Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 129: Trở về




Chương 129: Trở về

Chiếc Bentley Mulsanne phóng đi vun v·út trên con đường rộng thênh thang bên ngoài sân bay Đông Hải, để lại đằng sau một vệt khói trắng mỏng manh như có như không.

Lúc này Trương Phi Phàm đang là người cầm lái, hắn vừa điều khiển chiếc xe, vừa liên tục liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát nhất cử nhất động của gã thanh niên trẻ tuổi ở hàng ghế phía sau.

Vị đại thiếu gia nhà họ Sở này... Hình như cậu ấy đã thay đổi rất nhiều thì phải...?

Trên thực tế, chuyến đi của Sở Thiên chỉ kéo dài chưa đầy một tháng, tính ra thì đây cũng không phải là quãng thời gian quá dài.

Nhưng dường như chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi đó thôi, lại đủ để biến gã công tử hào hoa phong nhã nổi danh Đông Hải này trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.

Thân thể của hắn từ trước đã chẳng lực lưỡng gì cho cam, giờ đây lại càng thêm gầy mòn ốm yếu như cây cỏ dại ven đường, một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến cho hắn bay mất chẳng còn tăm hơi.

Làn da vốn dĩ trắng trẻo tới mức khiến cho phụ nữ phải ghen tị ước ao, lúc này đã đen sạm đi trông thấy.

Trên đó lác đác xuất hiện một vài vết xước xát đã đóng vảy, thậm chí có nơi còn bong tróc cả mảng lớn, chẳng khác nào một tấm vỏ cây mỏng manh bị cái nắng gay gắt ngày hạ chí thiêu đốt tới khô quắt khô queo đi vậy.

Phía dưới cằm Sở Thiên đã mọc ra vài sợi râu đen ngắn lởm chởm - thứ mà trước nay chưa từng xuất hiện trên mặt hắn bao giờ.

Thế nhưng tất cả những yếu tố đó đều chỉ là mặt ngoài, có thể coi như chuyện không đáng kể, chưa tới mức gây cho Trương Phi Phàm quá nhiều ngạc nhiên.

Điều khiến hắn thực sự phải cảm thấy lo ngại, đó là khí chất của Sở Thiên đã hoàn toàn thay đổi.

Vốn dĩ từ trước tới nay Trương Phi Phàm chưa bao giờ thấy vị đại thiếu gia này gặp phải tình trạng sa sút như bây giờ, bởi dù ở trong bất kỳ tình huống nào, thì trên mặt hắn ta vẫn luôn trưng ra một vẻ tự tin và thong dong tới mức đáng ghét.

Ngay cả khi gặp phải những khó khăn từ trên trời rơi xuống, thì Sở Thiên đều có thể thoải mái ứng đối, thậm chí còn chẳng thèm nhíu mày lấy một lần.

Tỉ như thời điểm Sở Thiên phát hiện ra Quách An đã phản bội lại cha hắn chẳng hạn.

Chẳng có lấy một chút chần chừ, Sở Thiên ngay lập tức quyết đoán xử lý gọn ghẽ kẻ phản bội, mặt khác vẫn điềm nhiên phân công cho Trương Phi Phàm thu thập tàn cục, không hề để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Thế nhưng vào giờ phút này đây, Trương Phi Phàm lại chẳng thể tìm thấy được một chút dấu vết nào chứng minh được sự liên hệ giữa vị thiếu gia ngày trước với gã thanh niên khắc khổ đang ngồi im lìm bất động kia nữa.

Ánh mắt của hắn không còn sáng bừng sự tự tin và quả quyết, mà thay vào đó là một tia trầm mặc thất thần, tựa như hồ nước trong vắt bỗng nhiên bị những cơn sóng ngầm không biết từ đâu tới điên cuồng khuấy đảo, trở nên vẩn đục chỉ trong thoáng chốc.

Nụ cười ngạo nghễ trên mặt đã biến mất không thấy tăm hơi, nhường chỗ cho nét u uất, bi thương và chán chường tới cực điểm.

Nếu như Trương Phi Phàm mà là người thích lên mạng xem tiểu thuyết tiên hiệp kỳ ảo gì đó, thì chắc hẳn lúc này hắn sẽ nghĩ ngay tới một cụm từ.

Đoạt xá trọng sinh.

Đúng vậy, ngoại trừ việc bị hồn vía của kẻ khác chiếm lấy thân xác, thì còn điều gì có thể thay đổi một con người nhanh tới như vậy chứ?

