Chương 127: Tham lam
Hai ngày sau.
Trải qua cả một chuyến đi dài đằng đẵng đầy mệt nhọc và đau đớn, thì rốt cuộc Sở Thiên và Tôn Nghị cũng đã thoát khỏi cái hoang mạc quỷ quái kia, đặt chân tới được một thị trấn nhỏ nằm gần biên giới Hoa Kỳ - Mexico.
Đúng với tên gọi của nó, thị trấn Ocotillo này có rất nhiều cây sáp mộc mọc rải rác ở khắp mọi nơi.
Trên đường đi, trong khuôn viên nhà ở, thậm chí là cả bãi rác... Đâu đâu cũng thấy thấp thoáng một màu hoa đỏ tươi tắn, hệt như những đốm lửa nhỏ được ai đó thắp lên giữa vùng đất đầy sỏi đá khô cằn này.
Dân cư ở nơi này khá thưa thớt, chỉ khoảng chừng trên dưới ba trăm nhân khẩu, mà phần lớn trong số đó lại là người da trắng chứ chẳng phải người Mễ hay Indians.
Giống như bất kỳ thị trấn nhỏ nằm giữa khu vực hoang vắng nào đó trên khắp nước Mỹ này, Ocotillo chẳng hề có lấy một nét đặc trưng riêng biệt nào đáng kể.
Ở đây, khó mà thấy được một công trình cao quá hai tầng lầu, bởi phần lớn người dân đều sống trong những ngôi nhà cấp bốn thấp lè tè, được dựng lên bằng thứ vật liệu rẻ tiền nhất.
Dù không đến mức lụp xụp và bẩn thỉu như những khu ổ chuột rách rưới, nhưng xét về cảm quan tổng thể, thì thị trấn Ocotillo lại mang theo một vẻ nhàm chán tới mức ảm đạm, khiến cho bất kỳ ai khi chợt ghé qua đây cũng chẳng muốn phải lưu lại quá lâu.
Có lẽ vì sự tầm thường và lạc hậu của nơi này, cho nên thị trấn Ocotillo gần như đã trở thành một vùng đất bị lãng quên theo đúng nghĩa đen.
Nếu không vì con đường xa lộ liên bang số tám chạy ngang qua, thì rất có thể sẽ chẳng ai ngoài những người đang sống ở đây biết về sự tồn tại của thị trấn buồn tẻ đìu hiu này.
Một trạm c·ứu h·ỏa nhỏ, một trung tâm cộng đồng chỉ rộng chưa đầy trăm mét vuông, thậm chí còn không có cả đồn cảnh sát.
Việc đảm bảo trị an ở nơi này sẽ được kiêm nhiệm bởi lực lượng tuần tra biên giới Hoa Kỳ, mà có khi cả năm trời họ cũng chẳng thèm ghé qua đây lấy một lần.
Nơi này có gì đáng để họ phải quan tâm chứ?
Người dân thị trấn Ocotillo sống khép kín, gần như rất ít có dịp tụ họp, hội hè gì, mà những hoạt động phi pháp thì lại càng hiếm thấy hơn.
Nơi nào càng nhiều người, nhiều của cải, thì nơi đó càng có lắm thị phi.
Còn ở Ocotillo, người ta có thể phạm phải tội lỗi gì ghê gớm chứ?
Ăn cắp vặt, hay là gây lộn vì say rượu sao?
Một thị trấn vắng lặng và ảm đạm, vô tình lại rất phù hợp với hoàn cảnh của Sở Thiên và Tôn Nghị lúc này.
Chẳng ai thèm để tâm tới sự xuất hiện của hai gã lạ mặt người châu Á, cũng như cái cách mà họ bàng quan với tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh vậy.
Bằng một ít tiền mặt lấy được từ hành trang của Eric và Brenda, Sở Thiên cùng Tôn Nghị có thể thuê cho mình một căn phòng nhỏ ở khu nhà trọ cũ kỹ xập xệ ngay ngoài rìa thị trấn.
