[BL] U Mê

Chương 82: Thừa nhận.




Tác giả: HTS

---

Ngồi sau xe đợi anh gạt chống, hắn thầm cảm thấy chút "nổi điên" của Lam Tuyên từ lúc kéo mình ra khỏi trường vẫn còn nguyên đó. Thao tác gạt chống xe thường ngày của anh không mạnh thành tiếng như vậy, lúc nghiêng xe đợi hắn bước xuống cũng không khựng lại vài giây chờ đợi mà chẳng để tâm đến việc cởi nón bảo hiểm thế này.

"Aiza!"

Là hắn cố tình bám vào vai của anh để bước xuống xe, cũng là hắn cố tình cởi nón bảo hiểm của mình rồi đưa cho anh để xem thử biểu hiện của đối phương dành cho mình như thế nào. Mặc dù Lam Tuyên không từ chối việc đưa tay ra nhận lấy chiếc nón của hắn, nhưng ánh mắt của anh lại giống như đang liếc nhẹ. hắn nhận lấy thái độ như vậy thì chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ.

"Cái gì vậy? Nhìn người ta kiểu đó nữa chứ? Bộ ghét lắm sao?"

"Em đó!"

Lam Tuyên cũng không chịu nhường hắn một chút thái độ, anh bước xuống khỏi xe, tháo chiếc nón bảo hiểm của mình rồi đặt cả hai lên phần yên xe, điệu bộ khó chịu thể hiện qua từng thao tác nhỏ, hắn vẫn đứng bên cạnh chú ý quan sát và ngầm đánh giá. Nhưng có lẽ những đánh giá đó của hắn chỉ nên giữ ở trong lòng mà thôi, nói ra rồi kiểu gì cũng bị anh dùng ánh mắt thất vọng để mà đáp lại.

"Em làm sao? Em đang rất là bình thường luôn, anh cọc gì mà cọc hoài vậy?"

"Còn hỏi làm sao? Nếu như ngay từ đầu em chịu thẳng thắn từ chối Nhất Linh thì chuyện ngày hôm nay cũng đâu có xảy ra đâu!"

"Xảy ra?"

Trái ngược với cái cách Lam Tuyên đang rất bức xúc khi nói về vấn đề đó, Tử Kỳ bày tỏ một thái độ vô cùng kinh ngạc với anh. Hắn hỏi lại hai từ "xảy ra" bằng một giọng điệu ngạc nhiên khiến anh phải im lặng và thở dài. Rồi sau đó lại tiếp tục tra tấn cảm xúc của đối phương bằng những câu từ gợi đòn của mình.

"Sao lại nói là xảy ra nhỉ? Anh cứ làm như chuyện em được tỏ tình là thảm họa hay thiên tai gì vậy? Được người ta tỏ tình hoành tráng công khai ai mà chẳng thích… đổi ngược lại là anh xem anh có thích hay không?"

"Không!"

"Chậc, anh xem anh kìa… mặt mũi có được chút nhan sắc sao không biết cách sử dụng gì hết? Lúc nào cũng cau có khó chịu như ông chú tuổi ba mươi như vậy rồi làm sao mà có bồ? Anh cũng xem anh Linh mà học hỏi đi… nhìn anh mà em stress gần chết luôn đó!"

Không tiếc lời chê bai người ta thì thôi, hắn vừa quay lưng đi đã than vãn những câu từ lặp đi lặp lại, hạ thấp anh bao nhiêu thì cũng tâng bốc kể lể về Nhất Linh nhiều bấy nhiêu.

"Lúc mới vào trường em nghe người ta đồn anh Linh là 'sư phụ rèn' nên cũng cảm thấy tò mò… sau một thời gian tiếp xúc rồi thì mới thấy đúng! Anh Linh đúng là sư phụ bẻ thẳng thành cong luôn đó!"

"Nực cười, xu hướng tính dục là tự phát bởi cảm xúc… làm gì có chuyện bẻ hay là không bẻ?"

