"Vậy đó là nụ hôn đầu của anh với em đúng không?"
"Nụ hôn đầu của anh với em? Đến chuyện này mà em còn phải hỏi sao?"
"Ờ ha, không đúng lắm... em nhớ em dạy anh hôn môi từ nhỏ lận mà, nhưng cụ thể là lúc nào ấy nhỉ? Lần đó mình chơi trò gì mà em lại dạy anh hôn môi ta..."
Lặng lẽ nhìn biểu cảm cố gắng nhớ về những chuyện ngày xưa của hắn, anh không biết ánh mắt của mình hóa thành dịu dàng từ khi nào nữa. Anh thích hắn như vậy, có lẽ cũng đã thích từ khá lâu rồi. Tử Kỳ hoàn toàn không biết Lam Tuyên đã tạo một tài khoản facebook không hề chính chủ, anh để ảnh đại diện là hình của một người khác. Anh kết bạn với hắn từ năm lớp tám, suốt khoảng thời gian đó đến nay vẫn không ngừng lặng lẽ vào xem lại những gì hắn đăng. Nhưng nếu hắn không đồng ý quay trở về, có lẽ chuyện thích hắn chỉ đơn thuần hóa thành sự quan tâm bình thường mà thôi. Anh từng nghĩ khi mình rung động với một người khác, mình sẽ có thể phá bỏ đi chút cố chấp về một hình mẫu giống như hắn.
Rốt cuộc sau nhiều năm lặng lẽ đơn độc, Tử Kỳ quay trở về náo nhiệt như thế, hắn đã biến mặt hồ cảm xúc yên ả của anh thành bao con sóng to nhỏ khác nhau. Cuối cùng anh lại chẳng thể tự thắng được chính mình, chẳng thể nào để bản thân xem hắn như là một đứa em.
Một người bạn đơn thuần lại càng không thể.
"Sao lại quay đi rồi, xấu hổ nữa à?"
"Em đó, với cái tính tùy tiện trêu chọc người khác như vậy... ở bên Mỹ có bao nhiêu người là nạn nhân của em vậy?"
"Anh muốn biết sao? Để xem..."
Đưa hai bàn tay lên trước mặt, Tử Kỳ đếm tới rồi đếm lui nhưng ánh mắt gian xảo cứ trông thử biểu cảm của đối phương dành cho đáp án là như thế nào. Lam Tuyên chỉ hờ hững liếc nhẹ một cái, anh vẫn chăm chú đánh dấu từng quyển sách bản thân đang tự thống kê không muốn để Tử Kỳ biết mình cũng chờ đợi câu trả lời.
"Mười mấy hai chục người gì đó... cũng ít mà!"
"Ít?"
Đến khi anh quay lại lớn giọng mà hỏi trống không, hắn mới buông đôi bàn tay xuống rồi cười thách thức.
"Sao vậy? Em cũng hôn nhiều người lắm rồi... vậy anh có thích em nữa không?"
"..."
"Có thích nữa không hả?"
"..."
"Nói đi mà, trả lời em đi... ai cho phép anh bật chế độ im lặng vậy chứ?"
Người ta không tức giận vì câu trả lời của hắn, hắn ngược lại tự nhiên tức giận vì sự im lặng mà Lam Tuyên dành cho mình. Vòi vĩnh một phản ứng từ anh không được, Tử Kỳ tức đến nỗi xích lại gần hơn, hắn liên tục đập vào vai anh mấy cái thật mạnh.
"Anh có trả lời em không hả?"
"..."
"Trả lời coi, tức quá đi mà!"
"..."
Vậy nhưng bất kể hắn có làm ra trò quậy phá thế nào, thậm chí còn xáo trộn cả đống giấy tờ ở trên bàn lên mà Lam Tuyên vẫn nhất định giữ im lặng đến cùng mới thôi.
" Anh muốn im lặng đúng không?"
"..."
"Vậy để em thử xem anh sẽ im lặng được tới cỡ nào..."
"Tử Kỳ!"
Buông một lời cảnh báo với anh, bàn tay hắn bất ngờ đặt vào phần giữa hai chân. Lam Tuyên vốn không thể ngờ trước điều này, anh như bị đối phương tạt vào cơ thể một gáo nước nóng, giật mình đến mức từng nhịp tim dồn dập bên dưới lồng ngực. Vậy nhưng hắn lại càng thích thú trước biểu cảm lo sợ đó của anh, mấy ngón tay cố tình bấu chặt vị trí cơ mật và nhạy cảm kia, trên môi nở một nụ cười đầy gian xảo.
"He he!"
"..."
