Chương 102: Vấn đề nan giải
Chiến Santafe cũ dừng lại tại vị trí khá gần với khu vực đỗ xe của sân bay Incheon.
Sở Thiên mở cửa bước xuống, sau đó lại ngoái đầu dặn dò:
"Lời đề nghị kia của tôi, cô có thể trở về cân nhắc thêm. Chấp nhận hay khước từ, tất cả đều là do cô lựa chọn. Nhưng nhớ kỹ, phải thật nhanh chóng, đừng để tới khi sự việc trở nên tồi tệ hơn, lúc đó có muốn vãn hồi cũng không thể nữa."
Kristine gật gật đầu, ngập ngừng đáp:
"Cảm ơn anh, tôi..."
Nhìn qua vẻ đắn đo hiện rõ trên khuôn mặt Kristine, Sở Thiên cũng hiểu được đây không phải là việc dễ dàng, dẫu sao thì quyết định tiếp theo của cô gái này sẽ ảnh hưởng tới tương lai của không chỉ bản thân cô mà là cả những thành viên khác trong gia đình nữa.
Lời cần nói đã nói, việc có thể làm cũng đã làm, Sở Thiên không muốn dài dòng thêm, chỉ gật đầu tiếp lời:
"Dù sau này như thế nào, thì tôi cũng mong rằng cô sẽ gặp được nhiều may mắn và thuận lợi. Sắp tới giờ lên máy bay rồi, tôi phải đi ngay kẻo muộn. Tạm biệt."
"Tạm biệt anh, chúc anh lên đường bình an."
Sở Thiên liếc nhìn đồng hồ trên tay, sau đó xoay người rời đi.
Kristine chăm chú dõi theo không rời mắt, mãi cho tới khi bóng lưng của hắn đã khuất sau dòng người tấp nập.
Cô thở hắt ra một hơi não nề, hai bàn tay siết chặt lại, trong lòng dường như có vô vàn suy nghĩ khác nhau đang giằng co không ngớt.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc chiếc xe cũng một lần nữa chậm chạp lăn bánh, dần dần biến mất trên con đường lớn đông đúc tấp nập.
...
Sở Thiên bước vào khu vực sảnh chờ, lập tức phát hiện ra Tôn Nghị đã đợi sẵn ở đó tự bao giờ.
Vừa thấy bóng dáng Sở Thiên xuất hiện, Tôn Nghị liền nhanh chân bước tới gần hắn, cười nói:
"Sao rồi, chuyến du lịch bất đắc dĩ này cũng không tới nỗi quá tệ chứ hả?"
"Có gì mà tệ với không, tôi chỉ ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi nửa ngày thôi mà."
Sở Thiên xua xua tay, đáp lời:
"Phòng nghỉ của sân bay hơi hẹp, lại tương đối đông người qua lại, cho nên muốn kiếm một khách sạn bên ngoài, rộng rãi và yên tĩnh hơn một chút."
Cặp mắt của Tôn Nghị hơi híp lại, quan sát từ đầu tới chân Sở Thiên một lượt.
"Thật là như vậy à? Tôi xem quần áo của cậu không được chỉnh tề lắm, trên mắt lại có hai quầng thâm lớn như vậy, đêm qua chắc hẳn không ngủ ngon? Lại còn gì nữa đây...? Vết tát hằn rõ như vậy, có phải chơi hơi quá đà rồi không?"
Nói đoạn, ông ta bật cười ha hả, vươn tay vỗ mạnh vào vai hắn mấy cái, khiến cho Sở Thiên đau tới mức nhe răng nghiến lợi.
"Haha, người trẻ tuổi, buông thả một chút cũng tốt, nếu không làm sao xứng với cái danh đệ nhất công tử của thành phố Đông Hải chứ. Tuy nhiên mấy chuyện đó, e hèm, qua loa một chút là được, đừng để ảnh hưởng tới việc chính sự, hiểu không?"
