Chương 125: Sống còn (3)
Hành động bột phát của Sở Thiên khiến cho Eric không tránh khỏi bị kinh hãi trong thoáng chốc, tuy nhiên tất cả cũng chỉ dừng lại ở một khoảnh khắc đó mà thôi.
Với bản năng của một viên cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, từng công tác ở đội t·rọng á·n ngót nghét gần ba thập kỷ, Eric không tốn quá nhiều thời gian để lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình.
Bàn tay phải của ông ta đưa nhanh về bên hông, móc khẩu súng Glock-18 màu đen nhám từ trong bao da ra ngoài, chĩa thẳng nó về phía trước - nơi mà Sở Thiên cùng Brenda đang đứng cách đó không xa.
Tuy vậy việc này hầu như chỉ mang tính chất tượng trưng là chính, chứ thực sự chưa thể mang lại hiệu quả gì đáng kể.
Bởi lẽ ở khoảng cách như thế này, cộng với việc Sở Thiên còn đang đứng nấp sau lưng người bà vợ già của Eric, thì thật khó để ông ta có thể áp chế được hắn mà không làm Brenda b·ị t·hương, hoặc chậm chí là m·ất m·ạng.
Thế nhưng bất kể hành động của mình có mang lại kết quả gì hay không, thì Eric vẫn lựa chọn rút súng ra gần như ngay lập tức mà không hề do dự.
Sự an nguy của người vợ thân yêu đang nằm trong tay một gã trai trẻ mà theo Bob mô tả là "tàn nhẫn, ác độc, không khác gì lũ gangster Mễ" liệu rằng Eric còn có thể làm được gì đây?
Chẳng lẽ ông ta lại chọn cách đầu hàng, vứt bỏ v·ũ k·hí đi như lời Sở Thiên vừa nói, để đổi lấy mạng sống của vợ mình hay sao?
Trong trường hợp này, nếu là một người bình thường thì có lẽ khó mà bình tĩnh để cưỡng lại được sự đe dọa ấy.
Phần đông sẽ bị tình cảm làm lu mờ lí trí, chấp nhận buông súng, bó tay chịu trói và chờ đợi thần may mắn mỉm cười với gia đình mình.
Tuy nhiên, với Eric thì câu trả lời chắc chắn là không.
Không thể làm như vậy được.
Dù rằng đã về hưu, nhưng ông ta vẫn là một cảnh sát kỳ cựu, từng đương đầu với cả trăm tên t·ội p·hạm hung hãn dữ tợn, dưới hàng loạt những tình huống nguy nan khác nhau.
Trong giới cảnh sát Mỹ luôn tồn tại một quy luật bất thành văn, đó là không bao giờ được phép buông v·ũ k·hí, kể cả khi đối phương có dí súng vào đầu đồng đội hay là cấp trên của mình đi chăng nữa.
Đầu hàng không phải là một lựa chọn khi đối mặt với đám t·ội p·hạm tàn ác ngoài kia.
Súng vừa rời tay, có nhiều khả năng chính bản thân và cả người đồng đội đang b·ị b·ắt làm con tin kia sẽ lãnh kẹo đồng trong tức khắc, c·hết gọn cả đôi.
Nếu lựa chọn chống trả, bằng vào kỹ năng ngắm bắn đã được rèn luyện nhiều năm, cộng với một chút may mắn nữa, thì có thể hạ gục kẻ ác trước khi chúng kịp bóp cò, cứu sống được đồng đội của mình trong gang tấc.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu như đối phương nhanh tay hơn, hạ sát đồng đội của mình trước, thì phát súng kia cũng vẫn trừ đi được một mối nguy cho xã hội, và bảo vệ được tính mạng của bản thân.
Đây rõ ràng là kết cục tốt hơn hẳn so với việc cả hai phải xuống lỗ cùng nhau, trong khi tên t·ội p·hạm lại nhởn nhơ ngoài kia, đúng chứ?
Đã nổ súng, thì chỉ có lời ít hoặc lời nhiều, tuyệt đối không sợ lỗ.
