"..."
Nghe qua sự thẳng thắn của anh, Tử Kỳ không còn lời nào để diễn tả cho cảm xúc của bản thân lúc đó, hắn phải thừa nhận rằng những lời đầy hiếm hoi kia thốt ra từ miệng của một người giống như anh có sức kích thích đến mức khó tin. Cơ thể hắn chỉ vì một câu đơn giản vậy thôi đã nóng bừng bừng, lí trí mất tự chủ khiến cho bàn tay bất ngờ đem khối cảm xúc cương nóng của mình đẩy vào miệng anh.
"Ưm..."
Khuôn miệng nhỏ thình lình bị lấp đầy bởi một vật thô to, Lam Tuyên đương nhiên sẽ vướng chút khó chịu mà cau mày lại. Nhưng Tử Kỳ lúc đó chỉ mong muốn tận hưởng cái cảm giác ấm áp và mềm mại trong khoang miệng của anh, hắn nhè nhẹ đẩy sâu hạ thân, rồi lại giữ yên phần hông mình vài giây mà không nhúc nhích gì cả.
"Ahhhh..."
Sợ tiếng rên của hắn không làm chủ được sẽ vọng ra ngoài, Lam Tuyên dáo dác liếc nhìn ra vài khung cửa sổ xem có bóng người hay không. Cũng may là trước đó lúc vào thư viện anh đã kéo hết tất cả rèm cửa lại, hành động này ban đầu chỉ nhằm mục đích hạn chế ánh nắng trực tiếp chiếu vào chỗ các kệ sách mà thôi, không ngờ giữa giây phút diễn ra chuyện tế nhị này lại còn có thêm một tác dụng khác nữa chứ?
"Ahhh, anh Tuyên... không... không bị nghẹn chứ?"
Tên đáng ghét ấy mơ màng hỏi giữa chừng những cảm xúc đang lẫn lộn xen kẽ vào nhau. Hắn muốn được sung sướng nhưng vẫn lo lắng để tâm đến phần của người còn lại, hé mắt nhìn đối phương chật vật cố ngậm sâu thứ to lớn như vậy, khóe miệng căng đến mức ửng đỏ cả lên, đôi hàng mi dày rậm cũng ướt át ứa ra vài giọt nhỏ trong suốt.
"Ahhh..."
Mặc dù Lam Tuyên hoàn toàn chẳng có ý kiến gì trước hành động kia của hắn, nhưng Tử Kỳ lại không nỡ lòng để cho đối phương miễn cưỡng chấp nhận cách đối đãi này của mình. Nhìn đôi mắt xinh đẹp hoe hoe đỏ lên, trong lòng hắn tự nhiên lại rạo rực chút cảm giác vừa thương vừa tội.
"Lại đây với em..."
Từ tốn rút củ khoai nóng hổi của mình ra khỏi miệng anh, hắn giơ tay đón lấy thân thể đối phương kèm một nụ cười mãn nguyện. Không phải trao đổi nhiều với nhau trước khi bắt đầu những chuyện thế này, Tử Kỳ chỉ thuận theo cảm xúc của mình mà hôn lên gò má anh một cái để bày tỏ sự cảm kích vậy thôi.
"Nếu em có lỡ làm anh thấy khó chịu thì nhớ nói nha..."
"..."
Người nhận lấy nụ hôn đầy chân thành kia chỉ khẽ lắc đầu, anh đem bờ môi ấm mút nhẹ lên phần môi trên cong cong của hắn, dùng đầu lưỡi rón rén tìm vào bên trong để gần gũi với chiếc lưỡi ẩm ướt và tinh nghịch kia. Sau vài giây hai người lạc vào giữa mê hồn trận, hắn cũng chẳng đoán được là từ lúc nào mà Lam Tuyên đã cởi phăng đi hàng cúc áo thẳng tắp của mình để luồn bàn tay ấm nóng ấy vào bên trong. Tay của anh đặt trên ngực hắn những chuyển động nhẹ nhàng và mân mê, phần đầu ti cương cứng cũng được chăm sóc tỉ mỉ bằng hai ngón tay vô cùng nhuần nhuyễn. Thỉnh thoảng anh lại dùng ngón trỏ khẩy nhẹ vào vị trí nhạy cảm trên ngực hắn, trái và phải liên tục khiến hắn như muốn điên lên.
