Chương 105: Nhà họ Lưu (1)
Năm giờ chiều, phía trước tòa chung cư cao cấp nằm ngay trong khu vực gần quảng trường trung tâm - nơi được coi là sầm uất nhất của thành phố Đông Hải.
Một tên thanh niên trẻ tuổi ôm theo bó hoa hồng đỏ tươi đang đi qua đi lại ở trước đại sảnh, ánh mắt liên tục dán chặt về hướng chiếc đồng hồ treo trên quầy lễ tân.
Chẳng cần quá tinh ý cũng có thể nhận ra được gã ta chắc hẳn đang đang chờ đợi điều gì đó, hoặc cũng có thể là một ai đó.
Trên mặt hắn mang theo một nụ cười đầy hưng phấn, trong ánh mắt không thể giấu nổi vẻ vui mừng và còn có phần kích động.
Hết thảy những người đi ngang qua đó đều không khỏi tò mò liếc nhìn, thậm chí ngay cả nhân viên lễ tân cùng bảo vệ cũng phải chú ý tới gã trai ăn vận bảnh bao này.
Đối diện với những ánh mắt tò mò và hiếu kỳ kia, Lý Vân Long chẳng hề bận tâm chút nào cả, trái lại gã vẫn tiếp tục những bước đi lòng vòng nhàm chán như không có hồi kết.
Bởi lẽ hiện tại trong lòng hắn chỉ có một mối quan tâm duy nhất, đó là cuộc hẹn sắp tới với Lưu Khiết.
Đúng vậy, hôm nay là ngày sinh nhật của Lưu Khiết, trùng hợp cũng chính là kỷ niệm nửa năm ngày hai người chính thức xác lập quan hệ tình cảm với nhau.
Ba tháng này nói dài cũng không phải dài, nhưng nó lại là quãng thời gian đắc ý nhất mà Lý Vân Long từng trải qua trong suốt hơn hai mươi năm ròng từ khi sinh ra tới bây giờ.
Đây là lần đầu tiên hắn chạm tới vị nữ thần trong mơ của tất cả các nam sinh cùng trường những năm học phổ thông - hoa khôi giảng đường Lưu Khiết.
Cần biết rằng Lưu Khiết không những xinh đẹp mà còn vô cùng hoạt bát, năng nổ, hơn nữa còn có tài ca hát không hề kém cạnh những ca sĩ nghiệp dư.
Mỗi một lần trường học có hoạt động ngoại khóa, văn nghệ... Lưu Khiết đều sẽ là cái tên đầu tiên được nhắc tới.
Bởi vậy nên không có gì khó hiểu khi tất cả học sinh nam trong trường đều biết tới Lưu Khiết, hơn nữa chắc chắn trong đầu họ không dưới một lần tưởng tượng tới việc được trở thành một đôi với cô.
Tất nhiên ao ước là ước ao, còn thực tế chỉ là phũ phàng.
Ngoài Sở Thiên ra, Lưu Khiết chưa từng có quan hệ vượt trên mức bạn bè với bất kỳ ai trong suốt mấy năm phổ thông, bao gồm cả Lý Vân Long.
Được sánh vai với người con gái như vậy, quả thực đã khiến Lý Vân Long vô cùng thỏa mãn.
Tuy nhiên chỉ bấy nhiêu đó thôi thì vẫn chưa đủ để hình dung được hoàn cảnh của hắn lúc này.
Nhờ vào mối quan hệ với Lưu Khiết, mà lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm trời, hắn mới có thể được trải nghiệm cảm giác sung sướng của một người giàu có.
Xe sang, quần áo đắt tiền, những bữa tiệc xa hoa, những nhà hàng lộng lẫy... Hết thảy mọi thứ mà Lý Vân Long đang được hưởng dụng, phần lớn đều là do Lưu Khiết mang tới cho hắn.
Thật ra thì gia đình của Lý Vân Long cũng không tới nỗi nào, so với mặt bằng chung có thể coi là khá giả hơn rất nhiều người khác.
Tuy nhiên nếu so với đám con nhà giàu như Sở Thiên hay Lưu Khiết thì thực sự là kém xa hàng ngàn lần, chẳng khác nào một người đứng trên mặt đắt đang ngẩng đầu nhìn lên trời cao vạn trượng vậy.