Mặc dù thoạt nhìn qua thì thái độ của Tôn Nghị hết sức thoải mái, còn có vẻ hơi thân thiết như đang nói chuyện với con cháu trong nhà, thế nhưng Sở Thiên vẫn có thể ngửi được mùi vị cảnh cáo rõ rệt bên trong câu từ của ông ta.
Hiện tại, hắn chính là kẻ đang nợ ân tình của đối phương, nếu như không thể hoàn thành tốt được chuyện lần này, thì chắc chắn thứ chờ đón Sở Thiên ở phía sau không chỉ là vài câu nói đơn giản như vậy.
Ý tứ của Tôn Nghị đã rất rõ ràng, ông ta có thể không để ý tới việc riêng của Sở Thiên, với điều kiện những thứ đó không gây ảnh hưởng tới kế hoạch tiếp theo của ông ta.
"Tổng giám đốc Tôn cứ yên tâm, tôi tự biết nặng nhẹ ra sao."
Sở Thiên gật đầu, nghiêm túc đáp:
"Lần này xuất phát tôi đã chuẩn bị tương đối kỹ càng, chắc chắn sẽ không để xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn đâu."
"Tốt, cậu đã nói như vậy, lão già như tôi cũng không nên nhiều lời thêm nữa, tránh để cậu cảm thấy chán ngán."
Tôn Nghị chỉ nhắc nhở Sở Thiên, chứ không có ý định truy vấn sâu hơn nữa.
Dẫu cho đối phương lúc này tạm coi như đang làm việc cho mình đi chăng nữa, thì tất cả chung quy lại chỉ gói gọn trong phạm vi công việc mà thôi.
Còn cuộc sống riêng tư của hắn ra sao? Tôn Nghị không thể quản lý được, cũng không muốn quản lý.
Càng huống hồ giữa hai người là mối quan hệ trao đổi ngang hàng bình đẳng, Tôn Nghị không thể vì trước đó đã giúp đỡ Sở Thiên mà lên mặt dạy đời hắn được.
Làm như vậy chẳng những quá bao đồng, mà còn khiến cho giữa bọn họ nảy sinh xích mích không đáng có.
Trong mắt Tôn Nghị, Sở Thiên có chọc trời khuấy nước gì cũng đều là vấn đề riêng, miễn là hắn có thể giúp cho ông ta hoàn thành được chuyện chính sự, thì những thứ kia Tôn Nghị đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua không để ý tới.
Tất nhiên Tôn Nghị chẳng thể ngờ được chỉ trong vòng vỏn vẹn chưa đầy hai mươi tư giờ, Sở Thiên đã gặp phải rắc rối không chỉ một mà những hai lần liên tục.
Thậm chí hắn còn tiện tay khuấy đảo Incheon một phen, chẳng những làm cho một số thế lực ngầm ở đây phải dậy sóng, mà còn khiến cơ quan an ninh vào cuộc.
Chơi tới mức này, quả thực là khiến cho người ta phải kinh hãi trong lòng.
Cũng còn may tất cả cuối cùng đều êm xuôi đâu vào đó, cho nên Sở Thiên tự giác không nhắc tới chuyện này trước mặt đối phương, tránh khiến Tôn Nghị nảy sinh khúc mắc trong lòng.
Hai người nhanh chóng hoàn thành các thủ tục quá cảnh, sau đó tiến về phía hàng ghế chờ, chuẩn bị cho chuyến bay tiếp theo.
Ngay lúc Sở Thiên vừa đặt mông xuống vài phút, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, thì điện thoại của hắn đã đổ chuông liên hồi.
Sở Thiên thuận tay rút điện thoại từ trong túi quần ra, ngay lập tức nhìn thấy trên màn hình không hiển thị số của người gọi đến, mà chỉ có một hàng chữ "No Caller ID".