Lam Tuyên quan ngại đến mức độ chẳng thốt nên lời, anh nắm lấy bàn tay của hắn, hạ giọng xuống một cách nghiêm khắc để nhắc về vị trí của căn phòng.
"Đang ở thư viện đó... bên cạnh là phòng nghỉ của giáo viên!"
"Thì sao?"
Nhưng Tử Kỳ chẳng thèm để tâm đến sự nhắc nhở của anh, hắn nhếch môi cười cợt chút lo lắng đó, cố hết sức để rút bàn tay đang bị Lam Tuyên giữ chặt, dùng một tay còn lại ra sức mơn trớn yết hầu của anh.
"Ai bảo anh không chịu trả lời?"
"Đừng đùa nữa, anh phải làm xong đống thống kê này giúp... a... Tử Kỳ..."
Chẳng những hắn không thèm để ý đến lời anh nói, mà thao tác tạo ra nơi đôi bàn tay càng bạo gan hơn. Lam Tuyên hiện tại bị đôi chút lo sợ chế ngự cảm xúc, anh không tài nào ủng hộ những hành động mơn trớn của hắn trên cơ thể mình, chỉ có thể bối rối muốn được thoát ra nhưng lại không nỡ lòng đẩy hắn thật mạnh.
"Tử Kỳ, đừng đùa nữa... lỡ người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu!"
"Em treo bảng ngưng phục vụ rồi, từ giờ đến lúc cô quản lí thư viện quay lại chắc cũng được hơn nửa tiếng lận đó..."
Giọng điệu của đối phương úp mở như vậy có lẽ người thông minh như anh không thể nào không hiểu được. Lúc đó anh nhất thời bị chút khống chế của hắn làm cho ngơ ngác, đến hiện tại vẫn chẳng thể tin phản ứng của Tử Kỳ sau khi mình thừa nhận là vậy. Hắn khiến anh hoang mang cực độ, khiến anh thấy bản thân chơi vơi vô định mà lại bất lực chẳng thể nào thoát ra.
"Không được, Tử Kỳ..."
Đấu tranh tâm lí giữa những cảm xúc thăng hoa mà bản thân luôn muốn có được, anh thấy nội tâm mình nặng trĩu một lời đã hứa với mẹ. Lần đó sau khi nhận lấy sự thờ ơ của hắn, anh đã dặn lòng rằng sẽ không để khoảng cách giữa hai người chỉ là một thoáng mơ hồ như vậy. Nhưng Tử Kỳ chưa từng chịu làm theo ý của ai, hắn nhất định khống chế Lam Tuyên chỉ vì cái tính háo thắng của mình, đem những nụ hôn không hề có danh phận rõ ràng đẩy tấm lưng anh tựa vào vách tường.
"Ah..."
Vậy mà những chống cự ban đầu của anh lại chẳng có chút tác dụng gì cả. Khác nào cho hắn thêm động lực để làm những chuyện xấu xa? Anh càng tránh thì bàn tay đầy ma lực của hắn càng bạo gan hơn, thao tác mở chiếc khuy quần kia thuần thục đến mức khó tin, chỉ vài giây ngắn ngủi đã có thể tìm đến vị trí nóng bỏng nhất trên cơ thể của Lam Tuyên.
"..."
Giây phút đó, anh khe khẽ dịch người xích ra một chút, đem bờ môi vừa bị hắn ngậm mút cho ẩm ướt tránh đi. Thật lòng muốn nghiêm túc nói chuyện, nhưng Tử Kỳ lại chỉ để tâm đến những phản ứng thú vị trên cơ thể anh mà thôi.
"Em, có nghe anh nói không... ở đây là thư viện!"
"Suỵt!"
Tên đáng ghét ấy trơ trẽn đặt ngón tay trỏ lên môi mình, nụ cười tỏa nắng kia chỉ vì một chút tình ý không hề ngay thẳng mà lại trở nên vô cùng gian tà trong ánh mắt anh.
"Anh cũng biết đây là thư viện mà... sao không im lặng hưởng thụ một chút đi, nói nhiều làm gì?"
"Không được!"
Cái dáng vẻ của cậu lớp trưởng lúc này thật chẳng khác gì đang bị một con yêu quái gạ gẫm, một tay tranh lấy chiếc khuy quần đã bị cởi bung, tay còn lại loay hoay đẩy hắn tránh ra khỏi mình mà hai chân không ngừng luống cuống muốn được đứng lên.
"Vậy mà nói thích người ta?"
