Chương 59: Suy diễn
Chiếc Bentley Mulsanne chạy chậm dần lại cho tới khi ngừng hẳn ngay đằng trước cánh cổng lớn của trường đại học Đông Hải.
Sở Thiên từ trên xe bước xuống ra, ngoái đầu chào hỏi Trương Phi Phàm vài câu, sau đó mới lững thững đi bộ vào bên trong trường.
Sau sự việc xảy ra mấy ngày trước, mặc dù Sở Thiên đã cam đoan chắc chắn sẽ không để xuất hiện thêm vấn đề gì, tuy nhiên Sở Luân vẫn kiên quyết phái người đưa đón cậu quý tử này mọi lúc mọi nơi, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Cũng còn may tài xế chuyên trách tạm thời của hắn vẫn là Trương Phi Phàm, cho nên Sở Thiên mới có thể thoải mái hơn một chút, không đến mức cảm thấy mình trở thành đứa trẻ luôn có bảo mẫu cặp kè hai tư trên bảy.
Thời gian gần đây Sở Thiên tương đối bận rộn, hơn nữa trước đó mục đích của hắn khi tới trường chỉ là tiếp cận với Tôn Ngữ San.
Bây giờ mọi chuyện đã đi đúng theo quỹ đạo mong muốn, đáng lý ra Sở Thiên không cần phải tiếp tục lãng phí thì giờ ở đây nữa mới phải.
Thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà khoa Kinh tế nơi Sở Thiên đang theo học lại đột ngột thay đổi chủ nhiệm, mà vị chủ nhiệm mới này lại rảnh rỗi tới mức trực tiếp liên hệ với Sở Luân, yêu cầu ông già đốc thúc con trai đến trường đầy đủ, nếu không sẽ bị buộc thôi học.
Vốn dĩ Sở Thiên còn tưởng rằng Sở Luân sẽ chẳng quan tâm nhiều tới việc này, nhất là trong thời điểm tình hình công việc đang bộn bề khó khăn như bây giờ.
Chẳng ngờ sau khi nhận được điện thoại của chủ nhiệm khoa, Sở Luân ngay lập tức gọi lại cho hắn, nhất quyết bắt Sở Thiên phải tới trường trình diện ngay ngày hôm sau.
Sở Thiên cố gắng viện mọi lý do để trốn tránh, tuy nhiên đứng trước thái độ kiên định không khoan nhượng của Sở Luân, rốt cuộc hắn cũng đành phải chịu thua.
Dẫu rằng Sở Luân có là một người giàu có và thành đạt, lại tiếp xúc rất nhiều với văn hóa Tây phương đi chăng nữa, thì bên trong ông ta vẫn giữ một nét thủ cựu đặc trưng của những bậc phụ huynh Á Đông, đó là coi trọng việc học của con cái hơn hết thảy mọi thứ khác.
Cho nên hôm nay mới xuất hiện cảnh tượng tên thiếu gia nhà giàu vác theo bộ mặt đưa đám đi học như bây giờ.
Sở Thiên rảo bước hướng về phía giảng đường nằm cách đó không xa, trong đầu tự an ủi bản thân vài câu.
Những gì có thể làm mình cũng đã làm hết rồi, thời điểm hiện tại chỉ còn mỗi một việc duy nhất, đó là ngồi yên chờ đợi kết quả nữa thôi.
Cho nên tới trường với ở nhà so ra cũng không có gì khác biệt, thôi thì cứ coi như ra ngoài hít thở không khí một lát đi.
Mấy ngày qua Sở Thiên thực sự là bận tới rối tinh rối mù, gần như chẳng có lấy một phút giây thảnh thơi nào cả.
Một mặt hắn phải cố gắng kết nối lại với những mối quan hệ đ·ã b·ị r·ơi rụng ở Mỹ, mặt khác lại âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Jasmine, đề phòng cô nàng này tung chiêu gì đó khiến cho bản thân không kịp trở tay.
Nếu như hắn vẫn còn là luật sư Sở Thiên của hãng luật danh tiếng, vậy thì sự việc đã chẳng có gì để nói, tùy tiện hỏi han một chút là có thể đả thông quan hệ rồi.
Thế nhưng hiện tại hắn đã mất đi lớp thân phận này, cho nên dù Sở Thiên có biết rõ đường đi nước bước ra sao, thì để tiếp cận được đám người kia quả thực vẫn là một quá trình vô cùng gian nan.
Đơn cử như vị doanh nhân người Chile mà hắn từng cộng tác nhiều lần kia chẳng hạn.
Đổi lại là trước đây, thì hắn có thể trực tiếp gọi tới số máy riêng của ông ta, chứ chẳng cần phải năm lần bảy lượt tìm đủ mọi cách mới kết nối được với đối phương.
Điều này hoàn toàn không phải là phóng đại, bởi thực tế công việc của Sở Thiên trước đây khá đặc thù, không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi hắn là "NY Fixer" - kẻ sửa chữa của New York.
