Chương 58: Canh bạc
Người đàn ông trung niên tiến tới phía trước tủ rượu, vươn tay lấy từ trên kệ xuống một chai bourbon đã vơi quá phân nửa, cùng với chiếc cốc thủy tinh đế dày chuyên dùng cho loại đồ uống này.
Ông ta nhẹ nhàng thả một viên đá tròn vào trong lòng cốc, lắc đều nó vài giây trước khi chậm rãi tưới rượu lên, từng chút từng chút một.
Mùi hương nồng nàn đặc trưng của rượu bourbon dần lan tỏa trong không khí, hòa quyện vào cảnh đêm rực rỡ của thành phố hoa lệ bậc nhất nước Mỹ, được mệnh danh là kinh đô giải trí thế giới - Las Vegas.
Nơi mà người đàn ông kia đang đứng là một văn phòng nằm tại tầng cao nhất phía trên tòa tháp Grand Center.
Ở độ cao tới gần hai trăm năm mươi mét này, có thể nhìn thấy được hầu như toàn cảnh thành phố, bao gồm hàng loạt các sòng bạc, nhà hàng và khách sạn...
Mà những con người hối hả tất bật bên dưới kia, lúc này hiện lên thật nhỏ bé qua tấm kính cửa sổ trong suốt, chẳng khác nào một đàn kiến li ti đang thu gom, nhặt nhạnh từng mảnh vụn bánh mì còn sót lại trên mặt đất vậy.
Có lẽ sẽ ít thấy nơi nào trên thế giới này mà khoảng cách giữa thiên đàng và địa ngục lại gần nhau như ở Las Vegas này.
Hàng ngàn hàng vạn con người lui tới đây bất kể ngày đêm, bước chân vào sòng bạc với khát vọng đổi đời, chìm đắm trong những cuộc đỏ đen vô cùng vô tận.
Ngẫu nhiên sẽ có kẻ giàu lên chỉ sau một đêm may mắn, chính thức mở ra cánh cửa bước vào giới thượng lưu, mặc sức mà tận hưởng dư vị ngọt ngào của đồng tiền chiến thắng.
Nhưng càng nhiều hơn là những con bạc trắng tay ra về, thậm chí cầm cố cả gia sản, hoặc là mang theo một khoản nợ lớn nằm ngoài khả năng chi trả, đến mức phải tìm tới cái kết của đời người giữa dòng xe cộ hay trên nóc một tòa nhà cao tầng.
Người đàn ông trung niên nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận hương vị nồng đậm xen lẫn với cảm giác nóng bỏng của thứ chất lỏng kia từ từ tràn vào trong cơ thể, chạy dọc theo cuống họng xuống dạ dày.
Trong mắt kẻ khác, Vicente Cortes luôn xuất hiện dưới hình tượng một người đàn ông da màu điềm đạm và khoan thai, khoác trên mình một bộ cánh chỉn chu từ đầu tới chân, kèm theo đó là một cặp kính gọng vàng nho nhỏ trên khuôn mặt lúc nào cũng tràn ngập vẻ tự tin.
Ngay cả những người thường xuyên tiếp xúc với ông ta cũng luôn cảm thấy khâm phục sự thận trọng, nhạy bén và tinh tế của vị doanh nhân gốc Chile này, tới mức mà đã có thời điểm họ xem Vicente như hình mẫu mà bất kỳ ai bước chân vào thương trường cũng nên hướng tới để học tập.
Trong suốt nhiều năm từ khi bắt đầu đặt chân tới nước Mỹ, chưa từng có ai thấy được Vicente đưa ra một quyết định thiếu cân nhắc nào, mà thay vào đó mỗi bước đi dường như đều được ông ta tính toán tới mức không thể hoàn hảo hơn.
Không một ai, ngoại trừ bản thân Vicente, biết được rằng ẩn sâu trong con người ưu tú ấy là khát vọng cực đoan với đồng tiền, hòa lẫn với dòng máu ham muốn những điều mới mẻ và mạo hiểm đang chảy xuôi trong huyết quản.
Thực tế Vicente không hề cẩn trọng hoàn toàn như người ta vẫn nghĩ, ngược lại ông ta đã rất nhiều lần thử thách vận may của bản thân mình, thậm chí còn có lúc mang cả tính mạng ra đặt cược.
Chỉ có điều, khác với những kẻ đang lao vào cuộc đỏ đen không lối thoát dưới kia, người đàn ông này không đặt quyền chi phối cơ hội vào tay kẻ khác, mà luôn luôn có cách để kiểm soát một phần nào đó trong những quyết định táo bạo kia.