Từ lúc đón Sở Thiên ở sân bay tới bây giờ, Trương Phi Phàm vẫn chưa nghe được một lời nào từ hắn, thậm chí ngay cả một cái gật đầu chào hỏi cũng không có.

Tất cả những gì mà Sở Thiên làm, đó là thả từng bước trên đường như một cái xác không hồn, chẳng màng gì tới những thứ đang xảy ra xung quanh mình.

Trương Phi Phàm biết lúc này nên ngậm miệng lại và lo chuyện của mình là hơn, nhưng sự bức bối trong lòng khiến cho hắn không thể không mở lời trước.

"Thiếu gia, chuyện đó..."

Trương Phi Phàm nói ra nửa chừng, lại tiếp tục liếc mắt quan sát thái độ của Sở Thiên.

Không có phản ứng gì cả.



Sở Thiên cứ ngồi im lặng thất thần, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ, nhìn tới một điểm xa xăm mông lung nào đó.

Trương Phi Phàm hắng giọng một cái, cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương.

"Người của Tôn Nghị đã tới tìm tôi..."

Lúc này Sở Thiên mới như người vừa thức dậy sau cơn mê dài.

Hắn chầm chậm quay mặt về phía đằng trước, trong giọng nói dường như không mang theo bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào.

"Quả nhiên là như vậy..."

"Đúng như cậu dự đoán, chỉ vài ngày sau khi cậu cùng Tôn Nghị ra nước ngoài, thì gã họ Dương kia đã tìm đến chỗ tôi, hơn nữa... Hắn còn dẫn theo một người bạn cũ của tôi..."

Trương Phi Phàm hơi ngừng lại trong giây lát, bàn tay đang nắm vô lăng lại siết chặt thêm vài phần, cả người run lên trong thoáng chốc.

"Đó là một người rất quan trọng đối với tôi, cho nên... Lúc đó tôi thực sự đã hơi lung lay..."

Sở Thiên gật đầu đáp:

"Không sao, tôi hiểu rồi, anh không cần phải lo lắng gì đâu. Vả lại, nói cho cùng thì đâu phải ngẫu nhiên mà tôi lại tín nhiệm anh như vậy. Anh Trương, tôi biết anh trọng tình nghĩa, sẽ không vì bản thân mà hại tới những người xung quanh... Không giống như tôi..."

Vừa nói tới đây, Sở Thiên bỗng nhiên im bặt, trong mắt thoáng qua một tia đau khổ cùng tự giễu sâu sắc.

Dù không nhìn được rõ ràng biểu cảm của đối phương lúc này, nhưng Trương Phi Phàm đã bắt đầu lờ mờ hiểu ra được rằng sự thay đổi của vị đại thiếu gia kia không phải là ngẫu nhiên mà có.

Chắc hẳn chuyến đi lần này của cậu ấy đã xảy ra biến cố gì đó rất lớn, cho nên mới khiến cho Sở Thiên bỗng chốc biến thành một con người hoàn toàn khác như vậy.

Trương Phi Phàm rất muốn hỏi Sở Thiên về cuộc hành trình vừa qua, nhưng lý trí mách bảo hắn không nên và cũng không thể tiếp tục khơi lại chuyện đó dù chỉ là một lần.

Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, có nhắc tới nó thêm nữa cũng chẳng thể thay đổi được kết quả, mà chỉ khiến cho mọi thứ càng tệ hơn mà thôi.

"Bây giờ cậu muốn về nhà, hay là đi đâu trước?"

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Trương Phi Phàm mới dè dặt mở miệng hỏi nhỏ.

Sở Thiên lắc đầu, ngẫm nghĩ trong giây lát.

Trong đầu hắn lúc này giống như đang có một chiếc máy chiếu phim cổ đang không ngừng tua đi tua lại từng đoạn băng ngắn, để cho vô số hình ảnh chạy qua liên tục, từ người thân cho tới bạn bè của Sở Thiên.

Nhưng rốt cuộc nó chỉ chịu dừng lại ở một bức ảnh duy nhất.

Đó là một người con gái với nét dịu dàng, hiền từ và có phần hơi nhút nhát.

Mái tóc đen dài óng ả, khuôn mặt chất phác chẳng chút phấn son, nụ cười tươi tắn ấm áp như nắng xuân.

Đúng vậy, vào lúc này đây cô ấy là người duy nhất có thể an ủi được linh hồn đang bị những day dứt và tội lỗi giằng xé thành trăm ngàn mảnh của hắn.