Bản thân hắn cũng ý thức được điều này, cho nên chưa từng đưa ra yêu cầu gì quá phận với Lưu Khiết, lại càng không dám mảy may có hành động gì khiến cô ấy phật ý.
Dù cho việc Lưu Khiết thường xuyên tỏ vẻ lạnh nhạt khiến cho hắn cảm thấy tổn thương và còn hơi chán ghét trong lòng.
Có nhiều khi Lý Vân Long cũng không hiểu nổi tại sao Lưu Khiết lại nhận lời làm bạn gái của mình, bởi lẽ thái độ của cô đối với hắn thực sự không giống với một người đang yêu.
Lúc thì lạnh nhạt, lúc lại thản nhiên như không, hơn nữa hoàn toàn không hề có một cử chỉ tình tứ nào, chỉ đơn thuần giống như hai người qua đường vô tình bước cùng nhau mà thôi.
Trên danh nghĩa, hắn là bạn trai của Lưu Khiết, mà cô còn công khai mối quan hệ này với hết thảy những người xung quanh.
Nhưng thực tế thì ngay cả bàn tay ngọc ngà của Lưu Khiết, Lý Vân Long hắn cũng chưa từng được nắm qua.
Điều này cố nhiên khiến cho Lý Vân Long cảm thấy buồn phiền, tuy vậy hắn cũng không vì lý do đó mà nản lòng, thậm chí còn ra sức gấp bội để làm vui lòng Lưu Khiết.
Có lẽ... Cô ấy chỉ đang thử thách mình mà thôi, xem xem tình cảm của mình dành cho cô ấy có đủ chân thành hay không, có đáng tin cậy hay không.
Nghe thì có vẻ rất phi lý, nhưng đó chính là thứ mà Lý Vân Long tin tưởng.
Hoặc nói một cách khác, đó là thứ mà hắn muốn tin.
Ngày hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Vốn dĩ Lý Vân Long đã tới đây từ sớm, muốn đưa Lưu Khiết đi tới bờ biển Đông Hải - nơi mà hắn đã chuẩn bị sẵn một buổi tiệc lãng mạn dành cho hai người để kỷ niệm ba tháng quen nhau.
Thế nhưng hắn đã chờ đợi gần một giờ đồng hồ, ngay cả cái bóng của cô cũng chưa thấy đâu.
Điều này khiến cho Lý Vân Long không khỏi cảm thấy sốt ruột cùng bực bội.
Tuy vậy hắn vẫn kiềm chế bản thân rất kỹ càng, không để cho nội tâm bộc lộ ra bên ngoài, mà vẫn luôn treo trên miệng nụ cười vui sướng cùng với vẻ mặt vô cùng hào hứng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cuộc từ phía cánh cửa thang máy cũng xuất hiện một hình bóng kiều diễm thướt tha đang chậm rãi hướng tới phía Lý Vân Long mà bước đi.
Lưu Khiết tới rồi!
Lý Vân Long không thể che giấu nổi vẻ vui mừng, lập tức ba chân bốn cẳng chạy về hướng cô.
Dừng lại trước mặt Lưu Khiết, Lý Vân Long mở miệng cười nói, giọng điệu vô cùng hồ hởi:
"Tiểu Khiết, cuối cùng cũng gặp được em."
Nói đoạn, hắn quỳ một bên gối xuống đất, đưa bó hoa hồng tươi thắm kia lên ngang tầm mắt, từng câu từng chữ đều cố gắng tỏ rõ vẻ chân thành nhất có thể, chỉ thiếu điều móc cả trái tim ra ngoài để bày tỏ tấm lòng.
"Chúc mừng sinh nhật! Mong em mỗi ngày đều vui vẻ, cả đời bình an không phải lo toan vướng bận điều gì."
Tất cả mọi người đang đứng trong đại sảnh đều kinh ngạc, hàng chục đôi mắt trong giây lát đều đổ dồn vào Lý Vân Long, thậm chí còn có những tiếng xì xào bắt đầu vang lên không ngớt.
Không ít cô gái đã ném cho Lưu Khiết cái nhìn hâm mộ và ghen ghét.
Phần vì vẻ đẹp xuất chúng của cô ấy đã vô tình khiến cho bọn họ trở nên ảm đạm, giống như những đóa hoa dại nhỏ bé đứng trước một bông hồng lộng lẫy kiêu sa vậy.
