Tác giả: HTS
---
Sau cái hôm đi ăn để bàn công việc với nhà Nhất Linh, Tử Kỳ càng khẳng định cho ba mẹ thấy khả năng của hắn trong việc lập trình vô cùng đáng nể. Học lực của Tử Kỳ ở trường vốn đã rất tốt, kĩ năng vẽ đồ họa của hắn lại còn có nền tảng rèn luyện từ những năm cấp hai khi học bên Mỹ. Thế nên cũng không quá ngạc nhiên nếu ba ruột của Nhất Linh lúc nào cũng hào hứng về những sáng tạo riêng của hắn. Ông ấy thậm chí còn muốn vung tiền ra để hỗ trợ hắn thực hiện ước mơ song song giữa việc theo học cả ngành IT lẫn ngành đồ họa.
"Mẹ thấy ông ấy nói cũng đúng, nếu để cho Tử Kỳ phát triển sở thích cá nhân chắc chắn kết quả học tập sẽ càng tốt hơn thế nên ngay từ đầu mẹ đã có ý định để cho nó học về game… nhưng mà ba của con còn lưỡng lự lắm! Đến lúc ba Nhất Linh nói tập đoàn của ông ấy có ý định đầu tư về mảng này… muốn hỗ trợ chi phí học tập cho Tử Kỳ để sau này ra trường về làm việc trong công ti… mẹ thấy ba con lại bắt đầu suy nghĩ rồi đó!"
Lời của mẹ sau bữa ăn ngày hôm ấy vẫn còn lưu lại rất rõ trong tâm trí anh, anh cũng có mặt trong bữa ăn mà hai gia đình gặp nhau, nhưng suốt khoảng thời gian ngồi đối diện với Nhất Linh, tâm trạng anh chỉ càng tệ hơn khi thấy anh ta lợi dụng có mặt ba mình ở đó không ngừng nói về việc bản thân rất thích Tử Kỳ. Ba của anh ta thì đẩy thuyền cho con của mình một cách nhiệt tình, nhiệt tình đến mức độ bất chấp những lần Tử Kỳ cười trừ chẳng nói thành lời.
Bởi vậy càng suy nghĩ đến vấn đề này, anh càng tò mò không biết Tử Kỳ nghĩ thế nào. Kể từ hôm đi ăn với nhau đến nay anh chỉ muốn một lần hỏi thẳng hắn ta về những khúc mắc trong lòng. Nhưng Tử Kỳ hiện tại đã bắt đầu bận bịu hơn khi phải học thêm lập trình ở công ti đó, đi học về sẽ chạy tới rồi chạy lui có vẻ rất mệt thế nên anh cũng không muốn làm phiền hắn thêm nữa.
Chờ đợi đến một lúc nào đó bản thân cảm thấy hắn ta thật sự rảnh rang, anh định tìm cách tiếp cận và mở lời với hắn thì lại cảm thấy rất khó. Hình như bởi vì trước giờ hắn luôn là người mở lời trước, nếu để anh bắt chuyện anh cũng chẳng biết mình nên bắt chuyện như thế nào thì mới thu hút con người tràn đầy năng lượng như hắn ta nữa.
"Tử Kỳ, bài này cậu giải ngắn gọn quá, cách giải này… có thể chỉ cho mình không vậy?"
"Ờ, ngồi xuống ngồi xuống… tao chỉ liền cho nè!"
Anh ngoái đầu nhìn hắn cũng một lúc rồi, xem thử cách mọi người thường hay bắt chuyện với hắn thế nào để mà học hỏi. Nhưng có vẻ người đến tìm hắn chủ yếu là vì hỏi bài, bởi vì chỉ có cách nói chuyện tấu hài của hắn mới làm người khác cảm thấy thoải mái khi trao đổi cùng mà thôi. Trong khi anh lại chẳng cần hỏi hắn chuyện bài tập, nhưng nếu để tìm một chuyện khác mà nói thì anh tìm mãi cũng không thể ra một câu mở đầu.
"…"
"Anh Tuyên, em thấy anh nãy giờ cứ nhìn xuống chỗ Tử Kỳ… bộ có chuyện gì muốn nói hả?"
Đến lúc cái ngoáy đầu của anh lặp lại tới lần thứ tư, Bảo Khang ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. Nhưng nhìn vẻ bề ngoài Lam Tuyên trông giống như có tâm sự khó nói, chỉ im lặng khe khẽ lắc đầu vậy thôi.
"…"
"Anh đó, cứ như vậy người ngoài nhìn vào đảm bảo không ai biết anh với Tử Kỳ đang hẹn hò đâu! Cậu ấy có nhiều vệ tinh quá trời… bộ anh không cảm thấy khó chịu gì sao?"
"Hẹn hò?"
Đáp lại một câu khẳng định đầy trôi chảy từ Khang, thái độ của Lam Tuyên cũng có đôi chút kinh ngạc.
"Sao vậy? Chẳng lẽ… những chuyện em thấy…"
Phút lỡ lời được Khang nhanh chóng đưa tay che miệng tự mình chặn đi, xem ra anh cũng đoán trước đối phương đã biết được những gì nên mới điềm tĩnh như vậy. Chỉ có lời phân trần về mối quan hệ của hai người họ lúc này là anh cảm thấy bản thân không cần nói ra.
"…"
Nhưng nếu cứ im lặng thế này, sự tò mò của Khang càng đổ dồn về những gì đôi mắt đã từng nhìn thấy.
Chẳng lẽ mình đoán sai sao… hai người họ không phải là loại quan hệ yêu đương, vậy thì… chuyện đêm đó…
"Anh Tuyên… sao tự nhiên hôm nay em thấy anh cứ do dự vậy ta, trước giờ anh đâu có như vậy!"
"…"
Đúng là Khang rất hiểu anh đó, nhưng Tử Kỳ lại không giống với những "người khác" trong suy nghĩ của anh. Nói cách khác chỉ cần có nhiều hơn một người đến gần chỗ của hắn, nói với hắn những lời thân mật vui vẻ, anh sẽ tự cảm thấy trong lòng khó chịu đến mức ngột ngạt không bày tỏ nổi. Có lẽ cũng vì hắn đã đứng ở một vị trí vô cùng đặt biệt trong trái tim anh, thế nên anh do dự không phải bởi vì bản thân hèn nhát mà là vì những rung động nhỏ khi đối diện với anh mắt biết cười của hắn.
"Mọi người ơi… anh Nhất Linh lại gửi bánh cho từng lớp nữa nè, lớp trưởng ra nhận đi kìa!"
Lại chuyện gì nữa…
Lam Tuyên đã suy nghĩ ngay đến điều đó khi nghe Minh Tuấn từ phía bên ngoài chạy vào thông báo. Nhưng lần này khác hẳn với những lần trước là anh miễn cưỡng đến phòng của hội học sinh nhận quà cho lớp, Lam Tuyên hiện tại chỉ ngồi im ở đó chờ đợi cho đến khi lớp phó phải lên tiếng.
"Tuyên ơi… đi nhận quà của anh Linh về cho lớp đi kìa…"
"Đi đi!"
"Mình hả?"
Người ở phía bên này trống không đáp lại, nhưng thái độ có vẻ giống như nhờ vả lớp phó thay mình đi làm việc đó.
"Lớp trưởng kêu lớp phó đi giúp đi kìa!"
Rồi thì hắn – cái tên đáng ghét trong lòng anh tự nhiên lại chen ngang vào. Giọng của hắn chầm chậm tới gần bên tai, anh ngồi đó hoàn toàn có thể dự đoán được sự tới gần của hắn, nhưng mãi đến khi bàn tay kia chạm vào lưng áo, Lam Tuyên vẫn khe khẽ run nhẹ hàng mi.
