Chương 57: Kẻ gây rối
Tút... Tút...
Sở Thiên quăng chiếc điện thoại trong tay lên mặt bàn, buông mình nằm dài xuống giường, cảm nhận cơn đau nhức và mỏi mệt đang chạy khắp từ đầu tới chân, giống như toàn bộ cơ thể sắp rụng rời thành từng mảnh bất cứ lúc nào vậy.
Trong việc tập luyện thể lực nói chung, thì thời gian đầu luôn luôn là quãng đường gian khổ, khó đi nhất, và đương nhiên Sở Thiên cũng không phải là một ngoại lệ.
Mỗi buổi sáng đối với hắn đều giống như chịu cực hình, ba ngày liền cơ thể bị vắt đến kiệt sức, khiến cho từng thớ cơ trên người đều căng thẳng, đau đớn không thôi.
Tuy vậy Sở Thiên vẫn kiên trì theo đúng kế hoạch của mình, không hề mảy may có suy nghĩ bỏ cuộc, càng không thể làm qua loa cho có lệ.
Một khi đã lựa chọn bắt đầu, thì phải kiên trì đi tiếp cho đến cuối cùng, nếu không thì hết thảy công sức trước đó đều sẽ đổ sông đổ biển hết.
Sở Thiên lẩm bẩm tự nhủ, bàn tay trong vô thức lại với lấy chiếc điện thoại mà hắn vừa buông xuống trước đó vài phút.
Vẫn không có hồi âm.
Mấy ngày này Sở Thiên đã cố gắng liên lạc nhiều lần, tuy nhiên tới thời điểm hiện tại đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì, điều này khiến cho hắn không khỏi cảm thấy có chút sốt ruột.
Bởi vì hiểu được tính cách của người kia vô cùng thận trọng và kín tiếng, cho nên ngay từ đầu Sở Thiên đã xác định trước sẽ phải mất tương đối nhiều thời gian để có thể kết nối được tới hắn.
Nhưng sau khi thử qua mọi phương thức liên lạc, từ điện thoại cho tới email, mà tất cả đều không mang lại kết quả gì, thì dĩ nhiên Sở Thiên không thể không cảm thấy lo ngại.
Việc hắn đang làm bây giờ không phải là bột phát nhất thời, mà đã nằm trong kế hoạch được dày công sắp đặt cẩn thận, mỗi một chi tiết nhỏ đều có ảnh hưởng tới toàn cục.
Không nhận được hồi âm của đối phương, Sở Thiên sẽ chẳng thể nào triển khai những bước tiếp theo, cho nên lúc này việc hắn có thể làm chỉ là kiên nhẫn chờ đợi và chờ đợi mà thôi.
Tuy nhiên... Nếu như con đường này thực sự không thể đi được, vậy thì cũng phải bắt đầu tính tới phương án khác vậy.
Sở Thiên lắc lắc đầu, lồm cồm bò dậy khỏi giường, chuẩn bị đi tới phòng tắm.
Từng hồi đau đớn kéo dài đang lan tràn khắp từng centimet trên cơ thể khiến cho hắn không nhịn được mà nhe răng nhếch miệng, cố gắng đè nén cảm giác muốn chửi bới trong lòng xuống.
Sở Thiên cắn chặt răng, một tay vịn vào thành giường, đặt chân xuống đất.
Thế nhưng khi bàn chân vừa chạm xuống nền gạch mát lạnh, thì một cơn đau thấu tim gan từ bắp chân truyền tới đại não.
Rầm!
Sở Thiên ngã sõng soài trên nền nhà, miệng không nhịn được mà phun ra mấy chữ t·ục t·ĩu.
"X con mẹ nó, chuột rút rồi!"
Mồ hôi lạnh trên trán hắn vã ra như tắm, cả người co quắp lại như con tôm luộc, hơi thở dồn dập, hổn hển như thể sắp c·hết ngạt ngay trên cạn vậy.
"Hít thở sâu, duỗi thẳng chân ra!"
Lời vừa dứt, thì từ bên ngoài cửa phòng xuất hiện một khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi đang thập thò ngó nghiêng.
Khương Hân vừa từ phòng gym trở về, lại thấy cửa phòng Sở Thiên mở toang, cho nên mới tới coi thử, trùng hợp lại thấy được tình cảnh khốn đốn của hắn.
Đương nhiên cô cũng sẽ không để mặc hắn nằm bệt đó như phải bả, vì dù sao thì thân phận hiện tại của Khương Hân vẫn là hộ lý riêng của Sở Thiên, nếu làm như vậy thì quả thực là quá vô trách nhiệm.
Khương Hân nhanh chân tiến lại gần, vươn tay ấn chặt xuống đùi của Sở Thiên, giúp cho cái chân đang co quắp của hắn có thể duỗi thẳng.
Đoạn, cô ta kéo năm đầu ngón chân của hắn về phía sau, đồng thời xoa bóp phần bắp chân lúc này đã bị chuột rút cứng ngắc.
Trải qua vài phút đồng hồ liên tục, rốt cuộc cơn đau cũng đã bị đẩy lùi.
