[BL] U Mê

Chương 83-4: NC [#3] | Tuyên x Kỳ - Ngoại truyện




Hắn bật cười quỷ quyệt trước sự thống khổ của anh, thích thú ngắm nhìn anh oằn mình chịu đựng hàng vạn sung sướng thay nhau đổ vào cơ thể. Có những lúc Lam Tuyên thật sự cảm thấy mình không còn là chính mình nữa rồi, anh muốn vật hắn ra hành cho một trận tơi tả mới thôi. Nhưng mỗi lần hé mắt trộm nhìn gương mặt đối phương anh lại bị không gian của căn phòng này làm cho giật mình tỉnh lại, chút lí trí ít ỏi dồn vào cả đôi bàn tay, một người gượng dậy chỉ để kéo một người bướng bỉnh vào lòng mà ôm chặt lấy.

Chụt!

Vòng tay ấm của anh,

Hắn thừa nhận bản thân chưa từng cảm thấy điều đó đáng sợ một chút nào cả.

Nụ hôn dịu dàng và nhẫn nại của anh,

Hắn thừa nhận bản thân cũng muốn chiều chuộng chính mình để mà nhận lấy.

Vậy rồi cả hai say đắm chìm vào trong những lần môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, không biết từ bao giờ lại có thể để cho hai cơ thể thân mật dính sát thế này. Anh đem chút ấm áp vương trên bàn tay nhè nhẹ xoa xoa tấm lưng của hắn, hắn gượng gạo một chút rồi cũng quen dần khi hai cơ thể tiếp xúc với nhau, chầm chậm đưa tay tới mân mê gương mặt thon dài không có điểm khuyết của anh, Tử Kỳ thô bạo bóp lấy cằm đối phương chỉ vì muốn dành phần thắng ở nụ hôn kia.

"Ahhh!"

Hắn cảm thấy kích thích cực độ sau vài tiếng than nhè nhẹ sâu trong cổ họng của anh, bạo gan dùng chiếc lưỡi ẩm ướt luồn lách vào trong để mà thao túng, giây phút bắt được lưỡi đối phương, Tử Kỳ ngậm mút nó một pha điên đảo không ngừng. Mà người kia xem chừng cũng giống như đang hưởng thụ, anh hơi hơi ngửa cổ một chút, đôi bàn tay nhẹ nhàng đối xử với hắn ban nãy giờ đã hóa ra mạnh bạo hơn rồi.

"Ahhh..."

Tử Kỳ có cảm giác Lam Tuyên càng lúc càng ấn giữ đầu của hắn, mặc dù chỉ là một nụ hôn không hơn không kém sao lại có thể tăng dần những khoái cảm trong tâm trí anh đến mức độ này. Anh ưỡn ngực mình ra phía trước chào đón những trận ma sát chập chờn mà hắn vô tình mang lại, hạ thân nóng bừng như lửa đốt thỉnh thoảng lại cạ cạ vào vật thể cứng rắn của hắn, cố nhẫn nhịn chịu đựng để cho đối phương làm mưa làm gió một lúc vậy thôi. Nếu không sớm kết thúc chuyện này có lẽ sẽ là muộn mất.

"Ahhh... Tử Kỳ..."

Lần sau cuối hắn nghe Lam Tuyên than lên một tiếng rồi dùng sức đẩy mình ra, cứ ngỡ đâu người ta bất mãn vì hành động đó của mình, ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn anh. Bản thân còn chưa rõ vấn đề từ phía đối phương, đã cảm thấy có một lực nâng nhẹ nhàng dứt khoát tác động vào thắt lưng mình.

"Anh, anh Tuyên..."

Lam Tuyên nhìn bề ngoài công tử như vậy, lúc cần thiết lại có thể dùng sức nâng hắn lên một cách đơn giản vậy sao?

"Anh... Ahhhh!"

Hắn vốn dĩ định bày tỏ sự ngỡ ngàng bằng một câu từ trêu chọc nào đó, nhưng phút chốc đã bị anh bế lên bàn mất rồi, thậm chí là giữa đống giấy tờ còn chưa xếp gọn lại hết, Lam Tuyên dứt khoát hạ người xuống ngồi trên băng ghế, vừa đủ tầm để có thể dùng miệng mà chiều chuộng đối phương.

"Ahhh! Ah... khoan... ưm..."