"Sao lại không? Trước giờ đối tượng của anh Linh luôn là trai thẳng đó thôi, quen biết nhau một thời gian rồi ai mà không đổ gục trước sự chu đáo và ân cần của anh ấy? Anh không biết thì đừng có mà thể hiện… thay vào đó anh thử học cách đối xử tử tế với người khác như anh Linh còn được! Người ta dịu dàng và tốt bụng… là đối tượng được biết bao người săn đón… nhìn lại anh thấy chán thật đó, ngoài cái mặt đẹp ra… một ngày anh cau mày hết tám chục lần luôn rồi!"

"Tình cảm chân thật là quá trình phát sinh bởi những biến cố, con người ta động lòng với nhau ở những giây phút đồng cam cộng khổ, chỉ có thời điểm trải qua gian nan nhất tình cảm xuất phát từ trong lòng mới là minh chứng cho sự rung động!"

"…"

Thoáng nghe qua những lời lẽ đầy cao siêu của anh, hắn quay lại dò xét đối phương bằng một ánh mắt khó hiểu. Tuy bản thân ghi nhận những điều anh nói không sai, nhưng hắn cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà mình lại muốn chọc điên Lam Tuyên thêm một lần nữa.

"Em thực dụng lắm… không hiểu nổi ba cái định nghĩa tình yêu của người trên trời như anh đâu nha! Em nói rồi… em chỉ rung động với người tốt mà thôi, thiên vị con gái một chút… nhưng nếu là con trai mà tốt như anh Nhất Linh thì em cảm thấy cũng đáng suy nghĩ đó chứ!"

"…"

"Mà anh đó, anh cũng hay quá rồi, tính ra em đang được người ta tỏ tình… tự nhiên anh đùng đùng chen vào rồi kéo em đi… còn nói xạo ở nhà có chuyện nữa chứ!"

"Đang thấy tiếc lắm hả?"

"Tiếc chứ! Anh không biết anh vừa phá hoại chuyện tốt của người ta sao? Nguyên cả hộp chocolate đặt riêng cho em mà em còn chưa kịp nhận hết nữa… ủa… hồi nãy nhớ có lấy hai ba cây cầm trên tay mà đâu rồi ta…"

Tên đáng ghét ấy loay hoay cúi xuống tìm lại trong từng chiếc túi nhỏ, sự trống không ở đó khiến cho nét đanh đá trên gương mặt của hắn ban đầu hóa thành buồn bã. Nhưng mà anh lại đổ thêm muối vào vết thương đó của hắn bằng một câu khẳng định không hề có thương tiếc gì cả.

"Anh vứt hết rồi!"

"Vứt?"

Mặc dù không biết Lam Tuyên dùng cách gì có thể vứt đi những que kẹo kia của mình, nhưng Tử Kỳ tin lời đối phương vừa nói, hắn đem chút tức giận thể hiện ra mặt, còn tiện tay đấm nhẹ lên ngực của anh một cái để mà bắt đền.

"Anh có bị điên không? Chó cắn anh hả… mẹ nó… từ chối thì từ chối nhưng cũng phải cho người ta ăn chocolate nữa chứ!"

"Muốn ăn chocolate hay là muốn ăn chocolate của thiếu gia Dương Nhất Linh?"

"Hỏi cái quần què gì kì vậy không biết!"

Mất đi vài que kẹo mà hắn đã cọc thế rồi, lời anh hỏi cũng không thèm để tâm phân biệt nữa. Chỉ hụt hẫng đem vẻ mặt giận dỗi kia nhìn đi chỗ khác, lầm bầm trách đối phương tàn nhẫn với mình nhưng lại không biết khóe môi của Lam Tuyên chợt cong cong nhẹ chính vì điều đó, anh không khó chịu trước mấy câu chửi hỗn của hắn, ngược lại còn lấy từ trong túi quần ra một que kẹo nhỏ, khiến cho hai mắt hắn bỗng sáng rực lên.

"Ủa?"