Dẫu rằng Sở Thiên biết mình không nên xuất hiện trước mặt người con gái đó với bộ dạng bết bát như hiện tại, bởi làm vậy sẽ khiến cho cô ấy đau lòng lắm đấy.

Nhưng hắn lại muốn cho phép mình được ích kỷ, dù chỉ là ngày hôm nay thôi, bởi vì hắn đã chịu đựng quá đủ dằn vặt rồi.

...

Cánh cổng lớn của căn biệt thự sang trọng được mở rộng ra hết cỡ, chào đón chủ nhân của nó trở về sau một chuyến đi dài.



Tôn Nghị bước vào trong phòng khách rộng thênh thang mà vắng lặng, đặt lưng ngồi xuống chiếc ghế trường kỷ, lại tiện chân đá văng đôi giày rách nát đang mang ra một góc.

Dương Kiên đi sát theo phía sau lưng ông chủ của mình, nhanh chóng nhặt lại hai chiếc giày bị vứt bỏ kia, cẩn thận xếp chúng vào trong tủ đựng giày đặt bên ngoài bậc tam cấp.

Ngay sau đó, hắn liền trở lại phòng khách, khom lưng đứng im một chỗ, cách Tôn Nghị chừng vài bước chân.

Tôn Nghị liếc mắt nhìn Dương Kiên, hơi nhíu mày nói:

"Còn đứng đó làm gì? Ngồi xuống đi."

Dương Kiên biết trong ông chủ của hắn lúc này đang không ở trong trạng thái tốt, cho nên cũng chẳng dám nhiều lời, chỉ im lặng đặt nửa mông xuống chiếc ghế gỗ đối diện với Tôn Nghị.

Chiếc ấm tử sa được dọn lên bàn, kèm theo một hộp trà Phổ Nhĩ đắt đỏ.

Tôn Nghị chậm rãi thực hiện cái việc mà ông ta đã làm hàng trăm, hàng ngàn lần, tỉ mỉ tới mức không chê vào đâu được.

Một lát sau, ông ta đẩy nhẹ chiếc chén chứa đựng thứ nước trà nâu đỏ sóng sánh tới trước mặt Dương Kiên.

Mùi thơm dịu dàng của lá trà, kết hợp với hương tinh dầu nồng nàn từ vỏ quít lan tràn ra ngoài không khí, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy say mê.

"Việc tôi giao cho cậu làm tới đâu rồi?"

Tôn Nghị từ tốn nhấp một ngụm trà nhỏ, chép miệng vài cái, nói:

"Đã xử lý được hai người đó chưa?"

Dương Kiên không dám trực tiếp đối mặt với Tôn Nghị, mà cúi gằm đầu xuống, hướng ánh mắt của mình vào chiếc chén tử sa đặt trước mặt.

"Tôi đã đưa cả gã họ Quách và người nhà của hắn tới Phúc Lâm rồi. Còn tên tài xế thì..."

"Thì sao? Thất bại rồi à?"

"Xin lỗi... Tôi..."

"Thôi được rồi."

Tôn Nghị lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu lại tạo thành một đường thẳng gồ ghề.

Trà này sao lại khó uống như vậy?

Ông ta nhấp thêm một ngụm nhỏ, nhưng vẫn chẳng thể cảm nhận được cái hương vị thơm ngon thường ngày của thứ đồ uống đắt đỏ đầy tính nghệ thuật kia.

Tôn Nghị hừ lạnh một tiếng, trở mình đứng dậy, rồi lại mang theo cả khay ấm chén ra ngoài.

Mấy món đồ luôn được ông ta ưa thích, nâng niu như bảo vật nhân gian, giờ phút này lại bị Tôn Nghị thẳng tay ném vào sọt rác không thương tiếc.

Trông thấy hành động thất thường của ông chủ, trái tim Dương Kiên lại càng đập nhanh gấp bội phần.

Hắn cúi gằm mặt xuống sâu hơn nữa, chỉ hận không thể trốn vào một xó xỉnh nào đó mà thôi.

Mồ hôi trên trán túa ra không ngừng, nhưng Dương Kiên cũng chẳng nghĩ tới việc lau đi, cứ mặc cho nó chảy xuống tới mức cay xè cả mắt.



Một lát sau, Tôn Nghị quay trở lại, trên tay cầm theo một chai rượu whiskey và chiếc cốc pha lê trong suốt.

Ông ta thả mình xuống ghế sofa, tự rót ra non nửa ly rượu, rồi ngửa cổ uống ực một hơi.

Cùng lúc này, bên ngoài cổng lại vang lên tiếng lạch cạch mở khóa.

