Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 103: Gặp gỡ




Chương 103: Gặp gỡ

Chín giờ mười lăm phút sáng, một chiếc máy bay của hãng Korean Air Lines hạ cánh xuống sân bay quốc tế McCarran - Las Vegas.

Ngay khi Sở Thiên cùng Tôn Nghị bước ra bên ngoài khu vực sảnh chờ, cả hai liền lập tức nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang giơ cao tấm bảng có đề tên bọn họ ở bên trên.

Sở Thiên quay sang Tôn Nghị gật đầu, sau đó hướng về phía người kia vẫy vẫy tay.

Đây chắc hẳn là nhân viên mà Vicente bố trí tới đón hai người họ.

Dù sao thì trong chuyến đi này Tôn Nghị và Sở Thiên cũng được xem là khách quý của ông ta, cho nên việc tiếp đãi tuyệt đối không thể sơ sài qua loa được.

Người đàn ông trẻ tuổi kia nhanh chóng rảo bước tiến về phía bọn họ.

"Hai vị chắc hẳn là giám đốc Tôn và Sở Thiên? Tôi là Manuel Alvarez, trợ lý của tổng giám đốc Vicente, rất hân hạnh được gặp hai người."

Tôn Nghị vươn tay ra bắt tay đối phương, gật đầu đáp ngắn gọn:

"Tôi là Tôn Nghị."

Thái độ của Tôn Nghị mặc dù không tới mức quá hờ hững, lại vẫn không tránh khỏi để lộ ra một vẻ xa cách và có phần hơi trịch thượng.

Điều này không có nghĩa là ông ta đang bất mãn hay khó chịu gì với người đối diện, mà chỉ đơn giản là tác phong cố hữu đã được hình thành trong nhiều năm đứng trên kẻ khác mà thôi.

Sở Thiên thì ngược lại, hắn rất chủ động bắt tay Manuel, vẻ mặt vô cùng thân thiện và hồ hởi.

"Tôi là Sở Thiên, rất vui được gặp anh. Chà, nhìn qua thì anh Manuel đây cũng không lớn tuổi hơn tôi là bao, vậy mà đã trở thành cánh tay phải của CEO rồi, quả thực là xứng với bốn chữ tuổi trẻ tài cao."

Địa vị của hắn và Tôn Nghị không tương đồng, đương nhiên cách cư xử cũng phải khác biệt rất nhiều, bằng không sẽ khiến cho kẻ khác sinh ra phản cảm.

Hơn nữa người đàn ông trước mặt này khả năng cao chính là tâm phúc của Vicente, nếu không thì chẳng có lý do gì mà một gã thanh niên còn chưa đầy ba mươi tuổi lại có thể ngồi vào cái ghế trợ lý giám đốc được.

"Haha, quá khen rồi."

Manuel cười lớn một tiếng, khiêm tốn đáp lời:

"Không giấu gì anh, tôi là cháu họ của phu nhân Cortes. Trước đây khi còn học đại học tôi cũng đã được gặp qua chú Vicente vài lần, may mắn được ông ấy để ý tới, cho nên sau khi tốt nghiệp liền được phân công một vị trí bên trong tập đoàn."

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Sở Thiên.

"Thì ra là như vậy, chẳng trách ngài Vicente lại tin tưởng để anh làm trợ lý. Haha, tiếp theo còn phải nhờ anh Manuel chiếu cố chúng tôi rồi."



Sở Thiên vẫn duy trì thái độ xởi lởi, lại tăng thêm vài phần tôn trọng, khiến cho Manuel lộ rõ vẻ thoải mái trên mặt.

Người trẻ tuổi luôn rất coi trọng mặt mũi, nhiều khi ấn tượng tốt xấu chỉ cần thông qua vài câu nói là có thể phân định được.

Đối đãi với người như thế, Sở Thiên cũng không ngại gia tăng thêm mấy lời tâng bốc nịnh nọt, dù sao thì lời nói chẳng mất tiền mua, bản thân mình nói ra mấy lời êm tai thì cũng chẳng thiệt thòi gì.

Sau một thoáng trò chuyện, Manuel dẫn theo Tôn Nghị và Sở Thiên rời khỏi khu vực sân bay, tiến tới gần đường lớn bên ngoài - nơi một chiếc Lincoln Navigator đen bóng đang nằm im lìm.

Lão tài xế già không dám chậm trễ dù chỉ một phút, vừa thấy bóng dáng Manuel từ xa xa tiến lại, ông ta đã vội vàng bước xuống xe, nhanh chóng mở cửa chờ sẵn.

"Tổng giám đốc Tôn, anh Sở, xin mời."

Chờ khi cả ba người đã an vị, tài xế mới trở về vị trí, nổ máy đạp ga.

Chiếc Lincoln to lớn như một con tê giác gầm lên một tiếng trầm thấp, lù lù lăn bánh tiến về phía trước.

...

Vicente Cortes yên lặng ngồi trước bàn làm việc, lật qua lần lượt từng trang giấy trên tay, nhanh chóng điểm qua một vài thông tin cần thiết.