Nhận ra chút ưu ái đầy bất ngờ đó trên tay Lam Tuyên, Tử Kỳ lại dừng ánh mắt kinh ngạc của mình ở vài giây đầu tiên, hắn chuyển sang một chút nghi ngờ vì cấu tạo bên ngoài của que kẹo mà anh đưa cho.

"Sao… sao nó kì kì vậy?"

"Anh tự làm đó!"

"Tự làm?"

Thì ra là vậy, bởi ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hắn đã có cảm giác rất lấn cấn rồi. Trên tay anh là que kẹo nhỏ không rõ thương hiệu, chiếc vỏ bọc được cắt vuông vứt bằng giấy trong suốt, gói kín giữa phần giấy và kẹo là một đoạn băng keo màu vô cùng lạ mắt, lạ hơn nữa khi chiếc que cắm vào kẹo được làm bằng gỗ, nó trông giống như tận dụng từ những chiếc xiên que ở nhà.

"Anh làm hồi nào vậy?"

"Có ăn không?"

"Đương nhiên là ăn, chocolate mà anh tự làm chắc chắn phải ngon hơn hàng công nghiệp rồi!
Tử Kỳ lộ ra cái bộ dạng tham ăn, hắn dường như chẳng thèm để tâm đến chút bực tức vào ban nãy nữa. Nhận que kẹo do Lam Tuyên làm, hắn vội vàng cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài rồi đem mảnh giấy gói kẹo và miếng băng keo nhét vào túi áo của anh.

"Mà em có thắc mắc nha, em thấy anh dạo này lạ lắm… đối xử tốt với em như vậy… có phải có âm mưu gì không?"

"…"

Thật lòng anh chẳng biết mình nên trả lời câu hỏi của hắn thế nào mới phải, đúng là sự khác biệt đã diễn ra trong một khoảng thời gian rất dài, nhưng có lẽ một tên ngốc như Tử Kỳ thì mọi thứ chỉ trở nên thật khác lạ khi anh bày tỏ bản thân khó chịu nhiều hơn vào những lúc mà Nhất Linh làm mọi cách để có được hắn.

"Trước khi trả lời câu hỏi đó… anh cũng có điều này muốn em đích thân xác nhận!"

"Èo, sao mà anh hay vậy quá à!"

Hắn bĩu môi một cái, vốn dĩ định làm lơ rồi quay lưng đi nhưng Lam Tuyên lại nắm lấy vai của hắn giữ nguyên một lúc.

"Anh muốn biết em có thích Nhất Linh hay không?"

"Không phải ban đầu anh đã khẳng định em không thích anh ấy rồi sao?"

Nói đến đó, nửa đôi mắt liếc liếc của hắn khiến anh mừng thầm. Nghe giọng điệu có vẻ đã chán chẳng muốn nói thêm nữa rồi.

"Thì anh chỉ đoán thôi mà… đúng hay không cũng cần một lời xác nhận từ người trong cuộc nữa chứ!"

"Mà sao vậy?"

Tử Kỳ đem chiếc kẹo mút mút trong miệng, hắn vừa thưởng thức sự ngọt ngào mà anh dành cả tâm huyết làm ra vừa dò hỏi những ẩn ý không rõ ràng đằng sau dáng vẻ kì lạ của anh.

"Sao anh có vẻ quan tâm chuyện của em với anh Linh quá vậy ha?"

"…"

"Hồi nãy anh bước ra cản trở chuyện tỏ tình đó… em cũng thấy lạ lắm, bình thường anh đâu có xen vào chuyện của người khác như vậy…"

"…"

"Hay là…"

Nhìn hai cặp chân mày của hắn cau cau, đôi môi hồng be bé bắt đầu ngừng việc mút kẹo, Tử Kỳ đem que kẹo mút kia thay ngón tay trỏ chỉ về phía anh. Có lẽ hắn đang định hỏi ra một câu gì đó nhưng ngay khi bản thân còn chưa nói ra thành tiếng, Lam Tuyên đã nhanh miệng đồng thời đè lên câu hỏi của hắn.

"Hay là anh…"

"Anh không có thích Nhất Linh!"