"Ahhh... chỗ đó, sướng quá..."
Mấy lần khi cảm xúc được đẩy tới ngưỡng cao trào, Tử Kỳ tự do ưỡn phần thân trên dường như muốn dính sát vào cơ thể của đối phương, cứ mỗi khi Lam Tuyên dùng lưỡi liếm qua vành tai của hắn, hắn lại cảm thấy hạ bộ cứng rắn kia của mình tức tưởi co giật vài cái vô cùng đáng thương. Dùng tay nâng nó lên chỉ muốn lắc lư đập mạnh vào phần bụng dưới để giải tỏa hết tất cả khao khát tùy tiện dâng trào, căn phòng sách vốn dĩ tĩnh lặng như thế mà giờ lại tràn ngập những âm thanh dâm ô hoàn trộn vào nhau.
"Ahh..."
Phạch! Phạch! Phạch!
"Ahh..."
Chụt! Chụt!
"Ahh..."
Lép nhép!
Ở đó, hắn cảm thấy hai bên lỗ tai rõ ràng nghe được tất cả, từ những hơi thở dồn dập của đối phương, từ những nhịp tim bình bịch đập bên dưới lồng ngực chính mình, từ những tiếng rên rỉ không tài nào che giấu nổi cho đến những âm thanh được tạo ra từ việc hắn tự dùng tay mình ma sát lên vật cứng trơn ướt kia. Mỗi một chút kết hợp với nhau tạo thành giai điệu tuyệt hảo, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy chuyện tự thủ dâm của mình vô vị giống như bây giờ.
Khi mà hắn có anh bên cạnh.
Một người bởi vì rất thích hắn mà chẳng từ chối bất kì một yêu cầu khó khăn nào trong chuyện ân ái hoan lạc.
Chụt! Chụt! Chụt!
Anh có thể đem từng nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài từ vành tai ra đến cổ, bờ môi ẩm ướt và chiếc lưỡi trơn nhầy di chuyển đến đâu, nhiệt độ tạo ra dòng khoái cảm cũng sẽ lan truyền đến đó.
"Ahhh..."
Anh thật sự khiến hắn phát điên mất thôi, cái tên vừa đẹp trai lại còn tử tế đến mức làm cho tất cả con gái trong trường đều phát thèm đó, nếu như giờ phút này có người nhìn thấy cảnh tượng Lam Tuyên miệt mài ngậm mút đầu ti của hắn thì sẽ sao nhỉ?
Hahaha... chắc con bánh bèo đó phải xỉu ngang cho mà coi
"Ahhh... anh Tuyên... liếm... liếm chỗ này nữa..."
Cầm lấy phần trụ dài lộ rõ từng đường mạch máu nổi lên, Tử Kỳ vuốt nhẹ bao quy đầu tới lui mấy lần thì khe suối nhỏ cũng ẩm ướt tiết dịch nhờn hưởng ứng bấy nhiêu. Lam Tuyên lúc này thật sự giống như bị người kia thao túng tâm lí, anh ngoan ngoãn cúi xuống dùng tay đỡ lấy khối cảm xúc của Tử Kỳ, hoàn toàn không có chút biểu cảm chê bai cái dáng vẻ đầy đáng sợ của nó khi bị thắt chặt bằng vòng cao su.
"Ahhh... anh Tuyên, liếm đi... liếm vào giữa chỗ này của em..."
"..."
Hắn dùng một ngón tay chấm chấm chỉ điểm chiếc lỗ bé xíu trên đỉnh đầu khấc, nơi có dòng dịch nhờn trong suốt liên tục ứa ra từ nãy đến giờ. Để thuận tiện cho việc thực hiện yêu cầu của hắn, anh không nói lời nào đã trượt xuống dưới sàn nhà mà quỳ gối thấp hơn người phía trên một chút, chen thân mình vào giữa hai chân đối phương, đặt gương mặt tới gần vị trí nhạy cảm, bàn tay thon dài kia vừa chạm tới đã không ngừng xoa nắn để tăng dần sự sung sướng cho hắn.
"Anh... ahhhhhh... ahhhh... ahhh..."