Kẻ săn mồi ngược lại trở thành con mồi, tâm lí chưa hẳn đã chuẩn bị xong xuôi thì một khoảng trống ấm nóng ẩm ướt đã bao bọc lấy khối thịt cương cứng của hắn. Hắn rùng mình một phát, loạng choạng một tay chống xuống bàn đỡ lấy từng cú ưỡn người của mình, tay còn lại thô bạo tóm lấy phần tóc phía trên đỉnh đầu anh. Thoạt nhìn rất giống như Tử Kỳ đang cố ấn đầu anh xuống, nhưng hiện tại sau vài cú ngậm mút sâu, hắn chới với chỉ muốn người kia dừng ngay những động tác dứt khoát đó và tha cho mình, tha cho hắn chỉ vài giây thôi cũng được.

"Ahhhhh... ưm... ahhh... nhanh quá... nhanh... nhanh...quá..."

Không phải trong những lần một mình giải tỏa trước kia hắn chưa từng dùng tốc độ thế này để mà hành hạ "cậu em". Vậy nhưng điểm khác biệt to lớn ở đây là khoang miệng của Lam Tuyên, vốn dĩ không thể nào so sánh với bàn tay thô ráp kia của hắn cho được. Mọi thứ trong đầu hắn lúc này chẳng còn là lí trí nữa. Hắn mở mắt ngửa đầu nhìn lên trần nhà, hàng vạn sự sung sướng đang làm cho những vật thể xung quanh mờ ảo xoay vòng, từng nhịp tim bên dưới lồng ngực mỗi lúc lại đập nhanh hơn, Tử Kỳ run run hai hàm răng mà chẳng nói được lời nào ngoài hơi thở dốc. Hắn cố gắng mở miệng hớp vào thật nhiều không khí xung quanh, từng giây từng giây chầm chậm trôi giữa nhưng đê mê lại cảm thấy mình không thể nào hô hấp theo một cách tự nhiên được nữa.

"Ư... ahh... sướng quá... mẹ nó... sâu... sâu... quá..."

Thỉnh thoảng anh sẽ tận lực dùng hết sự can đảm của mình mà đẩy sâu thứ gân guốc kia vào khoang miệng, sâu đến mức có thể chạm tới vòm họng của anh. Đầu khấc thuộc về hắn không ngừng tiết ra dịch nhờn, mỗi lần tiếp xúc với sự nhạy cảm của vách amidan và phần trên của cổ họng đều giống như đang thách thức sức chịu đựng của cả hai. Một người cố chịu đựng để không nôn ói đã đành, người còn lại thì cố chịu đựng để mình không trở thành kẻ yếu đuối trong mắt đối phương.

"Ahhhhhh... ahhhhhhhhhhhhhhhhh!"

Nhưng có lẽ Lam Tuyên thừa thắng xông lên thật rồi, vài lần ngậm sâu đó của anh đã gần như tóm gọn hắn trong tay, khoảnh khắc đầu lưỡi đá nhè nhẹ lên chiếc lỗ be bé kia, Tử Kỳ ở trên bàn quằn quại như một con rắn mất đầu, hắn tự đem một tay cào cấu vào cổ, bứt rứt muốn cởi phần cổ áo mà lại vụng về làm đứt đi một chiếc cúc trên cùng.

Cạch! Cạch! Cạch!

Tiếng của chiếc cúc áo rơi xuống nền nhà lăn đi rất xa, còn xa hơn cả những sung sướng khoái lạc mà hắn cùng anh trải qua từ nãy đến giờ. Mặc dù không tận mắt ngắm nhìn hành động chăm sóc của anh, hắn chỉ dựa vào những cảm nhận ở trên da thịt cũng có thể hình dung ra cái cách mà chiếc lưỡi và đôi môi Lam Tuyên đang quấn quýt lấy từng vị trí nhỏ vô cùng nhạy cảm dưới hạ thân hắn.

"Ah..."