Tư vấn pháp lý và hành nghề luật chỉ là một trong số rất nhiều thứ mà hắn làm, phía sau đó còn có những việc dưới gầm bàn ít ai biết tới.
Có thể nói ở New York, phân nửa giới tinh hoa đều đã từng bắt tay với hắn, không ít người trong số đó còn chịu ơn Sở Thiên vì những chuyện mà hắn giúp bọn họ xử lý.
Tuy nhiên đó là gã Sở Thiên đang nằm t·hở m·áy trong bệnh viện St. Claire, hoàn toàn không có một xu quan hệ nào với tên Sở Thiên đang ngồi mài đít trong giảng đường ở tận phía bên kia bán cầu.
Lúc này phòng học đã gần như chật kín người, chỉ còn có chỗ mà Sở Thiên đang ngồi là còn trống.
Những bạn học khác, phần đông hoặc là không dám tiếp cận với hắn, hoặc là chẳng ưa gì hắn, cho nên những lần hiếm hoi mà Sở Thiên tới trường hầu hết đều là một mình một cõi.
Đương nhiên trước kia cũng có không ít nữ sinh muốn thử vận may, có điều chỉ sau vài lần Sở Thiên phũ phàng từ chối người ta ngay trước cả đám đông sinh viên, thì không còn có ai muốn tự đặt mình vào tình huống xấu hổ nữa.
Trai đẹp là tài nguyên khan hiếm, trai đẹp mà tính cách khó ưa thì giống như dung nham vậy, đứng xa xa mà quan sát sẽ thấy vô cùng lộng lẫy, một khi tới gần liền có thể bị t·hiêu r·ụi hết thể diện bất cứ lúc nào.
Nhưng vẫn sẽ có vài người đặc biệt hơn những người khác, có thể không ngại ngần gì mà chạm tay vào thứ vật chất nóng bỏng kia.
Tôn Ngữ San cũng tính là một trong số đó.
Sở Thiên đang ngáp ngắn ngáp dài, những ngón tay nhàm chán trượt trên màn hình điện thoại, muốn kiếm thứ gì đó để làm cho hết thời gian trên lớp.
Bất thình lình cô nàng này không biết từ đâu xuất hiện, thản nhiên đặt mông ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh hắn.
"Chào."
"Ờ... Ờm... Chào bạn học Tôn..."
Sở Thiên ngước lên nhìn Tôn Ngữ San, vô tình chạm trán với ánh mắt của đối phương, trong lòng liền ngay lập tức xuất hiện vài phần ái ngại.
Đã đành rằng bởi vì tình thế bắt buộc, cho nên hắn không thể không dùng tới phương pháp đặc biệt, thông qua việc tiếp cận Tôn Ngữ San để đánh động tới cha của cô nhóc này.
Tuy nhiên nói như vậy không có nghĩa là Sở Thiên coi những gì hắn đã làm là chuyện bình thường, bởi nói thế nào thì việc lợi dụng một cô gái trẻ non nớt để đạt được mục đích của bản thân cũng không phải là việc hay ho gì.
Cũng không biết Tôn Ngữ San tới tìm tới hắn là có chuyện gì, phải chăng cô ấy muốn tính sổ chuyện mấy ngày trước sao?
Tối độc phụ nhân tâm, tốt hơn hết là không nên học theo cái tên "Sở Thiên" trước kia, đi tới đâu cũng đều trêu đùa nữ nhân, cuối cùng suýt chút nữa hại cả tập đoàn phải chôn theo hắn.
Nhìn xem Jasmine trước đây ở bên hắn mềm yếu bao nhiêu, dựa dẫm vào hắn bao nhiêu, thì bây giờ đối phó với hắn lại càng hung ác bấy nhiêu.
Nghĩ tới cô nàng bất trị này, Sở Thiên không khỏi cảm thấy đầu hơi đau.
Hắn lặng lẽ đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương, thở dài một hơi đầy ngán ngẩm.
Hành động này vốn dĩ không phải là nhắm vào Tôn Ngữ San, thế nhưng cô nàng này lại ngay lập tức não bổ, vận dụng trí tưởng tượng và tư duy logic một cách quá đà, chẳng mấy chốc đã đưa ra kết luận của riêng mình.
Chắc chắn cha mình đã làm ra những chuyện rất quá đáng, mới có thể khiến cho Sở Thiên trở nên chán nản và ngại ngần như vậy, trong khi chỉ mới vài ngày trước thôi hắn còn tích cực tới mức khiến cho mình cảm thấy phiền phức nữa.
Dù rằng bản thân cô chẳng thể kiểm soát nổi hành động của cha mình, thế nhưng không thể phủ nhận việc Tôn Nghị gây khó dễ cho Sở Thiên lúc trước có quan hệ trực tiếp tới cô.