Gã chủ nhà trung niên thậm chí còn chẳng thèm ngó qua giấy tờ của bọn họ lấy một lát, mà chỉ đơn giản nhận tiền rồi quăng cho Sở Thiên một chiếc chìa khóa, cùng với vài gói dầu gội đầu và hai cái bàn chải nhựa loại dùng một lần.
Có lẽ hắn ta cũng giống như những người khác, chỉ nghĩ rằng đây là những kẻ lỡ độ đường đang tạm thời lưu lại nơi này trong khi chờ đợi chuyến xe tiếp theo mà thôi.
Sở Thiên trở về phòng, khóa trái cửa rồi buông mình xuống giường.
Hắn thực sự mệt mỏi, rất rất mệt mỏi.
Không chỉ là sự kiệt sức về mặt thể xác, mà cả linh hồn của Sở Thiên lúc này cũng đang hoàn toàn trống rỗng.
Cái c·hết của hai vợ chồng Eric giống như một cây gậy giáng thẳng vào tâm trí Sở Thiên, tạo thành một sự chán nản và khúc mắc khó có thể hóa giải trong ngày một ngày hai.
Nếu hỏi hắn có cảm tình đặc biệt gì với hai người đó hay không, thì câu trả lời chắc chắn là không.
Họ chỉ giống như những con người ngẫu nhiên xuất hiện trong đời Sở Thiên, rồi bước qua đó thật nhanh, để lại một dấu chân nho nhỏ trong ký ức của hắn.
Thế nhưng trên tất cả, hắn vẫn là một con người bằng xương bằng thịt, có suy nghĩ và cảm xúc riêng.
Hai mạng người đã nằm xuống, dẫu rằng chẳng phải là do hắn tự mình ra tay, nhưng lại không thể phủ nhận rằng Sở Thiên là một trong số những nhân tố chính gây ra chuyện này.
Tôn Nghị là kẻ cầm súng, còn hắn giữ Brenda làm con tin để uy h·iếp Eric, so ra thì tội lỗi của hai người cũng chẳng hơn kém nhau là bao.
Hỏi hắn có oán hận Tôn Nghị hay không?
Đương nhiên là có, đứng trước hành động tàn ác tới mức mất hết nhân tính của ông ta, có ai là không cảm thấy bất nhẫn kia chứ?
Tuy nhiên nếu phải đặt lên bàn cân để so sánh, thì Sở Thiên lại càng cảm thấy căm ghét bản thân mình hơn gấp bội phần.
Bởi vì xét cho cùng thì căn nguyên của mọi chuyện đều bắt đầu từ chuyến đi lần này, hay nói cách khác là bởi tham vọng của hắn quá lớn, cho nên mới dẫn tới tất cả những thứ diễn ra sau này.
Hắn có hàng trăm cách khác nhau để đưa tập đoàn JK và nhà họ Sở thoát khỏi tình cảnh khó khăn, bao gồm cả việc chấp nhận cúi đầu trước Jasmine - một hành động có thể làm tổn thương tới lòng tự tôn của Sở Thiên, nhưng lại có thể giải quyết toàn bộ vấn đề mà không khiến bất kỳ ai gặp tai họa.
Về phần những lời mà hắn nói với Jasmine, rằng mình không muốn trở thành con rối trong tay cô ta ư?
Đơn giản là lừa mình dối người mà thôi.
Sở Thiên là ai chứ? Một cô gái như Jasmine, dù năng lực có lớn tới cỡ nào đi chăng nữa, thực sự có thể áp chế được hắn toàn diện hay sao?
Không, thứ khiến cho Sở Thiên phản kháng kịch liệt lúc ấy không phải là việc bị buộc phải thuận theo những sắp xếp của Jasmine, mà là sự căm ghét của hắn với cái cảm giác bị người ta thao túng trong lòng bàn tay.