Tử Kỳ lim dim mắt hưởng thụ khoảnh khắc mà anh vươn dài chiếc lưỡi tỉ mỉ liếm dọc xung quanh thân trụ nóng bỏng, bờ môi ấm của anh tăng dần lực mút trên đầu nấm đỏ hồng kia, mấy lần hắn thật sự thấy mình không thể chịu nổi nữa rồi, nhấc lưng lùi về sau một chút, bàn tay hắn cũng đồng thời đẩy đẩy nhẹ đầu anh. Lam Tuyên hiện tại giống như hắn ban nãy, nội tâm thích thú phản ứng đầy kịch liệt của người bên cạnh, chẳng dễ gì có thể tha cho. Nhất là vào mấy lúc nhận thấy Tử Kỳ vật vã trong sự sung sướng, một tay anh không ngừng dựa vào chất lỏng dính nhớt bôi trơn mà tăng lực vuốt, ma sát đó khiến hắn ngất ngây điên dại ba phần, đầu lưỡi và hai cánh môi mềm của anh mút mát đến bảy phần đổ thêm vào khoái lạc cho hắn. Dù đã quen với việc tự mình thỏa mãn, nhưng có lẽ sức chịu đựng của Tử Kỳ dưới sự chăm sóc vô cùng đặc biệt thế này cũng phải chào thua.

"Ahhh... không được... ngừng lại... ngừng..."

Giống như một chiếc thuyền lênh đênh giữa biển, hắn thấy mình dập dìu dưới cơn sóng tình mà anh trao cho. Đôi lúc thần hồn và thần trí biến đâu mất dạng, trên chiếc bàn đọc sách của thư viện kia, Tử Kỳ chỉ còn lại là một thân xác đờ đẫn hoang dại, hai chân hắn cứ run bần bật, cơ bụng co giật theo mấy lần Lam Tuyên dùng lưỡi quét một đường dài từ giữa kẽ mông lên đến đầu khấc. Lưỡi của anh giống như điên tiết trút giận lên chiếc lỗ be bé kia, từng đợt từng đợt khẩy nhanh chậm khác nhau. Hắn nửa vời khao khát, nửa vời lại muốn mình được anh buông tha.

"Ahhh... em muốn ra... anh Tuyên... em ra... em ra..."

Giữa rất nhiều khoái cảm tê dại đan xen vào nhau, hắn thật sự không còn đủ tỉnh táo để phân biệt được người kia đang làm gì với mình. Hoàn toàn không nhận thức được mấy lần anh cố tình ngậm mút hai hòn bi căng đầy kia, anh dùng tay xoa nắn phần dưới chân bìu, thậm chí còn len lén đưa chiếc lưỡi thèm thuồng ấy tung hoành ngang dọc trên hoa cúc nhỏ của hắn, hắn chỉ cảm thấy có đôi chút nhồn nhột, nhưng vì dòng khoái cảm ào ạt kéo đến, bản thân cũng chẳng mấy bận tâm đi phân tích những việc anh đang làm cho mình.

"Ưm... ahhhhh!"

Tử Kỳ than thành một quãng dài trước khi dồn hết sức vào cách tay nâng tấm lưng dậy, hắn gấp gáp đẩy sâu phần thịt nóng hổi nổi đầy gân máu vào khoang miệng anh, cố gắng kìm chế sự run rẩy của hai bắp đùi, vụng về đẩy hông tới thêm vài lần nữa trước khi đón nhận cực đại cao trào.

"Ahhhhhhhhhhhh!"

Dù Lam Tuyên đã chuẩn bị trước tâm lí phòng thủ, nhưng có vẻ như số lượng lớn chất lỏng tanh nóng từ cơ thể hắn rót vào miệng anh quá ư dư đầy, chỉ vài giây ngắn ngủi không làm sao nuốt hết được, Tử Kỳ sau khi phóng thích xong còn chưa chịu rút vũ khí của mình ra khỏi miệng anh, hắn nán lại đẩy đưa vài cái khiến cho hai dòng vật chất vừa trong vừa đục không ngừng trào ra.

Khụ!

Chỉ đến khi Lam Tuyên không chịu được nữa khe khẽ ho lên thành tiếng, hắn mới chầm chậm nhích người ra phía sau, loạng choạng ngồi xuống băng ghế dài mà bàn tay vẫn còn đang tiếc nuối cái cảm giác chạm đến từng bậc thang thiên đường ban nãy. Tử Kỳ không ngừng tự ve vuốt khối cảm xúc thuộc về mình, chẳng hay biết Lam Tuyên nhìn hắn trong bộ dạng phóng khoáng đó mà thẫn thờ một lúc lâu. Anh tự mình xoa nắn lấy thân trụ dài đang cương cứng kia, dễ dàng đạt cực khoái chỉ vì đôi mắt thỏa mãn ý tình.

