Chương 131: Gặp lại (2)
Bảy giờ tối, tại nhà hàng Cest Bon nổi danh Đông Hải.
Chiếc Bentley Mulsanne đen bóng bệ vệ chạy chậm dần, rồi dừng hẳn lại ở con đường phía trước sảnh chính.
Giữa cả mấy chục cặp mắt đang đổ dồn về cặp nam nữ vừa bước ra từ trong chiếc xe hơi sang trọng đắt đỏ này, không khó để nhận thấy được một vài ánh nhìn ẩn chứa đầy sự ghen tị hoặc ao ước lác đác trong đó.
Và cùng với đó cũng chẳng thiếu kẻ thầm bĩu môi chê cười, hoặc xì xào bàn tán như thể đây là chủ đề hay ho nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra ở thời điểm này vậy.
Dĩ nhiên Sở Thiên sẽ chẳng thèm quan tâm tới đám người rảnh rỗi ưa chuyện thị phi kia, bởi bọn họ thực sự quá nhàm chán.
Mà Thẩm Tiểu Ái hôm nay cũng đặc biệt bình tĩnh, không hề lộ ra một chút ngượng ngùng hay bối rối nào hết.
Nếu nói cô đã quen với những việc như thế này, thì chắc chắn chỉ là lời nói nhăng nói cuội.
Tính cách của Thẩm Tiểu Ái có phần hơi nhút nhát và ngượng ngùng, nhất là khi phải đứng trước một đám đông xa lạ, bị bọn họ dõi mắt trông theo từng cử chỉ, từng lời nói, liên tục săm soi nhòm ngó không ngừng.
Nhưng ngay lúc này đây, cô đã chẳng còn hơi sức đâu mà để tâm tới đám người hiếu sự thích hóng chuyện thị phi kia nữa, bởi lẽ toàn bộ tâm trí của Thẩm Tiểu Ái đều chỉ hướng tới một người duy nhất mà thôi.
Sở Thiên nắm lấy bàn tay ấm áp đang run lên khe khẽ của Thẩm Tiểu Ái, thỉnh thoảng lại quay sang bên cạnh, thì thầm vào tai cô những lời riêng tư mà chỉ hai người họ có thể nghe được.
Ánh mắt Thẩm Tiểu Ái một mực dừng lại trên khuôn mặt sạm đi vì sương gió của Sở Thiên, quan sát từng chi tiết, từng góc cạnh dù là nhỏ nhất.
Mỗi một nụ cười xấu xa, một cái nhíu mày, hay là bĩu môi đùa cợt... Tất cả đều mang đến cho cô niềm yêu thích vô hạn mà có lẽ từ trước tới nay chưa bao giờ Thẩm Tiểu Ái cảm nhận được ở bất kỳ người nào khác.
Trước chuyến đi vừa rồi, giữa hai người họ cũng đã có vài tuần không gặp mặt, bởi lẽ những chuyện rắc rối cứ liên tục tìm tới với Sở Thiên, khiến cho hắn không thể nào có được dù chỉ một phút thảnh thơi.
Tuy nhiên suốt quãng thời gian đó, Thẩm Tiểu Ái lại chẳng hề cảm thấy tủi thân hay buồn bã chút nào, mà ngược lại mỗi ngày cô đều mang theo sự thanh thản và lạc quan để đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống.
Chỉ cần ở gần nhau, hít thở chung một bầu không khí, đã đủ cho tinh thần của Thẩm Tiểu Ái phấn chấn và vui vẻ hơn trước kia rất nhiều rồi.
Tới khi Sở Thiên lên máy bay, đi tới một vùng đất xa xôi lạ lẫm ở bên kia bán cầu, thì chuỗi ngày mệt mỏi của Thẩm Tiểu Ái mới thực sự bắt đầu.
Cô vẫn phải đối chọi với lịch làm việc dày đặc cùng những ca trực đêm liên miên bất tận, bào mòn cả thể chất lẫn tinh thần.
Nhưng như thế vẫn đỡ hơn, bởi chí ít thì sự bận bịu ấy còn khiến cho Thẩm Tiểu Ái có thể áp chế đi phần nào đó tâm tư lộn xộn của bản thân.
