Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 108: Grand Duke Club (2)




Chương 108: Grand Duke Club (2)

Mọi việc tiếp theo đều diễn ra rất trôi chảy, không còn vấn đề gì khác phát sinh.

Chỉ sau khoảng chưa tới nửa giờ đồng hồ, tên tuổi cùng một vài thông tin cơ bản của Sở Thiên đã được thêm vào danh sách hội viên của câu lạc bộ Grand Duke.

Sở Thiên cũng thanh toán các chi phí trong vòng một năm, bao gồm cả phí đăng ký ban đầu, phí duy trì tư cách hội viên cả năm, cộng với một khoản nhỏ tiền thuê tủ đựng đồ cá nhân.

Mục đích của hắn khi tới đây không phải là nhắm tới việc tham gia các hoạt động trong một thời gian dài, cho nên việc đóng phí cả năm thoạt nhìn có vẻ hơi dư thừa và lãng phí.

Tuy nhiên Sở Thiên lại không phải kẻ chi li tính toán trong chuyện tiền bạc, vả lại với hắn thì khoản chi phí nho nhỏ kia cũng không thấm vào đâu.

Quan trọng hơn cả, đó là khi hắn đã đóng vai một gã người châu Á giàu có, vậy thì cũng phải diễn cho tròn vai, không thể để lộ ra bất kỳ sơ hở nào dù là nhỏ nhất.

Thử nghĩ xem, với một người có gia tài bạc triệu, cầm trong tay tấm thẻ đen đắt giá bậc nhất, thì có thể chi li tính toán một vài đồng bạc lẻ hay không?

Có lẽ lão quản lý chưa chắc đã để ý tới vấn đề này, nhưng hành động thận trọng trong từng chi tiết nhỏ nhất mới là cách lựa chọn của kẻ sáng suốt...

Nói thêm một chút, câu lạc bộ Grand Duke này không có chính xác một tiêu chí yêu cầu nào về mặt hoạt động của hội viên cả.

Nó được dựng lên chỉ đơn thuần là tạo ra một không gian đóng có sự riêng tư cao hơn những nơi khác, cho nên thành viên của câu lạc bộ này sẽ được sự tự do và thoải mái tới mức tối đa.

Bất kỳ một sở thích gì, miễn không gây ảnh hưởng tới những người xung quanh, đều được chấp thuận tại đây.

Đọc sách, uống rượu, ăn tối, hút cigar hoặc tẩu thuốc, tán gẫu... Là những việc mà các hội viên thường làm.

Thậm chí ngay cả một số thú tiêu khiển kỳ dị cũng không bị cấm đoán, đương nhiên phải đi kèm với điều kiện tiên quyết là không gây phiền hà và không phạm pháp.

Hội viên cũng có thể gửi rượu, thuốc và các vật phẩm tư trang khác tại tủ cá nhân bên trong câu lạc bộ, thay vì phải mang theo bên mình mỗi lần tới đây.

Điểm đến cuối cùng trong chuyến đi lần này của Sở Thiên chính là khu vực gửi đồ kia.

Bởi vì ở đó có một thứ mà hắn nhất định phải lấy lại!

Sau khi được Robert thông báo đã hoàn thành các thủ tục, Sở Thiên đã có thể đường đường chính chính bước vào bên trong khu vực dành riêng cho hội viên của câu lạc bộ Grand Duke.

Việc đầu tiên hắn làm dĩ nhiên không phải là tới thẳng phòng gửi đồ, mà là ghé ngang qua quầy bar, gọi cho mình một ly whiskey.

Trong mắt những người khác, bao gồm cả viên quản lý Robert kia, thì đây là lần đầu tiên Sở Thiên đặt chân tới nơi này.

Sẽ khó mà khiến cho người ta không đặt ra nghi vấn nếu như hắn cứ trực tiếp đi tới khu vực gửi đồ, mà không hề nhìn qua một lượt những phần chính của câu lạc bộ.



Vẫn là quy tắc cũ: Cẩn tắc vô áy náy.