"Sao vậy? Không được khỏe hả?"
"…"
Kể ra anh cũng cảm thấy mình lạ lắm, lúc người ta bận rộn với những bạn bè bên cạnh thì anh cứ loay hoay tìm cách mà bắt chuyện, nhưng đến lúc người ta chủ động hỏi thăm anh lại hờ hững ra vẻ mình không muốn đối phương làm phiền.
"Hỏi còn không thèm trả lời nữa, thấy ghét ghê!"
"…"
Hắn choàng tay qua vai của anh rồi bẹo lấy một bên gò má sữa, thấy đối phương mặc dù không thèm trả lời nhưng cũng không phản kháng cự tuyệt như ngày trước nữa. Anh chỉ im lặng giả vờ gạch gạch vài đường dưới một dòng công thức, còn quả tim bên dưới lồng ngực hiện tại đã loạn hết lên vì cái ôm thân mật kia của hắn giữa đám bạn bè.
"Thi xong rồi còn ngồi ôn bài gì nữa… mấy ngày này đến trường chỉ là để chơi thôi mà! À, hay là ra ngoài kia chơi bóng rổ đi!"
"Không thích!"
"Không thích chơi bóng? Vậy lên thư viện cũng được… dù sao tiết sau cũng trống… hay là lên thư viện kiếm sách gì đó đọc đi!"
Anh biết hắn lúc nào cũng nhiệt tình muốn kéo mình ra khỏi sự cô lập của bản thân, nhưng có lẽ mong muốn trong trái tim anh vẫn còn khác biệt quá lớn. Thay vì chen chúc với đám bạn ồn ào, anh thật sự chỉ muốn được ở cùng một mình hắn mà thôi. Tử Kỳ lại chẳng hiểu điều đó, hắn thấy anh khó chịu đưa tay gỡ bỏ cái ôm của mình, thấy đôi mắt của anh có chút ít không vừa lòng nên chỉ đành ngậm ngùi ngồi xích ra một khoảng nhỏ.
"Tính rủ mấy người ra ngoài cho khuây khỏa thôi mà làm gì khó chịu quá vậy… thời gian trống tiết cũng ngồi ôn lại công thức nữa chứ… thích giải toán như vậy… à tui ra đề cho mấy người giải nha, giải được có thưởng!"
"…"
Mặc kệ anh có đồng ý hay là không, hắn vẫn lục lọi trong chiếc túi đựng bút của anh lấy ra một cây viết màu xanh đậm, thay vì nguệch ngoạc viết ra giấy câu đề bài hắn tâm đắc, Tử Kỳ bất ngờ túm lấy bàn tay anh.
"Nè…"
Hắn viết vào giữa lòng bàn tay của anh một dòng tử tế: 9x-7i > 3(3x-7u)
"Hì…"
Sau đó lại thích thú bật cười cùng với một lời đề nghị.
"Giải được có thưởng!"
"Thưởng cái gì?"
Lam Tuyên vậy mà lại hứng thú với lời hứa hẹn về một phần thưởng của hắn, trong khi hắn vẫn chưa thôi cái điệu cười trêu chọc đầy nham nhở đó ở trước mặt anh.
"Thưởng cái gì thì phải đợi tui suy nghĩ… giờ tui đi toilet trước đã! Mấy người có muốn ăn gì không… tui ghé nhà ăn lén mua đem về cho!"
"Không!"
"Nước thì sao? Muốn uống nước gì không?"
"Không, không uống đâu…"
"Các bạn học sinh khối mười một chú ý lắng nghe…"
Vào lúc hai người họ còn đang lời qua tiếng lại với nhau, chiếc loa thông báo phía bên ngoài hành lang vang lên một giọng quen thuộc. Anh ngước lên chờ đợi nghe thầy quản sinh đọc thêm nội dung thông báo. Nhưng có vẻ những gì được nghe lại quá bất ngờ, khiến cho không chỉ riêng mình anh mà ngay cả các học sinh trong lớp cũng phải ngơ ngác vài giây.
"Chiều nay toàn bộ khối mười một được nghỉ đột xuất, sau giờ ăn trưa các em có thể nghỉ lại trong phòng bán trú rồi rời khỏi trường sau một giờ ba mươi phút chiều! Xin nhăc lại…"
"Ủa, có chuyện gì mà được nghỉ học đột xuất vậy ta?"
"Đã vậy sao không cho nghỉ nguyên ngày luôn ha, sáng giờ cũng trống tiết nhiều vậy mà!"
"Đúng là chỉ được cái hành học sinh đi tới đi lui! Thi xong rồi còn bắt lên trường ôn tập!"
Xung quanh anh mọi người đều rất bất bình trước thông báo mới, nhưng Minh Tuấn lại có vẻ biết nhiều hơn sự việc trước mắt, cậu ấy đứng giữa lớp cùng với vài học sinh nữ lớn tiếng kể về việc bản thân đã được chứng kiến trước đó.
"Hình như được nghỉ buổi chiều là do anh Nhất Linh xin đó, hồi nãy lúc đi hóng hớt quà của nhà anh ấy đem tới cho trường mình có nghe thầy hiệu trưởng nói với anh ấy cái gì mà…"
"…"
"À là không sao đâu em, khối mười một cũng thi xong rồi… nếu là mọi năm thì vào tuần này học sinh đều được nghỉ đó… chẳng qua thầy thấy tụi nhỏ nghỉ dài ở nhà cũng toàn tụ tập chơi bời nên năm nay thầy mới bắt buộc học ôn sau thi đó chứ!"
Sau cái cách Minh Tuấn diễn giải, đám bạn học trong lớp lại càng xôn xao bàn tán nhiều hơn. Ý kiến chung cho rằng Nhất Linh đã nhờ vả thầy hiệu trưởng cho mình mượn sân trường vào buổi chiều nên mới bắt buộc phải để học sinh khối mười một ra về.
Ai cũng biết gia đình nhà Nhất Linh là cổ đông lớn của ngôi trường này, nhưng chỉ nói "lớn" thôi thì những người khác chắc chắn sẽ không đoán được tầm cỡ thế nào. Bởi vì có khoảng thời gian chơi thân với đối phương, Tử Kỳ sau đó cũng am hiểu một phần ảnh hưởng từ gia đình của anh ấy với ngôi trường này.
"Nghe nói phần đất xây dựng trường trước kia là của gia đình anh Linh hiến cho nhà thờ, sau này nhà thờ xây dựng trường… vì để khuyến khích thêm học sinh ở xa tới học và ở lại trường nên nhà anh Linh mới hỗ trợ thêm cả nhà nội trú!"
"…"
"Mà đó là còn chưa kể tới các thiết bị hiện đại trong phòng thí nghiệm, phòng học ở trường của mình cũng đều do ba anh Linh hỗ trợ một phần chi phí! Nghe nói đâu… thỉnh thoảng nhà anh Linh cũng mượn hội trường của trường, sân trường hay khuôn viên xanh ở kí túc xá để đãi tiệc này kia.. chắc lần này cũng là vậy rồi!"
"…"
Tử Kỳ với Lam Tuyên hai người rời khỏi lớp học, hắn vừa đi vừa kể về những hiểu biết của mình cho anh được nghe. Nhưng đối với số lượng thông tin đáng giá từ hắn, Lam Tuyên lại chỉ nghe mà không có chút thắc mắc nào cả.
"Có muốn đi toilet nữa không?"
