Chương 104: Đàm phán
Sở Thiên cầm tách cafe trên tay, hớp vào vài ngụm nhỏ, sau đó lại tùy ý châm một điếu thuốc.
Đã hơn hai giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi Vicente và Tôn Nghị chính thức tiến hành cuộc thương thảo về vấn đề hợp tác giữa đôi bên.
Nhiệm vụ của Sở Thiên tới đây có thể xem như đã hoàn thành chín phần, bây giờ việc hắn có thể làm không nhiều, chỉ đơn giản là chờ đợi Tôn Nghị tự mình đàm phán với Vicente về những chi tiết liên quan tới thương vụ lần này mà thôi.
Trước đó giữa hai người bọn họ đã thảo luận sơ bộ qua lại không ít lần, tuy nhiên tất cả mới chỉ coi như những cuộc nói chuyện riêng tư mà thôi, tính chất của chúng so với việc chính thức gặp mặt thì hoàn toàn khác biệt.
Đường lối cơ bản đã được xác định, hiện tại là lúc đi vào các vấn đề chi tiết hơn, mà những điều này đều không phải là thứ Sở Thiên cần quan tâm.
Việc của hắn nói nôm na cũng giống như một kẻ buôn vua, đảm nhận thao tác trung gian kết nối giữa những nhân vật tai to mặt lớn.
Còn sau đó việc hợp tác giữa đám người đó có thành công hay không, từng bước tiến hành như thế nào, phân chia lợi ích thiệt hơn ra sao, đó đều là những chuyện mà hắn không muốn và cũng không thể quản lý được.
Ở phía đối diện, Manuel đang vùi đầu vào một đống giấy tờ chồng chất, cho nên cũng không có thời gian trò chuyện gì nhiều với Sở Thiên.
Sở Thiên vừa chậm rãi rít vào từng hơi thuốc, vừa nhàm chán chọn lấy một tờ ngẫu nhiên trong số hàng loạt sách báo và tạp chí được xếp đầy trên chiếc giá nhỏ bên cạnh ghế sofa, lật qua lật lại g·iết thời gian.
Đập vào mắt hắn là một loạt những tin bài từ đủ mọi lĩnh vực, từ kinh tế tới chính trị, văn hóa xã hội... Thậm chí ngay cả những mẩu tin tầm phào trong giới showbiz cũng không ngoại lệ.
Trong mớ hỗn độn đó, có một dòng tin ngắn ngủi ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Đây là tờ nhật báo Nevada số ra mới nhất ngày hôm nay.
【Chủ tịch đảng Dân Chủ Nevada Raymond Miller tuyên bố tranh cử nghị sĩ Quốc hội.】
Đúng vậy, làm sao mình có thể quên mất vấn đề này chứ!
Mấy tháng sau chính là thời gian tổ chức cuộc bầu cử Hạ viện, mà hiện tại chính là khoảng thời gian tiến hành bầu cử sơ bộ để chọn ra ứng cử viên đại diện các quận hạt.
Trong lòng Sở Thiên chợt xuất hiện một tia lo lắng, nếu như những chính khách sau lưng Vicente cũng có mặt trong danh sách ứng viên lần này, vậy thì có khả năng việc hợp tác giữa ông ta và Tôn Nghị sẽ gặp không ít cản trở, chí ít là cho tới khi kết thúc cuộc bầu cử.
Đứng dưới lập trường của những chính trị gia kia, việc tiến hành mở rộng kinh doanh của Vicente ở thời điểm này sẽ tiềm ẩn nhiều rủi ro, nhất là khi các đối thủ đều đang nhìn chằm chằm vào từng đường đi nước bước của bọn họ.
Đó là chưa kể tới việc phải dành ra một phần nguồn tài chính và nhân lực - thứ vốn nên tập trung vào các quỹ tranh cử và vận động hành lang - sẽ bị phân tán rất nhiều vào công tác chuẩn bị cho hoạt động ở nước ngoài.
Tuy nhiên nghĩ tới tính cách cũng như tham vọng của vị CEO kia, Sở Thiên lại một lần nữa cảm thấy trấn tĩnh hơn.