Điều này khiến cho trong lòng Tôn Ngữ San lúc này bắt đầu dâng lên cảm giác tội lỗi.
"Ừm, bạn học Sở này... Mấy ngày trước cha tôi có tìm cậu gây rắc rối, tôi thực sự rất xin lỗi. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi đảm bảo từ nay về sau ông ấy sẽ không làm như vậy nữa."
"Ờ."
Sở Thiên hơi nhíu mày, trên mặt mang đầy vẻ hoài nghi, không biết vị nữ đồng chí này muốn nói điều gì với mình nữa.
Chẳng lẽ cô ta không biết được việc mình đã làm sao? Tôn Nghị cũng không kể gì với con gái?
"Hôm trước cậu nói muốn mình phụ đạo mấy môn học, phải không?"
Cảm giác tội lỗi khiến cho lời nói của Tôn Ngữ San trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều, không còn cộc lốc khô khan như lần gặp trước đó nữa.
"Buổi chiều hôm nay mình rất rảnh, nếu cậu muốn chúng ta có thể tới thư viện cùng nhau..."
Trong lòng Sở Thiên thầm kêu khổ, mấy tiếng đồng hồ trên giảng đường đã đủ làm hắn nhàm chán tới cực điểm rồi, càng đừng nói tới việc bỏ ra thêm cả buổi chiều tươi đẹp để ngồi mài đít trong thư viện nữa.
"À, buổi chiều... Hôm nay chắc là không được rồi, buổi chiều tôi phải về nhà sớm... Con chó của tôi bị bệnh, tôi phải đưa nó đi khám bác sĩ..."
Sở Thiên tùy tiện bịa ra một lý do, qua loa thoái thác.
Thế nhưng Tôn Ngữ San lại chẳng chịu buông tha cho hắn, nét mặt của cô chuyển dần sang vẻ nghiêm túc, nói:
"Mình biết cha mình khiến cho cậu khó chịu, nhưng mà... Chẳng phải mình đã xin lỗi rồi sao. Nếu cậu không chấp nhận, vậy thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải bịa chuyện để lảng tránh như vậy."
Khóe mắt của Tôn Ngữ San đã hơi ngấn nước, ngay cả giọng nói cũng có chút nghèn nghẹn, giống như có thể khóc to lên bất cứ lúc nào.
"Trước đây cũng đều là như vậy, bất kỳ ai tiếp xúc với mình đều bị cha ngăn cản... Mỗi lần đều nói có thể thông cảm cho mình, thế nhưng sau đó thì sao, còn không phải là tránh mình như tránh quỷ à..."
Không ổn, hết sức không ổn.
Tiết tấu này... Giống như sắp bùng nổ vậy.
Chuyện lần trước còn chưa đâu vào với đâu, nếu để cho Tôn Nghị biết mình làm con gái ông ta phải rơi lệ ngay trong giảng đường, vậy thì kế hoạch của mình mười phần hết chín phải vứt vào sọt rác rồi.
"Không phải vậy đâu, ý mình là... Haha, con chó nhà mình bị cảm cúm thông thường thôi, cứ để vài hôm nữa chắc cũng tự khỏi..."
Sở Thiên khoa chân múa tay, vội vàng quay xe một trăm tám mươi độ.
"Chiều nay cùng nhau tới thư viện đi, tiện thể có mấy bài tập mình còn chưa hiểu được, nếu cậu có thể giúp thì thật không còn gì bằng."
Trên miệng Sở Thiên treo một nụ cười nham nhở, trong lòng lại âm thầm khóc không thành tiếng, vậy là vai diễn chính trong bộ phim "Thanh xuân của tôi chỉ dành cho thư viện" này chắc chắn phải rơi vào đầu hắn rồi.
Tôn Ngữ San đưa tay lên lau khóe mắt, nét mặt u ám vừa rồi đã chuyển sang chế độ rạng ngời.
Cô mím môi, nở một nụ cười vui vẻ, nói:
"Được rồi, cứ quyết định như vậy nhé."
Sở Thiên gật gù tỏ vẻ đồng thuận, còn đang muốn nói thêm vài câu khách sáo nữa, thì tiếng chuông điện thoại trong túi hắn đã vang lên leng keng.
Gặp quỷ rồi!
Vừa xử lý xong cô con gái, thì bây giờ lại đến lượt ông bố già.
Sở Thiên vội vã bước ra khỏi phòng học, tìm tới một góc hành lang vắng người, sau đó bấm nút nhận cuộc gọi.
"Tổng giám đốc Tôn, mấy ngày không gặp, không biết thân thể ngài có được an khang không?"
Đầu dây bên kia im ắng trong phút chốc, sau đó truyền tới âm thanh trầm thấp nghiêm nghị:
"Bớt nói nhảm đi, tám giờ sáng ngày mai tới nhà tôi, có chuyện cần nói với cậu."