Sở Thiên chẳng phải thần thánh, cố nhiên không biết được là ai đang liên lạc với hắn.
Nhưng có một điều mà hắn chắc hẳn, đó là cuộc gọi này không phải từ người quen hay bạn bè ở Đông Hải, bởi các nhà mạng trong nước đều đã ngừng cung cấp dịch vụ ẩn số gọi này từ mấy năm trước rồi.
Một cảm giác bất ổn thoáng xuất hiện trong đầu Sở Thiên.
Trực giác cho hắn biết cuộc gọi này chắc chắn không thể mang tới bất kỳ thông tin tốt lành gì cho mình.
"Alo, ai vậy?"
Trải qua một thoáng im ắng, đầu dây bên kia cuối cùng cũng truyền tới âm thanh ồm ồm có phần méo mó, hiển nhiên là đã được xử lý qua để không cho các thiết bị kiểm tra nhận diện giọng nói có thể phát hiện được thân phận người gọi tới.
"Người kia đã có dấu hiệu hồi tỉnh."
Một câu nói không đầu không đuôi, lại khiến cho Sở Thiên bất giác sởn gai ốc.
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, xông một mạch lên tận trên đỉnh đầu, khiến cho hắn không thể kìm được mà vội vã hỏi lại:
"Jill, là ông sao?"
Người kia không trực tiếp đáp lại câu hỏi của hắn, mà chỉ tiếp tục nói về vấn đề còn đang dang dở.
"Hiện tại người kia vẫn còn đang hôn mê, khoảng thời gian hồi tỉnh trước đó chỉ kéo dài vài tích tắc, vậy nên cũng chưa có gì là chắc chắn cả. Tuy nhiên trạng thái bây giờ của hắn có vẻ như đã trải qua giai đoạn nguy hiểm nhất, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hồi phục."
Sở Thiên bất giác siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trên mặt không khỏi thoáng qua vẻ nghiêm trọng, nhưng sau đó lại nhanh chóng ẩn giấu đi.
Điều mà hắn lo ngại nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Gã "Sở Thiên" kia chẳng những không bỏ mạng vì những v·ết t·hương chí mạng từ đầu tới chân, mà còn đang bắt đầu có những dấu hiệu phục hồi lại, thậm chí trong thời gian sắp tới có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Sở Thiên không dám tưởng tượng, nếu như việc hắn đoạt xác hoàn hồn bị người ta phát hiện ra được, thì hậu quả sẽ thảm khốc tới mức độ nào.
Dẫu rằng chuyện này nghe qua có vẻ hết sức hoang đường, đem ra kể cho cả trăm người cũng chưa chắc đã có một ai trong số đó tin tưởng, khả năng cao tất cả đều sẽ chỉ coi đây là câu chuyện tầm phào.
Thế nhưng nếu người đó là Sở Luân thì lại khác.
Đừng quên rằng khi Sở Thiên kế thừa thân thể này, đồng thời cũng được "đồng bộ hóa" luôn cả ký ức của cả hai kiếp người, bao gồm cả những thứ mà chủ nhân cũ của nó đã từng trải qua.
Mà gã "Sở Thiên" đang nằm một chỗ kia, nếu thực sự có thể tỉnh lại, thì chẳng có gì đảm bảo rằng hắn sẽ không giữ được trí nhớ.
Chỉ cần hắn có thể nói với Sở Luân về những thứ mà hai người đã trải qua trong quá khứ, trong đó đương nhiên có không ít việc riêng tư mà chỉ có bọn họ biết với nhau, thì chắc chắn Sở Luân sẽ không thể không nổi lên sự nghi ngờ.
Một khi Sở Luân đã quyết tâm điều tra việc này, thì thân phận của Sở Thiên cũng coi như đã lung lay sắp đổ, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra biến cố.
Đây chính là một mối hiểm họa mà Sở Thiên không thể chấp nhận được.