Vicente không phải là một người có thể dễ dàng bị kẻ khác thao túng trong lòng bàn tay, lại càng không phải loại nhát gan sợ bóng sợ gió.
Nếu như việc trao đổi giữa ông ta và Tôn Nghị có thể được tiến hành thuận lợi, vậy thì rất khó để lay chuyển quyết định hợp tác lần này.
Hơn nữa về phía Tôn Nghị, sức ép từ những người đứng sau lưng ngày một lớn hơn sẽ khiến ông ta phải ra sức đẩy nhanh tiến trình, thậm chí rất có khả năng sẽ đưa ra một số nhượng bộ có lợi cho Vicente để hoàn thành thương vụ này càng sớm càng tốt.
Xét ở góc nhìn của Vicente, cơ hội lần này chính là thứ không thể bỏ qua được, cho nên Sở Thiên tin rằng ông ta sẽ không vì những vật cản đường bên ngoài kia mà thay đổi chủ ý của mình.
Miên man với dòng suy nghĩ của bản thân, Sở Thiên thậm chí còn chẳng thèm để ý tới việc người đối diện với hắn đã rời đi từ bao giờ.
Mãi cho tới khi cánh cửa văn phòng bật mở, Vicente cùng Tôn Nghị từ bên trong sóng vai bước ra ngoài, hắn mới giật mình định thần lại.
Sở Thiên nhanh chóng dập tắt điếu thuốc đang cháy dở trên tay, đứng dậy đi tới trước mặt hai người.
"Ngài Vicente, tổng giám đốc Tôn, hai người đã xong việc rồi sao?"
Tôn Nghị gật đầu, mỉm cười đáp lời:
"Cũng chưa hẳn là đã hoàn thành, nhưng mà hôm nay chỉ bàn tới đây thôi. Còn một vài đề cần thảo luận thêm, mà ngài Vicente đây lại có công việc đột xuất, cho nên chúng tôi quyết định ngày mai sẽ tiếp tục nốt công việc còn đang dang dở."
"Rất xin lỗi cả hai người vì sự bất tiện này."
Thái độ của Vicente đối với Sở Thiên vô cùng lịch thiệp, hoàn toàn không vì chênh lệch tuổi tác cũng như địa vị mà tỏ vẻ coi nhẹ đối phương một chút nào.
"Mời cậu và tổng giám đốc Tôn tới tư dinh của tôi làm khách một vài ngày, chờ sau khi tôi giải quyết xong mọi việc, thì chúng ta sẽ tiếp tục thương thảo thêm với nhau."
"Cảm ơn thịnh tình của ngài, tôi rất trân trọng điều đó."
Sở Thiên hơi cúi nhẹ đầu, từ tốn đáp lại.
"Tuy nhiên tôi vẫn còn một vài việc cần phải giải quyết, có thể mấy ngày này sẽ không ở lại Nevada."
Nói đoạn, hắn lại quay sang phía Tôn Nghị, hỏi:
"Tổng giám đốc Tôn, không biết ý ông thế nào?"
"À, nếu cậu có chuyện phải làm, vậy thì cứ tự nhiên, không cần quan tâm tới tôi đây. Ban nãy khi ngài Vicente đưa ra lời mời, tôi đã đồng ý sẽ tới nhà ông ấy vài ngày, vừa là để tiện có nơi dừng chân, cũng là giúp cho hai bên có điều kiện giao lưu và hiểu rõ về nhau hơn."
Lúc này Manuel từ bên ngoài bước vào, nhanh chóng đi tới trước mặt ba người.
Vicente liếc nhìn hắn, chậm rãi mở miệng hỏi:
"Sao, đã đặt chỗ rồi chứ?"
Manuel vội vã gật đầu.
"Vâng, tôi đã đặt bàn tại một nhà hàng cách đây không xa."
"Tốt."