"À há!"

Quả nhiên Lam Tuyên có thể đọc được những suy nghĩ còn chưa kịp nói của hắn. Phản ứng nhanh như vậy càng khiến Tử Kỳ thấy lạ lùng hơn. Hắn tròn mắt há miệng nhìn anh, nhưng lần này không kịp lên tiếng Lam Tuyên đã tiếp tục cho hắn một bất ngờ to lớn hơn.

"Anh đã có đối tượng rồi!"

"Hả?"

"Ý anh là… anh đã thầm thích người khác rồi, người đó không phải là Nhất Linh!"

"Vậy hả?"

Sao cái cảm giác đối diện với Lam Tuyên lúc này lại kì lạ nhỉ, hắn biết thừa bản thân là người vô cùng nhiều chuyện, hứng thú với chuyện của Lam Tuyên còn hơn cả niềm vui viết code nữa, nhưng sao lúc anh chủ động thừa nhận bản thân thích một người nào đó hắn lại cảm thấy không hề có phấn khích một chút nào cả.

"Ừm… chụt… chụt… chụt…"

Tử Kỳ giống như đang lơ đi, trong lòng hắn thầm nghĩ có lẽ mọi thứ không thú vị nữa là bởi vì sự thật đang được đối phương thừa nhận dễ dàng. Có lẽ nếu để hắn tự mò tìm ra… hắn sẽ cảm thấy hứng thú được biết tên người đó là ai hơn chứ?

"Em không có điều gì muốn hỏi anh sao?"

"Ờ… hai người thích nhau hả, hay là anh chỉ mới thích người ta thôi?"

Chiều lòng người đối diện bằng một câu hỏi lấy lệ cho qua, hắn liếc mắt nhìn hết một thể khoảng không gian ở xung quanh, thái độ xem như câu trả lời dù có là gì đi nữa cũng không hề quan trọng với sự chú ý của bản thân.

"Là anh thầm thích người đó!"

Mặc dù vậy, Lam Tuyên lại vô cùng tử tế với câu trả lời của mình. Hắn nghe qua vẫn cứ chứng nào tật nấy, đáp lại bằng những lời cà khịa vốn đã thay đổi sự khó chịu của Lam Tuyên thành một thói quen từ rất lâu rồi.

"Ồ… vậy cũng may mắn cho người đó quá rồi! Em còn tưởng ngoài thằng Khang ra, có đứa nào bị khùng hơn nó nữa chứ!"

"…"

Sao vậy nhỉ, càng nghe nhiều những chuyện anh kể hắn lại càng cảm thấy câu chuyện của anh thiếu đi một chút hấp dẫn nữa rồi. Thật khó tin là anh như vậy mà lại có thể rung động vì một ai đó.

"Rồi sao? Đưa em ra đây chỉ để thông báo chuyện đó thôi hả?"

Buông ra một thái độ hờ hững, Tử Kỳ quay lưng về phía của Lam Tuyên hắn đem que kẹo đang ăn dở ngậm vào trong miệng, giơ hai tay thật cao đón ánh nắng chiều. Có vẻ nắng Đà Lạt hôm nay lạ quá, sao lại khiến cho hắn cảm thấy trong người bứt rứt vô cùng vậy chứ?

"Chiều nay anh sẽ đưa người đó về nhà gặp mẹ!"

"Vậy luôn?"

Lúc này hắn cũng định quay lại thẳng thắn đề nghị một câu:

"Nói chuyện khác đi có được không?"

Bởi vì nghe đến đây tự nhiên chán phèo. Hắn thật lòng không muốn nghe nữa, nhưng lúc quay lại nhìn ánh mắt sáng rực của anh Tử Kỳ lại không có can đảm từ chối lắng nghe, hắn vô thức đổi cái suy nghĩ ban đầu bằng một câu thoại vô tri đến mức ngớ ngẩn trước mặt Lam Tuyên.

"Mà người đó là nam hay nữ? Em phải kêu là anh rể hay chị dâu?"

