Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 60: Tụ họp (1)




Chương 60: Tụ họp (1)

Đồng hồ điểm năm giờ chiều.

Sở Thiên mệt mỏi lê bước ra khỏi tòa nhà lớn của thư viện trường đại học, trong đầu âm thầm cảm thán không ngừng.

Cái sự học này đối với hắn còn vất vả hơn việc vật lộn với đám tinh hoa ngoài kia gấp hàng chục lần.

Chỉ đóng vai sinh viên hiếu học một buổi chiều đã đủ để hắn phát ốm, càng đừng nói tới việc ngày ngày ăn ngủ trong thư viện với đống sách vở chất cao như núi kia.

Nếu buộc hắn phải làm như vậy, thì quả thực so với bắt Sở Thiên ngồi tù cũng không dễ chịu hơn là mấy.

Dĩ nhiên đây chỉ là ý kiến chủ quan của Sở Thiên, còn cô nàng đang sóng vai bên cạnh hắn lúc này thì lại không nghĩ như thế.

Ngược lại, đối với Tôn Ngữ San, việc dành phần lớn thời gian trong ngày để vùi đầu vào học tập không phải là chuyện gì đó quá mức nhàm chán

Sở Thiên cũng không phải đang chê trách gì đức tính chăm chỉ này của cô, với điều kiện Tôn Ngữ San không cố gắng lan tỏa sự tích cực quá mức với bài vở tới hắn, như cách mà cô ấy đã và đang làm suốt cả buổi chiều hôm nay.

Bởi vì không thể khiến cho cô nhóc sinh viên gương mẫu này phật lòng, cho nên Sở Thiên chỉ có thể gượng cười mà phối hợp, cùng cô ấy đọc sách đến ong cả đầu.

Đây không phải chính là đang trả nghiệp sao?

Bản thân vì mình muốn trục lợi mới khiến cho người ta hiểu lầm, bây giờ lại phải giả ngây giả ngốc hùa theo đối phương, cũng coi như tự làm tự chịu, không thể oán trách được ai cả.

À không, nếu bắt buộc phải tìm ra kẻ chịu trách nhiệm, thì Sở Thiên sẽ đổ lỗi cho vị giáo viên chủ nhiệm chưa gặp mặt lần nào kia.

Ông mới nhậm chức, cứ yên ổn mà làm việc của mình đi, mắc mớ gì phải đi quản những chuyện bao đồng?

Vả lại sinh viên đông như vậy, tại sao lại cứ phải nhắm vào một mình Sở Thiên tôi chứ? Tôi có thù oán gì với ông sao?

Sở Thiên thở dài ngao ngán, trong lòng thầm đưa ra quyết định, mặc kệ cho cha hắn có nói gì đi chăng nữa, thì từ nay về sau Sở Thiên cũng sẽ không lãng phí thêm một giây phút nào trên ghế giảng đường.

Hoặc chí ít là phải từ bỏ hết những môn học chung với Tôn Ngữ San, tránh để cho bản thân rơi vào tình huống dở khóc dở cười như hôm nay.

Tôn Ngữ San chẳng hề hay biết Sở Thiên đã đưa mình vào danh sách đen, lúc này cô vẫn đang đi bên cạnh hắn, luôn miệng líu lo về mấy thứ kiến thức bài vở nhàm chán tới phát mệt kia.

Thì ra con gái kín tiếng, sau khi mở lòng liền cũng sẽ trở thành nhiều chuyện như vậy.

Cũng may lúc này hai người đã đi tới cổng trường, Sở Thiên liền vội vàng nói lời từ biệt, sau đó ba chân bốn cẳng bỏ chạy, để mặc Tôn Ngữ San đứng chưng hửng một mình.

Phù, bần tăng tới từ Đông thổ Đại Đường, trải qua bao nhiêu khổ ải, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi kiếp nạn yêu quái mọt sách.

Ở cách đó không xa, Trương Phi Phàm đã dừng xe chờ sẵn từ lâu, vừa vặn có thể trông thấy bộ dạng hớt hải của Sở Thiên.

"Sở thiếu gia, có chuyện gì vậy?"



Sở Thiên dừng lại trước mặt Trương Phi Phàm, lắc đầu ra vẻ không có việc gì, sau đó lại thò tay vào túi lục lọi giống như đang tìm thứ gì đó.

Trương Phi Phàm rất tinh ý, liền ngay lập tức rút ra một bao thuốc cùng chiếc bật lửa đưa cho Sở Thiên.

Thuốc cháy, khói bay.

Sở Thiên rít sâu vài hơi, cảm nhận được sự thư thái từ từ dâng lên bên trong cơ thể.

Hừ, thứ đồ chơi này mặc dù rất độc hại, nhưng không phải tự nhiên mà nhiều người lại say mê nó tới như vậy.

Chẳng mấy chốc mà điếu thuốc đã cháy đến gần hết, Sở Thiên liền tiện tay quăng nó xuống đất, lấy chân dẫm dẫm vài cái, sau đó mới mở miệng cười nói với Trương Phi Phàm:

"Haha, việc học hành không hợp với tôi lắm, mỗi lần đến trường chẳng khác gì một lần đi chịu tội, thực sự rất khổ tâm."