Chỉ cần hơi rảnh rỗi một chút, là trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh của gã thanh niên điển trai với nụ cười đáng ghét kia.
Cô nhớ tới khuôn mặt, dáng người, bộ đồ mà hắn mặc, từng cử chỉ, từng lời nói của hắn...
Trong tâm trí của Thẩm Tiểu Ái, mọi chuyện bất kể là vui hay buồn, ngọt ngào hay ngượng ngùng... Từng hình ảnh đó đều rõ mồn một như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
Thậm chí ngay cả những giấc mơ của cô cũng ngập tràn bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Sở Thiên.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cùng là không được gặp mặt nhau, nhưng chỉ cần Sở Thiên vừa đi xa một chút thôi, là ngay lập tức Thẩm Tiểu Ái đã cảm thấy sự thay đổi tới nghiêng trời lệch đất rồi.
Có lẽ đây là sự rắc rối của ái tình chăng?
Ngay vào giờ phút này đây, Thẩm Tiểu Ái không biết gọi tên thứ cảm xúc hỗn loạn ấy là gì, và cũng chẳng muốn ép mình phải hiểu thấu được nó.
Ngọt ngào cũng được, nhung nhớ cũng tốt, đắng cay cũng không sao...
Miễn là có anh ấy ở đây, vậy là đủ rồi.
Thẩm Tiểu Ái cứ thả bước theo Sở Thiên, ánh mắt ngẩn ngơ cứ chăm chú vào hắn như chẳng hề biết chán.
Mãi cho tới khi một thanh âm mềm mại pha lẫn vài phần lả lơi vang lên, mới thành công di dời được sự chú ý của cô nàng này.
"Ôi chao, lâu lắm không thấy Sở thiếu gia ghé qua dùng ủng hộ, cái quán nhỏ này của chị đây cũng sắp phải dẹp tiệm tới nơi rồi..."
Bà chủ của nhà hàng Cest Bon - Phan Lộ Dao - từ bên trong sảnh lớn bước ra, trên mặt còn mang theo một nụ cười quyến rũ gợi tình, đủ để khiến cho bất kỳ gã đàn ông nào nhìn thấy cũng phải cảm thấy trong bụng nhộn nhạo không thôi.
Dáng vẻ thướt tha đầy mê hoặc, mái tóc dài nâu trầm uốn từng lọn xoăn gợn thời thượng, lại đi kèm với chiếc đầm dài khoét sâu phần cổ, để lộ cho hai ngọn núi cao v·út nóng bỏng kia cứ thập thò nửa kín nửa hở, khiêu khích tới tận cùng.
Bờ mông tròn trịa vểnh lên đầy kiêu ngạo chỉ chực phá tan lớp vải mỏng manh đang bao bọc lấy nó ra làm ngàn mảnh, chẳng khác nào một lời thách thức với tất cả những kẻ đang ôm trong lòng khao khát muốn chạm vào đường cong mỹ miều ấy dù chỉ một lần.
Phần cổ thon trắng ngần như bông tuyết liên, lại được điểm xuyết bằng hai hõm xương quai xanh tinh tế như tạc, chẳng những kiêu sa quý phái, mà còn mang theo một hương vị đặc trưng vô cùng nữ tính.
Một sợi dây chuyền bạch kim sang trọng, được đính trên đó mấy viên kim cương lấp lánh, càng làm khơi gợi lên cảm giác chinh phục của bất kỳ ai đứng đối diện với cô.
Chiếc nhẫn Panthère de Cartier phác họa hình ảnh một chú báo mắt xanh màu lục bảo đang uốn lượn, ôm chặt lấy ngón tay thon dài tựa búp măng trúc.
Có thể nói rằng sự xuất hiện bất chợt của Phan Lộ Dao dường như đã làm cho cả không gian xung quanh bừng sáng lấp lánh gấp bội phần, và cũng khiến bầu không khí nóng lên thêm mấy độ nữa.
Cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Tiểu Ái đang dần siết chặt lấy mình hơn, Sở Thiên chỉ có thể lắc đầu cười gượng.
Cô nàng này đang ghen đấy à?