Không tranh giành để khống chế Lam Tuyên nữa, Tử Kỳ hiện tại đã chuyển qua trạng thái đánh bại tâm lí đối phương chỉ bằng lời nói. Có điều hắn cũng không ngờ được chỉ với một câu đơn giản vậy thôi, Lam Tuyên dường như rất do dự để tâm đến nó. Anh ngập ngừng không lựa chọn được giữa đứng và ngồi, chần chừ vài ba giây đã bị hắn ta tiếp tục thao túng.
"Ngồi yên..."
Mặc dù anh chưa từng nói ra nhưng có một sự thật hiển nhiên đã chiếm lấy cả tâm trí mất rồi, anh biết mình không cưỡng lại được khi hắn nhẹ giọng dẫn dụ thế này. Càng không thể nào tiếp tục che giấu những cảm xúc tồn tại rõ ràng trong trái tim đơn phương đó, có cơ hội sao lại chẳng muốn cùng hắn trải nghiệm?
"Hay là... mình... mình vào toilet đi..."
Lời đề nghị rụt rè của anh khiến hắn bật cười, điệu cười gian xảo đến như vậy nhưng lại đổ vào trong đôi mắt anh một chút dịu dàng khác lạ. Dù chưa từng thừa nhận nhưng hắn biết mình thật sự rất thích ánh nhìn ban nãy, chỉ vậy thôi cũng đủ để bản thân nhiệt tình đẩy anh vào trong chút say đắm khó cưỡng.
"Anh nghĩ toilet an toàn hơn chỗ này hay sao? Em treo bảng ngừng phục vụ rồi... bây giờ là thời điểm thích hợp phục vụ cái khác!"
"Phục vụ cái gì?"
Biết rằng câu trả lời của hắn chẳng bao giờ tử tế cả, anh lại cố tình hỏi có phải là ngầm ý cổ vũ hắn trở nên trơ trẽn hơn không?
"Phục vụ con quỷ dâm tà của em nè..."
"..."
Tử Kỳ giống như không chờ đợi được nữa, hắn đem bàn tay đầy gân guốc thô bạo tóm lấy đũng quần của mình, in hằn sau hai lớp vải quần là một hình dạng cứng cáp rõ ràng đập vào mắt anh. Điều khiến anh thỉnh thoảng cũng suy nghĩ đến, nếu như hắn thật sự chỉ thích con gái... liệu rằng hắn có dễ chào cờ như vậy khi tiếp xúc với anh không?
"Anh không làm đâu... em muốn thì tự dùng tay đi! Anh đâu phải cái cốc thủ dâm của em!"
"Thủ dâm?"
Xem ra cái giọng điệu thế này rõ ràng là vẫn còn chưa hết giận chuyện cũ, nhưng hắn lại không nghĩ anh ghen với Linh chỉ vì một cuộc nói chuyện điện thoại vậy thôi, trong khi bản thân anh cũng biết thừa rằng giữa mình và hắn có nhiều thứ bí mật hơn kia mà?
"Nếu em muốn thủ dâm em cần gì phải mất công tìm cách để cho cô quản lí thư viện tránh đi như vậy? Vô toilet một mình không phải nhanh gọn hơn sao?"
"..."
"Sao lại im lặng rồi?"
Thật lòng anh không muốn nói ra, nhưng anh nghĩ nếu là người khác cũng sẽ vậy thôi, chẳng ai muốn bản thân trở thành công cụ giải trí của một ai cả. Thích hắn là thật, nhưng một mối quan hệ rõ ràng trước khi cả hai sẽ tiến xa hơn là điều mà anh nghiêm túc chờ đợi.
"Tử Kỳ... khi nào em suy nghĩ thông suốt, có được câu trả lời cho hai đứa mình thì anh sẽ không bao giờ từ chối em cả!"
"Chậc!"
"Em như vậy... không sợ anh nghĩ em chỉ muốn tình dục hay sao?"
"Nếu anh nghĩ như vậy cũng được! Em ok mà!"
"Em..."
Nhận lấy câu trả lời của hắn mà ánh mắt dịu dàng kia bỗng chốc hóa thành thất vọng. Anh đành vội khóa thắt lưng lại, gom hết đống tài liệu trên bàn định sẽ rời đi và tìm kiếm một nơi yên tĩnh khác cho mình.
"Anh!"
Cho dù trong lòng có tử tế với hắn ra sao, giây phút này bàn tay dứt khoát gạt đi vẫn không hề giữ lại chút nhân nhượng nào cả.
"Đứng lại!"
Tử Kỳ lớn tiếng yêu cầu anh điều đó, trước sự từ chối của đối phương hắn tự nhiên lại muốn rõ ràng nói ra suy nghĩ của mình.
