Chương 107: Grand Duke Club (1)
Thời điểm Sở Thiên đặt chân xuống sân bay quốc tế Newark cũng là lúc đồng hồ điểm bảy giờ hai mươi phút tối.
Ngồi im một chỗ hơn bốn tiếng liên tục trên máy bay đã khiến cho hắn không khỏi cảm thấy có phần uể oải, mệt mỏi.
Việc liên tục thay đổi múi giờ vô hình trung đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ tới trạng thái thân thể của Sở Thiên, bao gồm cả sức khỏe và tinh thần.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, thì chắc chắn Sở Thiên sẽ muốn kiếm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi cho lại sức, dù là chỉ chợp mắt trong chốc lát thôi cũng được.
Nhưng sau một thoáng đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc Sở Thiên vẫn bỏ qua việc đó để bắt tay ngay vào công việc chính của mình.
Thời gian dành cho hắn đã không nhiều lắm, vậy nên lựa chọn tốt nhất bây giờ là tiến hành mọi thứ thật nhanh chóng, sau đó quay trở lại Las Vegas trước khi Tôn Nghị cùng Vicente hoàn thành việc đàm phán hợp tác.
Đặt lưng ngồi lên một chiếc taxi bên ngoài sân bay, Sở Thiên nhắm hờ mắt, trong đầu không ngừng xoay chuyển với hàng loạt toan tính cho những chuyện tiếp theo.
Việc thân xác cũ của hắn có dấu hiệu hồi tỉnh đã tạo ra sức ép rất lớn với Sở Thiên, khiến cho hắn phải vắt óc để đắn đo cân nhắc rất nhiều suốt mấy ngày nay.
Dĩ nhiên không phải là hắn không tin tưởng Jill, bởi theo lẽ thường thì một khi ông ta đã nhận xử lý việc này, thì cũng tức là ông ta đã nắm chắc được ít nhất bảy mươi phần trăm tỷ lệ thành công.
Ở thời điểm hiện tại, bản thân Sở Thiên cũng không có lựa chọn nào tốt hơn là phó thác cho một chuyên gia như Jill làm công việc mà ông ta giỏi nhất.
Tuy vậy, mặc cho hắn và Jill đã từng hợp tác nhiều lần, cũng hiểu rất rõ khả năng của đối phương, thì trong lòng Sở Thiên vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Sự thấp thỏm này chẳng hề có căn cứ cụ thể xác đáng nào, mà chỉ giống như một dự cảm mông lung dai dẳng mà thôi.
Nếu như không may Jill thất thủ, đối với Sở Thiên mà nói điều này sẽ là một biến số vô cùng tai hại.
Như thể một mối đe dọa luôn lởn vởn xung quanh, chực chờ đổ xuống đầu hắn bất cứ lúc nào.
Đây là điều Sở Thiên không thể chấp nhận được.
Bởi vậy nên hắn đã quyết định sẽ không ngồi yên một chỗ, phó thác tất cả tương lai vào sự thành bại trong hành động tiếp theo của Jill.
Bản thân Sở Thiên cũng phải tiến hành sắp đặt thêm nhiều tầng bảo hiểm nữa, đề phòng trường hợp ông ta không thể hoàn thành nhiệm vụ...
Chìm đắm trong những suy tính, bất tri bất giác Sở Thiên đã rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tới khi hắn mở mắt ra, chiếc taxi đã chạy tới khu vực Manhattan Valley.
Thông qua cửa kính xe hơi đã mờ đi vì hơi nước, Sở Thiên mơ hồ nhìn ngắm từng dãy nhà san sát nhau nằm dọc hai bên đường.
Những ký ức cũ kỹ lại ùa về trong đầu hắn, khiến cho Sở Thiên cảm thấy vừa có phần thân thuộc, lại vừa có phần xa lạ khó nói thành lời.
Một tiệm bánh mì và cafe nhỏ, nằm ngay gần ngã tư Broadway - West 105th Street, là nơi mà trước đây mỗi ngày Sở Thiên đều ghé qua để mua cafe buổi sáng và bánh ngọt lúc chiều muộn.
