Chương 132: Giao mùa
Bảy ngày sau.
Thời tiết Đông Hải đã bắt đầu bước vào giai đoạn cuối Thu đầu Đông, cái nắng chói chang cùng sự nóng bức ngột ngạt của vùng nhiệt đới đang dần dần bị thế chỗ bằng những cơn gió mát mẻ, mang theo trong đó một chút se lạnh vào buổi sáng sớm cùng chiều muộn.
Sở Thiên nằm dài trên ghế sofa, liếc nhìn vào mấy dòng chữ ngắn ngủi đang hiện lên trên màn hình điện thoại.
Hắn nặng nề thở hắt ra một hơi, đôi mắt chậm rãi nhắm lại trong giây lát.
Một tuần vừa qua nói dài thì không phải dài, nói ngắn cũng không quá ngắn, đại khái là vừa đủ để hắn hoàn thành một vài công việc quan trọng.
Đầu tiên, Sở Thiên đã có một cuộc trò chuyện dài ngót nghét ba tiếng đồng hồ với ông bố hờ của hắn - chủ tịch Sở Luân.
Phải nói rằng việc phát hiện ra những gì Sở Thiên âm thầm thực hiện sau lưng mình khiến cho tâm trạng của Sở Luân không tránh khỏi xuống thấp tới cực điểm trong thời gian ngắn.
Thậm chí ngay tới những việc quan trọng như công tác ở tập đoàn hay dự án JK Black Pearl, ông ta cũng chỉ miễn cưỡng xem qua loa cho có lệ.
Đối với một người mà tính tham công tiếc việc đã ăn vào trong máu như Sở Luân, thì quãng thời gian nhiều ngày liên tục không có mặt tại văn phòng quả thực là một chuyện vô cùng hiếm thấy.
Điều này không chỉ khiến cho hoạt động của tập đoàn bị trì trệ đi phần nào, mà còn gây ra một sự xao động trong hàng ngũ lãnh đạo cũng như nhân viên cốt cán.
Phải biết rằng sau khi giành thắng lợi trong trận chiến lần trước tại đại hội đồng cổ đông, Sở Luân đã hoàn toàn chiếm trọn vị thế độc tôn, chẳng khác nào đang ngồi trên ngai vàng của đế chế JK vậy.
Sóng lớn vừa qua đi, lòng người vẫn còn đang hoang mang cực độ.
Tất cả các lãnh đạo khác của JK đều nín thở chờ đợi từng quyết định của vị chủ tịch quyền lực này, hết thảy đều răm rắp tuân theo chỉ thị, hoàn toàn không dám đơn phương đưa ra bất kỳ chủ ý nào.
Đây thực tế không phải là một chuyện xấu, nhất là trong thời điểm tập đoàn JK đang rất cần một quãng nghỉ ngắn sau cơn giông tố.
Thế nhưng tình trạng này cũng khiến cho một vấn đề mới nảy sinh, đó là JK không thể hoạt động mà thiếu đi sự lãnh đạo của Sở Luân.
Những nhân viên dưới quyền chẳng thể nào biết được rốt cuộc vì lý do gì mà chủ tịch lại bỏ bê công việc đột ngột như vậy.
Còn Sở Thiên thì khác, hắn hiểu được rằng hành động này của ông già hắn giống như đang tự trừng phạt bản thân, vì một lỗi lầm mà ông ta không gây ra.
Chuyện Sở Thiên làm với Quách An khiến cho Sở Luân không thể không dằn vặt lương tâm, dẫu rằng ai ai cũng biết tình cảnh lúc đó đã nguy cấp tới mức những biện pháp thông thường chẳng còn khả năng vãn hồi được.
Nếu như nói Sở Luân giận con trai vì đã tự ý làm những chuyện mà ông ta không đồng ý thì không đúng cho lắm.
Quả thực Sở Luân có hơi không bằng lòng với cách làm của Sở Thiên, nhưng điều đó chẳng thể khiến cho ông ta bất mãn hay ghét bỏ hắn.
Người mà Sở Luân căm ghét thực sự, lại chính là bản thân ông ta.