Đứng trước mặt ông ta là một người phụ nữ trung tuổi, trên mặt đeo một cặp kính gọng đen dày cộp, thoạt nhìn có vẻ tương đối khó gần.

Vài phút đồng hồ trôi qua, rốt cuộc Vicente cũng đặt tập tài liệu kia xuống bàn, ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ đối diện, lạnh nhạt cất lời:

"Cô tới đây vì công vụ hay việc riêng? Nếu là vì việc công, vậy thì cô có thể trao đổi trước với trợ lý của tôi, sau đó cậu ấy sẽ trình bày lại với tôi. Còn nếu vì việc tư... Chờ tới khi tôi tan làm sẽ gặp lại cô sau."

Người đàn bà kia bình thản đáp:

"Ngài chủ tịch cử tôi tới đây để thảo luận lại về việc hợp tác sắp tới giữa công ty của ông và đám người Á châu kia. Ý kiến của chủ tịch là ông không nên quá gấp gáp, tốt nhất hãy cẩn thận suy xét lại thiệt hơn trước đã."

"Việc mở rộng kinh doanh không phải do ý chí của một mình tôi quyết định, mà là vấn đề đã được đưa ra thảo luận nhiều lần trong ban lãnh đạo. Tỷ lệ đồng thuận gần như tuyệt đối, cho nên mới bắt tay vào tiến hành."

Nói đoạn, ông ta hơi nhích người một chút, lấy từ trong ngăn kéo bàn ra một xấp văn bản được kẹp trong chiếc bìa da màu nâu nhạt.

"Đây là báo cáo cuộc họp ngày hôm qua, cô có thể mang nó về, đưa cho ông chủ của cô để cho ông ấy tự mình xem qua một lượt. Còn về lời đề nghị kia, thứ lỗi cho tôi không thể tự tiện đáp ứng được."

Người phụ nữ bước tới, cẩn thận nhận lấy tập giấy trên tay đối phương.



Bà ta đưa tay đẩy lại gọng kính trên mặt, chậm rãi hồi đáp một cách từ tốn.

"Như ông đã biết, tháng sau Viện dân biểu sẽ tiến hành bầu cử sơ bộ để lựa chọn ứng viên khu vực. Ngài chủ tịch muốn tiến hành sớm các cuộc vận động, đồng thời cũng yêu cầu phía bên dưới giữ ổn định tình hình như hiện tại, chí ít là cho tới sau bầu cử."

"Ý của ông ấy là?"

"Ông Vicente, hoạt động điều hành doanh nghiệp của ông là vấn đề nội bộ, chúng tôi sẽ không can thiệp vào đó. Tuy nhiên có không ít người tỏ ra lo lắng về quyết định của ông, thậm chí một vài cá nhân đã trực tiếp chỉ trích hành động này trước mặt chủ tịch. Ông hiểu ý nghĩa của việc này chứ?"

Tông giọng của người phụ nữ kia vẫn đều đều, như thể chỉ đang nói về một chuyện không nặng không nhẹ, thế nhưng Vicente có thể nghe ra được ý tứ cảnh cáo bên trong lời nói của đối phương.

Ông ta đặt hai tay lên bàn, liếc mắt quan sát thái độ của người đối diện một chút, sau đó mới chậm rãi đáp lời:

"Nói như vậy có nghĩa là hôm nay cô tới đây không phải chỉ là để truyền đạt ý kiến của ngài chủ tịch, mà còn thay mặt cho những người khác nữa à?"

Người phụ nữ kia chẳng hề do dự, thoải mái gật đầu thừa nhận:

"Đúng vậy."

Vicente cười nhạt, hai bàn tay đặt trên bàn đan vào nhau.

"Việc hợp tác đầu tư còn chưa chính thức tiến hành, cho nên vẫn còn thời gian để cân nhắc thêm. Tuy nhiên xét về tính khả thi, cũng như lợi ích mà nó mang lại, thì chắc hẳn sẽ sớm có kết quả thôi. Cô có thể báo lại với chủ tịch rằng tôi đã ghi nhận và sẽ xem xét cẩn thận ý kiến của ông ấy."

"Được, tôi sẽ chuyển lời lại."

Người phụ nữ cũng không dài dòng thêm nữa, chỉ lạnh lùng gật đầu chấp nhận, xoay người rời đi.

Vicente ngả lưng ra ghế, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trên mặt lộ rõ vẻ suy tư.

Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, từ phía ngoài cửa lúc này lại truyền tới một vài thanh âm nho nhỏ, phá vỡ sự im lặng bên trong căn phòng.

Liền sau đó, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Manuel từ bên ngoài bước vào, sau lưng dẫn theo hai người Á Đông lạ mặt.

Thái độ của Vicente ngay lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, thể hiện ra vẻ tươi cười niềm nở, hoàn toàn chẳng còn sót lại chút trầm tư nào nữa.

"Hoan nghênh hai vị đã tới Trust and Safety. Tôi là Vicente Cortes, rất hân hạnh được gặp."

Tôn Nghị nhanh chân bước tới, trên mặt lộ rõ vẻ nhiệt thành, nắm chặt lấy bàn tay của đối phương lắc lắc mấy lần.