Cửa hàng sửa giày cũ kỹ nằm cách đó chỉ vài dãy phố, đã không còn thấy bóng dáng vị khách quen thuộc mười mấy năm trời, cũng chẳng biết ông chủ người Digan già nua và hay cáu kỉnh kia có nhận ra điều ấy hay chăng?
Quán bar nhỏ với những biển hiệu nhấp nháy sặc sỡ, nổi bật cả một góc phố, nơi mà người ta đi vào trong tình trạng tỉnh táo và bước ra với đôi chân liêu xiêu và một khuôn mặt đỏ bừng.
Chắc hẳn sẽ chẳng ai nhớ tới một gã Châu Á có mái tóc được chải chuốt bóng bảy, khoác trên mình bộ vest đắt tiền, ngồi lặng im cô độc nơi góc phòng mỗi tối thứ bảy.
Có chăng là cô nhân viên phục vụ bàn trẻ tuổi, hoặc là anh chàng bartender với đôi tay điệu nghệ, sẽ thiếu đi vài chục dollar tiền boa từ vị khách sộp này mà thôi.
Đối với những người ấy, Sở Thiên có lẽ chỉ là một trong số vô vàn những người đã từng xuất hiện cuộc đời họ, có thể dừng lại đôi chút, lưu lại dăm ba ấn tượng nhạt nhòa, cũng có thể lướt qua như một cơn gió nhẹ.
Mà đối với bản thân Sở Thiên, từng người, từng sự vật sự việc bên ngoài kia đều là một mảnh nhỏ tạo nên ký ức của hắn - những điều mà bây giờ chỉ còn là quá khứ.
Bọn họ vẫn là chính bản thân mình, vẫn sẽ tiếp tục với công việc hàng ngày, còn Sở Thiên hôm nay đã không còn là gã luật sư ranh mãnh ôm nhiều tâm sự của ngày trước nữa.
...
Chiếc xe taxi chạy chậm dần, rồi dừng hẳn ở đằng trước một tòa nhà mang hơi hướng kiến trúc châu Âu, nằm ngay gần công viên Fort Tryon.
Ở ngay phía trước cửa ra vào, có một tấm biển nhỏ khiêm tốn, thoạt nhìn không hề bắt mắt chút nào, chí ít là nếu đem so với những bảng hiệu đầy màu sắc xung quanh đó.
Bên trên đó không đề tên, cũng chẳng có bất kỳ hình vẽ hay trang trí gì hết, mà chỉ có duy nhất một chữ logo hình chữ G được viết theo lối cách điệu mà thôi.
Không nhiều người biết về nơi này, thậm chí tới ngay cả người dân sống xung quanh đó cũng rất mơ hồ về lai lịch của nó.
Mà điều này cũng không khiến cho bất kỳ ai phiền lòng, bởi lẽ những kẻ bước chân vào đây đều không thích bị để ý quá nhiều.
Thứ họ muốn, là một không gian riêng tư để có thể tự do trò chuyện, hoặc là tận hưởng vài thú vui cá nhân mà chẳng cần e ngại sẽ bị những người khác làm phiền hay soi mói.
Không nổi tiếng, không ồn ào và phô trương, câu lạc bộ tư nhân Grand Duke này đã im lặng tồn tại suốt nhiều thập kỷ qua.
Sở Thiên rút từ trong ví ra hai tờ năm mươi dollar, vươn tay đưa cho tài xế.
"Cứ giữ lấy tiền thừa, cảm ơn."
Đoạn, hắn mở cửa bước xuống xe, hít một hơi dài.
Luồng không khí dịu mát của buổi tối New York tràn vào phổi, khiến cho Sở Thiên cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn ban nãy.
Hắn đưa tay chỉnh cà vạt, vuốt lại bộ vest vài lần, rồi mới chậm rãi bước vào cánh cửa lớn trước mặt.
Đi thẳng tới trước quầy lễ tân, Sở Thiên gật đầu chào hỏi với cô nhân viên đang trực tại đó.
