Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 126: Tàn nhẫn




Chương 126: Tàn nhẫn

Tiếng hét thảm thiết vang lên giữa màn đêm vắng lặng, vọng khắp bốn phía của vùng hoang mạc cằn cỗi đầy sỏi đá này.

Theo phản xạ, Brenda luống cuống đưa tay lên che lấy v·ết t·hương đang không ngừng tuôn ra máu tươi, cố gắng bịt nó lại trong vô vọng.

Hai bên đầu gối của bà ta thoáng chốc đã mất hết toàn bộ sức lực, bắt đầu nhũn ra tựa cọng bún rối, dường như đã sắp sửa khuỵu xuống chỉ trong tích tắc.

Thế nhưng Tôn Nghị lại không để cho Brenda ngã gục một cách dễ dàng như vậy.

Ông ta nhanh chóng vươn đôi tay ra đằng trước, xốc nách đối phương lên, dùng hết chút sức tàn lực kiệt cuối cùng để đỡ lấy thân thể đồ sộ của người phụ nữ trước mặt, cố gắng giữ cho bà ta duy trì tư thế đứng thẳng.

Lúc này Brenda chính là tấm khiên bảo hộ bằng xương bằng thịt của cả ông ta lẫn Sở Thiên, cho nên bằng mọi giá Tôn Nghị phải giữ cho bà ta tiếp tục chắn trước đường đạn, trừ phi bọn họ muốn bản thân bị biến thành cái bia tập bắn để Eric mặc sức nã đạn.

Cổ họng Eric tựa như sắp rách toạc ra, âm thanh trầm thấp vang lên tạo thành tiếng gào thét đầy bi thảm và thê lương, chẳng khác nào một con chó sói b·ị t·hương đang tru lên từng hồi điên cuồng.

Bàn tay của ông ta siết chặt lại, ngón trỏ căng ra tới mức giới hạn, chỉ thiếu một chút nữa thôi là sẽ bóp cò nổ súng.

Thế nhưng tới cuối cùng lý trí của ông ta lại không cho phép bản thân thực hiện hành động ấy.

Tình thế lúc này đang rất căng thẳng, ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết chỉ tính bằng một cái chạm tay.

Nếu Eric thực sự không giữ nổi bình tĩnh, thì cái giá phải trả sẽ rất đắt, vượt quá sức chịu đựng của ông ta.

Giá như Eric được chọn, thì ông ta thà rằng chính bản thân mới là người bị đặt vào vị trí khốn đốn kia, để có thể tự nhận lấy hết thảy những sự đau đớn và sợ hãi cho riêng mình, chứ không phải là để cho cái tai họa ấy rơi lên trên đầu Brenda.

Tuy nhiên, thật đáng buồn là Eric lại chẳng có quyền để đưa ra lựa chọn như vậy.

Ông ta chỉ có thể đứng chôn chân từ xa, căng mắt ra chứng kiến người vợ thân thương đã đi cùng mình tới nửa cuộc đời bị làm hại, phải chịu đựng sự tàn nhẫn và độc địa của gã châu Á khốn kiếp mà chính tay ông ta đã cứu sống cách đó không lâu.

Sở Thiên vốn đã ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất thình lình của Tôn Nghị, mà lúc này hắn lại càng cảm thấy bất ngờ hơn vì hành động dứt khoát tới mức máu lạnh của ông ta.

Tất nhiên Sở Thiên biết rằng vị Tổng giám đốc họ Tôn này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, hơn nữa hắn cũng hiểu được chẳng phải ngẫu nhiên mà ông ta có thể leo lên tới vị trí như bây giờ.

Thế nhưng khi phải trực tiếp đối diện với sự lãnh khốc tới tận xương tủy của ông ta, Sở Thiên vẫn không khỏi rùng mình trong giây lát.

Hắn nhận ra rằng mình vẫn còn chưa đánh giá đúng bản chất người đàn ông này.