Vicente thích gọi đó là sự may mắn có chuẩn bị, chấp nhận đánh đổi và đôi khi là trả giá cho lựa chọn của mình.
Và thần may mắn thì luôn mỉm cười với những người đã sẵn sàng đón tiếp ngài bất kỳ lúc nào.
Đó cũng là lý do vì sao mà khi một người lạ mặt từ tận bên kia bán cầu liên hệ với mình, mặc dù không biết rõ đối phương là người như thế nào, chỉ thuần túy phán đoán dựa vào quan hệ giữa kẻ đó với một tên luật sư mà ông ta từng hợp tác, nhưng Vicente vẫn không từ chối ngay lập tức lời đề nghị đầy phiêu lưu của hắn.
Một đất nước phương Đông, nơi mà ông ta chưa từng đặt chân tới lần nào, trong mắt của Vicente chính là cơ hội hiếm có để ông ta đưa Trust & Safety Corp vươn ra thế giới, chứ không chỉ bó hẹp bên trong xứ cờ hoa này nữa.
Nếu như... Không, phải nói là sau khi đã thành công, thì tiền bạc, danh vọng và sức ảnh hưởng của ông ta sẽ vượt xa những gì hiện đang có, đạt tới một tầm cao mà trước nay ít ai có thể chạm tới được.
Cốc... Cốc!
Vicente còn đang miên man với những suy tính về tương lai trong đầu, thì tiếng gõ cửa khô khan từ bên ngoài vọng tới đã đưa ông ta trở về với thực tại.
Một thanh niên da trắng trên dưới ba mươi tuổi mặc vest đen vội vã bước vào trong phòng, đi thẳng tới chỗ ông ta đang đứng, trên tay còn cầm theo xách theo một chiếc ca táp da căng phồng.
"Thưa Tổng giám đốc, tôi mang tới những thông tin mà ngài cần."
Gã dừng lại cách Vicente vài bước, nhanh chóng lấy từ trong ca táp ra một xấp giấy mỏng, nói:
"Có vẻ như những điều mà người kia nói là sự thật, chí ít theo những gì tôi tìm hiểu được thì đối phương cũng là một doanh nghiệp xuất nhập khẩu khá lớn, có quan hệ mật thiết với đám người Hong Kong mới bị di lý về Đại lục vài tuần trước."
Khóe mắt Vicente hơi giật giật, chậm rãi đưa ra câu hỏi:
"Vậy còn tên luật sư họ Sở kia thì sao? Đã liên hệ với hắn chưa?"
"Việc này..."
Tên thanh niên hơi tỏ ra do dự, dường như đang lo ngại điều gì đó.
"Tôi đã gọi điện tới công ty luật của hắn, họ nói rằng người này hiện tại đang nghỉ chữa bệnh dài hạn, ngoài ra không tiết lộ gì thêm."
Đoạn, hắn ngừng lại chừng vài giây, ngẩng đầu quan sát thái độ của người đối diện, rồi mới tiếp tục trình bày.
"Ngoài ra tôi cũng đã tìm hiểu thông qua một vài người từng thân cận với hắn trước đây, tuy nhiên ngoại trừ vụ t·ai n·ạn vài tháng trước ra, thì hầu hết bọn họ đều không biết cụ thể hiện tại hắn đang ở đâu. Giống như là người này... Đã bốc hơi khỏi thế giới vậy."
"Vậy còn NYPD thì sao?"
"Đã gửi yêu cầu đi rồi, có lẽ rất nhanh sẽ nhận được hồi đáp."
Vicente gật đầu, cũng không nói thêm điều gì khác, mà thay vào đó ông ta lại thong thả rót thêm một chút rượu vào cốc, từ từ thưởng thức.
Gã thanh niên kia im lặng suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở lời tiếp:
"Tổng giám đốc, liệu rằng chuyện lần này có phải hơi kỳ lạ hay không? Bỗng nhiên tên luật sư kia biến mất không thấy tăm hơi, sau đó người tự xưng là được hắn giới thiệu lại chủ động liên lạc với chúng ta..."
Mặc dù đang cố gắng tỏ ra bình thường, thế nhưng có thể thấy được một cách rõ ràng ý tứ lo ngại đang ẩn hiện bên trong lời nói của hắn.
Vicente không trực tiếp trả lời câu hỏi kia, mà chỉ thản nhiên đáp lại bằng một câu hỏi khác:
"Cậu có biết điểm khác nhau giữa một doanh nhân và một con bạc là gì không?"
"Thưa tổng giám đốc, ý của ngài là...?"
