Tác giả: HTS
---
Đúng như những gì anh và hắn dự đoán, anh hai và người bạn chưa từng thân thiết chỉ có mặt trước Minh Nghiêm một khoảng thời gian rất ngắn. Nhưng có vẻ so với lo lắng của hắn thì mọi chuyện bình ổn hơn rất nhiều, một phần hắn nghĩ có lẽ do tuổi tác anh Nghiêm cũng chững chạc hơn, chẳng thể ở trước mặt ba mẹ lại đi ghen tuông một cách thái quá với nhân vật kia. Nên suốt khoảng thời gian chạm mặt ban đầu, Minh Nghiêm chỉ tập trung phụ giúp gia đình của anh trong việc hướng dẫn các bạn nhân viên dịch vụ sắp xếp đồ đạc, hoàn toàn không có lấy nửa lời bắt chuyện với cậu "người yêu" trước mặt tất cả mọi người.
"Anh Tuyên…"
Điều đó khiến Tử Kỳ cảm thấy khó hiểu, hắn không biết chỉ bỏ nhà đi cùng anh vài ngày mà chuyện lớn gì đã xảy ra vậy chứ? Đứng trong bếp ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, thấy hai người họ giữ khoảng cách với nhau bản thân tự nhiên tò mò đến mức chẳng thể cầm lòng nổi.
"Sao?"
Lam Tuyên lại có vẻ rất tập trung vào trong chuyện nấu nướng, anh chỉ mày mò cách sử dụng của căn bếp mới, không hề giống như hắn thỉnh thoảng lại để ý đến mấy người yêu nhau.
"Anh có thấy anh hai với anh Nghiêm kì kì không?"
"…"
Đợi hắn nói ra ý lòng rồi, anh cũng nâng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, thấy một người loay hoay với công việc riêng của mình, người còn lại thì có vẻ bận rộn hơn với cậu bạn học cùng khối. Thế nhưng trước đó anh hai chẳng nhắn vào trong nhóm gia đình báo trước việc sẽ đưa bạn tới chơi, thậm chí hai người họ còn thân mật giải thêm mấy đề cương của trường mà không đoái hoài gì đến việc nhà bề bộn.
"Kệ họ đi!"
Với cái tính ít khi đố kị của mình, Lam Tuyên chỉ muốn tập trung vào công việc được mẹ giao cho từ sớm, anh không tiếp thêm lời của hắn cốt cũng chỉ vì không muốn hắn quá ư hà khắc với hành động của anh hai. Thế nhưng Tử Kỳ bản tính vốn dĩ khá thẳng thắn, hắn dạo tới dạo lui mấy vòng thì bắt đầu thấy chướng mắt, miệng cũng nhanh nhẹn hỏi thăm thử một câu.
"Ủa anh hai… nhà còn đang dọn dẹp chưa xong, sao anh không phụ anh Nghiêm đi… cứ ngồi đó lo giúp anh Rin giải đề cương như vậy, chút nữa ba nói chuyện với bên chủ thầu xây dựng xong rồi ba xuống ba thấy… lỡ ba la rồi sao?"
"…"
Câu góp ý của hắn cắt ngang lời giảng của anh và sự chăm chú mà cậu bạn học bên cạnh đang dồn vào tờ đề cương còn dang dở kia. Thấy ánh mắt anh hai nhìn mình tỏ ra không hài lòng với lời nhắc nhở ấy, hình như đây cũng là lần đầu hắn chạm vào ánh mắt anh mà lại cảm thấy lạ lùng như vậy.
"Sao ba lại la anh nhỉ?"
Anh hỏi lại như vậy làm hắn khó nghĩ ra câu trả lời, nhưng có lẽ chính sự im lặng của hắn khi đó đã khiến cho tầm nhìn của Lam Tuyên bên trong căn bếp bất ngờ hướng ra.
"Anh đang giúp Rin giải đề cương, mấy đề trước cũng nhờ anh giúp nên Rin thi thử đạt kết quả tốt… nhưng mà… Kỳ nói anh làm vậy ba sẽ la, anh không biết tại sao mình lại bị la?"
"Thì… ý em là…"
Hắn tự nhiên lại ấp úng trước những câu từ chưa kịp sắp xếp ở trong đầu. Nhận lấy một thái độ vô cùng xa lạ từ anh, từ người anh mà hắn còn hi vọng nhiều vào sự hiểu chuyện hơn là Lam Tuyên.
"Ý em là anh Nghiêm thì phụ nhà mình dọn dẹp, anh Tuyên còn đang nấu ăn… nhưng anh hai lại cứ bận bịu với anh Rin như vậy…"
"Tử Kỳ, hôm nay em làm sao vậy?"
Đến lần ngắt lời này của anh, hắn cảm thấy tim mình tự nhiên đập nhanh hơn hẳn, có lẽ hắn hồi hộp chờ đợi một lời đáp trả từ phía anh hai, nhưng trước đây bản thân chưa từng có cảm giác này nên mới ngỡ ngàng xa lạ thế kia.
"Dọn nhà mẹ cũng thuê dịch vụ rồi, thật ra anh Nghiêm đến chơi thôi cũng được, đâu nhất thiết phải đụng tay vào! Còn Lam Tuyên nấu ăn trong bếp… chẳng phải em mới nên là người vào phụ nó sao? Cái gì anh với Tuyên cũng làm hết rồi, đến lượt em sẽ làm cái gì?"
"Em…"
"Anh đang giúp Rin, còn vài câu nữa sẽ xong… em cắt ngang như vậy anh thấy không hay đâu!"
"Dạ…"
Người kia nói xong lời chỉ trích với hắn thì cúi xuống ngay, miệng chẳng hé lấy một nụ cười, hoàn toàn khác xa với thái độ thân mật gần gũi khi giảng đề bài cho Rin.
"…"
Lúc mà hắn chầm chậm quay đi, trong lòng hắn nóng ran nhưng chẳng phải cái cảm giác tức giận mỗi lần bị Lam Tuyên la mắng của trước kia.
"Sao vậy?"
"Anh hai la em…"
Đối diện với bộ mặt nghiêm túc của anh hai rồi, cả cái giọng điệu chẳng hề nể nang gì trước mặt tên Rin như vậy. Tử Kỳ xem ra lại tủi thân nhiều hơn những lúc Lam Tuyên nặng lời với hắn. Có khi hắn ngược ngạo hiểu rằng:
Ít ra dù anh Tuyên có chửi lớn tiếng, thì vẫn dễ nghe hơn cái cách anh hai nói chuyện nhẹ nhàng… mà lại đấm vào lòng thế này…
"Thiệt tình…"
Hắn mếu máo ôm lấy cánh tay Lam Tuyên, tựa đầu vào vai anh để nói ra những điều mà bản thân tin là sẽ có đồng cảm.