Hai bên chào hỏi qua lại một hồi, vô cùng thân mật nồng hậu, nếu như có ai nhìn vào sẽ không ngờ được đây là lần đầu hai người gặp nhau, mà nhiều khả năng còn đoán rằng cả hai đã quen biết từ rất lâu rồi.

Lát sau, Vicente lại quay sang phía Sở Thiên, tươi cười cất lời:



"Còn cậu thanh niên này chắc hẳn là người quen của luật sư Sở, có phải không?"

"Hân hạnh được gặp ngài, tôi là Sở Thiên."

Sở Thiên đã chuẩn bị trước tất cả, cho nên không hề ấp úng nửa giây, nhanh chóng trả lời rất rành mạch:

"Nói là người quen cũng đúng, tuy nhiên vẫn còn chưa đủ. Tôi là em họ của anh ấy, cả hai đều là người nhà họ Sở ở Đông Hải."

"Ồ, thì ra là vậy."

Vicente vuốt cằm, nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đối diện, trên mặt thoáng qua một nét ngạc nhiên.

"Tôi lại cứ tưởng luật sư Sở là người Thủ đô cơ đấy. Vả lại trước đây chưa từng nghe nói cậu ấy có qua lại gì với họ hàng, thật không ngờ vẫn còn có người thân ở nước ngoài."

Trước đó rất lâu, từ khi còn đang hợp tác với Sở Thiên, Vicente đã tìm hiểu rất kỹ về thân thế, hoàn cảnh cũng như các mối quan hệ khác liên quan tới hắn, cho nên đương nhiên sẽ nắm được không ít thông tin.

Dù sao thì ở tầm cỡ như Vicente, không thể nào tùy tiện để cho những người mà hắn không biết rõ được tiếp xúc với việc làm ăn của mình, nhất là khi những phi vụ mà Sở Thiên nhúng tay vào lại không phải chuyện kinh doanh thông thường.

Không thể không thừa nhận mạng lưới thông tin của vị CEO này vô cùng hiệu quả, có thể dễ dàng giúp cho ông ta tra xét được toàn bộ những việc liên quan tới đối phương, bao gồm cả gia đình, gốc gác, thân nhân, bạn bè...

Thậm chí ngay cả việc trước đây Sở Thiên từng qua lại với Tưởng Thư Đình, mặc dù nhà họ Tưởng đã cố tình bưng bít tất cả, không để lộ một chút tiếng gió nào ra ngoài, nhưng Vicente vẫn biết được đại khái về chuyện này.

Đương nhiên Sở Thiên cũng đã lường trước việc này, dù sao với tính cách của Vicente, chắc hẳn ông ta sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua sự bất tường trong mối quan hệ giữa hắn và gã luật sư họ Sở kia.

"Haha, chúng tôi mới chỉ liên lạc lại gần đây thôi. Nói ra cũng thật trùng hợp, vài năm trước gia đình tôi có một vài khúc mắc với nhà đầu tư tới từ Hoa Kỳ, mà người đại diện về pháp lý cho bọn họ không ngờ lại chính là anh họ tôi."

Sở Thiên mỉm cười tự tin, hoàn toàn không lộ ra một chút chột dạ nào, cứ như thể câu chuyện hắn đang kể ra lúc này chỉ đơn thuần là tường thuật lại một sự kiện có thực vậy.

"Nói ra sợ rằng sẽ khiến cho ngài chê cười, trước đây gia đình chúng tôi hiếm khi gặp gỡ với nhà anh ấy, một phần là vì quan hệ không gần gũi lắm. Hơn nữa sau khi cha mẹ anh ấy q·ua đ·ời, hai bên còn mất liên lạc một thời gian, mãi cho tới khi tình cờ gặp lại vài năm trước. Nếu không phải vì lý do đó, thì sao chúng tôi có thể để cho anh ấy một mình lạc lõng giữa nơi đất khách quê người, tới mức phải vào cô nhi viện cơ chứ."

"Haha, thì ra là thế, quả thực là rất trùng hợp."

Vicente gật gù, ra vẻ rất đồng cảm với hoàn cảnh của Sở Thiên.

Trong lòng ông ta cũng tự hiểu được, cái gọi là "quan hệ không gần gũi" nói trắng ra là bởi chênh lệch giai tầng giữa hai bên.

Sợ rằng nếu như không phải vì gã anh họ xa lắc xa lơ kia đã trở thành một luật sư danh giá bậc nhất New York, lại tình cờ trở thành đại diện pháp lý trong thương vụ có sự tham gia của nhà họ Sở, thì có lẽ cả đời tên Sở Thiên này cũng chẳng quan tâm tới việc mình có một người họ hàng như vậy.

Sở Thiên cũng mỉm cười, trong lòng không khỏi thở phào một hơi.

Đối phó với kẻ khôn ngoan như Vicente, không thể trực tiếp đưa cho đối phương thứ mình muốn ông ta thấy, mà phải dẫn ông ta tới nửa đường, rồi để mặc cho bản thân Vicente tự hoàn thành nốt phần còn lại, như vậy mới không khiến cho ông ta nghi ngờ.