Đến khi Lam Tuyên hơi hé miệng dùng lưỡi liên tục khẩy khẩy vào đỉnh quy đầu, Tử Kỳ điên dại rên lên bằng những âm thanh hòa trộn với hơi thở ngắc quãng vô cùng khó khăn. Hắn miệng thì xúi anh dùng lưỡi liếm vào vị trí nhảy cảm của mình, tay lại không ngừng đem hạ bộ di chuyển tới lui có ý làm khó. Nhưng Lam Tuyên đã bắt được điểm yếu của hắn rồi thì lại không ngừng khống chế để kích thích thêm, cứ mỗi lần Tử Kỳ nâng phần hông tới co quắp hai chân chỉ vì khoái cảm, anh lại nhanh chóng đem đầu lưỡi liếm dọc thân trụ nóng hổi nổi đầy gân máu. Thao tác kia lặp đi lặp lại mấy lần liên tiếp anh sẽ thưởng cho hắn một cú ngậm sâu đến mức để đầu cậu nhỏ chạm tới vòm họng.
"Ahhhh... sướng quá... chết tiệt... lớp trưởng lớp 11A thổi kèn giỏi quá... anh đúng là tài năng thiên bẩm... mười điểm không có nhưng... ahhhh... Lam Tuyên... anh... anh có thôi đi không hả? Đã đẹp trai, học giỏi, nhà giàu... còn bú... bú c... ahhhhh ahhhh... ưm..."
Dường như không tài nào có thể chấp nhận được những lời lẽ hoan dâm vô độ của hắn, anh tức tốc dùng miệng ngậm chặt một viên bi ở bên phải, tay nắm lấy phần thân cương cứng siết chặt như thể dọa ngầm.
"Ahhh... đừng... đừng làm vậy..."
"Em có chịu nhỏ cái miệng lại không vậy hả?"
"Ui, người ta... người ta sướng mà không cho người ta la là sao?"
"Đồ điên! Em có biết đây là thư viện không vậy?"
Bị đối phương chỉ trích bằng cái giọng điệu đầy nghiêm khắc đó, hắn hậm hực cau mày với anh, từ ngữ điệu cho đến thái độ hoàn toàn không phục.
"Anh bước lên ghế ngồi đi... để em bú của anh thử xem anh có ngậm cái miệng hỗn này lại được không?"
"Ai cho?"
Ha, hắn vừa được chứng kiến cái thái độ rất trời ơi đất hỡi của tên lớp trưởng đường đường chính chính luôn là thanh niên nghiêm túc kia mà. Anh hờ hững liếc mắt đã đành, cụt ngủn đáp lại hắn thì cũng có thể chấp nhận cho qua, cơ mà...
Chụt!
Cái cách anh thô bạo đem chú rồng nhỏ cứng cáp của hắn bất ngờ đẩy sâu vào miệng như thể sợ có ai đó sẽ giành với mình như vậy thì lạ mắt quá.
"Ahhhh..."
Hắn chưa từng có cơ hội quan sát kĩ Lam Tuyên trong bộ dạng này trước đây, bởi vậy nên cũng chẳng thể ngờ lúc anh nhiệt tình bú liếm vị trí tế nhị của hắn, gương mặt và ánh mắt của anh bị sự dâm ô làm cho vấy bẩn đến mức khó tin. Bao nhiêu là những thứ ngay thẳng chính trực và nghiêm túc mỗi ngày hắn đều cảm thấy rất ngột ngạt, giờ đây chỉ còn lại một tên thanh niên đang đắm mình giữa những khao khát dục vọng bình thường của con người.
Anh miệt mài ngậm mút thứ thuộc về hắn, mỗi lúc một càng thành thạo và chuyên nghiệp đến từng nhịp điệu phun ra ngậm vào, hắn càng ngắm nhìn anh càng cảm thấy nội tâm mình nóng bức muốn nổ tung ra. Đầu lưỡi của Lam Tuyên giống như một miếng vải lụa, quấn quanh và uốn lượn trên khối cảm xúc nóng như lửa đốt của hắn một cách thuần thục chỉ sau vài lần gần gũi.
"Ahhhh... sướng quá... ưm..."
