Tác giả: HTS
---
Vào khoảng giữa tuần đó sau khi gia đình chuyển về nhà mới, Hàn Dương vẫn tiếp tục ở lại trong kí túc xá để thuận tiện hơn trong việc ôn thi. Chỉ có điều khác với trước đây, hiện tại nhóm bạn thân cũng vì chuyện của Nhật An mà tách ra hết. Không muốn bản thân liên lụy vào những câu bàn tán, anh chỉ đành lủi thủi cả ngày một mình trong phòng, học hết môn này rồi lại đến môn khác, nhưng số lượng kiến thức có thể dung nạp cứ giống như muốn đẩy hết ra ngoài. Đầu óc anh càng trống rỗng hơn, mà cơ thể thì cứ uể oải không chút sức lực nào cả.
Anh Nghiêm…
Thỉnh thoảng, anh không nghĩ những thói quen cũ lại khiến cho mình nhớ nhung dai dẳng một người tệ bạc như thế, chỉ vì dòng cảm xúc bất ngờ ghé qua, số bài tập dang dở trên bàn lại gián đoạn đi chỉ vì tâm trí của anh không ngừng thắc mắc đến cái tên đó. Suốt mấy ngày vừa qua, Minh Nghiêm ở trên trường vẫn giữ phong thái làm việc nghiêm túc, thậm chí còn nhiệt tình hỗ trợ cho hội học sinh trong việc giải tán các nhóm học sinh đến kiếm chuyện với Nhật An. Cứ ngỡ người yêu nhiều sẽ đau thật nhiều, vậy mà vẻ bề ngoài Minh Nghiêm bình thản như không, chẳng nhìn thấy đối phương chênh vênh khổ sở để vượt qua chuyện chia tay giống như là mình.
Tại sao vậy nhỉ?
Có một người cứ tự hỏi lòng điều đó, không thể tin rằng mình là người duy nhất cảm thấy cô đơn trong đống kí ức chẳng thể nào nguôi. Còn người ta, ngoài việc trang cá nhân hoàn toàn chẳng cập nhật gì kể từ hôm ấy đến nay, hình như cũng chẳng có một biểu hiện nào chứng tỏ bản thân bất ổn giống anh.
Anh càng không thấy người ta có phản ứng đau buồn bản thân càng muốn chứng minh mình cũng rất vui vẻ, thật ra hành động liên tục cập nhật tình hình bản thân lên trang cá nhân của anh chính là một dạng thể hiện tâm lí bất ổn. Nhưng không phải ai cũng có thể nhận ra điều đó nếu như họ không phải một người có am hiểu về tâm lí như mẹ.
"Con trai đang làm gì đó?"
Chỉ vì chiếc video mà anh vừa đăng lên phần story của trang cá nhân, mẹ đã ngay lập tức nhắn hỏi tình hình. Suốt mấy ngày vừa qua mặc dù không thể ở cạnh anh mọi lúc, nhưng thỉnh thoảng khi đi làm về mẹ thường sẽ ghé vào hỏi thăm, mua cho anh một vài món ăn mà anh rất thích, động viên bằng cách này cách nọ để anh mau chóng quên đi chuyện đã xảy ra.
"Con đang học bài nè… hơi quá tải một chút..."
"Nghỉ ngơi đi con trai, mẹ sắp tan làm rồi… khoảng mười lăm phút nữa mẹ ghé qua chở con đi ăn!"
"Chỉ mình con thôi ạ?"
"Đúng rồi!"
Sở dĩ anh phải hỏi kèm thêm câu đó là bởi vì chuyện xích mích với Tử Kỳ trước đó còn chưa được giải quyết xong. Mấy lần anh cũng muốn hạ mình một chút để nhắn tin rủ rê hắn tới trường gặp mặt. Nhưng sau khi cùng Lam Tuyên trở về nhà, hắn cũng dành thời gian của mình cho dự án sản xuất tựa game mới do công ti thuộc gia đình Nhất Linh quản lí. Mấy lần anh gọi hỏi Lam Tuyên để xem xét thử tình hình của hắn, cũng chỉ nghe thằng em trai mình phản hồi bằng một giọng điệu không được vui vẻ gì mấy.
"Mẹ không gọi Tuyên với Kỳ đi cùng à? Rồi hai đứa nó ăn cơm nhà hay sao ạ…"
Mặc dù hiện tại vì bản thân e ngại với việc gặp gỡ đối phương, nhưng anh cũng quan tâm đến việc mẹ để hai đứa ở nhà ăn cơm mà lại không về ăn cùng nên mới hỏi thăm như vậy. Thấy con trai đắn đo hỏi tới, người làm mẹ đương nhiên hiểu rõ lí do của nó.
"Mẹ biết con ngại với Tử Kỳ… nhưng thằng bé có vẻ cũng sớm quên chuyện đó rồi. Tính cách của Tử Kỳ đâu phải con không biết đâu… mấy lần trước đây con cũng thường hay khuyên Lam Tuyên như vậy đúng không?"
"Con biết chứ… riêng chuyện đó… con cũng biết em ấy nói không hề sai, nhưng mà… giận thì vẫn cứ giận!"
"Thôi mà cục cưng, đừng giận Tử Kỳ nữa! Thằng bé nói thì có hơi phũ như vậy nhưng nó cũng quan tâm đến chuyện của con lắm đó! Nó cũng xin lỗi mẹ vì đã không đứng về phía của con… rồi còn hỏi thăm con có ổn không nữa!"
Nghe những lời khuyên chân thành đó của mẹ chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy rất giống Lam Tuyên, lòng vừa có chút ganh tị nhỏ vừa thầm ngưỡng mộ hắn vì chẳng mấy chốc đã có thể chiếm vị trí ưu ái đặc biệt trong lòng cả hai người đó. Bởi vậy anh càng không có lí do gì từ chối đi ăn cùng mẹ hôm nay, anh cũng sợ nếu không về nhà quá lâu, không gần gũi gia đình giống như trước kia thì khoảng cách vô hình càng đẩy sự thân thiết đó đi xa hơn nữa.
"Mẹ yêu… vậy chút nữa hai mẹ con mình đi ăn lẩu ghẹ kim chi nha… tự nhiên con thèm món đó quá!"
"Ok cục cưng! Con thay đồ đi, mẹ tới liền nè!"
Tầm hai mươi phút sau khi cuộc nói chuyện của hai mẹ con kết thúc, cũng là lần hiếm hoi trong tuần mà anh chịu bước ra khỏi phòng kí túc xá của mình nhưng không đến lớp. Đám bạn bè xung quanh vẫn y như cũ, chỉ cần nhìn thấy anh ló đầu ra ngoài thì chắc chắn sẽ có vài đứa cố tình hỏi lớn đến chuyện Nhật An. Nhưng Hàn Dương trước sau vẫn giữ im lặng, anh chỉ cho phép trang chủ hội học sinh mở lại, đăng thông báo về việc những phát ngôn cá nhân của Nhật An trên mạng không liên quan đến vấn đề chung của ban chấp hành. Thậm chí anh còn đề nghị admin quản lí trang chủ phải xóa hết tất cả những bình luận tiêu cực không liên quan đó. Hành động này không những không xoa dịu được dư luận, thậm chí còn khiến cho rất nhiều học sinh trong trường cho rằng Hàn Dương cố tình bao che bạn thân của mình, rồi họ hướng nguồn cơn vấn đề về phía của anh, ra sức chỉ trích anh không đáp ứng được ý kiến biểu quyết của học sinh ở trong trường.