Sở Thiên lúc này mới hơi thả lỏng được thân thể, hắn thở hổn hển từng ngụm, đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy ướt đẫm trên trán.
Khương Hân liếc mắt nhìn Sở Thiên, khóe miệng hơi cong lên, tủm tỉm cười nói:
"Lần sau trước khi tập luyện nhớ phải làm nóng người, tập xong phải giãn cơ đầy đủ nhé. Đừng để xảy ra tình huống như hôm nay nữa, thật là khó coi."
Bị quê một cục trước mặt một "cô gái" Sở Thiên không biết nên phản ứng thế nào cho phải, chỉ có thể hậm hực lẩm bẩm:
"Hừ, cứ chờ đó..."
Khương Hân lúc này đang ngồi sát bên cạnh Sở Thiên, có thể nào lại không nghe thấy những lời mà hắn vừa nói?
Cô phá lên cười ha hả, vỗ vỗ vai Sở Thiên, bề ngoài như đang tỏ vẻ an ủi, tuy nhiên trong bên giọng nói lại mang đậm mùi khiêu khích.
"Haha, đừng cáu, ai mà chẳng phải có vài lần vấp ngã ngoài ý muốn. Nếu cậu không phục thì chúng ta lại thi chạy tiếp một lần nữa, ai thua sẽ phải phục tùng người thắng vô điều kiện trong bảy ngày... Không, mười ngày đi, thế nào?"
Sở Thiên trừng mắt liếc nhìn đối phương, cũng không thèm đáp lại sự thách thức của cô nàng này, chỉ lẳng lặng đứng dậy, tập tễnh đi về phía nhà tắm.
Mặc dù lúc này hắn cảm thấy có hơi mất mặt, thế nhưng cũng không rảnh rỗi đến mức đi chấp nhặt với một người phụ nữ... Ừm, một người có thân xác đàn ông và tâm hồn phụ nữ thì lại càng không.
Mà quan trọng hơn là kể cả khi hắn có thực sự để bụng, thì với tình trạng thân thể tồi tàn như bây giờ, Sở Thiên cũng không có cách nào cạnh tranh nổi với cô ta.
Lấy sở đoản của mình đi đối đầu với sở trường của kẻ khác, Sở Thiên còn chưa mất não tới mức đó.
Bởi vậy, hắn chọn cách lẳng lặng rời đi, tránh cho bản thân phải nghe thêm mấy lời vô nghĩa.
Khương Hân thoáng nhìn theo bóng lưng của Sở Thiên, trên miệng nở một nụ cười đắc ý, còn không quên nói với theo một câu:
"Sở thiếu gia đi đứng cẩn thận, nhớ bảo trọng thân thể, đừng có vì cố quá mà quá cố."
Sở Thiên không thèm ngoảnh đầu lại, hằm hè lớn giọng đáp:
"Tôi phúc lớn mạng lớn, không cần cô phải quan tâm... Á... Hự..."
Tiếng kêu thất thanh của Sở Thiên vang lên, kế tiếp đó là một loạt âm thanh loảng xoảng chói tai truyền tới, giống như thể có thứ gì đó đang đổ vỡ.
Khương Hân vội vàng chạy tới, ánh mắt quét tới vị trí phòng tắm, liền phát hiện ra Sở Thiên đã nằm sõng soài ở gần cửa, dưới mặt đất là một đống chai lọ đang rơi vãi lăn lóc.
"Ấy c·hết, cậu lại bị chuột rút nữa đấy à?"
"X con mẹ nó..."
Sở Thiên b·ị đ·au tới mức nhe răng, không kìm được mà lớn tiếng chửi:
"Chuột rút cái đầu cô, còn không mau đỡ tôi dậy?"
Khương Hân cố gắng nén cười, đi tới dùng hai tay xốc nách Sở Thiên lên, giống như cách người ta bế một chú chó vậy.
Sở Thiên lồm cồm bò dậy, tức giận trừng mắt nhìn đối phương.
"Cô làm trò quỷ quái gì mà sàn nhà tắm lại trơn như vậy?"
"À, cái này... Hồi nãy tôi lỡ làm đổ lọ dầu gội đầu thôi mà..."
"Sao lại không dọn đi?"
Cố tình tỏ vẻ không nhận ra thái độ vô cùng bất mãn của tên thanh niên trước mặt, Khương Hân chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên cười nói như không.
"Lúc đó cậu đang bị chuột rút nằm một cục trong phòng, tôi một lòng lo lắng, vội vàng chạy tới giúp đỡ, làm sao mà kịp lau rửa gì chứ..."
"Cô..."
Lý do mà Khương Hân đưa ra cực kỳ hợp lý, khiến cục tức của Sở Thiên không có chỗ để phát tác.
Cuối cùng thì hắn cũng chỉ đành tiếp tục ngậm bồ hòn, vùng vằng đi về phía phòng vệ sinh thứ hai nằm bên ngoài phòng khách.
Thế nhưng... Sự việc còn chưa dừng lại ở đó...
"X con mẹ nó, sao lại thối thế này!!!"
Tiếng gào rống của Sở Thiên vang vọng trong căn hộ chung cư cao cấp, ai oán và thất thanh hệt như một hồn ma trinh nữ năm mươi năm chưa thể đầu thai.