Anh dừng lại trước cửa toilet, cố tình nhắc nhở hắn việc đi vệ sinh trước đó.
"Ờ ờ có chứ, chờ chút nha, đi cái ra liền!"
"…"
Trong lúc hắn bước vào bên trong, cầu thang bộ bên cạnh dãy phòng vệ sinh vọng lên vài tiếng ồn ào chi phối sự chờ đợi của Lam Tuyên. Anh nhè nhẹ bước thêm vài bước ra chỗ thanh chắn, cúi xuống nhìn một đám người lạ đang khệ nệ vận chuyển một cái bao vải lớn đi lên.
"Từ từ thôi, nhẹ tay thôi coi chừng đụng trúng…"
"Vô phòng này nè nha, cửa mở sẵn rồi đó!"
Mấy người này làm việc khẩn trương, trên người họ đang mặc là áo đồng phục của một đơn vị thi công trang trí sự kiện. Khó khăn lắm Lam Tuyên mới đọc được hết dòng chữ in trên đồng phục của họ, đoán không lầm thì chắc chắn là người của Nhất Linh đưa tới.
"…"
Tuy nói đầu giờ chiều học sinh của khối mười một mới bắt đầu rời khỏi trường, nhưng hiện tại khoảng rộng bên dưới sân chính đã được lấp đầy rất nhiều xe tải, đa phần đều là xe chở những bao vải rất to, người của bên thi công sự kiện tất bật chạy tới chạy lui vận chuyển các trang thiết bị lên tầng dành riêng cho khối mười một. Sự khẩn trương của họ khiến đám học sinh đổ hết ra ngoài hành lang để chồm xuống xem.
"Tiệc gì mà hoành tráng quá vậy ha!"
"Sao tao thấy không giống tiệc… nếu là tiệc thì phải chuyển bàn ghế với đồ ăn tới chứ!"
"Đúng rồi, sao chuyển toàn mấy cái bao to… nhưng hình như nó không nặng, tao thấy giống bông gòn bên trong quá!"
"Tò mò ghê! Anh Nhất Linh đúng là lúc nào cũng làm người khác tò mò với mấy chiêu trò đó nha!"
Thật ra không ngoại lệ thì Lam Tuyên cũng giống như những bạn học kia, anh vô cùng muốn biết phần trang trí đó là phục vụ cho loại sự kiện gì. Nhưng nếu đoán không lầm thì vào cái hôm đi ăn cùng với gia đình, ba Nhất Linh có nói tuần này ông ấy phải bay sang Nhật có chuyến công tác. Chắc chắn nếu như có tổ chức buổi tiệc gì đó vào ngày hôm nay tại sân trường này, thì người chủ bữa tiệc đương nhiên không thể nào là ông ấy.
"Anh Tuyên! Đi thôi!"
"…"
Giây phút nghe thấy giọng của người quen thuộc gọi mình từ phía sau lưng, anh quay lại rồi tan chảy vào trong nụ cười trong veo đó của hắn. Dưới lồng ngực đột ngột dồn dập vang lên vài tiếng nhắc khẽ, nhắc cho anh nhớ những điều mà bản thân từng muốn thẳng thừng hỏi hắn.
"Tiết sau trống… tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi nghỉ đi!"
"Chỗ nào yên tĩnh?"
Vậy mà hắn hỏi ngược lại anh với một thái độ rất lạ, khiến cho đôi mắt của Lam Tuyên bất chợt chớp nhẹ vài cái. Anh không đoán được hắn có ý thế nào nên cũng chỉ im lặng hơi cúi cúi mặt một chút để mà suy nghĩ.
"Sao vậy?"
Nhưng Tử Kỳ lại bước tới gần cố tình nhìn vào mắt anh, mặc dù hắn thấp hơn Lam Tuyên một chút nhưng làn da ngăm ngăm nam tính và những cử chỉ ra vẻ trêu chọc của hắn lại cho anh cái cảm giác đang bị lấn át một cách trầm trọng. Vừa khi hắn đưa bàn tay lên chạm vào cằm anh, anh lập tức lùi về phía sau một chút để thoát khỏi sự chủ động không mong muốn ấy.
"…"
Tử Kỳ đối diện với thái độ né tránh của anh hình như cũng cảm thấy không ưng bụng. Hắn đơ người vài giây rồi bỏ tay xuống đút vào túi quần.
"Tui rửa tay rồi mà, làm gì né ghê vậy?"
Trong đầu hắn tự nhiên nhảy số và nghĩ rằng anh tránh đi là vì sợ dơ, nhưng Lam Tuyên lại không muốn hắn giữ suy nghĩ đó. Anh dứt khoát khẳng định chỉ bằng một câu đơn giản.
"Không phải anh sợ dơ!"
"Chứ còn sao nữa, không sợ dơ mà né người ta làm gì?"
"Tại… anh… không thích bị…"
"Được rồi, không thích bị người khác đụng vào chứ gì! Cứ làm như xa lạ lắm không bằng, anh nói coi trên người anh còn chỗ nào tui chưa đụng tới nữa không?"
"…"
Nếu như hắn không ngắt lời anh thế này, có lẽ anh cũng sẵn sàng đứng tại đó thừa nhận một bí mật khác mà hắn chẳng biết. Nhưng Tử Kỳ vừa nói xong những lời đó, chẳng đợi anh cho lấy nửa câu giải đáp hắn đã quay lưng thong thả bước xuống từng bậc thang mất rồi.
"Đi đâu vậy?"
"Kiếm chỗ yên tĩnh!"
Bước theo hắn một lúc thật lâu, chỗ yên tĩnh nhất trong khuôn viên của trường Martin theo anh dự đoán có lẽ là gốc phượng tím được trồng bên cạnh hồ nước nhân tạo. Mấy lần anh đã từng ra đó ngồi suốt cả giờ nghỉ trưa chỉ vì không muốn bị hắn làm phiền, vậy mà hắn cũng biết được bí mật to lớn này của anh nữa chứ, thong thả dẫn anh đi như thể nơi này là nơi quen thuộc của hắn không bằng.
"Ai da… chỗ này yên tĩnh nhất nè! Phải hông dạ?"
"…"
Thật là, sao mà cái giọng hỏi đểu đó của hắn càng lúc lại càng trở nên đáng yêu vậy chứ? Càng lúc hắn càng dễ khiến anh mỉm cười, tuy là nụ cười tiết kiệm đó của anh chẳng dễ dàng gì nhận ra đi nữa.
"Đến chỗ này mà em cũng biết thì ở trên đời còn chỗ nào là yên tĩnh nữa đâu?"
"Èo…"
Lúc nào tên lớp trưởng xấu tính ở trong mắt hắn cũng thích bắt bẻ như vậy, nhưng mà hắn lại chẳng cam tâm bản thân là sự ồn ào của anh.
"Hỏi thật nha, bộ anh thấy em phiền lắm hả? Chẳng lẽ anh không thấy ở gần em rất vui sao? Em thấy người như em cũng thú vị lắm chứ bộ!"
"Trước kia… thì đúng là phiền thật, nhưng bây giờ cũng thấy quen rồi!"
Xem kìa.
Anh thật muốn tự vả miệng mình một cái để mà cảnh cáo quá đi, đáng lẽ ra phải nắm bắt cái thời cơ vàng ngọc mà hắn vừa mới ban cho lúc nãy để nói những lời ngọt ngào đúng với lòng mình chứ nhỉ?
"Quen rồi thì tốt… mà chưa quen thì cũng không sao, em có thể tiếp tục khiến anh quen dần!"