Bất kể thời gian có gấp rút đến mức nào đi chăng nữa, thì Sở Thiên vẫn phải tiết chế bản thân, không để cho sự sốt ruột lấn át đi lý trí.

Hơn nữa ở trong hoàn cảnh của hắn bây giờ, thì có gấp gáp cũng chẳng ích gì, nhanh chậm một hoặc hai tiếng đồng hồ đâu thể thay đổi được điều gì cơ chứ?

"Một ly Glengoyne 36 không đá, cảm ơn."

Sở Thiên ngồi xuống chiếc ghế cao phía trước quầy bar, ra hiệu cho người phục vụ, rồi lại thản nhiên tự châm cho mình một điếu thuốc, thoải mái rít vào vài hơi dài tới ngập phổi.

Nhân viên bartender rất lịch sự cúi nhẹ người chào hỏi, sau đó mới thấp giọng đáp lời:

"Rất xin lỗi ngài, ở đây chúng tôi chỉ bán lẻ một số loại rượu phổ thông, bia và cocktail. Nếu ngài muốn, chúng tôi rất vui lòng được mang tới cho ngài một chai Glengoyne 36."

"Được, vậy thì làm phiền anh lấy giúp tôi một chai."

Là một người đã lui tới nơi này hơn mười năm trời có lẻ, Sở Thiên đương nhiên không lạ gì quy tắc của nó.

Sở dĩ hắn lại chọn đích danh loại rượu có xuất xứ từ Scotland này, một phần xuất phát từ sở thích cá nhân khi còn ở New York.

Mặt khác, với một chai rượu đang uống dở trong tay, thì Sở Thiên có thể đường đường chính chính đi tới khu vực gửi đồ mà không cần lo ngại sẽ bị người khác để ý gì cả.

Không gian bên trong câu lạc bộ Grand Duke không quá rộng rãi, nếu như so với những nhà hàng hay quán bar lớn thì diện tích của nơi này tương đối khiêm tốn, chỉ khoảng trên dưới hai trăm mét vuông.

Tuy vậy với sàn nhà và nội thất sử dụng thuần một màu nâu trầm, điểm thêm một vài lọ hoa trắng tươi tinh khiết được đặt ngay ngắn trên những chiếc bàn nhỏ dành cho khách, thì ánh sáng vàng tỏa ra từ đèn trần lại khiến cho nơi này trở nên đặc biệt thoải mái và ấm áp.

Tòa nhà này có sáu tầng, tuy nhiên có lẽ vì muốn giữ nguyên phong cách châu Âu thế kỷ trước cho toàn bộ không gian, vậy nên chủ nhân của nó đã cố ý không bố trí thang máy, mà chỉ sử dụng một cầu thang bộ bằng gỗ có lan can thấp sơn đen.

Các khu vực cũng được phân chia tương đối rõ ràng, từ quầy bar cho tới bàn ăn, phòng sách, bếp và khu vệ sinh... Tất cả đều mang hơi hướng khép kín và có phần biệt lập, đúng theo tiêu chí mang tới sự riêng tư tối đa của nơi này.

Trước đây khi còn sống tại New York dưới thân phận luật sư, Sở Thiên cũng từng ngẫu nhiên quen biết với một vài thành viên trong câu lạc bộ, tất cả chỉ dừng lại ở mức giao thiệp thông thường chứ không quá thân thiết.

Bởi vậy nên mỗi khi tới đây, Sở Thiên đều chọn cho mình một bàn ở góc, hoặc là trực tiếp ngồi tại quầy bar, mà hiếm có khi nào sử dụng tới phòng riêng ở tầng trên.

Các mối quan hệ của hắn rất nhiều, tuy nhiên đó là xét trên khía cạnh công việc mà thôi.

Một khi đã bước chân vào câu lạc bộ này, thì thứ mà Sở Thiên cần không phải là trò chuyện và giao tiếp, mà là một chốn yên tĩnh cho riêng mình.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới cho Sở Thiên một chai rượu, rồi lại cẩn thận hỏi hắn có cần mình mở giúp hay không.



