Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 106: Nhà họ Lưu (2)




Chương 106: Nhà họ Lưu (2)

Lưu Khiết mất vài giây ngơ ngác, chưa thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Mà Lưu Tuấn Khải lại chẳng để ý nhiều như thế, ông ta tiếp tục sử dụng ngữ điệu hào hứng, nói:

"Chẳng phải thằng nhóc họ Sở đã đắc tội con hay sao? Không cần phải giấu, mẹ con đã kể hết cho ta nghe rồi. Hừ, một nhà họ Sở nhỏ nhoi mà thôi, còn dám gây chuyện với con gái của Lưu Tuấn Khải này sao? Đúng là không biết chữ c·hết viết thế nào!"

"Nhà họ Sở?"

Lưu Khiết hơi ngờ ngợ, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, liền lập tức hỏi lại:

"Là họ Sở nào chứ?"

"Chẳng phải chính là... Ờ, thằng nhóc đó tên là gì ấy nhỉ... À đúng rồi, là Sở Thiên, còn có tập đoàn JK của gia đình nó nữa. Cha đã lệnh cho đám người bên dưới gõ đầu bọn chúng rồi, cam đoan có thể khiến con hả giận."

Phía bên kia, Lưu Tuấn Khải vẫn chưa nhận ra sự biến đổi kỳ lạ trong giọng nói của Lưu Khiết.

Ông ta còn đang cho rằng việc làm của mình chắc hẳn sẽ khiến con gái cảm thấy vui vẻ, cho nên trong lòng cũng rất thoải mái, hoàn toàn không hề suy nghĩ gì nhiều.

"Sở Thiên?"

Vừa nghe thấy cái tên này, Lưu Khiết liền lập tức tròn mắt, trên mặt lại thoáng qua một vệt ửng hồng.

Trong đầu cô lập tức phát lại một đoạn phim tua chậm ngắn ngủi, chính là cái ngày mà hai người bọn họ chạm mặt nhau ở nhà hàng Long Tỉnh.

Nghĩ tới hành động vô lại của Sở Thiên lúc ấy, Lưu Khiết vừa cảm thấy xấu hổ, lại vừa có thêm vài phần cảm giác bức bối, kỳ quặc khó mà diễn tả bằng lời.

Tuy nhiên một chút ngượng ngùng ấy rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi, mà thế chỗ cho nó là sự tức giận cùng khó chịu đang nổi lên trong tâm can cô.

"Ai bảo ông là hắn gây chuyện với tôi? Giữa tôi và hắn chẳng có quan hệ gì hết!"

Lưu Khiết chẳng hề kiêng nể chút nào, sẵng giọng đáp lời:

"Chẳng phải tôi đã nói đi nói lại với ông rất nhiều lần rồi sao? Muốn bù đắp cho tôi ư? Vậy thì cứ mặc kệ tất cả đi, đừng có suốt ngày nhúng tay vào chuyện riêng của tôi nữa!"

Thái độ kịch liệt của con gái khiến cho Lưu Tuấn Khải không khỏi giật mình kinh ngạc.

Có vấn đề!

Dù cho mối quan hệ giữa hai cha con Lưu Tuấn Khải tới nay vẫn tương đối lạnh nhạt, nhưng Lưu Khiết lại không phải loại người ngỗ nghịch bất kính, rất hiếm khi tỏ thái độ chống đối ra mặt như lúc này.

Bản thân Lưu Tuấn Khải không phải là kẻ vô tri, tới lúc này ông ta không thể không nhận ra trong chuyện này còn có uẩn khúc khác, chứ chẳng hề đơn giản là mâu thuẫn cá nhân như lời mẹ Lưu Khiết kể lại.

Vốn dĩ Lưu Tuấn Khải còn muốn dò hỏi thêm về mối quan hệ giữa con gái và thằng nhóc họ Sở kia.

Tuy nhiên xét theo tình thế hiện tại, ông ta cũng chỉ đành dứt khoát bỏ qua chuyện này, tránh làm cho con gái bị kích động hơn nữa.

"Vậy chắc hẳn là có nhầm lẫn gì rồi. Thôi vậy, chúng ta nói chuyện chính đi. Tháng sau là mừng thọ của ông nội, con sắp xếp thời gian về gặp ông một chuyến nhé? Trước đây gia đình chúng ta xa cách thì không nói tới, bây giờ con đã nhận tổ quy tông, cũng nên tới thủ đô gặp mặt mọi người rồi."



