Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 130: Gặp lại (1)




Chương 130: Gặp lại (1)

Tám giờ tối, tại con đường phía trước khu nhà tập thể cũ - nơi nằm cách Bệnh viện Nhân dân Đông Hải khoảng trên dưới mười lăm phút lái xe.

Thẩm Tiểu Ái bước xuống khỏi chuyến xe bus chật kín người, khệ nệ xách theo một chiếc túi vải dù lớn đựng đầy nhóc những vật dụng cá nhân linh tinh như quần áo, khăn mặt, bàn chải...

Hôm nay là ngày cuối cùng trong cả một tuần trực liên tục tại bệnh viện, vậy nên không khó hiểu khi Thẩm Tiểu Ái lại phải mang theo nhiều đồ đạc tới vậy.

Với cường độ làm việc như thế, đương nhiên sẽ không tránh khỏi sự mệt mỏi từ cả thể chất và tinh thần.

Dẫu rằng Thẩm Tiểu Ái cũng chẳng phải tiểu thư cành vàng lá ngọc gì, từ nhỏ tới lớn chưa từng có lúc nào không phải chịu đựng cuộc sống vất vả, thế nhưng công việc này thực sự vẫn có phần hơi quá sức với cô.

Thử nghĩ xem, một người công tác ở khoa hồi sức tích cực - nơi mà sự sống và c·ái c·hết luôn song hành với nhau - thì làm sao mà có thể duy trì sự vui vẻ và lạc quan mọi lúc mọi nơi được cơ chứ?

Phải tiếp xúc hàng ngày với những bệnh nhân thuộc dạng nguy kịch nhất trong cả bệnh viện, trông thấy người nhà của họ mang theo ánh mắt thất thần lạc lõng rời đi trong vô vọng, hoặc đau khổ khóc lóc tới c·hết đi sống lại, đây đều có thể coi như hàng loạt sự khảo nghiệm về tinh thần cực kỳ nặng nề.

Đương nhiên trong đó không phải không tồn tại một thoáng lạc quan, ví như khi người đàn ông lớn tuổi bị t·ai n·ạn xe máy có thể tỉnh dậy sau ca phẫu thuật não, hoặc một đứa bé mười hai tuổi mỉm cười yếu ớt vì trái tim mới được cấy ghép đã hoạt động bình thường...

Với một người nhân hậu như Thẩm Tiểu Ái, thì tất cả những khoảnh khắc tích cực hiếm hoi ấy luôn khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Chúng mang tới cho cô sự bình yên nhất định trong tâm hồn, bù đắp đi hết thảy khó khăn, gian khổ trong suốt cả quãng thời gian dài oằn mình chống chọi với gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng trên vai.

Hôm nay tâm trạng của Thẩm Tiểu Ái rất vui vẻ, vì bệnh nhân mà cô chăm sóc suốt gần một tháng nay cuối cùng cũng đã chuyển biến tốt hơn, vài ngày tới là có thể được đưa sang phòng bệnh thường rồi.

Chỉ mất khoảng một vài phút, Thẩm Tiểu Ái đã đi hết đoạn đường từ bến xe bus vào đến sân khu tập thể mà cô đang sinh sống.

Vừa tới đây, bước chân của Thẩm Tiểu Ái thoáng ngừng lại trong giây lát, bởi lúc này trước mắt cô bất chợt xuất hiện một hình bóng thân thuộc mà đã khá lâu rồi chưa nhìn thấy.

Ở cách đó khoảng mười mấy mét, Sở Thiên đang nghiêng người tựa vào ngọn đèn đường hiu hắt chập chờn, đứng yên lặng một mình.

Ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ bóng đèn cao áp cũ kỹ kia chiếu thẳng lên người hắn, để cho cái bóng của Sở Thiên đổ xuống nền bê tông gồ ghề, tạo thành một ảo ảnh cô độc và có phần t·ang t·hương.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức phát hiện ra người con gái mà hắn chờ đợi đang ở ngay trước mặt, chỉ cần bước đi vài bước là có thể chạm vào rồi.

