặt Sở Thiên, khiến cho tinh thần hắn trở nên thư thái lạ thường.

Vốn dĩ còn muốn tận hưởng cảm giác này lâu hơn một chút, tuy nhiên phía trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một đám đông đang xúm lại, từ giữa truyền ra âm thanh chửi mắng ồn ào, khiến cho xung quanh vô cùng náo loạn.

Cảnh đêm đẹp đẽ, cũng vì vậy mà bị phá hư bảy tám phần.

Sở Thiên vừa liếc nhìn đám người đang cãi vã kia, liền ngay lập tức đứng sững lại, giống như vừa bị sét đánh ngang tai.

Khuôn mặt này... Đây là... ?!?