"Anh nói thích em? Là thích vì tính cách hay vì ngoại hình... hay còn có lí do nào khác nữa không?"
"..."
Lẽ ra câu hỏi kia hoàn toàn không khó trả lời, nhưng Tử Kỳ lại hỏi bằng một giọng điệu nghiêm túc cùng với ánh mắt thẳng thắn nhìn anh, Lam Tuyên giữ im lặng vì thấy thật khó đưa ra một sự phản hồi có thể thỏa mãn được những thắc mắc của hắn. Anh chỉ hơi hơi hạ tầm mắt một chút, hắn liền bước tới gần dùng tay mình nâng nhẹ cằm anh lên.
"Ít ra... anh cũng phải biết chút xíu về con người thật của em rồi mới quyết định xem mình có hợp với nhau không chứ?"
"Chuyện đó..."
Đúng là anh chưa từng nghĩ đến, có lẽ một phần cũng vì hắn là người đầu tiên mà anh rung động. Tất cả những việc anh mong đợi đều chỉ gói gọn một cách đơn giản ở câu trả lời của hắn mà thôi. Chỉ đơn giản rằng hắn là người anh thích, muốn hẹn hò với người mình thích mà không có bất kì một suy nghĩ sâu xa nào khác.
"Có chuyện này không biết là anh đã biết hay chưa..."
Phút ngập ngừng nói ra điều này với anh, đôi mắt hắn cố tình nhìn thẳng vào mắt của anh như muốn thôi miên, từng câu từng chữ miệng nói ra rất đỗi thành thật, thành thật đến mức độ không biết xấu hổ là gì.
"Nhu cầu của em hơi cao đó!"
"Tử Kỳ..."
Lam Tuyên bởi vì câu nói này của hắn mà không còn đủ can đảm nhìn vào mắt hắn nữa rồi. Tử Kỳ lại chẳng chịu dừng những câu từ thiếu tế nhị này tại đây, hắn càng cố gắng ghì chặt bàn tay anh, đặt chút rụt rè lo lắng kia chạm lên khối cảm xúc nóng bừng đó của mình, dù anh có tránh né nhìn đi chỗ khác hắn vẫn cứ chằm chằm nhìn anh như vậy để mà chờ đợi, làm sao để Lam Tuyên chịu mắt chạm mắt với mình mới thôi.
"Đối với em chuyện tình dục rất quan trọng, em đặt tiêu chuẩn tình yêu như vậy... tình dục phải hơn bảy mươi phần trăm, cho nên nếu như em thật sự muốn bắt đầu tìm hiểu một ai đó, em sẽ tìm hiểu về chuyện này đầu tiên!"
"Em... em đang nói cái gì vậy?"
"Anh thông minh lắm mà, sao tự nhiên khờ ngang vậy chứ? Nếu như khó hiểu quá thì em nói lại lần nữa cũng được! Nói đơn giản cho anh dễ hiểu... em thích tình dục nhiều hơn, tiêu chuẩn hẹn hò của em là phải dâm, tại em dâm! Người kia có thể không cần quá giỏi, không cần quá đẹp, không cần quá hoàn hảo... nhưng phải dâm!"
"Thôi đi được rồi đó... em đúng là không biết xấu hổ!"
Bởi vì anh đỏ mặt tía tai, từ ánh mắt cho đến biểu cảm ngại ngùng cố tránh né đi thật là thú vị, hắn càng muốn đem những lời lẽ trơ trẽn của mình ép cho con quỷ phía sau lưng anh phải ló đầu ra.
"Sao lại phải xấu hổ? Con người như nhau cả mà... em và anh đều là thanh niên trai tráng khỏe mạnh, đều có nhu cầu như nhau... nói hơi tục một chút thì hai đứa mình đều biết nứ... ưm ưm"
Đủ rồi!
Nội tâm anh gấp rút thốt lên, nhưng để ngăn chặn những lời lẽ dung tục không thể nào chấp nhận được từ hắn thì anh chỉ có một cách duy nhất là khóa chặt môi hắn lại.
Haha...
Tên đáng ghét ấy cười thầm ở trong lòng một trận, hắn túm lấy chiếc cà vạt trên cổ anh để nới rộng ra, nhưng đồng thời cũng đặt bản thân vào thế chủ động trước nụ hôn kia. Đôi bàn tay của hắn thoăn thoắt cởi đi vài chiếc cúc áo để thuận tiện giải phóng sự ngột ngạt thuộc về cơ thể đối phương. Lam Tuyên vào lúc này lại khác, dù cho anh chủ động hôn hắn đi nữa, những giây phút táo bạo của hắn chỉ đổi lấy cái ôm ấp dịu dàng từ anh, người kia dường như không muốn bản thân mình hấp tấp một giây nào cả, cứ chậm rãi từ tốn thưởng thức chiếc lưỡi ấm áp của hắn đang vẽ mấy đường tinh quái trên đôi môi mình.