Hắn rít một hơi dài, ném cái đầu thuốc đã cháy quá phân nửa xuống đất, sau đó chầm chậm cất bước tiến về phía Thẩm Tiểu Ái.

Thẩm Tiểu Ái đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng không ngừng xao động, dường như vẫn còn chưa tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình lúc này.

Anh ấy... Trở về từ khi nào vậy?

Sao không báo trước với mình một tiếng chứ?

Tại sao anh ấy lại gầy đi nhiều như thế?



...?

Hàng loạt câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu Thẩm Tiểu Ái, nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Điều này khiến cho cô bỗng cảm thấy có chút bối rối.

Sống mũi Thẩm Tiểu Ái hơi cay cay, một vài giọt nước trong suốt bắt đầu xuất hiện trên đôi mắt long lanh, giống như chỉ chực chờ cơ hội để lăn xuống đôi gò má trắng ngần thanh khiết kia mà thôi.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian, Sở Thiên đã đứng trước mặt Thẩm Tiểu Ái - một gã Sở Thiên bằng xương bằng thịt, chứ chẳng phải là ảo ảnh mơ hồ thường xuất hiện trong những giấc mơ chập chờn của cô.

Hắn mỉm cười, đưa bàn tay đặt lên má Thẩm Tiểu Ái vài giây, rồi chợt tiến thêm một bước, ôm chầm lấy thân thể mềm mại như tơ liễu của cô vào lòng.

Đầu óc Thẩm Tiểu Ái ngay lập tức trở nên trống rỗng.

Cô ngẩn ngơ trong phút chốc, hai cánh tay bất giác đưa lên, bám chặt vào lưng Sở Thiên.

Thẩm Tiểu Ái áp mặt vào lồng ngực hắn, nghe trọn tiếng tim đập đều đều, cảm nhận hết thảy sự ấm áp tỏa ra từ thân thể gầy mòn kia.

Nước mắt không kìm được mà bắt đầu tuôn ra khỏi bờ mi, thấm dần vào chiếc áo sơ mi màu đen thơm mùi nắng mùa thu, hòa trộn với hương tinh dầu hoa hồng nhàn nhạt đang phảng phất như có như không.

Thẩm Tiểu Ái cố kìm nén cảm giác nghèn nghẹn trong lồng ngực lại, nhưng lý trí của cô lại chẳng đủ mạnh mẽ để chế ngự mớ cảm xúc hỗn độn kia, mà chỉ khiến cho nó càng vỡ òa hơn gấp bội phần.

Có vui mừng, có hạnh phúc, và có cả xót xa.

Chẳng lẽ đây chính là "Tiểu biệt thắng tân hôn" mà người ta thường hay nói sao...?

Phì, không đúng, cái cụm từ kia hình như còn mang theo hàm nghĩa xấu xa khác...

Thế nhưng nếu không phải như vậy, thì nên gọi thứ cảm xúc này là gì đây?

Không biết nữa... Mặc kệ nó đi...

Thẩm Tiểu Ái chẳng còn màng tới những suy nghĩ lung tung lộn xộn vừa thoáng qua trong đầu nữa, bởi vì vào giây phút này đây, cô chỉ muốn dồn hết toàn tâm toàn ý của mình vào người đàn ông trước mặt mà thôi.

Cứ như vậy, hai con người, hai thế giới hoàn toàn khác biệt, đã hòa vào làm một cùng nhau trong khoảnh khắc ấy.

Cơn gió mùa thu nhè nhẹ thoáng qua, dường như đang muốn nhường lại cho đôi tình nhân một khoảng không gian riêng tư, để họ có thể tự do thả hồn mình vào dòng cảm xúc kéo dài bất tận.

Ở cách đó không xa, Trương Phi Phàm ngoảnh mặt đi chỗ khác, làm bộ như mình chẳng hề để ý gì tới những chuyện đang xảy ra.

Thế nhưng trong thâm tâm hắn lại không thể tránh khỏi cảm giác chua xót đang từ từ dâng lên.

Nếu như mình và Vân Khanh cũng có thể được như vậy, thì quả thực không còn gì hạnh phúc hơn nữa.