Phải nói tâm trạng anh hiện tại vô cùng rối bời, mặc dù vẻ bề ngoài luôn cố tỏ ra bản thân cứng cỏi nhưng thật ra hội trưởng của hội học sinh cũng chỉ là một cậu nhóc thiếu niên như bao người khác. Kinh nghiệm về xử lí vấn đề vẫn còn hạn hẹp, mức độ nhạy bén trong ứng xử chỉ là nổi bật hơn so với những bạn khác mà thôi. Nếu không có sự hỗ trợ của quản sinh và các bạn khác trong ban chấp hành thì có lẽ cũng không thể nào hoàn hảo cho được. Chỉ tiếc, đến cả ban chấp hành hiện tại cũng mất đi một người thường được gọi là cánh tay mặt của anh. Công việc giao lại cho người khác chắc chắn sẽ không thể ưng ý được.
Đứng trước thời điểm chuẩn bị thi tốt nghiệp thế này, Hàn Dương không những phải đối diện với áp lực của thi cử mà đến cả chỗ dựa tinh thần là Minh Nghiêm cũng xảy ra vấn đề, người bạn thân duy nhất tưởng chừng có thể cứu vớt được một phần nào, nhưng kết cục lại còn khiến anh bận tâm nhiều hơn. Nếu không có gia đình bên cạnh, có lẽ anh cũng không biết phép màu nào có thể giúp mình vừng vàng cho đến hiện tại. Vậy nên chỉ cần đến gặp mẹ hôm nay, anh đã hi vọng tâm trạng mình sẽ nhẹ nhàng hơn, không hi vọng có quá nhiều những bất ngờ giống như lúc này.
"Tuyên? Kỳ?"
Xuất hiện trong quán lẩu một cách tình cờ, thật tình cờ để anh và mẹ được gặp hai con người đó và có bốn nụ cười tự nhiên thắp sáng cả một góc quán quen thuộc ở đây.
"Ủa? Hai đứa ở nhà không chịu nấu cơm hả?"
Mẹ là người kinh ngạc nhiều hơn khi nắm tay dắt thằng con trai lớn bước vào chiếc bàn đã có sẵn hai đứa nhỏ. Ở trên bàn thức ăn gọi ra có lẽ cũng đã vơi đi đôi chút.
"Dạ có nấu… nhưng mà ăn không được á mẹ!"
Tử Kỳ vừa nói vừa cười, hắn giải thích nguyên nhân cho hậu quả đó cũng bởi vì mình nằng nặc đòi nêm gia vị.
"Hôm nay con thèm lẩu kim chi… anh Tuyên nấu tới lúc bỏ gia vị rồi… con nói để con làm cho, thì con cũng làm giống như trong sách chỉ thôi à… chỉ khác có một chút xíu…"
"Khác một chút xíu tại sao lại không ăn được?"
Mẹ ngồi xuống đối diện với hắn, anh hai thì đối diện Lam Tuyên, lúc đó không đợi hắn dong dài giải thích với mẹ, Lam Tuyên đã vội đưa bằng chứng được quay lại từ điện thoại của anh. Một giọng điệu trầm ấm cưng chiều khác hẳn mọi ngày, dịu dàng hỏi hắn sau khi nhận được kết quả đầy "kinh dị" từ muỗng nước lẩu.
"Em bỏ bao nhiêu muối vậy?"
"Năm muỗng đó… trong sách nói vậy mà!"
"Để anh xem…"
Cận cảnh của chiếc camera được anh quay tới gần phần hướng dẫn trong quyển sách kia, mặc dù rất bình thản nhưng có vẻ Lam Tuyên đã cố ý nhấn mạnh giọng đọc của mình để hắn được nghe.
"Năm muỗng café muối…"
"Đó anh, em bỏ đúng năm muỗng luôn… lúc đọc em cũng cảm thấy kì kì rồi nhưng vì tin sách nên em làm theo y chang!"
"Muỗng café?"
Anh nhắc lại thêm một lần nữa, trước vẻ mặt đầy chắc chắn đó của hắn mà khẽ bật cười.
"Rồi cái muỗng café mà em lấy ra là cái nào?"
"Cái này nè!"
Hắn đưa lại cho anh là một chiếc muỗng dùng để ăn soup, giọng điệu có vẻ còn chưa nhận ra được cái sai của mình. Đợi đến khi Lam Tuyên nhặt lấy một chiếc muỗng café nhỏ đặt cạnh chiếc muỗng mà hắn vừa sử dụng qua. Anh cũng chẳng nói gì thêm nữa, chỉ bật cười thành tiếng vì đôi mắt của Tử Kỳ đã trợn tròn lên lúc nào chẳng hay.
"Muỗng café…"
Hắn há miệng gật đầu đem ngón tay trỏ chỉ chỉ về phía chiếc muỗng của anh. Đành lảng đi bằng cái giọng điệu trách móc quen thuộc của mình.
"Anh mua sách này ở đâu vậy? Trả lại cho họ đi! Sách với vở… hại người ta không à!"
"Sao lại trả? Chẳng phải em nói không có cân để tính gram… người ta cũng ví dụ bằng muỗng café rồi sao? Đó là do em chưa đọc kĩ chứ bộ!"
"Em biết rồi, em sai… nhưng bây giờ nó mặn như vậy… mình phải bỏ thêm đường hay thêm bột ngọt?"
"Haha…"
Lam Tuyên lại có thể vì sự ngớ ngẩn của hắn mà cười thật to, màn hình chiếc điện thoại rung lắc một lúc, hắn chẳng chịu nổi việc bị anh cười cợt như vậy nên hai đứa cũng rượt đuổi nhau một vòng quanh bếp. Kết quả thu được vào tầm quay của Lam Tuyên là những phần rau xanh đã chuẩn bị sẵn đều bị hai đứa đem làm vũ khí để mà choảng nhau.
"Hai cái đứa này… tụi con muốn phá banh nhà bếp luôn hay sao vậy?"
Mẹ nhìn vào ánh mắt ngập tràn niềm vui của thằng con nhỏ, không sao tả cho hết được những hạnh phúc của nó vào lúc bấy giờ. Kể cả khi đem chiếc điện thoại đặt sang một bên, Lam Tuyên vẫn nhìn về phía của Tử Kỳ, khóe môi cong lên một hồi lâu vì người bên cạnh không ngừng hoạt ngôn, thậm chí có một khoảnh khắc ánh mắt u mê đó biến sự cong nhẹ nơi khóe môi kia thành một nụ cười tự do chẳng nghĩ chẳng suy.
"Anh Tuyên nói hay là ra ngoài ăn, nồi nước lẩu để đó… vì nó quá mặn nên chắc phải thêm nước hai ba lần mới ăn hết được, mấy ngày sau nhà mình chịu khó ăn lẩu liên tục luôn đi!"