"Ah..."
Những lúc như thế này, có lẽ anh phải thừa nhận rằng bộ dạng gian xảo của hắn trở nên gợi tình hơn bao giờ hết. Hắn khiến anh không dám mở mắt ra nhìn, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt kia có chút ý cười đang âm thầm quan sát từng biểu cảm trên gương mặt anh lúc này...
Thật xấu hổ...
Đó là suy nghĩ của Lam Tuyên. Người đang mơ màng đắm chìm vào nụ hôn của một kẻ xấu, đối với anh kẻ xấu đó thật sự tài giỏi, hắn biết hết tất cả mọi chuyện trên đời, nhưng chuyện đáng để anh học hỏi nhiều nhất có lẽ là chuyện thao túng cảm xúc bằng một nụ hôn.
Đôi môi của Tử Kỳ như có ma lực hấp dẫn không thể chối từ, chỉ cần hắn tự do ngậm mút bất cứ một vị trí nào trên bờ môi anh, anh cảm thấy giống như bản thân được đốt cháy thêm chút ít lửa dục, mê đắm và khó cưỡng đến mức làm cho cả cơ thể này căng cứng từ đầu đến chân.
"Ah..."
Còn chưa kể những lần loáng thoáng chiếc lưỡi ướt át của hắn quấn chặt lấy đầu lưỡi anh, anh cảm nhận một chuyện khó tin nhưng lại chân thật đến mức ngỡ ngàng, đó là toàn bộ dây thần kinh cảm xúc trên cơ thể này đều được kích hoạt trong cùng một lúc.
"Tử Kỳ... ahh..."
Khoang miệng ấm áp kia được hắn lấp đầy, đầu lưỡi tê tái trong những lần khẩy nhẹ mà hắn đem lưỡi của mình ghé thăm. Anh có cảm giác bản thân thật sự rất nóng lòng, nóng lòng và thèm thuồng chút mềm mại ướt át kia xâm chiếm lấy vùng cấm địa của mình.
"Tử Kỳ..."
Gọi tên hắn với những hơi thở dồn dập, đôi mắt anh mờ ảo nhìn thấy một ánh mắt rất mong chờ và biểu cảm đầy thích thú của hắn khi nhìn thấy anh sắp đặt chân bước qua cái ranh giới an toàn kia rồi.
"Sao?"
Tử Kỳ đem bàn tay ấm áp của hắn chạm nhẹ lên ngực áo anh, dưới lớp sơ mi trắng đã nhô rõ ra hình dạng của hai hạt đậu hồng hào kiêu ngạo. Làm sao để ngăn được ngón tay tinh nghịch của hắn bây giờ?
"Ah... Tử Kỳ... anh..."
"Anh làm sao?"
Anh thật sự rất muốn vật hắn xuống băng ghế kia mà trút một trận ấm ức vì bị trêu đùa như thế. Nhưng Tử Kỳ lại ghé môi mình tới gần vành tai của anh, hắn hít nhẹ một hơi cái mùi thơm đặc trưng ấy, nói với anh những lời có thể khiến cho một phần cơ thể trở thành vũ khí.
"Em làm anh hứng rồi sao?"
"Đáng ghét..."
Đáp trả hắn hai từ trái ngược hoàn toàn với cảm xúc của bản thân, Lam Tuyên khẽ nghiêng đầu đem phần chóp mũi cao cao cọ nhẹ lên gò má kia, ngoài anh ra ở đây đương nhiên chỉ có hắn biết rõ anh muốn gì, vậy nhưng bằng cái tâm tư không hề ngay thẳng đó Tử Kỳ vẫn cố tình hỏi anh những lời dư thừa, hắn lại giống như trước kia rồi, lại muốn nói những lời gợi chuyện để cho người khác trút bỏ đi một bản chất lương thiện sẵn có.
"Anh muốn em bú không?"
"Ahhh..."
Miệng công kích thính giác đối phương, tay mò mẫm tìm đến một vị trí chứa đựng nhiều khao khát. Nhưng lần này sau những dạo đầu vừa đủ, Lam Tuyên có vẻ đã chầm chậm nguôi ngoai, anh không bằng mọi cách ngăn cản hắn nữa, chỉ đem sự thả lỏng cần thiết đẩy cơ thể mình hướng về phía hắn.
"Ah..."