"Con bạc đặt cược tài nguyên mà chúng đang có trong tay vào thứ mà bản thân không thể thao túng được... Còn doanh nhân thì ngược lại, họ thao túng ván cược để có được cơ hội giành lấy tài nguyên đang nằm trong tay kẻ khác."
Vicente đặt chiếc ly thủy tinh trong tay xuống, mỉm cười nói:
"Dù xét ra thì cả hai đều có thể thắng hoặc thua, tuy nhiên bản chất lại hoàn toàn khác nhau."
Ánh mắt của gã thanh niên lộ ra vẻ nghi hoặc, dường như còn muốn nói gì đó.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi áo của hắn lại vang lên, xen ngang vào cuộc trò chuyện giữa hai người.
"Tôi đây... Đúng vậy, hắn là luật sư, cũng khá có tiếng ở New York... Vụ t·ai n·ạn đó sao?... Được rồi, cảm ơn anh rất nhiều..."
Hắn cúp máy, quay sang phía Vicente, nhanh chóng trình bày lại thông tin vừa nhận được.
"Người của ta ở NYPD đã kiểm tra thông tin về kẻ này, và phát hiện hắn ta đã được chuyển tới một bệnh viện tư nhân ở Toronto vài tuần trước. Sau vụ t·ai n·ạn kia, não bộ của tên họ Sở này bị tổn thương nghiêm trọng, nhiều khả năng sẽ không thể tỉnh lại nữa."
Vicente ngay lập tức nhìn ra được điểm quan trọng trong sự việc này, liền ngay lập tức hỏi lại:
"Ai là người đưa hắn tới đó?"
"Không thể xác định chính xác người ra lệnh là ai, tuy nhiên hắn đã được chuyển đi trên máy bay tư nhân của tập đoàn Nova, và hiện tại đang được chữa trị tại bệnh viện St. Claire thuộc sở hữu của chủ tịch tập đoàn này, cho nên có khả năng cao chính bà ta là người đứng sau."
"..."
Hai người còn tiếp tục nói chuyện thêm vài phút nữa, tiếp đó tên thanh niên kia mới rời khỏi văn phòng.
Vicente đứng trầm ngâm, trong đầu nhanh chóng phân tích những khía cạnh khác nhau của sự việc lần này.
Thoạt nhìn qua thì có thể thấy đây giống như một cái bẫy hơn là một cơ hội, bởi lẽ trong đó có rất nhiều điểm đáng ngờ mà ông ta không thể giải thích được.
Ví dụ như vị nữ chủ tịch kia có hay không liên quan tới người vừa liên lạc với ông ta lúc trước?
Hoặc là vai trò thực sự của tên luật sư họ Sở kia là gì? Hắn có phải là mấu chốt của vấn đề, hay chỉ là con tốt thí trên bàn cờ của kẻ khác?
Liệu ngoài những kẻ đã lộ mặt ra, còn có ai đang âm thầm đứng đằng sau điều khiển, thao túng mọi chuyện hay không?
Chính phủ Hoa Kỳ? Những tay tài phiệt đang cạnh tranh với Trust & Safety? Một thế lực nào khác?
Hoặc cũng có thể... Chẳng phải bất kỳ ai cả.
Tất cả chỉ đơn giản là những sự việc riêng rẽ không liên quan tới nhau, vô tình được xếp vào cùng một câu chuyện mà thôi.
Nếu như đổi lại là một người nào khác, thì có lẽ sẽ chẳng do dự bỏ qua cái "cơ hội" đầy mạo hiểm này mà không cần suy xét gì thêm.
Nhưng Vicente thì không như vậy, ông ta cố gắng đào sâu hơn nữa, đặt mình vào vị trí của những kẻ đối đầu với mình, tính toán thiệt hơn thật cặn kẽ.
Không, nếu như đây là một âm mưu, vậy thì cái bẫy mà đối phương bày ra đang tồn tại quá nhiều sơ hở.
Hình tượng của Vicente trong mắt người khác là một doanh nhân thận trọng, chắc chắn không có một ai nghĩ rằng ông ta sẽ đánh cược những thứ mình đang có vào một canh bạc đầy mùi lừa lọc như vậy.
Nếu Vicente là đối thủ của chính bản thân mình, vậy thì ông ta sẽ phải dày công mà bố trí một kế hoạch tỉ mỉ hơn rất nhiều lần, giăng ra một tấm lưới kín tới không còn kẽ hở, có như vậy mới mong tóm được con cáo già thành tinh này.
Ánh mắt Vicente hơi lóe lên, khóe miệng dần nhếch lên thành một nụ cười khó hiểu.
Bàn tay ông ta vươn ra, nắm lấy chiếc điện thoại đang đặt gần đó, nhanh chóng bấm lên một dãy số.