"Con quậy như vậy, anh của con trông con chắc phải vất vả lắm ha!"
"Mẹ nói gì vậy, mẹ hỏi anh Tuyên xem có vất vả không? Con thấy anh ấy vui gần chết, cười muốn tét cái miệng ra luôn rồi kìa…"
Câu chuyện từ nãy giờ liên tục được chuyền từ anh sang hắn rồi lại đến mẹ. Một vòng tròn đều đặn chẳng có giọng điệu của người thứ tư, mà người thứ tư kia ngồi bên cạnh mẹ cũng chỉ mỉm cười vậy thôi. Mỉm cười như một kẻ ngoài lề, ngưỡng mộ niềm hạnh phúc từ hai người trước mặt mình mà cảm giác tủi thân và đau lòng vẫn không ngừng tăng lên.
"Anh hai mấy hôm nay thi thử ổn không?"
Đến khi Lam Tuyên bất ngờ đem sự quan tâm đó hướng về phía mình, ánh mắt và nụ cười miễn cưỡng của anh sụp đổ như một khối nặng đè lên. Anh phải ngưng một lúc để bản thân đừng suy nghĩ đến cảm giác đau lòng đó, cảm giác mọi thứ đều không còn bao bọc xung quanh mình nữa, đến cả đứa em trai duy nhất vẫn thường quan tâm yêu thương anh nhiều như vậy, dạo gần đây chỉ vì nó có người ở trong lòng…
Chỉ vì nó cũng cần chăm lo cho hạnh phúc riêng của nó, anh cứ nghẹn ngào vì chẳng thể nào chấp nhận được sự cô đơn của bản thân.
"…"
"Ty, em con nó hỏi kìa…"
"Dạ, thì con đang suy nghĩ xem có môn nào không ổn… nhưng cũng may là không!"
"Vậy thì tốt rồi! Ngày mai nữa thôi là xong tất cả các môn thi thử, cuối tuần này Tử Kỳ muốn đi biển chơi, anh đi chung không? Để em đặt thêm một phòng nữa…"
"…"
"Anh hai?"
"Gọi món trước đi, anh đói quá!"
Thật ra không phải chuyện ăn uống quan trọng đến mức như vậy, chỉ vì câu hỏi của đối phương giờ đã đặt niềm mong muốn của một ai khác ra trước cả anh. Anh không muốn mình là một phần thêm vào trong dự định đó, có lẽ mẹ cũng nhìn rõ được tâm tư của anh thông qua cái cách từ chối trả lời câu hỏi. Bàn tay mẹ âm thầm đặt ra phía sau, xoa xoa nhẹ tấm lưng của anh, ôm chặt anh kéo tới gần với mình hơn.
"Mẹ không biết Tuyên với Kỳ có ý định đi biển chơi… nên mẹ cũng vừa đặt phòng ở một resort ngoài Hạ Long, định đưa cục cưng của mẹ đi xả stress sau khi thi xong nè!"
"Wow, Hạ Long hả mẹ… anh hai sướng quá ta, vậy… cho tụi con đi ké với!"
"Không được! Tụi con có kế hoạch rồi mà… mẹ muốn đi hẹn hò riêng với công chúa của mẹ!"
Đúng như những gì người ta thường hay nói, không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của một người mẹ. Chỉ cần một cái ôm của mẹ, một cái ôm to lớn để anh an tâm mà thả nhẹ hết tâm tư mình ra, anh đã có thể dễ dàng rơi nước mắt mặc dù suốt những ngày dài đau lòng đến như vậy, bản thân lại không thể khóc được.
"Hic…"
"Anh hai…"
Khoảnh khắc có một người đột nhiên mít ướt, nhưng mọi người xung quanh đều hiểu dòng cảm xúc này đã bị dồn nén quá lâu trước khi chịu vỡ òa ra. Chỉ là từ nãy giờ tất cả đều cố tình để cho anh như một giọt nước tràn li, không có ai là vô tâm chẳng nghĩ đến cảm xúc của anh đến mức vui đùa quá lố.
"Anh hai… đừng khóc nữa…"
Tử Kỳ chồm tới muốn nắm lấy bàn tay của anh để mà ủi an một chút, nhưng mẹ lại nhìn hắn khẽ lắc đầu, từ sâu trong ánh mắt của mẹ, có lẽ thật sự muốn đứa con trai này được yếu đuối một chút thôi, trở về sự chở che vốn thuộc về nơi gia đình, mong rằng đó là niềm tin và động lực lớn nhất để nó có thể vượt qua những tổn thương trong tình cảm.
"Em bé Ty của mẹ thích kẹo sữa bò Long Thành nhất có đúng không? Đây nè… mẹ gửi bạn đem về cho con đó!"
"Còn đây là của em, em thi nhảy được giải cao nên cũng có ưu ái cho anh một phần quà nhỏ!"
Lam Tuyên đặt lên bàn chiếc hộp nước hoa thương hiệu Tom Ford, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cậu em trai này để dành một khoảng tiền lớn mua quà cho anh. Nhưng mỗi lần đều sẽ thiên vị nước hoa một chút bởi vì Hàn Dương có sở thích sưu tầm nước hoa, dù tâm trạng có tệ đến đâu đi nữa, chỉ cần trước mặt anh là một trong những loại nước hoa mà anh thích, biểu cảm căng thẳng lúc ban đầu sẽ dần giãn ra.
"Chỉ là tình cờ gặp… sao mọi người lại có sẵn quà cho anh vậy chứ?"
"Đúng là chỉ tình cờ gặp ở đây thôi, quà này em đã mua từ trước đó rồi! Ban nãy em có nói với Tử Kỳ là ăn xong sẽ ghé qua kí túc xá thăm anh!"
"Thì ra là vậy…"
Gật gù với lời giải thích đó, Hàn Dương đột nhiên lại gọi tên một người vẫn đang dồn hết sự tập trung của bản thân vào chén nước lẩu nóng hổi trước mặt.
"Tử Kỳ…"
Là anh khe khẽ nhỏ giọng gọi có ý nhắc nhở một chút quan tâm từ hắn.
"Dạ?"
Nhưng có vẻ cái tên ngố ấy lại không hiểu ý đối phương cho lắm, hắn tròn mắt há miệng ngước lên nhìn anh mà biểu cảm trông đầy ngơ ngác.
"Ai cũng có quà cho anh, còn quà của em đâu?"
"Của em á…"
Đúng như những gì anh đã dự đoán trước, hắn vốn không hề nhạy bén một chút nào trong những chuyện này, bị anh hỏi bất ngờ mà bản thân còn chẳng kịp bịa ra một câu đáp lại. Để Lam Tuyên bên cạnh phải lên tiếng cầu cứu mình, Tử Kỳ sau đó còn không khỏi ngạc nhiên.
"Chai nước hoa này là em với Kỳ hùng tiền lại mua để tặng anh đó!"
"Có đâu?"
Con nai vàng ngơ ngác bên cạnh hỏi lớn, biểu cảm hắn thế kia có vẻ chuyện hùng tiền lại để mua là do Lam Tuyên tự mình bịa ra thật rồi.