Tôn Ngữ San bước vào như một cơn gió, vừa đi vừa vung vẩy chiếc ba lô cũ kỹ bạc màu, miệng lẩm nhẩm một bài hát nào đó không rõ tên.

Thoáng thấy bóng dáng Tôn Nghị trong nhà, Tôn Ngữ San liền tròn mắt đứng nhìn trong giây lát, sau đó mới tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

"Ủa, cha về lúc nào vậy?"

"Mới đi học về à con gái?"

Vẻ phiền muộn trên mặt Tôn Nghị ngay lập tức dịu đi vài phần, thay vào đó là sự cưng chiều và yêu thương tới cực hạn.

"Con lên nhà trước đi, ta đang bàn chuyện công việc với chú Dương. Chờ lát nữa xong xuôi, hai cha con ta cùng đi ăn cơm trưa, được chứ?"

"Ừm... Chắc không phải hai vị lãnh đạo đang tính chuyện hại người đấy chứ, sao con thấy không khí nghiêm trọng vậy?"

Tôn Ngữ San chun mũi, mỉm cười nói đùa một câu.

Dương Kiên giật mình đánh thót, ngẩng đầu lên nhìn Tôn Nghị.

Còn may mắn là hắn đang ngồi quay lưng lại phía Tôn Ngữ San, nếu không thì cô nhóc này có vô tri đến mấy cũng có thể nhận ra được vẻ bối rối và căng thẳng trên mặt hắn.

Tôn Nghị lắc đầu cười trừ, xua tay đáp:

"Nói nhăng nói cuội, đi đi."

"Được rồi, hai người làm việc đi..."

Tôn Ngữ San xoay người đi lên lầu, không quên ném lại một câu cảnh cáo:

"Mấy ngày gần đây con vừa mới có thêm vài người bạn, cảm giác rất là tâm đầu ý hợp. Cha muốn làm gì thì làm, nhưng nếu để người ta đồn bậy đồn bạ tới tai bạn con thì... Hừm, tới lúc đó chắc chắn không thèm để ý tới cha nữa."

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại Tôn Nghị và Dương Kiên, cùng với chiếc đồng hồ quả lắc cổ không ngừng dao động, cần mẫn lặp đi lặp lại công việc thường ngày của nó mà chẳng hề biết chán.

Tôn Nghị liếc mắt nhìn về phía đối diện, thở dài một hơi, thấp giọng nói:

"Cậu về đi, cứ để xe lại đây, lát nữa tôi còn phải ra ngoài có việc."

Dương Kiên ngập ngừng đáp lời:

"Thế còn chuyện kia... Có cần tôi nghĩ cách khác không? Dù sao cũng chỉ là một gã tài xế, chắc chắn sẽ có phương pháp xử lý được. Bằng không chúng ta bắt người nhà hắn..."

"Thôi, chuyện đó tạm hoãn lại đã, lo chính sự trước."

Kế hoạch lần này thất bại vào phút chót, chẳng những không khiến cho Tôn Nghị cảm thấy tiếc nuối, mà ngược lại trong lòng ông ta lại hơi thoải mái hơn một chút.

Quả thực trước đó không lâu Tôn Nghị còn nghĩ sẽ xử lý Sở Thiên ngay sau khi đạt được mục đích của mình.

Ông ta có thể nhượng bộ trong chốc lát, nhưng sẽ không bao giờ để mặc cho kẻ dám tính kế mình tự tung tự tác, mà chắc chắn phải giáng cho đối phương một đòn thật đau, để cho chúng hiểu được Tôn Nghị chẳng phải cục đất sét mặc cho người ta nhào nặn.

Nói ông ta lòng dạ hẹp hòi cũng được, mà gán cho Tôn Nghị cái danh tiểu nhân độc địa cũng chẳng sao, bởi đó là phong cách nhất quán của ông ta từ trước tới giờ.

Nhưng trải qua một phen bôn ba sinh tử cùng nhau, Tôn Nghị bất giác lại cảm thấy Sở Thiên không tới mức quá đáng ghét như ông ta vẫn tưởng, mà ngược lại còn có chút ý tứ đồng bệnh tương liên.

Hơn nữa lúc này Tôn Nghị chẳng còn hơi sức đâu mà lo tới chuyện đó, bởi lẽ chuyến đi lần này đã không thể đạt được mục đích vốn có của nó.

Việc tiếp theo mà ông ta cần làm không phải là trả đũa Sở Thiên, mà là tìm cho mình một con đường mới, trước khi những người đứng sau lưng Tôn Nghị mất hết kiên nhẫn.