Trước đây ngoài việc tự dùng tay, Tử Kỳ thật ra cũng chưa từng trải nghiệm cái cảm giác được người khác chăm sóc thế này. Hắn vốn không thể so sánh hay đánh giá rằng anh có giỏi làm tình hay không, nhưng với sự nhiệt tình xuất phát từ cảm xúc chân thật của Lam Tuyên, có lẽ hắn cảm thấy bản thân lúc này đã đạt được tới đỉnh điểm cao trào.
Từng đường nét tựa như tạc tượng trên gương mặt kia lại chẳng chê được nửa lời, hắn đem chút nghiêm túc an tĩnh của anh mọi ngày tự so sánh với hành động ngậm mút vô cùng tỉ mỉ dưới hạ thân mình hiện tại. Càng khó tin bao nhiêu đối với hắn lại càng kích thích bấy nhiêu. Ngắm nhìn vẻ đẹp đó và sự gợi cảm của anh, Tử Kỳ lân lân đắm chìm vào giữa những khoái cảm bất tận không tài nào thốt nên lời. Có chăng cũng chỉ là những tiếng thở dốc không ngừng cứ nối tiếp nhau.
"Ahhh... Ahhh... Ahhh..."
Cảm giác sung sướng bên trong hắn giống như một li nước đầy, cứ mỗi lần Lam Tuyên dùng lưỡi đá nhẹ lên đỉnh đầu khấc hắn lại có một vài giọt nhỏ sung sướng được đổ thêm vào. Nhưng anh chàng bên dưới đang miệt mài phục vụ hắn quả là cao tay, anh giống như đã biến thành một nửa trong suy nghĩ của hắn mất rồi, có thể biết khi nào là lúc cần để dừng lại, làm cho những cảm xúc của hắn lúc đủ lúc thiếu, muốn cao trào cũng không hề dễ dàng để cao trào.
"Ahh... sướng quá... em muốn ra... anh Tuyên... nếu không sẽ không kịp mất!"
"..."
Vậy mà anh chẳng thèm quan tâm đến lời cầu cứu của hắn, cứ thong thả lấy từng thao tác khiến cho đối phương nôn nóng đến mức hoảng loạn. Lưỡi của anh rong ruổi nhanh dần xung quanh đầu khấc ửng đỏ, thỉnh thoảng sẽ chú ý liên tục khẩy nhẹ lên đoạn ngắn chỗ dây thắng, vừa hành động vừa quan sát thân thể hắn co giật trông thật thích mắt. Thích đến mức nội tâm có chút ích kỉ không muốn để cho hắn đạt đến cao trào quá nhanh, có lẽ cũng bởi vì trong anh luôn tồn tại một suy nghĩ đen tối mà anh chắc đến mười Tử Kỳ cũng không thể đen cho bằng.
"Ahhh, đủ rồi... anh Tuyên... cho em ra... em muốn ra..."
Hắn dùng tay chạm vào mặt anh, muốn đem chút sức lực đang bị thao túng của mình đẩy đối phương ra, sau đó tự dùng tay tác động lên vật cứng kia mà nhanh chóng kết thúc số cảm xúc lúc đầy lúc thiếu của mình. Lam Tuyên ở bên dưới lại cố tình không để hắn thỏa mãn mong muốn, anh cứ liên tục đem chiếc lưỡi đầy khiêu gợi đó dạo quanh từng vòng để mà đùa giỡn, có những lúc chút ấm nóng kia thong thả nhấn nhá trên đỉnh quy đầu, nhưng cũng có mấy khi anh tỉ mỉ bao bọc đôi môi mình ở tận gốc cây, hai viên bi căng đầy kiêu ngạo đập vào mắt anh chẳng khác gì đang mời chào, cứ mỗi lần được ngậm mút lấy lại khiến cho cây kiếm thịt hình trụ của hắn cựa mình phản ứng.
"Ahhh... ưm ahhh... đủ rồi... cho em ra đi... em xin anh đó..."
Mặc những lời van xin vô nghĩa, Lam Tuyên nâng tầm mắt nhìn cái dáng vẻ uốn éo vặn vẹo của hắn bên trên băng ghế mà khẽ cười thầm. Tử Kỳ cố chịu đựng một lúc cũng không thể nào chịu thêm, hắn tóm lấy phần tóc trên đỉnh đầu anh mà giữ chặt lại, chọn thời cơ thích hợp chỉ để dùng thứ vũ khí đáng sợ bên dưới thân mình bạo lực đâm sầm vào những vách thịt mềm mại ướt át trong khoang miệng anh.