"Èo!"
Hàn Dương tranh thủ nhận lấy món quà mà cậu em song sinh vừa đặt trên bàn, biểu cảm giả vờ có đôi chút thất vọng với đứa em nuôi, nhưng thật tâm cũng chẳng muốn trách móc hắn làm gì.
"Em đó, anh gặp chuyện thì em bênh vực người ngoài… lúc gặp nhau cả nhà ai cũng có quà để khích lệ anh… còn em… em đúng là tệ lắm luôn nha Tử Kỳ!"
"Em không có hùng tiền với anh Tuyên để mua chai nước hoa đó… nhưng mà em cũng có mua quà cho anh chứ bộ!"
"Có không? Có mới nói à nha!"
Phút cuối cứ ngỡ hắn chỉ bốc phét cho vui miệng, ai mà ngờ được Tử Kỳ thật sự lôi từ trong chiếc túi đeo bên hông ra một cái hộp nhỏ. Quà mà hắn nói dành cho anh thực chất là hai quả chuối chín được lột vỏ rồi phủ dày lên một lớp chocolate nóng.
"Em nói em tặng anh cái này đó hả?"
"Đúng rồi! Ngon lắm đó!"
Vừa đáp lại một cách hiển nhiên, Tử Kỳ vừa mở nắp hộp ra, hắn đẩy về phía anh một mùi thơm đậm, ngửi thôi cũng cảm thấy kích thích vị giác vô cùng.
"Trời… em đúng là độc nhất vô nhị luôn đó, đố ai mà tin được là em sẽ tặng chuối cho anh chứ?"
Tưởng chừng món quà ở trước mắt thật quá vô vị đối với Hàn Dương, nhưng đúng là Tử Kỳ có khiếu thao túng tâm lí người khác một cách khó hiểu. Hắn chỉ vừa nói vài ba câu, anh nghe theo tự nhiên lại cảm thấy món quà kia cũng có giá trị theo một cách riêng của nó.
"Anh không biết đó thôi, ăn chuối sẽ khiến cho tâm trạng vui vẻ vì trong nó có nhiều axit amin tryptophan cộng với B6, hai chất này kết hợp với nhau sẽ khiến cho hormone serotonin trong cơ thể sản sinh một cách nhanh chóng!"
"Em nói cái gì mà anh không hiểu gì hết…"
"Ý em là… hormone này sẽ khiến cho cơ thể anh vui vẻ, tinh thần giảm bớt âu lo! Nếu anh không tin… anh ăn thử đi là biết!"
"Nhưng mà…"
"Ăn đi… đi mà!"
Thật chẳng thể từ chối cái dáng vẻ làm nũng kia của hắn, anh mặc kệ phần lẩu ghẹ mẹ kêu ra có to thế nào đi nữa, ở trước tấm lòng thành như vậy đã dặn lòng phải ăn hết hai quả chuối kia.
"Anh hai nhìn nè!"
"Hở?"
Thế nhưng hóa ra cái tâm trạng "vui vẻ" mà hắn quảng cáo từ đầu chỉ là một trò bịp bợm vậy thôi. Lúc khóe mắt Hàn Dương cong lên một vẻ xinh đẹp giống như thường ngày, nụ cười đó vốn dĩ là nhờ vào chiếc điện thoại mà Tử Kỳ đưa cho anh.
"Hahaha!"
Bốn người họ ai nấy cũng cười thật lớn, vì hình ảnh thu được trong camera là một anh chàng đẹp trai với nguyên hàm răng đen sì.
"Con đó Kỳ, đúng là biết cách gây chuyện ghê!"
Mẹ khen hắn một câu thật lòng, bởi vì hầu hết ở mọi cuộc nói chuyện hắn cũng đều là người nhanh trí ứng biến tình hình để bầu không khí trở nên vui vẻ. Nhưng cứ mỗi lần được mẹ khen, Tử Kỳ lại giở cái giọng điệu tự cao tự đại đó ra, hắn xem chừng rất tự hào với chiến tích của bản thân vào ban nãy.
"Vui mà mẹ! Con cố tình để chọc anh hai đó chứ! Mẹ thấy con giỏi không, anh hai buồn như vậy làm gì có ai nghĩ ra được cách chọc cười hay ho như con!"
"Giỏi lắm Kỳ Kỳ của mẹ! Cho con một cái càng ghẹ nữa nè chịu không?"
Để cho hắn cười tít mắt lại, mẹ đặt vào trong chén của hắn một chiếc càng ghẹ to nhất, nhưng có vẻ Tử Kỳ chẳng mảy may quan tâm đến sự chăm sóc đó của mẹ, hắn được Lam Tuyên ngồi bên cạnh cẩn thận gỡ cho từng miếng vỏ cứng, miệt mài gỡ đến mức chén mì của anh đã nguội từ lúc nào cũng chẳng hay.
"Tuyên, mẹ nhờ con một chút được không?"
"Dạ!"
Ngồi ở quán lẩu ghẹ được một lúc lâu, mẹ quyết định lên tiếng nhờ vả đến thằng con nhỏ, chủ yếu muốn không gian trống trải một chút để tiện nói chuyện riêng tư với thằng con lớn.
"Chút nữa ghé cửa hàng sữa bên kia mua giúp mẹ hai hộp yến lớn, hai hộp sữa nhãn hiệu này… cuối tuần anh hai con thi xong cả nhà mình về thăm nhà ngoại với nhà nội nữa!"
"Vậy để con tranh thủ qua đó mua luôn!"
Còn một điều rất hay ở tính cách của Lam Tuyên mà mẹ thường tự hào kể với nhiều người khác. Đó là chỉ cần nhờ vả chút chuyện nhỏ, nếu không có vấn đề khó khăn, Lam Tuyên chắc chắn sẽ nhận lời rồi khẩn trương đi làm ngay. Đối với người khó tính như Tuyên, chuyện để cho người khác chờ đợi cũng là một vấn đề lớn mà anh không hề mong muốn xảy ra với mình.
"Cho em đi với!"
Nhưng kể từ khi có Tử Kỳ, cứ mỗi lần mẹ nhờ Lam Tuyên đi đâu thì y như rằng hắn ta cũng làm cái đuôi đòi được đi cùng. Vậy nên lần này mẹ cũng là cố tình nhờ vả, để hai đứa nhỏ kia có cớ rời đi, gửi lại chút yên tĩnh để mẹ còn có thể nói vài lời tâm sự với thằng con lớn.
"Em không ăn hết chỗ ghẹ này đi chút nữa sẽ tanh hơn đó!"
"Anh chờ em một chút, chờ một chút cho em đi với!"
Tử Kỳ sợ đối phương bỏ mình ở đó mà rời đi trước, hắn dùng đũa lùa hết một lượt thịt ghẹ Lam Tuyên vừa bóc vào miệng, bê bối đến mức chẳng thèm để tâm đến dáng vẻ của mình một chút nào cả.
"Xem kìa!"
