Chương 61: Tụ họp (2)
Sở Thiên cùng với Lâm Đại Bưu được nhân viên phục vụ đưa tới một gian phòng đã chuẩn bị sẵn trên lầu ba, có hướng cửa sổ nhìn thẳng ra bờ biển cách đó không xa.
Nơi này không tính là quá rộng rãi, có lẽ chỉ vừa đủ để tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, khoảng chừng trên dưới mười người mà thôi.
Bù lại không gian bên trong được bài trí hài hòa và thoáng đãng nhưng vẫn không kém phần lịch sự, khiến cho những vị khách đặt chân tới đây đều cảm thấy tương đối hài lòng.
Dù sao thì khu vực xung quanh đây đều là tấc đất tấc vàng, giá cả so với trung tâm thành phố còn đắt gấp mấy lần.
Chỉ riêng việc bố trí vài gian phòng riêng như thế này cũng đã tốn không ít diện tích, coi như là rất chịu chi rồi, không thể đòi hỏi nhiều hơn được nữa.
Sở Thiên tùy tiện đặt mông ngồi xuống ghế, lại vẫy tay với nhân viên phục vụ, ra hiệu cho hắn mang menu tới.
Lâm Đại Bưu gặp qua Sở Thiên vài lần, đương nhiên biết được thói quen của vị đại thiếu gia này, cho nên còn chưa ngồi ấm chỗ hắn đã rút từ trong túi áo ra một bao thuốc, đưa tới trước mặt Sở Thiên, cười nói:
"Sở thiếu gia, mời."
Sở Thiên cũng không khách sáo, nhận lấy điếu thuốc từ tay Lâm Đại Bưu, bình thản châm lửa.
Trông thấy điệu bộ thoải mái của Sở Thiên, khiến cho tâm trạng hồi hộp của Lâm Đại Bưu như được thả lỏng hơn đôi chút.
Hắn tự châm cho mình một điếu, rít vào vài hơi thật sâu, rồi lại chậm rãi phun ra từng ngụm khói dày đặc như sương mù.
"Haha, Sở thiếu gia có vẻ rất thường xuyên tới nơi này phải không?"
"Anh Bưu, cứ gọi tên tôi là được, đừng có suốt ngày thiếu gia đại gia gì đó, nghe mệt lắm..."
Sở Thiên lắc lắc đầu, mỉm cười đáp:
"Thỉnh thoảng thôi, chỗ này cách thành phố không xa lắm, cách vài tuần tôi lại tới đổi gió một lần. Đồ ăn ở đây rất tuyệt, lát nữa anh Bưu sẽ thấy."
"Được được, cung kính không bằng tuân lệnh, tôi đây tính ra cũng hơn cậu tới mười mấy tuổi, đành phải mặt dày xưng một tiếng anh vậy."
"..."
Bầu không khí giữa hai người lúc này tương đối hòa hợp, khiến cho khoảng cách cũng được thu hẹp lại nhiều, không còn vẻ câu nệ như trước đó nữa.
Nhân viên phục vụ từ bên ngoài bước vào, mang theo menu của nhà hàng, đặt trước mặt Sở Thiên cùng Lâm Đại Bưu.
Một người khác bưng theo khay trà nhỏ đi đằng sau, hẳn nhiên là đã biết hai vị khách này còn chờ những người khác nữa, cho nên mới cố tình sắp xếp cho họ một chút đồ uống để nhâm nhi giải khát.
Lâm Đại Bưu không để ý tới quyển menu trước mặt, mà vội vàng đứng dậy đỡ lấy khay trà từ tay nhân viên phục vụ, sau đó lại nhanh tay rót đầy chiếc chén sứ trắng phủ men xanh, đặt nó tới chỗ Sở Thiên.
"Bình trà này hình như là loại ướp hương nhài, không biết cậu có uống quen không?"
"Được chứ, với tôi thì loại nào cũng giống nhau, đều là để uống vào bụng thôi."
Nói tới đây, trong đầu Sở Thiên đột nhiên nhớ tới hình ảnh Tôn Nghị đang pha trà, tỉ mỉ từng li từng tí giống như một nghệ nhân, kết quả lại bị hắn uống một hơi hết sạch, liền không khỏi cảm thấy hơi tức cười.
"Hôm trước tôi tới nhà tổng giám đốc Tôn, được ông ta mời loại trà Phổ Nhĩ gì đó, nghe đồn còn đắt hơn vàng cốm. Lúc ra về tôi còn cảm thấy ngờ ngợ, không biết có phải người ta cố tình dựng lên mấy cái danh trà đó để kích thích đám nhà giàu đốt tiền không nữa."
Ngày hôm ấy Lâm Đại Bưu cũng ở cùng Sở Thiên trong lúc hắn bị đám tay chân của Tôn Nghị mang đi, tuy nhiên sự việc sau đó diễn ra như thế nào thì lại không rõ ràng lắm.
Vốn dĩ còn muốn thăm dò một hai từ phía của Dương Kiên, xem xem bọn họ đã nói những gì, thế nhưng đối phương bây giờ còn chẳng thèm bắt máy của Lâm Đại Bưu nữa.