"Ưm..."
Chỉ hai từ "dứt khoát" không có ngoại lệ, hắn dùng hết sức mình đẩy sâu ngọn đuốc cương cứng thô to vào trong, Lam Tuyên bị hành động tấn công đầy bất ngờ đó làm cho choáng nhẹ, anh phải cố nín thở và giữ yên vị trí của chiếc lưỡi để cảm giác buồn nôn vì kích thích vòm họng dần dần giảm xuống.
"Ahhh..."
Nhưng Tử Kỳ lại chính thức đảo ngược tình thế của bản thân, hắn đặt chân xuống sàn trụ vững cơ thể bằng một tay vịn lên bàn, tay còn lại giữ chặt tóc anh, không có lấy nửa lời cảnh báo đã vội vàng điên cuồng đẩy hông tới.
"Ưm... ưm..."
Bởi vì đây cũng không phải lần đầu tiên, cho nên Lam Tuyên từ trước đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi. Anh cố chịu đựng những cú đẩy hông đầy đáng sợ của hắn, hai tay giữ chặt lấy bắp đùi đối phương, bấu chặt vào từng lớp vải quần. Tử Kỳ đang ở giữa cao trao ham muốn, hắn dùng sức ấn sâu khối cảm xúc kia vào khoan miệng anh, sâu đến mức Lam Tuyên có thể cảm nhận được môi mình đã dính sát đến tận gốc cây, chơm chớm chạm được vài ngọn cỏ chen chúc ở đó.
"Ưm... uh..."
Không biết bao nhiêu lần cố gắng chịu trận, nhưng hiện tại cơ hàm của anh đã tê cứng lại, cảm giác muốn nôn ọe giống như mất đi tự chủ, càng cố gắng nén lại càng khó khăn hơn. Bởi lẽ anh có cảm giác cổ họng mình không tài nào nuốt cho kịp số chất nhờn được tiết ra từ vật cứng thuộc về hắn. Nước bọt dưới lưỡi anh cũng vậy, nó không ngừng trào ra như thể báo hiệu bản thân thèm muốn một thứ gì đó đến mức khó tả.
"Ọe..."
Phản xạ tự nhiên cuộn lên từ sâu trong cổ họng, Lam Tuyên phải dùng sức mới có thể đẩy hắn ra, nhưng vào thời điểm đó Tử Kỳ thậm chí còn chưa thỏa mãn mong muốn của mình. Hắn cũng chỉ vì sợ bản thân làm đau đối phương nên mới gấp gáp rút vật nóng ra, từ miệng của Lam Tuyên kéo theo một dòng chất lỏng nửa thuộc về anh, nửa thuộc về hắn vương vãi chảy xuống ngực áo.
"Khụ... khụ..."
Anh ho lên vài tiếng, cố khạc ra số lớn những thứ mà bản thân không nuốt kịp trước đó. Gương mặt trắng hồng của Lam Tuyên chợt đỏ bừng lên sau một hồi lâu, khóe mắt anh cũng ướt át ứa ra vài giọt nhỏ, những điều khiến Tử Kỳ không khỏi động lòng phải cúi xuống dùng ngón tay của mình nhè nhẹ lau đi.
"Xin lỗi anh... em hứng quá... có làm anh cảm thấy khó chịu không?"
"Không..."
Bị người ta ấn đầu như vậy để nhét một thứ to bằng cả quả dưa leo vào miệng rồi giã liên tục thì đương nhiên phải cảm thấy khó chịu rồi chứ. Anh cố chấp nói "không" chắc cũng chỉ vì đối tượng là hắn, vì hắn thừa nhận bản thân hứng thú với chuyện này. Anh đang tự xem rằng Tử Kỳ thật sự cũng có cảm giác với anh, không muốn chút khó khăn khiến hắn mất đi hài lòng.
Nghĩ như vậy, Lam Tuyên chủ động bỏ qua những cảm giác khó chịu sâu bên trong vòm họng, anh hít một hơi dài chuẩn bị tâm lí, sau đó tới gần hơn một chút, ngăn chặn việc đối phương tự dùng tay để thỏa mãn bản thân.