Buông súng đầu hàng, chính là đánh mất sạch vốn liếng ngay từ vòng gửi xe.
Eric biết, với cặp mắt đã bị suy giảm thị lực nghiêm trọng sau khi gặp t·ai n·ạn giao thông vào năm kia, thì khả năng ông ta có thể hạ gục được Sở Thiên trong một phát đạn duy nhất gần như là bằng không.
Thế nhưng đối với tình huống hiện tại, ông ta có thể lựa chọn một phương pháp khả dĩ nhất, đó là kéo dài thời gian.
Cứ so kè với nhau đi, để xem ai là kẻ gan lì hơn?
Mỗi một giây trôi qua, thì lợi thế lại dần ngả về phía Eric hơn một chút, mà phần nguy hiểm sẽ chảy ngược vào trong túi Sở Thiên.
Theo như những gì Bob nói trong điện thoại ban nãy, thì hắn đã triệu tập khẩn cấp đội t·rọng á·n để tiến hành truy bắt gã trai người châu Á trước mặt này.
Có lẽ không đầy một giờ, hoặc thậm chí là chỉ ba mươi phút nữa thôi, trực thăng của cảnh sát sẽ tới được chỗ này.
Đến lúc đó, Sở Thiên sẽ hoàn toàn không còn bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài bó tay chịu trói.
Hắn dám g·iết con tin ư?
Có thể, nhưng làm vậy cũng chẳng giải quyết được gì cả, mà chỉ khiến cho hắn càng c·hết nhanh hơn mà thôi.
Còn tiếp tục giữ Brenda để tiến hành thương lượng?
Xin lỗi, một khi lính bắn tỉa đã vào vị trí, thì bọn họ sẽ sẵn sàng bổ đầu hắn ra như bổ dưa hấu chỉ trong tích tắc.
Sở dĩ đám t·ội p·hạm kia bắt giữ người vô tội làm con tin, đơn giản là bởi chúng nhìn thấy được hi vọng tránh thoát khỏi lưới pháp luật bằng cách đàm phán và trốn chạy.
Nếu không rơi vào tình huống chắc chắn phải c·hết mười mươi, thì làm gì có ai mà không ôm hi vọng cầu sinh trong đầu cơ chứ?
Eric tin chắc rằng tới lúc đó, Sở Thiên sẽ buộc phải buông v·ũ k·hí, chấp nhận tra tay vào còng để đổi lấy tính mạng của bản thân, hoặc chí ít là thêm vài ngày sống trên đời trước khi bị đưa lên ghế điện.
Vừa quan sát thấy hành động dứt khoát của đối phương, trong lòng Sở Thiên ngay lập tức trùng xuống trong giây lát.
Hắn biết hôm nay mình gặp phải thứ dữ rồi.
Ngay từ lúc vừa mới xuất hiện trước mặt Eric, Sở Thiên đã nhận ra người đàn ông da trắng này có điều gì đó không ổn.
Thứ nhất, ông ta có sự cảnh giác rất cao độ với những kẻ lạ mặt, đây chắc chắn là thói quen hình thành trong nhiều năm sinh sống hoặc làm việc trong môi trường có nguy cơ cao liên quan tới yếu tố con người.
Thứ hai, cái cách mà ông ta đặt tay vào khẩu súng bên hông ngay khi vừa phát hiện ra Sở Thiên tiến đến không phải là điều mà người bình thường hay làm.
Thứ ba, và cũng chính là điểm quan trọng nhất khiến Sở Thiên lo lắng, đó là ánh mắt của Eric.
Nó luôn tập trung vào người Sở Thiên, dò xét từ trên xuống dưới, hoàn toàn không bỏ sót bất kỳ cử chỉ, hành động nào của hắn dù là nhỏ nhất, hệt như một chiếc camera giá·m s·át hoạt động liên tục không ngừng nghỉ vậy.
Tính cảnh giác cao, biết dùng súng và luôn mang theo súng bên người, có kỹ năng nhận biết, sơ cứu và xử lý v·ết t·hương...