Là một doanh nhân, chỉ để thỏa mãn tham vọng của mình, Sở Luân đã đi một nước cờ phiêu lưu và nguy hiểm tới mức không thể nào lường trước được những rủi ro có thể gặp phải.
Là một người đứng đầu, ông ta đã quá bất cẩn khi để cho đám người bên dưới lén lút đâm sau lưng mình một nhát dao mà không hề hay biết gì, mãi cho tới tận giờ phút cuối cùng.
Hơn hết, là một người cha, sự vô năng của Sở Luân khiến cho đứa con trai duy nhất của ông ta phải nhúng chàm đôi bàn tay chỉ để giải quyết mớ rắc rối vốn dĩ chẳng thuộc về phần trách nhiệm của nó.
Những điều này khiến cho Sở Luân không thể không oán giận và suy sụp, chí ít là cho tới khi Sở Thiên trở về sau chuyến đi dài vừa qua.
Chẳng ai biết được rốt cuộc Sở Thiên và Sở Luân đã nói với nhau những gì trong suốt mấy giờ đồng hồ dài đằng đẵng đó.
Nhưng kết quả của nó thì ai cũng có thể thấy rõ.
Sở Luân hiện tại đã tiếp tục vùi đầu vào công việc, giống như thói quen mấy chục năm trước đó mà ông ta vẫn làm.
Chỉ có một điểm khác, đó là số lượng những cuộc gọi hỏi han của ông ta tới cậu con trai quý tử đã nhiều thêm vài lần, dù cho phần lớn trong đó chỉ là những lời vô vị như ăn cơm chưa, uống thuốc chưa, thân thể có khó chịu gì không...
Sở Thiên cũng chẳng cảm thấy phiền hà gì về chuyện này, thậm chí trong thâm tâm hắn còn cảm thấy một chút ấm áp kỳ lạ.
Người thân... Người thân...
Vấn đề đầu tiên cứ như vậy đã giải quyết xong xuôi.
Việc tiếp theo mà Sở Thiên trăn trở, đó chính là những gì đã xảy ra trong chuyến đi vừa qua.
Dù cho mọi chuyện đã đi qua một thời gian, nhưng trong lòng Sở Thiên vẫn không thể nào an yên được như trước khi nó xảy ra.
Hắn thường xuyên mơ thấy ác mộng, hoặc ngồi thẫn thờ một chỗ, tâm trí thả trôi tới tận phương trời nào chẳng rõ.
Hắn biết mình không được phép chìm đắm vào những thứ cảm xúc hỗn loạn và tiêu cực quá lâu, bởi lẽ thời gian sẽ không chờ đợi bất kỳ ai, bất kể người đó già hay trẻ, giàu có hay nghèo hèn, vui sướng hay đau buồn.
Chiếc USB kia... Cũng chính là thứ mà Sở Thiên đã lấy được trong chuyến đi New York...
Vốn dĩ ngay từ đầu hắn muốn dùng nó như một cái bẫy để tiêu diệt cái thân thể đang thoi thóp trong bệnh viện bên kia bán cầu.
Thế nhưng cuối cùng sau nhiều lần suy đi tính lại, hắn không thể không cắn răng hi sinh con bài tẩy đó để nhường chỗ cho một vấn đề quan trọng hơn.
Đó chính là mạng sống của bản thân Sở Thiên, và một người mà hắn không mong gặp lại lần nữa - Tôn Nghị.
Chẳng cần tốn nhiều thời gian, người Mỹ sẽ có được toàn bộ thông tin của Sở Thiên, cũng như biết được hắn đã không còn ở lại trên mảnh đất của họ nữa.
Nhưng khoảng cách về địa lý này chẳng thể giữ cho Sở Thiên và Tôn Nghị được an toàn trong bao lâu, bởi lẽ trong tay của đám cường quốc kia còn có một công cụ vượt ngoài tầm biên giới - Interpol.
Chỉ cần lệnh truy nã được ban ra, cả hai người họ sẽ nghiễm nhiên nằm ngoài vòng pháp luật dù ở bất cứ đầu trên thế giới, bao gồm cả chính quê hương của mình.