Chụt!
"Ah... anh Tuyên..."
Giây phút đầu lưỡi anh bất chợt chạm tới, Tử Kỳ cảm thấy dọc theo khối cảm xúc cương dài của mình được vẽ lên nhiều vệt nóng giống như lửa đốt. Hắn không chờ đợi được những chăm sóc nhẹ nhàng đó từ anh, bàn tay đã gấp gáp đem thằng em nhỏ cọ qua cọ lại trên miệng đối phương, gấp đến mức mấy lần không kiềm chế được hắn còn dùng cả khối thịt to và nóng của mình đập vào khắp nơi trên khuôn mặt điển trai đó của anh. Từ mắt đến mũi, đến cả hai chiếc môi bé bé ửng hồng và cả đầu lưỡi ướt át kia cũng không ngoại lệ. Nhưng Lam Tuyên bên dưới giống như đã bị con quỷ yêu đương làm cho mù quáng, anh không những không phản kháng lại mấy hành động vô liêm sỉ của hắn, thậm chí còn tận dụng đôi mắt ướt át gợi tình của mình đẩy dòng cảm xúc của hắn tới cao trào hơn.
"Ahhh..."
Tử Kỳ càng ngắm nhìn cái cách người kia nâng niu vật quý của mình thì càng say đắm, hắn không biết từ đâu mà trong đầu chỉ suy nghĩ đến việc phải làm thế nào đem thứ to lớn bên dưới thân mình đẩy sâu vào miệng đối phương. Lam Tuyên hình như cũng hiểu ý của hắn, anh dùng đầu lưỡi liếm một đường thật dài từ gốc đến ngọn sau đó hơi hơi há miệng ra sẵn sàng để cho đối phương dùng sức tấn công giống như lúc nãy. Vậy mà Tử Kỳ đột nhiên lại đổi ý, hắn khom người cúi xuống túm lấy cổ áo của anh mà kéo mạnh lên.
"..."
Trong cái giây phút Lam Tuyên còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo đó, hắn đã nhanh chóng dùng sức đẩy anh xuống chỗ băng ghế dài. Hai tay hắn gấp gáp cởi bỏ thắt lưng của anh, lòng nôn nóng mong được chứng kiến sự có mặt của một cậu em nhỏ.
"Em... chờ đã..."
Thật lòng anh muốn ngăn cũng chẳng ngăn được, Tử Kỳ vừa hạ tầm mắt xuống đã chú ý đến chiều dài của "Lam Tuyên nhỏ". Dù không phải là lần đầu tiên, nhưng cứ mỗi khi chứng kiến nó thức dậy y như rằng hắn lại làm ra cái vẻ nể phục một cách lố lỉnh vậy đó. Tay xoa nắn mân mê bên ngoài chưa đủ, thần thái và biểu cảm của hắn bày ra thêm cả một đống dâm ô, đến từng câu từng chữ trong lời hắn nói cũng khiến cho người đối diện phải xấu hổ thay.
"Anh, chim vừa to vừa bự như này... là do gen di truyền đúng không?"
"Em đó, đừng có đùa giỡn nữa..."
"Haha, ai mà giỡn... người ta khen thật chứ bộ!"
Để chứng minh những lời mình nói, hắn cúi xuống hì hục kéo khuy quần anh, lôi cho được cái thằng Tuyên nhỏ ra khỏi không gian bí bách ở đó. Vừa chạm mặt bên dưới lớp quần boxer đã đập vào mắt của hắn một mảng ướt lớn, Tử Kỳ dùng ngón tay chọt chọt lên chỗ ướt đó, hắn thích thú cười nhẹ, ánh mắt hắn gian xảo đang có ý chọc ghẹo anh, nhưng mà anh thì đã quá quen với chuyện này rồi.
"Bú cho em mà anh đã ướt đến cỡ này rồi đó hả?"
"..."
Không thèm chấp cái thái độ cợt nhả quá đáng kia, anh chỉ vén chiếc quần boxer chủ ý để cây kiếm thịt của mình "vả" vào mặt hắn một cái vậy thôi.
Bạch!