"Em chỉ thấy bạn trai của anh hai cứ chạy tới chạy lui lo chuyện nhà mình, mà anh hai thì cứ ngồi đó giải đề với anh Rin nên em nhắc anh hai thôi..."
"Anh nghe rồi…"
Người kia lại dịu dàng cắt ngang lời hắn bằng một câu nói, nói ít thôi nhưng lại để hắn hiểu được bản thân đã dõi theo những việc hắn vừa làm thế nào.
"Anh hai đang tập trung sẽ hơi khó tính một chút… nhưng chắc anh hai không có ý gì đâu!"
"Không có ý làm sao nói ra được những lời đó? Anh hai làm như em ở nhà không bao giờ làm gì hết á!"
"Anh hai không thường xuyên ở nhà… đương nhiên không thể biết mỗi ngày em rửa chén đều làm rơi bể vài cái, lau nhà thì trượt chân té, hút bụi thì để máy nóng đến mức CB tự cúp, bấm máy giặt cũng quên bỏ nước xả với nước giặt… rồi…"
"Nè nè…"
Biết là anh đang cố tình kể những việc hắn làm mỗi ngày để "khen ngợi" đó, nhưng sao càng kể ra thật nhiều hắn lại càng muốn mình mau chóng bịt miệng anh lại cho xong.
"Ưm… ưm…"
"Anh im đi… anh đang khen hay đang chửi em vậy hả?"
Khoảnh khắc Tử Kỳ chồm tới đem tay mình che miệng anh lại, có một ánh mắt đầy cưng chiều hướng về phía hắn, hắn không biết mình có nhìn lầm hay không, nhưng hình như sự thật là vậy.
"…"
Một sự thật từ nét tươi cười toát ra nơi đuôi mắt của Lam Tuyên khiến cho trái tim hắn nhanh chóng không còn tủi thân giống như lúc nãy. Chỉ có điều khi anh nghiêng đầu hướng tầm mắt về phía hắn, hắn lại ngơ ngác vì những cảm xúc rối bời trong lòng mình lúc này, không biết phải nói lời cảm ơn hay phải nói ra lời xin lỗi hoặc là một câu từ nào đó để bản thân diễn giải được với anh.
"Thích anh Tuyên quá đi à…"
Cuối cùng hắn – cái tên ngốc xít đó lại dùng những lời lẽ vô tư đến như vậy mà nói với anh.
"Tuy là anh Tuyên lúc nào cũng cọc, cái mặt khó ưa thật… nhưng mà cũng có lúc dễ thương chứ bộ!"
"…"
"Anh có cần em giúp gì không? Nhặt rau, rửa thịt hay là vo gạo gì đó…"
"Thôi đừng có phá, em lo cho anh Nghiêm như vậy sao không phụ anh ấy dọn dẹp phòng của anh hai đi! Lúc nấu ăn anh cũng cần tập trung nữa đó!"
"Èo…"
Bị người ta từ chối khéo rồi thì thôi, hắn uể oải nhấc từng bước một lên từng bậc thang, thẳng hướng cánh cửa phòng anh hai mà vào. Ở đó hiện tại không còn nhân viên của dịch vụ dọn dẹp nữa rồi, chỉ thấy bóng dáng của Minh Nghiêm đang cẩn thận sắp lại từng quyển sách, tỉ mỉ trang trí kệ sách của Hàn Dương bằng sở thích của đối phương. Nhưng tại sao mà hắn đoán được điều đó, thì cũng có câu trả lời rõ ràng trên màn hình của chiếc ipad mà Minh Nghiêm vẫn xem tới xem lui từ nãy đến giờ.
"Ố… anh Nghiêm chụp lại phòng cũ của anh hai hả?"
"Ớ…"
Bị người ta bắt gặp giữa khoảnh khắc tập trung đó, anh giật mình vô tình làm rớt mấy quyển sách xuống dưới chân.
"À… mẹ có hỏi Ty, em ấy bảo muốn sắp xếp giống như cũ nên anh chụp lại…"
"Dạ, vậy để em phụ anh một tay cũng được!"
"Thôi, em có bận gì thì làm đi… anh làm chỗ này nữa là xong rồi đó!"
Mặc dù câu từ chối đã nói ra rồi, nghe thì hắn cũng đã nghe rồi. Thế nhưng trong lòng hắn không có ý định chỉ giúp đỡ suông, hắn muốn thử nói chuyện, thử lắng nghe xem hai người họ có chuyện riêng gì mà thái độ anh hai hôm nay khác lạ đến mức như vậy.
"Tuần này anh hai thi thử… qua tuần sau là tổng kết năm luôn rồi, trước khi thi tốt nghiệp chắc anh Nghiêm cũng đưa anh hai đi đâu đó du lịch cho khuây khỏa chứ ha?"
Có lẽ ngay thời điểm mà hắn bước vào căn phòng, người từng trải như Minh Nghiêm đây cũng biết ý định của hắn là gì rồi đó. Nhưng điều khiến cho anh cảm thấy thán phục, là dù hắn có muốn khai thác thông tin đi nữa, cách dẫn dắt câu chuyện khéo léo như vậy thật đáng khen ngợi trong lòng một chút.
"Anh cũng muốn, vốn dĩ định sẽ đưa Ty đi chơi biển cho khuây khỏa trước khi thi… nhưng mà hôm thứ bảy vừa rồi anh với em ấy có chút chuyện, hiện tại chắc là Ty vẫn còn giận anh cho nên…"
"Vậy á…"
Giọng điệu vờ như chẳng biết gì của hắn kể ra cũng hay ho lắm, rõ ràng chỉ cần nhìn biểu cảm của anh với anh hai lúc chạm mặt nhau thôi, hắn cũng đoán ra được là hai người họ có chuyện gì đó rồi mà.
"Chuyện thế nào… có thể kể cho em nghe không? Em nghĩ em có thể khuyên anh hai đó!"
"…"
Nhận được sự quan tâm từ hắn, Minh Nghiêm chỉ lặng lẽ mỉm cười, anh chăm chú xếp mấy món đồ trang trí lên chiếc kệ mới, chuyện khó nói như vậy cũng chẳng biết mình nên bắt đầu nói thế nào cho phải.