Có vẻ như sự rạn nứt giữa hắn và Dương Kiên không thể chỉ ngày một ngày hai mà có thể giải quyết được.
Đương nhiên Lâm Đại Bưu cũng sẽ không ngốc tới mức trực tiếp hỏi Sở Thiên, điều này chính là cấm kỵ trong kiểu quan hệ bèo nước như thế này.
Vị đại thiếu gia này có thể rất cởi mở với hắn, cũng có thể xưng huynh gọi đệ một cách tự nhiên, thế nhưng Lâm Đại Bưu biết nếu mình thực sự đi quá giới hạn, thì đối phương sẽ chẳng nể nang gì mà trở mặt ngay tức khắc.
Xét cho cùng, mối liên hệ giữa hai người bây giờ còn chưa thân mật tới mức có thể tự do thích nói gì thì nói.
Dù cho Sở Thiên đã chủ động nhắc tới Tôn Nghị, nhưng Lâm Đại Bưu cũng chỉ coi đó là một câu nói vô ý mà thôi.
Bởi vậy nên hắn cũng không được đà hỏi han về cuộc gặp gỡ giữa bọn họ, mà lại cười xòa đáp vài câu lấy lệ, sau đó ngay lập tức chuyển sang chủ đề khác.
"Ban nãy anh để ý thấy hình như bà chủ ở đây có chút ý tứ gì đó với cậu thì phải? Ừm, đây là anh thấy như thế thôi, có gì không phải cậu đừng để bụng."
"Haha, anh Bưu tinh mắt thật."
Sở Thiên cười lớn, thuận tay đốt thêm một điếu thuốc, chậm rãi nuốt mây nhả khói.
"Chúng tôi quen nhau khá lâu rồi, từ khi tôi vẫn còn đang học phổ thông kia đấy. Tính sơ sơ cũng phải ngót nghét bốn năm năm chứ không ít."
Trong đầu Lâm Đại Bưu hiện ra thân hình cao gầy lả lướt, mái tóc dài uốn xoăn tinh tế, cùng với khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nét gợi tình phảng phất như có như không của Phan Lộ Dao, lập tức liền cảm thấy toàn thân hơi rạo rực, ngứa ngáy như thể đang có kiến bò trong bụng vậy.
Hắn nuốt nước bọt đánh ực một cái, cố gắng kìm nén không để suy nghĩ của bản thân biểu lộ ra ngoài.
"Quả không hổ danh là công tử đào hoa nhất Đông Hải, đi tới đâu cũng có mỹ nhân chào đón. Haha, anh Bưu này tự thẹn không bằng."
Sở Thiên lắc lắc đầu, điềm nhiên đáp:
"Không phải như anh Bưu nghĩ đâu, quan hệ giữa tôi và chị ấy chỉ đơn thuần là bạn bè mà thôi."
Dứt lời, hắn lại rít thêm một hơi thuốc, sau đó nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn, phát ra từng tiếng lốc cốc nho nhỏ.
"Phụ nữ cũng có năm bảy kiểu phụ nữ. Có người chỉ cần bỏ ra chút công sức là có thể ôm lên giường, nhưng cũng có người chỉ nên đứng từ xa mà nhìn. Anh Bưu hiểu ý tôi chứ?"
Lâm Đại Bưu ngạc nhiên nhìn Sở Thiên, cảm thấy trong lời nói của hắn ẩn chứa ý tứ nào đó, liền không nhịn được mà hỏi lại.
"Cậu nói vậy là...?"
"Ý tôi nói là, bà chủ nhà hàng này không phải kiểu người dễ nhằn đâu, nếu như anh Bưu có chủ ý gì với cô ấy, thì tốt nhất chỉ nên giữ trong lòng, đừng có dại mà chơi đùa với lửa."
Sở Thiên mỉm cười, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang lộ vẻ nghi hoặc của Lâm Đại Bưu, giống như thể xem thấu suy nghĩ của đối phương vậy.
Nên biết Sở Thiên có thể coi là loại cáo già thành tinh, còn loại người nào mà hắn chưa từng tiếp xúc qua chứ?
Một chút tâm tư nhỏ của Lâm Đại Bưu, dù cho đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tầm quan sát của hắn.
"Đây không phải là tôi muốn cản trở đường tình duyên của anh Bưu, mà là khuyên chân tình đấy."
"Một người phụ nữ không cha không mẹ, mang theo em gái nhỏ từ miền quê hẻo lánh lên thành phố làm công, chỉ mất ba năm đã nắm trong tay không ít bất động sản ở chốn đắt đỏ bậc nhất Đông Hải, còn xây dựng được một nhà hàng đẳng cấp thượng lưu..."
"Anh Bưu nói xem, người như vậy có thể đơn giản không?"
Lâm Đại Bưu há hốc mồm, dường như không nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp kia lại khó lường như vậy.
Trong tưởng tượng của hắn, vẻ ngoài của Phan Lộ Dao quả thực là vô cùng cuốn hút, tuy nhiên những phương diện khác thì chưa chắc đã nổi trội, tối đa cũng chỉ coi như một tiểu phú bà có chút sản nghiệp mà thôi.
