Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 109: Grand Duke Club (3)




Chương 109: Grand Duke Club (3)

Sở Thiên rít nốt một hơi thuốc sau cùng, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi sau khi đã thanh toán tiền rượu, và tất nhiên còn không quên tip thêm một chút đỉnh cho anh chàng bartender hiểu chuyện kia.

Hắn cầm trên tay chai Glengoyne 36 lúc này đỡ vơi đi chừng một phần ba, hướng về phía khu vực gửi đồ chậm rãi cất bước.

Tuy rằng thật hiếm lắm mới có dịp được thả lỏng tâm trí như ngày hôm nay, nhưng Sở Thiên vẫn không dám tiêu tốn quá nhiều thời gian cho việc ấy, bởi lẽ những thứ mà hắn cần làm tiếp theo thực sự vô cùng quan trọng.

Đó là còn chưa kể tới chuyện Sở Thiên là người đồng hành với Tôn Nghị trong chuyến đi lần này, chắc chắn không thể cứ bỏ mặc ông ta ở lại Las Vegas để lo sự vụ riêng của mình.

Dẫu cho bản thân hắn chẳng cách nào tác động vào quá trình đàm phán giữa hai người kia, có ngồi chực chờ ở Las Vegas cũng không mang lại quá nhiều tác dụng.

Cũng bởi vậy nên Tôn Nghị không hề ép buộc Sở Thiên phải ở lại cùng mình, mà lại tỏ ra khá thoải mái khi hắn nói phải rời đi trong một thời gian ngắn.

Nhưng một ngày, hai ngày, có lẽ không thành vấn đề, còn nếu cứ tiếp tục kéo dài hơn nữa, vậy thì sẽ khiến cho Tôn Nghị cảm thấy Sở Thiên là kẻ thiếu trách nhiệm, giống như đang đem con bỏ chợ, không đủ thành ý.

Mục đích chính của chuyến đi lần này vẫn là hỗ trợ Tôn Nghị, còn việc hắn đang làm bây giờ thực tế chỉ giống như tiện đường công tác mà thôi, bên nào nặng bên nào nhẹ chắc hẳn ai cũng hiểu rõ.

Sở Thiên lững thững bước vào trong phòng gửi đồ, tiến tới ngăn tủ gỗ có đánh số sáu mươi lăm.

Đây là tủ đồ mà hắn được Robert bàn giao lại sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký thành viên.

Bên trên cánh tủ có một ổ khóa xoay bằng mật mã với bốn chữ số, hiện tại vẫn đặt ở chế độ mặc định là bốn số không, sau khi nhận tủ Sở Thiên có thể đổi lại tùy ý.

Không chỉ vị trí của hắn, mà tất cả tủ gửi đồ ở đây đều có cấu tạo tương tự như vậy.

Sở Thiên vươn tay mở cánh tủ ra, cẩn thận đặt chai rượu vào bên trong.

Trong phòng lúc này ngoại trừ chính Sở Thiên ra thì không còn ai khác, điều này khiến cho hắn cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Sở Thiên xoay người, bước trở lại phía hành lang, ngoảnh đầu quan sát một chút.

Bên ngoài hành lang hoàn toàn vắng lặng không một bóng người.

Sở Thiên cứ đứng yên ở đó chừng vài phút, sau khi xác nhận sẽ không có người nào bất ngờ xuất hiện thì mới trở lại trong phòng gửi đồ.

Hắn nhanh chóng tiến tới phía trước ngăn tủ được đánh số mười bảy, rút từ trong ca táp ra một đôi găng cao su mỏng, đeo nó vào tay trước khi tiến hành vặn mở mã khóa.

Một tiếng "cạch" vang lên nho nhỏ, cánh cửa tủ bật mở ra.

Bên trong gần như hoàn toàn trống trơn, chỉ có duy nhất một chiếc hộp nhựa cứng màu xám đen nằm im lìm.

Thứ được ẩn giấu bên trong đó, đối với Sở Thiên trước kia mà nói, chính là một con dao hai lưỡi vô cùng sắc bén, cũng vô cùng nguy hiểm.

Ở vào một số tình huống đặc thù, cửu tử nhất sinh, món đồ này chính là chiếc phao cứu hộ cuối cùng mà hắn có thể bám víu vào được.