Trương Phi Phàm gật gù.

"Sở thiếu gia, bây giờ tôi đưa cậu về nhà nhé?"

"Không cần đâu."

Sở Thiên xua xua tay, đáp:

"Lát nữa tôi có hẹn với Lâm Đại Bưu... À, hắn chính là người lần trước ngồi cùng chúng ta ở quán cafe, chắc anh còn nhớ chứ?"

"Vâng. Vậy có cần tôi đi cùng cậu không?"

"Thôi, anh Trương cứ trở về nghỉ ngơi đi, tôi tùy tiện đi ăn một bữa với mấy người bạn thôi."

"..."

Kítttt...

Hai người còn đang mải trò chuyện, thì xuất hiện một chiếc Range Rover từ xa phóng tới, rồi lại phanh gấp chỉ cách chỗ họ đang đứng vài mét.

Lâm Đại Bưu từ trong xe nhanh chân bước xuống, đi đến trước mặt Sở Thiên cười nói:

"Sở thiếu gia, tôi tới rồi đây."

Sở Thiên gật đầu, sau đó lại quay sang Trương Phi Phàm:

"Anh Trương về trước nhé, chúng tôi đi đây. À, sáng mai tôi phải qua chỗ Tôn Nghị, khoảng tám giờ anh tới đón tôi được chứ?"

Trương Phi Phàm lập tức đáp ứng, cũng không quên dặn dò Sở Thiên nếu có chuyện gì cần thì có thể gọi mình bất cứ lúc nào.



Chiếc Range Rover lao v·út đi, vội vã như cách nó xuất hiện vậy.

...

Quãng đường từ trung tâm thành phố Đông Hải tới bãi biển phía Nam không quá dài, hai người Sở Thiên cùng Lâm Đại Bưu chỉ mất khoảng chưa tới một tiếng đồng hồ là đã tới nơi.

Tỉnh Đông Hải có đường bờ biển trải dài từ phía Đông sang Tây, tổng cộng gần năm trăm kilomet.

Không giống như địa điểm mà tập đoàn JK đầu tư dự án vẫn còn khá hoang vắng, khu vực bãi biển này đã trở thành khu du lịch có tiếng từ lâu, vô cùng phát triển và nhộn nhịp.

Nhà hàng, khách sạn, ki ốt buôn bán nhỏ lẻ... Tất cả mọc lên san sát như nấm sau mưa, gần chật kín cả bãi biển, thậm chí còn có xu hướng mở rộng thêm về phía sâu trong đất liền nữa.

Hôm nay không phải ngày nghỉ hay lễ lạp gì, tuy nhiên dòng người trên đường vẫn tấp nập như trảy hội, so với khu vực trung tâm thành phố còn có phần đông đúc hơn.

Phía bên ngoài bờ biển, từng đoàn người ngụp lặn trong con sóng lớn, tận hưởng làn nước xanh biếc mát mẻ, chẳng màng tới việc lúc này đã là gần sáu giờ tối.

Thỉnh thoảng còn có những cô gái trẻ tuổi xinh xắn, vận trên mình bộ bikini bốc lửa đốt mắt người nhìn, khiến cho nhiệt độ xung quanh tăng lên đáng kể.

Tất nhiên cũng không thiếu những chị em sồn sồn hồi xuân, cũng vẫn là đồ bơi hai mảnh, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy hơi lạnh gáy...

Nhà hàng Cest Bon nằm ngay ở trung tâm của khu vực sầm uất này, vị trí vô cùng đắc địa, tầm nhìn cũng rất tốt, có thể bao quát trọn quang cảnh bên dưới bãi biển.

Các món ăn ở đây tương đối đặc sắc, đặc biệt là hải sản được chế biến công phu và tinh tế, cộng với phong cách phục vụ lịch sự tận tình, khiến cho những thực khách dù khó tính nhất cũng luôn luôn cảm thấy hài lòng.

Bản thân Sở Thiên đã nhiều lần ăn uống tại đây, phần bởi vì nhà hàng Cest Bon là một trong số ít những nơi có thể thỏa mãn được yêu cầu của hắn, mà mặt khác chủ nhân của nơi này cũng là người quen cũ của hắn.

Chiếc Range Rover của Lâm Đại Bưu vừa dừng lại phía trước sảnh, gần như ngay lập tức liền có nhân viên tới tiếp đón.

Lâm Đại Bưu giao chìa khóa xe cho gã nhân viên kia, không quên rút ra một tờ năm mươi đô dúi vào tay đối phương, sau đó mới bước theo Sở Thiên vào trong nhà hàng.

Ở ngay phía trước quầy lễ tân, một người phụ nữ khoảng trên dưới ba mươi tuổi đã đứng chờ sẵn.

Vừa thoáng thấy bóng dáng Sở Thiên đang đi tới gần, cô ta lập tức nở một nụ cười vô cùng lịch thiệp, tiến lại bắt tay hắn cùng Lâm Đại Bưu.