Nhưng cũng có thể hắn chẳng thèm để tâm đến dáng vẻ của bản thân là vì ở bên cạnh đã có một người giúp làm việc đó mất rồi. Nhìn cái cách Lam Tuyên ân cần dùng tay gạt đi mấy vệt thức ăn dính trên môi hắn, cả một bầu trời dịu dàng và ngọt ngào đổ xuống bao trùm lấy hai con người ở phần đối diện.
"Tiền nè Tuyên, con cầm lấy mua giúp mẹ mấy thứ đó… nếu có dư thì mua sữa cho Từ Kỳ luôn nha!"
"Sữa cho Tử Kỳ?"
Lam Tuyên nghiêm túc hỏi lại mẹ, không biết mẹ chỉ đang cố tình nói móc vì sự chăm sóc quá lố của anh, ví Tử Kỳ giống như một em bé nhỏ.
"Mua Dalatmilk cho em con đi! Tử Kỳ nó thích sữa đó nhất luôn!"
"Vậy ạ?"
Cuối cùng cái nhếch mày của mẹ cũng đập vào sự chú ý trong đôi mắt của Lam Tuyên, mẹ thấy khóe môi anh hơi hơi cong nhẹ, biểu cảm đầy thích thú nhưng lại chẳng thể diễn tả bằng lời. Anh đi rồi, dắt theo cả chút náo loạn của Tử Kỳ mà để lại đây một khoảng trống yên tĩnh hơn. Yên tĩnh đủ để mẹ tìm kiếm trong suy nghĩ của bản thân một câu hỏi thăm, nhưng không làm khuôn miệng tươi cười của Hàn Dương phải ngậm ngùi tắt đi.
"À… cậu bạn tên Rin của con thi thử tốt không? Có môn nào không được như ý hay không?"
"Dạ…"
Biểu cảm kia có chút ngạc nhiên, vì thật lòng anh cũng chẳng nghĩ mẹ sẽ hỏi đến người đó. Một người được xem là "thành quả" của anh mà dường như không có ai chịu nhìn nhận cả.
"Rin làm bài thi thử tốt lắm mẹ, tất cả điểm số đều trên trung bình… riêng môn Hóa còn được điểm khá nữa… con đang giúp cậu ấy thêm môn Sinh nữa… bởi vì Rin không biết phải học ngành gì nên con chỉ chọn ngành nào mà khả năng cậu ấy dễ đậu vào thôi!"
"À… vậy ra, cậu bạn tên Rin đó cũng có điểm mạnh sao?"
"Cũng không hẳn… nhưng con thấy Rin có năng khiếu trong các môn tự nhiên hơn… vì cậu ấy cũng lười học thuộc, nhưng mỗi khi con giảng về phương pháp giải bài tập thì Rin có vẻ hiểu nhanh!"
"Con trai của mẹ giỏi quá!"
Nhìn nụ cười trên gương mặt mẹ và cảm nhận cái xoa đầu đầy thấu hiểu đó, anh thấy lòng mình ấm lại được đôi chút. Ít ra mẹ không giống Minh Nghiêm, không bác bỏ tất cả những chuyện anh làm cho hắn rồi xem đó chỉ là vô ích. Trong cách mẹ nói, anh thấy mình được nhìn nhận những việc rất giản đơn, mẹ còn nói những bạn mà mẹ giới thiệu hướng dẫn cho Rin đều không làm tốt như anh nữa mà.
"Mẹ nhờ vài bé chung khối với con giúp Rin mà thấy toàn phản hồi kiểu Rin rất chậm… không tiếp thu mấy, vậy mà Ty của mẹ có thể giúp Rin thi được điểm trên trung bình… xem nào… đây là giỏi do di truyền rồi đúng không?"
"Mẹ này… cứ khen con như vậy con lại tưởng là thật đó!"
"Ơ? Mẹ khen thật mà! Nhìn mẹ xem…"
Dù thật sự đã ngoài mười tám, chẳng hiểu sao cậu con lớn này vẫn muốn được mẹ nuông chiều như lúc còn nhỏ. Anh thích cách mẹ đem đôi bàn tay đó áp lên gò má của mình rồi cưng nựng nói những lời yêu thương. Ngoài mẹ ra, làm gì có một ai chịu ngồi xuống lắng nghe những tâm tư của anh thế này đâu nhỉ?
"Bé Ty của mẹ vừa xinh trai, vừa học giỏi… vừa là hội trưởng tốt… đối với bạn bè lại nhiệt tình như vậy… bây giờ mẹ còn phát hiện ra con có năng khiếu giảng dạy lắm đó!"
"Là một hội trưởng tốt?"
Một câu nói của mẹ rất dài, nhưng khoảng trầm lặng trong lòng anh chợt đứng yên lại ở một vấn đề. Anh thầm thấy lòng mình ngổn ngang những chuyện chưa thể nào giải quyết xong, muốn nói ra với mẹ để tìm kiếm cách thay đổi nó. Suy cho cùng cũng chỉ có mẹ mới phù hợp nhất mà thôi.
"Sao vậy cục cưng?"
"Con thấy mình… chưa phải là hội trưởng tốt đâu mẹ à…"
"Chuyện gì khiến cho con thiếu tự tin ở vấn đề này vậy chứ?"
"Chuyện…"
Đối với chút ấp úng không thể nào nói tiếp đó, mẹ ân cần mỉm cười mà bẹo nhẹ lên gò má anh. Thật ra mẹ luôn theo dõi và biết hết tất cả những chuyện diễn ra xung quanh anh đó, chỉ là lúc chưa thật sự cần thiết để ra mặt mẹ muốn mình đứng sang một bên, âm thầm quan sát cách mà những đứa con của mình sẽ ứng biến với cuộc sống thế nào vậy thôi. Xem cách nó trưởng thành từng ngày, không phải chuyện gì bản thân cũng tùy ý để nhúng tay vào.
"Chuyện của Nhật An…"
"Ừm… như thế nào? Con kể cho mẹ nghe đi!"
Có những chuyện dù mẹ hiểu rõ thật rõ, mẹ vẫn không tùy tiện phán xét theo quan điểm riêng của mình. Mẹ muốn con phải tự nói ra, nói bằng chính góc độ của nó, ít ra khi lắng nghe những điều nó nói người làm mẹ sẽ hiểu rõ hơn trong tâm tư nhỏ của nó chất chứa những tâm sự to lớn ra làm sao.
"Con… với Nhật An nghỉ chơi rồi…"
Có những mối quan hệ dù chỉ đơn thuần là bạn, vỡ tan rồi thì nhắc đến một chút thôi cũng thấy giọng điệu ấp úng lạc đi như muốn rơi dòng nước mắt. Mẹ biết có thể đối với Ty, tình bạn kéo dài suốt nhiều năm vừa qua với người tên Nhật An đó vô cùng quan trọng, vậy nên khi hai đứa không còn chơi chung, sự việc để lại trong lòng anh một mớ bộn bề chẳng thể thoát ra.
"Hai đứa chơi chung cũng lâu rồi… có chút chuyện nhỏ nhặt lại không thể giải thích cho nhau hiểu hay sao? Mẹ có theo dõi facebook của Nhật An, chuyện dòng trạng thái gây tranh cãi vừa rồi mẹ cũng có biết…"
Bởi vì sự mở đầu của mẹ, anh bỗng thấy mình có chút mạnh dạn hơn khi nói về chuyện vẫn còn vướng mắc trong lòng. Những câu từ sau đó cũng không còn rụt rè ấp úng nữa.