"Mừng thọ ư...?"

Lưu Khiết nhíu mày, dường như cũng không quá mặn mà với chuyện này.

Cô biết Lưu Tuấn Khải đang chung sống với người vợ hợp pháp của ông ta ở thủ đô, hơn nữa còn có mấy người con trai lớn tuổi hơn mình nữa.

Mà thân phận của Lưu Khiết lúc này... Nếu chạm mặt với bọn họ thì thật là khó xử...

Nhưng nghĩ tới mẹ của mình, nghĩ tới những giọt nước mắt vui mừng của bà khi con gái được gia tộc họ Lưu chấp nhận, Lưu Khiết lại cảm thấy không đành lòng.

"Việc này... Thôi được rồi, tôi sẽ tới đó."

Nói đoạn, Lưu Khiết hơi ngừng lại, trong đầu chợt nghĩ tới một vấn đề nào đó.

"Tiệc mừng thọ tôi sẽ tham dự, tuy nhiên... Những việc khác thì không chắc. Nhất là nếu ông định mang tôi tới chỗ đám người họ Đặng kia thì quên đi."

Bị con gái nói trúng tim đen, Lưu Tuấn Khải chỉ biết cười ngượng nghịu vài tiếng, tiếp tục mềm giọng khuyên nhủ.

"Tiểu Khiết à, chuyện này cũng là vì tốt cho con thôi. Chàng trai kia ta đã gặp qua vài lần rồi, từ ngoại hình đến tính cách, năng lực đều không chê vào đâu được, hoàn toàn xứng đôi vừa lứa với con. Hơn nữa gia cảnh của cậu ấy cũng không hề thua kém nhà mình, cho nên con sẽ không phải chịu thiệt thòi gì đâu."

"Quả nhiên là như vậy. Tôi nói để ông biết, chuyện tình cảm của tôi sẽ do bản thân tôi tự quyết định, bất kể là ông hay ai khác cũng đừng mong can thiệp vào!"

Lưu Khiết lạnh lùng thốt lên, trong giọng nói mang theo vẻ kiên quyết không thể lay chuyển.

Vấp phải sự phản kháng của Lưu Khiết, Lưu Tuấn Khải cũng không biết nên nói thế nào cho phải, chỉ đành nói vài câu lấp liếm cho qua.

"Thôi được rồi, vấn đề này... Cứ để sau này gặp mặt bàn thêm cũng được. Được rồi, bây giờ ta còn có công việc cần giải quyết, mai mốt rảnh rỗi sẽ trò chuyện với con tiếp. Tạm biệt con gái."

Lưu Khiết không đáp lời, chỉ im lặng cúp máy, thuận tay ném chiếc điện thoại vào trong túi xách.

Bàn tay cô vươn ra, chần chừ mất vài giây, rồi mới dứt khoát mở cánh cửa phía sau, bước vào bên trong xe đóng sập cửa lại.

...

Lưu Tuấn Khải đặt chiếc điện thoại trên tay xuống bàn, chậm chạp ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt đầy ngượng ngập nhìn về phía đối diện.

Trước mặt ông ta, có một ông lão già nua đang ngồi im lặng như bức tượng đồng, cứng rắn mà lạnh lẽo.

"Cha..."

Ông lão kia phất phất tay, ra hiệu cho Lưu Tuấn Khải không cần phải nói gì thêm.

Hình tượng một vị tổng giám đốc quyền cao chức trọng, luôn nghiêm khắc và quyết đoán của Lưu Tuấn Khải, ở trước mặt ông già này đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, nhường chỗ cho sự an phận và vâng lời tới lạ lùng.

Ông lão thong thả nhấp một ngụm trà, chậm rãi đưa mắt quan sát Lưu Tuấn Khải.

Gặp phải ánh mắt sắc lạnh của cha mình, Lưu Tuấn Khải chỉ có thể im lặng cúi đầu, chẳng khác nào một cậu học trò phạm lỗi đang đứng chôn chân trước mặt người thầy giáo nghiêm khắc.



"Nó nói thế nào? Không muốn trở về sao?"

Trải qua vài phút im lặng, rốt cuộc ông lão kia cũng mở miệng cất lời, phá tan bầu không khí nặng nề bên trong căn phòng khách rộng thênh thang được bài trí thuần một màu sắc Á Đông cổ điển.

Lưu Tuấn Khải không dám chậm trễ một giây nào, vội vã lên tiếng:

"Cha, Tiểu Khiết nói tháng sau nó sẽ về nhà vào dịp mừng thọ..."