Nếu như không phải ngay từ đầu hắn đã xác định đây là người của Sở Thiên, không thể chạm vào được, thì có lẽ Lâm Đại Bưu sẽ chẳng ngần ngại mà thử vận may một lần, xem xem có thể ôm người đẹp vào lòng hay không.
Hiện tại đã biết rõ giữa hai người bọn họ không có quan hệ gì đặc biệt, thế nhưng tâm tư muốn tiếp xúc với Phan Lộ Dao của Lâm Đại Bưu lại nhạt đi không ít.
Sở Thiên ung dung nâng chén trà lên, uống một ngụm lớn, cười cười nói:
"Nhan sắc của chị ấy như vậy, đương nhiên có không ít kẻ lắm tiền theo đuổi. Nhưng mà tin tôi đi, số người phải ăn quả đắng dưới tay bà chủ này còn nhiều hơn số tuổi của tôi nữa ấy chứ."
Lâm Đại Bưu không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể gãi đầu gãi tai cười gượng.
Đúng lúc này từ bên ngoài có tiếng ồn ào vọng tới, liền sau đó một đám thanh niên chừng bốn năm người ào ào bước vào trong phòng.
Kẻ đi đầu, không ai khác chính là thằng bạn nối khố của Sở Thiên, cũng là thiếu gia của nhà họ Nhạc - Nhạc Dương.
Mấy tên còn lại đều là thành phần con ông cháu cha nổi danh ở Đông Hải, gia thế hiển hách, không phú thì quý.
Cả đám đều khoác trên mình những bộ đồ hàng hiệu, cộng thêm cơ man là vòng vàng, dây chuyền bạch kim, đồng hồ xa xỉ đắt tiền... Tóm lại từ đầu tới chân, bất kỳ chỗ nào có thể trưng diện được thì đều không bỏ sót, vô cùng phô trương.
Mà thằng nhóc Nhạc Dương đương nhiên cũng không ngoại lệ, nếu không muốn nói hắn ta chính là kẻ chói mắt nhất trong nhóm này.
Mái tóc vuốt keo bóng lộn, trên cổ là chiếc dây chuyền vàng ròng to như xích chó, cộng thêm nguyên bộ đồ Gucci sặc sỡ đủ màu.
Cổ tay đã đeo một chiếc Rolex óng ánh, lại cố kẹp thêm chiếc vòng tay thô kệch, khiến cho người ngoài nhìn vào không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
Sở Thiên trừng mắt liếc nhìn Nhạc Dương, trong đầu không tự chủ mà nảy số ngay ra mấy chữ "Thảm họa thời trang"...
Ngay cả Lâm Đại Bưu đang ngồi gần đó cũng không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, cảm thấy như đang nhìn thấy hình ảnh chính mình của mười năm trước vậy.
Thời thanh niên, Lâm Đại Bưu cũng từng giống như đám choai choai này, lăn lộn kiếm được vài đồng liền cầm đi mua đồ hiệu, trang sức vàng bạc đeo lủng lẳng đầy người, chỉ hận trên cơ thể không mọc ra thêm mấy cái đầu cùng vài cánh tay để thỏa sức trưng diện thôi.
Theo thời gian, tuổi tác dần lớn hơn, không còn là gã trai trẻ ngày xưa nữa, thì tính khí bốc đồng thích phô trương cũng theo đó mà biến mất chẳng còn tăm hơi.
Lâm Đại Bưu của ngày hôm nay hướng tới chính là hình tượng một quý ông, một doanh nhân thành đạt đứng trong hàng ngũ tinh hoa của giới thượng lưu.
Mà trong suy nghĩ của hắn, đám người tai to mặt lớn hết thảy đều ăn mặc chỉn chu lịch thiệp, cho dù có sử dụng những thứ phục trang xa xỉ đi chăng nữa thì cũng phải kết hợp với nhau vô cùng hài hòa và có phần nội liễm, quý hồ tinh bất quý hồ đa.
Chí ít cũng nên giống như Sở Thiên, bề ngoài tuấn tú khoáng đạt, cư xử tinh tế nhưng vẫn không kém phần sắc bén.
Thực sự không nghĩ tới... Đám con cháu nhà quyền quý cũng chẳng khác nào tên côn đồ Bưu ca của mười năm trước, lòe loẹt tới hài hước.
Nhìn nét mặt liên tục biến hóa của Lâm Đại Bưu, Sở Thiên đương nhiên có thể đoán được đối phương đang bị sốc văn hóa nặng.
Hắn đưa tay lên vuốt vuốt trán, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Anh Bưu à, anh đang trông mong gì ở đám trẻ ranh ăn bám ông bà già này chứ? Muốn chúng phải ăn vận, hành động như những quý ông bốn năm mươi tuổi sao?
Tuy vậy cũng còn may mắn cho Lâm Đại Bưu, đó là khi cả đám thanh niên đã an vị hết thảy, thì vẫn còn một người cuối cùng từ ngoài cửa bước vào, cứu rỗi thế giới quan đang sụp đổ của hắn ta.