"Mà Tử Kỳ… anh cũng có chuyện này muốn hỏi thật lòng…"
"Cái gì mà nghe nghiêm túc thấy ghê quá vậy?"
Tên xấu xa vội ngồi bệt xuống trên đám cỏ xanh, hắn ngước lên nhìn anh ra vẻ bản thân cũng chờ đợi được nghe câu hỏi đó, chờ đợi anh thân mật ngồi xuống bên cạnh. Không giống như lúc trước sẽ ngồi cách xa cả mét để bản thân không bị hắn làm phiền, hiện tại anh chọn ngồi bên cạnh, thì thầm hỏi về chuyện riêng tư của hắn bằng một thái độ vô cùng để tâm.
"Anh biết Nhất Linh đối với em không giống bạn bè bình thường, hôm trước lúc đi ăn… ba của cậu ấy cũng nói chuyện úp mở có ý gán ghép… sau đó còn hứa hẹn giúp đỡ công việc kinh doanh của ba mẹ mình, chuyện này… anh không biết thật lòng em nghĩ thế nào?"
"Nghĩ thế nào à?"
Mặc dù hai đứa ngồi cạnh nhau, nhưng lúc đứa này hỏi và chờ đợi sự đáp lại từ đứa bên cạnh, ánh mắt của cả hai đều hướng về nhau như một sự sắp xếp sẵn.
"Em đương nhiên là thấy vui rồi… đâu phải ai cũng được anh Linh tin tưởng, em còn được ba của anh ấy xem như con cháu trong nhà… nói đúng ra thì một phần cũng do em tài giỏi quá mà hahaha…"
"Tử Kỳ, anh đang hỏi thật đó!"
Nhìn thấy hắn cao hứng đùa giỡn như vậy, anh nghiêm giọng nhắc lại mục đích bên trong câu hỏi của mình. Nhưng cũng chính cái khoảnh khắc đó Tử Kỳ đột nhiên lại lơ mắt tránh đi. Hắn giống như không muốn để cho Lam Tuyên biết được cảm xúc thật sự của mình.
"Hỏi thật cái gì… thì em cũng đang trả lời thật mà!"
"Em cố tình không hiểu ý anh!"
Trước câu than phiền từ đối phương, nội tâm Tử Kỳ cũng xác nhận rằng hắn cố tình không hiểu câu hỏi vừa rồi, biết Lam Tuyên có ý muốn hỏi về sự gán ghép đầy bất đắc dĩ mà bản thân hắn cũng cảm thấy không hề thích một chút nào cả. Nhưng bởi vì được ba mẹ anh nuôi lớn từ nhỏ, nếu có thể trở thành lí do khiến nhà Nhất Linh ưu ái với nhà của anh trong lòng hắn tự nhiên cũng không nghĩ đến cái cảm giác đầy khó chịu kia nữa.
"Anh biết em không thích bị gán ghép với Nhất Linh như vậy… tại sao em không nói thẳng với ba đi!"
"…"
Tử Kỳ đã im lặng một lúc, hắn không vội vàng đáp lại anh bằng những câu từ đùa cợt giống như trước kia nhưng ánh mắt tươi cười đầy trong sáng đó, anh lại cảm thấy hắn có vẻ như rất khổ tâm mà không muốn nói thành lời.
"Sao anh Tuyên biết em không thích?"
"…"
Người ngồi cạnh bên hắn từ nãy đến giờ không đổi tầm mắt, nhưng có vẻ những cảm xúc hiện ra nơi ánh nhìn của anh đã thay đổi rồi. Hắn thấy anh khẽ cau cau mày, môi mấp máy như muốn tiếp lời nhưng rồi lại thôi.
"…"
Anh chọn giữ im lặng trước lời hồi đáp không tưởng tượng được của hắn, vậy mà hắn lại cười rạng rỡ còn hơn cả ánh mặt trời trên cao.
"Thái độ của anh là sao vậy? Bộ bất ngờ lắm hả? Hay là anh không nghĩ em sẽ trả lời như vậy?"
"Anh không biết nữa…"
"Không biết? Vậy tại sao anh lại nghĩ em không thích anh Linh?"
Đối diện với những lời chất vấn của hắn, Lam Tuyện phút chốc tự nhiên lại thở dài một hơi. Anh không nhìn về phía hắn nữa, chỉ đưa sự mơ hồ từ bản thân hướng về phía mặt nước trong veo. Khuôn miệng xinh đẹp đó hờ hững buông nhẹ một câu.
"Đã tự nhận bản thân là thẳng sao còn hỏi những lời như vậy?"
"Ô kìa…"
Nhìn cái miệng chu chu của hắn chuẩn bị tiếp lời, anh biết thừa bản thân đã bật trúng cái công tắc phản biện kia rồi. Chỉ tò mò không biết hắn sẽ đáp lại thế nào mà thôi, giữa chốn yên tĩnh này với anh mà nói… có thể coi như anh đang dành hết sự điềm tĩnh của mình để lắng nghe những tâm tư chính đáng của hắn cũng được.
"Em thẳng, đúng là vậy mà! Từ góc độ cảm xúc của em đối với người khác thì em rất thẳng! Thẳng hiện tại trôi về quá khứ, còn tương lai là chuyện đâu thể nào nói trước được!"
"Đừng có ăn nói huề vốn như vậy!"
Xem ra cách trả lời của hắn khiến anh cọc rồi, anh thẳng thừng chỉ trích một câu, nhưng Tử Kỳ lại vì câu nói của anh mà bức xúc biện trình thêm một lúc.
"Ủa em nói đúng mà! Thời buổi nào rồi anh… giới tính đâu phải là vấn đề gì nữa! Với lại em không còn ba mẹ, cũng đâu có ai cấm cản em để mà do dự! Anh Linh lại thương em như vậy… anh Linh đối xử tốt với em quá trời… em thấy mình tốt nhất là không nên giữ định kiến thẳng hay không thẳng… nếu chọn người để đi cùng mình cả đời, em chỉ cần chọn một người tốt là được!"
"…"
Những lời này của hắn nghe thật cảm động, nhưng xem cách biểu đạt lại không giống như trái tim chấp nhận một chút nào cả. Anh không cảm thấy hắn hài lòng với sự lựa chọn trước mắt là bởi vì trong tim thật sự có hình bóng của Nhất Linh. Hắn chỉ đang biện minh cho một tương lai màu hồng, nhưng cái màu hồng đó nội tâm của hắn thật sự chẳng muốn một chút nào cả.
"Dù thẳng hay không thì vẫn nên chọn người mình yêu… hoặc ít nhất là người đó khiến cho mình rung động!"
"Em chưa nghe cái khái niệm này bao giờ luôn đó!"
Hắn không biết đến những điều này thì cũng đúng thôi, bởi vì suy cho cùng thì đó cũng chỉ là quan điểm riêng của anh.
"Nói vậy… anh Tuyên sau này chắc sẽ chọn người mình thích hả ta! Vậy cũng hợp lí… khó ưa như anh có ma nào thích anh đâu mà cho anh chọn!"
"Dù có đi nữa… anh cũng không chọn!"
Thật ra anh đã từng từ chối một người như vậy khi biết rõ bản thân mình không thể ích kỉ mãi được. Dù người khác có cho rằng anh cố chấp thì cũng chẳng sao, anh biết mình hiện tại muốn ở cạnh ai, ở cạnh ai thì trái tim này sẽ hạnh phúc nhất. Dù chuyện anh thích hắn và sự lựa chọn mà anh kiên định có đem lại một diễn biến tồi tệ thế nào đi nữa, anh cảm thấy nếu chưa phải mình kiệt sức có lẽ không một lí do nào làm anh thay đổi được lựa chọn ngay từ đầu.