"Nói với em thì cũng được thôi… nhưng mà anh nghĩ để cho Ty nói ra chắc sẽ hay hơn, trong chuyện này… anh chỉ có thể khẳng định anh chính là người sai, nhưng nếu đem chuyện đó nói ra với em, tâm sự bằng góc độ của anh… anh lại sợ mình không có đủ công tâm!"
"…"
Những lời tử tế này…
Hắn lắng nghe thoáng qua rồi nhìn vào trong ánh mắt đượm buồn của người đối diện. Kể cả khi người đó nhận sai, hắn cũng cảm thấy số tình cảm lớn lao trong lòng đối phương dành cho anh hai thật sự rất rất trọn vẹn.
"Anh cứ nói đi, em cũng công tâm lắm không phải là người hay phán xét sự việc từ một phía đâu mà!"
Tử Kỳ dựa lưng vào kệ sách, hắn muốn đứng ở góc độ đối diện anh như vậy, thử đoán xem trong từng lời kia có bao nhiêu sự chân thành, bao nhiêu mong muốn để cho hắn lắng nghe câu chuyện một cách công tâm. Nhưng phải mất một lúc rất lâu Minh Nghiêm mới chịu mở lời kể rõ với hắn, có lẽ trước đó anh ấy đã phải suy nghĩ thật kĩ rồi mới chọn cách trình bày này thì phải.
"Anh đưa Ty đến party của một người bạn… lúc uống quá chén… anh có cảm giác giống như mình bị ai đó chuốc thuốc vậy! Vừa không kiềm chế được cảm xúc… vừa ảo giác nhìn Ty thành Tú… sau đó anh đã có hành động xúc phạm khiến Ty tổn thương…"
Lời đến đó bỗng dưng nghẹn lại, hắn thấy khóe mắt của Minh Nghiêm đỏ lên rồi rơi xuống một giọt đầy hối hận, nhưng bản thân chẳng kịp mở lời ủi an, người kia đã tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở như thể sợ tiếng khóc của chính mình cản ngăn đi dòng tâm sự muốn được nói ra.
"Không phải anh không muốn quên đi Anh Tú… nhưng cậu ấy đối với quá khứ của anh giống như một vết sẹo vậy, anh càng muốn quên… thỉnh thoảng lại sẽ vô thức nhớ về. Anh biết mình như vậy không đúng một chút nào hết, anh cũng biết đó là lí do khiến Ty dễ dàng rời xa anh hơn… nhưng lại chẳng hiểu sao bản thân cứ bất lực đến như vậy…"
"…"
Lắng nghe xong rồi, đúng là hắn cũng chẳng biết mình nên đứng về phía của ai mới phải. Một người là anh hai hắn, một người thì có lẽ chẳng gọi là gì cả…
Chẳng là gì nhưng hắn cũng hiểu Anh Tú đối với Minh Nghiêm chính là một dạng tổn thương, tổn thương đó rơi vào khoảng thời niên thiếu, khi trái tim yêu đương còn mỏng manh quá, vốn chẳng thể chịu nổi cú sốc mất đi người mình từng yêu thương nhất. Minh Nghiêm cũng có điểm giống hệt Lam Tuyên, nếu không gặp được người có đủ ấn tượng để hiện tại che lấp đi quá khứ, dễ gì lại có thể dễ dàng quên được những vết thương lòng to lớn như vậy.
Cơ mà…
Anh Tuyên đã gặp được người đó rồi hả ta?
Hắn tự suy nghĩ những điều đó trong đầu, tự hỏi mình xem anh của hắn rốt cuộc đã gặp được ai? Dạo gần đây chẳng phải Lam Tuyên không còn thói quen khép mình lại giống như trước kia nữa hay sao?
"Em im lặng lâu như vậy… có phải cũng thấy anh thật khó tha thứ đúng không?"
"Không…"
Bởi vì người kia hỏi thêm một câu nữa, ngay cái lúc đầu hắn còn đang bận nghĩ về một người khác. Hắn cũng chẳng biết cảm xúc của mình vào lúc đó ra sao, chỉ thấy chút đáp lời cộc lốc có vẻ chẳng hay, Tử Kỳ vội mỉm cười rồi chạm vào vai đối phương một cái với sự chân thành.
"Em nói thật lòng nha… em thấy anh đáng thương nhiều hơn đáng trách! Nếu anh hai thật sự yêu anh… vào cái lúc chuyện xảy ra đó có lẽ cảm xúc đầu tiên đương nhiên là sẽ rất giận, nhưng rồi thấu cảm được sẽ thấy rất thương… cuối cùng chuyện chỉ đơn giản là một kẻ tổn thương vô tình lại làm tổn thương người khác mà thôi!"
"…"
"Nếu anh hai không thể tha thứ cho anh… có nghĩa là anh ấy chưa thật sự yêu anh nhiều đến mức đó đâu!"
"Tử Kỳ…"
Hình như những lời nói đầy chân thành kia vừa chạm vào dòng suy nghĩ nào đó tương đồng trong tâm trí anh. Nó khiến anh nghẹn lại một chút nước mắt chẳng thể trào ra, khá khen cho cậu nhóc mà anh đã chẳng xem thường dù chỉ một chút. Tử Kỳ thỉnh thoảng sẽ làm cho người khác ngạc nhiên đó chứ.
"Anh sao vậy?"
Minh Nghiêm đổi dòng nước mắt kia bằng một nụ cười mãn nguyện, nụ cười đầu tiên suốt mấy ngày vừa qua khi chuyện xảy ra. Anh đem bàn tay to thô đó của mình vuốt vuốt mái tóc của hắn, cảm thấy hắn thật sự rất đáng ngưỡng mộ.
"Em đúng là hiểu chuyện thật đó!"
"…"
"Người yêu của em sau này chắc chắn sẽ là một người vô cùng hạnh phúc!"
"Ha… vậy anh Nghiêm có muốn đổi đối tượng không? Em tác hợp cho hai người luôn cũng được… nhìn hai người tình thương mến thương như vậy cũng hợp nhau dữ lắm đó!"
"Ty?"