Đây chính là những tố chất điển hình của một sĩ quan cảnh sát.
Ban đầu Sở Thiên còn ôm tâm lý cầu may, bởi lẽ ở một nơi hoang vu như thế này thì xác suất gặp được người khác đã là rất thấp rồi, mà trùng hợp người đó lại là nhân viên công lực thì càng hiếm hơn, chẳng khác nào trúng giải độc đắc cả.
Thế nhưng trớ trêu thay, ở giữa cái tỉ lệ gần như không tưởng ấy, tấm vé số "may mắn" kia lại cứ cố tình rơi lên đầu Sở Thiên.
Qua cuộc nói chuyện với Brenda, Sở Thiên đã dùng nhiều cách để khơi gợi lên vài ba câu chuyện liên quan tới chồng bà ta, từ đó biết được thân thế thực sự của ông ta.
Đương nhiên hắn chẳng ngu ngốc đến mức trực tiếp thốt ra những câu hỏi ngớ ngẩn kiểu "Chồng bà có phải là cớm không?" "Chồng bà dùng súng giỏi vậy, chắc là bắn nhiều người lắm rồi nhỉ?"...
Sở Thiên không dám để lộ ra bất kỳ một cử chỉ bất thường nào, mà chỉ đơn giản là lắng nghe, và chắt lọc thông tin trong mớ hổ lốn mà Brenda ném về phía hắn mà thôi.
Trong đầu hắn đã hi vọng rằng mọi thứ chẳng hề có thật, mà chỉ là do mình quá đa nghi.
Thế nhưng càng biết được nhiều, hắn lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Có thể khẳng định lão già Eric này chắc chắn tới chín mươi chín phần trăm là cảnh sát, hơn nữa còn là loại đã kinh qua vô số lần thực chiến, chứ không phải mấy tên cảnh sát giấy ngồi văn phòng điều hòa gõ giấy tờ, làm tài liệu.
Trong đầu Sở Thiên đã suy nghĩ tới một phương án, đó là nhân lúc hai người kia không đề phòng mà cao chạy xa bay, trước khi cảnh sát ập tới gô cổ hắn và Tôn Nghị.
Với tình trạng thân thể của Tôn Nghị lúc này, thì cơ hội để bọn họ chạy thoát thực sự không nhiều lắm, nhưng như thế còn tốt hơn là buông tay chịu trói.
Ngay sau khi trở về trong lều, Sở Thiên đã tìm mọi cách để đánh thức Tôn Nghị.
Tuy nhiên có thể là vì cơn sốt chưa giảm, hoặc cơ thể đã quá suy kiệt sau khi bị dày vò mấy ngày liên tục, cho nên mặc kệ Sở Thiên có làm thế nào đi nữa, thì Tôn Nghị vẫn nằm im bất động như n·gười c·hết.
Cực chẳng đã, Sở Thiên mới phải làm ra hạ sách, b·ắt c·óc Brenda để uy h·iếp Eric, ngăn không cho ông ta báo cảnh sát.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn chậm một bước.
Ngay khi Sở Thiên khống chế được Brenda, thì cũng là lúc lão già Eric đã kết thúc cuộc điện thoại của mình.
"Bỏ súng xuống đi ông Eric, đừng ép tôi phải làm những chuyện trái với lương tâm."
Sở Thiên giữ chặt con dao trong tay, chậm chạp bước lùi về phía sau.
"Ông bà có ơn cứu mạng với chúng tôi, điều này khiến tôi rất cảm kích, nhưng như thế cũng không có nghĩa là tôi sẽ nương tay đâu. Việc tốt có thể làm cả đời, nhưng mạng sống chỉ có một thôi, ông nghĩ cho kỹ đi."
Eric vẫn kiên trì bám theo, không để đối phương chạy xa, nhưng đồng thời cũng không tiến lại quá sát, tránh kích động tinh thần của Sở Thiên.
Ông ta vẫn duy trì khoảng cách chừng mười bước chân - cũng chính là khoảng cách mà ông ta tự tin có thể bắn trúng mục tiêu trong tối đa ba phát đạn.