Hưởng ứng việc đối phương hít một hơi dài để thưởng thức sự thơm tho và mềm mại của da thịt, Lam Tuyên khe khẽ nuốt những âm thanh rên rỉ kia vào sâu trong lòng, yết hầu anh nhẹ nhàng di chuyển, có thể nói một trong những phần gợi cảm nhất trên cơ thể của anh khiến hắn khó lòng để yên là đây. Tử Kỳ dùng đầu lưỡi mềm mại ấm nóng chạm nhẹ vào nó, chỉ vậy thôi nhưng bàn tay xoa nắn hạ bộ anh qua lớp vải quần cũng có thể cảm nhận được chút rục rịch của thằng bé.
"..."
Hắn thừa biết kích cỡ của Lam Tuyên không phải là dạng vừa, dưới lớp quần đồng phục và dưới cả chiếc boxer bí bách có một khao khát đang không ngừng to lớn hơn. Thế nhưng hắn chẳng vội vàng gì khám phá vào trong, bàn tay điêu luyện kia cứ từ từ nhấn nhá những lực bóp vừa đủ để tăng thêm phần khoái cảm. Môi miệng hắn vốn dĩ đang bận rộn với chiếc yết hầu kiêu ngạo của đối phương, ngậm mút và chơi đùa với nó một lúc đã đủ khiến cho đôi bàn tay anh không ngừng cào nhẹ lên phần lưng hắn.
Lam Tuyên dường như cũng không muốn mình hoàn toàn bị thao túng, anh chỉ tận hưởng những khoái cảm mà hắn mang lại một lúc vừa đủ, khi sự tỉnh táo của bản thân quay về, đôi bàn tay mạnh mẽ dứt khoát đẩy hắn một cái để chiếm phần chủ động riêng cho mình.
"Không chịu nổi nữa rồi chứ gì?"
Tử Kỳ ngồi trên băng ghế dài thoải mái dang rộng hai chân, hắn chống cùi chỏ xuống và ngả người ra phía sau với một dáng vẻ vô cùng mời gọi. Lam Tuyên vào lúc này không chỉ bị thu phục bởi đôi mắt gian tình của hắn, anh còn cảm thấy các giác quan của mình đồng loạt mở ra khi mà hắn phóng khoáng tự cởi bỏ chiếc thắt lưng, âm thanh của khóa quần kéo xuống đến đâu, nước bọt từ bên dưới chiếc lưỡi của anh cũng tuôn trào ra hưởng ứng đến đó.
"Cái vòng trên tay anh là gì vậy? Cho em mượn một chút được không?"
"Cái vòng?"
Giữa giây phút dầu sôi lửa bỏng mà hắn còn để ý đến chiếc vòng cao su anh đeo cũng khá lâu rồi. Nói chính xác là từ sau khi gặp gỡ anh chàng DJ nổi tiếng trên đất Sài Gòn trong cuộc thi đó. Chiếc vòng cũng chính là món quà mà Vỹ tặng anh trước khi tạm biệt, Lam Tuyên chỉ đơn thuần trân quý nên cũng mang nó ra đeo, có điều anh không biết đến một sự thật đen tối mà chỉ có dân "sành đời" như hắn mới rõ.
"Cái này sao?"
"Lại đây, em chỉ cho..."
Hắn đem vài ngón tay ngoắt nhẹ ra hiệu cho anh tới gần, Lam Tuyên ngoan ngoãn cũng chồm tới muốn lắng nghe chuyện từ hắn, nhưng Tử Kỳ lại nắm lấy chiếc vòng kia tháo ra khỏi cổ tay anh.
"Em?"
"Sao vậy? Quà của người ta tặng nên không nỡ lòng để em tháo ra?"
"Không phải... nhưng mà em lấy nó làm gì? Cũng chỉ là một vật kỉ niệm..."
"Kỉ niệm?"
Nhìn cái cách đối phương nghiêng đầu hỏi lại, chẳng hiểu sao Lam Tuyên bất chợt rơi vào trạng thái lo lắng kì lạ, anh không biết mình phải giải thích hai từ "kỉ niệm" vừa nói thế nào để hắn thôi đừng chất vấn thêm nữa.
"Thì... cái vòng đó... anh thấy cũng hay hay nên đem ra đeo..."
"Anh không biết đây là vòng gì mà cũng tùy tiện lấy đeo được sao?"
"Vòng... thì chỉ là vòng thôi, còn vòng gì nữa?"