Không biết từ khi nào anh hai của hắn đã xuất hiện trước cửa phòng, đứng hồi lâu ở đó để lắng nghe những lời hai người họ trao đổi với nhau. Mặc dù hắn không cảm thấy chuyện đó có gì đáng để lòng bận tâm. Nhưng cái vuốt tóc quen thuộc mà Minh Nghiêm thường dành cho anh hai hắn, hắn cũng khéo léo dứt khoát tránh né đi, không muốn có sự hiểu lầm nào diễn ra ở đây.
"Anh hai, anh nói gì mà nghe mắc cười quá vậy…"
"Mắc cười sao bằng chuyện người yêu của anh vuốt tóc khen ngợi em trai của anh hiểu chuyện này nọ?"
"Ủa… em thấy nó bình thường mà!"
"Vậy em có muốn thay thế anh hai của em, làm người thay thế Anh Tú của ổng không? Anh sẵn sàng đó!"
"Ty!"
Sự tức giận đã dần khiến cho đôi mắt vốn dĩ hiền lành của anh chuyển sang một dạng biểu cảm khác rồi. Hắn thì chẳng có đủ dịu dàng như là Minh Nghiêm, nếu đối phương chỉ nhẹ nhàng đặt quyển sách lên kệ rồi nắm tay anh muốn giải thích những chuyện vừa xảy ra, hắn lại đem quyển sách vứt xuống dưới đất một cách thật mạnh, mạnh đến mức tiếng vang của nó khiến cho anh hai giật mình nhìn hắn.
"Nếu anh không muốn làm người thay thế nữa vậy sao anh không chia tay đi? Nếu anh cảm thấy khó khăn để thông cảm như vậy, chỉ cần anh buông tay là được thôi mà! Anh vẫn nắm lấy sợi dây đó, tỏ ra mình nhân từ với tình cảm của người ta như vậy để làm gì chứ? Để rồi anh không thể chấp nhận quá khứ của người yêu anh, lúc nào cũng tự đem chính mình ra để so sánh với người đã khuất, biết rõ anh Nghiêm cũng chỉ vì tổn thương nên mới khó lòng quên đi chuyện cũ… nhưng anh chỉ xem trọng cảm xúc của anh, xem trọng tổn thương của anh, xem trọng cái tôi của anh… anh không thấy như vậy là ích kỉ lắm hay sao?"
"Tử Kỳ!"
Những lời lẽ của hắn khiến anh bất ngờ, bất ngờ đến mức cái nghẹn đắng thúc giục những dòng nước mắt ngập tràn khóe mi. Bởi vì đối với chuyện Minh Nghiêm và anh, trước giờ anh chưa từng phải nghe những câu từ này một lần nào cả.
"Anh bất ngờ lắm hả? Cũng đúng thôi… bởi vì trước giờ anh chỉ tâm sự với anh H, lúc nào anh H cũng là người đứng về phía anh, lúc nào người nhẹ nhàng khuyên bảo và ủi an anh cũng là anh ấy… em cũng biết chuyện mâu thuẫn này giữa anh và anh Nghiêm đã kéo dài được một thời gian rồi mà! Đến hiện tại, anh và anh Nghiêm chưa chia tay chắc cũng nhờ anh H nói cho anh nghe những lời khuyên nhẹ nhàng…"
"…"
"Không giống như em, nếu là em… em sẽ khuyên chia tay cho rồi! Anh Nghiêm đối với anh rất tốt… duy chỉ có một chuyện không tốt là quá khứ của anh ấy mà thôi, nếu anh là một nửa có đủ yêu thương để chữa lành cho anh ấy… chắc Anh Tú là ai anh ấy cũng quên mất rồi! Đằng này anh là một người sống sờ sờ ra đó, mỗi ngày anh đều có cơ hội che lấp đi một hình ảnh vốn không còn nữa… nhưng mà anh có làm được đâu?"
"Tử Kỳ… em đừng nói nữa!"
Cuối cùng người ôm lấy đối phương vào lòng, dùng đôi bàn tay đó che trọn hai tai của anh ngăn cản đi những lời tiêu cực mà Tử Kỳ vừa nói ra lại là Minh Nghiêm. Mặc cho anh có khóc nấc lên giữa những vẫy vùng, người đó vẫn nhất định không chịu buông ra.
"Anh khóc cái gì? Nếu cảm thấy em nói không đúng thì anh cứ chửi em đi! Em ghét nhất cái kiểu mà bắt con tép để nhử con tôm như anh đó! Rõ ràng biết anh Rin cũng chẳng hề tốt đẹp gì… lúc giận hờn người yêu lại đem người ta ra làm mồi nhử! Nếu người đó mà thật sự tốt… cũng không dễ dàng gì trở thành con mồi của anh! Trên đời này, những người thật sự tốt họ không muốn làm kẻ thứ ba chen vào mối quan hệ của người khác đâu anh!"
"Anh xin em đó Tử Kỳ… em còn nói nữa, Ty khóc như vậy chút nữa ba mẹ mà biết thì sẽ không hay đâu!"
"…"
Bởi vì câu năn nỉ của Minh Nghiêm còn nhắc đến cả ba và mẹ, hắn cũng nhớ đến ngày hôm nay là ngày vui vẻ của cả gia đình. Nói xong những gì mình đã suy nghĩ rồi, hắn muốn bàn giao anh hai lại cho người mà hắn có đủ tin tưởng, nhưng cũng không phải không buông ra câu chỉ trích nào đối với người đó.
"Còn anh nữa… nhắm không yêu anh hai của em cho tử tế được thì nghỉ đi nha!"
"Anh biết rồi, anh xin lỗi…"
"Xin lỗi anh hai của em kìa!"
Cái thái độ dữ dằn của hắn cá tính như vậy sao mà quen quá. Anh cũng chẳng biết đã từng nhìn thấy ở đâu nữa, lúc tấm lưng của hắn dứt khoát quay đi, chỉ còn vòng tay của người mà anh yêu đang nhẹ nhàng ôm lấy anh, cảm giác sợ hãi của cái đêm đầy đáng sợ đó cũng vì những lời hắn nói chợt biến tan đi. Nhưng nội tâm của anh day dứt những hành động không đứng đắn phía sau một mối quan hệ vẫn còn nguyên đó.
"…"
Anh chỉ cảm thấy mình thật tệ. Tệ hơn nhiều những tổn thương mà bản thân đã từng xem nó to lớn như bầu trời kia. Đến mức không có đủ dũng cảm để ôm lấy người mình yêu vào lúc này nữa, không có đủ tự tin để người đó gạt đi dòng nước mắt trên gò má anh.
"Nếu em nói… em và Rin đã hôn nhau rồi… liệu anh có muốn chia tay em ngay không?"
