Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 128: Mưu đồ




Chương 128: Mưu đồ

Buổi tối ngày hôm đó, tại một quán bar nhỏ bên trong thị trấn Ocotillo.

Quán bar này có một điểm đặc biệt, đó là nó được chủ nhân đặt cho cái tên rất kỳ cục - y như cách mà người ta dựng nên nó: Lazy Lizard - Con thằn lằn lười biếng.

Ông chủ ở đây là một người da đỏ bản địa khoảng chừng trên dưới sáu mươi tuổi, có bộ râu đen vừa rậm lại vừa dài, um tùm như những cây bụi đặc trưng của miền hoang mạc mà chỉ cần thoáng nhìn qua là sẽ khiến người ta có thể ghi nhớ ngay.

Gia đình ông ta là một trong số những cư dân lâu đời nhất của cái thị trấn cũ kỹ này, tính đến nay đã có trên ba thế hệ sinh sống và làm việc ở đây.

Cái quán bar nhỏ xập xệ ấy vốn dĩ chỉ là một mảnh đất trống mọc đầy những cây xương rồng và cỏ dại lung tung, thỉnh thoảng lại có vài người dân xung quanh vứt vào đó những bịch rác mà họ lười phải mang đi đổ ở tịt tận đằng xa.

Sau khi mua lại nó từ tay một gã da trắng bợm rượu, ông chủ mới xây dựng lên một căn nhà nhỏ bằng ván gỗ, rồi lại kiếm thêm dăm ba bộ bàn ghế rẻ tiền từ đâu đó, tạo thành quán bar Lazy Lizard như ngày hôm nay.

Nghe qua thì có vẻ đơn giản, nhưng cả quá trình này đã tiêu tốn của ông ta mất hơn hai năm trời mới hoàn thiện.

Vì sao lại lâu như vậy ư? Vì ông ta lười.

Không bỏ tiền ra xây cất, cũng chẳng thuê người tới giúp đỡ, ông chủ quán bar tự mình dựng lên từng phần một, nhưng chỉ trong lúc rảnh rỗi, không còn việc gì khác để làm mà thôi.

Có những khi cả mấy tháng trời ông ta chẳng thèm động tới nó, đến mức mà người dân xung quanh đó còn tưởng nơi này là một căn nhà hoang vô chủ nữa cơ đấy.

Cho tới tận bây giờ, khi mà quán bar đã hoạt động ngót nghét chục năm trời, thì tác phong của ông chủ người da đỏ này vẫn chẳng hề thay đổi một chút xíu nào.

Ông ta chỉ mở cửa khi nào có hứng, còn nếu không thì thôi đi.

Mà cái hứng thú đó cũng không có tiêu chuẩn nhất định nào, có thể là ngày hôm đó trời mát mẻ, cũng có thể là ông ta vừa thắng được một trận poker, hoặc là trong hội bạn có người muốn tổ chức tiệc tùng gì đó.

Tóm lại Sở Thiên có thể coi là tương đối may mắn khi tới đây đúng vào ngày "có hứng" của ông chủ này.

Hắn bước vào quầy bar, bỏ ra hai dollar để đổi lấy một cốc rượu bourbon rẻ tiền - thứ chất cồn được sản xuất bởi một doanh nghiệp địa phương vô danh nào đó.

Sở Thiên nốc một hơi cạn sạch, cảm nhận dòng chất lỏng cay đắng tới mức gay gắt kia dần chạy vào trong cơ thể, để lại dư vị nóng bỏng và hơi hăng hăng nơi khoang miệng.

Nếu là ngày thường, có lẽ hắn sẽ chẳng thèm bước vào trong một nơi tồi tàn như thế này, lại càng không bao giờ uống thứ rượu không nhãn mác có vị tệ hơn cả nước lã pha cồn kia.

Nhưng hôm nay thì khác.

Thứ Sở Thiên uống vào lúc này nào phải rượu, mà hẳn phải là cảm xúc của hắn mới đúng.