"Câu này nên là tôi nói mới đúng."
Khẩu súng của Eric vẫn hướng thẳng về phía Sở Thiên, hoàn toàn không hề có dấu hiệu sẽ hạ xuống.
"Cậu đã tới đường cùng rồi, đừng có làm chuyện hại mình hại người nữa. Thả Bren rồi ra đầu thú đi, tranh thủ hưởng sự khoan hồng của pháp luật mới là con đường đúng đắn duy nhất mà cậu có thể lựa chọn."
Sở Thiên lắc đầu, gằn giọng đáp:
"Tôi không thể làm như vậy được. Chúng tôi bị người ta gài bẫy, bây giờ trên đầu đang treo cái tội danh g·iết người, nếu như ra đầu thú thì chắc chắn sẽ phải ngồi tù đến hết đời, hay thậm chí là bị đưa lên ghế điện..."
"Nếu cậu thực sự vô tội, thì càng không nên để tay mình thực sự nhúng chàm mới phải. Nghe lời tôi, bỏ dao xuống đi, tôi cam đoan sẽ giúp cậu giải nỗi oan khuất này."
"..."
Đôi bên liên tục giằng co gần mười phút đồng hồ, nhưng kết quả vẫn chưa thể ngã ngũ được.
Eric vẫn không ngừng bước, cố gắng thuyết phục Sở Thiên đầu hàng.
Mà ở chiều ngược lại, tâm tư của Sở Thiên lúc này đã hơi dao động, thậm chí còn manh nha có suy nghĩ muốn buông xuôi tất cả.
Dù sao là kiếp trước hay kiếp này, thì Sở Thiên cũng chưa từng thực sự s·át h·ại bất kỳ ai, lại càng không tưởng tượng đến chuyện phải g·iết người vừa cứu mạng mình không lâu trước đó.
Đúng là hắn từng sai phái người khác đi xử lý rất nhiều chuyện, nhưng so ra thì việc tự tay g·iết c·hết một người còn sống sờ sờ ngay trước mặt lại có tính chất hoàn toàn bất đồng.
Mắt không thấy, tâm không phiền chính là như vậy.
Hắn có thể lươn lẹo, có thể lạnh lùng, cũng có thể dành quyết tâm sắt đá cho mục tiêu của bản thân, tuy nhiên vẫn chưa thể tàn nhẫn đến độ dửng dưng trước mùi máu tanh, trước một sinh mệnh trực tiếp biến mất trong tay mình.
Hắn... Không làm được!
Nhưng Sở Thiên không thể làm được việc đó, lại không có nghĩa là người khác cũng giống như vậy.
"Lòng dạ đàn bà!"
Âm thanh lạnh lùng vang lên từ phía đằng sau lưng, khiến cho Sở Thiên không khỏi giật mình kinh ngạc.
Từ trong bóng tối, khuôn mặt Tôn Nghị dần lộ ra trước tầm mắt của mọi người.
Trên tay ông ta là một con dao bấm nhỏ, cũng chính là thứ mà Tôn Nghị luôn mang theo bên mình trong suốt chuyến đi này.
Ông ta tiến tới sau lưng Sở Thiên, cố gắng nép mình vào phía sau người Brenda để tránh đi họng súng đen ngòm của lão già Eric.
Liền sau đó, Tôn Nghị làm ra một hành động mà tất cả những người ở đây, bao gồm cả chính bạn đồng hành của ông ta - Sở Thiên - cũng không thể ngờ đến.
Lưỡi dao sắc bén vung lên trên không trung trong giây lát, rồi lập tức vẽ xuống một đường thẳng sắc lạnh rợn người.
Brenda chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim gan truyền tới từ bên mặt phải, tiếp đó là cảm giác ươn ướt đang lan dần xuống gò má.
Cái tai phải của bà ta rơi thẳng xuống nền đất đầy sỏi đá, tạo thành một vệt máu tươi đỏ sẫm, hòa cùng với cát bụi loang lổ xung quanh.