"…"
Cẩn thận và vô cùng chăm chú đặt ánh mắt mình nơi ánh mắt của đối phương, cậu hội trưởng mà người đó từng yêu thương rất nhiều có vẻ chẳng còn giống như trước kia nữa. Cũng thấy được đôi chút run nhẹ từ hàng mi của Minh Nghiêm, thấy cả ngụm cảm xúc trống không được nuốt xuống một cách đầy chấp nhận. Nhưng có lẽ chẳng một người đàn ông nào đủ bao dung để nói mình sẽ tha thứ cho điều đó đúng không?
"Tại sao em lại làm như vậy?"
Minh Nghiêm cũng như những người đàn ông khác, anh muốn biết lí do trước khi đưa ra quyết định của mình.
"Em cũng không biết nữa…"
Vậy mà câu trả lời hờ hững của người đối diện lại khiến cho tâm hồn anh hụt hẫng vô bờ.
"Nếu dùng chuyện đó để đổi lấy những chuyện anh làm cho em tổn thương thì anh sẵn sàng chấp nhận! Anh có thể xem đó là cách mà em đang trừng phạt anh… nhưng dù sao anh vẫn mong nó không phải sự thật!"
"Nó là sự thật!"
Vậy sao?
Lắng nghe sự thật này cũng thật khó khăn đối với một người thỉnh thoảng lại nhoi nhói trái tim kia chứ nhỉ?
"…"
Một người chẳng nói gì cả, chỉ nhè nhẹ đem ngón tay đặt lên môi của người mình yêu. Một Minh Nghiêm đã từng cho rằng Hàn Dương chính là Anh Tú thứ hai trong cuộc đời mình, thế nhưng có lẽ anh đã sai lầm rồi.
"Cho anh một cái hẹn được không?"
"…"
"Anh muốn chuẩn bị tâm lí trước khi lắng nghe lời chia tay từ em!"
"Anh Nghiêm?"
Chỉ vì một nụ hôn thôi sao? Cái cách mà đối phương từ tốn rời bàn tay ấm áp đó khỏi cơ thể anh, anh đau lòng đến mức vừa gọi tên người vừa khóc nghẹn như một đứa trẻ con làm nũng.
"Anh muốn chia tay thì cứ chia tay đi! Chỉ vì em thừa nhận là em hôn Rin mà anh đã muốn chia tay rồi sao? Chuyện đêm đó… kể cả chuyện kinh khủng như vậy em còn chưa nghĩ đến chuyện sẽ chia tay anh nữa mà…"
"Không phải anh là người muốn chia tay em!"
Uất ức của Minh Nghiêm cũng lớn dần rồi, khiến cho đôi mắt đó đỏ hoe, khiến cho cổ không ngừng nuốt xuống những ngụm trống không. Minh Nghiêm thậm chí phải nắm chặt bàn tay mình lại để không tự đấm vào bức tường kia.
"Anh cũng không muốn chia tay em chỉ vì em hôn Rin hay ai khác! Nhưng mà em đã thích cậu ấy thật rồi… chẳng phải anh ở đây cũng chỉ là người thứ ba thôi sao? Vậy thì để cho anh được quay lại thời gian trước… làm người đơn phương em như vậy cũng được!"
"…"
"Anh sẵn sàng chờ đợi cho đến khi em quay trở về tìm kiếm anh! Dù cho lúc đó em có yêu hơn hai ba người, có luôn miệng nhắc đến vì không thể quên được mối tình cũ anh cũng chấp nhận! Nếu như người đó làm cho em tổn thương…. anh muốn mình sẽ cùng với em vượt qua những tổn thương đó!"
"…"
"Nếu cứ kéo dài chuyện giữa hai chúng ta, anh chỉ sợ anh khiến cho em tổn thương nhiều hơn mà thôi!"
"Sao cũng được!"
Có lẽ cậu nhóc hội trưởng kia không muốn nghe những lời chân thành này, cậu nhóc đó đang nghĩ là anh cố tỏ ra mình cao thượng vậy thôi. Buông một lời cay đắng cho anh, thậm chí bỏ đi cũng chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Vậy mà anh cũng chẳng dám trách, anh chỉ lặng lẽ ôm một đống tổn thương chồng chất lên những vết thương đã cũ của mình vậy thôi.
"…"
Cúi nhặt quyển sách mà Tử Kỳ vứt xuống dưới chân ban nãy, một dòng chữ thẳng tắp được viết ở trang nào đó bất ngờ đập vào mắt anh.
Rin khùng!
Nó khiến anh vô thức bật cười, vì anh thấy mình thật hài hước khi nhớ đến từng nét chữ của Hàn Dương đến như vậy, còn người đó chắc gì đã nhớ đến anh?
Dù sự thật đau lòng cách mấy, có lẽ chọn đối diện với nó vẫn tốt hơn là cứ trốn tránh ngày qua ngày như vậy, Anh viết một tờ note chỉ ngắn gọn ba từ "xin lỗi em" mà thôi, nhưng tờ note của anh lại ngăn vào đúng trang sách mà người anh yêu viết tên của một người khác. Cẩn thận đặt nó ngay ngắn lên bàn học, cẩn thận bước từng bước một ra khỏi căn nhà rộng lớn kia, anh nhớ lúc mình chuyển một phần số tiền cho ba mẹ Ty mượn để mua căn nhà này, anh chỉ nghĩ sẽ có một ngày đám cưới của mình và ai đó được tổ chức dưới sân vườn rộng lớn này mà thôi.
Nhưng giờ anh chỉ là kẻ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn về phía của hai người họ, một trước một sau nô đùa dưới những tán thông, có những cái nắm tay công khai, có những lần ôm ấp chẳng chút e dè, có cả những nụ cười thật to mặc dù giữa anh và người đó còn chưa từng xác nhận "chia tay" trước ba mẹ nữa mà.
"Thưa mẹ con về trước, con vừa chợt nhớ ra chút nữa con có công việc nên không ở lại ăn cơm với gia đình được…"
"Ủa, sao hôm qua nói với mẹ là lịch hôm nay đã sắp xếp hết rồi mà?"
"Là chuyện đột xuất thôi à… con cũng quên mất luôn!"
"Tiếc vậy? Tưởng con ở lại nên mẹ chuẩn bị luôn đồ cho con rồi đó! Nếu không phải là chuyện quan trọng thì thử nhờ thằng Thành xem được không?"