Cay đắng, chán nản, mệt mỏi và day dứt, tất cả những thứ tiêu cực đó khiến cho tâm trạng của Sở Thiên tựa như một chiếc ly thủy tinh chông chênh trên ban công lầu tám, chỉ chực chờ một cơn gió thoảng qua đẩy nó rơi xuống tận vực sâu.

Dẫu vậy, Sở Thiên lại chẳng thể nào buông xuôi mọi thứ, bởi những gì mà Tôn Nghị nói khi trước quả thực không phải là không có lý.

Bản thân hắn có thể thất vọng vì chính mình, cũng có thể hành động bất cần và bê tha, nhưng hắn lại không thể nào bỏ qua được những người thân thiết xung quanh mình.



Họ vui niềm vui của hắn, buồn nỗi buồn của hắn, đau khổ thay cho những sự nghiệt ngã mà hắn phải trải qua, trân trọng hết thảy những cảm xúc mà hắn mang tới.

Sở Luân, Thẩm Tiểu Ái, Nhạc Dương... Họ là người thân, là bạn, là người thương, là tất cả những gì quý giá nhất mà hắn có được trong cuộc đời mới này.

Dù hắn có thực sự gục ngã, thì cũng phải là đơn độc ra đi.

Sở Thiên vẫy tay với tay chủ quán bar, nói:

"Thêm một ly bourbon nữa..."

Ông chủ nhún vai một cái, vớ lấy chiếc chai thủy tinh đựng đầy thứ chất lỏng vàng nâu trên quầy, rót thật đầy vào ly đế dày đặt trước mặt Sở Thiên.

"Thêm cho cậu đấy, ly này tôi mời."

Dứt lời, ông ta xoay người đi về phía tủ rượu, lấy từ trong đó ra một chiếc lọ nhỏ màu tím nhạt.

Ông chủ quán bar đặt nó trước mặt Sở Thiên, mỉm cười nói:

"Tôi có thứ này cho cậu đây. Yên tâm đi, ở đây nó là hợp pháp."

Sở Thiên cầm chiếc lọ trên tay, ngắm nghía nó một lúc lâu, sau đó mới lắc đầu đáp:

"Cảm ơn ông, nhưng tôi không muốn dùng nó."

"Được thôi, tùy cậu."

Ông chủ quán cười nhạt, tự rót cho mình một ly rượu, lại đổ thêm khoảng vài muỗng chất lỏng màu tím trong lọ kia vào, rồi cuối cùng là uống một hơi cạn sạch.

"Trông cậu có vẻ như đang gặp chuyện phiền lòng nào đó... Mà thôi, làm gì có ai sống trên đời này mà không phải sầu não cơ chứ."

Sở Thiên không nói gì, chỉ gật đầu qua loa coi như là câu trả lời.

Không gian trong quán lại rơi vào yên lặng.

Thời gian cứ thế trôi đi vô tình, chẳng thèm lưu lại lấy một giây để quan sát gã thanh niên chán nản đang ngồi lặng thinh một góc kia.

Mãi cho tới khi Sở Thiên đứng dậy rời đi, thì gã chủ quán kia mới tiến lại, vỗ vỗ lên vai hắn vài cái, rồi dúi vào tay Sở Thiên một tờ giấy nham nhở với dãy số nguệch ngoạc viết trên đó.

"Tôi biết cậu là ai và đang trong tình cảnh như thế nào. Nếu cần giúp đỡ, cứ gọi tới số điện thoại này."

Sở Thiên ngờ ngợ trong giây lát, sau đó gật đầu một cái, nhanh chân bước ra phía cửa.

Tới khi đã đi xa khỏi quán bar kia, Sở Thiên mới dừng lại, mở tờ giấy mà hắn nắm chặt trong tay từ nãy tới giờ ra.

Một mặt của nó là dãy số điện thoại với mã vùng California.