"Con thấy thất vọng lắm, riêng về chuyện đó… con luôn tin tưởng Nhật An là một người khiêm tốn, có thể nói chuyện sẽ thẳng thắn một chút nhưng chắc chắn sẽ không đùa cợt thiếu tôn trọng người khác giống như vậy! Nhiều lần là đối với con, đối với bạn bè chung nhóm nhưng tất cả đều hiểu câu chuyện chỉ dừng ở mức đùa giỡn mà thôi! Đằng này trong cái vẻ đùa giỡn của An ở sự việc đó… thậm chí đọc qua dòng trạng thái con chỉ cảm thấy bạn mình thật khác… từ bao giờ mà lại có thái độ thượng đội hạ đạp đến như vậy để câu view chứ?"
"Sao con lại tin tưởng Nhật An luôn là một người khiêm tốn?"
"Con…"
Với câu hỏi của mẹ, anh bồi hồi giật mình nhận ra có một lỗ hổng mà bản thân đã lướt qua trước khi sự việc trở nên trầm trọng như vậy.
"Trước giờ mẹ biết Nhật An luôn là người tự tin vào bản thân mình, văn chương của cậu bé đó thường sẽ thể hiện quan điểm riêng… quan điểm khác biệt hoàn toàn so với số đông những tác giả mà mẹ từng đọc! Mẹ có thể cảm nhận… Nhật An hoàn toàn không phải quá tự cao, nhưng cậu bé đó biết cân bằng giữa tự tin và kiêu ngạo, cũng không hẳn là quá khiêm tốn!"
"Vậy ạ…"
"Chẳng qua chỉ là hoàn cảnh của Nhật An đã cột chặt đôi cánh tự do đó, khiến nó không thể bay xa và bay cao đúng như những gì bản thân có thể làm được! Vì giới hạn để chứng tỏ mình quá nhỏ nên mới khiến cho con cảm thấy Nhật An sẽ là một người khiêm tốn, nhưng mà mẹ thấy điều đó không phải là việc xấu đến mức phải hà khắc đâu Ty à…"
"Tại sao chứ?"
Đứng trước nỗi thất vọng của đứa con thơ dại này, mẹ âm thầm nghĩ đến một người mà mình luôn nghĩ có sự tương đồng rất lớn đối với Nhật An.
"Vậy con có từng nghĩ Lam Tuyên tự cao hay không?"
"Thằng Tuyên… nó luôn luôn tự tin vào bản thân mình, nhưng nếu nói là nó tự cao thì cũng không đúng!"
"Vậy… con có tin rằng em trai con là một đứa rất khiêm tốn hay không?"
"Có chứ! Gia đình có điều kiện, bản thân rất điển trai, khả năng học tập và thể chất mọi thứ đều rất đáng để ngưỡng mộ… nhưng em ấy chưa từng xem thường người khác! Cũng chưa từng đem những điều bản thân có ra làm lí do để phân biệt và khinh miệt một ai…"
"Sao con dám chắc đến như vậy?"
"…"
Mẹ hỏi anh, bởi vì mẹ biết rõ Lam Tuyên qua những dòng tâm sự khi còn hà khắc với Tử Kỳ. Nét đẹp thì có thể tô vẽ, nhưng bản tính là những điều không dễ dàng thay đổi ngày một ngày hai. Tật xấu vốn dĩ ai cũng có, khác biệt nằm ở chỗ đối tượng sở hữu tật xấu đó có hoàn cảnh sống như thế nào mà thôi.
Có những bề nổi không thể tin nếu chỉ là nhìn thoáng qua, muốn nhận xét một người cần tìm hiểu về chiều sâu của họ. Vậy nên mẹ mới nói cho anh được hiểu, những điều mà bản thân suy nghĩ rất nhiều nhưng không muốn ép buộc anh phải có suy nghĩ giống mình.
"Mẹ đọc được một câu mà Nhật An viết trong chương gần nhất… đại khái khi chúng ta càng hiểu rõ về một người nào đó, chúng ta mới nhận ra rằng mình chưa biết gì về họ cả! Mẹ thấy điều này cũng đúng lắm!"
"…"
"Nhật An là một đứa trẻ thiếu may mắn, mẹ chắc con còn hiểu rõ về hoàn cảnh của cậu bé đó hơn cả mẹ nữa đúng không? Chính vì con hiểu rõ như vậy… nên con mới vô tình áp đặt rằng người như An phải nên khiêm tốn, phải biết bản thân đang ở vị trí nào! Mẹ không nghĩ xấu Ty đâu nhé… nhưng có lẽ phải hơn một lần Ty từng nghĩ rằng: 'Ồ… sao mày đã nghèo rồi mà mày còn tự cao nữa? Đáng lẽ ra mày nghèo như vậy… mày phải thế này… phải thế nọ'… có đúng không?"
"…"
Anh không lập tức đáp lời mẹ, nhưng sau một khoảng lặng người đến rõ ràng, cuối cùng cậu bạn thân suốt mấy năm qua của Nhật An đã khe khẽ gật đầu.
"Con đúng là đã từng suy nghĩ như vậy…"
"Con không chỉ là nghĩ như vậy, con còn muốn Nhật An phải trở thành một người mà bản thân của con đã tự vẽ ra! Chỉ vì Nhật An không có điều kiện giống như con… nên tự nhiên lại phải cúi đầu một chút, tự tin quá thì thành tự cao, lẽ ra chỉ là một chút vạ miệng thôi… người không hiểu rõ về hoàn cảnh của Nhật An giống như mẹ sẽ cảm thấy thì đó cũng chỉ là một phút nông nổi, nhưng người biết được nhiều chuyện giống như con lại cảm thấy trầm trọng hơn…"
"…"
"Bởi vì ngay từ đầu con đã giữ cái suy nghĩ kì vọng quá nhiều vào sự hiểu chuyện của cậu bạn đó có đúng hay không?"
"Mẹ à… vậy rốt cuộc… Hàn Dương đã sai rồi sao?"
Nhìn cách mà đôi mắt của con rũ xuống, mẹ chỉ muốn ôm nó vào lòng thật chặt để tình thương này cũng có thể lan tỏa đến trái tim của nó.
"Con không sai, thẳng thắn nói ra lỗi lầm của người khác đương nhiên không sai! Nhưng hôm nay mẹ sẽ dạy con một chuyện, mong là con ghi nhớ cả đời để sau này có gặp trường hợp tương tự như vậy con sẽ biết cách làm sao cho thật đúng!"
"Dạ…"
"Ngày xưa bà ngoại thường hay nói với mẹ thế này, nếu con khen ngợi việc tốt của ai đó hãy khen thật lớn tiếng để mọi người đều được nghe! Nhưng nếu con muốn chỉ trích một ai đó hãy nói nhỏ với một mình họ mà thôi, nói vừa đủ để họ được nghe, như vậy mới gọi là chân thành!"