"Dạ… nhưng mà…"
Lúc đó anh chỉ tập trung nói chuyện muốn ra về với mẹ, không biết những hình ảnh thân mật của Rin và Ty từ phía xa xa đã vô tình lọt vào tầm mắt của mẹ rồi.
"Ty!"
Mẹ bất ngờ gọi lớn tên của con trai, khoảnh khắc đó khiến anh quay lại nhìn về phía hai người họ, thấy một chút "tình cảm" xuất phát từ hành động nắn bóp phần bắp đùi mà Rin đang dành cho Ty.
"…"
Dù chưa rõ ràng chuyện đằng kia là như thế nào, nhưng chẳng hiểu sao trước sự chứng kiến đó của mẹ, anh lại cảm thấy mình chẳng còn chút tôn trọng nào từ người yêu dành cho nữa.
"Con bị trượt chân… hình như đùi bị chuột rút nên con…"
Để Minh Nghiêm đứng yên tại đó, mẹ nhanh chân bước tới gần chỗ hai đứa cồng kềnh giúp nhau đằng kia. Hình ảnh có sự phản cảm đó khiến cho mẹ không hài lòng, nhưng nguyên nhân sâu xa để mẹ lên tiếng có lẽ là từ chuyện cũ.
"Chân con làm sao vậy Ty?"
"Dạ con bị chuột rút!"
"Minh Nghiêm nó đang đứng bên kia, con kêu nó một tiếng được không? Lần trước con đi riêng với Rin nó đã hiểu lầm mất một trận rồi… gia đình nói chuyện căng thẳng như vậy còn chưa đủ rút kinh nghiệm hay sao?"
"Mẹ, nhưng mà Rin chỉ giúp con thôi… sao thái độ của mẹ cứ như con đang ngoại tình với người khác trước mặt anh Nghiêm vậy?"
"Con đó…"
Nỗi khổ tâm của người làm mẹ thì đứa con này chẳng thể hiểu hết, nỗi khổ tâm của đứa con này đương nhiên mẹ cũng chẳng hay. Nhưng lúc đó vì Minh Nghiêm chầm chậm bước tới gần, Ty chỉ ngước lên nhìn đối phương bằng một thái độ khó chịu, dường như tâm lí đã sẵn sàng cho những ghen tuông của người ta rồi, vậy mà người ta chỉ nhè nhẹ mỉm cười với mẹ vậy thôi. Xem chuyện ở trước mắt chẳng đáng để bận lòng nữa.
"Mẹ, hai đứa nhỏ là bạn bè với nhau ấy mà… thân mật một chút thôi, không có gì đâu! Mà chuyện lúc nãy con nói… con về đây, ngày mai còn hạ thêm vài gốc cây nếu rảnh con sẽ chạy qua! Hôm nay thật sự không ở lại được…"
"Minh Nghiêm… số tiền mẹ mượn con đó, đầu tháng sau ba con sẽ chuyển trả lại! Nhưng nếu cần gấp thì cứ nói với mẹ nha… mẹ xoay được nên con cũng đừng có ngại!"
"…"
Tự nhiên mẹ lại nhắc đến chuyện tiền bạc trước mặt Hàn Dương, không biết có phải ngầm nói ra gì không, lúc đó anh chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt bối rối dò thăm thái độ của người kia càng khiến cho cái cau mày trên gương mặt của đối phương tỏ ra căng thẳng hơn hẳn.
"Nhà cũ đang ở cũng ổn mà… sao lại phải mua nhà mới làm gì rồi đi mượn tiền của người ta hả mẹ?"
Cậu con lớn ngoan ngoãn hiền lành giờ chất vấn mẹ, mẹ cũng muốn thẳng thắn ở trước mặt Rin nói rõ lòng mình. Muốn hai đứa phải giữ khoảng cách một chút để không làm ba phát cáu vì những chuyện không đáng có.
"Người ta nào? Con nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy Ty? Mẹ đã nói rồi, dự định thay đổi chỗ ở của gia đình mình có từ lâu rồi… thiếu một chút thay vì phải mượn bên ngoài, mẹ mượn Nghiêm vì thằng bé cũng như người nhà rồi! Với lại trước đó ba mẹ Nghiêm cũng qua nhà mình gặp ba và mẹ bàn chuyện hôn nhân của hai đứa rồi. ba mẹ muốn nhanh chóng một chút để nếu có làm lễ cưới cũng thuận tiện hơn!"
"Ra là vậy? Mẹ đồng ý chuyện hôn nhân của con mình mà không thèm hỏi ý của nó luôn?"
"Ty? Sao em nói vậy với mẹ chứ?"
Ấm ức vì chuyện cũ chưa nguôi, anh ở trước mặt mẹ vén vạt áo lên, để mấy vết trầy xước từ cái đêm kinh khủng đó được mẹ biết đến, dòng nước mắt chan đầy trên gò má anh.
"Anh Nghiêm uống say, anh ấy nhìn nhầm con của mẹ thành người yêu cũ rồi còn có ý định cưỡng bức nữa đó… bởi vì là người yêu nên con phải chấp nhận sao? Mẹ nhìn đi… ở biệt thự có hạnh phúc không? Người một tay đem tiền đưa cho mẹ… một tay làm cho con của mẹ thành ra thế này… mẹ nhìn đi… mẹ có tha thứ được hay không?"
"Ty?"
Anh vội vàng tới gần, cố gắng đem cái hành động cởi áo kia của người anh yêu mà che đậy lại, nhưng lúc đó mẹ đã bắt đầu chú ý đến những vết trầy xước dọc theo hai cánh tay của Ty, rải rác trên cổ và trên cả gò má nữa.
"Chuyện này là sao vậy Nghiêm?"
"Mẹ… chuyện này…"
"Con làm gì con trai của mẹ vậy hả?"
Tiếng quát lên giữa những hoang mang của mẹ khiến đôi chân người kia không thể đứng vững được nữa. Trước mặt mẹ, trước mặt người mình yêu và trước cả sự chứng kiến của cái tên người ngoài ấy nữa.
Anh quỳ xuống.
Anh vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nắm lấy bàn tay mẹ mà thành khẩn nhận tất cả lỗi lầm của mình.
"Con xin lỗi… con thật sự không xứng đáng với sự tin tưởng của mẹ… con xin lỗi…"
"Mẹ đã nói với con thế nào hả Nghiêm? Mẹ muốn để thằng bé tự do yêu đương trong thời gian này là vì không muốn nó quá áp lực học hành, thằng Ty nó còn chưa tốt nghiệp nữa… mẹ muốn con ở bên cạnh nó là để con giúp đỡ nó… đâu phải để cho con làm ra những chuyện thế này?"