"Anh không biết rốt cuộc em đang suy nghĩ thế nào, nhưng tốt nhất đừng bao giờ có quan niệm đánh đổi hạnh phúc của mình chỉ vì mong muốn của ba!"
"Của ba?"
Thắc mắc hỏi lại anh như vậy, dù không trọn vẹn hết câu từ nhưng Lam Tuyên vẫn cho hắn một lời giải đáp vừa ý.
"Bởi vì ngoài ba ra, mẹ chắc chắn sẽ không ủng hộ chuyện em và Linh!"
"Sao anh biết?"
"Anh biết!"
"Quào! Em cảm thấy tò mò quá nha… nhìn hình thức thì có vẻ mẹ rất thân với em… nhưng sao em cứ có cảm giác không thân bằng anh vậy nhỉ? Có những chuyện… em thấy anh với mẹ mờ ám…"
"Chuyện… chuyện gì?"
Đúng là câu rào trước đón sau của hắn có hiệu quả với một người giữ nhiều bí mật như anh. Khiến cho anh không đủ can đảm đối diện, ánh mắt đầy kiên định ban đầu hóa thành bối rối tránh đi.
"Hay là anh biết chuyện gì hả?"
"Anh…"
"Lam Tuyên nếu nói dối mắt sẽ chớp chớp liên tục!"
Không, không phải anh chớp mắt liên tục bởi vì bản thân đang có ý định nói dối. Nhưng vì hắn bất ngờ chồm tới kề sát mặt mình vào mặt của anh.
Thình thịch…
"Anh chỉ biết… mẹ từng nói… mẹ không muốn em quen Nhất Linh mà thôi!"
"Mẹ nói với ai? Nói khi nào?"
"Nói… nói với anh, cũng lâu rồi!"
"Mà tại sao tự nhiên lại nói với anh như vậy?"
"Thì… tại…"
"Ngồi im! Trên đầu anh có con sâu nè!"
"Hả?"
Rõ ràng hắn lớn tiếng quát lên muốn anh ngồi im, nhưng Lam Tuyên chỉ vì loáng thoáng nghe thấy "có sâu trên đầu", toàn bộ tuyến mồ hôi trong người đồng loạt toát ra, chàng trai lạnh lùng nhất trong nhà vậy mà lại có lúc hoảng hốt chỉ vì sợ sâu.
"Em… em lấy nó xuống chưa?"
"Chờ một chút… đây là con sâu đo á… nó đang đo qua đo lại trên tóc anh nè…"
"Tử Kỳ… lấy xuống giúp anh… nhanh lên!"
Một người thật thà co quắp cả tay chân bấu víu vào hắn chờ đợi trợ giúp, hắn lại thấy cảnh tượng trước mắt đáng để lưu lại. Trước khi chịu ra tay nghĩa hiệp còn không quên dùng điện thoại lưu vài tấm ảnh để mà dìm hàng.
"Nhanh lên Tử Kỳ… em làm gì vậy? Nó bò xuống mặt anh bây giờ!"
"Từ từ… bộ anh tưởng muốn bắt là bắt hay sao? Dễ như vậy… anh tự bắt đi!"
"Anh… không tự bắt được… em bắt nó đi!"
"Vậy thì phải kiên nhẫn chờ đợi một chút!"
Hắn kiên nhẫn chờ đợi bé sâu ở trên đầu anh vừa bò tới phần tóc mái, có thể trọn vẹn để cho mình chụp lại một tấm cả người lẫn sâu. Sau đó mới từ tốn đem hai ngón tay nhặt lấy rồi vứt thật xa.
"Xong… xong chưa?"
"Rồi!"
Chỉ chờ đợi được nghe một từ như vậy Lam Tuyên mới giãn hết sự căng thẳng ban nãy ra, anh thở phào một cái nhưng lại bị hắn ta lợi dụng đưa tay tới nựng lên gò má sữa.
"…"
Có lẽ hành động này chỉ là tự phát không chút suy nghĩ, nhưng những cảm xúc tồn tại sẵn trong lòng thật sự đã lên tiếng rồi. Hắn ở đó không vội nhấc người mình ra khỏi anh, còn tiếp tục dùng ánh mắt ngắm nhìn kia thưởng thức vẻ đẹp vô cùng động lòng mà anh sở hữu.
"Hai cái đứa kia, có đi ăn cơm không hả?"
Giây phút anh chỉ vừa định vòng cánh tay ôm ghì lấy hắn để kéo vào lòng, một chất giọng không có lấy nửa xa lạ từ phía bên kia bất ngờ vọng sang.
"Ủa anh H?"
Tử Kỳ vội lồm cồm ngồi dậy, hắn đem hai bàn tay vỗ vỗ vào nhau để mà phủi phủi. Chỉ còn mỗi Lam Tuyên vẫn cứ ngơ ngác trước một diễn biến trong lòng không muốn.
"Thấy rồi nha, khối mười một trống tiết hai đứa mày bắt cặp ra đây hú hí với nhau! Bộ tính sân vườn play hay gì?"
"Èo, anh H nói cái gì nghe bậy quá đi… người ta còn con nít quá trời… đùa giỡn trong sáng thôi à!"
Vừa nhanh nhẹn đối đáp với anh, Tử Kỳ vừa khẩn trương chạy tới. Có vẻ như Nhật An từ phía bên kia cũng đang chờ đợi, thật khác với mọi lần vì giả như có gặp nhau thế này đi nữa, Nhật An chắc chắn cũng sẽ không ngập ngừng chờ đợi để được đi cùng thế kia.
"Anh sao rồi? Chuyện cũ ổn không?"
Cho nên lời hỏi thăm của hắn lúc này có vẻ không thừa một chút nào cả, dù đối phương có tỏ ra mình mạnh mẽ đến đâu cũng không sao chối bỏ đi sự thật mà hắn thì đã biết thừa.
"Không ổn chút nào!"
Biết ngay là vậy mà.
Hắn biết chắc cái dáng vẻ ngập ngừng chờ đợi của Nhật An chính là cầu cứu. Dạo gần đây, sau cái tin hẹn hò với hotgirl khối mười hai, đám học sinh trong trường càng thể hiện mình ghét cay ghét đắng sự hiện diện của đối phương. Không biết bao nhiêu nhóm tẩy chay trên mạng đã được tạo ra, số lượng thành viên tham gia vào cũng không ngừng tăng. Nhưng có điều nếu so sánh với những lời thiếu suy nghĩ của Nhật An trong dòng trạng thái lần trước thì mấy câu chửi rủa lăng mạ trong nhóm tẩy chay còn nặng nề hơn gấp bội.
"Đi chung đi, tao không dám đi một mình… sợ tụi nó thấy tao rồi lại kiếm chuyện! Mấy ngày nay ngồi trong toilet cũng nghe nói chuyện của tao!"
Vậy mà khi nhắc về những thứ mình đang trải qua, Nhật An vẫn tươi cười với hắn như thể chuyện đó chẳng đáng là bao.
"Anh cứ đi với em coi có đứa nào dám làm gì không? Cái tụi đó chỉ giỏi chờ đợi người khác làm chuyện gì sai là đổ nước sôi từ trên đầu xuống, ép người ta vào bước đường cùng thì mới vừa lòng hay gì?"
"Mày nhỏ tiếng thôi! Kệ tụi nó đi, còn có mấy ngày nữa là ra trường rồi! Tao chỉ muốn yên ổn cho qua kì thi tốt nghiệp mà thôi! Không có muốn kiếm chuyện thêm nữa!"