Tới khi nhận được cái gật đầu của đối phương, anh chàng bartender mới nhanh tay mở nắp chai whiskey, rót một chút vào chiếc cốc pha lê thấp trong suốt, đặt nó tới trước mặt Sở Thiên.

Màu rượu nâu đỏ quyến rũ ánh xạ qua thành cốc, rọi xuống quầy bar một vệt ánh sáng mờ nhạt hư ảo.

"Xin mời ngài."

Bartender chỉ nói rất ngắn gọn, sau đó lại im lặng tiếp tục với công việc của mình, nhường chỗ cho khách hàng tự do thưởng thức đồ uống.

Là một người đã làm việc ở đây trong thời gian dài, anh ta cũng đã học được cách suy đoán tính tình của khách hàng thông qua cử chỉ và lời nói.

Khá rõ ràng, trong mắt anh ta Sở Thiên không phải là người thích tán gẫu vu vơ, mà có vẻ như vị khách này chỉ muốn được yên tĩnh một mình, cho nên bartender cũng không nói quá nhiều lời dư thừa.

Sở Thiên nhấp một ngụm rượu nhỏ, cảm nhận sự nóng bỏng của whiskey đang tràn vào trong dạ dày, sau đó từ từ lan dần ra tới khắp cơ thể.

Vị mứt cam đậm đà dần nhạt đi, nhường chỗ cho nó là một chút ngầy ngậy quả óc chó và kết thúc với hương đại hồi còn lưu lại trong khoang miệng.

Hắn rít thêm một hơi thuốc, chậm rãi hưởng thụ cảm giác thư thái mà đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện.

Quãng thời gian gần đây đối với Sở Thiên quả thực quá nhiều biến cố, hàng loạt sự kiện cứ thế nối tiếp nhau diễn ra, dồn dập như sóng sau đè sóng trước.

Tất cả mọi thứ đều khiến cho hắn cảm thấy hơi ngộp thở, và cũng chẳng có nổi một phút tĩnh lặng cho riêng mình.

Ngay lúc này đây, cuối cùng hắn cũng có thể tự an ủi bản thân bằng vài khoảnh khắc thả lỏng hiếm hoi, không cần phải suy tính tới những gì sắp diễn ra.

Chiếc đầu đĩa than cổ được bảo dưỡng cẩn thận nơi góc phòng chầm chậm quay đều, bản giao hưởng "Waltz of the Flowers" của nhà soạn nhạc người Nga nổi tiếng Tchaikovsky vang lên du dương, khiến cho không khí vốn trầm lắng bên trong căn phòng có thêm một nét thanh thoát và tươi tắn.

Thực sự Sở Thiên cũng không giống như đám người tinh anh thuộc tầng lớp thượng lưu - những kẻ luôn dành rất nhiều thời gian, công sức và đôi khi là cả sự say mê hứng thú bất tận cho thứ mà bọn họ coi là các giá trị cốt lõi tạo nên một quý ông.

Nhạc cổ điển, khiêu vũ, cưỡi ngựa, các lễ nghi rườm rà phức tạp... Có rất nhiều trong số đó được coi là tiêu chuẩn mà một người muốn bước vào tầng lớp thượng lưu cần phải học.

So ra thì ở trong nước, khái niệm thượng lưu thực sự còn rất mơ hồ.

Đôi khi người ta dựa vào những chuẩn mực của phương Tây để đánh giá một người, có lúc lại dùng tới các giá trị truyền thống phương Đông.

Còn đối với Sở Thiên - một kẻ cực kỳ thực tế, thậm chí nếu nói trắng ra là còn có phần dung tục - thì thước đo duy nhất cho thứ gọi là tinh hoa xã hội chính là tiền và quyền lực.