Chỉ tiếc...

Ngày ấy, khi Phương Vân Khanh rời khỏi vùng quê nghèo khó, lên chuyến xe định mệnh kia để tới một thành phố xa lạ kiếm kế sinh nhai, Trương Phi Phàm đã không có đủ can đảm để ngăn cô ấy lại.

Rất có thể người ta sẽ nghĩ Trương Phi Phàm là kẻ nhát gan, sợ bóng sợ gió, ngay cả người con gái mình yêu cũng không dám che chở.

Tuy nhiên đặt vào hoàn cảnh của hắn khi ấy, thì thực sự khó mà có thể giống như Tinh gia, thuận miệng nói ra ba chữ "Tôi nuôi cô" được.

Bản thân hắn có tài cán gì chứ?

Gia cảnh của hắn tốt lắm hay sao?

Ông già nát rượu, bà mẹ bệnh tật nằm liệt giường, bản thân bị trục xuất khỏi quân ngũ.

Hắn ngay cả chính mình còn khó mà tự lo nổi, thì làm sao mà dám mơ tưởng tới việc bao bọc, che chở cho người khác cơ chứ.

Cũng bởi vậy nên trong lòng Trương Phi Phàm luôn có một sự nuối tiếc khôn nguôi, và đi kèm với nó là khát khao bất tận về một cuộc sống đầy đủ hơn, sung túc hơn.

Trước đó, khi vừa gặp lại Phương Vân Khanh trong hoàn cảnh đặc biệt kia, tâm tư của Trương Phi Phàm thực sự đã bị dao động không ít.

Hắn muốn được ở bên cạnh cô, được chăm sóc cho cô, được làm những việc mà ngày xưa hắn không có gan làm.

Hắn muốn bù đắp những thất bại trong quá khứ, để cho bản thân không cần cứ mãi day dứt về đoạn tình cảm không trọn vẹn kia.

Nhưng sau khi đã suy nghĩ rất nhiều, tâm can bị giằng xé bởi những sự đối nghịch giữa ham muốn và đạo đức, Trương Phi Phàm lại phải cắn răng chọn cách từ bỏ, bởi hắn biết tất cả mọi thứ mà mình đang có trong tay đều là do Sở Thiên mang tới.

Thậm chí ngay cả cái cơ hội để trở thành kẻ phản bội, cũng là vì hắn đang làm việc cho Sở Thiên mới có, chứ chẳng phải vì bản thân hắn giỏi giang xuất chúng gì.

Trương Phi Phàm có thể không phải là kẻ lương thiện, sống tốt đời đẹp đạo gì cho cam, tuy nhiên ít nhất thì hắn vẫn phải giữ được một điểm giới hạn cuối cùng.

Làm người thực sự không dễ dàng, trở thành thú vật lại tương đối đơn giản.

Hắn không biết bản thân sau này có phải hối tiếc thêm một lần nữa vì lựa chọn của bản thân hay không.

Nhưng chí ít thì ở thời điểm hiện tại, hắn đã đủ kiên định...

Trương Phi Phàm cứ mải mê chìm đắm với những suy nghĩ và cảm xúc trong đầu.

Mãi cho tới khi điếu thuốc trong tay cháy tới tận cùng, thì cảm giác bỏng rát kia mới đưa hắn trở lại với hiện thực.



Hắn thở dài một hơi não nề, ném điếu thuốc đã tàn kia xuống đất, lắc đầu ngậm ngùi.

"Anh Trương, làm gì mà tâm tư thế, tôi gọi mấy câu cũng không nghe thấy."

Một bàn tay vươn ra vỗ vào vai hắn, khiến cho Trương Phi Phàm bị giật mình, ngay lập tức ngoảnh đầu nhìn lại.

Sở Thiên cùng Thẩm Tiểu Ái đã đi tới ngay sau lưng từ lúc nào mà hắn cũng chẳng hay biết gì.