"Vậy còn chuyện với nhà họ Đặng thì sao?"

"Việc này còn chưa có..."

"Hừ."

Một tiếng hừ lạnh từ miệng của cha mình, lập tức ngắt ngang lời nói của Lưu Tuấn Khải, khiến cho ông ta chỉ có thể lập tức ngậm miệng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ông lão đặt chén trà trong tay xuống, ngả lưng ra phía sau, chậm rãi cất lời:

"Đến con gái của mình còn không bảo ban nổi, thì sau này anh định lấy tư cách gì để quản lý cả gia tộc họ Lưu đây?"

Giọng nói thoạt nghe qua thì hết sức thản nhiên, chỉ như là đang tùy tiện nói chuyện phiếm, thế nhưng từng câu từng chữ rơi vào tai Lưu Tuấn Khải đều giống như tiếng chuông ầm vang, vô cùng chói tai, vô cùng nặng nề.

Ông ta muốn tự biện bạch một hồi, nói ra nỗi khổ tâm của bản thân.

Thế nhưng nhìn vào khuôn mặt đầy nếp nhăn cùng đôi mắt sắc bén như đao kiếm của cha mình, Lưu Tuấn Khải lại không đủ can đảm để thốt lên dù chỉ một chữ, cho nên đành phải cắn răng chọn cách im lặng nhẫn nại.

Thực sự không phải Lưu Tuấn Khải muốn tránh né, lại càng không phải vì ông ta nhu nhược và vô dụng tới mức không thể đáp lời.

Mà chỉ đơn giản là cách giáo dục và nền nếp gia phong từ thuở thiếu thời tới bây giờ đã in hằn sâu vào đầu óc của Lưu Tuấn Khải, cũng như toàn bộ người nhà họ Lưu.

Bất kể là Lưu Tuấn Khải, hay là mấy người anh trai của ông ta, hoặc thậm chí là cả mẹ của họ, không một ai dám tỏ thái độ đối nghịch dù là nhỏ nhất trước mặt ông lão này.

Bởi vì đây là cây cột chống trời, là quyền uy tuyệt đối của nhà họ Lưu - Lưu Quốc Đạt lão gia.

Nói một cách đơn giản, ở nhà họ Lưu, lời nói của Lưu Quốc Đạt chính là thánh chỉ.

"Việc hôn nhân giữa hai nhà đã được định sẵn từ trước. Nếu như không phải vì con gái của thằng cả vướng phải rắc rối ở nước ngoài, thì liệu có tới lượt đứa trẻ k·hông r·õ n·guồn g·ốc kia của anh được thế chỗ không?"

"Cha, Tiểu Khiết không phải... Nó là con ruột của con với A Trân..."

Nghe thấy lời nói của cha mình động chạm tới con gái mình, Lưu Tuấn Khải liền ngay lập tức phản ứng lại như một phản xạ vô điều kiện.

Bản thân ông ta có thể bị chỉ trích, thậm chí xỉ vả bao nhiêu cũng không quan trọng, thế nhưng Lưu Khiết thì khác...

Cô con gái đã lưu lạc bao nhiêu năm, chịu không biết bao nhiêu tủi nhục, khổ cực, mãi tới bây giờ mới may mắn trở lại trong vòng tay mình.

Trong lòng Lưu Tuấn Khải vô cùng áy náy, cho nên lại càng yêu thương Lưu Khiết, thậm chí còn hơn chính bản thân mình nữa.



Thế nhưng thái độ này của ông ta trong mắt Lưu Quốc Đạt lại là sự hỗn hào không thể chấp nhận được, bất kể nguyên nhân của nó có là gì đi chăng nữa.

Rầm!!

Ông cụ Lưu vung tay đập mạnh xuống bàn, khiến cho bộ ấm chén đặt trên đó đều rung lên bần bật, sóng cả nước trà ra ngoài.

"Ngu xuẩn! Nếu không phải vì hành động hoang đường trước kia của anh, thì nhà họ Lưu đâu gặp những chuyện mất mặt như thế này chứ? Nó là cái gì? Là con của một đứa nô bộc bần hàn, là loại mạt hạng, không gì hơn cả!"

Nói đoạn, ông lão vươn tay chỉ thẳng vào mặt Lưu Tuấn Khải, lớn giọng quát mắng.