Nhưng đồng thời nó cũng sẽ mang tới tai ương dai dẳng, thậm chí đặt Sở Thiên vào hoàn cảnh bị truy lùng tới cùng trời cuối đất.



Giống như là chiếc hộp Pandora, một khi đã mở nó ra rồi, thì không còn cách nào thu tay lại được nữa.

Còn bây giờ, khi nằm trong tay của một "Sở Thiên" hoàn toàn khác, nó lại trở thành thanh kiếm sắc mà hắn tự tin cầm vào đằng chuôi.

Sở Thiên có thể đem thứ này ra để đổi lấy thật nhiều lợi ích, tiền bạc hay thậm chí là quyền lực.

Nhưng hắn đã quyết định sẽ không dùng nó theo cách đó.

Ở thời điểm hiện tại, tiền bạc và quyền lực đối với hắn cũng vô cùng quan trọng, tuy nhiên Sở Thiên đã có một kế hoạch khác dài hơi hơn để triển khai trong thời gian tới, ở tại chính quê nhà Đông Hải của hắn chứ không phải nước Mỹ này.

Điều duy nhất thôi thúc hắn sử dụng món bảo bối trong tay, chính là cái thân thể cũ đang có dấu hiệu sắp hồi tỉnh kia.

Dựa vào những gì bản thân đã trải qua, có thể suy đoán được rằng nếu như đối phương thực sự qua khỏi, vậy thì kẻ đó cũng sẽ sở hữu toàn bộ ký ức và thông tin tương đồng với mình hiện tại.

Đồng thời với thân phận luật sư Sở, đối phương nghiễm nhiên vận dụng được toàn bộ các mối quan hệ cũng như tài nguyên mà trước đây Sở Thiên để lại.

Chiếc hộp mà Sở Thiên đang giữ lúc này chính là một mắt xích rất quan trọng trong đó.

Với lợi thế là kẻ thức tỉnh trước, Sở Thiên sẽ dùng mọi cách có thể để triệt tiêu toàn bộ mầm mống tai họa ngay từ trong trứng nước.

Nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay, ánh mắt của hắn thoáng qua một tia tàn nhẫn cùng quyết liệt.

Hai người chúng ta vốn không thù không oán, thế nhưng cả đôi bên đều đã lâm vào tình cảnh trớ trêu như hiện tại, dứt khoát phải có một trong hai người nằm xuống, vậy thì người còn lại mới có thể hiên ngang mà đứng vững được.

Vậy nên... Sở thiếu gia à, rất xin lỗi cậu...!

Sở Thiên thở hắt ra một hơi, nhanh chóng nhét chiếc hộp vào trong cặp da, rồi mới đóng kín ngăn tủ đựng đồ lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Xong việc, hắn lại cẩn thận liếc nhìn khắp xung quanh, tới khi xác nhận không có bất kỳ người nào đang hiện diện trong phòng ngoài bản thân mình, Sở Thiên mới yên tâm rảo bước rời khỏi nơi này.

Hành động lần này của hắn đã hết sức cẩn thận, cho nên trong lòng Sở Thiên có thể chắc chắn sẽ không có người nào nghi ngờ việc làm của mình, bao gồm cả nhân viên quản lý Robert - người đã trực tiếp tiếp xúc với hắn ban nãy.

Thế nhưng có một điều mà hắn đã không thể nào lường trước được...

Bóng lưng Sở Thiên vừa khuất sau ngã rẽ không bao lâu, thì cánh cửa của một căn phòng gần đó liền mở ra, từ bên trong xuất hiện một khuôn mặt quyến rũ đậm chất Tây dương.

Kẻ này không phải ai xa lạ, mà chính là người phụ nữ ban nãy đã ngồi cùng hắn ở quầy bar.

Hướng mắt nhìn về phía cuối hành lang - nơi Sở Thiên vừa từ đó rời đi - người phụ nữ hơi mỉm cười, sau đó rút từ trong túi xách nhỏ ra một chiếc điện thoại di động, nhanh chóng bấm nút gọi đi.

"Hắn đã mở tủ chứa đồ của người nào đó, và lấy được một chiếc hộp cất bên trong... Đúng vậy, chỉ có duy nhất một chiếc hộp nhỏ, ngoài ra không còn gì khác... Cụ thể bên trong hộp chứa thứ gì tôi cũng không rõ lắm, người này tương đối thận trọng, nếu tiếp xúc quá gần sẽ bị hắn phát hiện... Được, tôi sẽ cho người tìm hiểu ngay..."