Trông thấy biểu cảm và hành động của Trương Phi Phàm, Sở Thiên nhún vai một cái, chầm chậm tiếp lời:

"Bây giờ anh đưa chúng tôi tới nhà hàng Cest Bon. Tôi đã đặt hai bàn rồi, anh Trương cũng chưa ăn tối, ở lại đó dùng bữa rồi về nhé."

Trương Phi Phàm ngẩn ngơ trong giây lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ nhanh nhẹn thường thấy.

"Được, thiếu gia, Thẩm tiểu thư, mời lên xe."

Dứt lời, hắn vội vàng chạy tới phía chiếc xe Bentley Mulsanne đang đỗ gần đó, nhanh tay mở cửa cho hai người.

Thẩm Tiểu Ái không bày tỏ bất kỳ sự phản đối nào với cách xưng hô có phần kỳ quặc của Trương Phi Phàm, mà chỉ ngượng ngùng gật nhẹ đầu, theo sau Sở Thiên bước vào trong chiếc xe đáng giá cả một gia tài kia.

Rõ ràng là cô vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm với thứ danh hào thuộc về thời kỳ phong kiến kia, tuy nhiên Thẩm Tiểu Ái lại hiểu rằng một khi mình và Sở Thiên có quan hệ vượt trên mức thông thường, thì cũng tức là bản thân đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác - thế giới của những nhân vật thượng lưu.

Để có thể trở thành một phần trong cuộc đời của hắn, cô buộc phải quen với sự khác biệt ấy.

Không nhất thiết là bị thế giới xa hoa ấy hòa tan tới mức đánh mất bản chất thật của mình, nhưng chí ít cũng cần song hành với nó như một sự thật hiển nhiên.

Sau khi tất cả đã an vị trong xe, Trương Phi Phàm mới cẩn thận nổ máy đạp ga, để cho chiếc Bentley chầm chậm lăn bánh hướng ra đường lớn.

Hắn giữ xe di chuyển thật êm ái, cũng tự giác im lặng như một bức tượng, không nghe không thấy bất cứ điều gì hết, để cho Sở Thiên và Thẩm Tiểu Ái khỏi bị sự có mặt của hắn làm ảnh hưởng, càng tránh phải ăn cơm chó bất đắc dĩ.

Nhưng rốt cuộc chỉ sau năm phút, Trương Phi Phàm lại không nhịn được mà liếc nhìn qua gương chiếu hậu.

Không phải vì hắn tò mò, càng chẳng phải vì hắn muốn xem phim ngôn tình miễn phí, mà bởi Trương Phi Phàm muốn quan sát thái độ của Sở Thiên lúc này.

Thực khó có thể tin được, chỉ một vài giờ trước thôi, Sở Thiên vẫn còn giống như kẻ chán nản bất đắc chí, từ bộ dạng tới cử chỉ đều toát ra vẻ u uất tới mức làm cho người xung quanh cũng phải lo ngại thay cho hắn.

Vậy mà chỉ duy nhất một cái ôm của Thẩm Tiểu Ái, đã khiến cái vẻ sầu đời ấy ngay lập tức biến mất chẳng còn tăm hơi, cứ như thể nó chưa từng xuất hiện bao giờ.

Đây là sức mạnh thực sự của tình yêu sao?

Có thể khiến cho một con người thay đổi tới mức nghiêng trời lệch đất như vậy ư?

Sở Thiên vừa cười đùa không ngừng, vừa thì thầm vào tai Thẩm Tiểu Ái những lời mà chỉ có hai người họ mới biết là gì.

Nhưng từ vẻ mặt đang ửng lên từng đợt sắc hồng, ánh mắt bẽn lẽn cùng cái miệng nhỏ nhắn cắn chặt lấy bờ môi kiều diễm của cô, có thể đoán được câu chuyện Sở Thiên đang kể chắc hẳn không nằm ngoài mấy chủ đề "đứng đắn" mà hắn thường lấy ra để trêu chọc phụ nữ.

Không được rồi, cơm chó này quá mặn, còn ăn nữa sẽ c·hết người.

Trương Phi Phàm bĩu môi, hướng ánh mắt thẳng về phía trước, hoàn toàn bỏ qua đôi tình nhân đang chim chuột ở đằng sau kia.