Hoặc là không làm, hoặc là làm cho đến cùng, nếu như hắn đã đem kỳ vọng của mình ra đặt cược vào cuộc đời mới này, thì dứt khoát không thể để cho bất kỳ một kẻ nào ngáng đường được.
Hắn, và gã "Sở Thiên" kia, chỉ có một trong hai được phép tồn tại trên đời này.
Tuy nhiên nói thì lại dễ hơn làm.
Vốn dĩ còn cho rằng sự việc đã nằm trong tầm kiểm soát, chỉ cần khẽ vươn tay ra là có thể xử lý gọn gàng.
Sở Thiên có tính toán ngàn vạn lần, cũng không thể ngờ được đối phương lại nhờ vào thân phận đặc thù của hắn mà giành được sự bảo hộ từ Tưởng Thư Đình.
Ở thời điểm hiện tại, quả thực vẫn có thể thông qua Jill để theo dõi nhất cử nhất động của hắn, nhưng Sở Thiên lại không có cách nào để chạm vào một cọng lông của gã công tử kia.
Đây chính là việc khiến cho Sở Thiên đau đầu nhất.
Lúc trước hắn còn ôm một chút tâm lý cầu may, vì dù sao thì cái thân xác kia đã phải chịu thương tổn vô cùng nặng nề, coi như đang bước một chân vào quỷ môn quan rồi.
Ngay cả những bác sĩ giỏi nhất cũng chỉ đành lắc đầu, không dám khẳng định sự sống của thân thể đó sẽ duy trì được bao lâu, càng không có chút hi vọng phục hồi lại.
Chỉ có điều thế gian rộng lớn như vậy, việc phi thường tới đâu cũng có thể xảy ra được.
Ngay cả linh hồn còn có thể mượn thân xác khác mà tiếp tục tồn tại, thì việc những v·ết t·hương trí mạng kia phục hồi một cách kỳ diệu cũng không khiến cho Sở Thiên phải ngạc nhiên nữa.
Sự việc đã tới nước này, hối hận không phải là một phương án để lựa chọn, chỉ có thể tìm đủ mọi cách để xử lý gã "Sở Thiên" kia trước khi hắn tỉnh lại mà thôi.
Sở Thiên hít một hơi, nghiêm giọng nói:
"Hiện tại có cách nào xử lý triệt để hay không? Tiền không phải vấn đề, tốn kém bao nhiêu cũng đều có thể thương lượng."
Đầu dây bên kia không chậm trễ, ngay lập tức đáp lời:
"Rất khó. Tiền chỉ là một phần, quan trọng hơn nơi này là Canada, không phải Hoa Kỳ. Các quan hệ cũ đều không thể dùng được, cho nên rất khó thao tác."
Nói tới đây, Jill lại im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Sở Thiên kiên nhẫn chờ đợi, hắn biết nếu như ngay cả người như Jill cũng không có cách nào xử lý được chuyện này, thì xem ra con đường phía trước sẽ cực kỳ khó đi.
Khoảng mười mấy giây sau, rốt cuộc Jill cũng tiếp tục lên tiếng:
"Phương pháp thực ra cũng có, tuy nhiên rủi ro rất cao, hơn nữa cũng phải bỏ ra rất rất nhiều tiền. Nếu cậu vẫn muốn làm..."
Sở Thiên nhanh chóng gạt đi:
"Cho tôi một con số."
"Năm triệu đặt cọc trước, năm triệu thanh toán sau khi xong việc."
"Được, tiến hành đi."
Số tiền này thực sự không hề nhỏ, tuy nhiên Sở Thiên vẫn không hề đắn đo mà trực tiếp đồng ý.
So với cái giá phải trả khi đối phương còn sống, thì mười triệu dollar để đổi lấy cái mạng của hắn hoàn toàn không đáng kể.
Sở Thiên nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, yên lặng một hồi lâu, cũng không biết trong đầu hắn đang toan tính điều gì.