"Em đó!"

"Hả? 'Em' á? Sao 'em' được… anh lớn hơn mà, người yêu của anh em phải gọi là anh hay chị gì đó mới đúng chứ ta?"

Giờ đây anh cũng chẳng lạ gì trước chỉ số EQ mà đối phương sở hữu nữa rồi. Giữa một khung cảnh đẹp, giữa một chút biến động trong trái tim mình, nơi này còn có cả một chút hấp tấp duy nhất của bản thân nữa. Nhưng Lam Tuyên vẫn quyết định nói thật lòng, anh thấy mình không còn sợ hãi gì cả. Nỗi lo lắng sự thành công của Nhất Linh đã khiến cho anh trở nên dũng cảm nhiều hơn, đối diện với sự thật không còn thấy mình xấu hổ như trước kia nữa.

"Anh thích em!"

"…"

Ngắn gọn thừa nhận với Tử Kỳ, Lam Tuyên chỉ đơn giản nói ra một cách nhẹ nhàng như làn gió vừa nâng mấy cánh hoa bồ công anh bay lên.

"Người anh thích là em, là Tử Kỳ!"

Nhưng lại sợ đối phương không hiểu đúng ý của mình, anh diễn giải sự ngắn gọn ban đầu bằng một câu cụ thể hơn nữa.

"Anh… anh nói cái gì vậy?"

Biết là hắn nhất thời không "load" được những ngôn từ đầy thâm sâu này đâu mà. Nếu như trong một ngày ngắn ngủi có đến hai người tỏ tình với mình thì làm sao mà thở nổi kia chứ?

"Là… là… là sao?"

Cái biểu cảm ngơ ngác của hắn đáng yêu làm sao. Đáng yêu đến mức anh không chờ đợi nổi phản ứng tiếp theo, lợi dụng lúc thời gian và không gian trong tiềm thức của hắn đứng yên. Anh tới gần hắn thêm một chút, đem bàn tay ấm áp đặt lên vai hắn thật nhẹ, nhưng có sinh ra thêm lần nữa thì chắc hắn cũng chẳng ngờ. Chẳng ngờ bàn tay anh lại chầm chậm nâng gương mặt đầy ngơ ngác kia thả nhẹ xuống môi hắn một nụ hôn ngọt, ngọt hơn cả vị của chiếc kẹo vừa rơi từ bàn tay hắn xuống thảm cỏ xanh.

Anh muốn mình là người chiến thắng trong thử thách tỏ tình ngày hôm nay. Nếu Nhất Linh có sự hoành tráng đến mức choáng ngợp thì anh lại muốn dùng tất cả kín đáo để mà bày tỏ với hắn. Đúng lúc bờ môi của Lam Tuyên nhẹ nhàng chạm tới bờ môi của hắn, hắn thấy trong lòng mình nhịp nhàng những cánh bướm to và nhỏ, đủ màu sắc và còn đẹp hơn gấp nghìn lần những quả bong bóng của Nhất Linh.

"…"

Nụ hôn đó của anh như một phép màu, không có ngôn từ nào gọi là đặc trưng nhưng Tử Kỳ vẫn cảm nhận được những lấn cấn lúc ban đầu xuất phát từ đâu. Khoảnh khắc anh đem đầu mũi mình cọ nhẹ lên gò má hắn, hắn vẫn chưa sẵn sàng chấm dứt bầu không khí huyền diệu này nên mới cố ý túm cổ áo của anh.

"Tử Kỳ…"

Làm cho hắn bất ngờ thành công rồi đấy, nhưng bầu trời hôm nay đẹp lắm nếu chỉ có mình hắn bất ngờ thì hắn lại cảm thấy không vừa lòng một chút nào cả.


Mạnh tay túm cổ áo người ta như vậy, thay vì một cú đấm để cảnh cáo như những gì Lam Tuyên vừa mới mơ hồ hình dung, hắn lại biến cái chạm môi nhẹ ban nãy thành một nụ hôn sâu hơn.

Thình thịch.