"…"
Nắm tay mẹ đi đến đoạn này rồi anh mới hiểu, anh hiểu việc mình làm đúng là không sai, nhưng có lẽ cách làm của mình đã khiến cho dư luận giống như đổ thêm dầu vào lửa. Chỉ vì sự "lên tiếng" của anh, mà mọi người đã trầm trọng hóa sự thiếu sót của Nhật An đến mức chẳng thể nguội đi.
"Tử Kỳ nói với mẹ là nó giận con, vì nếu đổi ngược lại là chuyện của con… Nhật An sẽ không bao giờ lên tiếng chỉ trích thẳng thắn trước đám đông như vậy! Nó còn nói với mẹ, khi bản thân là người có tầm ảnh hưởng đối với dư luận, chọn cách nói riêng với ai đó khi họ làm sai vừa tế nhị vừa ngăn cản được sức ép dư luận hùa theo… đó là điều mà một hội trưởng nên cân nhắc kĩ!"
"…"
"Với lại mẹ nghĩ thế này nè Ty, sự đồng hành của gia đình đối với quá trình trưởng thành của một người là rất quan trọng! Anh em con may mắn hiểu chuyện là vì có mẹ luôn ở bên cạnh dõi theo, tụi con được dạy dỗ nhiều hơn bằng sự quan tâm, bằng tình yêu thương… quan điểm và cách nhìn nhận sự việc của tụi con một phần cũng được thừa hưởng từ sự dạy dỗ của mẹ! Nhưng Nhật An không may mắn giống như vây, mẹ không biết quá khứ của cậu bé đó đã trải qua những chuyện gì… nhưng mẹ chắc chắn nếu tụi con phải sống hoàn cảnh như vậy, tụi con khó có thể trưởng thành và hiểu chuyện được như Nhật An lắm!"
"…"
Không phải những lời này có ý đề cao đối phương, nhưng mẹ chỉ nói ra tâm sự của mình bằng những điều mà mẹ đã từng nhìn thấy khi tiếp xúc với Nhật An. Mẹ có một niềm tin to lớn với sự thẳng thắn và rất thật thà trong tính cách đó, mẹ cũng tin rằng sự cố vừa thoáng qua chỉ là một phút nông nổi nhất thời, mẹ khuyên anh nên có cái nhìn thoáng hơn một chút, đặt bản thân vào hoàn cảnh của đối phương, cho người bạn thân nhất của mình một cơ hội được thay đổi, bởi vì tất cả cũng chỉ là thời gian trải nghiệm của một con người ở cuộc đời này mà thôi.
"Mẹ muốn Ty suy nghĩ về chuyện chủ động làm hòa với bạn An đó… bởi vì bất kì mối quan hệ nào cũng cần phải có một chút bao dung, bao dung nhìn vào những chuyện tốt người đó đã làm để mở lòng hơn trong những sai sót… nhưng mà đó cũng chỉ là mong muốn của mẹ thôi, tùy vào cách suy nghĩ của con thì con hãy tự quyết định!"
"Con biết rồi…"
Nói đến đó, mẹ vẫn chưa thể giải quyết xong những quan tâm bề bộn trong lòng mình, nghĩ đến chuyện đáng lo ngại hơn là chuyện giữa thằng bé với Minh Nghiêm. Nhưng thú thật thì mẹ cũng không biết mình nên khuyên nó như thế nào cho phải.
"Còn chuyện của con với Nghiêm… con đã suy nghĩ kĩ hay chưa?"
"Mẹ…"
Nhìn vào đôi mắt đầy luyến tiếc của mẹ, anh hiểu rõ kì vọng to lớn vào sự nghiêm túc giữa anh và Nghiêm là chuyện có thật. Bởi vì ngay từ đầu khi quyết định để cho anh tự do lựa chọn trái tim, mẹ cũng đã bị gia đình nội chỉ trích rất nhiều. Ai cũng cho rằng bởi vì mẹ tùy tiện ủng hộ cộng đồng LGBT, những hoạt động của mẹ đã làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của con cái, khiến cho anh mới có lựa chọn buông thả như vậy.
Chỉ may mắn khi đối tượng anh chọn lựa ban đầu chính là Nghiêm, gia thế của anh ấy giống như một phần tích cực để ba đứng về phía mẹ. Bây giờ khi mọi chuyện vỡ lẽ giữa những tổn thương, vì thương anh và không muốn anh phải chịu thiệt thòi nên mẹ mới yêu cầu hai người họ dừng lại.
"Ba biết chuyện chưa mẹ?"
"Chưa, mẹ không nói gì hết!"
"Dạ…"
"Vậy là con đã quyết định rồi đúng không? Không còn một cơ hội nào khác cho Minh Nghiêm hả?"
"Dạ…"
Nhìn thấy con trai mình bắt buộc phải cúi mặt lúc đáp lại, mẹ đã ngay lập tức kéo nó tới gần mà ôm chặt lấy. Mẹ không muốn Hàn Dương cúi mặt giống như một kẻ tội lỗi, dù có bất cứ chuyện gì đã xảy ra, niềm mong muốn duy nhất của mẹ là đứa con này phải can đảm và mạnh mẽ đối diện với sự lựa chọn của mình.
"Không sao đâu! Ty nè… tình cảm không thể miễn cưỡng được, mẹ không biết sự lựa chọn này của con lại có kết quả đau lòng như vậy, nhưng mẹ mong là con xem nó như một trải nghiệm! Cuộc sống mà, nếu cứ giữ mình quá an toàn thì làm sao con trưởng thành hơn được!"
"Mẹ… nhưng mà dù sao chuyện này nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh Nghiêm nữa, con chỉ muốn chia tay một cách im lặng, nếu như ba có hỏi…"
"Mẹ biết rồi! Chuyện này thì Ty cứ yên tâm, mẹ sẽ lựa lời nói với ba… mà mẹ cũng nói chuyện riêng với Nghiêm rồi, có dặn cậu ấy không cần nói quá nhiều với ba về lí do chia tay của hai đứa!"
Nghe đến đó, anh tò mò muốn biết những gì mẹ và Minh Nghiêm đã nói với nhau nhưng lại không có can đảm để lên tiếng hỏi thẳng. Trong khoảnh khắc do dự nhất thời, mẹ đã đem những lời khuyên thật lòng nhất để ngăn cản đi chút dự định nhỏ mà anh chưa kịp nói ra.
"Mà Ty nè, bởi vì hiện tại đã chia tay Minh Nghiêm… mẹ nghĩ con nên tập trung vào thi cử, chuyện tình cảm muốn tiếp tục thì phải đợi đến lúc thi đại học xong, nếu không… mẹ nghĩ ba sẽ khó chịu đó!"
"Dạ… mà mẹ…"
"Chờ mẹ một chút!"
Đúng lúc anh định mở lời hỏi về chuyện của mình, chiếc điện thoại của mẹ trên bàn đã báo một tin nhắn đến. Nhưng điều khiến cho anh ngạc nhiên chính là phần tin nhắn được gửi đến từ Nhất Linh, sở dĩ anh có thể dễ dàng nhận ra bởi vì Nhất Linh chỉ dùng một tài khoản duy nhất cho mọi trao đổi từ học tập đến các mối quan hệ riêng tư.