Cũng không biết nếu như tận mắt chứng kiến những gì mà Tôn Nghị đã làm với lão quản gia già nua của Vicente, thì Sở Thiên sẽ còn có cảm nghĩ như thế nào nữa.

Ánh mắt của Sở Thiên vô tình hướng tới khuôn mặt lạnh tanh của Tôn Nghị, không khỏi thầm nuốt nước bọt một cái, trong lòng lại nhiều thêm mấy phần e sợ đối với ông ta.

Mà ở bên kia, Tôn Nghị còn chẳng thèm để tâm gì tới hắn, bởi lẽ tất cả sự chú ý của ông ta lúc này đều đã dồn vào người đàn ông da trắng đứng cách đó không xa, với khẩu súng đang lăm lăm trên tay.

"Bỏ súng xuống, mau lên."

Tôn Nghị dùng một thứ tiếng Anh pha lẫn âm điệu Á châu khá khó nghe, chậm rãi thốt lên một câu ngắn ngủn cộc lốc.

Chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng mỗi một từ một chữ trong đó lại tựa như chiếc búa nặng ngàn cân, liên tục giáng xuống đầu Eric từng nhát mạnh bạo.



Mồ hôi trên trán Eric túa ra, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, bàn tay cầm súng đã hơi run rẩy, thế nhưng vẫn cương quyết không chịu làm theo lời đối phương.

Phải câu giờ, tiếp tục câu giờ.

Chờ lực lượng cảnh sát đến đây, thì mọi chuyện đều sẽ kết thúc.

Tôn Nghị ngoảnh đầu sang phía Sở Thiên, khẽ hỏi nhỏ:

"Lão ta báo cảnh sát rồi à?"

Sở Thiên không đáp, mà chỉ máy móc gật đầu vài cái thay cho câu trả lời.

Trong mắt Tôn Nghị thoáng qua một vệt băng giá, lạnh nhạt hướng về phía đối diện, cao giọng nói lớn:

"Tao đếm từ một tới ba, nếu mày không bỏ súng xuống, thì cứ ba giây tao sẽ đâm một lỗ trên người vợ mày. Tao biết mày đủ gan lì để chơi tới cùng, nhưng máu trên người vợ mày không đủ để chảy đến lúc đó đâu. Nghĩ cho kỹ vào."

"Một..."

"Hai...."

"Ba..."

Ba tiếng ngắn ngủi vừa điểm lên, Tôn Nghị thậm chí còn chẳng thèm dừng lại lấy một giây để quan sát phản ứng của đối phương, mà ngay lập tức hiện thực hóa những gì mình vừa nói.

Con dao bấm trên tay ông ta hướng thẳng tới bả vai của Brenda, lạnh lùng cắm vào tới lút cán, ngọt xớt như cái cách mà người ta chọc tiết con heo con bò vậy.

Brenda lại thét lên một tiếng đau đớn, cả người lại sắp khuỵu xuống thêm lần nữa, nhưng Sở Thiên đã nhanh tay đỡ lấy vai bà ta.

Tôn Nghị chẳng vội rút dao ra, mà lại dùng thêm sức lực, cố gắng vặn nó nghiêng sang một góc bốn mươi lăm độ nữa.

Máu trên v·ết t·hương lại càng túa ra dữ dội hơn gấp bội phần, thấm đẫm cả chiếc áo mà Brenda đang khoác trên người, tạo thành một khoảng đỏ sẫm kéo dài từ bả vai cho tới tận thắt lưng.

Cơn đau dữ dội tới thắt ruột thắt gan khiến cho mắt của Brenda mờ đi, cả người run lên bần bật, mồ hôi từ trên trán vã ra như tắm.

Hơi thở của bà ta lúc này đã không còn giữ được sự ổn định nữa, vừa gấp lại vừa ngắn, liên tục bị ngắt quãng không ngừng.

Tôn Nghị rút cây dao ra khỏi người Brenda, sau đó vòng tay ra phía trước, ấn chặt ngón cái vào huyệt nhân trung để giữ cho bà ta tỉnh táo.