"Xin chào. Tôi muốn đăng ký thành viên."
Nhân viên lễ tân trẻ tuổi mỉm cười lịch sự, nhẹ nhàng hỏi:
"Xin chào ngài. Không biết tôi nên xưng hô thế nào với ngài?"
"Tôi họ Sở."
"Vâng. Ngài Sở, câu lạc bộ của chúng tôi chỉ nhận thành viên thông qua giới thiệu. Cảm phiền ngài cho biết danh tính của người giới thiệu ngài tới đây?"
Sở Thiên gật đầu, đáp:
"Sở Thiên, mã thành viên là NY0802."
Nhân viên lễ tân nhanh chóng gõ gõ vài lượt trên bàn phím máy tính, có vẻ như đang kiểm tra thông tin của hắn.
Việc này không có gì là bất thường, bởi lẽ các câu lạc bộ tư nhân đều có tiêu chuẩn riêng khác nhau.
Ví dụ như câu lạc bộ Yale ở New York chẳng hạn, nơi đó yêu cầu tất cả thành viên tham gia đều phải là sinh viên đã hoặc chưa tốt nghiệp, hoặc là nhân viên công vụ của trường đại học Yale.
Tương tự như vậy, cũng có những câu lạc bộ mở cửa một phần cho khách vãng lai, tuy nhiên tất cả những khách hàng này sẽ không được đi vào khu vực hạn chế, cũng như tham dự các hoạt động dành riêng cho hội viên.
Yếu tố quan trọng nhất tạo nên một private-club là sự riêng tư của nó, cho nên lẽ đương nhiên nơi này sẽ không dành cho số đông, càng không tùy tiện thu nạp thành viên một cách vô tội vạ.
Vài phút sau, nhân viên lễ tân rốt cuộc cũng đã hoàn thành việc kiểm tra của mình.
"Thưa ngài, nếu như ngài không phiền, tôi có thể gọi điện thoại để xác nhận lại với luật sư Sở được không? Vô cùng xin lỗi về sự bất tiện này, nhưng đây là quy định của câu lạc bộ, mong ngài hiểu và thông cảm."
"Ồ, không sao, tôi hiểu rồi."
Sở Thiên nhún vai, nói:
"Tuy vậy có thể sẽ khó mà liên hệ được với anh ấy, bởi lẽ luật sư Sở hiện đang chữa bệnh dài ngày ở nước ngoài."
Nhân viên lễ tân hơi do dự.
"Chuyện này... Theo đúng quy trình, chúng tôi buộc phải xác nhận với thành viên trước khi chấp thuận lời mời của họ..."
"Tôi biết, cho nên trước khi tới đây tôi đã cầm theo thư giới thiệu viết tay của anh ấy. Cô xem thử xem, có thể linh hoạt hơn được hay không?"
Vừa nói, Sở Thiên vừa lấy từ trong chiếc ca táp da đang xách trên tay ra một phong thư, từ tốn đặt nó lên trên quầy lễ tân.
Cô nhân viên kia nhận lấy bức thư của Sở Thiên, lại không bóc ra xem xét bên trong ngay, mà thay vào đó cô ta tiếp tục cất lời:
"Tôi chỉ là nhân viên lễ tân, cho nên không có đủ quyền hạn để quyết định vấn đề này. Nếu ngài không phiền, tôi sẽ gọi cho quản lý, để ông ấy trực tiếp thảo luận thêm với ngài, có được không ạ?"
"Vậy cũng được."
Sở Thiên cũng hiểu đối phương không phải đang cố tình làm khó mình, mà thực tế thì cô ta chỉ là một người làm công ăn lương, những chuyện nằm ngoài quy định đều phải thông qua cấp trên mới xử lý được.
Chẳng mấy chốc viên quản lý câu lạc bộ đã đi tới.
Ông ta khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, dáng người tầm thước, đầu hơi hói, mặc một chiếc áo gile màu đen bên ngoài sơ mi trắng.
Xét về tổng thể, vẻ bề ngoài của người đàn ông này không có gì quá đặc biệt, coi như cũng tương đối chỉn chu và lịch sự, tạo cho người đối diện cảm giác thoải mái chứ không hề câu nệ hay trịch thượng chút nào.