"…"
Tò mò muốn đọc thử nội dung giữa hai người họ anh mới cố tình tựa đầu vào vai mẹ một cách tự nhiên, nhưng có lẽ chính mẹ cũng không muốn giấu nội dung cuộc nói chuyện đó, để cho anh loáng thoáng nhìn thấy những trao đổi đầy bình thường trong công việc như thế này. Anh chỉ giật mình khi cái tên Tử Kỳ bất ngờ xuất hiện lúc Nhất Linh đề cập đến, lo lắng trong lòng thoáng dâng lên khiến anh nhận ra mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
"Có chuyện gì vậy mẹ…"
"À, mẹ với ba có hẹn đi ăn cơm với gia đình Nhất Linh vào ngày mai để bàn công việc đó mà! Dạo gần đây mỗi lần đi bàn công việc ba của Nhất Linh hay dẫn thằng bé theo để học hỏi lắm… chắc là nó cũng được đi theo nên mới nhắn hỏi mẹ có đưa Tử Kỳ theo cùng được không!"
"Dạ…"
"Mà ban nãy con định nói gì với mẹ đúng không?"
Mặc dù anh có ý định sẽ nói ra, nhưng quay đi quay lại vẫn không biết nên mở lời thế nào để hỏi về khoản nợ với Minh Nghiêm mà mẹ đã từng nhắc đến trước đó.
"Con… con định hỏi chuyện nhà mình vay tiền anh Nghiêm đó… bởi vì con với anh Nghiêm chia tay rồi… không biết về khoản đó mẹ với ba sẽ tính thế nào?"
"Cái thằng bé này!"
Mẹ bật cười dường như để ủi an anh, số tiền lớn như vậy không phải muốn trả là có thể trả ngay được. Anh biết mình có hỏi thêm cũng bằng thừa, nhưng trước giờ trong mọi khoảnh khắc khó khăn mẹ thường không để những đứa con của mình phải đặt sự lo lắng vào những chuyện thế này.
"Ba với mẹ xây nhà mới là để mấy đứa có không gian sống được thoải mái hơn, không phải để mấy đứa canh cánh lo lắng đến chuyện nợ nần… bây giờ con cứ tập trung thi cho tốt là được! Chuyện mượn nợ phải trả là chuyện đương nhiên, dù con có tiếp tục yêu Nghiêm hay không thì ba mẹ vẫn phải trả số tiền đó mà! Con đừng giữ suy nghĩ áy náy trong lòng nữa có được không?"
"Dạ!"
"Cục cưng, con gọi cho Lam Tuyên thử xem… hai đứa nó lại đi mà quên lối về rồi đó!"
"Dạ… để con gọi!"
Vừa lúc anh cúi xuống định lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại để gọi cho Lam Tuyên, một chất giọng thân thuộc chen vào giữa những ồn ào đập vào trong sự chú ý của anh.
"Em muốn ngồi ở đâu?"
"Anh muốn ngồi ở đâu em sẽ ngồi ở đó với anh, hihi!"
Cuộc hội thoại ngắn gọn tưởng chừng của một cặp đôi vui vẻ nào đó, khoảnh khắc anh ngước lên lại thấy người bạn thân nhất của mình kề cạnh cô nàng hot girl của khối mười hai. Chuyện lùm xùm chưa cũ chưa vơi, dạo gần đây tin đồn hai người họ đang hẹn hò với nhau lại càng làm cho dư luận nóng hơn. Anh chỉ tiếc mình tìm mọi cách bác bỏ việc Nhật An cặp kè với một người đầy chuyện tai tiếng như Trang, Nhật An thì giống như cố tình làm trái ngược lại những điều người bạn thân kia đã cảnh báo trước.
"…"
Khiến cho hai người họ vô tình chạm mặt ở đây lại hóa sượng sùng một cách khó hiểu trước sự chứng kiến của mẹ.
"Mà anh… tự nhiên em thấy bụng khó chịu… không muốn ăn kim chi nữa… hay là mình đổi sang quán khác được không?"
"Cũng được!"
Một người nhạy bén tìm đường để tránh đi chút ngột ngạt toát ra từ ánh mắt hai người kia, một người hình như cũng không muốn bước vào không gian có anh thì phải.
Đợi đến lúc Nhật An cùng với Minh Trang quay lưng đi thẳng ra ngoài, Hàn Dương vẫn đứng đó đăm đăm nhìn người bạn thân đầy xa lạ kia của mình bước vào trong chiếc xe hơi sang trọng, anh không biết biểu cảm trên gương mặt mình bắt đầu khó coi, càng không biết khuôn miệng xinh xắn tươi cười của mình giờ lại ám lấy điệu nhếch môi khinh thường của một ai đó xa lạ chẳng phải là anh.
"Ty!"
Đến mức mẹ phải lên tiếng gọi, nhưng mà những lời lẽ cay nghiệt trong tâm tư anh thật sự đã chiến thắng chút dịu dàng ấm áp của trái tim đó mất rồi.
"Mẹ thấy không… mẹ muốn con làm hòa với nó, nhưng nó đâu có muốn ngồi chung một quán với con! Chắc là mẹ đã nhìn sai người rồi đó, Nhật An cũng tầm thường ở mức đó thôi… làm sao cưỡng lại được cuộc sống sung sướng giàu sang mà không thay đổi bản chất kia chứ!"
"Ty à…"
"Hoặc cũng có thể nó trước giờ vốn là như vậy, chỉ vì không có cơ hội được sống thật với bản thân mình mà thôi!"
"Ty, sao con lại nói vậy… nếu Nhật An có bạn mới… mẹ nghĩ đó cũng là một chuyện tốt mà! Bạn thì chỉ đơn giản là bạn vậy thôi, kể cả có hẹn hò đi nữa… quan tâm gì đến chuyện giàu nghèo kia chứ?"
"Mẹ không hiểu được đâu, nó là bạn của con kia mà… mẹ không thấy chỉ mới có nhiêu đó thôi mà nó thậm chí còn không thèm nhìn mặt con, không thèm chào hỏi mẹ một lời đó sao? Mẹ đừng cứ giống như Tử Kỳ… lúc nào cũng bênh vực người ngoài như vậy!"
"Ty…"
Mặc những lời khuyên ngăn của mẹ còn chưa đủ đầy, đứa con vốn dĩ ngoan ngoãn kia bất ngờ đứng dậy bước ra khỏi bàn. Trước giờ Hàn Dương chưa từng có cư xử thế này, mẹ đương nhiên là hiểu rõ tính cách của con mình hơn ai hết chứ.
"…"
Nhìn thấy anh bất ngờ thay đổi, mẹ không thể nào trách giận được nhưng trong lòng lại canh cánh lo đến chuyện tâm lí của anh đã bị xáo trộn không ít. Nhất là sau tổn thương to lớn mà Minh Nghiêm đã để lại, Hàn Dương vào hiện tại không còn suy nghĩ đơn thuần và trong sáng như những ngày xưa nữa, chút hà khắc của anh có thể sẽ làm tổn thương người khác nhưng đồng thời tự bản thân anh cũng khiến cho mình tổn thương mà không hay biết.