Nói tới đây, người phụ nữ kia cúp điện thoại, nhanh chóng rời khỏi nơi này, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.



...

Chiếc Lincoln màu đen bóng tựa như một con gấu lớn lầm lũi trên đường, lúc này đã chạy chậm dần, rồi dừng hẳn đằng trước một nhà hàng kiểu Mỹ nằm ngay ở góc ngã tư đại lộ West Charl·eston - Desert Foothills.

Gọi là nhà hàng cũng không sai, nhưng thực chất nơi này càng có vẻ giống với một quán rượu kết hợp cả phục vụ ăn uống hơn.

Không gian bên trong khá chật chội, được bài trí cơ bản và đơn điệu giống như phần lớn các quán ăn nhỏ khác trong khu vực, không hề có điểm nhấn nào đáng kể.

Bên ngoài sân còn bày thêm một vài bộ bàn ghế để cho khách hàng có thể sử dụng nếu như ở trong quán đã quá đông người.

Chỉ cần thoạt nhìn qua cũng thấy được đối tượng phục vụ chủ yếu của nơi này là tầng lớp bình dân, lao động thu nhập thấp và người da màu nhập cư.

Cho nên không quá khó hiểu khi sự xuất hiện của chiếc Lincoln sang trọng và đắt đỏ - thứ vốn chẳng hề ăn nhập với nơi này - lại thu hút sự chú ý của cả khách hàng lẫn người dân xung quanh đó tới vậy.

Cánh cửa xe mở ra, Vicente Cortes từ bên trong đi xuống, thong dong và lịch lãm đúng với hình tượng một vị doanh nhân thành đạt và có tiếng ở thành phố này.

Gần như ngay lập tức đã có vài người nhận ra ông ta, thậm chí còn có một người đàn ông da màu mạnh dạn tiến tới, cất tiếng chào hỏi.

Từ trước tới nay Vicente thường xuất hiện trong các hoạt động từ thiện do chính quyền Las Vegas tổ chức, cũng tiếp xúc với rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn ở thành phố này.

Hơn nữa, bản thân Vicente xuất thân là một người nhập cư, cho nên ông ta luôn dành rất nhiều sự ủng hộ cho đối tượng là dân nhập cư - những người thường bị xem là tầng lớp thấp và phải chịu rất nhiều thiệt thòi, khó khăn trong xã hội.

Đối mặt với người đàn ông da màu lạ mặt đang chào hỏi mình, Vicente hoàn toàn không lộ ra một chút xa cách hay khó chịu nào.

Ngược lại, ông ta vẫn rất lịch sự và vui vẻ, thậm chí còn dành hẳn vài phút để trò chuyện với đối phương.

Hình ảnh trước công chúng được xây dựng dựa trên những điều nhỏ nhặt nhất.

Vicente luôn để ý tới việc duy trì hình tượng doanh nhân thành đạt và thân thiện, có nhiều cống hiến cho cộng đồng của mình.

Có thể ông ta không thật tâm, nhưng điều đó cũng chẳng hề gì, mà quan trọng là ông ta biết cách để khiến cho người khác cảm thấy rằng mình rất thật lòng.

Đối với những người cùng khổ kia mà nói, thì như vậy là đủ rồi.

Họ đâu thể dành thời gian để đắn đo, chiêm nghiệm xem Vicente chân thành hay giả dối, trong khi cái dạ dày còn chưa được lấp đầy cơ chứ?

Chỉ cần ông ta vung tiền, cho bọn họ những bữa ăn ngon, vài bộ quần áo tử tế, một số đồ gia dụng... Vậy là họ đã thỏa mãn lắm rồi.

Sau khi nói lời tạm biệt người đàn ông da màu kia, Vicente chậm lại một chút, chỉnh lại cà vạt của mình, tiếp theo mới mở cửa bước vào bên trong nhà hàng.

Lúc này đã là gần mười giờ tối, cho nên nơi này chỉ còn lại lẻ tẻ vài người khách đang ăn đêm hoặc uống rượu.

Mà ở đằng trước chiếc bàn được đặt tại góc phòng, có một người đàn ông đứng tuổi đang chậm rãi thưởng thức bữa ăn muộn của mình.

Ngày hôm nay Vicente tới đây chính là để gặp người này.