"Khương Hân, cô cố tình chọc tức tôi phải không ?!?"
Khương Hân gãi đầu gãi tai, cố gắng làm ra vẻ áy náy, đáp:
"Hôm qua không biết ăn phải cái gì, cả đêm đau bụng không ngủ nổi... Ừm, bồn cầu này dễ tắc thật đó..."
Sở Thiên tập tễnh bước trở lại, vẻ mặt hằm hằm không khác gì một quả bom h·ạt n·hân vừa được châm ngòi, sắp p·hát n·ổ trong phút chốc.
"Cô bị sa thải, gói ghém đồ đạc rồi cút khỏi nhà tôi. Ngay lập tức!"
Trong lòng hắn thầm chửi không biết hôm nay là ngày quỷ quái gì nữa, chỉ tính riêng chuyện mấy ngày liền chưa thể liên hệ được với người kia đã đủ khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền não rồi, vậy mà...
Sở Thiên thực sự không hiểu ông già mình kiếm đâu ra con tiểu yêu đội lốt hộ lý này nữa.
Một người quái gở như vậy, mà lại có thể tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở mãi tận bên u châu... Đầu óc của đám người tây dương kia đều bị úng nước cả rồi hay sao?
Khương Hân lắc đầu, tỏ thái độ không đồng tình với quyết định của Sở Thiên.
"Sở thiếu gia, cha cậu là người thuê tôi, về lý mà nói thì cậu sẽ không có quyền đuổi tôi mà không thông qua ông ấy."
Sở Thiên xua tay, không thèm tiếp tục phí lời với con người kỳ quặc này nữa.
Hắn xoay người bước vào phòng ngủ, vừa đi vừa móc điện thoại từ trong túi ra, trực tiếp gọi điện cho ông già để cáo trạng.
Cũng không biết hai người đã nói với nhau những gì, thế nhưng sau gần mười phút đàm thoại, cuối cùng Sở Thiên chỉ đành ôm cục tức trong lòng, bất lực rời khỏi nhà, hoàn toàn không đả động gì tới việc trục xuất vị nữ hộ lý của mình nữa.
Tới khi bóng lưng của Sở Thiên đã khuất sau cánh cửa ra vào, Khương Hân mới nhếch mép nở một nụ cười đắc thắng, miệng lẩm bẩm thì thầm một mình:
"Hừ hừ, tưởng bà đây không biết gì về mấy chuyện gian ác của cậu sao? Dám làm tổn thương chị Jasmine, để xem tôi t·rừng t·rị cậu thế nào!"
...
Ba mươi phút sau, ở trong một khách sạn bốn sao gần khu vực trung tâm thành phố Đông Hải.
Sở Thiên bước từ trong phòng tắm ra, lắc cổ duỗi người, cảm giác cơn đau âm ỉ bên trong cơ thể đã giảm bớt phần nào.
Hắn bước tới bên cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ được chế tác vô cùng tinh xảo đặt giữa phòng, mắt liếc nhìn màn hình chiếc di động đang rung lên bần bật.
Người gọi tới là Lâm Đại Bưu.
Sở Thiên vỗ vỗ đầu, thầm nhủ mấy ngày nay công việc tương đối bận rộn, cho nên đã quên phéng mất cuộc hẹn giữa mình và đối phương.
"Alo, anh Bưu à, tôi đây."
"Sở thiếu gia, buổi sáng tốt lành!"
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói sang sảng của Lâm Đại Bưu, pha lẫn với chút âm thanh ồn ào, giống như thể hắn đang đứng giữa một đám đông nhốn nháo vậy.
"Vừa sáng ra đã gọi điện thoại, không làm phiền cậu nghỉ ngơi chứ?"
"Haha, không có gì, tôi dậy từ sớm rồi. Đúng rồi, anh Bưu còn nhớ cuộc hẹn tối nay chứ?"
"Ấy, Sở thiếu gia đích thân mời, Lâm Đại Bưu tôi nào dám quên."
"Được rồi, vậy thì hẹn anh bảy giờ tối nay ở nhà hàng Cest Bon nhé."
"Là nhà hàng ở gần bãi biển Đông Hải phải không? Tôi biết chỗ đó, hay là khoảng sáu giờ tôi tới đón Sở thiếu gia, sau đó chúng ta cùng đi, như vậy có tiện không?"
"Được, quyết định như vậy nhé."
Sở Thiên nói thêm vài câu chào hỏi khách sáo, sau đó mới cúp máy.
Vốn dĩ hắn còn định gọi điện cho Nhạc Dương, hẹn thằng nhóc này cùng tới ăn tối, tuy nhiên còn chưa kịp bấm máy thì chiếc điện thoại trong tay hắn lại đã tiếp tục đổ chuông dồn dập.
Vừa nhìn thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình, trái tim Sở Thiên liền hơi thắt lại trong thoáng chốc.
Hắn vội vàng nhấn nút nghe, dùng một giọng tiếng Anh tiêu chuẩn để bắt đầu chào hỏi:
"Ngài Vicente, rất hân hạnh!"