Kiếp trước, hắn đã từng bị nhà họ Tưởng chèn ép, phải bỏ từ bỏ tình duyên mà trốn đi biền biệt, bao nhiêu năm trời không dám quay đầu nhìn về cố quốc.
Kiếp này, khi một lần nữa phải đối diện với hoàn cảnh tương tự như vậy, tâm lý của hắn tự nhiên sinh ra cảm giác bài xích cao độ, đây là điều có thể hiểu được.
Vốn dĩ Sở Thiên chẳng cần tiếp cận Tôn Nghị, cũng không nhất thiết phải mượn tay ông ta để giải quyết vấn đề của mình.
Nhưng hắn lại chọn phương pháp này, một phần cũng xuất phát từ tâm tư muốn mở rộng vòng quan hệ, tạo thêm một nấc thang để hướng tới sự phát triển trong tương lai.
Nếu biết có ngày hôm nay, thì ngay từ đầu hắn đã chẳng làm như vậy.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc trên đời này lại chẳng bán thuốc chữa hối hận.
Hai mắt Sở Thiên nhắm nghiền, cả người nằm co ro trên tấm nệm lò xo cũ kỹ.
Tôn Nghị đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, mở miệng hỏi:
"Cậu vẫn còn đau khổ vì chuyện đó ư?"
Suốt hai ngày nay, trên cả quãng đường dài dằng dặc từ hoang mạc Anza-Borrego tới thị trấn Ocotillo này, Tôn Nghị và Sở Thiên gần như không hề nói với nhau một lời.
Hai người họ chỉ cắm cúi bước đi như những cỗ máy thầm lặng, hoặc là ngẫu nhiên dừng lại để ăn uống trong chốc lát, việc ai nấy làm.
Dù chẳng có bất kỳ cuộc cãi vã nào, nhưng cả Sở Thiên và Tôn Nghị đều hiểu được rằng mối quan hệ giữa bọn họ đã xuất hiện một vết rạn nứt khó có thể hàn gắn được.
"..."
Sở Thiên im lặng không đáp, cũng không phản ứng gì lại với lời nói của Tôn Nghị, giống như hắn đã thực sự ngủ say vậy.
"Tốt thôi, tôi biết với cậu chuyện này thật khó mà chấp nhận, và tôi cũng chẳng mong chờ gì một người trẻ tuổi chưa từng trải qua sóng gió như cậu hiểu được cách làm của mình."
Tôn Nghị vẫn đều đều tiếp lời, chẳng màng tới việc Sở Thiên đang giả câm giả điếc.
"Tuy nhiên... Dù thế nào đi chăng nữa, thì tôi sẽ không hối hận vì hành động khi đó. Kể cả nếu được chọn lại, thì tôi cũng vẫn làm như vậy thôi."
Nói tới đây, Tôn Nghị bất giác im lặng trong giây lát, sau đó rút bao thuốc từ trong túi áo ra, tự châm cho mình một điếu.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, chậm rãi nhưng không ngừng nghỉ.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Thiên lúc này mới mở mắt ra, thở dài một hơi não nề.
Hắn ngồi thẳng dậy, vớ lấy bao thuốc và chiếc bật lửa đặt bên cạnh, đốt lên rồi rít lấy vài hơi thật sâu, để cho cảm giác cay xè, đắng ngắt của thứ khói thuốc độc hại kia xoa dịu đi phần nào tâm tình đang ngổn ngang của mình.
"Tổng giám đốc Tôn, rốt cuộc có phải chúng ta đi tới tận bây giờ là vì cái gì cơ chứ?"
Sở Thiên nhìn thẳng vào khuôn mặt hốc hác của Tôn Nghị, giọng nói mang theo vài phần u uất khó có thể diễn tả bằng lời.
"Tiền bạc, địa vị, danh vọng... Những thứ đó sao? Cuối cùng tôi và ông còn chưa có được nó, hay là bởi vì chúng ta là kẻ tham lam như vậy, không bao giờ biết đủ?"