Tử Kỳ thong thả đưa chiếc vòng cao su màu đen ra ngang tầm mắt, hắn muốn ở cự li gần nhất xác nhận thêm một lần nữa trước khi khẳng định với anh. Nhưng quả thật suốt mấy ngày qua nghi ngờ của hắn vốn chẳng hề sai, chiếc vòng cao su mà tên Vỹ tặng anh thật sự không phải là dùng để đeo cổ tay như vậy.
"Anh đúng là khờ quá đi thôi, người ta tặng cho anh cái này... đâu có phải để đeo vào tay!"
"Hở?"
Ngạc nhiên trước những lời của hắn, Lam Tuyên ngơ ngác nhìn Tử Kỳ đem chiếc vòng kia xoắn lại làm đôi, anh tò mò hỏi về những điều mà bản thân thật sự không hề hay biết. Miệng còn lẩm bẩm hỏi lại trong biểu cảm vô cùng khó hiểu.
"Không phải đeo ở tay... chẳng lẽ lại đeo ở chân sao? Đâu có được!"
Hắn biết anh vốn là trai tân chính hiệu, mấy chuyện này không hay tìm hiểu chắc chắn không thể ranh ma bằng mình. Thôi thì cũng xem như là tận dụng cơ hội này mở mang hiểu biết cho anh, Tử Kỳ đem chiếc vòng cao su màu đen xoắn lại thành hai vòng tròn nhỏ hơn, dưới lớp quần boxer chật hẹp hắn không ngần ngại đem thứ quý giá nhất của mình show ra.
"Em định làm gì vậy?"
"Anh nhìn nè, dê anh mà em hứng quá... thằng nhỏ nó ướt nhẹp luôn!"
"..."
Mặc dù đây hoàn toàn không phải là lần đầu tiên, nhưng có vẻ Lam Tuyên vẫn chưa quen nổi cái cách nói chuyện không có rào cản của hắn thì phải. Nghe những lời phóng khoáng như thế, tâm tư anh ngoài rối bời ra có thể kể đến đa phần xấu hổ. Thoạt nhìn chút hồng hào trên gương mặt ấy, có chăng Tử Kỳ đoán ra được cảm giác của anh? Hắn bật cười chồm tới gần hơn, đem khối cảm xúc nóng bừng kia của mình lắc lư vài cái, đầu khấc tiết ra một giọt nhỏ trong suốt, hắn dùng hai ngón tay của mình xoa nhẹ sự ướt át đó lan rộng ra khắp xung quanh.
"Anh Tuyên... lại đây!"
Đợi người kia hạ lưng thấp xuống một chút, hắn đem ngón tay dính đầy dịch tiết kia của mình chạm vào môi anh, vẽ hai đường trơn bóng trên lớp da môi hồng hào căng mọng, ngắm nhìn sự xinh đẹp ở đó mà lòng nôn nóng muốn được làm chuyện xấu xa.
"Tử Kỳ..."
Anh chỉ vừa chợt hé môi gọi tên hắn có ý nhắc chừng, hắn đã trót lọt đem ngón tay của mình nhét vào miệng anh, tung hoành dò dẫm hết mọi ngóc ngách bên trong đó, khám phá sự ướt át và mềm mại mà bản thân đang thầm tơ tưởng.
Chụt!
Lam Tuyên không những không từ chối hành động xâm lấn, anh còn chiều chuộng hắn bằng những nụ hôn trượt dài lên các ngón tay, đầu lưỡi tự do luồn qua từng kẽ ngón, nhiệt tình và chăm chú đến mức khiến cho chú rồng nhỏ dưới thân hắn điên cuồng ướt át nhiều hơn.
"Ah..."
Nhìn bộ dạng đắm chìm của anh, hắn thừa nhận bản thân hưng phấn nhiều hơn cả việc phải xem phim đen mỗi lần "tự túc". Nhưng tất cả vẫn chưa là gì, bởi vì thứ khiến hắn không làm chủ được cảm xúc lúc này có lẽ là sự ngây ngô của anh bên trong suy nghĩ của hắn. Tử Kỳ luôn cho rằng bản thân sành sỏi, hắn ở trước mặt của Lam Tuyên đem chiếc vòng cao su kia căng ra hết cỡ để bọc quanh phần cương cứng của mình.
"Em... em làm gì vậy?"
Lúc đó anh tới gần có ý muốn ngăn chặn hành động kia, nhưng hắn lại vô cùng bình thản trước sự hoảng hốt của anh, thao tác kéo chiếc vòng cao su vào tận gốc của vật cứng một cách thuần thục như thế, có lẽ cũng minh chứng được sự am hiểu của Tử Kỳ về món đồ chơi này. Lam Tuyên không vội vàng hấp tấp mà chỉ cau mày quan sát, đợt đến khi chiếc vòng cao su bọc hẳn hai viên bi tròn của hắn, tầm mắt anh mở mang được chút "hiểu biết" đen tối mà có lẽ trước giờ chưa từng được ai khác dạy cho.