Dù đó chưa hẳn là một câu trả lời chính xác của hắn, nhưng nếu như Tử Kỳ đã chủ động lúc tỉnh táo, Lam Tuyên ngại gì lại không làm tới bến chứ nhỉ?

Anh thích sự chủ động vô cùng táo bạo của hắn, thích rất nhiều nhưng vẫn không muốn bỏ quên cái ôm dịu dàng của mình dành cho đối phương. Những giấc mơ không muốn thức dậy rốt cuộc rồi cũng trở thành hiện thực, anh đã mơ cái ngày mình có thể thẳng thắn nói ra những điều này với hắn từ lâu lắm rồi. Bối cảnh nào cũng có, thời gian nào cũng có, địa điểm đôi khi là sân vườn ở căn nhà mới, hoặc cũng có thể tại một quán café nào đó, mới đây nhất thì anh lại nghĩ là trong thư viện.

Nhưng trong hàng trăm những giấc mơ được hình thành nên từ suy nghĩ và ao ước của anh, anh vẫn chưa từng nghĩ là mình sẽ nói thích hắn ở ngọn đồi thông, ngọn đồi được thiên nhiên ưu ái trải ra một thảm cỏ xanh thơ mộng thế này. Cũng chưa từng dám mơ Tử Kỳ sẽ đáp lại nụ hôn nhẹ của mình bằng những ngọt ngào vương vấn ra trên đầu lưỡi. Anh nghĩ mình sẽ bị hắn tát một cái thật mạnh hoặc là bắt buộc phải nghe lấy những lời mà trái tim anh không muốn nghe nhất.

"Tử Kỳ…"

Thế nên giờ đây anh có muốn vui vẻ nhiều hơn cũng không tài nào ngăn được những giọt nước mắt hạnh phúc đang chực trào ra nơi khóe mi kia.

"…"

Hắn dừng chiếc lưỡi ngang ngược đó để hé mắt thăm dò cảm xúc của đối phương, không nghĩ sự can đảm ban đầu của anh lại biến thành chút chạnh lòng vào đúng lúc bản thân hắn đang háo thắng nhất.


Đẩy Lam Tuyên tựa vào phần yên của chiếc moto, hai cơ thể có những quen thuộc trước kia lại va chạm vào vài nhịp cảm xúc khó tả mất rồi.

"Tính lừa em à?"

"Anh không lừa, không phải em cũng cảm thấy anh rất lạ mỗi lần muốn xen vào chuyện giữa em và Nhất Linh sao? Đây là câu trả lời của anh…"

"…"

Nhìn vào đôi mắt ngấn lệ kia, hắn cố nhìn thật lâu nhưng đầu lại trống rỗng không có bất kì một suy nghĩ nào lóe lên. Ít ra hắn chỉ có thể cảm nhận được bản thân không còn khó chịu như lúc Lam Tuyên mập mờ chuyện anh ấy đã thích người nào đó.

"…"

Thật ra hắn muốn quay mặt đi, không phải bởi vì những chuyện vừa được nghe quá khó chấp nhận, chỉ là hắn không muốn mình động lòng vì những giọt nước mắt của anh.

"Em à!"

Nhưng Lam Tuyên lại sợ cái quay lưng đó của hắn, chỉ cần thoáng nhìn thấy người kia có ý định muốn rời bước, chút trầm ấm trong giọng nói anh đã vội hóa thành run run.

"Nghe anh nói một chút được không?"

"…"

Anh vội đứng bật lên, vội nắm lấy bàn tay của hắn mà giữ thật chặt. Hình như suốt một thời gian dài bên nhau, đây là lần đầu tiên anh nói thật nhiều và cũng mong muốn hắn nghe trọn từng câu từng chữ không bỏ sót lại một điều gì cả.

"Tử Kỳ… mặc dù anh đã cố gắng nói ra sự thật này với em bằng một trạng thái tích cực nhất rồi… nhưng anh biết điều này không hề dễ dàng chấp nhận một chút nào cả… anh cũng không nói ra vì muốn nghe lời hồi đáp của em.. anh chỉ đơn giản là muốn em biết được sự thật…"

"Từ khi nào vậy?"