Câu hỏi này của Sở Thiên, ngoài mặt là giành cho Tôn Nghị, nhưng ai mà biết được có phải là lời tự vấn của chính bản thân hắn hay không?
Nhìn vào điệu bộ sa sút, hoàn toàn trái ngược với hình tượng lịch lãm và tự tin thường thấy của Sở Thiên, Tôn Nghị cũng đoán được phần nào tâm tư của hắn ta lúc này.
Đúng là so với những kẻ đồng trang lứa, thì ở Sở Thiên có sự già dặn, tinh ranh và khéo léo cực kỳ hiếm thấy, thậm chí có thể nói Tôn Nghị chưa từng gặp ai giống như hắn cả.
Thế nhưng có rất nhiều người sống tới khi bạc đầu, mà vẫn còn mơ hồ về bản thân, về ý chí cá nhân cũng như cách xã hội xung quanh mình vận hành.
Ông ta không hề phật lòng vì thái độ của Sở Thiên, hay nói đúng hơn là có phần thông cảm cho hắn, bởi lẽ không phải ai cũng từng trải đủ nhiều để suy nghĩ thông suốt những vấn đề mang tính chất tương đối như vậy.
"Cậu nghĩ con người ta sống trên đời này rốt cuộc là vì cái gì?"
Tôn Nghị rít thêm một hơi thuốc, nhẹ giọng cất lời:
"Cá nhân tôi thì thấy rằng, tất cả đều không nằm ngoài hai yếu tố, vật chất và tinh thần. Một người muốn có thật nhiều tiền, hoặc là quyền khuynh thiên hạ, hay cũng có thể là thân thể khỏe mạnh trường thọ, đó là ham muốn về vật chất. Còn tình yêu, tình thân, cảm giác thành tựu... Có thể tạm gọi là ham muốn về tinh thần đi."
Nói đoạn, Tôn Nghị đưa tay chỉ vào Sở Thiên, rồi lại chỉ vào chính ông ta.
"Tôi và cậu đều là kẻ phàm phu tục tử, chẳng phải bậc tiên thánh gì cả. Đương nhiên chúng ta phải có lòng tham sân si, có đầy đủ cảm xúc như một con người bình thường."
"Nhưng kể cả là như vậy, thì sự tham lam của tôi và ông chẳng phải đã làm hại tới những người vô tội khác hay sao? Bọn họ đâu đáng phải chịu kết cục như vậy?"
Sở Thiên lắc đầu, thì thào đáp lời.
Tôn Nghị ném điếu thuốc đã tàn vào chiếc cốc thủy tinh đặt trên cái bàn gỗ cũ kỹ trước mặt, cười nhạt một tiếng.
"Vậy cậu và tôi thì đáng c·hết à? Bởi vì chúng ta có lòng tham ư?"
Từng câu từng chữ được Tôn Nghị thản nhiên diễn đạt ra, gần như chẳng hề mang theo một chút cảm xúc nào trong đó.
"Rõ ràng là tôi và cậu đều không muốn bỏ xác lại cái xứ sở này, bọn họ cũng vậy. Nhưng rốt cuộc thì đôi bên đã đứng ở hai bờ chiến tuyến, chỉ có một được phép sống sót, và tôi không muốn mình phải đóng vai kẻ xấu số trong câu chuyện nhàm chán kia."
Nói tới đây, Tôn Nghị lại vươn tay vỗ vai Sở Thiên mấy cái, giống như cách một bậc cha chú an ủi đứa cháu đang hoang mang vì những sai lầm mà bản thân chúng gây ra vậy.
"Nói cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là những người xa lạ trong đời cậu mà thôi. Tin tôi đi, năm ngày hoặc mười ngày, năm năm hoặc mười năm, cậu sẽ chẳng còn nhớ được họ là ai nữa. Bản thân cậu, cha mẹ, bạn bè và người thương của cậu mới là thứ đáng để bận tâm. Lòng dạ con người hẹp hòi lắm, đừng cố gắng phân chia nó cho những gì không cần thiết."