Vicente nhìn về phía Tôn Nghị, mỉm cười nói:
"Tổng giám đốc Tôn, cậu Sở, vốn dĩ tôi còn muốn mời hai người cùng ăn trưa. Nhưng công việc hôm nay của tôi thực sự quá đột xuất, cho nên đành phải thất lễ vậy. Manuel, cậu đưa hai vị khách quý đây tới nhà hàng, thay tôi tiếp đãi họ thật tốt."
...
Chiếc xe chở Tôn Nghị và Sở Thiên rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Trust and Safety, lăn bánh hướng thẳng ra đường lớn.
Ở trên xe, Sở Thiên cùng Tôn Nghị ngồi an vị tại hàng ghế sau, trong khi Manuel ở phía trước đang tập trung cầm lái.
"Tổng giám đốc Tôn, công việc của ông tiến hành ra sao rồi? Tất cả mọi thứ đều thuận lợi chứ?"
Sở Thiên ngồi thẳng lưng, trên mặt hiện rõ vẻ nghiêm túc, thấp giọng hỏi dò:
"Ban nãy tôi quan sát thấy hai người có vẻ rất hòa hợp, xem ra mọi chuyện cũng không tệ, phải không?"
Tôn Nghị cười nhạt, lắc đầu đáp:
"Có thể xem như tương đối ổn thỏa. Còn về mặt hòa hợp... Haha, cái gã Vicente này vô cùng thận trọng và kín kẽ, mỗi lời nói, hành động của hắn đều có ý tứ riêng, tiếp chuyện với hắn ta thực sự rất tốn sức."
Sở Thiên gật gù, cảm thấy điều này cũng tương đối hợp lý.
Đừng nhìn bên ngoài Vicente nhã nhặn, lịch thiệp, lại đối xử với bọn họ rất nhiệt tình mà quên đi rằng ông ta là một doanh nhân cáo già, từ hai bàn tay trắng gây dựng nên sự nghiệp đồ sộ như ngày hôm nay.
Người như Vicente, trong hoàn cảnh xã giao có thể sẽ rất dễ gần, cũng vô cùng thân thiện, thậm chí còn khiến người ta sinh ra ảo tưởng rằng ông ta giống như một vị đại thiện nhân vậy.
Tuy nhiên một khi đã động tới lợi ích, thì chắc chắn ông ta sẽ bắt đầu lộ ra nanh vuốt sắc nhọn.
Nếu như dám coi nhẹ người này, sẽ khó tránh khỏi bị ông ta nuốt chửng, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Đương nhiên Tôn Nghị chẳng phải tay mơ, cho nên Sở Thiên không cần lo lắng ông ấy sẽ phải chịu thiệt thòi dưới tay đối phương.
"Tuy nhiên kết quả như vậy đã được coi là tương đối khả quan rồi, không phải sao? Với năng lực của tổng giám đốc Tôn, tin chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu. Chẳng mấy chốc mà hai bên có thể chính thức tiến hành hợp tác rồi."
"Mong là như thế."
Tôn Nghị hơi ngả lưng ra sau ghế, đôi mắt hơi híp lại, trên mặt lộ ra vẻ thả lỏng.
"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nếu như có thể thuận lợi qua được cửa ải này thì tốt, còn nếu không thì cũng đành vậy."
Nói đoạn, ông ta ngoảnh đầu liếc nhìn Sở Thiên, mỉm cười hỏi:
"Mấy ngày này có chút rảnh rỗi, vốn dĩ tôi còn định cùng cậu tới mấy sòng bạc lớn ở đây, chơi bời xả hơi một chút, bù lại quãng thời gian bận rộn lúc trước."
Sở Thiên nhún vai, lắc đầu đáp:
"Tính tôi có phần lười nhác, nếu không phải công việc lần này quan trọng tới mức không thể nào ngừng lại được, thì chắc chắn tôi cũng chẳng tội gì phải bôn ba đây đó."
"Cậu định tới chỗ nào khác à? Không ở lại Nevada sao?"
"Vâng, tối nay tôi sẽ đáp chuyến bay muộn tới New York, có lẽ ngày mốt mới có thể trở về."