"…"

Giọng điệu lạnh lùng đó của hắn khiến anh rơi vào giữa một khoảng trống mất đi khẳng định. Anh mơ hồ không biết nên trả lời câu hỏi đó bằng mốc thời gian nào cho chính xác. Nhưng nếu xét về cảm xúc của bản thân dành cho Tử Kỳ, có lẽ anh chắc chắn rằng mình thích hắn từ một thời gian sớm hơn lúc mình nhận ra.

"Hồi nhỏ…"

"Cái gì?"

"Không phải là gần đây… có lẽ em cũng không nhớ đâu… hình như bắt đầu từ lúc em chuẩn bị sang Mỹ!"

"Không phải anh ghét em lắm sao? Hồi đó sau khi em đi Mỹ… mấy lần gọi điện về đều muốn gặp anh… nhưng mà mẹ nói anh không muốn nói chuyện với em!"

"Em còn nhớ?"

Không phải hắn dễ quên như vậy, hắn vẫn nhớ lúc mình rời đi Lam Tuyên đã u uất cả ngày, mẹ nói anh không muốn tiếp chuyện điện thoại với hắn, anh cứ trốn trong phòng rồi viện cớ bận tô màu hoặc là xếp giấy để hắn không làm phiền đến mình nữa.

Ở bên Mỹ hắn cũng bắt đầu quá trình trưởng thành riêng của bản thân, ngày qua ngày đã cất đi khoảng thời gian từng thân thiết với Lam Tuyên hồi nhỏ, mãi rồi còn nghĩ bản thân xa lạ với anh lắm kia chứ.

"Hồi đó… khó khăn lắm anh mới quen được với mấy trò quậy phá em bày ra! Em từng hứa sẽ không đi Mỹ… nhưng lúc người lớn dụ rằng ở bên đó có những thứ này thứ kia… em đồng ý đi luôn mà không nhớ gì đến lời đã hứa với anh!"

"Vậy nên anh giận em, tuyệt giao với em luôn?"

"…"

Ngắm nhìn đôi mắt kia khẽ liếc nhẹ mình, hắn có cảm giác Lam Tuyên được thu nhỏ lại bằng cái hồi hai đứa mới quen biết nhau.

"Vậy rốt cuộc là anh đã thích em từ lúc nào?"

"…"

"Chẳng lẽ con nít ranh mới tí tuổi mà biết yêu rồi ba?"

"Không phải biết yêu lúc đó, nhưng mà từ lúc đó đã quy định đối tượng của bản thân có những đặc điểm riêng rồi… sau này khi lớn lên, anh vẫn luôn suy nghĩ về em mỗi lần bản thân phân vân giữa việc đi tu hay là sẽ thích một người!"

"Đặc điểm riêng? Nghe cũng thú vị đó, vậy rốt cuộc là anh thích điểm riêng nào của em?"

"Tự nghĩ đi!"

"Ơ…"

Người ta xấu hổ quay mặt đi, phút căng thẳng đang chìm dần xuống nên bàn tay cũng hơi hơi buông nhẹ tay hắn.

"Em đẹp trai, học giỏi, hoạt bát, dễ gần… tốt bụng… ài… nói vậy anh thích hết, tại em thấy em tốt quá trời luôn mà!"

"Tốt?"

Hạ giọng hỏi lại hắn điều đó, Lam Tuyên dường như rất muốn mỉa mai thêm bằng những điều mình đã ấn tượng với hắn ta từ lúc ban đầu.

"Tốt mà tùy tiện hôn người khác, tùy tiện hứa hẹn, tùy tiện quên đi… tùy tiện xem người ta như trò đùa của bản thân mình sao?"

"Nói vậy… anh chú ý đến sự phóng khoáng bẩm sinh của em đó hả?"

"Không hề!"


"Thừa nhận đi mà!"

Hắn bất ngờ nắm lấy tay anh, bất ngờ còn tiến tới hôn lên môi anh.