"Ahhhh..."

Khác với một ai đó mất đi tự chủ, anh bây giờ thậm chí còn đủ tỉnh táo để rút gói khăn giấy nhỏ trong túi quần ra, vừa linh hoạt thao tác nơi bàn tay phải vừa cẩn thận ngăn chặn dòng tinh dịch của chính mình vương vãi xuống sàn. Xong việc giữa tâm trạng hồi hộp gấp gáp, Lam Tuyên vội vàng chỉnh trang lại, sau đó rón rén tới gần hắn mà nhẹ nhàng lay hắn dậy.

"Em, sao rồi... mất sức quá hả?"

"Ahh... sướng... sướng muốn chết!"

Người kia mơ màng đáp lại anh nhưng hai mắt vẫn còn đang nhắm tịt, hắn chẳng thấy được nụ cười nửa môi của Lam Tuyên lúc này quả thật đáng tiếc. Trong khi anh tranh thủ cúi xuống chỉnh lại đồng phục cho hắn, tỉ mỉ lau dọn những thứ mà hai đứa từ nãy đến giờ gây ra giữa lúc hoan lạc, Tử Kỳ vẫn còn chưa chịu tỉnh táo nữa, hắn cứ như một cái xác khô mặc kệ cho anh tùy tiện chăm sóc thế nào cũng được. Vật vờ tựa lưng vào vách tường, đôi mắt đờ đẫn kia của hắn chỉ thật sự sáng rực lên khi mà ngoài cửa có chút động tĩnh.

Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông dài vang lên như một thường lệ, xong chuyện rồi thì hắn cũng mau chóng buông xuống một thái độ hờ hững chẳng kém.

"Chút nữa em có hẹn với bạn, anh về đừng có đợi em nha!"

Vừa nhanh chóng kéo khóa quần lên, Tử Kỳ vừa tiện thể dặn anh vài lời nhưng thật khác xa với cái cách mà anh cẩn thận lau đi vài vệt trắng đục còn vương trên bàn tay hắn, hắn lại chỉ tranh thủ cài lại thắt lưng mà chẳng thèm chú ý gì đến khóe miệng anh.

"Có hẹn với bạn sao?"

Lam Tuyên xếp chiếc khăn giấy đã dính bẩn từ việc lau chùi bàn tay cho người bên cạnh, dùng một phần còn sạch ở đó để tự lau đi khóe môi của mình. Anh khe khẽ hỏi, dường như cũng thắc mắc đối tượng có hẹn với hắn là ai nhưng lại không dám hỏi sâu vào vấn đề đó.

"Đúng rồi, mà chiều anh có nấu cơm cũng đừng để phần cho em, em đi ăn với bạn em luôn!"

"Ừm..."

Bạn của hắn...

Nghĩ đến một khoảng rộng mơ hồ như vậy anh có lẽ sẽ cảm thấy hơi tủi thân một chút. Tử Kỳ ở trước mắt thật chẳng khác nào một tên chơi bời, hắn lấy đi của anh một khối chân thành nhưng mà anh lại chẳng đoán ra bản thân đã nhận được gì từ những điều đó.

"Sao vậy?"

"Hả? Có sao đâu?"

"Không sao thì tốt! Em đi đây... chút nữa cô có hỏi thì nhớ nói em mới đi thôi nha!"

"Ừ!"

Có phải bởi vì anh cứ trông đợi nhiều hơn những chuyện vừa xảy ra nên khi tấm lưng mình ôm ấp vội vã rời đi, cổ họng anh tự nhiên nghẹn đắng. Anh thấy mình thật giống như bị bỏ rơi, thật chỉ giống một chỗ vui vẻ vào lúc phấn khích của cái tên đó.

"..."

Hắn để lại cho anh một khoảng tĩnh lặng, tĩnh lặng và cô đơn đến mức có thể nghe rõ từng lời trong tận thâm tâm.

Mình làm sao vậy... biết trước sẽ như vậy rồi mà, cũng đã hứa với mẹ sẽ không để cho chuyện này tiếp diễn nếu như cả hai chưa có một mối quan hệ rõ ràng. Nhưng tại sao mình lại tự biến bản thân trở thành trò chơi của em ấy chứ?