Mặc dù đối phương có vẻ thật lòng không muốn tự rước thêm họa vào thân. Nhưng Tử Kỳ trước giờ vốn dĩ là kẻ ngổ ngáo, hắn tự cho rằng mình bênh vực là lẽ đương nhiên, những lời huênh hoang nói chẳng những không chút đề phòng, ngược lại còn giống như thách thức.
"Sợ cái gì? Em cứ nói vậy đó… đứa nào thích thì tới tìm em, chẳng lẽ cả cái trường toàn là con ngoan trò giỏi như vậy lại không có lấy một người nào cảm thông được với sai lầm của anh? Hoặc ít nhất cũng phải có được vài người nhìn nhận những chuyện tốt anh từng làm cho hội học sinh đi chứ!"
"Tuyên, mày coi trông chừng cái thằng giặc này giùm tao đi nha!"
Nhật An lại có vẻ không muốn những chuyện của mình vạ lây cho hắn, anh vỗ vai Lam Tuyên một cái có ý nhắc chừng. Lúc này ba người họ đã di chuyển ra đến chỗ hành lang, nhưng một chút huyên náo ở đó đã thay thế cuộc nói chuyện thành sự ngỡ ngàng.
"Ủa?"
Tử Kỳ đột nhiên đứng khựng lại, hắn ngơ ngác chỉ tay về phía sân trường, thấy một đám học sinh đứng xếp thành hàng thẳng tắp ở đó trông rất kì lạ.
"Mấy cái người kia bộ không đói hay sao mà ra đó đứng cả đám vậy ta?"
Mỗi năm cứ sau đợt thi học kì là giáo viên trong trường lại bận rộn với công tác chấm thi, chính vì vậy nếu như trong tuần lỡ có trống tiết thì ai nấy cũng tự xem đó là chuyện bình thường. Nhưng giờ cơm hôm nay không chỉ có ba người họ, sự ngơ ngác bắt đầu nhân năm nhân sáu bởi đám học sinh từ các phòng học hiện tại cũng đã di chuyển ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tao không biết nữa, mấy người kia sao xếp hàng đông vậy ta?"
"Ủa thi xong rồi không lẽ còn có người bị phạt đứng cột cờ?"
"Alo, alo! Các bạn học sinh siêu đáng yêu của trường Martin ơi!"
Giữa những tiếng bàn tán không có hồi kết, loa phát thanh của trường đột nhiên lại rõ ràng gọi toàn thể học sinh chú ý.
"Ơi!"
Có thể nghe được rất nhiều người hưởng ứng đáp lại lời kêu gọi đó, nhưng trong số bọn họ vẫn còn tò mò về những sự việc sắp được diễn ra. Không ít lời thì thầm với nhau xem chuyện trước mắt rốt cuộc có ý nghĩa gì.
"Các bạn ơi, xin làm phiền một chút... có ai thấy Tử Kỳ lớp mười một A ở đâu không ạ? Nếu thấy, xin hãy bảo bạn ấy bước ra giữa sân trường nhé!"
"Tử Kỳ sao?"
"Ê sao tao thấy cái cảnh này quen quen…"
"Hình như tao cũng đoán ra được rồi đó!"
"Tử Kỳ có phải là thằng bé hay đi cùng với Lam Tuyên không nhỉ?"
Từ bên này sang tận bên kia, dọc theo các hành lang học sinh đổ ra mỗi lúc một đông. Theo một hình chữ U bao bọc sân trường, ai nấy cũng vì nghe thấy tên của hắn đang được tìm kiếm mà tò mò muốn xem thử.
"Có ai tìm mày đó Kỳ? Sao giống… giống cầu hôn quá vậy?"
"Hả?"
Nghe những lời như dọa từ phía Nhật An, bản thân hắn vốn dĩ định chui lọt vào giữa đám đông kia để mà tránh đi. Nhưng cái phút vừa quay người lại đã bị một đám nữ sinh nhiều chuyện trước mặt mừng rỡ hô to.
"Tử Kỳ kìa!"
"Tử Kỳ ở đây nè mọi người ơi!"
"Ê.. ê ê khoan đã…"
Giữa sự tình căng thẳng như vậy hắn đưa bàn tay ra chỉ muốn với lấy cánh tay Lam Tuyên bảo anh cứu mình một ván. Nhưng mà đám người nhiều chuyện xung quanh hắn thật tình rất muốn xem thử tiếp theo sẽ là chuyện gì. Họ thấy nhân vật chính ở gần chỗ mình thì không ngừng xô đẩy để hắn miễn cưỡng bước ra khoảng trống bên ngoài sân trường.
"Quao!"
Lúc này tiếng vỗ tay và những âm thanh trầm trồ từ đám bạn học làm cho tất cả dây "thần kinh ngại" của hắn kích hoạt một thể.
Các bạn ơi, mình đã thấy Tử Kỳ bước ra rồi, bây giờ các bạn giúp mình thêm một việc nữa nha, chúng ta cùng hướng về sân trường… cùng giơ cao điện thoại để ghi lại khoảnh khắc có một không hai này được không ạ?
"Được!!!"
Mặc dù không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đám đông học sinh xung quanh hành lang vẫn nhiệt tình hưởng ứng lời kêu gọi giúp đỡ được phát ra từ chiếc loa phát thanh đầy bí ẩn kia. Hàng trăm máy quay đồng loạt hướng về Tử Kỳ chờ đợi sự bất ngờ gì đó, mãi cho đến khi những học sinh xếp hàng ở giữa sân trường bắt đầu phần nhảy flashmob trên một nền nhạc vô cùng sôi động.
"…"
Hắn cũng giữ im lặng tập trung nhìn thử xem trò màu mè thế này do ai bày ra, nhưng chỉ vừa tò mò lóng ngóng nhìn xem đã thấy nhóm người nhảy flashmob tách ra thành hai hàng dọc, ngoài cổng trường tiến thẳng vào trong là một chiếc xe mui trần màu đen không rõ thương hiệu. Xe chầm chậm tiến vào gần hơn, hắn cũng từ từ nhìn ra ở trên đó có chàng thiếu gia Nhất Linh là người cầm lái, anh chở đến một chùm bóng bay màu đỏ, nhưng chiếc xe lại được trang trí rất nhiều cúc họa mi trắng.
"Quao! Hình như anh Nhất Linh tỏ tình với Tử Kỳ kìa mọi người!"
"Vậy là tin đồn của hai người họ có thật hả ta?"
"Trời ơi, cặp đôi này tui ship đó, không ngờ là thật luôn đó!"
Ngoài việc hắn đang đứng đơ người, đôi bàn chân dường như muốn dán chặt vào phần bê tông kia, toàn thân không ngừng toát ra mồ hôi hột ướt lạnh sống lưng, hắn còn cảm thấy nhịp tim dưới lồng ngực dồn dập đập nhanh, nhưng cái cảm giác khó tả này thật sự không phải bởi vì cảm động.
"Anh… anh Linh?"
Nhất Linh lái chiếc xe được trang trí đầy hoa tươi vào tận chỗ hắn đang đứng, hắn đứng như trời trồng mà khuôn mặt cũng không đổi đi sự bối rối một chút nào cả.
"Anh làm cái gì vậy?"
Giọng điệu của Tử Kỳ lúc này khiến cho đám học sinh ở xung quanh thích thú bật cười. Hắn cứ như một tên ngố tàu đang nhiệt tình vung hai tay mà không biết thay thế bằng loại ngôn từ nào cho phải.
"Tử Kỳ, anh đoán chắc là em cũng bất ngờ lắm! Nhưng không nghĩ là em lại bất ngờ đến như vậy!"