Bất kể gia đình Sở Thiên có giàu sang tới đâu đi chăng nữa, thì vẫn sẽ không tránh khỏi kết cục phải sống chui lủi suốt phần đời còn lại, hoặc là b·ị b·ắt giữ rồi được đưa lên máy bay tới Mỹ ngồi ghế điện.
Bởi vậy nên Sở Thiên buộc phải làm mọi cách để đình chỉ vụ án trước khi lệnh truy nã được phát ra.
Trên thực tế, không phải là hắn chưa nghĩ tới một vài biện pháp khác, tuy nhiên sau cùng thì phương án khả dĩ nhất vẫn là nhờ tới một người đủ năng lực từ phía Hoa Kỳ lo liệu chuyện này.
Chiếc USB kia là chìa khóa để làm được việc đó.
Và dòng tin nhắn mà Sở Thiên đang đọc lúc này là thông báo từ người bạn quyền lực kia, rằng lệnh truy nã liên bang của hắn đã được gỡ bỏ vì thiếu bằng chứng và sai sót trong quá trình điều tra.
Việc này coi như đã giải quyết được vấn đề cấp bách của Sở Thiên, cũng đặt dấu chấm hết cho những hệ lụy mà chuyến đi của hắn mang lại.
Tuy nhiên vẫn còn một chuyện nữa mà Sở Thiên cần phải làm, và dù trong lòng rất không muốn, nhưng hắn vẫn phải sắp xếp một cuộc gặp mặt với Tôn Nghị trong thời gian sớm nhất.
Chẳng phải vì ôn lại chuyện cũ hay thắt chặt tình thương mến thương gì, mà là vì hắn có thứ cần đàm phán lại với ông ta.
Trước đây Sở Thiên còn chưa hiểu rõ con người của vị tổng giám đốc họ Tôn kia, cho nên mới cả gan chạm vào nọc của con rắn độc ấy.
Nhưng bây giờ, khi đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn và máu lạnh tới cực độ của Tôn Nghị, Sở Thiên cũng coi như đã sáng mắt sáng lòng.
Căn cứ vào hành động của Tôn Nghị nhắm tới Trương Phi Phàm, cộng với c·ái c·hết của mẹ Quách An, không khó để Sở Thiên nhận ra được ác ý của Tôn Nghị còn đáng sợ hơn những gì mà hắn tưởng tượng.
Vốn dĩ Sở Thiên vẫn cho rằng bằng vào những gì trải qua từ kiếp trước, hắn đã đủ khôn ngoan, đủ dứt khoát để đối phó với mọi vấn đề, mọi kẻ địch.
Rốt cuộc, trải qua bài học lần này, Sở Thiên đã hiểu được rằng bản thân mình còn chưa thông minh tới mức có thể nắm mọi thứ trong tay.
Và rằng những kẻ xung quanh hắn, dù mang theo thiện ý hay địch ý, cũng đều không phải những hình nộm sặc sỡ vô tri để hắn tùy tiện thao túng, mặc sức điều khiển.
Còn về phần Tôn Nghị... Người này... Không thể đi lại quá gần, lại càng không thể trở thành đồng minh chân chính được...
Sở Thiên vươn vai một cái, với tay nhặt lấy bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu.
Lửa thắp lên, khói lan tràn.
Hắn rít một hơi thật sâu, từ từ cảm nhận thứ độc phẩm kia đang chạy nhanh theo từng mạch máu, chầm chậm ngấm dần vào từng tế bào.
Chẳng mấy chốc, cả căn phòng rộng rãi thênh thang đã tràn ngập một làn sương mỏng bồng bềnh như có như không.
Một tiếng lách cách vang lên, cánh cửa phía sau lưng hắn mở ra, liền sau đó là một khuôn mặt xinh đẹp thập thò ngó nghiêng.
"Ê, nếu ngại sống lâu quá thì c·hết một mình đi, đừng có đầu độc tôi bằng cái thứ hôi hám đó."