"Mẹ…"
"Mẹ cũng nói chỉ cần con khiến cho Ty tổn thương thì mẹ sẽ bắt hai đứa dừng ngay lập tức…"
"Con…"
Ngước nhìn cách mà người mẹ kia ôm lấy đứa con của mình, anh biết bà phải xót xa đến mức nào vì những vết thương trên cơ thể đó. Chuyện xé ra đến tận thế này, nhưng ánh mắt cười cợt thỏa lòng thỏa dạ của cái tên xấu xa kia vẫn cứ trưng bày ra đó, thách thức anh, ngầm tuyên chiến với anh và còn tỏ ra mình là kẻ đắc thắng ở đây. Vậy thì anh còn biết giải thích ngọn nguồn thế nào nữa chứ?
"Con xin lỗi mẹ và em… chuyện này là sai trái của con, con biết rất khó để tha thứ nên cũng đã có ý định nói rõ ràng với mẹ ngay từ đầu rồi. Chỉ là con chưa biết phải bắt đầu như thế nào mà thôi, em Ty cũng không muốn tiếp tục nữa… nên con sẽ tôn trọng quyết định của em ấy. Chuyện cưới hỏi… con sẽ tự lựa lời nói với ba mẹ của con! Không để ảnh hưởng đến gia đình mình đâu ạ…"
"Hai đứa đã nói chuyện rõ ràng trước rồi?"
Anh không biết cuộc nói chuyện vào ban nãy có được xem là rõ ràng hay không, nhưng vì ngước nhìn người mình yêu mà người đó không hề cho mình một biểu cảm nào khác cả. Cuối cùng anh chỉ có thể tự quyết định đưa ra câu trả lời của riêng mình.
"Dạ… em Ty với con đã nói chuyện xong rồi, tụi con đã quyết định dừng lại!"
"Con về đi!"
"…"
Sau một hồi thinh lặng nghĩ suy, câu trả lời của mẹ khiến cho một người chỉ biết cúi mặt buông tiếng thở dài, biết rằng kết cục này thật sự không hề khó đoán, biết rằng gia đình của Hàn Dương vốn dĩ nghiêm khắc và gia giáo như thế nào. Chuyện bắt đầu với nhau dễ dàng rồi nhận được sự ủng hộ từ phía ba mẹ có lẽ chẳng nên mừng vội, bởi vì chỉ cần sự thất vọng tạo ra khó lòng nguôi ngoai họ đương nhiên sẽ nghĩ đến con của mình trước hết.
"Con về đi, hôm khác bình tĩnh lại mẹ sẽ nói chuyện riêng với con sau! Đứng lên đi, đừng để ba nhìn thấy bộ dạng của con bây giờ mẹ nghĩ sẽ tốt hơn đó!"
"Dạ…"
Lúc mấy tiếng bước chân xột xoạt trên cỏ xa dần, anh mới nhấc chân mình đứng dậy sẵn sàng đối diện với một tên khốn mà anh đã nhẫn nhịn từ rất lâu để không động tay động chân như một con người thô lỗ.
"Bất ngờ quá đi… quản sinh Nghiêm bình thường bắt người ta quỳ nhiều rồi, cũng đến lúc phải quỳ trước mặt người khác! Cảnh vừa rồi không tiện chụp lại đúng là tiếc quá… nếu đăng lên facebook chắc là sẽ hot lắm đó!"
"…"
"Sao vậy? Không được nghe thầy chửi em cũng thấy hơi hơi khó chịu đó nha! Chuyện thầy làm ra tệ như vậy… có tính là xâm hại tình dục gì không? Cái miệng em không được kín lắm… nếu như thầy còn không biết điều… em cũng không chắc mình có lỡ làm gì khiến thầy mất việc đâu nha…"
"Tôi không biết thân thế của em thật sự ra sao… nhưng nếu có điều kiện tốt đến như vậy, tôi nghĩ em nên dùng nó làm việc thiện sẽ tốt hơn đó! Em nhúng tay vào chuyện của tôi nhiều đến như vậy cũng chỉ để thỏa mãn bản chất của mình đúng không? Vậy thì em thành công rồi đó!"
"Nè…"
Mặc kệ tiếng gọi từ phía sau có vẻ giận dữ, anh chỉ chầm chậm bước từng bước mà rời khỏi đó. Anh biết hắn đang đắc ý nhiều và cho rằng những chuyện xấu xa đó rất vui, nhưng có lẽ đến giờ phút này, cảm giác tức giận ở trong anh cũng không còn nữa. So với việc tự bất mãn với chính mình, anh chỉ cảm thấy lo lắng vì Hàn Dương nhẹ dạ cả tin mà thôi. Sợ nếu mình thật sự từ bỏ, sợ nếu mình thật sự đầu hàng, lúc mà hắn khiến Ty rơi vào tuyệt vọng tổn thương… bản thân lại chẳng may mắn có mặt đúng thời điểm như cái cách hắn từng làm.
Chiều hôm đó, anh quyết định ra về và nhờ vả vào cơ quan chức năng để tìm kiếm lại những đoạn video quay được từ phần CCTV của buổi tiệc đêm hôm đó. Trước khi có một cuộc nói chuyện rõ ràng với mẹ, anh cũng muốn tự chuẩn bị riêng cho mình những bằng chứng để chứng minh bản thân bị hại. Có thể sau đó anh và Ty không quay lại như lúc đầu, nhưng ít ra cũng đủ để chứng minh cho người ta thấy được bộ mặt thật của tên Rin.
Trở về căn nhà riêng khi một phần sự lo lắng đã được giải quyết, Minh Nghiêm đứng lại dưới một bức tường lớn treo đầy di ảnh của người đã khuất. Có thể suốt những năm vừa qua nhiều lần anh cũng đắn đo cho quyết định sẽ đem cất hết chỗ đó vào trong kí ức của mình, nhưng phải đến giờ phút hiện tại, đối diện với những mất mát hiện thực đầy lớn lao, anh mới có can đảm tự tay vùi chôn đi số quá khứ đau lòng đã ám ảnh mình suốt một thời gian dài đến như vậy.