Tri thức cũng là một thứ cực kỳ đáng quý, tuy vậy phần lớn những học giả lại không phải là người điều hành thế giới, sức ảnh hưởng của họ tới sự vận hành của xã hội đôi khi rất nhỏ bé.

Tất nhiên đây chỉ là những suy nghĩ vu vơ của riêng hắn, chứ chẳng hề đại biểu cho bất kỳ tư tưởng phổ quát lớn lao nào.



Và mặc dù bản thân chẳng phải là kẻ uyên bác, cũng chẳng có hiểu biết quá nhiều về nhạc cổ điển, thì điều đó cũng không ảnh hưởng gì tới việc Sở Thiên đang vô tư thưởng thức thứ âm thanh mềm mại mang đầy tính bác học này.

Bàn tay hắn vô thức đặt lên mặt bàn, khẽ gõ nhè nhẹ theo từng nhịp.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua như vậy, điếu thuốc trên tay hắn cũng dần dần cháy tới cuối cùng.

Cùng lúc này, một người lạ mặt từ bên ngoài bước vào, ngồi xuống một chiếc ghế đặt trước quầy bar, cách Sở Thiên khoảng chừng chưa tới một mét.

Sở Thiên tùy ý liếc nhìn về phía đối phương, phát hiện đây là một người phụ nữ khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi.

Từ trang phục, kiểu tóc uốn gợn xoăn thời thượng, cho tới những trang sức lấp lánh trên người của cô ta, tất cả đều toát ra một vẻ đơn giản nhưng vẫn sang trọng và quý phái lạ thường.

Trên tất cả, khuôn mặt ưa nhìn mang theo một nét Tây phương cực kỳ cuốn hút, làn da trắng tới mức giống như có thể phản chiếu ánh sáng, bờ môi đỏ mọng cùng cặp mắt xanh biếc như sapphire, khiến cho vẻ ngoài của người phụ nữ này càng trở nên lộng lẫy hơn gấp bội phần.

Cô ta ngồi xuống ghế, lấy từ trong chiếc túi xách đính đá quý ra một chiếc gương nhỏ, cẩn thận chỉnh trang lại từng đường nét trên mặt.

Lát sau, người phụ nữ lại hướng về phía nhân viên quầy bar, nhẹ giọng cất tiếng.

"Cho tôi một ly Glengoyne 36, thêm hai viên đá nhỏ, cảm ơn."

Anh chàng bartender kia cũng hơi bất ngờ, không biết hôm nay là ngày gì mà lại có nhiều người cùng yêu cầu một loại rượu tới vậy?

Những lời ban nãy anh ta nói với Sở Thiên, lúc này lại được lặp lại một lần nữa, không thừa không thiếu một chữ nào.

Người phụ nữ kia ồ lên một tiếng khe khẽ, hơi nhíu mày trong giây lát.

"Tôi cũng không thường xuyên tới đây, lại càng hiếm khi uống rượu, nếu mua cả chai thì có vẻ hơi lãng phí..."

Nghe thấy những lời này, Sở Thiên hơi nghiêng đầu về phía đối phương, mỉm cười nói:

"Vừa hay tôi cũng mới lấy một chai Glengoyne 36. Nếu cô không phiền, hãy để tôi mời cô một ly, được chứ?"

Người phụ nữ kia ngoảnh lại nhìn thẳng vào Sở Thiên, trên mặt mang theo một chút ý cười nhàn nhạt.

"Nếu vậy thì thật tuyệt, cảm ơn ngài."

Một ly rượu ngay lập tức được rót ra, nhân viên quầy bar bỏ thêm vào đó hai viên đá nhỏ, đưa nó tới đặt trước mặt người phụ nữ.

Cô ta không nói gì mà chỉ nâng chiếc ly lên, hướng về phía Sở Thiên ra dấu mời.

Sở Thiên cũng rất phối hợp, cười cười gật đầu.

Bản nhạc đã kết thúc, cùng với sự tĩnh lặng của những người bên trong căn phòng, đã trả lại cho không gian xung quanh sự yên ắng và trầm tư vốn có của nó.