"Rất hân hạnh được gặp ông, ngài chủ tịch."



Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người đàn ông kia, Vicente từ tốn cất lời.

Vẻ thong dong luôn hiện hữu, chẳng khác nào một chiếc mặt nạ vô hình, khiến cho bất kỳ ai cũng không thể nào đoán được trong thâm tâm vị CEO này đang suy nghĩ điều gì.

Người đàn ông trước mặt Vicente lại chẳng vội lên tiếng, ngược lại vẫn tiếp tục thưởng thức miếng steak đỏ tươi mọng nước trên đĩa, rồi chậm rãi nhấp thêm một ngụm rượu vang đỏ, dường như hoàn toàn không để ý tới sự xuất hiện của đối phương vậy.

Không thể không nói rằng cách hành xử của ông ta sẽ khiến cho người đối diện cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, thậm chí là nổi giận.

Đổi lại là bất kỳ ai gặp phải hoàn cảnh như thế này, có lẽ sẽ đều đứng dậy phất áo ra về ngay tức khắc.

Thế nhưng Vicente thì không, ông ta chỉ mỉm cười nhàn nhạt, yên lặng dõi mắt quan sát người đàn ông kia mà thôi.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua.

Khoảng hơn mười phút sau, rốt cuộc người đàn ông kia cũng đặt dao nĩa trên tay xuống, dùng một chiếc khăn sạch được chuẩn bị sẵn từ trước để lau miệng.

Xong xuôi đâu đó, ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn Vicente, chậm rãi mở miệng:

"Có lẽ anh chưa biết, hiện tại tôi không còn là chủ tịch đảng Dân Chủ Nevada nữa. Kết quả bầu cử sơ bộ còn chưa được công bố, tuy nhiên nhiều khả năng tôi sẽ trở thành đại diện tranh cử tại Quận hạt 3."

Vicente hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ chút nào, trái lại vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh trên mặt, mỉm cười đáp lời:

"Vậy thì xin chúc mừng ông. Ngài Raymond, không biết hôm nay ông hẹn gặp tôi, là muốn trao đổi về vấn đề gì đây?"

"Anh thực sự không biết mục đích của cuộc gặp mặt ngày hôm nay?"

Raymond Miller nhìn thẳng vào mắt Vicente, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Vậy thì để tôi nhắc lại với anh. Anh Vicente, Quận hạt 3 không phải là khu vực an toàn của đảng Dân Chủ. Những năm gần đây xu hướng đã bắt đầu thay đổi dần, có vẻ như người dân đang nghiêng về phía Cộng Hòa nhiều hơn, chí ít thì kết quả khảo sát sơ bộ cho thấy điều này."

Nói đoạn, Raymond nhặt lấy bao thuốc trên bàn, tùy ý rút ra một điếu rồi châm lửa hút.

Làn khói mỏng manh từ điếu thuốc hòa vào không khí xung quanh, giống như sương mờ lúc ẩn lúc hiện.

"Bên trong nội bộ cũng có nhiều ý kiến trái chiều, cuối cùng thì tôi lại là kẻ đứng mũi chịu sào. Đương nhiên một phần là bởi những người ở trên xem trọng khả năng của tôi, cảm thấy tôi có thể đảm đương được trách nhiệm này."

Vicente im lặng lắng nghe, dường như đang rất nghiền ngẫm những lời mà đối phương vừa nói.

Raymond biết Vicente đang diễn trò với mình.

Trong tình huống thông thường, Raymond có thể thoải mái chơi cái trò chơi giả ngu nhàm chán này cùng với đối phương cả ngày cũng chẳng sao.

Nhưng lúc này đây ông ta đã hết sạch sự kiên nhẫn, cho nên không còn muốn tiếp tục dông dài thêm nữa.

Raymond hắng giọng vài cái, không trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình, mà đề đạt nó thông qua một câu hỏi mà Vicente chẳng đời nào muốn trả lời.

"Vài ngày trước tôi đã gặp bà Margaret và có một cuộc trò chuyện khá dài. À, có lẽ anh cũng quá quen với các ủy viên của hội đồng quận rồi, tôi không cần giới thiệu lại nữa, phải chứ? Bà Margaret có nhắc với tôi về ý định xây dựng một cơ sở y tế cộng đồng lớn tại Henderson bằng nguồn vốn xã hội hóa. Không biết anh có hứng thú với chuyện này hay không?"