Hiền lành nhân hậu, mềm mỏng như sợi tơ cành liễu thì sao chứ? Cũng đâu phải là không biết ghen tuông.
Chỉ cần động tới vảy ngược, thì ngay cả nữ nhân nhút nhát nhất cũng sẽ trở thành một chú linh dương hiếu chiến.
...
Trên tầng cao nhất của khách sạn Majestic Đông Hải.
Jasmine nhận lấy chiếc hộp màu đen từ tay một người đàn ông da trắng trung niên, tiện tay đặt nó lên bàn.
Cô không vội vàng xem xét thứ đồ vật đang ẩn chứa bên trong đó, mà lại chậm rãi nhấp một ngụm trà thơm ngát hương hoa cúc, rồi ngả mình ra ghế sofa trong chốc lát.
Người đàn ông trung niên kia đứng thẳng tắp như một cây đại thụ, hoàn toàn không mảy may nhúc nhích dù chỉ nửa phân.
Một lát sau, Jasmine mới lười biếng ngáp dài một cái, nhẹ giọng cười nói:
"Chú Jeremy, ngồi xuống đi, đừng khách sáo như vậy."
"Được."
Jeremy đáp lại gọn lỏn, sau đó đi tới chiếc ghế trước mặt Jasmine, cẩn thận đặt nửa mông lên trên đó.
Đối với tác phong hành xử cũng như làm việc của người đàn ông này, Jasmine cũng hiểu tương đối rõ, cho nên chẳng cần phải quá câu nệ trước mặt ông ta, dù rằng xét về vai vế trong gia tộc thì Jeremy cũng được tính là trưởng bối của cô.
Jasmine gọi ông ta là chú, nhưng trên thực tế Jeremy lại chẳng phải là con trai của phu nhân Sylvia, mà là kết quả của mối tình vụng trộm giữa ngài Simon Westwood - người chồng quá cố của phu nhân Sylvia - và một cô đào nổi tiếng ở London thập niên bảy mươi của thế kỷ trước.
Rất hiển nhiên, phu nhân Sylvia không ưa đứa con ngoài giá thú của ông chồng trăng hoa này, nhưng để không ảnh hưởng tới danh dự của nhà Westwood, bà ta đành phải chấp nhận để cho Jeremy trở thành một thành viên chính thức của gia tộc.
Thế nhưng việc bà Sylvia phải ngậm bồ hòn làm ngọt để giữ mặt mũi không có nghĩa là bà ta sẽ đối xử tử tế với đối phương như con ruột của mình.
Từ nhỏ tới lớn, ông Jeremy chưa từng được sống trong lâu đài của gia tộc Westwood lấy một lần, mà thay vào đó là chuỗi ngày dài đằng đẵng trong những trường dòng dành cho con em của người Công giáo.
Tới khi trưởng thành, Jeremy mới được nhận một chức vụ nhàn tản trong tập đoàn Global Property, đó cũng coi như ân huệ hiếm hoi của phu nhân Sylvia dành cho ông ta.
Về lý mà nói, với thái độ lạnh nhạt và có phần cực đoan của bà Sylvia, thì cha của Jasmine cũng sẽ không có quá nhiều thiện cảm cho đứa em cùng cha khác mẹ này mới phải.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại diễn ra hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mọi người.
Cha của Jasmine đối xử rất tốt với Jeremy, thậm chí còn nhiều lần tỏ ý muốn cất nhắc em trai, dù rằng điều này sẽ khiến bản thân ông ta chịu sự phản đối dữ dội của nhiều người.
Mà ở chiều ngược lại, ông Jeremy cũng bị cảm phục bởi sự tử tế và lịch thiệp của đối phương, vậy nên không khó hiểu khi quan hệ giữa hai người bọn họ cực kỳ thân thiết, thậm chí còn vượt qua rất nhiều người thân ruột thịt trong gia tộc Westwood.
Sau c·ái c·hết bất đắc kỳ tử của hai vợ chồng người anh trai, phần vì thương xót cho số phận trớ trêu, phần vì cảm giác tội lỗi khi không thể làm gì hơn, cho nên Jeremy đã thề sẽ trung thành suốt đời với con gái của họ - tiểu thư Jasmine Westwood.