"Vợ mày sắp c·hết rồi, mà mày vẫn còn muốn làm siêu anh hùng trừ gian diệt ác, giải cứu thế giới sao?"

Ánh mắt của Tôn Nghị một lần nữa đặt trên người Eric, từ trong miệng liên tục tuôn ra những lời cay nghiệt tới tận xương tủy.

"Có thể nếu mày đánh đổi bằng mạng sống của vợ mình, thì sẽ thu lại được một chút vinh quang cho cái cuộc đời thảm hại của mày cũng nên. Nhưng rồi năm năm, mười năm sau, còn ai nhớ tới mày nữa không?"

"Tao nhắc lại lần cuối cùng, bỏ súng xuống. Lần này lưỡi dao sẽ tìm tới cổ vợ mày, chứ không phải là bả vai thôi đâu."

"Một..."



"Hai..."

"Khoan đã, dừng lại..."

Rốt cuộc thì Eric cũng không thể chịu đựng được sự t·ra t·ấn về tinh thần này thêm nữa.

Đôi mắt ông ta lúc này đã đỏ hoe, bàn tay cầm súng buông thõng, để mặc cho khẩu Glock rơi tự do xuống nền đất trước mặt.

Lý trí cho ông ta biết hành động này sẽ chẳng mang lại kết cục tốt đẹp gì cho cả hai người.

Nhưng con tim của Eric thì khác, nó đã quá già nua để tiếp tục kháng cự lại những giày vò mà đối phương mang tới cho vợ mình rồi.

Đến cuối cùng, ông ta vẫn là một con người chứ không phải máy móc vô tri, và cũng chẳng có được sự quyết tâm sắt đá đến mức độ bất chấp tất cả để làm theo những gì mình cho là đúng được.

Chứng kiến mạng sống của người vợ đầu gối tay ấp đang bị đẩy tới sát mép vực, thì tâm lý của Eric cũng đã gần chạm ngưỡng sụp đổ.

"Tôi đầu hàng... Thả cô ấy ra đi."

Eric lắc đầu, nghẹn giọng nói:

"Các người có thể đi khỏi đây được rồi, chúng tôi thề sẽ không đuổi theo..."

Khóe miệng Tôn Nghị hơi nhếch lên, cười nhạt đáp:

"Thả bà ta ra? Để mày nhặt súng lên rồi bắn vào lưng bọn tao à? Ném khẩu súng về bên này, mau lên."

Cả người Eric cứng ngắc lại trong giây lát, tựa như muốn phản kháng lại, nhưng sau cùng ông ta vẫn lựa chọn buông xuôi, nhặt khẩu súng dưới đất lên rồi ném nó về phía Sở Thiên cùng Tôn Nghị đang đứng.

"Giữ chặt con mụ này lại."

Tôn Nghị nói như ra lệnh, sau đó bước lên đằng trước vài bước, tiếp nhận khẩu súng mà Eric vừa quăng tới đây.

"Giờ thì ông có thể thả vợ tôi ra được rồi chứ?"

Eric như bị rút hết sức lực, ngồi bệt xuống mặt đất thều thào cất giọng.

"Được rồi..."

Tôn Nghị đứng yên tại chỗ, gật gù đáp:

"Mày đi trước một bước đi, tao sẽ tiễn nó theo sau ngay thôi."

Dứt lời, khẩu súng trong tay ông ta ngay lập tức giương lên, nhắm thẳng vào người Eric.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ngón tay trỏ của Tôn Nghị siết cò liên tục hết lần này tới lần khác.



Ba tiếng động chát chúa tới mức khiến cho người ta phải ớn lạnh tận trong xương sống vang lên liên tiếp, khuấy động toàn bộ không gian yên ắng xung quanh.

Cặp mắt Eric trừng lớn, khóe miệng mấp máy trong giây lát, tiếp đó cả người ông ta liền đổ rầm xuống đất như một cây đại thụ vừa bị cơn bão cuốn bật rễ.

Ở cách đó không xa, Brenda gào lên một tiếng thê lương, liên tục vùng vẫy, giống như sắp phát cuồng vì c·ái c·hết của chồng mình.