"Sở thiếu gia, lâu lắm mới thấy cậu ghé đấy nhé. Sao, chê cái quán nát này của chị không vừa mắt cậu à?"

Sở Thiên cười ha hả, nắm lấy bàn tay thon thả mềm mại như nhung của đối phương, nhẹ nhàng lắc lắc mấy cái.

"Haha, chị Lộ Dao bây giờ là phú bà rồi, mà vẫn còn giữ thói quen nghĩ xấu về người khác như vậy. Bảo sao mấy anh trai xung quanh không ai dám tiếp cận... Haiz, đáng tiếc, đáng tiếc..."

Đứng bên cạnh quan sát hai người nói chuyện, Lâm Đại Bưu lập tức đánh hơi được có điều gì đó là lạ.

Hai người này... Có lẽ quan hệ không chỉ đơn giản là quen biết xã giao thông thường...



Nhất là thái độ của bà chủ nhà hàng này, mặc dù cô ta vẫn luôn tỏ ra hòa nhã và lịch thiệp, thế nhưng cả bên trong giọng nói lẫn cử chỉ đều có chút gì đó lả lơi, giống như một con hồ ly đang muốn câu hồn đoạt phách đàn ông vậy.

"À thế à..."

Khóe môi Phan Lộ Dao cong lên, vươn tay nhéo vào tai Sở Thiên, xoay tròn một trăm tám mươi độ, khiến cho hắn phải nhăn mặt xuýt xoa.

"Chị đây số khổ, không có Đào Hoa chiếu mệnh như cậu, cho nên rất đáng bị chê cười phải không? Thằng nhóc này!"

"Tỷ tỷ tốt tha mạng, tiểu đệ không dám ăn nói hàm hồ nữa... Chị Lộ Dao là tốt nhất, xứng đáng có mười người chồng... Ái ui, nhẹ tay một chút, đau c·hết mất..."

"Cho cậu ăn nói hàm hồ này... Hừ, để xem lần sau còn dám như vậy không."

Sở Thiên đưa tay lên xoa xoa vành tai bị nhéo đến đỏ ửng, vẻ mặt u ám làu bàu:

"Chị Lộ Dao mạnh tay như vậy, có phải bị nói trúng tim đen rồi hay không?"

"Thằng nhóc này ngứa người hả?"

Mắt thấy Phan Lộ Dao lại định ra tay nữa, Sở Thiên liền ngay lập tức lui lại phía sau vài bước, bĩu môi nói:

"Mưu sát thân phu là một trong mười tội đại ác, coi chừng người ta gọi cảnh sát tới bắt chị đi đấy."

Đối diện với thái độ cợt nhả hơi có phần suồng sã của Sở Thiên, Phan Lộ Dao lại chẳng hề tỏ ra khó chịu hay ngượng ngùng, mà ngược lại khóe miệng của cô còn khẽ cong lên thành một nụ cười dụ hoặc.

"Tiểu quỷ, lời như vậy cũng nói ra được, có dám chịu trách nhiệm hay không?"

Mặc dù những lời này là nhắm vào Sở Thiên, tuy nhiên Lâm Đại Bưu đang đứng cách đó vài bước lại không khỏi cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy.

Vị nữ chủ nhân của nhà hàng này quả thực rất biết cách khơi gợi bản năng của đàn ông đấy...

Nếu như có thể lên giường với cô ta, vậy thì...

Nghĩ tới đây, Lâm Đại Bưu liền lắc lắc đầu, cố gắng tỏ vẻ bình thản, không để lộ ra một chút thái độ bất thường nào.

Nhìn thái độ của Sở Thiên và Phan Lộ Dao, có thể đoán được ít nhiều quan hệ giữa hai người họ chắc hẳn không đơn giản.

Nếu đã là đàn bà của Sở Thiên, thì có cho tiền Lâm Đại Bưu cũng không dám có ý đồ gì, bất kể đối phương có quyến rũ cách mấy đi nữa.

Dù sao phụ nữ đẹp trên đời rất nhiều, còn mối quan hệ với người như vị đại thiếu gia trước mặt này không phải lúc nào cũng có thể gặp được, cho nên chẳng cần nói ra cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ.

Về phần Sở Thiên, đối mặt với thái độ có phần khiêu khích của Phan Lộ Dao, hắn liền lựa chọn cách lảng tránh, không trực tiếp đáp lại câu hỏi của cô, mà chỉ cười xòa cho qua, xem đó như một lời nói đùa mà thôi.

Phan Lộ Dao cũng rất tinh ý, nhận thấy đối phương đã tỏ vẻ thoái thác, cho nên liền không tiếp tục dây dưa thêm chủ đề này nữa.

Vài phút sau, một nhân viên của nhà hàng xuất hiện, dẫn hai người Sở Thiên cùng Lâm Đại Bưu đi tới phòng riêng đã được chuẩn bị trước,

Đưa mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng Sở Thiên đang dần đi khuất, Phan Lộ Dao hơi nhíu nhíu chân mày, nụ cười trên miệng cũng đã biến mất, thay vào đó là vẻ bất mãn thoáng qua trên mặt.

"Thằng nhóc miệng hùm gan sứa này... Thật là mất hứng..."