Người kia chầm chậm lái chiếc xe tới gần chỗ hắn đang đứng, chùm bong bóng màu đỏ theo luồn gió nhẹ đong đưa phía sau đuôi xe, nhưng tất cả sự chuẩn bị chu đáo đó không thể bằng cái dáng vẻ lịch sự của anh trong chiếc sơ mi màu trắng phối với quần Âu vô cùng tử tế. Anh mở cửa chiếc xe bước ra, đám con gái xung quanh hò hét như muốn gục ngã trước những gì mình đang thấy. Vậy mà trong tầm mắt Tử Kỳ, hắn lại cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn chui bà xuống lỗ cống cho rồi.
"Anh làm gì mà phô trương dữ vậy… em… em…"
"Như thế này mà được gọi là phô trương đó hả? Anh thấy cũng bình thường thôi mà, nếu em đồng ý làm người yêu của anh… anh sẽ cho em biết phô trương thật sự là như thế nào!"
"Anh Linh…"
"Tử Kỳ!"
Hắn biết, sau tất cả những gì đối phương đã cất công chuẩn bị trước, giờ phút này Nhất Linh chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội từ chối mình trước toàn thể học sinh của trường đâu mà.
"Nghe anh… một chút thôi được không?"
"Dạ…"
Người có quyền lực và địa vị như vậy, có đông người hỗ trợ và ủng hộ đến như vậy, trong đầu hắn bắt đầu tập trung phân tích vấn đề một cách nghiêm túc thật rồi. Hắn biết ý đồ của Nhất Linh khi cố tình phô trương tỏ tình giữa sân trường, còn huy động mọi người quay video lại là để có chút thông tin đăng tải lên mạng xã hội. Nếu như Tử Kỳ từ chối chàng thiếu gia có sức ảnh hưởng với ngôi trường này, sau lời từ chối đó chắc chắn sẽ còn rất nhiều bàn tán khó lòng nguội đi.
"Em còn nhớ cái hôm gặp nhau trên đường từ sân bay về trung tâm thành phố không nhỉ?"
"Em nhớ…"
"Anh đã thích em từ lúc đó!"
"…"
Nhất Linh lấy từ trong chiếc xe bên cạnh ra một chiếc hộp nho nhỏ, anh đưa cho hắn xem rất nhiều hình ảnh, nhưng tấm đầu tiên trong số đó là tấm hình anh chụp lại từ camera hành trình của chiếc xe hơi.
"Anh động lòng vì nụ cười của Tử Kỳ khi ôm bé mèo trong tay, anh thật sự rất muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy Tử Kỳ tươi cười như vậy!"
"…"
"Rồi khi gặp Tử Kỳ ở trường, không một khoảnh khắc nào em cười mà anh không cố tình săn ảnh cả!"
Để chứng minh những lời mình nói, chứng minh sự si tình của anh với nụ cười đó, Nhất Linh lần lượt đưa cho hắn rất nhiều ảnh chụp, dù bối cảnh có khác đi nữa nhưng những nụ cười mà Nhất Linh lưu lại lúc nào cũng rất giống nhau. Mỗi tấm ảnh anh đưa cho hắn đều in hằn một vết kẹp, đó là lí do anh đã từng cấm hắn vào một căn phòng bí mật trong nhà của anh, bởi vì đó là nơi trưng bày toàn bộ sự si mê này anh dành cho hắn.
"Anh nói, nếu anh lưu lại đủ một trăm tấm ảnh chụp lúc em cười, anh chắc chắn sẽ đủ can đảm để mà tỏ tình với em công khai thế này!"
"Anh cũng rảnh quá ha!"
"Hahahaha!"
Chỉ một câu hắn đáp, bầu không khí lãng mạn lập tức hóa thành trò cười. Nhưng giọng cười của đám đông ở xung quanh không khiến cho anh xấu hổ, anh chỉ xem đó là động lực của mình, cầm tay hắn keo ra trước đầu chiếc xe mui trần màu đen.
"Em nhìn đi!"
Hắn ngoan ngoãn làm theo lời anh, nhìn một lượt xung quanh chiếc xe đầy sang trọng đó, hình như đây là một chiếc xe đời cũ, nhưng nhìn mãi một lúc vẫn không đoán ra được điều gì cả.
"Sao vậy?"
"Dòng xe này cũng đã cũ rồi, giá của dòng xe này mua cũ hiện tại chỉ hơn tám trăm triệu thôi… nhưng anh đã năn nỉ để mua bằng được chiếc này với giá hai tỉ!"
"Hả? Anh có bị khùng không?"
"Hahahaha!"
Cứ mỗi lần hắn đáp lời anh đám đông ở xung quanh lại y như rằng cười vang một trận rất to. Nhưng Nhất Linh chỉ ngại ngùng cúi mặt thôi, anh lắc đầu trước sự ngây ngô của hắn, thật lòng muốn nói cho hắn nghe lí do mà mình chịu chi một số tiền lớn như vậy để mua chiếc xe đã cũ.
"Biển số xe là 1910!"
"Thì sao?"
"Nó là ngày sinh nhật của em đó!"
"Trời!"
"Chiếc xe này sẽ là của em, em từng nói thích cúc họa mi, nên anh cũng đặc biệt cho trang trí toàn là cúc họa mi, em nói em thích nhất màu đỏ, nên tất cả bong bóng anh đặt cũng là màu đỏ…"
"…"
"Tử Kỳ chỉ cần gật đầu thôi, tất cả những mong muốn của em sau này dù cho có khó khăn đến đâu anh cũng sẽ làm được hết!"
"Anh Linh…"
Hắn lúng ta lúng túng trước những lời ngọt ngào từ ai đó, nhưng một phần cơ hội được nói ra ý kiến riêng thì Nhất Linh lại chẳng cho, anh kéo chiếc hộp giữ chùm bong bóng bay trao về phía hắn, khi chiếc nơ cột ở nắp hộp mở ra, chùm bong bóng màu đỏ bay cao lên trời cũng là lúc dọc theo tầng lầu của khối mười một đồng loạt thả xuống hàng nghìn quả bong bóng đỏ và trắng đã bơm hơi sẵn.
"Trời ơi đẹp quá kìa mọi người…"
Sân trường thật sự không hề nhỏ, nhưng số lượng bong bóng được thả xuống dọc theo các hành lang tầng lầu lại nhiều đến mức dường như không chừa một chỗ trống nào trong khung hình anh và hắn đứng chung.
"…"
Đối diện với khung cảnh thế này, hắn thật sự động lòng đến mức bối rối đắn đo. Nghĩ rằng mình chẳng còn cách nào khác để từ chối anh nữa, nghĩ rằng mình không nên phụ lòng đối phương trước sự chuẩn bị hoành tráng đến mức khó ngờ.
"Chocolate em thích nhất nè, anh định đặt nhẫn… nhưng anh nghĩ Tử Kỳ mà từ chối anh thì chiếc nhẫn đó không biết sẽ dùng làm gì, chuẩn bị sẵn cho lời từ chối của em luôn đó, anh đặt chocolate để tặng cho em, dù có muốn từ chối tình cảm của anh thì cũng mong em đem số chocolate này về để dành ăn dần… bỏ đi sẽ phí lắm đó!"
"Còn chưa làm mà đã sợ em không đồng ý rồi? Nói vậy anh nghĩ em sẽ…"
Hắn thò tay vào hộp lấy ra vài chiếc que kẹo có hình trái tim, nhưng lúc ngước lên nhìn đối phương định hỏi một câu thành tâm thì đã thấy hình bóng quen thuộc của một người khác đang đứng cạnh mình.