Mặt khác Lưu Khiết lại nhận được tình cảm của một người đàn ông si tình và lãng mạn, đây chẳng phải là điều mà mọi người phụ nữ nằm mơ cũng đều mong có được hay sao?
Nếu bản thân mình được thế vào vị trí đó, thì có lẽ đã phải ồ lên vui sướng, cảm động tới mức rơi nước mắt rồi.
Thế nhưng trái với dự đoán của tất cả bọn họ, Lưu Khiết hoàn toàn không hề tỏ ra vui sướng hay cảm động chút nào.
Hai hàng lông mày của cô hơi cau lại, cặp mắt phượng cong cong vốn dĩ trần ngập vẻ phong tình quyến rũ, thì lúc này lại mang theo một tia chán ghét không hề che giấu.
Tuy vậy nơi này vẫn là chốn đông người, Lưu Khiết cho dù không hề có một chút thích thú nào với hành động đột ngột của Lý Vân Long, thì cô vẫn không ngang ngược tới mức khiến cho hắn mất thể diện trước mặt bàn dân thiên hạ.
Bàn tay Lưu Khiết vươn ra, chậm rãi nắm lấy bó hoa trên tay Lý Vân Long, sau đó lại nhàn nhạt thốt ra mấy chữ.
"Cảm ơn."
Ở phía đối diện, Lý Vân Long dường như đã quá quen với thái độ lạnh như băng này của Lưu Khiết, cho nên cũng không vì vậy mà phật ý, mà trái lại vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười vui vẻ ban đầu.
"Haha, cảm ơn gì chứ, giữa chúng ta còn cần nói mấy lời đó sao?"
Dứt lời, Lý Vân Long lại dùng ánh mắt tràn đầy âu yếm quan sát Lưu Khiết.
Hắn tiến lại thêm một bước, vươn bàn tay ra phía trước, như thể không kìm nén được mà muốn vuốt ve mái tóc dài hơi gợn sóng của cô.
Đối diện với hành động thâm tình kia, Lưu Khiết lại phản ứng ngược hoàn toàn.
Cô khẽ nghiêng người sang một bên, tránh khỏi bàn tay của Lý Vân Long, sau đó nhanh chân bước thẳng ra hướng cửa lớn.
"Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Trên mặt Lý Vân Long thoáng qua một tia lạc lõng, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Hắn vội vàng đi theo phía sau Lưu Khiết, tiếp tục huyên thiên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Ở phía đường lớn bên ngoài, tài xế của Lưu Khiết đã đứng chờ sẵn từ lâu.
Vừa thấy hai người đi tới, viên tài xế đã vội vã bước lên, cúi đầu chào hỏi:
"Tiểu thư..."
Lưu Khiết lập tức xua tay ngắt lời đối phương.
"Anh Trần, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có gọi tôi là tiểu thư, nghe buồn cười lắm. Anh lớn tuổi hơn tôi nhiều, không cần quá câu nệ, cứ cư xử thoải mái như bình thường là được."
"Không được đâu tiểu thư..."
Tài xế vội vã lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ:
"Nếu để lão gia biết tôi dám vô lễ như vậy, thì chắc chắn bát cơm này không giữ được rồi. Mong cô hiểu cho chỗ khó của tôi..."
"Thôi được rồi."
Lưu Khiết cũng biết những lời của đối phương nói hoàn toàn là thật, cho nên dù có không hài lòng về cách xưng hô như vậy, nhưng cô cũng không cố tình làm khó hắn ta.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại trong túi xách của Lưu Khiết lại vang lên lanh lảnh, báo hiệu có cuộc gọi đến.
Lưu Khiết liếc mắt nhìn Lý Vân Long, nhàn nhạt nói ra một câu:
"Lên xe trước đi, tôi nghe điện thoại."
Lý Vân Long vội vàng gật đầu như giã tỏi, không dám mảy may làm trái ý người đẹp, chỉ có thể ngoan ngoãn mở cửa, ngồi vào vị trí ghế phụ.
Vốn dĩ trước kia hắn còn có thể ngồi ở hàng ghế sau, bên cạnh vị trí của Lưu Khiết, tuy nhiên từ sau một lần lỡ đụng chạm thân thể với cô ấy, Lý Vân Long liền không còn nhận được đãi ngộ này nữa.
Đối với chuyện đã xảy ra, trong lòng Lý Vân Long dù cảm thấy rất ấm ức, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ đành phải chấp nhận mà thôi.