"Thích em từ lúc em hôn anh hồi nhỏ chứ gì?"

"Không hề!"


Bởi vì sự thiếu thành thật này, có lẽ hắn nên nhân đôi rồi nhân ba lực tấn công lên gò má đối phương để mà trừng phạt mới phải.

"Hồi đó em cũng thích anh lắm… muốn cưới anh làm vợ quá trời, hehe… nhưng mà mẹ lại nói với em anh là con trai! Hồi đó em còn tưởng con trai với con trai cũng có thể cưới nhau nữa chứ! Xu cà na quá…"

"…"

"Không ngờ lớn lên anh lại cao hơn em, hồi nhỏ thì lầm lì nhưng được cái cũng dễ dụ… dụ đi chọc chó vui quá trời, lớn lên thì đẹp trai lạnh lùng… vậy mà nhìn cái mặt khó ở thấy ghét… nói ra câu nào câu nấy toàn là chặn họng người ta!"

"Em cứ suy nghĩ đi…"

"Hở?"

Nhìn những biểu hiện tích cực này của hắn mà anh không dám mừng vội. Chỉ muốn để lại cho hắn ta một khoảng thời gian cùng mình trải nghiệm, có lẽ lời xác nhận chậm chạp một chút với anh sẽ đáng giá hơn một sớm một chiều. Anh biết mình sợ nhất là sự nông nổi của hắn, sợ những lời nói lúc cao hứng không kiểm soát được.

"Mối quan hệ của chúng ta… có lẽ cũng sẽ hơi khó khăn một chút! Nhưng dù câu trả lời của em ra sao… anh hứa sẽ tôn trọng đến cùng!"

"Ài… thôi, để chuyện đó qua một bên được không? Bình thường em tán gái cũng chỉ là vui nhất thời… em còn ham chơi lắm, chưa có muốn xác định yêu đương lâu dài… với lại dạo này đang muốn tập trung học sâu hơn về đồ họa nữa…"

"Anh hiểu rồi!"

Đưa cho hắn thêm một que chocolate do mình tự làm, anh mỉm cười để sự trăn trở trong lòng của hắn hóa thành mây trời nhè nhẹ trôi đi.

"Anh cũng chỉ là muốn nói ra vậy thôi, muốn em biết… anh vốn không hề xem em là em trai!"


"Có tin nhắn kìa!"

Chẳng từ chối que kẹo anh đưa, nhưng có phải hắn đang dùng sự phớt lờ để từ chối đi những lời thật lòng của anh hay không?

"Ừ…"

"Ai vậy?"

"Mẹ nhắn!"

"Mẹ nói gì đó?"

"Mẹ nói anh hai đưa Rin tới chơi… dặn anh mua thêm đồ ăn để nấu bữa tối!"

"Ò… vậy về luôn đi… let's go!"

"…"

Nói với hắn những lời thật tâm, bảo rằng mình không trông đợi gì đến câu hồi đáp kể ra cũng chẳng đúng lắm. Rõ ràng anh rất mong đợi chứ, rõ ràng anh cần nhiều hơn sự thơ ơ thế này.

Thà rằng đó là câu từ chối.

Không phải thay thế bằng cái cảm giác lênh đênh giữa mông lung, không thấp thỏm lo sợ một ngày hắn chẳng nói câu tạm biệt mà lại chia xa.

"…"

Suốt dọc đường chở hắn về nhà, mấy lần anh cố tình thắng gấp cũng chẳng có lấy lần nào hắn để cho mình va vào lưng anh. Khoảng cách vô hình đó khiến tâm trạng của Lam Tuyên chùn lại, làm cho tấm chân dung mẹ chụp hai đứa trên đồi cỏ xanh trước căn nhà mới cũng không có lấy sự vui vẻ nào trên gương mặt anh, mặc dù Tử Kỳ ở bên cạnh đã cố gắng bày trò chọc vào mũi đối phương một cái, hắn toe toét tươi cười trước mặt của mẹ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.