Nếu như ban nãy bà ta còn kinh hãi vì sự uy h·iếp của Sở Thiên, thì lúc này lý trí của Brenda đã hoàn toàn vỡ vụn, kéo theo cả nỗi sợ cũng biến mất theo.

Mà Sở Thiên lại không thực sự có ý định làm hại tới Brenda, cho nên hắn cũng vội vã thu lưỡi dao đang kề trên cổ đối phương lại, tránh để cho bà ta b·ị t·hương.

Thoát khỏi sự kìm cặp của Sở Thiên, Brenda vội vàng chạy tới bên cạnh Eric - lúc này chỉ còn là một cái xác không hồn.

Bà ta ôm lấy thân thể của người chồng, liên tục gào khóc, miệng không ngừng lảm nhảm những lời vô nghĩa như một kẻ điên dại.

Sở Thiên nhìn Tôn Nghị trân trối, muốn nói gì đó với ông ta, nhưng những âm thanh kia cứ nghèn nghẹn trong cổ họng, chẳng thể nào thốt ra thành lời được.

Dù cho Eric đã muốn bắt hai người bọn họ và giao nộp cho cảnh sát, nhưng không thể phủ nhận sự thực rằng ông ta chính là người đã cứu sống Sở Thiên cùng Tôn Nghị.

Nhất là Tôn Nghị, nếu không có nước uống và thuốc men của hai vợ chồng Brenda, thì có lẽ lúc này ông ta chỉ còn có thể nằm im một chỗ, thoi thóp chờ c·hết mà thôi.

Ngoài mặt Sở Thiên tỏ vẻ lạnh lùng, dùng tính mạng Brenda để uy h·iếp Eric, còn trong thâm tâm hắn chưa từng nghĩ sẽ thực sự ra tay với bà ta.

Thế nhưng Tôn Nghị...

Ông ta hoàn toàn chẳng chần chừ một giây nào, vừa thoát khỏi khốn cảnh đã quay ra s·át h·ại người đàn ông vô tội kia, thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Đến lúc này Sở Thiên mới hiểu tại sao ở Đông Hải, Tôn Nghị luôn là một kẻ mà người khác chỉ dám đứng từ xa nhìn.

Không chỉ bởi ông ta có quyền lực, mà còn bởi tính cách tàn nhẫn của Tôn Nghị sẽ không mang lại được bất cứ điều tốt lành gì cho những người xung quanh cả.

Vốn dĩ Sở Thiên còn muốn nhân cơ hội lần này để tiến gần hơn vào vòng quan hệ của Tôn Nghị, biến ông ta thành một trong số những trợ lực để mình tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng ngay vào lúc này đây, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là nhanh chóng chạy thoát khỏi cái đất nước quỷ quái này, sau đó đường ai nấy đi với Tôn Nghị, tuyệt đối không dây dưa thêm một giây một phút nào nữa.

Sở Thiên rùng mình, nghĩ tới lúc trước mình đã đắc tội Tôn Nghị, trong lòng không khỏi dậy sóng một trận.

Còn may mình đã cẩn thận để lại một phần bảo hiểm từ trước, nếu không thì...

Sở Thiên còn đang mải mê với những suy nghĩ riêng, thì ở gần đó Tôn Nghị lại thản nhiên tiếp tục với công việc còn đang dang dở của mình.

Ông ta lê từng bước chân nặng nhọc, tiến gần tới vị trí của Brenda và Eric.

Khẩu Glock-18 trong tay ông ta lạnh lùng giương lên phía trước, nhắm thẳng vào đầu của người phụ nữ đang gào khóc thê thảm trước mặt.

Tôn Nghị thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm nói ra một câu không đầu không cuối:

"Tới giờ lên đường rồi. Xin lỗi..."

Đoàng!

Tia lửa sáng chói lóe lên trong chớp mắt, đẩy viên đạn oan nghiệt kia bay ra khỏi họng súng, găm thẳng vào hộp sọ Brenda.