"Hết hồn à!"
Tử Kỳ giật bắn người một cái, xung quanh hắn những quả bóng rơi còn chưa đáp hẳn xuống nền, Lam Tuyên không biết từ đâu ra lại đứng chình ình ở đó một cách khó hiểu, gương mặt anh đằng đằng sát khí, giọng điệu nói như ra lệnh cho đối phương phải làm theo ý của mình tức khắc mới thôi.
"Về nhà, ở nhà có chuyện!"
"Hả? Ở nhà có chuyện… mà chuyện gì?"
"Tuyên này, muốn gì thì cũng đợi Tử Kỳ trả lời Linh đã, sao phải gấp như vậy? Hay là Tuyên đang sợ Tử Kỳ đồng ý, không có can đảm chờ đến cuối mà phải cắt ngang như vậy hay sao?"
"Ai sợ?"
Một người thách thức hỏi, người còn lại càng thách thức hơn khi trống không đáp lời của đối phương cũng bằng một câu không đầu không cuối. Chỉ có hắn vẫn chưa hiểu nổi rốt cuộc là vì lí gì, nhưng Lam Tuyên xem ra rất bực mình trước sự ra vẻ của Nhất Linh, giữa trán của anh ấy cau lại thành ba đường dọc, từng lời chậm rãi nói mặc dù khó nghe nhưng thật ra lại giống hệt với suy nghĩ của hắn, giống với những lời hắn rất muốn thật lòng nói ra mà lại sợ Nhất Linh phải mất thể diện nên đã cố gắng giữ lại trong lòng.
"Tôi đứng ở bên trong cũng nghe rõ lời của anh nói qua micro, bất kể là Tử Kỳ thích gì anh cũng sẽ cố gắng làm cho được… nghe có vẻ cảm động lắm đó! Nhưng sự cảm động đó giảm đi một nửa mất rồi…"
"Nè Lam Tuyên!"
"Biết tại sao không? Tại vì tất cả những thứ này đều được tạo ra bằng tiền và tiền!"
"Bộ có tiền là sai hả?"
Hắn tránh ra một chút, đám đông ở xung quanh càng zoom điện thoại tới gần hơn nữa để quay cho rõ trận đối đáp từ hai chàng trai có sức ảnh hưởng nhất trong trường. Nhưng những lời thì thầm từ họ mới là điều khiến cho Tử Kỳ thấy hoang mang.
"Tình tay ba hả mọi người?"
"Sao Lam Tuyên tự nhiên chen vào vậy?"
"Ừa, thấy bình thường cũng hiền lành mà… sao tự nhiên chen vào chuyện của người ta vậy?"
"Hay là Lam Tuyên thích Tử Kỳ?"
"Tao thấy giống Tuyên thích Nhất Linh hơn đó!"
"Tao cũng thấy giống Lam Tuyên thích Nhất Linh hơn!"
Bối cảnh vào lúc này vô cùng rối ren, nhưng mà nội tâm hắn lại còn rối ren gấp bội khi hai người ở trước mặt sừng sộ đối đáp. Không người nào chịu thua người nào, làm cho hắn cảm thấy hoang mang không biết mình là nam chính hay là nam phụ giữa sân trường này nữa chứ.
"Có tiền không sai, nhưng dùng tiền phô trương để ép người khác làm theo ý mình là sai!"
"Nè, ăn nói cho đàng hoàng nha Tuyên… mình đang tỏ tình với Tử Kỳ, mình đang chờ đợi Tử Kỳ cho mình câu trả lời… mình hoàn toàn không ép em ấy!"
"Vậy sao?"
Thấy nụ cười nửa môi của Lam Tuyên khi hỏi mình, Nhất Linh bất chợt lại cảm thấy bản thân sắp bị người đó cho ăn hành rồi. Anh lùi một bước Lam Tuyên lại tiến tới một bước.
"Theo như tôi biết… người ta chỉ chọn tỏ tình công khai và hoành tráng như thế này khi hai người đã xác nhận tìm hiểu trong một thời gian rất dài trước đó! Tử Kỳ và anh đã có khoảng thời gian dài đó hay chưa?"
"…"
"Nếu như chưa có, anh làm những chuyện này là để em ấy cảm động… hay đang để sự cảm động của đám đông và sức ép từ dư luận buộc em ấy phải đồng ý?"
"Lam Tuyên…"
"Rõ ràng anh đâu có tôn trọng cảm xúc của Tử Kỳ đâu, chỉ là đang cố tình nói mình tôn trọng… nhưng hành động lại ép em ấy phải chấp nhận đồng ý trước hoàn cảnh thế này!"
"…"
"Nếu anh nói anh muốn nghe một câu từ Tử Kỳ… vậy thì đợi dịp khác rồi làm lại đi, nói ra lời chân thành khi hai người ở một mình với nhau, thử xem không có sức ép từ đám đông… Tử Kỳ có đồng ý hay không?"
"Ê… ê anh Tuyên…"
Người kia vội vàng tóm lấy cổ tay hắn, trước khi kéo một cái thật mạnh để hắn chịu đi theo mình, Lam Tuyên còn ghé sát vào tai Nhất Linh rồi thì thầm nhỏ một câu gì đó mà hắn chẳng nghe.
"Ê anh Tuyên… đi chậm chút… ê… đạp trúng bong bóng bây giờ!"
Anh mặc kệ những lời bàn tán phía sau lưng mình, chỉ biết có thể đúng thời điểm kéo hắn ra khỏi cái trò lố bịch của Nhất Linh đó, bản thân nhất định sẽ không để Tử Kỳ quay đầu nhìn lại dù là một chút.
"Anh đi từ từ thôi… trời trời trời… em tuột dây giày rồi nè!"
Kéo hắn ra bãi xe gần đó, đảm bảo không có người chạy theo, đảm bảo khoảng cách với Nhất Linh là đủ xa rồi, anh mới chịu dừng lại vài giây đối diện với hắn. Nhưng Lam Tuyên lúc này không nói gì cả, lồng ngực anh phập phồng những hơi thở dốc, ánh mắt và khuôn mặt vẫn còn nguyên sự khó chịu ban đầu.
"Anh Tuyên…"
Hắn tròn mắt nhìn anh ngồi xuống cột dây giày lại cho mình, sau đó vội vàng cũng ngồi xuống tự làm điều đó.
"Ê nè để em tự cột!"
"Xong rồi đứng đây chờ anh đi lấy xe!"
"Ờ…"
Không biết rốt cuộc ở nhà đã xảy ra chuyện gì nữa, nhưng có lẽ thái độ nghiêm trọng của Lam Tuyên vào lúc này cho hắn được chút ít sự tin tưởng, cứ vậy mà răm rắp làm theo lời anh, còn răm ráp leo lên yên sau để anh chở đi một lúc, cuối cùng hắn mới phát hiện ra con đường mà anh chở mình cùng đi khác hẳn với đường về nhà mọi ngày.
"Ủa? Anh chở em đi đâu vậy?"
"…"
"Anh Tuyên… đường về nhà quẹo qua bên kia mà…"
Lên đoạn dốc cao thật là cao, anh chở hắn rẽ vào một khoảng đồi thông có view nhìn ra mặt hồ Tuyền Lâm. Sau một tiếng thắng xe vang lên, hắn cũng chẳng để ý là anh cố tình thắng gấp như vậy để mình bất ngờ ôm lấy "tài xế" như một thói quen.
"Không về nhà hả? Sao nói nhà có chuyện gấp mà?"
"Nói xạo đó!"
"…"