"Có thể được nhà họ Lưu chấp nhận, chính là phúc phận của nó. Thế mà hiện tại nó đang làm gì? Tự tung tự tác ở Đông Hải, còn dây dưa qua lại với một tên nhân viên quèn. Nó muốn cái gì chứ? Thay cha nó tiếp tục bôi tro trát trấu vào mặt ta hay sao?"

Lưu Tuấn Khải cúi thấp đầu, hai bàn tay siết chặt tới nổi gân xanh.

Trút giận một hồi, cuối cùng thái độ của ông cụ Lưu cũng đã dịu đi phần nào.

"Anh phải hiểu rằng cuộc hôn nhân này không chỉ là cho gia tộc, mà còn vì bản thân con gái của anh nữa. Không có nhà họ Đặng chống lưng, sau này nó làm sao đối phó được với những người khác?"

Lưu Tuấn Khải hơi ấp úng.

"Cha... Con hiểu điều này... Nhưng mà..."

"Còn nhưng nhị gì nữa? Ta hỏi anh, nếu như bây giờ ta có mệnh hệ gì, thì bản thân anh có đủ sức để kìm hãm thế lực sau lưng vợ của anh hay không? Còn có thằng cả, thằng hai nữa, bọn chúng sẽ an phận để mặc cho anh nhào nặn hay sao? Căn cơ của anh có đủ lớn mạnh để khống chế đại cục không?"

Đối diện với câu hỏi của cha mình, Lưu Tuấn Khải thực sự không biết phải trả lời thế nào cho phải, cũng chẳng thể phản bác được nửa lời, bởi vì tất cả những điều mà ông cụ Lưu nhắc tới đều là sự thực rõ ràng mười mươi.

Vợ của Lưu Tuấn Khải - Tống Vân - là một trong số những người phụ nữ quyền mưu bậc nhất trong giới tài phiệt thủ đô.

Đồng thời gia tộc đứng sau lưng bà ta cũng không phải dạng vừa, thậm chí thế lực của họ so với nhà họ Lưu còn lớn hơn một chút.

Từ khi được gả về nhà họ Lưu cho tới nay, ròng rã gần ba mươi năm trời, Tống Vân vẫn thường xuyên duy trì liên lạc với nhà mẹ đẻ.

Điều này đối với chính Lưu Tuấn Khải, hay rộng hơn là cả Lưu gia, là một con dao hai lưỡi.

Một mặt, bọn họ cần có sự gắn kết nhất định với nhà họ Tống, từ đó kiếm được nhiều lợi ích cũng như sự ủng hộ từ đối phương.

Mặt khác, không thể không hạn chế phần nào đó mối quan hệ này, tránh cho thế lực bên ngoài dần dần thẩm thấu vào nội bộ gia tộc, tu hú chiếm tổ chim chích.

Tuy nhiên có một điểm mà trước giờ Lưu Tuấn Khải vẫn khá an tâm, đó là Tống Vân chỉ quan tâm tới sự nghiệp hai cậu con trai quý tử của ông ta, hoàn toàn chưa từng có ý định mưu lợi cho nhà mẹ đẻ.

Thế nhưng ưu điểm này cho tới hiện tại lại trở thành một vấn đề trí mạng.

Lưu Tuấn Khải biết Tống Vân sẽ không đời nào để cho một đứa con ngoài giá thú phân chia quyền thừa kế tài sản cũng như địa vị và danh lợi trong nội bộ gia tộc với con trai của mình, dù chỉ là một hào một cắc cũng tuyệt đối không.

Đó cũng chính là lý do mà suốt thời gian qua Lưu Tuấn Khải vẫn để cho Lưu Khiết ở lại Đông Hải, không dẫn con gái về thủ đô ra mắt gia đình.

Một bên là chính thất cùng với hai đứa con trai, một bên là cô con gái đã thất lạc nhiều năm, Lưu Tuấn Khải thực sự không có sách lược vẹn toàn nào để đối phó với sự nghi kỵ giữa đôi bên.

Chỉ có một cách duy nhất, đó là để cho Lưu Khiết kết hôn với hậu duệ của một gia tộc lớn như Đặng gia, từ đó tìm được chỗ dựa vững chắc.

Chuyện này nếu như thành công, Tống Vân sẽ không có cách nào chèn ép được Lưu Khiết, trừ phi bà ta muốn hoàn toàn trở mặt với nhà họ Đặng.

Ông cụ Lưu nói không sai, bất kể về công hay tư đi chăng nữa, thì cuộc hôn nhân này bắt buộc phải được tiến hành càng sớm càng tốt.