Mặt còn lại chính là lệnh truy nã được phát ra bởi cơ quan cảnh sát địa phương, mà hình ảnh của hai tên n·ghi p·hạm in trên đó không ai khác ngoài Sở Thiên và Tôn Nghị.

Trong một khoảnh khắc, toàn bộ lông tóc trên người Sở Thiên đều như đang dựng ngược lên, cảm giác không khác nào một luồng điện chạy xẹt qua xương sống của hắn, lao thẳng lên tới tận đỉnh đầu.

...

Tiếng còi xe c·ấp c·ứu rít lên từng đợt, tạo thành một thứ âm thanh gấp gáp mà thê lương vang vọng khắp xa gần.

Quách An ngồi trong xe, hai tay ôm đầu, toàn thân run lên từng chặp như người bị trúng kinh phong.

Khóe mắt của hắn đã đỏ hoe, cổ họng co giật liên hồi, ầng ậc nấc lên từng đợt, nhưng lại chẳng thể thốt ra thành lời.

Mà ở trước mặt hắn, một người phụ nữ già nua đang nằm lặng ngắt, không hề mảy may cử động dù chỉ là một ngón tay.

Trên mặt bà ta mang một chiếc mặt nạ oxi, toàn thân từ trên xuống dưới bị che phủ bởi tấm khăn trắng muốt, càng làm nổi bật lên làn da tím tái bất thường.

Cậu nhân viên y tế trẻ tuổi bên cạnh khẽ thở dài một hơi, lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán.

Tiếp theo, cậu ta cẩn thận gỡ chiếc mặt nạ ra khỏi người phụ nữ kia, sau đó run rẩy kéo tấm vải trắng lên trùm kín mặt bà ta.

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, nhưng..."

Quách An ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, lại cúi đầu nhìn vào người phụ nữ trước mặt.

Bất giác, hắn khóc nấc lên một tiếng, cả người đổ ập xuống, ôm chầm lấy cái t·hi t·hể đã tắt thở kia, gào lớn lên một tiếng như xé rách tâm can.

"Mẹ! Mẹ ơi...!!"

Cậu nhân viên y tế trẻ tuổi kia chẳng đành lòng nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên liền quay đầu sang chỗ khác, lén lấy tay gạt đi một giọt nước mắt sắp tràn ra khỏi bờ mi.

Lát sau, một nhân viên lớn tuổi hơn đang ngồi gần đó mới hắng giọng, chầm chậm cất lời:

"Bệnh nhân Trương Tuệ, bảy mươi hai tuổi, đ·ã t·ử v·ong vào hồi mười giờ ba mươi sáu phút sáng ngày hai mươi lăm tháng bảy..."

"Nguyên nhân gây ra c·ái c·hết được xác định là do nhồi máu cơ tim..."

"Các biện pháp c·ấp c·ứu đã được áp dụng: Hồi sức tim phổi CPR, khử rung tim, thuốc tiêm tĩnh mạch Nitroglycerine..."

"..."

Từng câu từng chữ được nói ra một cách máy móc, chẳng mang theo bất kỳ cảm xúc đặc biệt gì trong đó, giống như thể hắn ta đã quá quen với những việc tương tự thế này rồi.



Mà ở gần đó, Quách An lại như một kẻ mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn chẳng nghe lọt bất kỳ lời nào của gã nhân viên y tế kia.

Hắn chỉ một mực ôm lấy cái xác không hồn trước mặt, nước mắt không ngừng tuôn trào, liên tục gào lên từng tiếng thảm thương.

Gã nhân viên y tế đứng tuổi quay về phía cậu thanh niên đồng nghiệp, chậm rãi nói:

"Cậu gọi điện báo trước cho người ở bệnh viện về trường hợp này, để cho bọn họ có thời gian chuẩn bị các công tác liên quan."

Dứt lời, hắn lại lấy điện thoại từ trong chiếc túi đặt bên cạnh ra, nhanh chóng gửi đi một đoạn tin nhắn không đầu không cuối.