Ngay sau khi Jonas thất bại trong âm mưu lật đổ nhà họ Sở trước đó, Jasmine đã đuổi cổ hắn tới châu Phi, làm quản lý của vài cái resort nhỏ vắng tanh ở đó.
Thay thế cho vị trí bỏ trống của Jonas, chính là người mà Jasmine tin tưởng nhất - chú Jeremy.
Sau khi đối phương đã an vị được một lát, Jasmine mới ngồi thẳng người dậy, rót cho ông ta một chén trà ấm, mỉm cười hỏi han:
"Chú mới tới đây chưa được bao lâu, chắc hẳn vẫn còn chưa quen thuộc với lối sống ở nơi này, đúng chứ? Thật sự rất xin lỗi chú, nhưng quả thực lúc này trong tay cháu không có người nào đáng tin tưởng để có thể sử dụng được cả..."
"Tiểu thư, cô đừng nói như vậy."
Chưa để cho Jasmine nói hết lời, Jeremy đã vội vàng cắt ngang, nghiêm trang đáp lại:
"Có thể được phục vụ cho cô là niềm vinh hạnh của tôi."
"Chú Jeremy, cháu đã nói rất nhiều lần rồi, khi chỉ có hai người chúng ta thì chú đừng có dùng mấy cái danh xưng sáo rỗng ấy nữa."
"Việc này... Thôi được rồi..."
Jasmine khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu tỏ ý hài lòng, sau đó lại tiếp lời:
"Người kia... Hắn về Đông Hải bằng cách nào vậy?"
Jeremy ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi mới cẩn thận tường thuật lại những gì mà mình đã điều tra được.
"Sau vụ c·ướp trên đường 78, có vẻ như hắn đã lang thang vài ngày trong hoang mạc. Sau đó gã Sở Thiên kia cùng với người đồng hành của hắn đã hạ sát một cặp vợ chồng lớn tuổi. Không rõ là ai trong số hai người họ đã ra tay, hoặc cũng có thể là cả hai chưa biết chừng..."
"Được rồi, mấy chuyện đó không cần phải đi vào chi tiết, phiên phiến thôi là được."
Jasmine xua xua tay, ngắt lời đối phương:
"Điều cháu muốn biết là những chuyện sau đó kia."
"Hai người bọn họ đã vượt biên sang Mexico, rồi dùng giấy tờ giả để mua vé ở Tijuana, trở về Đông Hải."
Nói tới đây, Jeremy lại liếc nhìn chiếc hộp nằm im lìm trên mặt bàn, thấp giọng hỏi nhỏ:
"Về phần chiếc hộp kia, thì đúng là đám da đỏ đã lấy được nó từ trong tay gã họ Sở ấy. Không biết...?"
Jasmine mỉm cười không đáp, lẳng lặng nhặt lấy chiếc hộp kia, cẩn thận mở nó ra.
Bên trong chỉ có duy nhất một tấm thẻ màu đen nằm gọn lỏn giữa hộp, ngoài ra không còn bất kỳ vật gì khác.
Ánh mắt Jasmine hơi xao động trong giây lát, dường như đã phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Cô ta vươn tay đưa chiếc hộp lên cao quá mặt, tỉ mỉ quan sát nó trong chốc lát.
Những đầu ngón tay mềm mại thon thả liên tục dò dẫm từng tấc một, chắc hẳn là đang muốn tìm kiếm thứ gì đó còn ẩn giấu bên trong.
Thế nhưng kết quả lại khiến cho Jasmine cảm thấy hơi thất vọng, bởi đó chỉ là một chiếc hộp bình thường tới mức không thể bình thường hơn, hoàn toàn chẳng có ngăn bí mật hay một bộ phận nào tương tự cả.
Nụ cười điềm đạm trên mặt Jasmine ngay lập tức biến đổi, trở nên ranh mãnh và ma mị tới mức khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được cô gái trẻ này và chính bản thân cô ta vài phút trước là cùng một người.
"Quả nhiên là vẫn thất bại... Hừ, xảo quyệt lắm..."