Rõ ràng là lỗi tại mình không làm chủ được bản thân, khiến cho Tiểu Khiết khó chịu, bị cô ấy đối xử như vậy cũng đáng.
Hơn nữa chiếc xe này chẳng phải là của mình, hẳn là nên nghe theo sự sắp đặt của chủ nhân nó mới phải.
Không thể không thừa nhận Lý Vân Long bây giờ rất phù hợp với một hình tượng mà người ta hay lấy ra để cười nhạo: Liếm cẩu.
Nhưng nếu xét theo mặt tích cực mà nói, thì liếm cẩu cũng là một loại năng lực, không chỉ cần sở hữu da mặt phải dày, mà còn phải có sức chịu đựng cũng vượt xa người bình thường.
Như Lý Vân Long đây là một ví dụ.
Trong tay hắn chẳng có thứ gì, vậy mà có thể liếm tới phú bà như Lưu Khiết, được ăn bám sự vinh hoa phú quý của cô ấy.
Đây chẳng phải là năng lực siêu việt hơn người sao? Không xứng đáng là vua liếm cẩu sao?
Mắt thấy Lý Vân Long đã an vị trong xe, mà viên tài xế vẫn còn đứng trước mặt mình, Lưu Khiết liền xua tay ra hiệu cho đối phương vào xe trước, sau đó mới lấy điện thoại trong túi ra.
"Alo."
"Con gái, nghe điện thoại của cha mà sao lạnh lùng thế?"
Một giọng nói bình thản nhưng lại mang đầy sự cưng chiều và thương yêu vang lên từ phía bên kia đầu dây.
Người gọi đến không phải ai khác mà chính là cha của Lưu Khiết - Lưu Tuấn Khải.
"Không phải cha đã cho người xử lý cái tên nhóc gây chuyện với con rồi sao? Vẫn còn có gì chưa vừa lòng à?"
"Ý ông là sao?"
Lưu Khiết lập tức rơi vào nghi hoặc, không hiểu được những lời vừa rồi của Lưu Tuấn Khải rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Cái thân phận con gái nhà họ Lưu này đã được xác định từ nửa năm trước, có điều quan hệ giữa Lưu Khiết và cha ruột của cô vẫn luôn duy trì trạng thái một bên nhiệt tình - một bên lạnh nhạt như hiện tại.
Cũng không phải Lưu Khiết oán hận gì người cha này cả, dù rằng bởi vì ông ấy mà từ nhỏ tới lớn cô và mẹ đã gặp không ít phiền phức khi thiếu đi trụ cột trong gia đình.
Mẹ của Lưu Khiết có công việc ổn định, hoàn cảnh cho dù không quá mức khá giả, thì vẫn đủ sức để trang trải cuộc sống hàng ngày, không tới mức phải sinh hoạt trong điều kiện quá khó khăn, nghèo khổ.
Lưu Khiết cũng chưa từng bị bạn bè trêu chọc vì không có cha, đây có thể coi là một điều may mắn của cô.
Khúc mắc giữa Lưu Khiết và cha cô nằm ở chỗ cả hai mới chỉ tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn, cho nên không thể nào có tình cảm hay sự gắn kết khăng khít nào được.
Quan hệ máu mủ dù rằng rất thiêng liêng, nhưng tình cảm gia đình suy cho cùng vẫn phải trải qua thời gian vun đắp, cộng với những kỷ niệm vui buồn cùng nhau làm nền móng để dựng lên.
Lưu Tuấn Khải đương nhiên cũng hiểu điều này, cho nên ông ta từ trước tới giờ chưa từng ép con gái phải đi vào khuôn phép, giống như tất cả đám con cháu khác nhà họ Lưu.
Mà ngược lại, ông ta vẫn luôn cố gắng để cho Lưu Khiết được sống tự do và thoải mái nhất có thể, thậm chí còn ngấm ngầm giúp đỡ cô rất nhiều.
Bởi vậy nên ngay khi nghe tin có người dám cả gan đắc tội với con gái mình, Lưu Tuấn Khải liền không do dự mà cho đối phương một cú bạt tai thật mạnh.
Hành động của ông ta vừa là để giúp cho Lưu Khiết xả giận, cũng là để răn đe những kẻ khác đừng có tùy tiện mà động tới con gái của Lưu Tuấn Khải này.