Tử Kỳ cũng đón nhận điều đó bằng một thái độ cởi mở lạ thường, hắn đưa mặt tới gần để môi chạm vào đầu khấc của anh, những giọt nước trong veo nhơn nhớt rỉ ra đều liếm sạch cả. Lam Tuyên không dám nhìn trực diện cái khung cảnh đó, anh ngửa mặt lên trời hớp vào từng ngụm hơi dài thật dài, lồng ngực phập phồng theo những tiếng tim đập liên hồi bên dưới.
"Ahhh... ahhhh... ahhhhhhh..."
Kì lạ thay từng tiếng hơi thở đứt quãng của anh mỗi lúc càng kéo dài ra, chỉ là những va chạm sơ sài bên ngoài vậy thôi nhưng cơ thể Lam Tuyên liên tục cho hắn những phản ứng rất chi là thích mắt. Tử Kỳ lợi dụng điểm yếu đó của anh, dùng lưỡi mình khẩy nhẹ lên phần đầu khấc đỏ hồng ướt át, lưỡi của hắn lúc thì lên lên xuống xuống, lúc lại bao bọc thành vòng tròn điêu luyện mà liếm. Lộng hành trên đầu khấc chỉ một nhưng bàn tay thao túng phần thân của trụ thịt kia lại đạt tới mười. Thao tác tay của hắn vuốt dọc theo chiều dài khối cảm xúc vừa nhanh vừa chuẩn đến mức khiến anh điên đảo một phen.
"Ahhhh... Tử Kỳ... chậm lại... chậm lại một chút..."
"Chậm lại? Anh chịu không nổi à? Nói anh chịu không nổi đi... em sẽ tha cho!"
"Ahhh... ưm..."
Thật ra không phải anh không chịu nổi những khoái cảm mà hắn mang lại, chỉ là đối với anh nếu cùng một lúc nhận vào quá nhiều sẽ thật lãng phí, anh muốn mình từ từ chậm rãi thưởng thức những xúc cảm kia, dẫu sao thì đối phương cũng là người anh rất thích. Những chuyện này trải qua cùng hắn, anh không muốn xem nó chỉ là giải tỏa.
"Ahhh..."
Nghĩ như vậy, Lam Tuyên cúi xuống nhìn Tử Kỳ, ánh mắt anh ướt át những giọt lệ tình, khuôn miệng cười vô cùng lạ lẫm, nhìn cái cách mà anh mỉm cười với mình hiện tại, hắn cảm thấy trong lòng rạo rực những suy nghĩ rất mông lung. Chưa kịp phản ứng lại thì anh đã đem bàn tay ấm áp chạm vào gò má, nói với hắn những điều khác lạ so với Lam Tuyên mọi ngày.
"Em... em còn ngoan cố... như vậy... anh sẽ phạt em đó..."
"Phạt?"
Tử Kỳ nhướng chân mày khẽ đáp lại anh, hắn cầm lấy vật cứng trên người đối phương cà qua cà lại giữa đôi môi mình, thỉnh thoảng lại dùng lưỡi khẩy nhẹ lên đỉnh đầu khấc, thái độ thách thức người phía trên phạt mình như lời anh nói.
"Anh định phạt kiểu gì? Làm thử xem em có sợ không?"
"Ahhh!"
"Đâu? Phạt đi, phạt thử coi nào?"
"Ahhh... Ahhh..."
"Đòi phạt người ta mà, mạnh miệng lắm mà..."
Sau từng câu từng chữ ngạo mạn thách thức, Tử Kỳ dùng một tay không ngừng vuốt để ma sát phần thân, tay còn lại ấp trên đỉnh đầu cũng điên cuồng mà xoa nắn. Lam Tuyên lúc này như bị người mình thích đem điện cao thế truyền vào thân thể, anh không ngừng ưỡn hạ thân lên, bàn chân co quắp lại toát cả mồ hôi, tay phải che miệng để cho những âm thanh rên rỉ chất chứa dục vọng không tuôn ra thành từ ngữ phản cảm. Vậy mà hắn xem chừng còn chưa muốn tha cho anh, nụ cười của Tử Kỳ dần dần mất đi chút trong veo và rạng rỡ trong mắt anh rồi.
"Thế nào? Nói không chịu nổi đi chứ..."
"Ahhh... ưm... ahhhh!"