Tôn Nghị cũng không truy hỏi thêm về việc riêng của đối phương, mà chỉ thuận miệng đáp lời:
"Được, cậu cứ tập trung làm cho xong việc đi, ở đây một mình tôi lo liệu được."
"..."
Trong lúc hai người còn đang tiếp tục trò chuyện, chiếc Lincoln đã bắt đầu đi chậm dần, sau đó dừng hẳn lại phía trước một nhà hàng sang trọng.
Manuel - người đã im lặng trong suốt quãng đường đi - lúc này mới ngoảnh đầu lại nói:
"Chúng ta tới nơi rồi. Tổng giám đốc Tôn, anh Sở, xin mời!"
Vừa dứt lời, Manuel nhanh chóng mở cửa bước xuống, dẫn theo hai người vào trong nhà hàng.
Nhân viên phục vụ ở đây hẳn đã quen với sự xuất hiện của hắn, cho nên tất cả đều không hỏi han gì nhiều, chỉ lịch sự chào hỏi vài câu, sau đó vội vã đưa bọn họ tới một căn phòng riêng đã được chuẩn bị từ trước.
Không gian bên trong được bài trí tương đối đơn giản, ngoài chiếc bàn lớn cùng mấy chiếc ghế ra thì gần như không còn thứ gì đáng kể nữa.
Người thiết kế căn phòng này dường như đã rất đề cao tính khép kín của nó, cho nên không hề bố trí cửa sổ, hơn nữa lớp cách âm xung quanh cũng được làm vô cùng cẩn thận.
Khỏi cần nói ra cũng đủ hiểu, nơi này cực kỳ thích hợp cho những cuộc trò chuyện riêng tư, chứ không phải chỉ là chỗ ăn uống thông thường.
Cả ba người chỉ vừa an vị trong chốc lát, thì chiếc điện thoại trong túi Manuel lại đổ chuông liên hồi.
Hắn liếc nhìn qua màn hình điện thoại, trong mắt thoáng qua một tia lưỡng lự, tuy nhiên cả hai người đối diện đều chẳng hề để tâm tới hắn, cho nên dĩ nhiên sẽ không phát hiện ra điều này.
"Tổng giám đốc Tôn, anh Sở, mời hai người gọi món trước, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát."
"Được, anh cứ tự nhiên."
Tôn Nghị không để ý gì tới đối phương, chỉ thuận miệng đáp lại một câu.
Manuel cầm theo chiếc điện thoại bước ra khỏi phòng, tuy nhiên hắn lại không lập tức bắt máy ngay, mà vội vã đi tới tận cuối hành lang.
Tới khi nhìn thấy xung quanh không một bóng người nào, cũng đảm bảo được sẽ không để cho âm thanh của cuộc trò chuyện này vô tình lọt vào tai kẻ khác, Manuel mới nhanh chóng bấm nút nghe máy.
"Tôi nghe đây."
Đầu dây bên kia lập tức truyền tới một âm thanh trầm trầm pha thêm vài phần lạnh lẽo, dường như muốn báo hiệu cho kẻ khác biết sự nghiêm trọng bên trong từng câu chữ của người nói.
"Mọi chuyện sao rồi?"
"Không ổn lắm."
Manuel không dám chậm trễ một giây, vội vàng thấp giọng đáp lời:
"Mặc dù tôi không được trực tiếp tham gia buổi họp, tuy nhiên từ cử chỉ cùng lời nói của bọn họ, có thể đoán được giữa hai người đã đạt được một số điểm chung..."
"Đã có quyết định cuối cùng chưa?"
Người kia dường như đang rất mất kiên nhẫn, cho nên không để cho Manuel kịp nói hết lời đã mở miệng cắt ngang.
"Việc này... Hiện tại còn chưa chính thức quyết định. Thế nhưng... Hẳn chỉ còn là vấn đề thời gian..."
Tút... Tút...
Vừa nghe thấy những lời của Manuel, đầu dây bên kia không tiếp tục đáp lại gì, mà chỉ im lặng cúp máy.
Manuel siết chặt chiếc điện thoại trong tay, thở dài một hơi nặng nề.