"Cái này..."
"Cái này là vòng đeo chim, không phải là để đeo tay đâu ông!"
"Nhưng mà... làm vậy để làm gì?"
"Tăng khoái cảm, lâu xuất tinh, mà... đối với mấy người hơi ngắn một chút thì có cảm giác nó sẽ dài ra..."
Sau khi nghe những lời giải thích của hắn, anh bán tín bán nghi tự nhủ với lòng chắc chắn sẽ tìm hiểu về loại vòng thần thánh và công dụng đầy khó tin mà nó mang lại. Còn hiện tại có lẽ không phải là lúc đem những suy nghĩ ngoài lề chiếm lấy một phần thời gian ít ỏi để cho hai đứa gần nhau.
"Có đau không?"
Vậy nên anh mới dùng sự quan tâm này của mình mà thăm dò tình hình cương cứng kia, chỉ có hắn trơ trẽn không kìm hãm được ham muốn khi thấy Lam Tuyên nhẹ nhàng nâng phần thân vật nóng lên để gần tầm mắt quan sát như thế. Bàn tay nghịch ngợm cầm lấy thứ vũ khí trên cơ thể mình vỗ vào gò má vừa trắng hồng vừa mềm mại của anh, để cho anh phải dùng cái liếc yêu kia mà nhìn, Tử Kỳ còn khẽ nhếch môi cười một điệu vô cùng đểu cáng.
"Thơm không?"
Hắn hỏi anh, tay không ngừng đem phần chiều dài của khối cảm xúc chà qua chà lại dưới mũi đối phương. Thật ra mà nói, Lam Tuyên bề ngoài có thể rất khó tính đối với nhiều người, anh thậm chí còn bị liệt vào danh sách "khiết phích" quá đà theo nhận xét của một số cô nàng có thói quen đu đam mỹ. Khiết phích ở đây như hắn từng tìm hiểu là dạng người thích sạch sẽ đến mức nhìn đâu cũng sợ bị bẩn. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của người ngoài thôi, đã từng trải qua chuyện này với anh rồi hắn cũng biết Lam Tuyên "chịu chơi" đến mức không từ chối bất kì một yêu cầu nào cả.
"..."
Kể cả việc tỉ mỉ ngửi mùi khi được đối phương mời gọi anh cũng hoàn toàn không hề tỏ ra thái độ chê bai.
"Em dùng dung dịch vệ sinh sao?"
"Uh huh, em mới mua đó... trước kia cũng không quan tâm đến những chuyện này cho lắm, nhưng thấy anh xài thơm quá nên em cũng bắt chước mua xài thử!"
"..."
Những lời thật thà này của hắn đổi lấy một ánh mắt có phần rạng rỡ và tươi cười từ anh, nhưng Tử Kỳ cảm thấy chỉ như vậy thôi thì lại không đủ, hắn muốn Lam Tuyên trước mặt mình phải cười thật tươi, là điều mà tuyệt nhiên anh chẳng bao giờ thể hiện với người nào khác.
"Muốn người ta thổi kèn cho mình thì cái kèn của mình phải thơm đúng không?"
"Anh dùng cái đó... cơ bản là chỉ để làm sạch chứ đâu có quan trọng mùi có thơm hay không, như trước đây... mặc dù em không dùng nhưng cũng thơm mà!"
"Trước đây?"
Một người cố tình ngơ ngác hỏi, người còn lại cũng dịu dàng giải thích những cảm nhận riêng của bản thân. Anh vừa nói vừa đem phần cứng cáp kia đặt lên môi mình, chầm chậm dùng hai cánh môi mềm mút nhẹ lên chỗ đầu khấc đỏ hồng đang ướt át tiết ra vài giọt nhỏ.
"Lần trước... lúc anh làm bằng miệng cho em... anh thấy nó cũng rất thơm mà! Là... mùi thơm đặc trưng của cơ thể... nếu muốn dùng dung dịch làm sạch... có lẽ không cần thiết phải ưu tiên chọn mùi đâu!"
"Ủa vậy hả? Không phải càng thơm càng tốt sao?"
"Cơ mà..."
Nói đến đó Lam Tuyên đột nhiên khựng lại, hắn chú ý quan sát cũng thấy rất rõ vành tai của anh đỏ lên trước khi thừa nhận. Chỉ là không ngờ những lời anh nói ra lại có chút ít bạo gan như vậy.
"Anh thích... mùi của em hơn!"
"..."