"Mọi việc đã xong."

...

Ở một nơi nào đó gần trung tâm thành phố Đông Hải.

Dương Kiên liếc nhìn dòng chữ ngắn ngủi trên màn hình điện thoại trong giây lát.

Liền sau đó, hắn nhấn vào nút xóa tin nhắn, sau đó tắt nguồn, tháo sim rồi bẻ chiếc điện thoại trong tay ra làm đôi, quẳng nó vào một chiếc thùng rác cách đó không xa.

Sự việc diễn ra đúng theo dự đoán của Dương Kiên, hay nói chính xác hơn là hoàn toàn trùng khớp với kế hoạch mà ông chủ của hắn vạch ra từ đầu.

Sự thực là mẹ của Quách An mắc bệnh tim đã nhiều năm, nhưng lại không nghiêm trọng tới mức có thể lập tức c·hết bất đắc kỳ tử như vậy được.

Lọ thuốc mà Dương Kiên đưa cho Quách An mấy ngày trước, vốn dĩ không phải loại c·hất đ·ộc ghê gớm gì, mà chỉ là một lọ thuốc Epinephrine - thứ thường được dùng để c·ấp c·ứu cho bệnh nhân bị hen suyễn.

Chỉ có điều, nó còn có vài tác dụng phụ như làm tăng nhịp tim, huyết áp, và gây co thắt mạch máu đột ngột.

Mẹ của Quách An bị hen suyễn mạn tính, cho nên bất kể có tra xét thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ chẳng thể phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào bên trong sự việc lần này.

Rất rõ ràng, c·ái c·hết của mẹ Quách An không phải là ngẫu nhiên, mà là một sự sắp xếp có chủ đích từ trước.

Mà mục tiêu bọn họ nhắm tới chính là vị chủ tịch quyền cao chức trọng của tập đoàn JK - Sở Luân.

Theo tính toán của Tôn Nghị, muốn nắm được Quách An trong lòng bàn tay, thì trước hết phải đưa được gia đình ông ta thoát khỏi vòng kìm kẹp của nhà họ Sở.

Sở Luân là một người rất niệm tình cũ, hơn nữa nhìn từ bên ngoài thì c·ái c·hết của mẹ Quách An đúng là có một phần trách nhiệm của con trai ông ta trong đó.

Nếu không phải hắn ta cho người giam lỏng cha mẹ tôi ở cái nơi khỉ ho cò gáy kia, thì liệu bà ấy có buồn phiền mà sinh bệnh hay không?

Và dù có thực sự gặp vấn đề, chỉ cần ở trong nội thành, có thể đưa bà ấy tới bệnh viện kịp thời, thì vẫn còn hi vọng cứu sống được.

Hơn nữa việc giam lỏng gia đình Quách An là chủ trương của Sở Thiên, nếu như để Sở Luân biết được con trai ông ta đã làm những chuyện này để cứu vãn tình hình của tập đoàn, thì chắc chắn Sở Luân sẽ phải vội vàng tìm cách tẩy trắng cho hắn.

Bằng vào nguyên nhân này, cộng thêm với sự áy náy của Sở Luân với Quách An, thì chắc chắn ông ta sẽ phải xem xét tới việc trả tự do cho những người còn lại trong gia đình hắn.

Hơn nữa Dương Kiên còn chuẩn bị sẵn một con bài tủ, đó là đưa cho Quách An một số tiền tương đối lớn, đổi lại hắn sẽ bán cổ phần trong tay mình cho Sở Luân với giá rẻ mạt.

Một người đã không còn mang tới uy h·iếp gì cho tập đoàn, dẫu rằng từng đối đầu với Sở Luân, nhưng lại mất đi người thân vì lỗi lầm mà con trai ông ta gây ra.

Không khó để đoán được Sở Luân sẽ lựa chọn như thế nào.