Sau khi đã nắm được vấn đề, viên quản lý cũng không nói nhiều lời dông dài, mà chỉ nhanh chóng bước tới trước mặt Sở Thiên, nghiêng người cúi chào.
"Hân hạnh được gặp ngài, tôi là Robert, quản lý của câu lạc bộ Grand Duke này."
"Xin chào, tôi là Sở Thiên."
Trên mặt Robert hơi thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ niềm nở.
"Ngài Sở, không biết ngài và luật sư Sở có quan hệ thế nào? Xin lỗi vì đã hỏi về chuyện riêng tư của ngài, tuy nhiên nếu không thể liên hệ trực tiếp với luật sư Sở, chúng tôi cũng cần biết thêm một chút thông tin liên quan khác để tiện cho việc đối chiếu."
"Không sao, tôi cũng không ngại vấn đề này. Anh ấy là anh họ của tôi."
Sở Thiên mỉm cười, gật đầu đáp:
"Như ông có thể thấy, chúng tôi cùng họ Sở. Còn việc trùng tên, không biết ở nơi này thế nào, nhưng ở quê hương của chúng tôi điều này thường xuyên xảy ra, mong ông không cảm thấy kỳ lạ."
"Không có gì, tôi đã hiểu rồi."
Nói đoạn, Robert quay đầu nhìn nhân viên lễ tân, khẽ nói:
"Đưa cho tôi bức thư của luật sư Sở."
Cầm bức thư trong tay, Robert không vội vàng mở ra, mà lại xoay người mời Sở Thiên đi tới phòng làm việc riêng của mình để tiếp tục trao đổi.
Tại đây, ông ta nhanh chóng xem qua lá thư do "Sở Thiên" tự mình viết.
Nội dung bên trong cũng không có gì nhiều, ngoại trừ việc giới thiệu sơ lược về thân phận của người được mời, thì còn chỉ đích danh viên quản lý Robert, yêu cầu ông ta trợ giúp trong khâu xét duyệt thành viên.
Nhìn thấy chữ ký nằm ở cuối bức thư, Robert đi tới tủ tài liệu đặt ở góc phòng, tiến hành đối chiếu với mẫu chữ ký gốc trong đơn đăng ký thành viên.
Nói gì thì nói, nơi này cũng chỉ là một câu lạc bộ tư nhân, chứ không phải cơ quan hành chính nhà nước.
Mặc dù quy định ở đây có đề cao về tính riêng tư, cũng rất kỹ lưỡng trong việc chọn hội viên, tuy nhiên lại không phải là kiểu khuôn phép tuyệt đối trăm phần trăm.
Khi đã xác nhận được chữ ký của Sở Thiên, Robert rốt cuộc cuộc cũng không cứng nhắc tới mức nhất quyết yêu cầu phải tự xác nhận bằng điện thoại nữa.
"Tôi đã kiểm tra qua, có vẻ như không có vấn đề gì cả."
Robert ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Sở Thiên, mỉm cười cất lời.
"Dù trước đây không có tiền lệ, nhưng tôi vẫn có thể chấp thuận yêu cầu tham gia câu lạc bộ của ngài."
Sở Thiên cười đáp:
"Cảm ơn ông."
"Nếu ngài chưa biết, thì phí ghi danh của chúng tôi là một ngàn dollar. Ngoài ra, hội viên sẽ cần duy trì phí thường niên với đóng góp là năm trăm dollar cho một quý."
"Không vấn đề gì, tôi có thể thanh toán phí hội viên một năm ngay bây giờ."
Vừa nói, Sở Thiên vừa rút từ trong ví ra tấm thẻ đen AmEx, đặt nó trên mặt bàn ngay phía trước Robert.
Nhìn thấy thứ này, một chút đắn đo cuối cùng trong lòng Robert rốt cuộc cũng hoàn toàn bị quét sạch, thay thế vào đó là sự kính cẩn và trọng thị gấp bội phần.