Khương Hân từ trong phòng bước ra, liếc nhìn dáng vẻ lôi thôi của Sở Thiên, nhíu mày sẵng giọng:
"Cậu không có việc gì làm à? Cả ngày hết ăn lại nằm, còn thắp hương hai mươi tư giờ không nghỉ, bộ muốn làm phòng hơi ngạt tại gia hay sao?"
Sở Thiên chẳng thèm ngoái đầu, cũng không đáp lại những lời chua ngoa của đối phương, mà chỉ bình thản tiếp tục nuốt sương nhả mây.
Trông thấy gã công tử bột kia coi mình như không khí, Khương Hân nghiến răng bước tới, giật lấy điếu thuốc đã gần cháy hết của Sở Thiên, nhấn mạnh nó vào chiếc gạt tàn pha lê đặt trên mặt bàn.
"Hừ, cha cậu thuê tôi tới để quản lý vấn đề sức khỏe cho cậu, nếu như cậu có vấn đề gì thì chẳng phải trách nhiệm sẽ đổ lên đầu tôi hay sao? Đúng là không biết tốt xấu."
Sở Thiên hơi mỉm cười, chậm chạp cất lời:
"Còn vài ngày nữa là hết tháng, tới lúc đó cô nhận lương rồi tìm một chỗ làm khác đi."
Khương Hân lắc đầu, giở giọng lưu manh chày bửa:
"Cha cậu là người thuê tôi, không phải cậu. Nếu muốn tôi nghỉ việc, tốt thôi, bảo cha cậu trực tiếp nói chuyện với tôi là được. Còn cậu thì..."
Sở Thiên nhìn thẳng vào mắt Khương Hân, tông giọng ngay lập tức chuyển từ chỗ thản nhiên sang nghiêm túc.
"Thực sự cô coi đây chỉ đơn thuần là một công việc thôi sao? Người như cô chắc chắn còn nhiều cơ hội việc làm tốt hơn, tại sao cứ phải bám víu chặt lấy tôi không buông vậy?"
Thái độ xoay ngoắt một trăm tám mươi độ của Sở Thiên, cộng thêm với động cơ "không trong sáng" mà cô ta mang theo ngay từ đầu, khiến cho Khương Hân không thể không chột dạ.
Cô ngẩn ngơ mất vài giây, sau đó mới định thần lại, hắng giọng cự cãi.
"Hừ, chẳng qua là vì cha cậu trả lương cao nên tôi mới ở lại đây, chứ cậu tưởng bản thân mình có gì ghê gớm hơn người lắm à?"
"Được, coi như là vậy đi."
Sở Thiên xua xua tay, dường như đã chán phải gây lộn với một người vô tri như thế.
"Vậy thì cô cứ làm cho tốt việc của mình là được, đừng có kiếm chuyện làm phiền tôi là nữa. Với lại đừng có "hừ, hừ" suốt như vậy, người ta không biết lại tưởng cô b·ị đ·au răng."
Nói đoạn, hắn xoay người đứng dậy, vơ lấy bao thuốc trên bàn đút vào túi, nhanh chóng bước ra phía cửa chính.
"Tôi ra ngoài một lát, cô ở nhà trông nhà nhé."
"Hừ, coi tôi là chó trông nhà của cậu à, đồ... Ê, quay lại đây, tôi còn chưa nói xong..."
Một tiếng rầm khô khốc phát ra từ cánh cửa bị đóng sập, giống như điểm dấu chấm cụt lủn cho chuỗi lải nhải còn đang dang dở của Khương Hân, khiến cô tức tới mức xì khói.
"Đồ khốn kiếp...!"
Sở Thiên vừa thong thả bước đi dọc theo hành lang, vừa rút điện thoại trong túi ra, bấm nút gọi đi.
Vài giây sau, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
"Sở thiếu gia, tôi đây."
"Anh Hoắc, có chút chuyện muốn nhờ anh giúp."
Sở Thiên thoáng nhìn lại phía sau trong giây lát, nói:
"Anh điều tra giúp tôi thông tin về người này... Đúng vậy, là người mà cha tôi thuê... Không có gì, chỉ là muốn hiểu thêm một chút về cô ta thôi... Tốt, tôi chờ tin tức từ anh..."