Có lẽ Tử Kỳ nói rất đúng, hình bóng của người cũ chính là một dạng tổn thương. Nó khiến anh tự thu mình lại, tự chối bỏ tất cả những mối quan hệ lẽ ra sẽ tốt đẹp hơn. Thế nên cũng thật khó khăn để cho ai đó có cơ hội làm người chữa lành. Anh không trách Hàn Dương chưa đủ yêu thương để thấu cảm được cho mình, anh chỉ trách bản thân đã tự đẩy người mình yêu ra xa mình hơn. Nếu cứ tiếp tục cố chấp và cực đoan, anh cũng sợ cơ hội mất dần sẽ chẳng thể níu kéo thêm được nữa.
Rồi trong buổi chiều ngày hôm đó, đứa em trai tên Thành của anh là người chứng kiến tất cả di ảnh cũng như di vật thuộc về Anh Tú được anh đem ra phía sau vườn nhà, đặt vào trong một chiếc thùng phuy bằng sắt cỡ lớn rồi tiến hành châm lửa đốt. Suốt từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc quyết định đó của mình, anh chỉ giữ nét mặt trầm ngâm và sự im lặng không hề thay đổi. Anh bỏ ra một số tiền lớn, còn chưa kể đến cả một phần công sức quần quật từ chiều đến tối để thay đổi hết toàn bộ đồ dùng trong nhà, khoảng thời gian bắt đầu trong lòng háo hức chỉ mong hoàn thành trọn vẹn sẽ chụp một tấm gửi cho người đó. Nhưng đến khi màn đêm buông xuống, tấm ảnh chụp đã có trong tay mình rồi, anh lại đắn đo chẳng thể nào gửi đi chỉ vì người đó vừa đăng vài cập nhật mới.
"Cố lên!"
Một dòng trạng thái ngắn đính kèm ảnh chụp người bạn nào đó, dù không rõ gương mặt nhưng chắc chắn bất kì ai nhìn vào cũng có thể đoán được đối tượng đó là Rin.
Cuối cùng anh lại ngậm ngùi đem hình ảnh vừa chụp gửi cho Tử Kỳ, không biết có phải bản thân thèm được nghe một lời khen ngợi thật lòng hay không? Nhưng dù sao nếu có một người sẵn sàng đáp lại thì cũng vui chứ? Vui một chút vậy thôi với anh đã đủ lắm rồi.
"Quoa, em thấy có sự thay đổi lớn lắm rồi đó nha! Mà chuyện này… anh Nghiêm có nói cho anh hai biết chưa?"
Tấm ảnh gửi đi vào ban nãy đã nhận được hồi âm rồi, thái độ của Tử Kỳ thông qua vài dòng tin nhắn chính là sự khích lệ lớn với anh. Khiến anh quên đi cơn đói bụng kéo dài từ chiều đến tối, chỉ vội vàng hồi đáp lại hắn bằng một giọng điệu lạc quan hơn hẳn.
"Anh chưa nhắn cho Ty, nhưng mà chắc không cần vội đâu… vài hôm nữa cũng chưa muộn mà!"
Chưa muộn đối với anh chỉ đơn giản là ngày nào người mà anh yêu vẫn còn hiện diện trên thế gian này, không giống như một quá khứ dài thật dài ôm ấp đau khổ mà chẳng có một người nào đủ bao dung để thông cảm cho anh.
"Anh Nghiêm… chuyện của anh với anh hai, hình như mẹ em cũng biết rồi đúng không?"
"Ừm…"
Lắng nghe giọng điệu đầy lo lắng của hắn lúc này, chút tĩnh lặng nơi trái tim anh đột nhiên dậy sóng.
"Mẹ có nói gì không Tử Kỳ…"
"Hồi nãy em chỉ thấy mẹ vào phòng riêng với anh hai, nói chuyện một hồi lâu rồi mẹ trở ra… em thấy tình hình căng quá nên cũng đi theo định nói vài câu với mẹ…"
"…"
Hắn biết người bên kia im lặng là đang chờ đợi được nghe trọn vẹn tình hình từ những câu nói thật lòng nơi hắn. Chỉ có điều…
"Em xin lỗi… để ngày mai nếu em có gặp mẹ em sẽ tìm cách nói thử sau!"
"Có chuyện gì sao?"
"Thì cũng tại vì em nóng tính… em không biết lựa lời để nói cho mẹ hiểu được suy nghĩ của mình! Nên mẹ… đâm ra cũng có một chút cáu gắt với em…"
"Cáu gắt…"
Hình như suốt nhiều năm được biết về bà Ngọc Anh, suốt một thời gian dài am hiểu về vị trí của đứa con nuôi này trong lòng đối phương, có lẽ đây là lần đầu tiên mà Minh Nghiêm được nghe đến chuyện bà cáu gắt với nó.
"Tử Kỳ… anh cảm ơn vì em đã có ý nói giúp anh, có những suy nghĩ công tâm đứng và khách quan như vậy… nhưng mà dù sao Ty cũng là anh trai của em, với lại… dù sao đó cũng là gia đình duy nhất của em…"
"Anh đừng lo!"
Cái tên ngốc nghếch đó ngắt lời để khẳng định sự mạnh mẽ trong trái tim minh bạch đó của mình. Hắn thậm chí còn cười hề hề không chứa chấp chút phiền muộn nào cả.
"Bây giờ mẹ đang lo lắng cho anh hai, suy nghĩ nhất thời không được khách quan… nhưng mà trước giờ em với mẹ luôn hợp ý nhau, mẹ cũng thương em lắm… mẹ chắc chắn sẽ không hiểu lầm em đâu!"
"Tử Kỳ…"
"Anh đừng lo! Không phải anh thì đối với ai em cũng cư xử giống như vậy thôi! Em nghĩ trên đời này làm gì có con người nào hoàn hảo đâu chứ, nếu họ sai mà không được ai tha thứ… thì từ điển có thêm hai từ tha thứ không phải là rất dư thừa sao?"
"…"
"Người ta thường chỉ trích cái sai, ít có ai muốn tìm hiểu về lí do của nó…"
Biết những lời hắn nói thật sự rất đúng, nhưng nỗi lòng nặng trĩu của anh thì lại mơ hồ hoang mang, anh bật khóc âm thầm giữa đêm chỉ vì mình không được giống như hắn, không sở hữu trái tim lương thiện đáng ngưỡng mộ đến như vậy, không được lắng nghe những điều này sớm hơn, cũng không đủ sáng suốt nhận ra những lí lẽ này trước khi được nghe từ một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn mình.